Khương Ly đột nhiên bị Lục Hành chiếu tướng, nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, cậu vừa bất lực vừa buồn cười, nhưng nhiều hơn cả là nỗi vui sướng ngập tràn khi tìm được người yêu.
Nếu trước đây còn hoài nghi thân phận Lục Hành thì giờ đây Khương Ly hoàn toàn chắc chắn rồi, Lục Hành chính là Giang Trạm, hoặc có thể nói Lục Hành chính là Trì Phóng.
Lục Hành rất giống hai người Giang Trì kia, thói quen gãi cằm nựng Khương Nhu Mễ không lẫn vào đâu được nữa, còn cách xưng hô “ông nội” này nữa.
Cố nén dụ.c vọng muốn ôm Lục Hành, Khương Ly tự an ủi lòng mình, tương lai còn dài, không cần vội làm gì cả.
Cậu chăm chú nhìn Lục Hành, lại tập trung sấy lông cho Khương Nhu Mễ.
Sấy lông xong, toàn thân nhóc mèo trở nên mềm mượt, ngoại trừ nhúm lông xám nhạt trên đỉnh đầu thì toàn thân Khương Nhu Mễ đã trở về vẻ trắng toát xinh đẹp.
Nó khẽ liế.m ngón tay Khương Ly, thỉnh thoảng kêu to hai tiếng, dụi đầu vào tay cậu như làm nũng.
Lục Hành thấy vậy thì thắc mắc vô cùng, nhóc con này do chính tay hắn nhặt cơ mà, cớ sao lại ghẻ lạnh hắn mà thân thiết với huấn luyện viên Khương như thế?
Chắc do nó nhìn mặt làm thân? Thế cũng không đúng, hắn tự thấy nhan sắc của hắn cũng đâu có tồi, sao nhóc con nỡ phân biệt đối xử quá đáng vậy chứ?
Trầm ngâm nửa ngày, cuối cùng hắn vui vẻ đưa ra kết luận, đó là do con trai giống cha, thích ai thích cả đường đi lối về, cả hai ai cũng mê huấn luyện viên Khương hết đó!
Khương Ly tùy ý để Khương Nhu Mễ làm nũng với mình với nụ cười rạng rỡ trên môi, đáy mắt cũng đắm trọn sự dịu dàng khó mà che giấu được.
Hai kiếp trước Khương Nhu Mễ đều rời đi sớm hơn hai người cậu.
Ngay khi thế giới đầu tiên kết thúc, Khương Ly chưa bao giờ nghĩ sẽ có cơ hội gặp lại Giang Trạm và Khương Nhu Mễ, mãi đến tận thế giới thứ hai, Trì Phóng xuất hiện, và Khương Nhu Mễ cũng đã quay về.
Cậu chưa bao giờ thấy biết ơn trò chơi này đến thế, chính nó đã giúp cậu luôn được ở bên những thứ cậu quý trọng nhất.
Có điều, nếu Tiểu Khả Ái cũng quay về thì tốt rồi, vậy mới thực sự là đoàn viên chân chính.
Nghĩ đến đây, động tác vuốt ve Khương Nhu Mễ của Khương Ly chợt khựng lại, trên mặt lộ rõ vẻ cô đơn.
Đã tới thế giới này một tháng nhưng Tiểu Khả Ái vẫn không thấy tăm hơi, mà hiện tại Khương Ly cũng chưa nghĩ ra bất kỳ phương pháp gì để tìm ra đối phương.
Cậu thực sự rất lo lắng cho nó.
Lục Hành để ý thấy cậu đang vui vẻ bỗng chốc lại trùng xuống ngay được thì thắc mắc: “Thầy có sao không?”
Khương Ly lắc đầu: “Không sao, chỉ là.
.
.”
Lời còn chưa dứt, trong đầu Khương Ly đột nhiên vang lên giọng nói điện tử lạnh lùng: “Hệ thống đang khởi động.
.
.
10%.
.
.25%.
.
.
48%.
.
.
75%.
.
.100%.
Hoàn tất khởi động, hoan nghênh sử dụng.”
Theo thông báo đó, Khương Ly nghe thấy một giọng nói quen thuộc văng vẳng bên tai: “Ký chủ đại nhân ới ời, lâu lắm không gặp cậu.”
Giọng nói này vừa cứng nhắc vừa đơn điệu nhưng Khương Ly lại cảm nhận được sự vui sướng khó giấu trong đó.
Thiêng thật đấy, mới nhắc là hệ thống đã về ngay rồi khiến cậu vui sướng tới mức bật thốt thành tiếng: “Tiểu Khả Ái?!”
Hệ thống: “Là tôi đây, ký chủ, cậu vẫn khỏe chứ?”
Lục Hành ngồi đối diện, đột nhiên nghe Khương Ly reo lên một tiếng “Tiểu Khả Ái” mà cả người hóa đá.
Tiểu Khả Ái? Nhóc.
.
.
nhóc.
.
.
nhóc dễ thương??
Lục Hành hoảng hốt, không ngờ Khương Ly lại kêu hắn là nhóc dễ thương! Cái này thực sự làm hắn hơi hoảng rồi đó, nhưng mấu chốt là ngoại trừ tuổi hắn nhỏ hơn Khương Ly đôi chút thì những chỗ khác đâu có nhỏ! ! !
Huấn luyện viên, thầy đừng gọi bậy! Em sợ em không nhịn được mà chứng minh bản thân ngay bây giờ và ngay lúc này đấy! ! !
Nội tâm Lục Hành thầm rít gào.
Lúc này Khương Ly hoàn toàn không biết một chữ “Tiểu Khả Ái” của mình đã trực tiếp khiến Lục Hành rơi vào trầm tư, cậu còn đang bận trò chuyện với hệ thống đây này.
Khương Ly hỏi hệ thống vì sao nó đột nhiên biến mất, có phải hệ thống chủ xảy ra vấn đề hay không.
“.
.
.
Không có gì trục trặc hết.”
Tuy giọng điệu hệ thống vẫn bình tĩnh như vậy nhưng Khương Ly là ai chứ? Cậu ở với nó hai đời rồi, đủ để nghe ra sự tủi thân trong đó: “Chính xác là tôi bị nhốt trong phòng tối.”
“Nhốt trong phòng tối?”
Khương Ly nghe vậy không khỏi thắc mắc, trong trí nhớ của cậu, chỉ khi cậu và nam chính làm những chuyện không thể miêu tả thì hệ thống mới phải vào phòng tối cơ mà? Nhưng ở đây rất bất thường, từ khi cậu tiến vào thế giới này thì hệ thống đã luôn trong trạng thái bị chặn rồi.
Và theo như những gì nó nói, không phải vì hệ thống chủ bị lỗi mà là bị cưỡng chế không thể online!
Nghĩ tới đây, Khương Ly nhíu mày hỏi: “Rốt cuộc là vì sao chứ?”
“Bởi vì luật chơi vừa được chỉnh sửa.” Hệ thống giải thích: “Bắt đầu từ nay, độ khó của trò chơi sẽ tăng lên, ký chủ phải tìm ra nam chính trước thì hệ thống là tôi mới có thể online.”
Khương Ly: “.
.
.”
Khương Ly câm nín: “Tiểu Khả Ái, nhà sáng lập trò chơi của mày rảnh đến đau trứng rồi à?”
“.
.
.
Mong ký chủ đại nhân ăn nói cho cẩn thận.”
Khương Ly đang định chửi thêm vài câu thì đột nhiên nắm được điểm mấu chốt.
Tiểu Khả Ái nói cậu phải nhận ra nam chính trước thì nó mới có thể online, nhưng rõ ràng cậu vừa nhận ra người yêu mình, chẳng lẽ.
.
.
Ở thế giới này, Lục Hành là nam chính, cũng chính là đối tượng cậu cần theo đuổi.
Liên tục ba thế giới, người yêu cậu đều là nam chính.
Điều này khiến Khương Ly không thể không nghi ngờ Lục Hành cũng giống cậu, đều là người được hệ thống lựa chọn, có lẽ chính hắn cũng có hệ thống! Nhưng nếu đúng thật như thế, vì cớ gì mỗi lần xuất hiện hắn lại có một cái tên và vẻ ngoài khác nhau? Mà cậu thì sao, tên vẫn được giữ nguyên, ngay cả ngoại hình cũng không có quá nhiều khác biệt.
Nghĩ tới đây, Khương Ly lập tức hỏi hệ thống xem suy đoán của mình có đúng hay không, hỏi xem nam chính trong các thế giới tiếp theo vẫn là Lục Hành, hay Giang Trạm hoặc Trì Phóng phải không? “Rất xin lỗi ký chủ, chuyện này chính tôi cũng không biết.” Hệ thống đáp: “Nhưng theo như tôi biết thì nam chính không hề có hệ thống đâu.”
Khương Ly chợt nhớ ra hệ thống nhà mình cũng chỉ thuộc hàng tân thủ thôi, nên cũng không hỏi nhiều nữa.
Với cậu mà nói, ở thế giới này tìm được người đi cùng mình tới cuối đời đã may mắn lắm rồi.
Những gì còn thắc mắc hãy để thời gian giải đáp, còn bây giờ cứ quý trọng người trước mắt đi đã.
Suy nghĩ thấu đáo, Khương Ly cũng không rối rắm nữa, đang định đi tìm đồ ăn cho Khương Nhu Mễ thì thấy Lục Hành đang cau mày, giống như đang ngẫm nghĩ điều gì.
Cậu đẩy đẩy tay hắn: “Cậu đang nghĩ gì thế?”
Lục Hành bị cậu đẩy thì giật mình, buột miệng thốt lên: “Em không nhỏ! Của em lớn lắm!”
“??” Khương Ly khó hiểu: “Cái gì của cậu lớn?”
Lục Hành giật mình nhận ra mình vừa lỡ mồm, tai hắn chợt nóng lên, xua tay nói: “Không có gì, em có nói gì đâu.”
Hai người ngồi sát gần nhau, Khương Ly dễ dàng nhận ra vành tai ửng đỏ của Lục Hành, cậu tiến gần hắn: “Tai cậu sao thế? Sốt hả?”
Lục Hành cảm thấy vành tai hắn ngày càng nóng hơn, đã thế còn bị hơi thở Khương Ly vờn quanh khiến mặt cũng đỏ theo.
Không phải sốt, mà là nứ.ng.
.
.
Lục Hành nghĩ thầm, Khương Ly không có tuyến thể đã ảnh hưởng tới hắn đến mức này rồi, nếu thầy ấy còn tuyến thể, một khi tiến vào kỳ phát tì.nh, sợ rằng hắn phải đè ra làm bảy ngày bảy đêm mới có thể thỏa mãn.
Bảy ngày bảy đêm.
.
.
Lục Hành ngắm người trước mặt, trong đầu bất tri bất giác hiện lên đêm xuân đó, những hình ảnh khiến người ta muốn phun máu mũi bỗng chốc trở nên thanh khiết tuyệt mỹ.
Người đong đưa vòng eo xinh đẹp trên hông hắn làm càn trong giấc mơ mọi khi không còn mơ hồ nữa mà hiện rõ là huấn luyện viên Khương cao cao tại thương.
Dưới sự k.ch thích đó, một cảm giác hưng phấn chợt nảy lên khiến bụng dưới của hắn dần trở nên khô nóng!
Thân thể thành thực hơn lý trí rất nhiều, chờ Lục Hành nhận ra suy nghĩ của mình rất có vấn đề thì quần chiến đấu của hắn đã phồng lên thành túp lều rồi!
Dám giương súng với huấn luyện viên, này quả thực là đang chạy như điên trên con đường tìm chết!
Lục Hành tưởng tượng ra cảnh con hàng chiến đấu của mình bị Khương Ly cho một quyền gãy làm đôi luôn rồi, chỗ dưới háng hắn tức khắc tê rần.
Vì sự an toàn của nòi giống sau này, hắn định khom người nhích sang một bên che giấu.
Tâm tư hắn lúc này hoàn toàn đặt ở việc phải đề phòng Khương Ly mà không hề quan tâm đến nhóc con dưới chân.
Nhóc mèo thấy hắn di chuyển, ban đầu là tò mò chớp chớp mắt, sau đó hung hăng giơ móng lên, tát thẳng vào chân giữa của Lục Hành!
Lục Hành: “.
.
.”
Là bộ phận nhạy cảm nhất trên cơ thể đàn ông, mà khi xuất hiện cảm ứng sinh lý còn mẫn cảm gấp đôi bình thường, bị nó tát cho một cú điếng hồn như thế, Lục Hành trực tiếp thét lên: “Đậu má! ! !”
Khương Ly đang mải suy nghĩ nên cũng không để ý tới Khương Nhu Mễ, thấy hắn đột nhiên nhảy dựng lên thì hoảng sợ: “Sao vậy?”
“.
.
.
Không sao.”
Lục Hành trợn mắt lườm nhóc mèo đang tỏ ra ngây thơ vô tội với Khương Ly, nhưng hắn có thể làm gì chứ? Khổ không nói nên lời, hắn đâu thể mách Khương Ly rằng nhóc khốn nạn này vừa cấu chân giữa hắn một cái, mất mặt lắm!
Huống chi, nhìn thái độ của Khương Ly với nó mà nói, dù hắn có cút sang tinh cầu khác thì cũng không bằng nổi Khương Nhu Mễ.
Càng nghĩ càng cay, thừa dịp Khương Ly xoay người đi, Lục Hành lặng lẽ tặng ngón giữa cho nhóc khốn nạn.
Khương Nhu Mễ không cam lòng yếu thế, nhe nanh trợn mắt lại với hắn.
Khương Ly kêu người máy mang cho Khương Nhu Mễ một hộp cá, nhìn nó ngoan ngoãn thè lưỡi ăn cá giống hệt kiếp trước.
Khương Ly ngắm nó chăm chú, bỗng sực nhớ ra ở đây nó chưa có tên, thế là cậu hỏi Lục Hành: “Cậu mang về thì cậu đặt tên cho nó đi.”
Lục Hành ghim nhóc mèo rồi, mới nãy nó còn cào hắn đấy: “Kêu là nhóc bạc tình đi.”
“.
.
.” Khương Ly câm nín, lườm hắn: “Nghiêm túc coi.”
Cái liếc mắt ấy khiến trái tim Lục Hành rung động, hắn cảm thấy thái độ của huấn luyện viên đối với hắn tối nay có gì đó rất khác thường, nhưng khác thường chỗ nào thì hắn không biết.
Khương Ly vẫn đang đợi hắn đặt tên cho nhóc bạc tình kia.
Lục Hành nhìn cục trắng trắng trước mắt, nhớ tới món bánh nếp hôm qua Khương Ly làm trong rừng Bồng Lai, nói: “Gọi Nhu Mễ vậy, nhóc này khá giống bánh mochi đó, em tặng thầy thì cứ để nó theo họ thầy đi.”
Khương Nhu Mễ.
Cái tên quen thuộc một lần nữa được vang lên, Khương Ly khẽ mỉm cười, nhéo nhéo tai nhóc mèo đang ăn uống hăng say, nhẹ giọng kêu một tiếng: “Khương Nhu Mễ.”
Dường như nhóc mèo biết Khương Ly đang gọi nó, cọ cọ vào tay Khương Ly, lại ngẩng đầu nũng nịu kêu một tiếng: “Meow~”
Tiếng kêu đó khiến trái tim Khương Ly như muốn nhũn ra, trong lòng khẽ nói một câu: “Chào mừng trở về.” , sau đó lại nhìn sang Lục Hành đang ngồi cạnh đó.
Anh cũng thế, chào mừng trở về.
Tuy thế giới này loài mèo không tồn tại nhưng Khương Ly vẫn giữ lại những thứ như ổ mèo, nhà cây cho mèo cất trong túi không gian.
Cậu giữ lại để luôn có cảm giác Khương Nhu Mễ đang ở bên cạnh, không ngờ chúng thực sự có ích.
Sắp xếp cho Khương Nhu Mễ xong xuôi, Khương Ly đặt nó vào ổ mèo cho rủ rồi khẽ mỉm cười, đứng dậy.
Lúc này người máy đang chờ sẵn lại gần nhắc nhở: “Thưa chủ nhân, đã tới giờ nghỉ ngơi, xin ngài hãy nghỉ ngơi cho sớm.”
Khương Ly gật đầu, nhìn về phía Lục Hành: “Cậu.
.
.”
“Em biết!” Lục Hành vô cùng thức thời, “Em về ngay đây.”
“Chắc giờ cửa ký túc xá các cậu cũng đóng rồi.” Khương Ly chỉ đồng hồ trên tường: “Khuya lắm rồi.”
“Đóng rồi.” Lục Hành thành thật nói: “Huấn luyện viên, thầy có thể cho em mượn thẻ ra vào thêm lần nữa được không?”
Chợt Khương Ly cũng đồng thanh nói: “Không chê thì đêm nay cậu cứ ở lại chỗ tôi đi.”
Lục Hành: “.
.
.”
Chờ đã, thầy ấy muốn lâu ngày sinh tình thật à!?
------oOo------