Cảm giác bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa, Thẩm Tiêu nhúc nhích cái đầu, ngẩng đầu lên, hất cát ra, ngồi thẳng người lên, lắng tai nghe tiếng động bên ngoài, sau khi xác định không còn tiếng động gì nữa, cô mới vén áo khoác trùm cả đầu và mặt ra, quả nhiên thế giới bên ngoài đã khôi phục lại sự yên bình trước đó, bầu trời quang đãng.
Đưa tay ra lau sạch cát mịn trên mặt, Thẩm Tiêu hỉ mũi mạnh ra, cố gắng phun cát ra khỏi lỗ mũi. Sau khi xử lý xong việc này, cô nhìn thấy vài người bạn đồng hành xung quanh mình cũng lần lượt trồi lên khỏi cát, cô đếm thử thì có bảy người, may mắn thay, không có ai bị thất lạc.
Lúc Thẩm Tiêu hơi buông lỏng cảnh giác thì đột nhiên nghe thấy giọng của Giang Vân Chỉ: “Ba lô của tôi đâu?”
Vẫn chưa đợi cô ta dứt lời thì lại có một người nữa nói: “Ba lô của tôi cũng mất rồi.”
Đồ đạc của mọi người đều để trong ba lô, ba lô này mà mất, thế thì hi vọng sống cũng không còn.
“Có lẽ là bị cát vùi rồi, tìm lại thử xem.” Có người nói.
Rất nhanh đã có người châm hỏa chiết tử, Giang Vân Chỉ với người đàn ông mất ba lô đó cùng nhau tìm kiếm. Thẩm Tiêu cũng cầm gậy tìm giúp, nhưng mấy người lật tung cả đồi cát này mà cũng không tìm thấy tung tích của ba lô.
(Hỏa chiết tử (火折子): Là một cái ống nhỏ bên trong có chứa vật liệu dẫn cháy: dùng đất thô vụn được quấn chặt bởi giấy bản sau khi được đốt lửa rồi thổi tắt, lúc đó sẽ còn lại những tàn lửa lốm đốm đỏ trong lòng ống. Khi muốn có lửa chỉ cần thổi hơi mạnh là ngọn lửa sẽ bốc lên.)
“Không đến nỗi chứ?” Lúc mọi người còn đang nghi hoặc thì Thẩm Tiêu nhìn thấy người đàn ông đứng trước mặt mình hai bước bị người đàn ông vạm vỡ kéo sang một bên. Người đàn ông định mắng mỏ, nhưng phát hiện ra rằng người đàn ông vạm vỡ đang nhìn vào nơi mà anh ta đang đứng lúc nãy với vẻ mặt nghiêm nghị - ở đó, cát đang chảy xuống từng chút một.
“Cát chảy?” Người đàn ông nuốt nước bọt, cảm thấy sợ hãi.
Thẩm Tiêu cũng lùi lại vài bước, vốn dĩ cô cho rằng bão cát đã đủ nguy hiểm rồi, không ngờ còn có thể gặp cát chảy cùng một lúc.
Đây chính là sa mạc sao? “Cách xa ra.” Cát chảy là một mối nguy hiểm tiềm ẩn trong sa mạc. Bình thường trông không khác sa mạc thông thường, nhưng một khi có vật nặng đè lên, nó sẽ sụp xuống. Hôm nay vận may của họ không tốt cũng xem tốt, không tốt là gặp phải bão cát với cát chảy, tốt là cả hai đều không lấy mạng của họ.
Ở đây có cát chảy, thế thì chuyện tìm ba lô, đương nhiên không ai muốn tiếp tục nữa. Lỡ như giẫm phải cát chảy thì làm sao, hơn nữa nói không chừng ba lô của Giang Vân Chỉ với người đàn ông kia đã bị cát chảy nuốt chửng rồi, họ có thể đi đâu tìm được.
“Chúng ta có cần đổi một nơi khác không?” Có người hỏi người đàn ông vạm vỡ, cú đá lúc trước của người đàn ông vạm vỡ vẫn có chút lực uy hiếp.
Người đàn ông liếc nhìn hai người bị mất ba lô một cái, nói: “Chúng ta đổi nơi khác.”
“Cứ đi như vậy sao? Thế chúng tôi phải làm sao?” Tâm trạng của người đàn ông bị mất ba lô có chút không ổn, anh ta không muốn từ bỏ hi vọng sống tiếp.
Người đàn ông vạm vỡ không thèm quay đầu lại mà nói: “Cậu có thể tiếp tục ở lại đây tìm.”
Đây chính là hiện thực. Trong môi trường ngay cả bản thân mình cũng khó bảo toàn này thì chẳng mấy ai có lòng ấm áp, không vụ lợi.
Thẩm Tiêu với mấy người còn lại đều đi theo bước chân của người đàn ông vạm vỡ, Giang Vân Chỉ với người đàn ông bị mất ba lô đó đứng ở đó một lúc rồi cuối cùng vẫn phải đấu tranh đi theo đội.
Đi theo đội thì họ vẫn còn một tia hi vọng, nếu như họ đi riêng thì sợ là chỉ có một con đường chết.
Đội bảy người lại tiếp tục xuất phát, nhưng mà bầu không khí bây giờ trở nên nặng nề hơn rất nhiều. Đặc biệt là Thẩm Tiêu, cô nắm chặt con dao găm trong tay.
Trong bảy người, có năm người đầy đủ tài nguyên, còn hai người còn lại thì không có gì cả. Con người bị ép đến đường cùng thì chuyện gì cũng có thể làm ra được. Và trong năm người có tài nguyên, Thẩm Tiêu lại là người phụ nữ duy nhất, cũng chính là đối tượng để cướp tốt nhất. Cô không nghĩ rằng lúc hai người đó tấn công cô thì bốn người còn lại sẽ đưa tay ra giúp đỡ - mọi người không phải họ hàng, cũng chẳng phải bạn bè, không thừa cơ hãm hại đã may rồi, ra tay giúp đỡ thì tuyệt đối không thể.
Thẩm Tiêu rất rõ tình thế lúc này của mình, cho nên cô đã phơi phòng bị ra từ sớm, để khiếp sợ hai người kia.
Đêm nay không có ai ngủ ngon cả. Sáng sớm ngày hôm sau, nhóm người tiếp tục xuất phát. Hai người không còn tài nguyên sinh tồn, lúc này sắc mặt họ rất chán nản, trong ánh mắt của Giang Vân Chỉ toàn là sự tuyệt vọng, người đàn ông kia thì thỉnh thoảng lại nhìn về phía Thẩm Tiêu, ánh mắt dữ tợn. Thẩm Tiêu nắm lấy con dao găm, luôn trong trạng thái đề phòng.
Đưa tay ra lau sạch cát mịn trên mặt, Thẩm Tiêu hỉ mũi mạnh ra, cố gắng phun cát ra khỏi lỗ mũi. Sau khi xử lý xong việc này, cô nhìn thấy vài người bạn đồng hành xung quanh mình cũng lần lượt trồi lên khỏi cát, cô đếm thử thì có bảy người, may mắn thay, không có ai bị thất lạc.
Lúc Thẩm Tiêu hơi buông lỏng cảnh giác thì đột nhiên nghe thấy giọng của Giang Vân Chỉ: “Ba lô của tôi đâu?”
Vẫn chưa đợi cô ta dứt lời thì lại có một người nữa nói: “Ba lô của tôi cũng mất rồi.”
Đồ đạc của mọi người đều để trong ba lô, ba lô này mà mất, thế thì hi vọng sống cũng không còn.
“Có lẽ là bị cát vùi rồi, tìm lại thử xem.” Có người nói.
Rất nhanh đã có người châm hỏa chiết tử, Giang Vân Chỉ với người đàn ông mất ba lô đó cùng nhau tìm kiếm. Thẩm Tiêu cũng cầm gậy tìm giúp, nhưng mấy người lật tung cả đồi cát này mà cũng không tìm thấy tung tích của ba lô.
(Hỏa chiết tử (火折子): Là một cái ống nhỏ bên trong có chứa vật liệu dẫn cháy: dùng đất thô vụn được quấn chặt bởi giấy bản sau khi được đốt lửa rồi thổi tắt, lúc đó sẽ còn lại những tàn lửa lốm đốm đỏ trong lòng ống. Khi muốn có lửa chỉ cần thổi hơi mạnh là ngọn lửa sẽ bốc lên.)
“Không đến nỗi chứ?” Lúc mọi người còn đang nghi hoặc thì Thẩm Tiêu nhìn thấy người đàn ông đứng trước mặt mình hai bước bị người đàn ông vạm vỡ kéo sang một bên. Người đàn ông định mắng mỏ, nhưng phát hiện ra rằng người đàn ông vạm vỡ đang nhìn vào nơi mà anh ta đang đứng lúc nãy với vẻ mặt nghiêm nghị - ở đó, cát đang chảy xuống từng chút một.
“Cát chảy?” Người đàn ông nuốt nước bọt, cảm thấy sợ hãi.
Thẩm Tiêu cũng lùi lại vài bước, vốn dĩ cô cho rằng bão cát đã đủ nguy hiểm rồi, không ngờ còn có thể gặp cát chảy cùng một lúc.
Đây chính là sa mạc sao? “Cách xa ra.” Cát chảy là một mối nguy hiểm tiềm ẩn trong sa mạc. Bình thường trông không khác sa mạc thông thường, nhưng một khi có vật nặng đè lên, nó sẽ sụp xuống. Hôm nay vận may của họ không tốt cũng xem tốt, không tốt là gặp phải bão cát với cát chảy, tốt là cả hai đều không lấy mạng của họ.
Ở đây có cát chảy, thế thì chuyện tìm ba lô, đương nhiên không ai muốn tiếp tục nữa. Lỡ như giẫm phải cát chảy thì làm sao, hơn nữa nói không chừng ba lô của Giang Vân Chỉ với người đàn ông kia đã bị cát chảy nuốt chửng rồi, họ có thể đi đâu tìm được.
“Chúng ta có cần đổi một nơi khác không?” Có người hỏi người đàn ông vạm vỡ, cú đá lúc trước của người đàn ông vạm vỡ vẫn có chút lực uy hiếp.
Người đàn ông liếc nhìn hai người bị mất ba lô một cái, nói: “Chúng ta đổi nơi khác.”
“Cứ đi như vậy sao? Thế chúng tôi phải làm sao?” Tâm trạng của người đàn ông bị mất ba lô có chút không ổn, anh ta không muốn từ bỏ hi vọng sống tiếp.
Người đàn ông vạm vỡ không thèm quay đầu lại mà nói: “Cậu có thể tiếp tục ở lại đây tìm.”
Đây chính là hiện thực. Trong môi trường ngay cả bản thân mình cũng khó bảo toàn này thì chẳng mấy ai có lòng ấm áp, không vụ lợi.
Thẩm Tiêu với mấy người còn lại đều đi theo bước chân của người đàn ông vạm vỡ, Giang Vân Chỉ với người đàn ông bị mất ba lô đó đứng ở đó một lúc rồi cuối cùng vẫn phải đấu tranh đi theo đội.
Đi theo đội thì họ vẫn còn một tia hi vọng, nếu như họ đi riêng thì sợ là chỉ có một con đường chết.
Đội bảy người lại tiếp tục xuất phát, nhưng mà bầu không khí bây giờ trở nên nặng nề hơn rất nhiều. Đặc biệt là Thẩm Tiêu, cô nắm chặt con dao găm trong tay.
Trong bảy người, có năm người đầy đủ tài nguyên, còn hai người còn lại thì không có gì cả. Con người bị ép đến đường cùng thì chuyện gì cũng có thể làm ra được. Và trong năm người có tài nguyên, Thẩm Tiêu lại là người phụ nữ duy nhất, cũng chính là đối tượng để cướp tốt nhất. Cô không nghĩ rằng lúc hai người đó tấn công cô thì bốn người còn lại sẽ đưa tay ra giúp đỡ - mọi người không phải họ hàng, cũng chẳng phải bạn bè, không thừa cơ hãm hại đã may rồi, ra tay giúp đỡ thì tuyệt đối không thể.
Thẩm Tiêu rất rõ tình thế lúc này của mình, cho nên cô đã phơi phòng bị ra từ sớm, để khiếp sợ hai người kia.
Đêm nay không có ai ngủ ngon cả. Sáng sớm ngày hôm sau, nhóm người tiếp tục xuất phát. Hai người không còn tài nguyên sinh tồn, lúc này sắc mặt họ rất chán nản, trong ánh mắt của Giang Vân Chỉ toàn là sự tuyệt vọng, người đàn ông kia thì thỉnh thoảng lại nhìn về phía Thẩm Tiêu, ánh mắt dữ tợn. Thẩm Tiêu nắm lấy con dao găm, luôn trong trạng thái đề phòng.
Danh sách chương