“Sức khỏe Anh Tử không tốt, hay là con cá kia để cho cô ấy ăn?” Dương Hoằng hỏi thăm Thẩm Tiêu.

“Con cá này không thể ăn được.” Trước đó Thẩm Tiêu đã lấy con cá chết kia bỏ qua một bên: “Tuy nhìn qua giống như vừa mới chết không bao lâu, thế nhưng ngửi vào vẫn thoang thoảng có mùi ôi, thư này cho dù có hoàn toàn nấu chín thì ăn vào vẫn dễ bị tiêu chảy, chúng ta có thể không ăn thì đừng ăn, con cá này sẽ để dành làm mồi nhử, nhìn xem có thể câu cua hay không.” Con cua rất có thích mấy thứ đồ hư thối nhất, cho nên cô mới mang theo con cá kia về.

“Con cá này không thể ăn à.” Đối với lời nói của Thẩm Tiêu, mọi người không chút hoài nghi, chẳng qua lại cảm thấy rất đáng tiếc, con cá này nhất định còn nhiều thịt hơn cua.

“Ừm, Dương Hoằng, anh tùy ý chia cua đi, dù sao cũng còn những món khác, chia không đều thì chúng ta có thể dùng những thứ khác để thay thế.” Thẩm Tiêu biết Dương Hoằng vì sao lại khó xử, có đôi khi không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều, chia không đều vì thế mà giận nhau.

“Vậy tôi chỉ cần một con cua.” Phương Minh Tuyết lên tiếng trước: “Tôi có hơi thèm con bạch tuộc kia.”

“Con bạch tuộc đó, mỗi người một râu thì hơn, dinh dưỡng cân đối.” Thẩm Tiêu không đồng ý: “Những thứ khác, cô muốn ăn gì cũng được.”

Sau cùng Phương Minh Tuyết chỉ muốn một con sò biển.

“Dương Hoằng, anh đào hang vất vả, sò biển này cho anh.” Sò biển vừa được nướng chín, Phương Minh Tuyết đã đem nó để ở trước mặt Dương Hoằng, vẻ mặt vui cười nhìn anh ta: “Nơi ẩn náu của chúng ta đều nhờ cả vào anh đấy, không ăn no thì sao làm được.”

Lời nói của cô ta vừa vang lên, những người khác nhất thời lộ ra xấu hổ, Dương Hoằng vất vả như thế, Phương Minh Tuyết cũng đã đưa đồ ăn, bọn họ cũng không thể ngồi im.

Thẩm Tiêu bỏ một càng cua vào trong miệng cắn rột roạt: “Nói đến chuyện này, Dương Hoằng, tôi có chuyện muốn bàn bạc với anh, loại chuyện đào hang này rất tốn thể lực, để anh đi làm một mình, quả thực rất không công bằng, vì thế tôi nghĩ bắt đầu từ ngày mai, tôi và anh thay phiên nhau làm, hoặc là mọi người cùng nhau thay phiên làm. Tuy sức của tôi không bằng anh, nhưng ít ra cũng để cho anh nghỉ ngơi một chút.”



“Không cần đâu.” Dương Hoằng đặt sò biển lại ở trước mặt Phương Minh Tuyết: “Chúng ta đều có sở trường của riêng mình, hiện tại tôi cũng chỉ có sức lực trong nhóm chúng ta, bảo tôi đi bện lưới đánh cá gì đó, nói không chừng tôi còn chẳng bằng các cô, bây giờ chúng ta đều ngồi chung một chiếc thuyền, không cần thiết so đo với những thứ được mất này, cho dù tôi bỏ thêm sức thì sao chứ, tôi là đàn ông, việc này nên làm.”

Thấy Dương Hoằng biết thiệt hơn, Thẩm Tiêu cũng không nhắc lại chuyện này nữa, chuyển sang nói sắp xếp ngày mai.

“Hiện tại mọi người đã biết chưng cất nước, ngày mai không cần ở lại trại, chỉ để lại một người phụ trách việc này là được.”

“Vậy vừa hay việc này để Anh Tử đến làm.” Phương Phương có lòng tốt nói.

Đề nghị này được Thẩm Tiêu ủng hộ: “Ngày mai để Anh Tử ở lại, ngày kia thì đến lượt cô, cho dù là việc nặng hay nhẹ, mọi người thay phiên nhau đi làm, cố gắng làm công bằng, mọi người thấy thế nào? Có ý kiến gì thì sớm nói ra.” Cô nói xong, nhìn qua một lượt, thấy tất cả mọi người không có ý kiến gì, lại tiếp tục nói: “Nước đã có, thức ăn tạm thời không thiếu, vì thuận tiện lần sau có thể cất trữ đồ ăn con lại, tiếp theo chúng ta nên phơi muối.” Có muối ăn, một số đồ không thể cất giữ lâu có thể dùng cách ướp để bảo quản.

“Muối, không thể tạo ra cùng lúc với chưng cất nước ư?” Phương Minh Tuyết nói: “Một chén nước biển, sau khi chưng cất, trên cơ bản đều là nước muối, lúc này hàm lượng muối trong đấy tương đối cao, tiếp tục chưng cất, phí tổn bỏ ra không lớn, chẳng bằng trực tiếp dùng nước đó phơi muối.”

“Làm như thế không phải không được, chỉ là hiệu suất quá thấp.” Thẩm Tiêu đáp: “Ngày mai chúng ta chưng cất nước cũng chỉ là mấy chén mà thôi, mấy chén nước này toàn bộ phơi cũng chỉ được một lớp muối rất mỏng, còn thiếu rất nhiều so với nhu cầu của chúng ta, tôi có ý này, trước tiên chúng ta đi xung quanh đảo nhìn xem xem có thể thấy muối biển kết tinh tự nhiên không, giống như ở một số giữa ở bãi ngầm, có lẽ sẽ tìm thấy được một chút, nếu như có thể tìm thấy ngay trên đảo, chúng ta không cần tốn sức làm chỗ chứa nước muối, loại chuyện này chỉ cần một người là đủ, không biết mấy người ai nguyện ý đi.”

Dương Hoằng và Anh Tử đã được phân chia xong nhiệm vụ, còn lại Phương Minh Tuyết, Phương Phương và Tiểu Vân, Phương Minh Tuyết không nói chuyện, Phương Phương tỏ vẻ mình đồng ý: “Để tôi đi.”

“Vậy thì được, ngày mai, Phương Phương, cô đi tìm muối.” Thẩm Tiêu nói: “Tôi đi quanh đảo tìm xem có gì ăn, cần phải có người đi cùng tôi, Mục Tuyết và Tiểu Vân, hai cô ai đồng ý đi cùng tôi?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện