Lễ Quốc Khánh.
Trì Phóng và Khương Ly cùng nhau về thành phố B.
Vốn Trì Quốc Hành sẽ cử xe tới đón hai người nhưng Trì Phóng nghĩ việc này quá phiền toái, hơn nữa ngồi xe đường dài sẽ rất mệt, hắn dứt khoát kéo Khương Ly tới thành phố L bên cạnh ngồi tàu cao tốc về cho nhanh.

Từ huyện Tượng Thành tới thành phố L không tới một giờ đi ô tô, cũng khá tiện.
Tới nhà ga, hai người qua trạm soát vé rồi lên tàu, theo số thứ tự tìm vị trí ngồi xuống.
Hai người ngồi gần cửa ra vào, Trì Phóng ngồi ngoài cùng, tiếp đến Khương Ly ngồi giữa, còn cuối cùng là một phụ nữ trung niên khoảng 40 tuổi, trong ngực ôm bé trai khoảng bốn, năm tuổi.
Trì Phóng đưa balo cho Khương Ly ôm, lại cúi người ném vali hành lý lên kệ, xong xuôi thì ngồi xuống bên cạnh cậu, lấy ra một bình nước ấm: “Em đói bụng không?”
Từ thành phố L tới thành phố B mất hơn 4 giờ đi đường, ông ngoại sợ hai người đói nên nhét cho không ít đồ ăn vặt.
“Em không đói.” Khương Ly lắc đầu, mở bình nước nhấp vài ngụm.
Chờ cậu uống xong, Trì Phóng cầm lên uống nửa bình, nhét trở lại balo rồi ném balo lên kệ.

Hắn lấy điện thoại ra hỏi Khương Ly: “Xem phim không?”
Tín hiệu trên đường sắt không tốt, biết thế nên mấy ngày trước hắn đã tải một số bộ phim về xem giết thời gian.

Đáng tiếc không lấy được ghế VIP, chỉ mua được vé hạng thường nên không có chỗ để điện thoại, hắn đành phải tự cầm tay.
“Phim gì vậy?” Khương Ly nghiêng đầu hỏi.
“Có vài bộ ở đây, em chọn đi.” Trì Phóng đưa điện thoại cho cậu, còn mình cầm bình đi lấy thêm nước ấm cho cậu.
Khương Ly cầm điện thoại Trì Phóng, đang định xem hắn tải những phim gì thì cậu bé bên cạnh đột nhiên va phải khiến tay cậu ấn nhầm vào tệp tin tên “sdjchaiue”.
Tay lỡ ấn nhầm, Khương Ly cũng định thoát ra ngay nhưng mắt nhìn nội dung trong đó, động tác cậu bỗng dừng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn Trì Phóng đang lại gần.
Vì kỳ nghỉ Quốc Khánh dài ngày nên hành khách trên tàu rất đông, người mua vé đứng chật kín khiến Trì Phóng vất vả lắm mới rót được nước.

Vừa về đã thấy Khương Ly nhìn chằm chằm mình, khóe miệng Trì Phóng nở một nụ cười vui vẻ.
Trì Phóng thắc mắc ngồi xuống: “Sao nhìn anh chăm chú thế?”
Khương Ly quơ quơ điện thoại trước mặt hắn, cười nói: “Bạn Trì Phóng à, thế mà anh còn thích thể loại này, thật sự nhìn không ra đó nha.”
“? ? ?” Trì Phóng khó hiểu nhận lấy điện thoại: “Chỉ có vài bộ phim thôi mà? Em nói gì thế.

.

.”
Chưa nói hết đã phải nuốt vào trong, Trì Phóng nhìn thứ trên điện thoại đột nhiên câm nín.
Trong tệp là vài bộ truyện tranh Phùng Vũ tri kỷ gửi cho hắn, nói là báu vật của em gái cậu ta.


Truyện tình yêu trong sáng có, truyện cao H cũng có, một lần gửi cho hắn mấy chục bộ, gì mà《 Hôn Hôn Quản Gia Nhỏ 》 《 Anh Là Tất Cả Của Em 》 《 Hai Tiếng Sau Giờ Học》 《 Bạn Cùng Bàn Mới Thật Xấu Xa! 》 《 Nô Lệ Vạn Nhân Mê 》nghe đã thấy tục.

Lúc đó Trì Phóng chỉ thuận tay lưu vào máy, không ngờ chưa kịp xem đã bị Khương Ly phát hiện ra trước.
Đậu má nó ngại! ! !
“Bạn Trì Phóng à.” Khương Ly nghiêng người, thấp giọng đọc tên hai bộ rồi tấm tắc khen: “Em biết anh cầm thú, nhưng không ngờ anh lại cầm thú đến vậy! ! !”
Trì Phóng: “.

.

.” Anh không phải anh không có, người cầm thú là Phùng Vũ!
Dù sao ở nơi công cộng, đâu đâu cũng là người nên Khương Ly không dám đùa giỡn quá trớn, thấy đủ rồi thì thôi, sau đó cậu chọn một bộ phim thể loại xã hội đen cùng xem với hắn
Trên tàu nhiều người khó tránh khỏi ồn ào, nhất là bên cạnh bọn họ còn một đứa bé.

Tàu đi chưa được nửa tiếng mà cậu bé đã không ngồi yên nổi, nó giãy giụa trườn xuống khỏi mẹ rồi chạy đi tìm một nhóc khác chơi cùng.

Hai đứa bé rượt đuổi đùa giỡn đuổi nhau om sòm.
Toa tàu chật kín khách nên đương nhiên hai đứa trẻ không chạy lung tung được, chỉ vòng vòng một chỗ, vừa nô vừa hét.
Mẹ đứa bé thấy con vẫn nô đùa trong tầm mắt nên không quản, chỉ cắm cúi nghịch điện thoại, thỉnh thoảng gọi một tiếng nghe đứa bé đáp lại là được.
Trì Phóng và Khương Ly sử dụng chung một chiếc tai nghe nên tai đeo tai không, Trì Phóng ngồi gần lối đi, hai đứa trẻ đùa giỡn cứ hi hi ha ồn ào khiến hắn căn bản không có hứng thú xem phim.

Quá phiền, Trì Phóng định kêu hai đứa nhỏ giọng thôi, nhưng thấy chúng đuổi nhau tới chỗ khác thì lại thôi, tiếp tục cúi đầu xem phim.
Không ngờ chưa tới hai phút sau, mấy đứa trẻ đuổi trở về, một đứa hét lớn chạy vụt qua Trì Phóng, trực tiếp đụng mạnh khiến chiếc điện thoại văng khỏi tay rơi “Bụp” xuống đất.
Đứa nhỏ biết mình gặp rắc rối rồi, nó quay đầu lại chỉ nhìn thoáng qua, cũng không thèm xin lỗi mà nhào thẳng vào lòng người phụ nữ trung niên.
Người mẹ ôm cậu bé, cười với Trì Phóng và Khương Ly một cái: “Ngại quá, thằng bé không hiểu chuyện.”
“Không sao.” Khương Ly cúi người nhặt điện thoại lên, nói: “Trên xe người đông, cậu bạn nhỏ này đừng chạy loạn nữa là được.”
Người phụ nữ trung niên cười cười, đánh mông đứa bé hai cái tượng trưng cho có: “Nghe rõ chưa?”
Đứa bé vẫn không hé miệng, chỉ nắm áo mẹ làm nũng.
Trì Phóng vốn tưởng chuyện này cứ thế là xong, không ngờ chưa đầy năm phút sau thằng bé tiếp tục nô đùa, và mẹ nó lại cắm cúi vô điện thoại không thèm quản.
Cái cách giáo dục kiểu thả dê này rất phổ biến trong xã hội ngày nay, Khương Ly nghe thấy có cô gái đằng sau nhẹ giọng khuyên can hai câu, nhưng hai đứa trẻ không thèm nghe.
Đứa trẻ đùa giỡn hồi lâu cũng tới lúc mệt mỏi, nó chạy về, trong lúc về vội quá vô tình dẫm lên chân Khương Ly nhưng cậu chỉ nhíu mày rồi thu chân lại.
Trì Phóng thấy thế, nhanh tay lẹ mắt bắt lấy bả vai đứa bé, kéo nó từ lòng mẹ về phía hắn.
Đứa bé ngẩng đầu nhìn Trì Phóng, hắn chỉ tay lên giày Khương Ly: “Nhóc dẫm trúng người.”
Giày chơi bóng trắng tinh của Khương Ly để lại một vết đen xì, người phụ nữ thấy vậy miệng lại nói “Ngại quá” nhưng động tác không hề ngại mà kéo đứa bé về.


Tay Trì Phóng vẫn không buông, lạnh lùng nhìn bà ta: “Quá tam ba bận, lần này là lần thứ hai rồi.”
Người phụ nữ im lặng, chớp mắt một cái rồi quay qua nói với đứa bé: “Kêu con không được chạy loạn mà con không nghe, anh trai tức giận rồi kìa!”
Đứa bé mếu máo như sắp khóc.
Khương Ly cảm thấy phương thức giáo dục này rất buồn cười, con cái làm sai thì cha mẹ phải chỉ ra nguyên nhân, đằng này cha mẹ lại không nói cho nó biết lỗi ngay từ đầu mà thay vào đó lảng sang chuyện khác.
Trì Phóng bắt lấy tay đứa bé, nhìn thẳng vào mắt nó: “Xin lỗi.”
Sắc mặt hắn lạnh băng, ánh mắt âm trầm dọa tới đứa trẻ khiến nó gào khóc ầm ĩ.

Bà mẹ thấy thế liền khó chịu: “Này, sao cậu trai trẻ đây lại không biết điều như thế, con tôi chỉ dẫm cậu một cái thôi mà? Chuyện đâu có gì to tát, trẻ con còn nhỏ.

.

.”
“Trẻ con còn nhỏ có biết gì đâu, phải không?” Khương Ly cười, cắt ngang lời bà ta nói: “Ý bác là thế này nhỉ?”
Có lẽ thấy Khương Ly mặt mũi hiền lành, tươi cười sáng sủa nên bà ta cho rằng cậu dễ nói chuyện hơn Trì Phóng: “Đúng thế đúng thế, trẻ con còn nhỏ, không hiểu chuyện.”
“Không hiểu chuyện cũng không sao.” Khương Ly hiền lành cười: “Nhưng cháu hiểu, để cháu dạy cho em nó.”
Dứt lời, ánh mắt Khương Ly chuyển sang đứa bé đang gào khóc nhưng chẳng thấy nổi một giọt nước mắt bên kia, duỗi tay xoa đầu nó: “Cậu bạn nhỏ, dẫm chân người khác nhớ phải xin lỗi, nếu không anh đây sẽ vặn đầu em xuống ném khỏi tàu đấy, biết chưa?”
Người phụ nữ trung niên: “.

.

.”
Lúc Khương Ly nói những lời này, giọng cậu chợt trở nên lạnh lẽo như thể không vừa lòng sẽ làm thật khiến đứa bé sợ hãi, lần này thực sự khóc ré lên: “Vâng.

.

.

Huhuhu em xin lỗi.

.

.


Huhu.

.

.

Em sai rồi.

.

.”
“Ngoan.” Sát khí quanh quẩn trên mặt Khương Ly nháy mắt tiêu tan, nụ cười ấm áp trở về: “Bé ngoan này thật đáng yêu.”
Trì Phóng: “.

.

.” Vừa rồi phong ấn lại bị giải trừ đúng không?
Cuối cùng đứa trẻ cũng không ầm ĩ nữa, ngoan ngoãn ngồi trong lòng mẹ xem phim, chỉ chốc sau lại ngủ thiếp đi.
Trì Phóng tháo tai nghe xuống, nghiêng đầu ghé tai Khương Ly khẽ hỏi: “Vừa rồi em rất hung dữ đó nha.”
“Hả?” Khương Ly ngẩng đầu nhìn hắn, cười nói: “Dọa đến anh rồi sao?”
“Nói linh tinh, sao có thể chứ.” Trì Phóng vui vẻ cười, duỗi tay búng trán cậu một cái: “Như vậy rất tốt.”
Thế mới không ai dám bắt nạt em.
Xem xong một bộ phim, hai người lại đổi bộ khác, bốn tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh, bộ phim thứ hai chưa kịp xem xong thì tàu hỏa đã tới ga thành phố B.
Nhà ga thành phố B vô cùng lớn, khách xuống ga này hơn phân nửa.

Trì Phóng lấy hành lý trên kệ xuống, Khương Ly kéo ra lấy một hộp chocolate hạt dẻ đưa cho đứa bé vừa ngủ dậy.
Chuyện bị doạ vặn đầu ném chơi đã để lại trong lòng đứa bé một bóng ma quá lớn, ánh mắt có vẻ rất mong đợi nhưng lại không dám đưa tay ra nhận.

Bà mẹ thấy thế, xua xua tay: “Không cần không cần, cảm ơn hai cậu.”
Khương Ly cười nói: “Đây là thưởng vì em biết nghe lời, vừa rồi em làm rất tốt.”
Mắt đứa bé tròn xoe, lúc này mới dám duỗi tay nhận lấy, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh.”
Khương Ly xoa đầu đứa bé, dịu dàng dặn dò: “Không có việc gì, nhớ kỹ lời anh trai dặn nhé, cẩn thận cái đầu nhỏ của em.”
Đứa bé: “.

.

.”
Trì Phóng nghe được không khỏi bật cười.


Khương Ly độc thật đấy, tát một cái lại đút cho một viên đường, viên đường chưa nuốt hết đã tát thêm cái nữa, phỏng chừng đứa trẻ này sẽ nhớ rất lâu cho xem.
Hai người mang theo hành lý rời khỏi ga, vừa ra đã thấy người Trì Quốc Hành cử tới đón họ, đối phương giúp họ xếp hành lý vào cốp rồi bắt đầu lái xe.
Lên xe, Trì Phóng hỏi đối phương: “Chú Lâm, chú của cháu đâu rồi?”
“Giám đốc tới thành phố H khảo sát rồi, hai ngày nữa mới trở về.” Đối phương đáp lời: “Chú đưa cháu và cậu bạn nhỏ này về trước nhé.”
“Vâng.”
Đối phương đưa hai người về nhà họ Trì, đem hành lý đưa cho quản gia đang sẵn sàng nghênh đón rồi mới chịu đi.
Lúc hai người về thì đã muộn, ăn tối xong liền lên lầu tắm rửa nghỉ ngơi.
Nhà họ Trì có tổng cộng năm tầng, trong đó toàn bộ tầng 3 thuộc sở hữu của Trì Phóng.

Quản gia bố trí một căn phòng cho khách ở tầng 3 để Khương Ly ở, nhưng Trì Phóng không thèm quan tâm, thẳng tay bế Khương Ly về phòng mình.
Hai người ở lại thành phố B nghỉ ngơi một tuần, Khương Ly lấy hết quần áo mang theo xếp vào tủ trong phòng.
Trì Phóng đang tắm, sau khi thu dọn đồ đạc xong, Khương Ly nhàn rỗi không có việc gì làm đành lấy điện thoại hắn xem nốt bộ phim còn dở, lướt một hồi lại thấy tệp “sdjchaiue” kia.
Cái tên “sdjchaiue” thoạt nhìn là biết được ấn bừa, tưởng tượng ra cảnh Trì Phóng lén lút xem mấy thứ vàng vàng này khiến Khương Ly thực sự không nhịn được bật cười, cậu thuận tay chọn một bộ đọc thử.
Mới đọc được một chốc, giọng hệ thống chợt vang lên: “Ký chủ đại nhân ới ời, nếu cậu hứng thú với những thứ này thì tới cửa hàng hệ thống xem đi.”
“Hả?” Khương Ly hỏi, “Hệ thống mấy đứa cũng có thứ này luôn à?”
Hệ thống: “Chỉ có thứ cậu không nghĩ ra, không có thứ hệ thống không làm được.”
“Vậy luôn à.

.

.”
Khương Ly trầm ngâm một hồi, nghĩ thầm xem mình có nên lấy điểm tích đổi mấy cuốn full HD không che làm phần thưởng cho Trì Phóng vào kỳ thi sắp tới hay không, dù sao quà cũng phải thể theo sở thích của người được tặng mà chọn chứ.
Trì Phóng tắm rửa xong xuôi, thấy cậu chống cằm suy tư, hắn vừa lau tóc vừa tới gần cậu: “Em đang nghĩ gì thế?”
“Hả?” Khương Ly ngẩng đầu, thấy hắn chỉ mặc độc một chiếc quần đùi bước tới.
Thân hình săn chắc của thiếu niên ẩm ướt hơi nước, từng đường cong lộ ra thoang thoảng hương sữa tắm vô cùng dễ ngửi.
“Em đang nghĩ.

.

.” Khương Ly giơ điện thoại cho hắn nhìn chỗ truyện tranh: “Anh đọc nhiều truyện tranh như thế, chắc hẳn học được rất nhiều chiêu thức nhỉ?”
Trì Phóng: “.

.

.”
Anh đây chiêu thứ đầy mình mà không có đối tượng thực hành thì cũng chỉ đành làm bạn với “Ngũ chỉ cô nương” thôi!
 
------oOo------


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện