Sau khi con người chết sẽ đi đến đâu? Thiên đường? Địa ngục hay là địa phủ?

Trong nháy mắt khi Thẩm Tiêu tử vong, cô đã nghĩ tới rất nhiều chuyện, nhưng cô hoàn toàn không nghĩ đến, lúc cô lại một lần nữa mở mắt ra, bản thân xuất hiện trên một hòn đảo.

Dưới bầu trời xanh thẳm là mặt biển sâu xanh biếc mênh mông, từng cơn sóng trắng vỗ vào bờ cát, phía sau là rặng cây dừa, đây chính là hải đảo không thể nghi ngờ.

Thẩm Tiêu không nhịn được mà cúi đầu nhìn qua cơ thể của mình, không có vết máu, xương cốt hoàn hảo, thậm chí lúc véo vào còn cảm thấy đau.

Cô có tri giác, có khứu giác, không khác gì lúc còn sống, dường như trải nghiệm tử vong vừa rồi chỉ là một giấc mộng của cô mà thôi. Chỉ có trái tim và thần kinh của cô là con đang đắm chìm trong sự sợ hãi khi vừa mới bị xe đâm chết.

“Đây là chuyện gì thế?” Bên cạnh có người nói ra tiếng lòng của Thẩm Tiêu, cô đột nhiên quay đầu lại, đã thấy cách cô không xa còn có bốn người. Bốn người kia, tất cả đều là phụ nữ, tuổi tác cũng không quá lớn, lúc này cũng lộ ra ánh mắt nghi ngờ.

“Tôi không chết ư?” Trong đó có một người phụ nữ sờ lên ngực mình, giống như đang tìm kiếm vết thương.

“Tôi nhớ rõ trước đó mình đã rơi xuống nước…” Một người phụ nữ khác trong đó lên tiếng, trong mắt cô ta đều là sợ hãi còn sót lại, ngạt thở mà chết, quả thật rất khó quên.

Trong lúc bọn họ còn đang mờ mịt không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, đúng lúc này, từ rặng dừa phía sau có một người đàn ông đi tới.

Người đàn ông kia khoảng 20 tuổi, dáng dấp anh tuấn, anh ta nhìn thấy mọi người đã tỉnh thì ném dừa trong ngực mình xuống trước mặt mọi người: “Xem ra các cô đã tỉnh hết rồi, xin tự giới thiệu qua về mình, tôi tên Dương Hoằng.”

Thấy không ai đáp lại mình, Dương Hoằng cũng chẳng nổi giận, anh ta tiếp tục nói: “Tôi biết hiện tại chắc hẳn các cô đang cảm thấy rất mê mang, rõ ràng bản thân các cô đã chết, vì sao lại xuất hiện ở nơi này? Không cần nghi ngờ làm gì, các cô quả thật đã chết, chẳng qua là có một số người chết rồi nhưng tương đối may mắn, bọn họ sẽ nhận được cơ hội sống lại, giống như chúng ta ở đây.”

Đám người Thẩm Tiêu vẫn không nói gì, chẳng qua lúc này ánh mắt bọn họ nhìn về phía Dương Hoằng đều nhiều thêm sự nghi hoặc, giống như đang chờ anh ta giải thích xem đó là có ý gì.



Dương Hoằng cũng không vòng vo, anh ta đi thẳng vào vấn đề: “Những người có được cơ hội sống lại sẽ tiến vào các loại địa đồ, từ đó tìm ra các nguồn tài nguyên có thể đổi thành tích phân, giống như vị trí hòn đảo mà chúng ta đang đứng bây giờ cũng chính là địa đồ lần này.”

Sau khi nói xong, anh ta từ trong túi quần móc ra một viên ngọc trai: “Mà ở trên hòn đảo này, tìm được ngọc trai cũng chính là một trong những tư nguyên có thể đổi lấy tích phân. Đổi lấy tích phân rồi, các cô có thể đổi lấy bất kỳ thứ đồ gì mà mình muốn trong cửa hàng giả tượng, còn về phần cửa hàng giả tượng ở đâu, chỉ cần các cô nhắm mắt lại thì nó sẽ xuất hiện.”

Mặc dù Thẩm Tiêu vẫn còn có chút chưa hiểu rõ lời anh ta nói, nhưng cô vẫn nghe theo lời anh ta nhắm mắt lại, sau khi nhắm mắt lại, cô chỉ thấy trước mắt xuất hiện một cửa sổ lơ lửng, trên đó viết “Cửa hàng giả tượng”. Cô vô thức mở mắt ra, cửa hàng này lập tức biến mất, lại một lần nữa nhắm mắt, cửa hàng lại xuất hiện trước mặt cô.

Cứ như thế lặp đi lặp lại mấy lần, xác định đây không phải ảo giác, lúc Thẩm Tiêu nghe được Dương Hoằng ở bên cạnh nói: “Dùng ý niệm có thể mở ra cửa hàng.”

Cô theo đó thử một lần, quả nhiên cửa hàng giả tượng xảy ra biến hóa, bên trong xuất hiện rất nhiều thứ, muốn mua được chúng cần có tích phân.

Trong cửa hàng giả tượng này có rất nhiều thứ, bắt mắt nhất chính là vừa mở cửa hàng ra là có thể nhìn thấy “Phục sinh đan”.

Đan dược được giới thiệu vắn tắt: giúp người ta sống lại.

Thẩm Tiêu nhìn qua tích phân cần dùng để mua, đập vào mắt là chuỗi con số 0, đếm qua, có tận 7 con số 0.

10.000.000 tích phân….

Còn chưa lấy lại được tinh thần từ con số tích phân khổng lồ này, Thẩm Tiêu đã nghe bên cạnh có người hỏi Dương Hoằng: “Chuyện đó… Viên ngọc trai ở trong tay anh vừa rồi có thể đổi được bao nhiêu tích phân?”

“1 tích phân.” Đối với sự keo kiệt của cửa hàng, Dương Hoằng cũng chỉ có thể cười khổ: “Hơn nữa muốn rời khỏi địa đồ này còn phải trừ đi 100 tích phân.”

“?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện