Ngoại trừ vụ chiếc giường, thực ra Khương Ly vẫn có chút ấn tượng với Lục Hành.

Không phải do thân phận của Lục Hành mà là do thái độ nghiêm túc khi huấn luyện của hắn.

Lục Hành không kêu khổ cũng chẳng than mệt bao giờ, ngày nào cũng nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ chưa từng bỏ dở giữa chừng, hơn nữa hắn cũng là người hoàn thành chuẩn nhất, nhanh nhất.
Đây là một hạt giống tốt.

Khương Ly nghĩ thầm, nếu đối phương là cấp dưới của cậu chứ không phải học sinh, chắc hẳn cậu sẽ đích thân dạy dỗ hắn thành một quân nhân ưu tú nhất.
Lục Hành thấy Khương Ly đang đánh giá mình, hắn chột dạ tự đánh giá bản thân một lượt nhưng mãi không phát hiện có chỗ nào bất thường.

Hắn tới phòng huấn luyện nên vẫn mặc bộ đồ cũ suốt cả ngày hôm nay mà?
“Huấn luyện viên, có chuyện gì không ạ?” Lục Hành hỏi.
“Không sao.” Khương Ly thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng nói: “Bắt đầu đi, cậu tấn công tôi.”
Lục Hành vẫn đứng yên, hai người nhìn nhau hồi lâu, Khương Ly hỏi: “Sao không động thủ đi?”
“Khụ khụ.” Lục Hành hắng giọng ho vài tiếng, quẹt mũi: “Dù sao thầy cũng là một Omega, em chủ động đánh thầy, cảm giác không ổn cho lắm.”
“Tuy thầy là một Omega tàn nhẫn vô tình nhưng mẫu hậu đại nhân nhà em dặn rồi, là một Alpha thì phải biết thấu hiểu và chăm sóc chu đáo cho Omega.” Lục Hành nghĩ thầm trong lòng.
“Thật sao?” Khương Ly nhướn mày, tay bẻ khớp răng rắc: “Xem ra cậu rất muốn bị một Omega đánh, vậy tôi đành thành toàn cho cậu thôi.”
Mới dứt lời, Khương Ly đột nhiên áp sát Lục Hành, nắm đấm kèm tiếng gió sắc bén lao thẳng tới mặt hắn.

Lục Hành giật mình, hữu kinh vô hiểm né đi trong gang tấc, đang định đánh trả đã thấy nắm đấm Khương Ly xòe ra đánh úp cần cổ mình, hắn vội vàng giơ tay chắn nhưng chưa chi đã bị đối phương quét chân khiến hắn ngã nhào ra đất.
“Rầm” một tiếng, lúc này Lục Hành mới nhận ra động tác bóp cổ mình khi nãy của Khương Ly thực ra chỉ là động tác giả đánh lạc hướng mà thôi, chân cậu mới là mấu chốt.
Khương Ly cúi đầu nhìn hắn, mỉm cười: “Cậu ổn chứ, thưa Tứ hoàng tử điện hạ?”
Lục Hành: “.


.

.” Chưa bao giờ thấy liêm sỉ của hắn rẻ như thế.

Khương Ly thấy Lục Hành vẫn nằm im đó lẳng lặng nhìn mình, dường như đáy mắt hắn còn ẩn chứa chút tủi thân khiến cậu không khỏi sửng sốt một phen.

Chốc sau, Khương Ly nghiêm túc nói: “Dậy, còn muốn tôi kéo cậu lên nữa à?”

.

.

.

Vô tình chưa kìa.
Lục Hành bĩu môi, nhanh chóng lật người đứng dậy, mới đứng vững đã nghe Khương Ly nói: “Tôi nói lại lần nữa, đừng vì tôi là Omega mà nương tay, với tôi ấy à, mấy cậu có khác gì con gà mờ đâu, tới bến đi.”
Lục Hành: “.

.

.” Có thể nói chuyện tử tế đừng đâm chọc em nữa được không thầy?
“Còn thất thần ra đó làm gì?” Khương Ly thấy hắn vẫn đứng yên đó, lạnh lùng quát: “Ngã đủ chưa? Lên đi!”
“Vâng, thưa huấn luyện viên!”
Sau đó Lục Hành thực sự không hề khách khí, tuy thực lực của Khương Ly bỏ xa hắn nhưng so với học viên khu D thì hắn là người giỏi nhất rồi.
“Tiếp tục.”

“Đấm yếu thế, cậu chưa ăn tối à?”
“Động tác dứt khoát lên!”
“Chân nhấc cao lên!”
“Chân của cậu để trang trí à!?”
Giờ chỉ còn tiếng vật lộn kịch liệt, tiếng Khương Ly trách móc không ngừng cùng tiếng Lục Hành thở d.ốc vang vọng trong phòng huấn luyện.
Nếu lúc này có người đi ngang qua, chắc hẳn sẽ vinh dự được chứng kiến cảnh Lục Hành bị Khương Ly đập xuống rồi lật đi lật lại như rán cá, còn hắn thì cứ ngã rồi lại tiếp tục bật dậy tấn công cậu.
Khương Ly chặn nắm đấm của Lục Hành lại, cậu trở tay túm lấy cổ tay hắn, vừa xoay người hạ đo ván hắn vừa quát lớn: “Đứng vững cho tôi!”
Theo phản xạ, Lục Hành đứng vững theo lời Khương Ly nói, nhưng tay kia lại vòng lên cổ Khương Ly ôm chặt lấy!
Chỉ nghe “Rầm” một tiếng, hai người trực tiếp ngã ra đất, Khương Ly ngã xuống người Lục Hành, gáy đập vào mũi khiến hắn đau điếng rên lên một tiếng, nhưng đôi tay ôm cổ Khương Ly kia nhất quyết không chịu buông ra.
Sau trận chiến vừa rồi, trên người cả hai toàn là mồ hôi, quần áo ướt đẫm, trong không khí váng vất mùi hương mãnh liệt của Alpha, còn mùi nhàn nhạt thuộc về Omega như có như không trên người Khương Ly nữa.
Hai người mặc đồ huấn luyện, cánh tay lộ da thịt trần trụi dán sát vào nhau.

Trong tư thế ấy, mùi của Alpha và Omega quẩn quanh vấn vít đầy ái muội.
Lục Hành có chút hoảng hốt, cảm giác chóp mũi mình đang phảng phất mùi hương nhẹ nhàng, một mùi hương chỉ thuộc riêng về Khương Ly chứ không hề giống những mùi pheromone của Omega hắn ngẫu nhiên ngửi thấy trước đây.
Hương vị đó vừa tươi mát vừa ngọt ngào như miếng bánh phomai ngon nhất hắn ăn thuở thơ bé, như ngụm sữa bò thanh mát cuối cùng trong ngày hắn uống trước khi đi ngủ, rõ ràng rất mơ hồ nhưng lại khiến hắn căng thẳng không thôi.
Tuy Khương Ly đã cắt tuyến thế nhưng dù sao cậu cũng là một Omega, hơn nữa còn là một Omega đã từng trải qua kỳ phát tì.nh nhưng chưa bị đánh dấu, đột nhiên bị một Alpha trưởng thành huyết thống thuần túy ôm lấy, pheromone của đối phương còn bao trọn thân mình nên ít nhiều gì vẫn ảnh hưởng tới cậu.
Cố nén cảm giác khó chịu đang dâng trào, Khương Ly đẩy vòng tay Lục Hành đang giam cầm mình ra, xoay người cách hắn một đoạn.
Trong lòng đột nhiên trống rỗng, Lục Hành cảm thấy trái tim mình cũng vắng vẻ theo, nhưng hắn không biểu lộ ra ngoài tránh cho Khương Ly phản cảm.

Lục Hành xoay người ngồi dậy, thành khẩn nói: “Xin lỗi huấn luyện viên, em sai rồi.”
Khương Ly nhìn hắn, nói: “Dưới tình huống vừa rồi, đáng lẽ cậu phải nhân cơ hội chế trụ tôi mà khiến tôi không còn đường phản kháng.

Cứ nằm im thế này, nếu tôi mà là kẻ địch thì cậu đã sớm mất mạng rồi.”

Lục Hành nghĩ thầm, thầy nằm trong lòng em thì sao em dám động, còn nữa, thầy mà lại để yên cho em chế trụ ư? Nhưng trên mặt hắn lại là vẻ: “Huấn luyện viên nói gì cũng đúng” rồi nói: “Vâng, em biết sai rồi, thầy dạy rất đúng! Chúng ta đánh tiếp nhé?”
Ánh mắt Lục Hành tràn ngập chờ mong, như thể chỉ cần Khương Ly đồng ý là hắn có thể ngốc ở đây nguyên một buổi tối luôn cũng được.

Đáng tiếc, Khương Ly không muốn.
“Không.” Khương Ly đứng dậy: “Về thôi.”
“Ầu.” Lục Hành có chút thất vọng, hắn ngồi im không nhúc nhích, đầu gục xuống bả vai đầy tủi thân.
Khương Ly thấy thế chợt có chút buồn cười, cậu vươn tay xoa nhẹ cái đầu ủ rũ đó: “Lần sau nhé.”
Động tác đầy dịu dàng ấy khác xa với vẻ ra đòn siêu hung ác ban nãy, Lục Hành đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Khương Ly, vui mừng reo: “Ý của thầy là, sau này em cũng có thể tìm thầy huấn luyện tiếp ư? Cái kiểu đánh đôi một đối một ấy?”
Hắn ngẩng đầu, trong mắt lộ vẻ chờ mong rực sáng như chú sói con hăm hở nhìn chằm chằm Khương Ly.
Từ trận chiến vừa rồi, Khương Ly phát hiện năng lực học tập của Lục Hành rất mạnh, mỗi lần ra tay ít nhiều đều tiến bộ hơn lần trước.

Thể lực, phản ứng hay tiềm lực của Lục Hành đều vô cùng ưu tú, thứ hắn thiếu chỉ là một người dẫn dắt cùng kinh nghiệm thực chiến sa trường.
Mà hai thứ này, vừa lúc là thứ Khương Ly có.
Khương Ly nhìn Lục Hành một hồi, lại nói: “9 giờ rưỡi tối chủ nhật, thứ ba, thứ năm.”
Được cho phép, Lục Hành vui mừng khôn xiết, thậm chí nhảy dựng lên hành lễ với Khương Ly: “Cảm ơn huấn luyện viên, sau này xin được chỉ giáo nhiều hơn.”
Khương Ly khẽ cong môi, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh, ra ngoài trước: “Được rồi, đi thôi.”
Nụ cười như phù dung sớm nở tối tàn ấy khiến lòng Lục Hành đắm chìm trong mật ngọt, hắn cười một cái, nhanh chóng cởi đồ bảo hộ trên người xuống rồi đuổi theo Khương Ly ra khỏi phòng huấn luyện.
Trên người Khương Ly vẫn mặc bộ đồ đen đó, trên tay còn cầm áo khoác huấn luyện.

Lục Hành theo sau, đang định lên tiếng chợt một vết sẹo ngay cổ Khương Ly đập vào mắt, vết sẹo ấy kéo dài thẳng vào cổ áo.
Đó là vết sẹo còn sót lại từ việc cắt tuyến thể, Lục Hành nhận ra nó ngay lập tức.
Bấy lâu nay Khương Ly toàn mặc quân trang hoặc áo khoác huấn luyện nên vết sẹo được che trọn, Lục Hành từng nghe qua vài lần nhưng chưa được chứng kiến nó bao giờ.
Bây giờ được tận mắt nhìn thấy khiến hắn chấn động không thôi.
Dựa theo vị trí vết sẹo, Lục Hành đoán Khương Ly đâm con dao thẳng vào gáy, sau đó kéo lưỡi dao từ dưới lên trên dứt khoát cắt nát rồi rút toàn bộ tuyến thể ra.
Sau gần ba tháng vết sẹo vẫn còn rõ ràng như vậy, khỏi nghĩ cũng biết lúc Khương Ly ra tay đã tàn nhẫn tới cỡ nào.
Khương Ly đi trước, đột nhiên không nghe tiếng Lục Hành theo sau nữa, quay đầu thấy hắn vẫn đứng đó không nhúc nhích, thắc mắc: “Còn đứng đó làm gì?”
Lục Hành thu hồi suy nghĩ, đuổi theo: “Không có gì.”
Hai người rời khỏi toà nhà đi về phía ký túc xá, phía sau ký túc xá học viên là tòa ký túc xá của huấn luyện viên, hai người tình cờ tiện đường về cùng nhau.
Dọc đường đều là Lục Hành lải nhải một mình, Khương Ly chỉ câu được câu không đáp lại nhưng hắn cũng không thèm để ý.

Tới ký túc xá, Khương Ly dùng chức năng nhận diện khuôn mặt mở cửa chính, lại dặn dò Lục Hành: “Nghỉ ngơi sớm đi nhé, mai đừng tới trễ.” Cậu đang định đi vào, lại nghe Lục Hành gọi với theo: “Huấn luyện viên!”
Khương Ly quay đầu: “Sao thế?”
“À thì.

.

.

Ký túc xá phải quẹt thẻ từ mới vào được, giờ quá giờ rồi, thầy có tiện.

.

.” Lục Hành có chút muốn nói lại thôi, ánh mắt chờ mong nhìn Khương Ly.
Khương Ly chợt bừng tỉnh nhận ra: “Ồ ồ ồ, tất nhiên rồi.”
Lục Hành nghe vậy, vui mừng ra mặt: “Cảm ơn huấn luyện viên! Em.

.

.”
Lời còn chưa dứt Lục Hành đã thấy Khương Ly móc từ túi áo ra một chiếc thẻ từ, đưa cho hắn: “Thẻ đây, mai tập hợp nhớ trả lại cho tôi.”
Lục Hành: “.

.

.”
Đậu má em chỉ muốn hỏi thầy có thể cho em ở ké đêm nay thôi mà! ! !  
 
------oOo------


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện