Nghe thấy lời của Mạch Ngân, Dung Âm bỏ tay xuống từ trên lò nướng.
Cô đi tới phía sau Mạch Ngân, nhìn thấy thứ bên trong tủ.
Đó là bốn cái giỏ chứa đầy trứng gà, bề ngoài trứng gà bị phun lên màu sơn, bốn giỏ trứng gà, phân biệt tương ứng với bốn loại màu sắc phong phú đỏ cam vàng xanh lá.
Vừa nhìn, giống như là trái cầu nhỏ nhiều màu thường xuyên xuất hiện trong hồ công viên.
Đường trắng, bột mì, ly giấy ba thứ này và dụng cụ cần thiết đều đã được hai người tìm thấy rồi, xem ra thanh niên là muốn làm khó bọn họ về trứng gà.
Dung Âm nhìn những trứng gà sặc sỡ đó, mặt không thay đổi mà híp mặt lại.
Loại màu sắc sáng rỡ này, khiến cô nghĩ tới côn trùng rắn và nấm trong tự nhiên.
Chúng đều có độc.
Doãn Uất đi lên trên, cùng với Mạch Ngân lấy bốn giỏ trứng gà ra, đặt lên bàn đá. Ngay khi di chuyển giỏ trứng gà màu xanh lá cuối cùng, một tấm thẻ màu tím nhạt thong thả bay xuống đất.
Dung Âm nhặt tấm thẻ lên.
Trên đó vẫn là chữ viết của thanh niên, màu đỏ máu, vẫn còn chưa hoàn toàn khô.
Rốt cuộc anh ta đang núp ở đâu? Lần này câu viết trên tấm thẻ có vẻ dài, Dung Âm rũ mắt kiên nhẫn đọc hết.
"Trong tự nhiên, màu sắc sáng rực thông thường đại diện cho có độc, chẳng hạn như ếch độc phi tiêu vàng* khoác lên áo ngoài màu chanh, bạch tuộc đốm xanh* có những vòng xanh rực rỡ.
*Ếch phi tiêu độc là tên gọi chung của một nhóm các loài ếch trong họ Dendrobatidae có nguồn gốc ở Trung và Nam Mỹ. Không giống như hầu hết các loài ếch, các loài này hoạt động ban ngày và thường có thân màu rực rỡ. Mặc dù tất cả các loài trong họ Dendrobatidae hoang dã ít nhất phần nào có độc, mức độ độc tính thay đổi đáng kể từ loài này sang loài khác và từ nhóm này sang nhóm khác. Nhiều loài đang cực kỳ nguy cấp. Những động vật lưỡng cư này thường được gọi là "ếch phi tiêu" do dân bản xứ da đỏ sử dụng các chất tiết độc của da các loài ếch này để tẩm độc đầu mũi phi tiêu thổi. Trên thực tế, trong số 179 loài, chỉ có ba loài đã được ghi nhận như đang được sử dụng cho mục đích này (chất nhựa cura ở các cây độc như Strychnos toxifera, Chondrodendron tomentosum thường được sử dụng nhiều hơn), và loài được sử dụng để tẩm độc mũi tên không thuộc về chi Dendrobates, là chi với các đặc trưng như màu sắc rực rỡ và các hoa văn phức tạp khác nhau trong các loài thuộc chi này.
*Bạch tuộc đốm xanh, tạo thành chi Hapalochlaena, gồm bốn loài bạch tuộc rất độc được tìm thấy ở các bể thủy triều và rạn san hô thuộc Thái Bình Dương và Ấn Độ Dương, từ lãnh hải Nhật Bản tới Australia. Chúng có thể được nhận biết nhờ vào lớp da màu vàng và những đốm màu xanh biển đặc trưng, thứ có khả năng thay đổi màu sắc đột ngột khi bị đe dọa. Chúng ăn những động vật nhỏ như cua, cua ẩn sĩ, tôm, và các loài giáp xác khác. Chúng được công nhận là một trong những sinh vật biển độc nhất trên thế giới. Dù có kích cỡ nhỏ từ 12 đến 20 cm (4,7 đến 7,9 in) và có bản tính khá ngoan ngoãn, nhưng chúng là loài nguy hiểm đối với con người nếu bị khiêu khích và chạm vào bởi vì nọc độc của chúng có chứa chất độc thần kinh tetrodotoxin cực mạnh.
"Nhưng ở trong giới con nhện thì lại không phải như thế, có thể có độc có thể không độc. Có con thì vừa hung ác vừa xinh đẹp, chẳng hạn như Poecilotheria metallica*, cũng có con dịu dàng xinh đẹp, như là Grammostola rosea xinh đẹp."
*Poecilotheria metallica là một loài nhện trong họ Theraphosidae. Loài này có màu xanh lá cây kim loại sáng. Loài này chỉ phân bố ở Ấn Độ. Dù chưa có vụ người bị nhện này đốt, loài này có nọc độc có thể gây đau nghiêm trọng.
"Vì vậy, tôi nghĩ tới một chuyện rất là vui, muốn chia sẻ cùng với cô."
"Trong bốn giỏ trứng gà xinh đẹp này, một giỏ bình thường, ba giỏ có độc."
"Những trứng gà này vốn dĩ đều là nặng 50g, nhưng chất độc khiến chúng trở nên không giống nhau, bây giờ, trứng gà có độc nặng hơn 1g so với trứng gà không độc."
"Trong phòng bếp có cân điện tử, cô có thể thông qua phương thức cân nặng để phân biệt có độc hay không độc, tìm được trứng gà không độc, làm bánh ngọt cho tôi."
"Nhớ lấy, cân điện tử chỉ có thể sử dụng một lần."
"Cân điện tử..."
Tủ bên dưới đều đã được kiểm tra qua, Dung Âm ngẩng đầu, nhìn về phía trên máy hút khói, hai tủ bên Mạch Ngân còn chưa được mở ra.
Cô nhón chân lên, vươn dài cánh tay, thử mở hai tủ đó.
Nhưng mu bàn chân của cô sắp nhón đến thành dáng mua ba lê rồi, ngón tay cũng không thể chạm vào đáy tủ.
Dung Âm: "..."
"Các người nhìn thử hai cái tủ này."
Cô thu tay lại, giả vờ không có gì xảy ra mà thản nhiên nói.
Cùng là con gái, Doãn Uất và Mạch Ngân đều cao hơn Dung Âm nửa cái đầu. Hai bọn họ thử mở tủ ra, phát hiện chỉ có tủ bên trong nhất không bị khóa, cân điện tử đang nằm trong đó.
Chiều cao của hai người thực sự cũng không đủ, bọn họ vươn tay nâng đáy cân điện tử, cẩn thận mà đặt nó lên mặt bàn.
"Nên làm sao đây?"
Mạch Ngân lấy ra một trứng gà trong mỗi cái giỏ, cô nhìn bốn trứng gà có màu sắc khác nhau, lại nhìn cân điện tử: "Nếu cân từng cái, thì xác suất tìm được trứng gà không độc chỉ mới 1/4."
"Nếu như chia nhóm thành hai hai, cân một lần, chỉ có thể biết được trứng gà không độc nằm ở nhóm nào, xác suất nâng tới 1/2, quá mạo hiểm rồi."
"Không đúng, không phải làm như thế."
Doãn Uất nhíu mày, hình như rơi vào ký ức: "Tôi nhớ trước đây tôi đã từng làm qua đề suy luận như thế, hình như là cùng lúc cân bốn loại trứng gà, nhưng mà cụ thể là như thế nào thì tôi quên rồi..."
"Cùng lúc cân bốn loại trứng gà, lợi dụng số lượng để phân chia chúng."
Dung Âm nhẹ nhàng nói, bước lên trên, cầm lấy trứng gà màu đỏ.
Trứng gà giống như là vừa lấy ra từ trong tủ lạnh bên cạnh, bề mặt mang theo cảm giác mát lạnh nhàn nhạt, chạm tay khẽ lạnh mà trơn.
Cô đặt trứng gà đỏ lên cân điện tử, lại đặt thêm hai trứng gà cam, ba trứng gà vàng, bốn trứng gà xanh lá.
Bề mặt của cân điện tử rất trơn nhẵn, cô cẩn thận đặt kỹ những trứng gà đó, xác định chúng sẽ không lăn, ấn công tắc của cân điện tử, điều chỉnh đơn vị đo gam.
Cân điện tử sáng lên dưới đầu ngón tay của cô. Màu xanh hiển thị trên màn hình, ba con số đang không ngừng thay đổi, mấy giây sau liền ổn định lại.
Tổng trọng lượng của những trứng gà này là 508g.
Dung Âm dựa theo màu sắc mà đặt những trứng gà này trở về vị trí cũ, cầm lấy giỏ của trứng gà cam, đi tới chỗ đất trống của bàn đá.
Những thứ khác cần dùng để làm bánh ngọt đều ở bên cạnh tay, bao gồm nồi chảo và máy đánh trứng, cô cầm lấy một cái chén, đánh mấy cái trứng vào trong.
"A, tôi biết rồi."
Doãn Uất chớp mắt, bừng tỉnh hiểu ra: "Tôi nhớ lại rồi. Trứng gà không độc là 50g, trứng gà có độc là 51g, trứng gà có độc là 51g, giả thiết những trứng gà này toàn bộ đều là không độc, tổng trọng lượng của mười trứng gà nên là 500g."
"Số gam dư ra, liền đại diện cho số lượng của trứng gà có độc."
"Như thế thì, nếu như tổng trọng lượng là 509g, không độc chính là trứng gà đỏ, nếu là 508g, không độc chính là trứng gà cam, nếu là 507g, không độc chính là trứng gà vàng, nếu là 506g, không độc chính là trứng gà xanh lá."
Cô vốn dĩ không cần nói ra những thứ này, nói ra, là để cho con ngốc Mạch Ngân kia nghe, nhưng mà cô vừa nói xong, thì nhìn thấy Mạch Ngân đã đứng bên cạnh Dung Âm, giúp Dung Âm làm việc.
Thấy cô ta đờ ra, cô còn cười nhạo nói: "Đúng là con mọt sách, câu đố cũng giải ra rồi, cô còn nói cho ai nghe chứ."
"Dung Âm lợi hại hơn cô nhiều rồi, cũng không có khoe khoang như cô vậy."
Doãn Uất: "..."
Thật tức giận, nhưng vẫn phải duy trì nụ cười.
Ngoài miệng Mạch Ngân nói là muốn giúp đỡ, nhưng thực ra loại chuyện nướng bánh ngọt này cũng không cần phải giúp đỡ gì, cho nên cô chỉ cần đặt ổn những ly giấy dùng để đựng bánh ngọt, chuẩn bị cái mâm bỏ vào trong lò nướng đặt vào tay của Dung Âm.
Làm xong những thứ này, cô liền ngoan ngoãn nhìn cô ấy làm.
Cho tới tận bây giờ, cô nàng nhền nhện cũng không xuất hiện nữa, câu đố cũng khiến biệt thự kinh khủng này làm giống như là trốn khỏi mật thất vô hại vậy, nhưng Dung Âm vẫn luôn nhớ tới sự tồn tại của cô ta.
Không biết khi nào cô ta sẽ đột nhiên xuất hiện, thời gian càng dài, tình huống càng nguy hiểm.
Dung Âm cũng không định làm bánh ngọt này vô cùng tinh xảo, những trình tự phức tạp nướng bánh ngọt thì được cô lược bỏ.
Cô không có tách lòng đỏ trứng và lòng trắng trứng, trực tiếp đánh trứng vào trong chén, thêm đường, dùng máy đánh trứng tạo bọt màu vàng nhạt.
Sau khi khuấy được một lúc, Dung Âm nâng cổ tay lên.
Trứng dịch màu vàng đọng ở trên máy đánh trứng, thong thả rơi vào trong chén, kéo ra sợi dịch thật dài, nhìn dưới ánh đèn thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp.
Cô cầm cái sàng lên, đổ số lượng bột mì vừa phải vào trong, để cái sàng lại vào trong chén, sau đó khuấy lần nữa.
Đợi đến khi cô cho là khuấy gần được rồi, liền đổ vào trong ly giấy. Đổ đầy cỡ bảy tám phần là được, sau đó lại rắc mè đen lên, bỏ vào lò nướng, điều chỉnh nhiệt độ.
Sau đó, chính là thời gian chờ đợi.
Dung Âm đóng lò nướng lại, vuốt vài sợi tóc quăn dài rũ bên vai.
Màn này rơi vào trong mắt Mạch Ngân, khiến cô hơi ngẩn ra.
Cô ấy thật là xinh đẹp.
Mạch Ngân tự nhận mình là một gái đẹp, hơn nữa là loại gái đẹp diêm dúa thích thổi phồng. Cô biết bụng dạ của mình không rộng lớn, đối với những gái đẹp khác, bình thường cô đều gọi bằng gái điếm. Nhưng mà vị trước này không giống vậy.
Không phải nói khí chất của cô ấy có cao quý bao nhiêu, hoặc là thánh thiện thanh thuần, khiến cô không dám thô lỗ hay không nhẫn tâm làm tổn hại gì, mà là loại cảm giác rất nhàn nhạt trên người cô.
Hình như cô ấy...
Hình như cô ấy không hề cảm thấy mình rất đẹp.
Tại sao lại như thế?
Trước đây cô ấy đã từng trải qua chuyện gì?
Từ sau khi nhìn thấy tờ giấy của mình, thực ra Mạch Ngân liền luôn để ý những người bên cạnh.
Người đến được địa ngục, trong tay không ít hoặc nhiều cũng đều có mạng người.
Mạch Ngân cho rằng đội này của mình chắc chắn là bình thường nhất, dù sao thì cô chỉ là an phận thủ thường mà đi ra ngoài bán. Cô đến được địa ngục, là bởi vì từng có một khách hàng chết trên người cô.
Nhưng đó là do anh ta không biết tiết chế, liên quan gì tới cô?
Cô là do xui xẻo mà tiến vào, nhưng những người khác không chắc là vậy.
Vốn dĩ lòng phòng bị của cô cũng không nặng như vậy, nhưng hành vi của Doãn Uất đã nhắc nhở cô.
Lúc cô vừa tỉnh lại nhìn thấy Doãn Uất, nhìn thấy bề ngoài của cô ta, cho rằng cô ta là loại gái ngoan bị nhà trường nuôi đến ngốc, mỗi ngày đều viết bài tập.
Gái ngoan này xoay đầu liền đẩy người khác cho sói.
Lúc đó cô liền sợ ngây người rồi.
Doãn Uất là như thế, vậy còn Dung Âm?
Cô ấy đã từng giết ai?
Cô ấy, đã giết mấy người?
Dung Âm khoanh tay đứng trước lò nướng, rũ mắt xuống, hình như là đang ngây người.
Trong lò nướng tỏa ra ánh sáng màu cam nhạt ấm áp sáng rực, những ánh sáng đó chiếu lên mi mắt của cô, khiến lông mi của cô cũng trở thành màu cam xinh đẹp.
Nướng bánh ngọt là công việc mà trước đây cô hay làm.
Thực ra Dung Âm rất giỏi nấu ăn và làm bánh ngọt.
Nấu ăn, là vì mỗi lần sau khi mẹ tan làm đều rất mệt, cô phải chuẩn bị thức ăn thịnh soạn, để bà ta quay về liền có thể ăn được cơm nóng hổi.
Nếu bà ta ăn vui vẻ, thì tâm trạng sẽ tốt hơn, thì sẽ không đặt tức giận trong công việc, dùng phương thức động tay động chân mà phát tiết lên người cô.
Làm bánh ngọt, là vì đã từng làm partime trong tiệm bánh ngọt.
Sau đó, thì trở thành thủ đoạn chính trong việc cô lấy lòng hoa khôi của lớp.
Cô ta muốn ở trước mặt người mình thích giả vờ thành hình tượng dịu dàng ngọt ngào, mỗi ngày đều tặng anh ta các loại bánh ngọt.
Cô ta không biết làm, lười làm, thì để cô làm.
Cô ta nhớ được lòng tốt của cô, thỉnh thoảng vào lúc cô bị người khác bắt nạt thì sẽ giúp cô nói hai câu.
Như thế, thì cô sẽ không bị chặn ở trong nhà vệ sinh, giội nước lạnh lên đầu, toàn thân ướt sũng.
"Ting ---"
Cupcake trong lò nướng dần dần trở nên đầy đặn, mè đen cũng lấp lánh ánh sáng. Sau khi hết thời gian đã được định sẵn, lò nướng phát ra tiếng nhắc nhở hoàn thành.
Lúc hồi tưởng lại quá khứ, sắc mặt của Dung Âm vẫn là thản nhiên.
Nhìn từ bề ngoài, thì cô chỉ là đơn thuần đang ngây người.
Sau khi nghe thấy tiếng nhắc nhở, cô chớp mắt, mở lò nướng ra, đeo bao tay bông thật dày, lấy bánh ngọt bên trong ra: "Không biết phải bao nhiêu mới có thể khiến anh ta hài lòng, hãy cầm lấy trước."
Cô bưng cái khay đến trước bàn ăn, bảo Doãn Uất đặt lên.
Cupcake vừa nướng xong có chút nóng, Doãn Uất nhanh chóng cầm lấy bánh ngọt đặt lên đĩa.
Cô chỉ đặt một bánh ngọt, còn chưa kịp làm gì khác, ghế của bàn ăn dài đối diện liền tự động đẩy ra ngoài.
"Bánh ngọt này là an toàn, nếu các cô đói, thì có thể lấy ăn."
Dung Âm đặt khay lên bàn, tháo bao tay tay phải xuống, đi về phía ghế đó.
Trước đó ngoại trừ ghế của chủ vị, những ghế khác đều là để lưng ghế kề sát vào mép bàn, mặt ghế ở dưới đáy bàn, bị khăn trải bàn hoàn toàn chặn lại, bọn họ đều không nghĩ tới là đi nhìn.
Sớm biết như vậy, thì không cần phải lãng phí nhiều thời gian như vậy.
Dung Âm đi tới bên cạnh cái ghế, nhìn thấy đồ chơi nhền nhện nằm trên mặt ghế.
Cả thân con nhện đó là màu xanh ngọc sáng bóng, có thể nhìn thấy vết chấm màu vàng chanh tươi sáng ở tám đốt chân, phần bụng và phần lưng còn tô vẽ màu trắng như tuyết tùng nhung vậy.
Poecilotheria metallica.
Trong mắt người yêu thích nhện, nó quả thực là đẹp đến không thể so sánh được.
Dung Âm dùng tay phải cầm đồ chơi nhền nhện lên, nghe thấy giọng nói trầm thấp của thanh niên.
"Tuy rằng bánh ngọt của cô không đủ dụng tâm để làm, nhưng tôi vẫn rất thích."
Cô đi tới phía sau Mạch Ngân, nhìn thấy thứ bên trong tủ.
Đó là bốn cái giỏ chứa đầy trứng gà, bề ngoài trứng gà bị phun lên màu sơn, bốn giỏ trứng gà, phân biệt tương ứng với bốn loại màu sắc phong phú đỏ cam vàng xanh lá.
Vừa nhìn, giống như là trái cầu nhỏ nhiều màu thường xuyên xuất hiện trong hồ công viên.
Đường trắng, bột mì, ly giấy ba thứ này và dụng cụ cần thiết đều đã được hai người tìm thấy rồi, xem ra thanh niên là muốn làm khó bọn họ về trứng gà.
Dung Âm nhìn những trứng gà sặc sỡ đó, mặt không thay đổi mà híp mặt lại.
Loại màu sắc sáng rỡ này, khiến cô nghĩ tới côn trùng rắn và nấm trong tự nhiên.
Chúng đều có độc.
Doãn Uất đi lên trên, cùng với Mạch Ngân lấy bốn giỏ trứng gà ra, đặt lên bàn đá. Ngay khi di chuyển giỏ trứng gà màu xanh lá cuối cùng, một tấm thẻ màu tím nhạt thong thả bay xuống đất.
Dung Âm nhặt tấm thẻ lên.
Trên đó vẫn là chữ viết của thanh niên, màu đỏ máu, vẫn còn chưa hoàn toàn khô.
Rốt cuộc anh ta đang núp ở đâu? Lần này câu viết trên tấm thẻ có vẻ dài, Dung Âm rũ mắt kiên nhẫn đọc hết.
"Trong tự nhiên, màu sắc sáng rực thông thường đại diện cho có độc, chẳng hạn như ếch độc phi tiêu vàng* khoác lên áo ngoài màu chanh, bạch tuộc đốm xanh* có những vòng xanh rực rỡ.
*Ếch phi tiêu độc là tên gọi chung của một nhóm các loài ếch trong họ Dendrobatidae có nguồn gốc ở Trung và Nam Mỹ. Không giống như hầu hết các loài ếch, các loài này hoạt động ban ngày và thường có thân màu rực rỡ. Mặc dù tất cả các loài trong họ Dendrobatidae hoang dã ít nhất phần nào có độc, mức độ độc tính thay đổi đáng kể từ loài này sang loài khác và từ nhóm này sang nhóm khác. Nhiều loài đang cực kỳ nguy cấp. Những động vật lưỡng cư này thường được gọi là "ếch phi tiêu" do dân bản xứ da đỏ sử dụng các chất tiết độc của da các loài ếch này để tẩm độc đầu mũi phi tiêu thổi. Trên thực tế, trong số 179 loài, chỉ có ba loài đã được ghi nhận như đang được sử dụng cho mục đích này (chất nhựa cura ở các cây độc như Strychnos toxifera, Chondrodendron tomentosum thường được sử dụng nhiều hơn), và loài được sử dụng để tẩm độc mũi tên không thuộc về chi Dendrobates, là chi với các đặc trưng như màu sắc rực rỡ và các hoa văn phức tạp khác nhau trong các loài thuộc chi này.
*Bạch tuộc đốm xanh, tạo thành chi Hapalochlaena, gồm bốn loài bạch tuộc rất độc được tìm thấy ở các bể thủy triều và rạn san hô thuộc Thái Bình Dương và Ấn Độ Dương, từ lãnh hải Nhật Bản tới Australia. Chúng có thể được nhận biết nhờ vào lớp da màu vàng và những đốm màu xanh biển đặc trưng, thứ có khả năng thay đổi màu sắc đột ngột khi bị đe dọa. Chúng ăn những động vật nhỏ như cua, cua ẩn sĩ, tôm, và các loài giáp xác khác. Chúng được công nhận là một trong những sinh vật biển độc nhất trên thế giới. Dù có kích cỡ nhỏ từ 12 đến 20 cm (4,7 đến 7,9 in) và có bản tính khá ngoan ngoãn, nhưng chúng là loài nguy hiểm đối với con người nếu bị khiêu khích và chạm vào bởi vì nọc độc của chúng có chứa chất độc thần kinh tetrodotoxin cực mạnh.
"Nhưng ở trong giới con nhện thì lại không phải như thế, có thể có độc có thể không độc. Có con thì vừa hung ác vừa xinh đẹp, chẳng hạn như Poecilotheria metallica*, cũng có con dịu dàng xinh đẹp, như là Grammostola rosea xinh đẹp."
*Poecilotheria metallica là một loài nhện trong họ Theraphosidae. Loài này có màu xanh lá cây kim loại sáng. Loài này chỉ phân bố ở Ấn Độ. Dù chưa có vụ người bị nhện này đốt, loài này có nọc độc có thể gây đau nghiêm trọng.
"Vì vậy, tôi nghĩ tới một chuyện rất là vui, muốn chia sẻ cùng với cô."
"Trong bốn giỏ trứng gà xinh đẹp này, một giỏ bình thường, ba giỏ có độc."
"Những trứng gà này vốn dĩ đều là nặng 50g, nhưng chất độc khiến chúng trở nên không giống nhau, bây giờ, trứng gà có độc nặng hơn 1g so với trứng gà không độc."
"Trong phòng bếp có cân điện tử, cô có thể thông qua phương thức cân nặng để phân biệt có độc hay không độc, tìm được trứng gà không độc, làm bánh ngọt cho tôi."
"Nhớ lấy, cân điện tử chỉ có thể sử dụng một lần."
"Cân điện tử..."
Tủ bên dưới đều đã được kiểm tra qua, Dung Âm ngẩng đầu, nhìn về phía trên máy hút khói, hai tủ bên Mạch Ngân còn chưa được mở ra.
Cô nhón chân lên, vươn dài cánh tay, thử mở hai tủ đó.
Nhưng mu bàn chân của cô sắp nhón đến thành dáng mua ba lê rồi, ngón tay cũng không thể chạm vào đáy tủ.
Dung Âm: "..."
"Các người nhìn thử hai cái tủ này."
Cô thu tay lại, giả vờ không có gì xảy ra mà thản nhiên nói.
Cùng là con gái, Doãn Uất và Mạch Ngân đều cao hơn Dung Âm nửa cái đầu. Hai bọn họ thử mở tủ ra, phát hiện chỉ có tủ bên trong nhất không bị khóa, cân điện tử đang nằm trong đó.
Chiều cao của hai người thực sự cũng không đủ, bọn họ vươn tay nâng đáy cân điện tử, cẩn thận mà đặt nó lên mặt bàn.
"Nên làm sao đây?"
Mạch Ngân lấy ra một trứng gà trong mỗi cái giỏ, cô nhìn bốn trứng gà có màu sắc khác nhau, lại nhìn cân điện tử: "Nếu cân từng cái, thì xác suất tìm được trứng gà không độc chỉ mới 1/4."
"Nếu như chia nhóm thành hai hai, cân một lần, chỉ có thể biết được trứng gà không độc nằm ở nhóm nào, xác suất nâng tới 1/2, quá mạo hiểm rồi."
"Không đúng, không phải làm như thế."
Doãn Uất nhíu mày, hình như rơi vào ký ức: "Tôi nhớ trước đây tôi đã từng làm qua đề suy luận như thế, hình như là cùng lúc cân bốn loại trứng gà, nhưng mà cụ thể là như thế nào thì tôi quên rồi..."
"Cùng lúc cân bốn loại trứng gà, lợi dụng số lượng để phân chia chúng."
Dung Âm nhẹ nhàng nói, bước lên trên, cầm lấy trứng gà màu đỏ.
Trứng gà giống như là vừa lấy ra từ trong tủ lạnh bên cạnh, bề mặt mang theo cảm giác mát lạnh nhàn nhạt, chạm tay khẽ lạnh mà trơn.
Cô đặt trứng gà đỏ lên cân điện tử, lại đặt thêm hai trứng gà cam, ba trứng gà vàng, bốn trứng gà xanh lá.
Bề mặt của cân điện tử rất trơn nhẵn, cô cẩn thận đặt kỹ những trứng gà đó, xác định chúng sẽ không lăn, ấn công tắc của cân điện tử, điều chỉnh đơn vị đo gam.
Cân điện tử sáng lên dưới đầu ngón tay của cô. Màu xanh hiển thị trên màn hình, ba con số đang không ngừng thay đổi, mấy giây sau liền ổn định lại.
Tổng trọng lượng của những trứng gà này là 508g.
Dung Âm dựa theo màu sắc mà đặt những trứng gà này trở về vị trí cũ, cầm lấy giỏ của trứng gà cam, đi tới chỗ đất trống của bàn đá.
Những thứ khác cần dùng để làm bánh ngọt đều ở bên cạnh tay, bao gồm nồi chảo và máy đánh trứng, cô cầm lấy một cái chén, đánh mấy cái trứng vào trong.
"A, tôi biết rồi."
Doãn Uất chớp mắt, bừng tỉnh hiểu ra: "Tôi nhớ lại rồi. Trứng gà không độc là 50g, trứng gà có độc là 51g, trứng gà có độc là 51g, giả thiết những trứng gà này toàn bộ đều là không độc, tổng trọng lượng của mười trứng gà nên là 500g."
"Số gam dư ra, liền đại diện cho số lượng của trứng gà có độc."
"Như thế thì, nếu như tổng trọng lượng là 509g, không độc chính là trứng gà đỏ, nếu là 508g, không độc chính là trứng gà cam, nếu là 507g, không độc chính là trứng gà vàng, nếu là 506g, không độc chính là trứng gà xanh lá."
Cô vốn dĩ không cần nói ra những thứ này, nói ra, là để cho con ngốc Mạch Ngân kia nghe, nhưng mà cô vừa nói xong, thì nhìn thấy Mạch Ngân đã đứng bên cạnh Dung Âm, giúp Dung Âm làm việc.
Thấy cô ta đờ ra, cô còn cười nhạo nói: "Đúng là con mọt sách, câu đố cũng giải ra rồi, cô còn nói cho ai nghe chứ."
"Dung Âm lợi hại hơn cô nhiều rồi, cũng không có khoe khoang như cô vậy."
Doãn Uất: "..."
Thật tức giận, nhưng vẫn phải duy trì nụ cười.
Ngoài miệng Mạch Ngân nói là muốn giúp đỡ, nhưng thực ra loại chuyện nướng bánh ngọt này cũng không cần phải giúp đỡ gì, cho nên cô chỉ cần đặt ổn những ly giấy dùng để đựng bánh ngọt, chuẩn bị cái mâm bỏ vào trong lò nướng đặt vào tay của Dung Âm.
Làm xong những thứ này, cô liền ngoan ngoãn nhìn cô ấy làm.
Cho tới tận bây giờ, cô nàng nhền nhện cũng không xuất hiện nữa, câu đố cũng khiến biệt thự kinh khủng này làm giống như là trốn khỏi mật thất vô hại vậy, nhưng Dung Âm vẫn luôn nhớ tới sự tồn tại của cô ta.
Không biết khi nào cô ta sẽ đột nhiên xuất hiện, thời gian càng dài, tình huống càng nguy hiểm.
Dung Âm cũng không định làm bánh ngọt này vô cùng tinh xảo, những trình tự phức tạp nướng bánh ngọt thì được cô lược bỏ.
Cô không có tách lòng đỏ trứng và lòng trắng trứng, trực tiếp đánh trứng vào trong chén, thêm đường, dùng máy đánh trứng tạo bọt màu vàng nhạt.
Sau khi khuấy được một lúc, Dung Âm nâng cổ tay lên.
Trứng dịch màu vàng đọng ở trên máy đánh trứng, thong thả rơi vào trong chén, kéo ra sợi dịch thật dài, nhìn dưới ánh đèn thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp.
Cô cầm cái sàng lên, đổ số lượng bột mì vừa phải vào trong, để cái sàng lại vào trong chén, sau đó khuấy lần nữa.
Đợi đến khi cô cho là khuấy gần được rồi, liền đổ vào trong ly giấy. Đổ đầy cỡ bảy tám phần là được, sau đó lại rắc mè đen lên, bỏ vào lò nướng, điều chỉnh nhiệt độ.
Sau đó, chính là thời gian chờ đợi.
Dung Âm đóng lò nướng lại, vuốt vài sợi tóc quăn dài rũ bên vai.
Màn này rơi vào trong mắt Mạch Ngân, khiến cô hơi ngẩn ra.
Cô ấy thật là xinh đẹp.
Mạch Ngân tự nhận mình là một gái đẹp, hơn nữa là loại gái đẹp diêm dúa thích thổi phồng. Cô biết bụng dạ của mình không rộng lớn, đối với những gái đẹp khác, bình thường cô đều gọi bằng gái điếm. Nhưng mà vị trước này không giống vậy.
Không phải nói khí chất của cô ấy có cao quý bao nhiêu, hoặc là thánh thiện thanh thuần, khiến cô không dám thô lỗ hay không nhẫn tâm làm tổn hại gì, mà là loại cảm giác rất nhàn nhạt trên người cô.
Hình như cô ấy...
Hình như cô ấy không hề cảm thấy mình rất đẹp.
Tại sao lại như thế?
Trước đây cô ấy đã từng trải qua chuyện gì?
Từ sau khi nhìn thấy tờ giấy của mình, thực ra Mạch Ngân liền luôn để ý những người bên cạnh.
Người đến được địa ngục, trong tay không ít hoặc nhiều cũng đều có mạng người.
Mạch Ngân cho rằng đội này của mình chắc chắn là bình thường nhất, dù sao thì cô chỉ là an phận thủ thường mà đi ra ngoài bán. Cô đến được địa ngục, là bởi vì từng có một khách hàng chết trên người cô.
Nhưng đó là do anh ta không biết tiết chế, liên quan gì tới cô?
Cô là do xui xẻo mà tiến vào, nhưng những người khác không chắc là vậy.
Vốn dĩ lòng phòng bị của cô cũng không nặng như vậy, nhưng hành vi của Doãn Uất đã nhắc nhở cô.
Lúc cô vừa tỉnh lại nhìn thấy Doãn Uất, nhìn thấy bề ngoài của cô ta, cho rằng cô ta là loại gái ngoan bị nhà trường nuôi đến ngốc, mỗi ngày đều viết bài tập.
Gái ngoan này xoay đầu liền đẩy người khác cho sói.
Lúc đó cô liền sợ ngây người rồi.
Doãn Uất là như thế, vậy còn Dung Âm?
Cô ấy đã từng giết ai?
Cô ấy, đã giết mấy người?
Dung Âm khoanh tay đứng trước lò nướng, rũ mắt xuống, hình như là đang ngây người.
Trong lò nướng tỏa ra ánh sáng màu cam nhạt ấm áp sáng rực, những ánh sáng đó chiếu lên mi mắt của cô, khiến lông mi của cô cũng trở thành màu cam xinh đẹp.
Nướng bánh ngọt là công việc mà trước đây cô hay làm.
Thực ra Dung Âm rất giỏi nấu ăn và làm bánh ngọt.
Nấu ăn, là vì mỗi lần sau khi mẹ tan làm đều rất mệt, cô phải chuẩn bị thức ăn thịnh soạn, để bà ta quay về liền có thể ăn được cơm nóng hổi.
Nếu bà ta ăn vui vẻ, thì tâm trạng sẽ tốt hơn, thì sẽ không đặt tức giận trong công việc, dùng phương thức động tay động chân mà phát tiết lên người cô.
Làm bánh ngọt, là vì đã từng làm partime trong tiệm bánh ngọt.
Sau đó, thì trở thành thủ đoạn chính trong việc cô lấy lòng hoa khôi của lớp.
Cô ta muốn ở trước mặt người mình thích giả vờ thành hình tượng dịu dàng ngọt ngào, mỗi ngày đều tặng anh ta các loại bánh ngọt.
Cô ta không biết làm, lười làm, thì để cô làm.
Cô ta nhớ được lòng tốt của cô, thỉnh thoảng vào lúc cô bị người khác bắt nạt thì sẽ giúp cô nói hai câu.
Như thế, thì cô sẽ không bị chặn ở trong nhà vệ sinh, giội nước lạnh lên đầu, toàn thân ướt sũng.
"Ting ---"
Cupcake trong lò nướng dần dần trở nên đầy đặn, mè đen cũng lấp lánh ánh sáng. Sau khi hết thời gian đã được định sẵn, lò nướng phát ra tiếng nhắc nhở hoàn thành.
Lúc hồi tưởng lại quá khứ, sắc mặt của Dung Âm vẫn là thản nhiên.
Nhìn từ bề ngoài, thì cô chỉ là đơn thuần đang ngây người.
Sau khi nghe thấy tiếng nhắc nhở, cô chớp mắt, mở lò nướng ra, đeo bao tay bông thật dày, lấy bánh ngọt bên trong ra: "Không biết phải bao nhiêu mới có thể khiến anh ta hài lòng, hãy cầm lấy trước."
Cô bưng cái khay đến trước bàn ăn, bảo Doãn Uất đặt lên.
Cupcake vừa nướng xong có chút nóng, Doãn Uất nhanh chóng cầm lấy bánh ngọt đặt lên đĩa.
Cô chỉ đặt một bánh ngọt, còn chưa kịp làm gì khác, ghế của bàn ăn dài đối diện liền tự động đẩy ra ngoài.
"Bánh ngọt này là an toàn, nếu các cô đói, thì có thể lấy ăn."
Dung Âm đặt khay lên bàn, tháo bao tay tay phải xuống, đi về phía ghế đó.
Trước đó ngoại trừ ghế của chủ vị, những ghế khác đều là để lưng ghế kề sát vào mép bàn, mặt ghế ở dưới đáy bàn, bị khăn trải bàn hoàn toàn chặn lại, bọn họ đều không nghĩ tới là đi nhìn.
Sớm biết như vậy, thì không cần phải lãng phí nhiều thời gian như vậy.
Dung Âm đi tới bên cạnh cái ghế, nhìn thấy đồ chơi nhền nhện nằm trên mặt ghế.
Cả thân con nhện đó là màu xanh ngọc sáng bóng, có thể nhìn thấy vết chấm màu vàng chanh tươi sáng ở tám đốt chân, phần bụng và phần lưng còn tô vẽ màu trắng như tuyết tùng nhung vậy.
Poecilotheria metallica.
Trong mắt người yêu thích nhện, nó quả thực là đẹp đến không thể so sánh được.
Dung Âm dùng tay phải cầm đồ chơi nhền nhện lên, nghe thấy giọng nói trầm thấp của thanh niên.
"Tuy rằng bánh ngọt của cô không đủ dụng tâm để làm, nhưng tôi vẫn rất thích."
Danh sách chương