Ngay khi Kiều Ngọc dứt lời, ngoại trừ Khương Ly, sắc mặt mấy người còn lại trở nên tái xanh, đặc biệt là Lục Hành, mặt hắn sắp tái thành cầu vồng luôn rồi.
Thực ra Khương Ly không ngờ Lục Hành sẽ đánh giá cậu như vậy, rất là ngoài ý muốn đấy nhé.

Xem ra hình tượng “Một lời không hợp là đấm” cậu nỗ lực xây dựng đã để lại trong lòng họ một ấn tượng vô cùng sâu sắc đó chứ.
Nhìn cái bản mặt Lục Hành nhấp nháy như đèn bảy màu, Khương Ly khẽ nhếch môi cười nhưng trong mắt cậu lại lạnh lẽo phát rợn.

Khương Ly đảo mắt nhìn quanh, cuối cùng nhìn thẳng vào mắt Lục Hành, nhẹ nhàng hỏi: “Cưới ai là tìm chết? Hả?”
Lục Hành: “.

.

.”
Kiều Ngọc: “.

.

.”
Lăng Áo: “.

.

.”
La Kỳ: “.

.

.”
Lục Hành nói ra câu đó chỉ do buột miệng bâng quơ mà thôi, ai ngờ bọn Kiều Ngọc còn nhớ, hại hắn lật xe ngay trước mặt Khương Ly.

Vừa thầm đấm Kiều Ngọc túi bụi trong lòng, Lục Hành vừa vội vàng giải thích với Khương Ly nghe: “Huấn luyện viên, anh nghe em giải thích đi! ! !”
“Giải thích cái gì?” Khương Ly hỏi: “Rồi có phải em nói hay không?”
Lục Hành dám làm dám chịu: “Là em nói, nhưng em.

.

.”
Đúng lúc đó có tiếng còi vang lên cắt ngang lời hắn nói.

Khương Ly chỉnh trang lại quần áo, lạnh lùng nhìn Lục Hành một cái rồi lướt qua hắn.

Ngay cả mấy người đám Kiều Ngọc cũng đều cảm thấy người mình lạnh toát, tất cả đồng loạt đứng thẳng lưng, không dám hó hé tiếng nào.
Khương Ly không hề liếc mắt nhìn bọn họ, chỉ để lại câu “Tập hợp” rồi rời đi.
“Vâng, thưa huấn luyện viên!”
Kiều Ngọc cảm nhận được luồng sát khí nồng nặc tỏa ra từ Lục Hành, cậu ta xoay người muốn chạy, chợt bị Lục Hành đá thẳng vào đít, thành công ngã về lại thế chó gặm phân, trực tiếp cắm mặt xuống đất.
KIều Ngọc: “.

.

.”
“Chờ đó, về tao tính sổ với mày sau!” Lục Hành tức giận mắng một câu, nhanh chóng đuổi theo Khương Ly.
Lăng Áo với La Kỳ vẫn đứng sững ở đó, vẫn ngẩn ra tự hỏi: “Tôi là ai? Đây là đâu?” mà dõi theo bóng lưng hai người kia.

Lục Hành hốt hoảng chạy vòng vòng bám lấy Khương Ly muốn giải thích nhưng cậu nhất quyết phớt lờ hắn, chỉ chăm chăm đi về phía trước.
“Hình như tao đang nằm mơ đúng không.

.

.” La Kỳ ngơ ngác hỏi, cặp đôi Lục Hành với Khương Ly thực sự khiến người ta sốc ngã ngửa luôn đó.
“Hình như tao cũng thế.” Lăng Áo nói.
“Còn tao nữa.

.

.” Kiều Ngọc bò dậy, phủi hết đất cát trên người xuống: “Chuyện này từ bao giờ thế? Sao không thấy dấu hiệu vào vậy? Bảo sao suốt ngày anh Hành ăn vạ ở ký túc xá của huấn luyện viên mãi chẳng chịu về!”
Mặc dù ngay từ lúc đầu ba người họ đã cảm thấy chuyện này có mùi gì đó rất bất thường nhưng tất cả đều không nghĩ tới chuyện Lục Hành thích Khương Ly.

Lúc đó họ chỉ nghĩ do điều kiện ở ký túc xá huấn luyện viên tốt hơn nên Lục Hành mới tới ở ké ăn chực mà thôi, ai ngờ.

.

.
Cho nên mới tới đã phải chứng kiến cảnh Lục Hành hôn Khương Ly khiến bọn họ sợ hãi không thôi.
“À thì.

.


.” Kiều Ngọc gãi gãi mũi, nhỏ giọng nói: “Nhìn anh Hành với huấn luyện , hình như huấn luyện viên mới là nóc nhà đó!”
Nhìn cái kiểu của Lục Hành là biết dân sợ vợ đúng chuẩn rồi!
Lăng Áo và La Kỳ cùng gật đầu, rất đồng ý với Kiều Ngọc: “Đúng vậy đúng vậy!”
“Chờ đã!” Lăng Áo là người nhận ra đầu tiên, giật mình nói: “Hình như chúng ta phải tập trung huấn luyện đúng không? Thế còn đứng đây làm gì!?”
“.

.

.”
Ba người hộc tốc chạy về nhưng vẫn tới trễ, sau khi kết thúc buổi huấn luyện, Khương Ly phạt họ vác thêm vật nặng rồi chạy 20km, đến cả Lục Hành cũng phải chịu phạt.

Nguyên một phòng ký túc xá 201 chỉnh chỉnh tề tề cùng nhau chịu phạt.
“Anh Hành, chuyện giữa mày với huấn luyện viên là như nào thế? Hai người yêu nhau rồi à! !?” Kiều Ngọc vừa chạy vừa hỏi Lục Hành, Lăng Áo với La Kỳ chạy chậm hơn nghe được câu này cũng vội tăng tốc song song, bọn họ cũng tò mò lắm chứ.
“Sao tụi tao lại không được ở bên nhau? Tụi tao sớm tối chung nhà, lâu ngày sinh tình, có gì lạ đâu chứ.” Lục Hành liếc mắt nhìn cậu ta đầy khinh bỉ.
“Sớm tối chung nhà tao hiểu, nhưng lâu ngày sinh tình ấy à.

.

.” Kiều Ngọc ngừng lại, nghi ngờ nhìn Lục Hành: “Sinh tình hôm nào thế?”
Lục Hành: “.

.

.”
Sinh tình hôm nào thế? Chọc trúng nỗi đau trong lòng Lục Hành rồi.
Theo lý thuyết, A đơn O chiếc sống chung một nhà, nếu là người khác thì đã sớm gạo nấu thành cơm rồi, vậy mà hắn và Khương Ly mãi chưa đột phá bước cuối cùng, đã thế Khương Ly còn chê bai hắn quá nhỏ, đừng làm vậy kẻ túng dục thương thân.
Kiều Ngọc thấy hắn chợt đau khổ, quan tâm hỏi: “Anh Hành, sao vậy?”
Lục Hành nghe cậu ta quan tâm nhưng không hề cảm kích, hắn cay cú gạt chân khiến Kiều Ngọc hôn đất thêm lần nữa.
Kiều Ngọc: “.

.

.”
“Mày quản cái chó gì, tao vẫn chưa kịp tính sổ với mày đâu.” Lục Hành nói xong là chạy ngay đi.
Kiều Ngọc quỳ rạp dưới đất, cậu ta than thở với Lăng Áo đang đỡ mình lên: “Thẹn quá hóa giận rồi hả?”
Lăng Áo trừng mắt lườm cậu ta: “Mày cứ tìm chết nữa đi.”
Kiều Ngọc chưa từ bỏ ý định, cậu ta quấn theo Lục Hành cho bằng được, gặng hỏi hắn thích Khương Ly từ bao giờ.

Lục Hành bị cậu ta hỏi đến phát phiền, thuận miệng đáp: “Tao nhất kiến chung tình được chưa, sao mày phiền thế?”
“Yêu từ cái nhìn đầu tiên á?” Kiều Ngọc sửng sốt, nghi ngờ nhìn Lục Hành.
Lục Hành: “Mày liếc cái gì?”
“Vào cái ngày giường mày bị huấn luyện viên đấm nát á?” Kiều Ngọc khiêm tốn hỏi.
Lục Hành: “.

.

.”
Bốn người chạy xong 20km thì cũng đến giờ tan, may có Joel dặn nhà bếp để dành bữa tối cho họ.
Mới sáng sớm lúc ra cửa Lục Hành thấy trong tủ lạnh vẫn còn đồ ăn, thế là hắn nhường phần cơm của mình cho bọn Kiều Ngọc rồi qua chỗ huấn luyện viên một chuyến.
Tới cửa, Lục Hành đứng ấn chuông nửa ngày mãi chẳng thấy ai ra, nghĩ chắc hẳn Khương Ly đang đi vắng, hắn lại đổi sang gọi điện nhưng vẫn bị Khương Ly tắt máy ngay tức khắc.
Lục Hành không từ bỏ, lần thứ hai vẫn từ chối, lần thứ ba là hắn trực tiếp vào danh sách đen luôn.
Lục Hành: “.

.

.”
Là hoàng tử được cưng chiều bậc nhất Norman, đây là lần đầu tiên Lục Hành bị ném vào danh sách đen.

Hắn đứng chết trân ở đó, nhất thời không thể tin nổi.
Bên kia Khương Ly thản nhiên tắt thiết bị liên lạc, cậu nhàn nhã khuấy nồi cháo gà thơm ngon, hương gạo mới tinh khôi khiến tâm trạng cậu vui vẻ hẳn lên.
“Ký chủ ời.” Hệ thống lên tiếng: ”Tâm trạng của cậu tốt ghê ta!”
“Đương nhiên” Khương Ly ngừng khuấy, tắt lửa rồi đi hầm xương.
“Bộ cậu không giận hả?” Hệ thống thắc mắc: “Vụ nam chính nói xấu cậu đó.”
“Có gì phải giận đâu cơ chứ.” Khương Ly cười nói, cậu lấy dưa lưới ra bắt đầu gọt vỏ: “Tao hiểu anh ấy mà, bồng bột nhất thời thôi.”
“Đã vậy sao cậu còn từ chối Lục Hành?” Hệ thống không hiểu nổi: “Đã phạt chạy rồi mà?”
“Không giận là một chuyện, nhưng dạy dỗ lại là một chuyện khác.” Khương Ly giải thích: “Nói bậy, làm sai thì phải biết sửa lỗi, đương nhiên đây cũng là một kiểu tình thú đó chứ.”
“.

.

.

Thì ra là thế.” Hệ thống cái hiểu cái không, cảm thán: “Con người phức tạp quá đi mất, vẫn là làm hệ thống sướng hơn.”
Khương Ly nghe vậy bật cười: “Tiểu Khả Ái, mày đáng yêu thật đó.”
“.

.

.

Đáng yêu giống cậu mà.” Cùng nhau đi qua ba thế giới, hệ thống đã quen với kiểu nói chuyện ba câu lại đùa nó hai câu của cậu rồi.


Tập mãi thành quen, nó khiêm tốn lên tiếng: “Cậu không cho Lục Hành lên nhà mà chuẩn bị nhiều cơm vậy, muốn để ăn đêm luôn hả?”
“Sẽ tự tìm được cách để lên thôi.” Khương Ly đã cắt xong đĩa trái cây: “Không phải lo thay Lục Hành đâu, mày cứ lo cho mình trước đi.”
“Tự lo?” Hệ thống thắc mắc.
Khương Ly mỉm cười, ân cần nhắc nhở: “Có khi sắp tới mày lại phải vào phòng tối một chuyến đấy.

À còn nữa, với giả thiết của thế giới này, ở trong đó một buổi tối là hơi ít đó.”
Nhớ tới chuyện bị nhốt trong phòng tối suốt hai tháng, hệ thống chết lặng, mãi sau mới lên tiếng: “.

.

.

Cảm ơn nhiều nha.”
Đúng như Khương Ly nói, Lục Hành nhanh chóng nghĩ ra biện pháp để lên nhà.

Hắn không ấn chuông chỗ Khương Ly nữa mà chuyển sang quấy rầy Joel.
Đối phương nhanh chóng bắt máy, thấy Lục Hành hiện lên, Joel có chút ngoài ý muốn: “Tứ hoàng tử có chuyện gì thế?”
Lục Hành nghiêm trang xạo chó: “Ngại quá, em ấn nhầm chuông, cơ mà thầy có thể mở cửa luôn giúp em được không?”
Joel: “.

.

.”
Joel giúp Lục Hành mở cửa, hắn cảm ơn xong là phóng vọt lên luôn.
Khương Ly nghe thấy tiếng chuông cửa thì cứ kệ đó, cậu thưởng thức một miếng trái cây rồi mới vẫy Dada ra mở cửa, còn mình cầm hộp cá mang sang cho Khương Nhu Mễ ăn.
Dada mở cửa thấy Lục Hành, nó chào hỏi: “Chào mừng ghé chơi.”
Lục Hành gật đầu, hôm nay hắn không cợt nhả trêu chọc Dada như mọi khi mà chạy qua chỗ Khương Ly đang đút ăn cho Khương Nhu Mễ kia: “Huấn luyện viên.”
Khương Ly đặt hộp cá xuống, lên tiếng: “Cậu tới đây làm gì?”
“Em.

.

.” Đột nhiên Lục Hành ngửi thấy một hương thơm vô cùng hấp dẫn, hắn quay đầu, hóa ra là bàn ăn với đủ các thức nóng sốt.

Mùi thơm hấp dẫn đó cứ vờn quanh khiến một người chưa ăn cơm chiều như Lục Hành đói rã họng, theo bản năng đáp: “Em tới ăn cơm.”
Khương Ly: “.

.

.”
Tôi thấy cậu đến là để tìm chết mới đúng?
 
------oOo------


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện