Ngay lúc cô đang định tiếp tục ra bờ biển, có lẽ những người khác cũng không chịu được nữa, lục tục quay về. Cuối cùng, ngoại trừ Dương Hoằng, bốn người còn lại đều ôm thu hoạch của mình trở về sơn động.
Nhìn thấy trai ngọc của bọn họ, Thẩm Tiêu tạm thời không đi nữa. Cô muốn xem tỉ lệ ra ngọc của những người khác như thế nào.
Rất nhanh sau đó đáp án đã được công bố, trong năm người thì chỉ có Anh Tử và Tiểu Vân thu hoạch được ngọc trai.
Ngọc trai lấy được từ bên trong mấy con trai này không hề giống như trong truyện cổ tích, vừa mở ra là một viên ngọc trai to tròn óng ánh. Mà thường là mỗi con sẽ có từ vài viên đến mười mấy viên, nhưng phần lớn là không cùng phẩm cấp, mười con có thể mở ra được một viên to tròn là đã may mắn lắm rồi. Đương nhiên trung tâm mua sắm ảo cũng sẽ thu mua đống ngọc phẩm cấp không đều kia, chỉ là giá rất rẻ, một nắm nhỏ mới được 1 tích phân. Nhưng xét đến cùng thì tốt xấu gì cũng có thu hoạch, vẫn tốt hơn là không có gì nhiều.
“Xác suất thấp quá, muốn gom đủ 100 tích phân thì phải chờ đến lúc nào chứ.” Phương Minh Tuyết phàn nàn.
“Ít nhất là có không phải sao.” Phương Phương nói, “Đừng nhụt chí, chúng ta vẫn chưa tìm kiếm hết hòn đảo này mà, chắc chắn là mọi người đều sẽ có thu hoạch thôi.”
“Mượn lời chúc của cô.”
Sau khi ăn cơm xong, mọi người lại tự đi tìm kiếm. Đợi đến khi sắc trời tối dần trở về sơn động, tất cả mọi người tập hợp lại thu hoạch của riêng mình, trai sò của Thẩm Tiêu vẫn trống rỗng như cũ, ngược lại vận may của Phương Phương không tệ, mở ra được một cặp ngọc vàng, trong một con khác lại có hai viên ngọc phẩm cấp không tồi.
“Phương Phương, cô may mắn thật đấy.” Tất cả mọi người có chút hâm mộ.
Phương Phương cũng bất ngờ, cô ta cười khiêm tốn: “May mắn thôi, mai chưa chắc may được như thế.”
Chuyện ngày mai thì mai mới biết được.
Sau khoảng hai ngày tìm kiếm, sáu người đã đi một vòng hết hòn đảo, trai có thể nhặt được cũng đều đã nhặt hết. Hai ngày vừa qua Thẩm Tiêu vẫn không thu hoạch được gì như cũ.
…
Ngoại trừ Thẩm Tiêu, về phần những người khác thì đa phần đều thu hoạch được ít nhiều, chẳng qua là có chênh lệch nhau mà thôi.
Mỗi người có bao nhiêu tích phân thì đều sẽ không chủ động nói ra, tựa như tiền gửi ngân hàng vậy. Thẩm Tiêu cũng không muốn tỏ ra đáng thương, mặc dù cảm thấy mất mác nhưng vẫn kiên cường chống đỡ, cùng mọi người vượt qua lần bão táp tiếp theo.
Rút kinh nghiệm lần trước, lần này Dương Hoằng không dựng mái che lên nữa, thay vào đó là dùng cỏ khô để bện rơm dây và buộc các cây lại thành một bước tường tre. Anh ta định dùng nó để chắn cửa hang nếu lại có bão tới, đến khi đó có hai lớp chắn sẽ đỡ bị nước mưa tràn vào.
Thẩm Tiêu thì dẫn theo những người khác lót nâng thêm một lớp cho bề mặt trong hang. Sau khi làm xong, họ lại đi xung quanh hang để kiếm đá tảng đắp thành vòng, sau đó lót gỗ tre lên để làm thành một chiếc giường đơn giản cách mặt đất khoảng một xích. Như vậy, cho dù bề mặt hang có ướt thì bọn họ cũng sẽ có chỗ để ngủ.
(xích: đơn vị đo chiều dài riêng của Trung Quốc, 1 xích = 100/3 mét.)
Ngoài ra, bọn họ còn đào được hai cây còn sống. Lúc đào khoai môn xong, người ta thường chất thành đống và đắp nó bằng một lớp bùn dày, sau đó dùng cỏ khô phủ lên, lại rào cây xung quanh để cố giữ cho bùn không bị trôi ra. Lúc bình thường, số khoai môn đó vẫn được giữ lại trong vườn rau, nếu bão có tới, bọn họ có thể nhanh chóng chuyển khoai môn vào trong hang động.
Vào ngày thứ bảy sau khi bọn họ chuẩn bị xong xuôi, cơn bão thứ hai từ ngoài khơi ập tới. Không biết có phải cơn bão thứ hai yếu hơn một tí so với đợt trước hay không mà sức tàn phá của lần này không quá lớn, lần này bọn họ cũng không cần phải lo sau khi tỉnh dậy không thấy cửa đâu. Nhưng bão đến thì mưa gió vẫn có đủ, trong hang động rất ẩm ướt, thậm chí còn có nước nhỏ giọt xuống.
May là đợt bão không kéo dài quá lâu, chỉ trong vòng một buổi chiều thì bão đã rời khỏi hòn đảo nhỏ này. Cũng may là không lâu, chứ nếu còn kéo dài thêm chút nữa, Thẩm Tiêu sợ rằng hang động này của họ rất có khả năng sẽ rơi vào tình trạng "bên ngoài mưa to, bên trong mưa nhỏ" mất.
Mặc dù cơn bão thứ hai yếu hơn một chút, nhưng điều bất ngờ mà nó mang lại cho Thẩm Tiêu và những người khác cũng tương tự như cơn bão đầu tiên.
Sáu người vẫn phân chia nhau hoạt động, rốt cuộc Thẩm Tiêu cũng đã thu được ngọc trai nhưng đều rất xấu không méo thì cũng nứt, toàn bộ đều không đạt tới giá trị thu hồi trong trung tâm mua sắm ảo. Nói cách khác, tích phân hiện tại của cô vẫn bằng 0. Những người khác thì vẫn thu hoạch được như trước, đồng thời Anh Tử có lén nói với Thẩm Tiêu, nói rằng hình như Dương Hoằng đã nhặt được một pho tượng san hô.
Nhìn thấy trai ngọc của bọn họ, Thẩm Tiêu tạm thời không đi nữa. Cô muốn xem tỉ lệ ra ngọc của những người khác như thế nào.
Rất nhanh sau đó đáp án đã được công bố, trong năm người thì chỉ có Anh Tử và Tiểu Vân thu hoạch được ngọc trai.
Ngọc trai lấy được từ bên trong mấy con trai này không hề giống như trong truyện cổ tích, vừa mở ra là một viên ngọc trai to tròn óng ánh. Mà thường là mỗi con sẽ có từ vài viên đến mười mấy viên, nhưng phần lớn là không cùng phẩm cấp, mười con có thể mở ra được một viên to tròn là đã may mắn lắm rồi. Đương nhiên trung tâm mua sắm ảo cũng sẽ thu mua đống ngọc phẩm cấp không đều kia, chỉ là giá rất rẻ, một nắm nhỏ mới được 1 tích phân. Nhưng xét đến cùng thì tốt xấu gì cũng có thu hoạch, vẫn tốt hơn là không có gì nhiều.
“Xác suất thấp quá, muốn gom đủ 100 tích phân thì phải chờ đến lúc nào chứ.” Phương Minh Tuyết phàn nàn.
“Ít nhất là có không phải sao.” Phương Phương nói, “Đừng nhụt chí, chúng ta vẫn chưa tìm kiếm hết hòn đảo này mà, chắc chắn là mọi người đều sẽ có thu hoạch thôi.”
“Mượn lời chúc của cô.”
Sau khi ăn cơm xong, mọi người lại tự đi tìm kiếm. Đợi đến khi sắc trời tối dần trở về sơn động, tất cả mọi người tập hợp lại thu hoạch của riêng mình, trai sò của Thẩm Tiêu vẫn trống rỗng như cũ, ngược lại vận may của Phương Phương không tệ, mở ra được một cặp ngọc vàng, trong một con khác lại có hai viên ngọc phẩm cấp không tồi.
“Phương Phương, cô may mắn thật đấy.” Tất cả mọi người có chút hâm mộ.
Phương Phương cũng bất ngờ, cô ta cười khiêm tốn: “May mắn thôi, mai chưa chắc may được như thế.”
Chuyện ngày mai thì mai mới biết được.
Sau khoảng hai ngày tìm kiếm, sáu người đã đi một vòng hết hòn đảo, trai có thể nhặt được cũng đều đã nhặt hết. Hai ngày vừa qua Thẩm Tiêu vẫn không thu hoạch được gì như cũ.
…
Ngoại trừ Thẩm Tiêu, về phần những người khác thì đa phần đều thu hoạch được ít nhiều, chẳng qua là có chênh lệch nhau mà thôi.
Mỗi người có bao nhiêu tích phân thì đều sẽ không chủ động nói ra, tựa như tiền gửi ngân hàng vậy. Thẩm Tiêu cũng không muốn tỏ ra đáng thương, mặc dù cảm thấy mất mác nhưng vẫn kiên cường chống đỡ, cùng mọi người vượt qua lần bão táp tiếp theo.
Rút kinh nghiệm lần trước, lần này Dương Hoằng không dựng mái che lên nữa, thay vào đó là dùng cỏ khô để bện rơm dây và buộc các cây lại thành một bước tường tre. Anh ta định dùng nó để chắn cửa hang nếu lại có bão tới, đến khi đó có hai lớp chắn sẽ đỡ bị nước mưa tràn vào.
Thẩm Tiêu thì dẫn theo những người khác lót nâng thêm một lớp cho bề mặt trong hang. Sau khi làm xong, họ lại đi xung quanh hang để kiếm đá tảng đắp thành vòng, sau đó lót gỗ tre lên để làm thành một chiếc giường đơn giản cách mặt đất khoảng một xích. Như vậy, cho dù bề mặt hang có ướt thì bọn họ cũng sẽ có chỗ để ngủ.
(xích: đơn vị đo chiều dài riêng của Trung Quốc, 1 xích = 100/3 mét.)
Ngoài ra, bọn họ còn đào được hai cây còn sống. Lúc đào khoai môn xong, người ta thường chất thành đống và đắp nó bằng một lớp bùn dày, sau đó dùng cỏ khô phủ lên, lại rào cây xung quanh để cố giữ cho bùn không bị trôi ra. Lúc bình thường, số khoai môn đó vẫn được giữ lại trong vườn rau, nếu bão có tới, bọn họ có thể nhanh chóng chuyển khoai môn vào trong hang động.
Vào ngày thứ bảy sau khi bọn họ chuẩn bị xong xuôi, cơn bão thứ hai từ ngoài khơi ập tới. Không biết có phải cơn bão thứ hai yếu hơn một tí so với đợt trước hay không mà sức tàn phá của lần này không quá lớn, lần này bọn họ cũng không cần phải lo sau khi tỉnh dậy không thấy cửa đâu. Nhưng bão đến thì mưa gió vẫn có đủ, trong hang động rất ẩm ướt, thậm chí còn có nước nhỏ giọt xuống.
May là đợt bão không kéo dài quá lâu, chỉ trong vòng một buổi chiều thì bão đã rời khỏi hòn đảo nhỏ này. Cũng may là không lâu, chứ nếu còn kéo dài thêm chút nữa, Thẩm Tiêu sợ rằng hang động này của họ rất có khả năng sẽ rơi vào tình trạng "bên ngoài mưa to, bên trong mưa nhỏ" mất.
Mặc dù cơn bão thứ hai yếu hơn một chút, nhưng điều bất ngờ mà nó mang lại cho Thẩm Tiêu và những người khác cũng tương tự như cơn bão đầu tiên.
Sáu người vẫn phân chia nhau hoạt động, rốt cuộc Thẩm Tiêu cũng đã thu được ngọc trai nhưng đều rất xấu không méo thì cũng nứt, toàn bộ đều không đạt tới giá trị thu hồi trong trung tâm mua sắm ảo. Nói cách khác, tích phân hiện tại của cô vẫn bằng 0. Những người khác thì vẫn thu hoạch được như trước, đồng thời Anh Tử có lén nói với Thẩm Tiêu, nói rằng hình như Dương Hoằng đã nhặt được một pho tượng san hô.
Danh sách chương