Lễ trao giải âm nhạc càng đến gần, Mạch Khê không vì những lời đồn nhảm mà bị chi phối, càng cố gắng luyện tập hơn. Đương nhiên, những tin tức bất lợi về vụ tai tiếng kia không còn nhiều như những tin giải trí nữa. Hẳn nhiên đây là sự sắp xếp của công ty. Giới truyền thông vốn chỉ cần tiền là có thể đổi chiều ngay được, chỉ cần là tin có lợi thì sẽ đăng ngay, những tin tức nhảm nhí nghiễm nhiên trở thành không chân thật.

Ngày này, Mạch Khê vừa luyện xong một bài vũ đạo mới, ngồi trên sàn nhà thở hổn hển. Tấm kính trong phản chiếu hình ảnh của cô trong trang phục rất thoải mái. Mái tóc dài mềm cũng búi gọn sau đầu, mồ hôi rịn ra trên làn da trắng nõn càng khiến cô có vẻ phấn chấn hơn.

Fanny đi đến, chẳng buồn gõ cửa mà trực tiếp bước vào, làm cho Mạch Khê sợ suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.

"Fanny, ít ra cô phải gõ cửa chứ!"

"Mạch Khê, cô đúng thật là thần thông quảng đại, làm cho cả công ty từ trên xuống dười đều chú ý đến cô." Fanny vung tay một cái, đóng sầm cửa lại. Cô ta nhìn Mạch Khê đang ngồi dưới đất, thái độ thay đổi hoàn toàn.

Mạch Khê nghe vậy thì cũng chán không buồn phản bác. Cô đứng dậy, ấn nút Play trên đài, lại chuẩn bị tập vũ đạo.

Fanny biến sắc, bước nhanh đến tắt nhạc đi, nổi giận nhìn Mạch Khê rồi lớn tiếng nói, "Mạch Khê, rốt cục là cô có ý gì? Có phải đang chuẩn bị cạnh tranh với tôi không?"

Mạch Khê hít sâu một hơi, lấy khăn mặt lau mồ hôi trên trán rồi nhìn về phía Fanny, "Đây vốn là một cuộc đấu, vấn đề không phải là ai cạnh tranh với cô. Cô cho rằng, không có tôi thì cô có thể bình an vô sự mà nhận giải thưởng sao?"

"Mạch Khê, cô đã có quá nhiều rồi, chẳng nhẽ một giải thưởng nho nhỏ cũng không buông tha sao?" Fanny vừa nói vừa thở hổn hển.

Mạch Khê nhẹ nhàng cười, "Fanny, nếu tôi không nhớ nhầm thì tất cả những gì tôi có được đều là do tôi cố gắng, nếu cô muốn thì cũng được thôi."

"Tôi có thể? Tôi thật sự có thể có sao?" Fanny cười lạnh, "Nếu tôi muốn Lôi Dận, cô có thể tặng anh ta cho tôi không?"

"Tình yêu không thể miễn cưỡng, nếu anh ấy yêu cô thì không cần tôi nhường anh ấy cho cô, nếu anh ấy không yêu cô, cho dù mỗi ngày cô ở cạnh anh ấy, xuất hiện trước mắt anh ấy thì cũng không thể." Mạch Khê lãnh đạm nói, tiện thể vắt khăn mặt lên vai.

Fanny hừ lạnh, "Đúng là ‘đứng nói chuyện không sợ đau lưng’. Cô có được rồi đương nhiên sẽ nói vô cùng thoải mái. Có điều cũng đúng, anh ta là cổ đông lớn nhất của công ty chúng ta, là ông chủ, anh ta để ý đến cô nên dĩ nhiên sẽ giành giải thưởng cho cô."

Mạch Khê thật sự quá phiền toái, ném khăn mặt xuống đất, "Fanny, nếu cô đến đây chỉ để nói với tôi mấy câu này thì đúng là quá phí thời gian. Nếu cô đến là muốn khuyên tôi từ bỏ giải thưởng thì cũng không thể, tôi nhất định phải giành giải!"

"Mạch Khê! Cô...con đàn bà này thật nham hiểm, được tình yêu, được sự nghiệp, cô đúng là được mùa bội thu nha!" Fanny tức đến nghiến răng nghiến lợi.

"Đúng vậy!" Mạch Khê trực tiếp trả lời: "Có lẽ lúc trước tôi cũng chẳng mấy để ý đến giải thưởng này, thậm chí là chỉ muốn bản thân mình tự phấn đấu, đạt được hay không cũng không quan trọng. Nhưng mà, cô vì chuyện này lại lợi dụng truyền thông để đạt được mục đích cạnh tranh của mình. Nói thật, tôi không thể chấp nhận được. Bị cô chơi xấu phía sau như vậy, thà rằng tôi quyết tranh cao thấp với cô."

"Tranh cao thấp? Hừ, dựa vào thực lực của cô sao? Nếu như không có Lôi Dận đứng sau cô làm hậu thuẫn, liệu cô có đủ dũng khí mà mạnh miệng như vậy không?" Fanny lạnh lùng nói.

Mạch Khê không giận, ngược lại còn cười, "Đúng vậy, sau lưng tôi có Lôi Dận, nhưng mà sau lưng cô cũng có ngài James đấy thôi. Chúng ta cũng không phải mới ngày đầu bước chân vào giới giải trí, đương nhiên cũng hiểu được quy tắc ngầm này. Cô thích đấu, tôi đây sẽ đấu với cô. So thực lực cũng được, so kim chủ cũng được, cô cho rằng tôi sợ cô?"

"Cô..."

"Ngại quá, tôi thật sự không muốn lãng phí thời gian đi đấu võ mồm với cô. Tôi còn phải luyện vũ đạo, mời cô ra ngoài cho!" Mạch Khê đi đến cửa, mở cửa đồng thời ra lệnh đuổi khách.

"Mạch Khê, cô cứ chờ xem, tôi sẽ không để cô sống dễ chịu đâu!" Fanny phẫn hận đi ra cửa, lầm bầm nói.

"Đương nhiên, cô muốn làm gì cũng được!" Mạch Khê lạnh lùng nói rồi "Oành!" một tiếng đóng sầm cửa lại.

Thần kinh! Đúng là đồ thần kinh!

Trong lúc vụ tai tiếng trước còn chưa thực sự lắng xuống, lại có người chứng kiến màn đấu khẩu của Mạch Khê với Fanny, chỉ có điều đây cũng không phải là chuyện gì to tát lắm. Nhưng nếu không cẩn thận, nó sẽ lại dấy lên một hồi phong ba khác, chẳng những trong giới giải trí mà còn trong cả thương giới.

Đêm nay, khi Lôi Dận cùng Mạch Khê vừa về đến tòa thành, màn hình TV trong phòng khách đang phát một bản tin...

"Theo nguồn tin, vị Tổng giám đốc Lôi thị, Lôi Dận tiên sinh, người đang có quan hệ yêu đương với Mạch Khê có một thời ấu thơ bí ẩn. Đây thực sự là một tin tức gây chấn động cả thương giới. Theo điều tra, lúc Lôi Dận tiên sinh vừa sinh ra tại bệnh viện đã mất tích, đến năm tám tuổi thì có người nhận nuôi, năm mười lăm tuổi mới trở lại Lôi gia, những năm tháng trước lúc tám tuổi, đều ở cùng bầy sói! Như vậy chúng ta có thể lý giải, người đàn ông luôn bị đồn là tàn khốc, máu lạnh đích xác có chảy trong mình bản tính của sói! Từ lúc lập nghiệp cho đến bây giờ, tài sản của Lôi thị đã cực kỳ phát triển..."

Bản tin đầu tiên dường như khiến cho tất cả những người làm trong tòa thành đều phải dừng lại việc đang làm, quản gia Hàn Á cũng cực kỳ kinh ngạc liền vội vàng chuyển kênh. Cuối cùng ông lại phát hiện ra hầu hết các kênh đều đang phát bản tin liên quan đến vấn đề này.

Lôi Dận đứng ở cửa, ngay cả áo khoác cũng chưa cởi ra, cả khuôn mặt như đóng băng lạnh lẽo, xanh mét đến đáng sợ, gần như tản ra thứ sát khí nguy hiểm.

Mạch Khê cũng không hề dự đoán được sẽ có người đào bới thông tin này, trong lúc nhất thời chỉ biết đứng ngây ngẩn.

Hàn Á cũng hấp tấp không biết nên tắt hay tiếp tục mở TV, vẻ mặt trông thật khó xử.

"Phí Dạ!" Một lúc lâu sau, Lôi Dận mới mở miệng, "Có chuyện gì thế này?"

Sắc mặt Phí Dạ cũng thực khó coi, hắn tiến lên cẩn thận trả lời, "Thực xin lỗi, Lôi tiên sinh, là thuộc hạ làm việc bất cẩn, thuộc hạ sẽ lập tức đi thăm dò chuyện này."

Đôi mắt Lôi Dận đột nhiên nheo lại, phụt ra ánh nhìn lạnh lẽo đáng sợ!

Bản tin này thực đáng sợ, hơn nữa còn có thông tin trên mạng!

Chỉ trong một đêm, thông tin liên quan đến thời thơ ấu của Lôi Dận đều tràn lan trên mạng, hơn nữa, các đài truyền hình, truyền thanh, tạp chí, báo thường nhật cũng đều rộ lên. Chẳng những vậy, ngay cả làng giải trí cũng như bùng nổ, thậm chí thương giới cũng bắt đầu sôi sục lên.

Việc Lôi Dận sống trong bầy sói dù sao cũng chỉ là tin đồn, người này nói người kia nói, còn thực tế thế nào thì cũng không ai biết được. Có điều, tự nhiên loan ra chuyện này, bất luận là thật hay giả thì đều gây ra sóng gió lớn!

Cuộc sống của Mạch Khê cũng hoàn toàn gặp rắc rối! Nhất là khi đến công ty hay đi biểu diễn, bọn phóng viên không tiếp cận được Lôi Dận thì cứ bám lấy Mạch Khê. Đám phóng viên cho rằng, phỏng vấn Lôi Dận thì chẳng thà bám theo Mạch Khê còn hơn. Hơn nữa, Lôi Dận này nghe đồn là người cực kỳ tàn nhẫn, tốt hơn hết là họ không nên chọc vào.

Vào đêm, trong thư phòng.

"Lôi tiên sinh, đã tra ra được nguồn phát tán thông tin. Chính là do lão già James tung tin." Phí Dạ nhìn Lôi Dận đang đứng trước cửa sổ sát đất.

Bóng dáng cao lớn, lạnh lùng của Lôi Dận phản chiếu lên tấm kính thủy tinh, ngay cả cặp mặt xanh lục của hắn cũng phảng rõ nét hờ hững. Hắn dụi điếu xì gà trong tay, bên môi nhếch một nụ cười lạnh...

"James? Xem ra lần này lão ta đã chuẩn bị kế hoạch rất vững chắc để đấu với tôi. Thật không hổ là cáo già, lợi dụng truyền thông để một mũi tên trúng hai đích."

"Có điều, vụ tai tiếng tình ái lần trước không phải là do James phô tin." Phí Dạ hồ nghi mà nói một câu.

"Chuyện lần trước không cần tra xét. Tôi chỉ muốn biết về tin tức lần này. Lão già kia sao lại biết được?" Lôi Dận khinh miệt nói.

"Hẳn là nghe được một vài lời đồn. Tôi nghĩ là lần này lão nghe được ít nhiều từ những người thân quen. Cho dù năm đó truyền thông không đưa tin nhưng kiểu gì cũng có chuyện ‘cá lọt lưới’." Phí Dạ phân tích.

"Cổ phiếu có bị ảnh hưởng không?" Lôi Dận thản nhiên hỏi.

"Tạm thời không có ảnh hưởng gì lớn. Có điều, Lôi tiên sinh, ngày mai là bắt đầu phiên giao dịch thứ hai, nếu tin tức này còn tiếp tục tràn lan, cổ phiếu của Lôi thị chúng ta nhất định sẽ bị ảnh hưởng." Trên mặt Phí Dạ hiện vẻ lo lắng.

"Thiên Kình nói thế nào?"

"Hoắc tiên sinh nghe được chuyện này thì đã tự mình làm bản đánh giá. Tin tức này có thể sẽ khiến cổ phiếu rớt giá, như vậy nói không chừng chúng ta sẽ bị tổn thất ít nhất là năm trăm triệu."

"Năm trăm triệu?" Lôi Dận nheo mắt lại, "Tổn thất năm trăm triệu chẳng thà bỏ ra đầu tư năm trăm triệu!"

"Chuyện này khả năng không lớn lắm, Lôi tiên sinh." Phí Dạ nghe vậy thì nhíu mày, "Thời gian quá ngắn, từ bây giờ cho đến lúc bắt đầu phiên giao dịch còn không đến chín tiếng."

"Không có khả năng?" Lôi Dận đột nhiên xoay người, ánh đèn mông lung ngoài cửa sổ càng làm sáng thêm đôi mắt sắc bén của hắn, mỗi đường nét trên hắn đều toát lên vẻ cương nghị...

"Cho tới bây giờ, Lôi Dận tôi chưa từng làm việc gì khi không nắm chắc!"

"Nhưng mà Lôi tiên sinh..."

"Cậu cho rằng, cách giải quyết tốt nhất là gì?" Lôi Dận lạnh băng ngắt lời hắn.

Phí Dạ hít một hơi, nhìn về phía Lôi Dận...

"Phong tỏa tin tức! Đây là cách nhanh nhất!"

"Phong tỏa tin tức?" Lôi Dận đột nhiên nở nụ cười, từng bước một đến trước mặt Phí Dạ, lạnh lùng nhìn hắn, "Phí Dạ, nếu tôi nhớ không lầm thì cậu cũng hẳn là am hiểu sử ký Trung Quốc, Sơn Hải Kinh chứ nhỉ? Trong đó có một truyền thuyết, chính là Đại Vũ trị thủy, nói rằng: Vua Nghiêu lệnh cho Cổn đi trị thủy, Cổn đã dùng phương pháp đắp đê nhưng sau vẫn thất bại và bị vua Nghiêu lệnh giết. Con trai Cổn là Đại Vụ rút ra được bài học từ sự thất bại của cha, nên đã dùng phương pháp khai dẫn nước lũ, cuối cùng đã thành công. Tôi nghĩ không phải lý giải hàm nghĩa hộ cậu!"

Sắc mặt Phí Dạ thoáng điểm vẻ xấu hổ, hắn liếm môi, cung kính nói: "Điều Lôi tiên sinh dạy chính là, cách Đại Vũ trị thủy chọn là khơi thông chứ không phải ngăn lũ. Tin tức hiện giờ cũng giống như nước lũ, cần dẫn đường chảy."

"Coi như cậu có để ý." Lôi Dận lạnh lùng lên tiếng, "Phí Dạ, cậu phải biết rằng cả tổ chức tốt hay xấu là ở tôi, cũng là ở cậu. Mà cậu đã bên cạnh tôi nhiều năm như vậy, cách tôi làm việc cậu luôn hiểu rõ. Sai lầm ngày hôm nay đừng để tôi phải thấy lần nữa. Nếu còn có lần thứ hai, tôi sẽ cho là mình nhìn nhầm người!"

"Vâng, Lôi tiên sinh." Sắc mặt Phí Dạ trầm xuống, hắn cung kính hạ thấp người rồi ra khỏi thư phòng.

Vừa mới mở cửa, hắn đã nhìn thấy Mạch Khê đứng ở cửa từ lúc nào rồi. Thấy hắn đi ra, cô nhẹ nhàng mỉm cười.

Phí Dạ có chút vẻ mất tự nhiên, gật gật đầu.

"Thái độ của Dận không được tốt cho lắm, có lẽ là do những tin tức kia đến quá nhanh." Cô nhẹ giọng nói.

"Tiểu thư Mạch Khê yên tâm, tôi sẽ thay Lôi tiên sinh làm tốt chuyện này." Phí Dạ hiểu được nỗi lo lắng của cô.

Mạch Khê gật gật đầu, "Vất vả cho anh rồi."

Phí Dạ thản nhiên cười, "Vì Lôi tiên sinh thì có đáng gì. Có điều..." Hắn dừng một chút, nhìn về phía Mạch Khê, "Hồi sóng gió này đến rất nhanh, tôi sợ tất cả mới chỉ là bắt đầu, Lôi tiên sinh sẽ xử sự cực đoan. Nếu tiện thì tiểu thư Mạch Khê nên khuyên nhủ ngài ấy, tôi nghĩ ngài ấy cũng chỉ nghe lời một mình tiểu thư Mạch Khê thôi."

Mạch Khê nao nao, "Tôi sẽ làm."

Phí Dạ thả lỏng tâm tình, gật đầu rồi đi ra.

Mạch Khê hít sâu một hơi, gõ cửa nhẹ rồi bước vào thư phòng.

"Dận..." Thấy Lôi Dận ngồi trên salon, cô tiến lên, ngồi xuống cạnh hắn rồi cướp lấy điếu xì gà trong tay hắn dụi bỏ, "Kỳ thật Phí Dạ cũng chỉ một lòng với anh, đừng làm vẻ lạnh lùng với anh ấy như vậy."

"Khê nhi à..." Lôi Dận than nhẹ một hơi, ôm lấy cô, "Có một số việc em không hiểu đâu. Gần đây Phí Dạ làm việc gì cũng không dụng tâm, anh rất lo lắng."

"Ý anh là..."

"Không có ý gì, anh không hoài nghi cậu ta có lòng dạ khác đâu, dù sao cậu ta cũng là người theo anh lâu nhất. Chỉ là, lòng người khó đoán, James hoặc X-Ảnh cũng có những điều kiện hấp dẫn, cũng khó mà bảo người ta không động lòng." Lôi Dận lãnh đạm nói.

Mạch Khê kinh ngạc, "Dận, anh đa nghi quá đấy, Phí Dạ đâu phải loại người như vậy."

"Em rất hiểu cậu ta?" Lôi Dận nhếch môi cười, đôi mắt thâm trầm nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

"Không...em chỉ ăn ngay nói thật thôi. Phí Dạ luôn trung thành, tận tâm với anh, nếu có suy nghĩ gian dối thì đã sớm có, đâu phải đợi đến bây giờ?" Mạch Khê sợ hắn hiểu lầm nên nhỏ giọng giải thích.

"Bây giờ mới là thời cơ tốt nhất." Lôi Dận cười cười, "Có lẽ trước mắt em cũng không biết Lôi thị đang tiến hành hạng mục gì, là một cuộc đấu thầu đó."

"Vậy sao?" Mạch Khê há to miệng, "Em chỉ nghe nói qua là đầu tư gì gì thôi..."

"Nha đầu ngốc... Tầm cỡ lịch sử đấy." Lôi Dận nhéo mũi cô một cái, "Nhưng mà hạng mục này quan trọng như vậy là vì nó sẽ là một sự kiện lớn. Nói đúng ra thì là xác định lãnh thổ cho mình, đầu tư vào hạng mục này mất đến mấy tỷ đô."

"Mấy tỷ đô?" Mạch Khê sợ tới mức thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi. Đó là ý gì vậy? Cô thật sự không tính nổi. "Như vậy là bao nhiêu?"

"Đây là dự án quy mô toàn cầu, đương nhiên giai đoạn trước có đầu tư nhiều, lợi tức sau này cũng sẽ nhiều. Một khi Lôi thị giành được hạng mục này thì lợi nhuận hằng năm sẽ tăng 36%. Cho nên muốn lấy được nó, không giàu cũng phải quyền quý, xét về tài chính nếu không có trụ cột vững chắc thì không có tư cách tham gia cạnh tranh." Lôi Dận nói.

Mạch Khê hoàn toàn bị con số khổng lồ làm cho chấn kinh, lập tức phản xạ có điều kiện mà hỏi một vấn đề hồ đồ, "Dận, rốt cuộc là anh có bao nhiêu tiền?"

Lôi Dận bị cô chọc cười, "Em đang hỏi là giá trị con người anh đáng bao nhiêu hả?"

Mạch Khê gật đầu, còn nghiêm túc nhìn hắn.

Lôi Dận cẩn thận nghĩ, sau đó nhún nhún vai, "Cũng không nhiều lắm, nhưng hẳn là có thể nuôi sống em." Nói xong, hắn xấu xa cười, ôm cô càng chặt hơn, "Nhưng mà, anh hy vọng có một nữ ‘quản gia’ quản lý thật tốt chỗ tài sản này của anh, em thấy thế nào?"

Khuôn mặt Mạch Khê đỏ lên, "Không thèm, quản lý như thế phiền toái thì không nói, cũng chẳng có ưu đãi gì."

"Sao lại không có ưu đãi?" Lôi Dận véo yêu lên má cô một cái, "Đã biết anh có nhiều tài sản như vậy chẳng phải là cũng biết được giá trị của em có bao nhiêu sao?"

"Có liên quan gì đến em?" Mạch Khê cố ý ngoảnh mặt đi, không nhìn hắn nhưng lại cười khanh khách.

"Đương nhiên có quan hệ với em, hơn nữa chỉ liên quan đến em!" Lôi Dận cười, xoay khuôn mặt nhỏ của cô lại, "Tất cả của anh đều là của em, đương nhiên cũng bao gồm cả chỗ tài sản đó."

"Nói như thể em giống với người hám của ấy." Mạch Khê chu cái miệng nhỏ nhắn lên.

"Anh thích nhất là kiểu lõi đời của em." Lôi Dận cười, hôn một cái lên môi cô, thâm tình nói.

Cảm giác ngưa ngứa khiến Mạch Khê bật cười ra tiếng, cô nhẹ nhàng đẩy hắn ra, ngẩng mặt lên, "Dận, anh lo là Phí Dạ bị mua chuộc, phá hoại dự án của Lôi thị sao?"

Lôi Dận nghe vậy, đáy mắt xẹt qua sự am hiểu thâm tường, lại nhẹ giọng nói: "Có lẽ tất cả chỉ là phán đoán của anh thôi. Hạng mục này rất quan trọng đối với anh, cho nên anh không cho phép xảy ra bất cứ tin tức bất lợi nào."

Mạch Khê gật gật đầu, đương nhiên cô có thể hiểu được tâm tình của hắn, "Nghe nói cuộc đấu thầu này có cả James tham dự, thì ra công ty của ông ta cũng giàu lắm nha, số tiền đầu tư trước đầu thầu đã nhiều rồi."

Vẻ đơn thuần của cô khiến Lôi Dận buồn cười. Cuối cùng, hắn thật sự không nhịn được bèn lấy tay bóp mi tâm lại, cố nén ý cười lại.

"Làm sao vậy? Em nói sai gì à?" Mạch Khê hồ đồ nhìn hắn, không hiểu hành vi của hắn. Lời cô nói buồn cười vậy sao? "Cô nhóc này, nói cho em một điều, nhất định em phải nhớ cho rõ." Cuối cùng Lôi Dận vẫn nén được ý cười xuống, nghiêm túc nhìn cô, "Đi đấu thầu không ai dại mà đem tiền của mình đi đầu tư. Thứ nhất là quá phiêu lưu, thứ hai là nếu không lấy được gói thầu thì coi như bị tổn thất nghiêm trọng. Cho nên trước kỳ đầu tư đều là các ngân hàng ra mặt, càng là hạng mục lớn càng phải như vậy."

"Vậy Lôi thị thì sao? Mấy tỷ đô Lôi thị bỏ ra là nhiều hay ít?" Mạch Khê khẩn trương hỏi han.

"Mấy tỷ đối với Lôi thị không tính là nhiều, bởi vì vốn lưu động mỗi ngày của Lôi thị đều tính tiền triệu, lợi nhuận tính ra cũng phải đến mấy trăm triệu. Dù sao cũng là mở rộng bất động sản, bỏ tiền ra cũng được nhưng mà không thể làm như vậy." Lôi Dận nhẫn nại giải thích cho cô, "Lôi thị là tập đoàn toàn cầu, về tài chính nói là dư dả nhưng vẫn phải cẩn thận. Cho nên quản lý tài chính cho Lôi thị luôn là cơ quan tài chính bên ngân hàng của Thiên Kình. Lần này, lúc đầu tư trước cũng đều là do hai ngân hàng của Hoắc thị đứng ra đảm bảo, cứ như vậy mới không sợ có sơ hở."

"Phức tạp thế!" Mạch Khê nghe đến choáng váng.

"Em nghe thì có vẻ phức tạp nhưng nói chung là chỉ có Thiên Kình mới làm được. Nếu không sao cậu ta có thể ăn lãi của anh lâu thế?" Lôi Dận nhẹ nhàng cười, nửa giả nửa thật nói.

"Tình bạn của các anh đúng là kỳ quái." Mạch Khê nhíu mày, "Em vẫn nghĩ là hai nhà có cạnh tranh về lợi ích cơ đấy."

"Làm khó tri kỷ làm khó địch thôi, chỉ cần Hoắc thị tham dự hạng mục là cùng Lôi thị đấu song song, đương nhiên sẽ có cạnh tranh lợi ích."

"Thế thì vì sao anh ta còn có thể đảm bảo tài sản cho Lôi thị?"

"Sao không thể?" Lôi Dận nhẹ nhàng cười, "Nếu không làm sao cậu ta kiếm được tiền? Con người này hằng năm thu được lợi nhuận không nhỏ từ Lôi thị đâu."

Mạch Khê thè lưỡi, chuyện kinh doanh quả thực quá phức tạp.

"Dận, tin đồn lần này có thể gây bất lợi cho anh không? Nếu ảnh hưởng đến hạng mục lần này, em rất lo cho anh."

"Không cần sợ, từ lúc anh ngồi trên vị trí này, loại chuyện như thế không phải không có cách giải quyết. Lôi thị cũng đã từng lâm vào khủng hoảng, cuối cùng không phải là biến dữ thành lành sao?" Khuôn mặt anh tuấn của Lôi Dận tràn đầy vẻ tự tin, hắn nhìn cô, "Hiện tại, anh chỉ muốn bảo vệ em khỏi tổn thương."

"Dận..." Mạch Khê kìm lòng không được liền nép vào lòng hắn, khẽ thở dài, "Không biết vì sao em cứ có dự cảm không lành, em rất sợ..."

"Không phải sợ, có anh bên cạnh em, cho dù trời sập cũng có anh che cho em." Lôi Dận hôn lên trán cô, thâm tình nói nhỏ.

Mạch Khê ngửa đầu, cười khẽ, ngay sau đó ôm lấy cổ hắn, "Không, em muốn chống cùng am..." Nói xong, cô chủ động hôn lên môi hắn, phong tình vạn chủng...

_______________

"Ngươi xác định chỉ dựa vào tin này mà có thể đả kích Lôi Dận?" Trong bóng đêm, giọng nói đã qua xử lý lại vang lên, quanh quẩn trong phòng, đủ có thể khiến người ta ngạt thở.

James trông có vẻ rất phấn khích, mất đi vẻ ổn trọng hằng ngày, "Đương nhiên, tiên sinh, tin tức lần này đủ có thể thổi lên một cơn bão táp. Cho đến bay giờ, tất cả giới truyền thông đang tranh nhau đưa tin."

Giọng cười kỳ quái vang lên, cực kỳ chói tai, "Hy vọng ngươi sẽ không để ta thất vọng, có điều ta phải nhắc nhở ngươi, Lôi Dận nhất định sẽ nghĩ biện pháp đánh trả. Nếu hắn có thể thúc thủ vô sách thì đã không phải là Lôi Dận."

"Tiên sinh, ngài yên tâm đi, người ta vẫn bảo ‘miệng lưỡi thế gian’ mà. Lôi Dận có thần thông quảng đại đến mấy cũng không thể xoay chuyển càn khôn trong vòng mấy giờ ngắn ngủi. Chỉ cần bắt đầu phiên giao dịch ngày mai, ngài có thể chứng kiến cổ phiếu Lôi thị một đường đi xuống!" James đắc ý, "Đúng vào lúc bắt đầu phiên giao dịch, tôi mới có thể thả tin này ra!"

"Kế hoạch của người có vẻ rất chuẩn."

"Đương nhiên. James tôi muốn làm đối thủ cạnh tranh với hắn, phải biết người biết ta." James cười lạnh một tiếng, "Chỉ cần cổ phiếu Lôi thị rớt giá, tự nhiên các cổ đông sẽ mất lòng tin. Một Tổng giám đốc không giữ được giá cổ phiếu, sao có thể nhận được sự ủng hộ từ các cổ đông? Sau đó mà còn muốn cạnh tranh thầu thì đúng là kẻ điên nói mê!"

"Kế tiếp ngươi chuẩn bị làm như thế nào?" Giọng nói quái dị không đưa ra ý kiến phản bác.

"Trước mắt cứ chuẩn bị tốt tin tức ngày mai đã!" James cười khà khà, "Chỉ cần cổ phiếu Lôi thị tụt giá, phần sâu đã chuẩn bị tốt rồi. Khi đó truyền thông sẽ tung tin bất lợi, làm cho Lôi Dận họa vô đơn chí, ngay cả xoay người tìm đường sống cũng không có! Tới lúc đó, hắn hoàn toàn không có tâm tư mà đấu thầu. Ốc còn không mang nổi mình ốc, đây mới là thời cơ đả kích tốt nhất!"

"Cầu chúc cho ngươi thành công!"

"Tiên sinh nói gì vậy? Phải nói là...cầu chúc cho chúng ta thành công mới đúng, ha ha..."

Trong căn phòng lạnh băng chỉ còn vang vọng tiếng cười...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện