Lục Hành kể xong, phòng khách bỗng lặng im.

Hắn chống tay ôm đầu, mái tóc đen rủ xuống che khuất đôi mắt, che khuất luôn nỗi ẩn nhẫn khổ sở, cả người tràn ngập sự u buồn khó nén.
Hai anh cả mất sớm, vì mẹ, Lục Hành không thể không từ bỏ ước mơ của mình.

Suốt thời gian qua hắn sống không dễ chịu chút nào.
Khương Ly đau lòng nhìn hắn, muốn nắm lấy tay hắn an ủi nhưng đột nhiên có giọng nói vang lên: “Chủ nhân, hóa ra cậu từng tới thăm tôi rồi à? Sao cậu không nói sớm, tôi còn tưởng lương tâm cậu bị chó ăn mất rồi cơ.”
Khương Ly: “.

.

.”
Lục Hành: “.

.

.”
Huyền Ưng dứt lời là không khí buồn bã trong phòng bị quét sạch, Lục Hành thấy Khương Ly thu tay lại thì tức tới mức trán nảy gân xanh, trong lòng thầm mắng tên Huyền Ưng lăng xăng này cho đã rồi mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Mai tôi với cậu sẽ cùng về gặp mẹ tôi, cậu liệu mà nghĩ cách ứng phó với bà ấy đi!”
“.

.

.

Đừng mà!” Huyền Ưng thảm thiết kêu gào: “Tôi phải ở lại chăm sóc bé Ngân Tước nhà tôi nữa chứ, cậu tự đi mà về.”
“Không cần.” Ngân Tước lạnh lùng nói, nghe thấy ý tốt của Huyền Ưng đã không cảm kích thì thôi, thậm chí còn thấy phiền ra mặt.
Huyền Ưng: “.

.

.” Sao mà lạnh lùng quá vậy?
“Vậy cậu định khi nào về nhà?” Khương Ly về vấn đề chính.
“Em phải về ngay thôi, nếu không mẹ em giết tới đây thật đó.” Lục Hành bất đắc dĩ thở dài, hắn nghiêng đầu nhìn Khương Ly: “Huấn luyện viên, thầy có muốn về với em không?”
Khương Ly: “Tôi?”
“Đúng thế.” Lục Hành cười hì hì: “Về gặp cha mẹ sớm chút.”
“.

.

.” Khương Ly nhìn hắn một cái, ôm Khương Nhu Mễ đứng dậy bỏ lại một câu: “Cậu nên tự mang Huyền Ưng về thì hơn.”
Huyền Ưng: “.


.

.

Tôi từ chối.”
Thấy cậu ôm Khương Nhu Mễ tuyệt tình rời đi, Lục Hành đau đớn: “Huấn luyện viên, chẳng lẽ thầy không sợ em một đi không trở về ư?”
“Không sợ.” Khương Ly không thèm quay đầu, đi thẳng về phòng.
Lục Hành: “Lương tâm thầy bị chó ăn rồi à?”
Huyền Ưng: “.

.

.


Ngân Tước: “.

.

.”
Khương Ly dừng bước, quay đầu nhìn hắn mỉm cười: “Đương nhiên tôi không sợ, chỉ sợ.

.

.”
“Chỉ sợ gì ạ?” Lục Hành dò hỏi.
Khương Ly nhìn hắn, nở một nụ cười Lục Hành chưa từng chứng kiến bao giờ: “Chỉ sợ em không muốn lâu ngày sinh tình nữa.”
Cậu cố tình nhả chậm bốn chữ, mà ý tứ trong đó khỏi nói cũng biết, Lục Hành sung sướng nhảy vọt từ sofa đến bên cậu, nhanh chóng ôm lấy eo Khương Ly rồi cúi đầu hôn xuống.
Hắn quấn lấy môi lưỡi Khương Ly không buông, hai người quấn quýt bên nhau, trong phòng chỉ còn tiếng ái muội tràn lan.
Khương Nhu Mễ bị hai người kẹp giữa, nó bị kẹp chặt đến mức bày ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, tận dụng cơ thể mềm mại nhảy xuống đầu Dada trốn đi.
Nụ hôn sâu này rất dài, dài tới mức hai người sắp hít thở không nổi mới chịu buông đối phương ra.
Lục Hành chưa thỏa mãn, hắn hôn Khương Ly thêm vài cái nữa rồi âu yếm vuốt ve eo cậu: “Chậm nhất là một ngày sau em sẽ trở về, thầy chờ em nhé.”
Khương Ly nhìn hắn, nhưng lần này cậu không châm chọc lạnh lùng như thường ngày mà chỉ khẽ đồng ý một câu: “Được.”
Một chữ “Được” khiến trái tim Lục Hành mềm nhũn tức khắc, hắn không biết vì sao mình lại thích huấn luyện viên tới vậy, như thể số mệnh đã buộc chặt họ với nhau.

Từ ngày biết Khương Ly tới nay, mắt hắn không thể rời cậu cho nổi.
Hắn phải trưởng thành thật nhanh, phải mạnh mẽ thật chóng mới được, có thế mới đủ tư cách sách đôi cùng huấn luyện viên.



.

.


.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.
Sớm hôm sau, Lục Hành lái chuyên cơ về nhà, mới tới cổng chính đã thấy Tam hoàng tử anh hắn đứng chờ đó sẵn.
“Nhóc Hành.” Lục Kỳ chào đón Lục Hành, đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lượt rồi cười nói: “Lâu lắm không gặp chú, dạo này tươi tắn nhỉ.”
“Chắc là do quân huấn có hiệu quả đó.” Lục Hành với Lục Kỳ vừa đi vừa nói chuyện: “Mẹ đâu?”
“Đang trong Thiên điện chờ chú đấy.” Lục Kỳ cười khổ: “Mới biết tin chú đem Huyền Ưng đi là bà tức giận nghi ngờ anh ngay, mắng anh máu chó ngập đầu, nếu không phải tối qua có cha xin cho thì lúc này chắc anh vẫn phải quỳ phạt đấy.”
Lục Hành biết hôm qua mẹ mình không giết tới cửa là nhờ công lao của cha và anh hết, hắn áy náy nhìn Lục Kỳ: “Xin lỗi anh, em.

.

.”
“Nói cái gì đó.” Lục Kỳ vỗ vai hắn: “Anh biết chú đang nghĩ gì, nhưng cứ làm chuyện mình thích đi, bão táp cứ để anh gánh thay chú!”
“Anh.

.

.” Lục Hành cảm động, đang định bày tỏ tình cảm anh em thắm thiết thì đột nhiên sau lưng hắn vang lên tiếng quát đầy giận dữ: “Lục Kỳ, con muốn gánh kiểu gì? Nói mẹ nghe coi nào!”
Hai người chợt cứng người, tiếng bước chân càng tới gần, Lục Kỳ trở mặt nhỏ giọng thì thầm với Lục Hành: “Báo táp tới rồi, anh trai có việc, đi trước nhá!”

Nói xong không đợi Lục Hành đáp lời, anh em tốt cốt ai nấy hốt Lục Kỳ chạy vội khỏi đại điện, bỏ lại Lục Hành một mình đối mặt với mưa rền gió dữ.
Lục Hành: “.

.

.” Tình cảm anh em thắm thiết chó má gì chứ!
Thôi được rồi, đứng cũng chết mà ngồi cũng chết, Lục Hành thả lỏng người, nở một nụ cười thật tươi: “Mẹ, mẹ về nhà từ lúc nào vậy? Đi chơi có vui không? Sao không ở lại chơi thêm mấy ngày nữa?”
Người tới là mẹ Lục Hành, Vương hậu Đế quốc Kiều Hi, cho dù đã bước sang tuổi trung niên nhưng bà vẫn xinh đẹp như xưa.
Nhìn đứa con mình yêu thương nhất tươi cười, bà không lại gần ôm hắn như mọi khi mà hừ lạnh một tiếng: “Nếu mẹ anh không về chắc anh lật trời luôn quá.”
“Sao con dám chứ.” Lục Hành muốn kéo tay bà nhưng lại bị bà gạt ra.
Tầm mắt Kiều Hi dừng trên chiếc nhẫn màu đen kia, lạnh lùng gọi: “Huyền Ưng.”
“Vương hậu.” Giọng Huyền Ưng vang lên, lúc này nó không đùa cợt như lúc nói chuyện với Lục Hành nữa mà vô cùng cung kính: “Đã lâu không gặp.”
“Cậu quên cậu từng hứa với tôi thế nào rồi à?” Kiều Hi nén giận chất vấn.
“À thì.

.

.”
Huyền Ưng nhớ trước khi tháo chip, nó từng hứa với vương hậu, nếu không có sự đồng ý của bà thì sẽ không rời khỏi tầng hầm nửa bước, giờ thì sao? Nó không chỉ đã ra mà còn không muốn trở về nữa.
“Trả lời tôi!” Kiều Hi lạnh giọng quát.
“Này cũng đâu thể trách tôi được, Tứ hoàng tử muốn dắt tôi đi, tôi thật sự khó cưỡng lại dụ hoặc đó lắm.” Huyền Ưng rất không có cốt khí mà bán đứng anh em tốt Lục Hành của mình.
Lục Hành: “.

.

.” Huyền Ưng, nói thật đi, cậu mới là em ruột của Lục Kỳ đúng không?
Kiều Hi nhìn về phía Lục Hành: “Con lấy chip kiểu gì?”
“Con trộm.” Lục Hành thành thật thú tội, trước ngày khai giảng vương hậu đi vắng mấy ngày, tranh thủ lúc đó hắn lén vào phòng ngủ của bà trộm con chip hệ thống của Huyền Ưng đi.
Kiều Hi nghe vậy thì tức giận quát lớn: “Lục Hành! Giờ anh không chỉ thất hứa mà còn học thói trộm đồ phải không? Mẹ anh dạy anh thế à.

.

.

Không đúng!”
Bà đột nhiên nhận ra điều gì đó, nghi ngờ nhìn Lục Hành: “Sao anh biết con chip giấu ở đâu? Rồi sao anh biết cách mở khóa?”
“Con.

.

.”
“Là cha anh đúng không?” Kiều Hi cắt ngang lời hắn nói, nơi bà giấu chip chỉ có Lục Kình biết, ngoại trừ bà chỉ có Lục Kình biết cách mở khóa, không có Lục Kình hỗ trợ sao Lục Hành lấy được chip cơ chứ?
Nghĩ tới đây, bà tức tới mức mặt trắng bệch, trỏ thẳng vào mặt Lục Hành mà quát: “Được lắm, ba cha con các anh hợp tác lừa tôi phải không? Bảo sao sáng nay Lục Kình vội vội vàng vàng đi tìm đại thần bàn chuyện, hóa ra là để trốn tội, quá tày đình!”
Đúng như lời bà nói, là Lục Kình đã giúp Lục Hành lấy chip, Lục Hành không dám hố cha, chỉ có thể im lặng không nói.
Hoàng đế Đế quốc Lục Kình không sợ trời không sợ đất chỉ sợ vợ, nên sáng sớm đã phải lặn lội chạy trước tránh bão.

Kiều Hi tức giận không thôi, nếu không phải có thị nữ giữ lại thì bà đã lao lên đá chết tên nhãi láo toét Lục Hành này rồi.

Trước Lục Hành nói muốn thi Học viện quân sự bà không đồng ý, nhưng có Lục Kình với Lục Kỳ ra trận khuyên nhủ, đã vậy Lục Hành còn đảm bảo hắn chỉ đi trải nghiệm thôi, tốt nghiệp sẽ không nhập ngũ nên bà mới mềm lòng đồng ý.
Không ngờ mới chỉ hai tháng mà tên nhãi ranh Lục Hành nãy đã thả Huyền Ưng ra rồi!

Kiều Hi càng nghĩ càng bực, vươn tay ra: “Đưa Huyền Ưng cho mẹ.”
Lục Hành: “Mẹ.

.

.”
“Đưa mẹ!” Kiều Hi cao giọng ra lệnh, không hề nhân nhượng chút nào.
Lục Hành đang định lên tiếng, đột nhiên cảm giác nhịp tim tăng bất thường, đó là một cảm xúc bất đắc dĩ chợt ập vào khiến hắn bừng tỉnh.

Ngẩn ra một lúc Lục Hành mới phát hiện đó là cảm xúc của Huyền Ưng.
Một khi cơ giáp nhận chủ thì tinh thần giới của hai người sẽ liên kết với nhau, có thể biết được cảm xúc của nhau, tâm ý tương thông.
Năm Lục Hành lên 8, Huyền Ưng nhận hắn làm chủ nhân, tính đến nay đã 12 năm nhưng mất 10 năm nó phải chịu cô đơn trong căn hầm vắng hoe ấy.
Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử đã hi sinh, hắn không thể để Huyền Ưng bị nhốt thêm nữa.
“Xin lỗi mẹ.” Lục Hành nghiêm túc nhìn bà, kiên định nói: “Con không thể đồng ý với mẹ được.”
“Lục Hành!” Sắc mặt Kiều Hi âm trầm: “Cánh anh cứng rồi phải không? Lời mẹ nói không thèm nghe nữa phải không? Đưa nó cho mẹ ngay!”
Lục Hành lắc đầu: “Con không đưa cho mẹ được, đây là thứ anh cả và anh hai để lại cho con, con đối xử với Huyền Ưng như vậy sao các anh vui nổi chứ?”
Nghe hắn nhắc tới hai người con mất sớm của mình, Kiều Hi đau đớn không thôi, đã qua nhiều năm vậy rồi nhưng vết thương trong lòng bà mãi không lành nổi.
Bà hít thật hơi một sâu, nén nỗi đau lại rồi lạnh lùng nói: “Một khi đã vậy rồi, mai mẹ sẽ tới Học viện làm đơn chuyển trường cho anh, anh cứ ở yên chỗ này cấm có đi đâu, nghe chưa!?”
Dứt lời, bà không thèm để ý tới Lục Hành rồi nhanh chóng rảo bước ra ngoài.

Lục Hành biến sắc, đuổi theo: “Mẹ! Con chưa theo đuổi được vợ con nữa mà, không chuyển trường được đâu! ! !”
Bước chân Kiều Hi chợt khựng lại: “Con nói gì cơ?”
“Con đồng ý với con dâu mẹ rồi, muộn nhất ngày mai con sẽ về, không thể thất hứa với vợ được đâu mẹ ơi!” Lục Hành chạy lại cò kè mặc cả với bà: “Nếu đã phải chuyển trường thì chờ con theo đuổi thành công đã hẵng hay, được không?”
“Con dâu?” Kiều Hi không tin nổi: “Con dâu ở đâu ra? Lại nói hươu nói vượn đấy phỏng?”
“Thật ra mẹ cũng biết người ấy đó.” Lục Hành nói: “Chính là huấn luyện viên của con, Thiếu tá Khương Ly.”
Kiều Hi tưởng bà nghe nhầm: “Con nói ai?”
“Khương Ly.”
Kiều Hi: “.

.

.”
Đúng thật Kiều Hi có biết Khương Ly, bà từng gặp cậu Thiếu tá này hai lần.

Đó là thanh niên có tương lai xán lạn nhất quân đội, chiến công của cậu bà từng nghe, chuyện cậu tự tay cắt tuyến thể bà cũng biết.
Dưới tình huống nguy hiểm mà có thể làm tới mức này không phải dễ, bà vô cùng kính trọng Khương Ly.

Chẳng ngờ thằng con ngốc nhà mình đi học thôi cũng lớn gan dám trêu chọc người ta.

Nghĩ tới đây, Kiều Hi ngỡ ngàng nhìn Lục Hành: “Thiếu tá Khương? Lục Hành, con trai ơi  con chán sống rồi hả?”
Lục Hành: “.

.

.”
Đây là mẹ ruột hắn ư?
@Krystal: Tình hình là tui đã làm xong hết thế giới ABO này rồi cả nhà ạ, nhưng vẫn còn một số đoạn hơi cấn nên tui xin phép ém hàng, chờ sửa xong ròi tui đăng một loạt nha ( •̀ ω •́ )✧
 
------oOo------


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện