Giữa hai tiết sẽ có 20 phút nghỉ giải lao, Khương Ly tranh thủ lúc này đi tìm cô Trương xin đổi về vị trí ban đầu.
Cậu vừa đi, Trì Phóng đã nhanh chân đẩy đẩy bạn cùng bàn mới: “Người anh em, dậy dậy, thu dọn đồ đạc trở về chỗ cũ đi.”
Bạn cùng bàn mới: “.

.

.” Cậu ta là viên gạch hả, thiếu chỗ nào là chèn vô chỗ đó?
Đẩy bạn cùng bàn mới về chỗ cũ xong, Trì Phóng sang chỗ Khương Ly thu dọn sách vở và balo của cậu rồi ôm về chỗ mình.

Khi đi ngang qua Từ Hạo Văn, hắn nghiêng đầu liếc xéo anh ta một cái, nở một nụ cười chiến thắng đầy khoái chí.
Mới đổi chỗ một ngày mà Khương Ly đã xin về khiến cô Trương Linh vô cùng thắc mắc, hỏi cậu lý do vì sao.
Đương nhiên Khương Ly không thể nói mình với Trì Phóng đã yêu đương nên muốn ngồi cùng bàn, cậu đành đẩy Trì Phóng ra làm bia đỡ đạn, nói sẽ giúp hắn cải thiện thành tích học tập, trở thành một đôi bạn cùng tiến hoàn hảo.
“Cải thiện thành tích học tập?” Trương Linh hỏi: “Em chắc chắn em sẽ kéo thành tích Trì Phóng lên chứ không phải Trì Phóng níu chân em lại? Khương Ly, em phải nghĩ kỹ đấy nhé.”
Khương Ly biết cô muốn tốt cho mình nên nhẹ nhàng cười nói: “Cô yên tâm, chỉ cần em không muốn thì không ai có thể kéo thấp thành tích của em xuống.”
Cậu tươi cười đầy tự tin nhưng không hề kiêu ngoại chút nào, Trương Linh chăm chú nhìn cậu một hồi, ánh mắt nghiêm túc dần dịu dàng hơn, phẩy phẩy tay: “Được rồi, em về lớp đi.”
Cô đã nói vậy tức là đồng ý rồi, Khương Ly hơi cúi người, cảm kích nói “Cảm ơn cô Trương” rồi xoay người rời đi, nhưng chưa ra khỏi cửa đã nghe Trương Linh nói vọng theo: “Trì Phóng là một đứa trẻ thông minh, vất vả cho em rồi.”
Khương Ly quay người, thấy cô lại bắt đầu cặm cụi soạn giáo án, lưng thẳng tắp nhưng mái tóc dài sau gáy đã có chút điểm bạc.

“Em biết ạ.”
Khương Ly đáp lời rồi rời khỏi văn phòng.
Ở phía bên kia, ngay khi Trì Phóng dọn đồ của Khương Ly về, Phùng Vũ kéo hắn lên sân thượng khu dạy học, bắt đầu tiết mục tra khảo xem rốt cuộc chuyện giữa hắn và Khương Ly là như thế nào.
Gió trên sân thượng rất mạnh, Trì Phóng khép áo khoác lại, nghiêng đầu nhìn rồi giúp cậu ta sửa xưng hô: “Khương Ly gì chứ, gọi chị dâu.”
“Rồi rồi, thế mày với chị dâu rốt cuộc là thế nào đây.

.

.”
Đang nói giữa chừng, Phùng Vũ như thể bị chặn họng, cậu ra trợn mắt há mồm nhìn Trì Phóng, lúc lâu sau mới tìm về giọng điệu của mình: “Chị dâu?! ! Đậu má! ! !”
“Mày chửi cái rắm gì! ! !”

“Không phải, ý tao là chúng mày thực sự đang hẹn hò à! ! ! ! ! ! !?”
Trì Phóng nghe Phùng Vũ hét mà màng nhĩ muốn thủng, hắn che tai: “Câm miệng, tai ông mày sắp thủng rồi đây.”
“Thế quái nào lại thành chị dâu tao rồi! ! ?”
Tuy dạo này Phùng Vũ đánh hơi thấy mùi cơm chó giữa hai tên này nhưng cậu ta cũng chỉ khua môi múa mép trêu chọc vài câu mà thôi, ai dè.

.

.

Anh em tốt đột nhiên biến thành gay, Phùng Vũ vẫn chưa hết sốc: “Thế vừa rồi chúng mày đã đi đâu? Đã làm ra chuyện tày đình gì chưa? Sao tao cái gì cũng không biết thế này?”
Đã xảy ra chuyện gì ư.

.

.

Trì Phóng lại nhớ tới chuyện ở rừng cây nhỏ sáng nay.
Một câu “Mình thích cậu” của Khương Ly trực tiếp khiến Trì Phóng ngơ người, hắn chỉ biết thẫn thờ nhìn cậu, chờ tỉnh lại đã thấy mình đè Khương Ly lên tường mà hôn.
Lớn chừng này rồi, Trì Phóng chưa từng biết yêu ai, cũng chưa từng hẹn hò với bất kỳ đối tượng nào nên đương nhiên chưa từng hôn môi.
Hắn nắm chặt tay Khương Ly, trong cơn sung sướng mà quên đi tất thảy những kinh nghiệm học được từ truyện tranh, chỉ lo ngậm lấy cánh môi mềm mại của cậu mà giao du, háo hức mà cũng đầy vụng về.
Khương Ly thoát khỏi tay Trì Phóng, vòng tay ôm cổ hắn, cánh môi khẽ hé mở dẫn đường cho đầu lưỡi Trì Phóng tiến vào thăm dò.
Môi lưỡi quấn quýt không rời, tiếng tim đập thình thịch bên tai, Trì Phóng hoàn toàn quên mất mình đang ở đâu, phút cuối đôi môi tách ra còn vương sợi chỉ bạc kiều diễm.

.

.

“Anh Trì? Anh Trì! ! !”
Một giọng nói cao vút đột nhiên vang lên giúp Trì Phóng lấy lại tinh thần, khuôn mặt to bự của Phùng Vũ đập vào mắt khiến hắn theo phản xạ lui về sau vài bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người: “Mày dựa gần vào tao làm gì thế?”
Phùng Vũ vô tội trả lời: “Tao thấy mặt mày đỏ nên muốn xem xem có phải mày lên cơn sốt rồi không?”

Không phải lên cơn sốt, mà là lên cơn n.ứng.
Trì Phóng nghĩ thầm, vừa nhớ tới chuyện sáng nay được Khương Ly hôn là toàn thân hắn lại nóng bừng hết cả lên, chân tay tê dại, rất muốn hôn cậu thêm một lần nữa.
“Nghiêm túc này, anh Trì, mày thực sự muốn hẹn hò với cậu ấy?” Phùng Vũ không đùa giỡn nữa, giọng điệu nghiêm túc hẳn lên: “Mày nghĩ kỹ chưa? Chúng mày đều là nam đấy.”
Trì Phóng tay chống lan can, “Ừ” một tiếng.
Thấy hắn thừa nhận, Phùng Vũ có chút kích động: “Không phải chứ!? Mày có biết con đường này khó đi tới mức nào không! !?”
Trì Phóng nghiêng đầu nhìn cậu ta: “Nói như mày đã từng đi rồi vậy.”
“Tao không đi, nhưng tao cũng biết chứ!”
Quan hệ giữa Phùng Vũ và em gái rất tốt, tự nhiên hiểu biết về vấn đề này của cậu ta so với Trì Phóng cũng nhiều hơn.

Cho dù là tiểu thuyết hay truyện tranh, trong những câu chuyện hư cấu ấy, hầu hết tình yêu của hai người đàn ông đều đi tới một kết cục tốt đẹp, nhưng ngoài đời thực lại không mộng mơ như thế.
Mầm mống này đã nhăm nhe từ những ngày Khương Ly bị cười nhạo xa lánh chỉ vì cậu ấy ngưỡng mộ Từ Hạo Văn.

Xã hội không có tấm lòng bao dung đến vậy, họ không chấp nhận nổi những chuyện họ coi là sai trái, coi là kinh hãi thế tục.

Chỉ thờ ơ lạnh nhạt còn tốt, sợ rằng lúc đó sẽ có rất nhiều kẻ tranh thủ mà bỏ đá xuống giếng, hủy hoại hai con người vô tội.
Phùng Vũ không kỳ thị hay phản đối đồng tính luyến ái, chung quy đó chẳng phải việc của cậu, cậu lười quản; nhưng Trì Phóng và Khương Ly lại là anh em của cậu, cậu không hy vọng hai người phải đi một con đường trắc trở, không được thế tục thừa nhận như thế.
Phùng Vũ nghiêm túc nhìn Trì Phóng: “Nếu là người khác tao sẽ không quản, nhưng mày là anh em của tao, tao không muốn mày vì phút buông thả nhất thời mà đi sai đường, hại cả Khương Ly lẫn mình, như vậy không đáng.”
Tuy mãi sau Trì Phóng mới chuyển tới đây học nhưng hai người đã biết nhau từ ngày còn tấm bé.

Những ngày tháng mẹ Trì còn sống, kỳ nghỉ hè năm nào bà cũng đưa Trì Phóng về huyện Tượng Thành này chơi với ông ngoại một thời gian.

Xưa nhà Phùng Vũ ở chung một khu với nhà ông ngoại, hai người còn học tập người xưa kết nghĩa anh em.
Trong ấn tượng của Trì Phóng, Phùng Vũ vẫn luôn vui vẻ hi hi ha ha, chưa từng có chuyện cậu ta sẽ nghiêm túc nói chuyện thế này.
Phùng Vũ nói nếu là người khác cậu ta sẽ không quản, nhưng Trì Phóng hắn là anh em của cậu.

Kỳ thực Trì Phóng cũng là người như thế, hắn không muốn nhiều lời với những người khác, kể cả hắn có bị chỉ trích cũng không sao, nhưng Phùng Vũ thì khác.
Hai người nhìn nhau một hồi, Trì Phóng xoa đầu Phùng Vũ: “Khỏi lo lắng.”
Phùng Vũ: “Anh Trì.


.

.”
“Không phải hứng thú nhất thời.” Trì Phóng nhìn về phía chân trời, giọng nói thực nhẹ, nhưng cũng thực kiên định: “Là quyết định sau khi đã suy nghĩ kỹ càng.”
Vì tình yêu mà sinh quyết tâm chưa từng có, chỉ cần nghĩ tương lai có thể bên cậu ấy mỗi ngày, hắn thực sự rất mong chờ đấy.
Khi hai người về lớp thì Khương Ly đã ngồi lại vị trí bên cạnh Trì Phóng như cũ.
Trì Phóng thấy cậu, chân rảo bước nhanh hơn.

Người bị hắn bỏ mặc phía sau là Phùng Vũ thở dài, trời nổi bão rồi à, anh giai nhà mình thấy sắc khinh bạn, cậu ta không cản nổi, không cản nổi.
Trì Phóng ngồi xuống, Khương Ly thấy đầu tóc hắn rối tung, hỏi: “Anh vừa đi đâu thế?”
“Lên sân thượng.” Trì Phóng nói: “Sư thái có làm khó em không?”
“Gọi cô Trương đi, đừng có gọi linh tinh.” Khương Ly sửa miệng hắn: “Cô không làm khó em, nhưng em đã đồng ý với cô một điều.”
“Chuyện gì?”
“Điểm kiểm tra hàng tháng của anh nhất định phải đạt tiêu chuẩn mới được.” Khương Ly vừa nói vừa rút sách vở bày trước mặt hắn: “Cho nên từ hôm nay trở đi, anh nghiêm túc học tập cho em.”
Trì Phóng: “.

.

.” Khó trách sư thái không làm khó em, hóa ra chuyển sang làm khó anh rồi.
Chiều nay trước tiết học, Trương Linh ghé lớp một chuyến, thông báo với mọi người rằng lãnh đạo Sở giáo dục tỉnh ngày mai sẽ đến khảo sát, tất cả nhất định phải chú ý ngoại hình và tác phong học tập, không được phép đi trễ về sớm, càng không được đánh nhau hay gây rắc rối linh tinh.
Trương Linh nói một hồi, nghiêm túc nhìn xuống dưới, cao giọng hỏi: “Nghe rõ chưa?”
“Rõ rồi ạ!” Tất cả cùng đồng thanh trả lời.
Trương Linh gật đầu, sắc mặt dịu đi: “Còn một tin nữa.

Sau kỳ kiểm tra hàng tháng sắp tới, lớp mình sẽ tổ chức một chuyến dã ngoại mùa thu cho khuây khỏa nhé.

Các em bàn với nhau xem muốn đi đâu rồi báo cáo lại cho Từ Hạo Văn là được.”
Mặc dù phần lớn học sinh đều là người địa phương, các danh lam thắng cảnh ở đây đã đi phát chán nhưng nghe nói được nghỉ học đi chơi với lớp thì ai chẳng thích.

Tất cả cùng phấn khích “Yeah!” một tiếng đầy vui vẻ, lập tức châu đầu ghé tai thảo luận, sự nhiệt tình ấy như thể ngày mai sẽ được đi chơi tới nơi vậy.
Từ khi Khương Ly tiến vào thế giới này, ngoại trừ đi học thì là đi làm thêm, thật sự cậu chưa từng ra ngoài chơi nên nghiêng đầu hỏi Trì Phóng: “Ở đây có chỗ nào thú vị không anh?”
“Chán lắm, khu này quá nhỏ.” Trì Phóng nghiêng đầu nhìn cậu, “Em muốn đi chơi?”
Khương Ly gật đầu: “Vâng.”
Trì Phóng suy nghĩ một hồi: “Có một suối nước nóng trong núi Vu Hiệp.


.

.”
“Trật tự!” Trương Linh gõ bàn: “Có ý kiến gì thì hết giờ hẵng thảo luận, đừng có ồn ào quấy rầy tới các lớp khác, đặc biệt là Phùng Vũ.”
Phùng Vũ: “.

.

.” Em đã kịp ồn ào đâu cô?
Sau tiết tự học buổi tối, Phùng Vũ nói đi ăn khuya, tiện thể chúc mừng Trì Phóng và Khương Ly thoát kiếp chó độc thân luôn.
Sau trường học có một phố ăn vặt khá lớn, ba người loanh quanh tìm một quán nướng gọi một khay xiên que cùng vài chai đồ uống.
Vốn Phùng Vũ muốn gọi bia nhưng họ đang mặc đồng phục nên chỉ đành gọi nước cam, cậu ta rót cho một người một ly rồi nâng lên với Trì Phóng và Khương Ly: “Đã nói cùng nhau làm chó độc thân mà hai người chúng mày dám tiêu thụ nội bộ trước, thôi thì ly này kính hai người thoát FA.

.

.

Mẹ nó cách thoát FA của hai người cũng khoa trương thật đấy!”
Khương Ly bị Phùng Vũ chọc cười, Trì Phóng cũng bật cười thành tiếng, nâng ly lên chạm với cậu ta.
Ăn khuya xong, Phùng Vũ về trước.
Trì Phóng mở khóa xe đạp, vừa dắt xe vừa khỏi Khương Ly: “Có muốn đi thăm Khương Nhu Mễ không? Mấy ngày nay em không qua, nhóc khốn nạn đó không hôm nào quên trực cửa chờ em.”
Bây giờ đã hơn mười một giờ đêm, hôm nay mà qua chắc chắn sẽ phải ngủ lại nhà Trì Phóng, có điều Khương Ly cũng thực sự rất nhớ nhóc mèo, liền gật đầu: “Ừ.”
Hai người đưa nhau về nhà, như thường lệ, mới mở cửa đã thấy Khương Nhu Mễ chầu chực ngay tủ giày.
Thấy Khương Ly, nhóc con sửng sốt một hồi, mãi mới tỉnh mà lao thẳng vào lòng cậu, tủi thân kêu to vài tiếng.
Khương Ly sợ nó ngã, cậu vội vàng giơ tay ôm nó vào lòng.
Trì Phóng khóa cửa rồi tiến tới đẩy vai cậu vào nhà.

Khương Ly đang bận ôm Khương Nhu Mễ: “Chờ đã, em còn chưa thay giày.”
Giọng điệu Trì Phóng nghe rất vội vàng, hắn giành lấy Khương Nhu Mễ từ tay cậu vứt xuống đất rồi đẩy Khương Ly vào phòng, trước khi vào còn nhìn nó một cái: “Đi ra ngoài đợi coi, thứ – đèn – sáng – trưng.”
Nói xong, “Rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Khương Nhu Mễ: “? ? ?”
 
------oOo------


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện