Trong đám người, tiếng xì xào bắt đầu nổi lên…
Nép người phía sau đạo diễn, Mạch Khê nhìn cảnh tượng với đôi mắt mở to, hai tay không tự chủ bịt miệng lại. Nếu là cô, nhất định sẽ nhổ ra…
Sao cha nuôi lại có thể đối xử với người như với chó được? Cô gái đó liếm khô rượu một cách vất vả, xong lại duỗi người đón lấy tờ khăn giấy trắng muốt từ phía quản gia tư nhân, lau lại một cách cẩn thận. Đến bây giờ cô ta mới dám đứng lên, trong đáy mắt như còn dư chút lệ.
“Lôi tiên sinh, mong ngài không phiền lòng…”
“Cút” Lôi Dận vẫn lạnh như băng, hờ hững đáp.
Cô ta hẳn thấy như vừa từ cõi chết trở về, nhanh chóng biến mất. Thực ra cô ta cũng đã chẳng coi trọng hình tượng hay danh dự từ lâu, chỉ mong sao giữ được cái mạng.
“Hôm nay Lôi tiên sinh đừng để vì chút chuyện cỏn con này mà mất hứng, haha…” Chỉ thấy Henry tiến lên tiếp đón, mặt cười cười, nhưng trong đó, vẫn không thể không nhận ra một tia cẩn trọng.
Lúc bấy giờ Lôi Dận mới có phản ứng, môi chỉ hơi động khẽ khiến người ta nhìn cảm giác như cười như không, rất khó đoán: “Không ngờ ngài Henry cũng có hứng thú đến nơi này của tôi.”
“Không dám không dám, danh tiếng Lôi tiên sinh đã nổi từ lâu, hội quán này kỳ thực chỉ là chút tài sản bé nhỏ không đáng kể trong công việc kinh doanh của ngài, nhưng lại có thể khiến những người như chúng tôi giải tỏa lúc nhàm chán. Nào, Lôi tiên sinh, bình thường vốn hiếm dịp gặp mặt, lần này uống một ly rồi hẵng đi.” Henry vốn dĩ đang có một vụ làm ăn với Lôi thị, nên quyết không bỏ qua cơ hội tuyệt hảo như vậy.
Lôi Dận đương nhiên biết thừa tâm địa gian xảo của hắn nên chỉ cười lạnh một tiếng. Ánh mắt không hẹn mà như trước lại tiếp tục kiếm tìm thân hình nhỏ bé đó. Thấy cô trốn tránh, hắn bỗng dừng lại một chút rồi nói:
“ Được, xin mời…” Rồi hắn cất bước, tiến vào phòng nghỉ. Henry vội vàng đi phía trước cung kính dẫn đường.
Bên kia, gã da đen xấu hổ sờ sờ cái mũi, cũng bước theo sau. Một đám nữ nhân bỗng “Ồ” lên nhưng cũng không dám tiến đến, chỉ dành cho dáng hình cao lớn của Lôi Dận một ánh nhìn lưu luyến.
Lôi Dận ngồi xuống, phía sau các vệ sĩ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh tự giác chia thành hai bộ phận: hai người canh gác ngoài cửa, hai người ở ngay phía sau. Riêng Phí Dạ lúc nào cũng đứng bên cạnh Lôi Dận.
Ngồi trên salon, từng hành động vô thức như giơ chân nhấc tay của Lôi Dận đều khiến cho đám đàn bà ở phía dưới tim đập chân run.
Henry vội vàng lấy ra một điếu xì gà, cười nói: “ Đây là hàng mới được nhập về, loại tốt nhất của Cuba”
Điếu xì gà được châm, trong chốc lát một làn khói trắng nhè nhẹ vây quanh Lôi Dận. Khuôn mặt quá mức kiên nghị của hắn hiện lên mờ ảo, lúc sáng lúc tối. Hắn thực sự không muốn nói chuyện, chỉ lạnh lùng nhìn về phía vị đạo diễn, lại nhìn thấy đám người ở dưới thì ánh mắt lộ rõ vẻ chán ghét.
“ Đang trong thời gian chọn lựa?”
Kỳ Á thấy thế, lại vừa được lĩnh hội danh tiếng lừng lẫy của Lôi Dận nên vội vàng mở miệng: “ Phải chăng Lôi tiên sinh cũng có chút hứng thú?”
Giọng điệu lại ra chiều lấy lòng, hoàn toàn không còn cái vẻ cao ngạo khi ở cạnh mấy người phụ nữ vừa nãy.
“Mấy ngôi sao này, ngài đều có thể chọn tùy thích, tôi đảm bảo họ sẽ phục vụ Lôi tiên sinh thật tốt”
Lôi Dận nhả ra một làn khói trắng, khẽ nhếch môi: “Ngài đã đến nơi này, thì đương nhiên là khách của tôi. Đã là khách quyền lựa chọn thuộc về ngài.”
“Hahaha, Lôi tiên sinh, ngài thật biết nói đùa. Nếu ngài đã bảo vậy, tôi cũng không khách khí.”
Thấy Lôi Dận không từ chối hay gây khó dễ, Henry càng thêm cao hứng. Hắn giơ tay chỉ Mạch Khê gọi: “Mau lại đây”, rồi vui vẻ giới thiệu: “ Ngài xem, đây là tiểu Sweet heart của tôi”
Nhìn quanh một vòng vẫn không thấy bóng dáng Mạch Khê đâu, hắn lấy làm lạ. Riêng cô gái ngồi bên cạnh Henry lại rất không cam lòng, lặng lẽ liếc mắt đưa tình về phía Lôi Dận.
Lập tức, Mạch Khê đang trốn đi liền bị tên đạo diễn kéo ra: “Mạch Khê, cô làm gì vậy, ngài Henry đang cho gọi cô đấy. Nơi này toàn là những nhân vật có uy tín, chắc chắn không thể gây chuyện với họ. Nhất là người đang ngồi ở giữa kia, Lôi tiên sinh. Hội quán này cũng là của anh ta, nếu cô muốn trở thành hội viên thì còn không mau tiến tới.”
Mạch Khê vội vã lắc đầu, không dám tiến nửa bước. Cô cảm thấy mình giống như người xấu khi lén lút tới đây, dưới ánh đèn sẽ bị lộ tẩy hết. Hơn nữa, ánh mắt của cha nuôi lại vô cùng đáng sợ, như nhìn được hết những ý nghĩ của cô, khiến toàn thân run lên một chập.
Phí Dạ rõ ràng là vô cùng sửng sốt.
Tiểu thư Mạch Khê sao có thể ở chỗ này?
“Tiểu Sweetheart, lại đây nào.” Henry tiến lên, một tay ôm lấy Mạch Khê, hoàn toàn không để ý đến sự giãy giụa của cô mà cứ thế siết chặt vòng tay. Hắn vừa nãy còn bày đặt bộ dạng phong độ nhẹ nhàng, nay lộ rõ bản chất chiếm hữu.
“Cục cưng, đêm nay cô là của tôi. Cô cùng với người chị em này mà hầu hạ tôi cho tốt. Nếu tôi hài lòng, nhất định tương lai cô sẽ không phải lo nghĩ.”
Đến bây giờ, Mạch Khê mới hiểu được rốt cuộc là bọn họ muốn làm cái gì. Theo bản năng cô nhìn về phía cha nuôi, nhưng cũng chỉ thấy mỗi gương mặt lạnh băng không chút biểu cảm của Lôi Dận. Dáng vẻ của hắn quá đỗi bình thản, điềm nhiên khiến kẻ khác bị dọa đến thất kinh. Biểu hiện đó giống hệt như lúc cô gái kia làm đổ rượu, giống như, giống như… không hề quen biết cô!
“Không được!” Mạch Khê còn chưa nói hết câu thì đã bị Kỳ Á kéo về phía hắn.
“ Giám đốc Henry, ngài không tuân thủ theo quy tắc gì cả. Cô ấy trước tiên là phải hầu hạ tôi, nếu ngài cũng có hứng thú thì chờ đến lúc tôi chơi đủ rồi hẵng nói.”
Gã nói tiếp “Tiểu thư Mạch Khê đã đồng ý với tôi ngay từ đâu. Tôi là nhạc sĩ của cô ấy, đêm nay cô ấy phải là của tôi.”
Giờ đây Mạch Khê đã sợ đến mức không tài nào thở nổi, không khí trong phổi như ngày càng cạn dần.
Henry cũng quyết không làm người chịu thiệt: “Giờ ngài ở đây gây khó dễ cho tôi làm gì? Nếu tất cả đều muốn thưởng thức hương vị của tiểu thư Mạch Khê, vậy thì chọn thêm mấy người nữa, tất cả cùng nhau vui vẻ.”
Gã da đên toàn thân đã nóng như lửa, đôi mắt đen láy như hai hạt trân châu đảo qua thân hình đầy đặn của Mạch Khê, bộ dạng như sắp chết đói đến nơi.
Mạch Khê thấy mấy người bọn họ liền liều mạng lắc đầu, cô sợ đến độ nước mắt rơi lã chã.
Phí Dạ thấy thế thì đột nhiên nắm chặt tay, vừa muốn nâng bước đã thấy ánh mắt của Lôi Dận nhìn hắn.
Ánh mắt lạnh băng xuyên qua kính râm, nhìn thẳng về phía Phí Dạ.
Phí Dạ chợt ngẩn ra, cái nắm tay vừa nãy còn kêu răng rắc đã chậm rãi buông ra, lại lần nữa trở lại bên người Lôi Dận. Nhưng cũng không khó để nhận ra trong ánh mắt bình tĩnh của hắn, đã có một tia dao động …
Không khí trong phòng nghỉ trở nên rất quỷ dị, ngoài sự ám muội ra thậm chí còn có chút thối nát.
Thân hình mềm mại đáng yêu của Mạch Khê bị mấy gã đàn ông hết kéo qua bên này lại đẩy về bên khác. Hơi thở thanh xuân của cô đã đẩy họ vào cuộc chiến, tranh đoạt đến mức điên cuồng.
"Tiểu Sweetheart, chúng tôi tôn trọng lựa chọn của cô. Một là mấy người bọn tôi chỉ thưởng thức riêng mình cô, hai là tôi mời thêm người nữa để tất cả cùng nhau vui vẻ. Cô thấy thế nào? Chỉ có cô mới có quyền lựa chọn thôi nhé.” Bản tính háo sắc của Henry đã hoàn toàn bại lộ, ngay cả trong lời nói cũng vô cùng rõ ràng, không thèm che giấu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê trắng bệch, không còn giọt máu, mấy ngón tay cứ run rẩy mãi không thôi. Tuy rằng cô từ bé đã phải đối mặt với mấy tình huống như thế này, nhưng trước đây cũng chỉ có một tên là cùng. Đây lại có đến mấy gã đàn ông...
Cô lập tức nhìn về phía đạo diễn, thấy ông ta có vẻ hơi xấu hổ nhưng vẫn cố nói: “Mạch Khê à, không phải cô rất thích ca hát với đóng phim sao? Mấy người họ đều là những nhân vật quan trọng trong giới giải trí, nếu đêm nay cô phục vụ tốt, sau này tiền đồ sẽ vô cùng xán lạn, không cần lo nghĩ. Hơn nữa cô cũng đừng giận, là ngôi sao ai cũng đều bắt đầu từ con đường này hết. ”
Con người Mạch Khê cảm thấy đến cả việc chìm dưới nước cũng không làm cô thấy tuyệt vọng đến mức này, liền một lần nữa quay lại nhìn Lôi Dận.
Ánh mắt điềm đạm đó rõ ràng là cầu xin sự giúp đỡ, nhưng Lôi Dận vẫn tỏ ra hoàn toàn bình thản, một chút quan tâm cũng không có. Hắn vẫn nhàn nhã mà thưởng thức rượu vang, chẳng hề để ý đến cô đã bị đám người đó bao vây, càng không để ý đến ánh mắt van nài của cô…
Mạch Khê nghe thấy tiếng lòng mình rơi xuống, thẳng đến nơi thấp nhất…
“Cô cứ yên tâm tiểu Sweet heart. Tôi cam đoan sẽ vô cùng nhẹ nhàng, sẽ đưa cô đạt đến cảnh giới cao nhất…” Henry hoàn toàn nhìn thấy sự nhẫn nhịn, kiềm chế của Mạch Khê mà tham lam vươn tay vuốt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, thậm chí còn ghé sát miệng của hắn vào …
“Bốp!” Âm thanh bỗng đột ngột vang lên, đem sự thối nát vốn đang lan tỏa trong không khí đánh tan.
Mọi người ai nấy sững sờ, mấy ngôi sao cũng trợn to mắt nhìn một màn trước mắt.
Đến Henry cũng ngẩn cả người, trên mặt hắn vẫn còn in rõ dấu tay…
Người đã cho hắn một cái tát, không ai khác lại chính là thỏ non Mạch Khê!
Người khác chỉ thấy đôi mắt đẹp của cô vốn ngập trong sợ hãi, trong nháy mắt đã chuyện thành sự giận dữ khôn cùng. Vẻ mặt hung tợn đó hoàn toàn có thể giết người, nhìn chăm chăm vào hắn. Cô, giống như một chú báo con tức giận vậy.
Lôi Dận ở phía bên này vẫn không hề tỏ ra để ý, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy khóe môi hắn khẽ gợn lên.
Henry nãy giờ ngây ngốc nhìn Mạch Khê, lúc trước bị cô đánh cho còn thấy vừa giận vừa sợ, nay thẹn quá hóa giận, liền đùng đùng đứng lên quát:“Đồ cặn bã! Cô nghĩ mình là ai hả? Đã thế, trước mặt tôi còn làm bộ làm tịch, ra vẻ ngoan ngoãn. Được, cô rượu mời không thích lại thích uống rượu phạt hả? Bây giờ tôi muốn cùng cô vui vẻ ngay lập tức, thế nào?”
“Còn mấy người nữa” Hắn quay đầu nhìn về phía mấy gã còn lại “Không phải là đều rất muốn thưởng thức sao? Vậy thì mau lên. Con nhỏ láo toét, đêm nay không phục vụ ta cùng mấy người này cho chu đáo thì đừng có mơ mà đi đâu!”
Hắn nói xong liền tiến về phía Mạch Khê, tiếng cười khả ố phát ra từ những người khác, họ cũng hướng về phía cô mà đi tới.
“Tiểu thư bé nhỏ, nhìn cô như thế này chắc hẳn phải vô cùng ngọt ngào. Vậy chi bằng để ta nếm thử trước tiên.” Gã da đen đã sớm không thể kìm nén được, cánh tay vừa giơ lên thì đã nghe thấy tiếng rú phát ra như sói tru.
Thực chất là do Mạch Khê đã cắn mu bàn tay ghê tởm của gã, bản thân cô cũng thấy mình linh hoạt hơn, không còn ở thế bị động nữa.
Hắn đau điếng, rụt ngay tay lại. Nhìn thấy bàn tay còn nguyên dấu răng bị cắn đến chảy máu thì giận tím mặt.
“Mẹ kiếp, cô lại dám cắn ta?” Vừa dứt lời liền giơ tay lên trực đánh.
Mạch Khê kinh sợ, nhắm chặt mắt lại.
“Dừng tay!” Một giọng nam trầm thấp bỗng vang lên, trong lời nói chứ đựng cả giận giữ.
Tất cả mọi người ngừng hoạt động, đến cánh tay đã giơ lên cao của gã da đen cũng đột nhiên dừng lại.
Mạch Khê mở mắt, cô còn tưởng mình đang nằm mơ. Ngoái lại chỗ cha nuôi, cô nhận ra người vừa nói là Phí Dạ.
Biểu cảm trên mặt của Phí Dạ rất khó coi, mắt toát ra khí lạnh khiến kẻ khác phải sợ hãi. Tên kia vội run rẩy, nhanh chóng hạ tay xuống.
Bọn họ ai cũng biết, lời nói của Phí Dạ chính là lời nói của Lôi tiên sinh. Mà ý của Lôi tiên sinh, đương nhiên là không ai dám coi thường.
Thân mình Mạch Khê khẽ run lên…
Không khí trong chốc lát bỗng im ắng đến khác thường, dường như đến tiếng kim rơi trên đất cũng nghe thấy được.
Ánh mắt Lôi Dận thoáng nhìn qua Phí Dạ, như có lời muốn nói.
Phí Dạ thấy thế thì bất giác run lên một cái cái rồi lập tức hơi hạ người xuống, nói nhỏ: "Lôi tiên sinh, ngài xem …"
Trong phòng nghỉ, đến tiếng hít thở cũng trở nên trầm trọng…
Lôi Dận thu hồi ánh mắt ban nãy lại, rồi nhìn sang Mạch Khê thì mặt lại đeo cái vẻ thản nhiên cố hữu. Ngay sau đó, hắn đem ly rượu trong tay đặt xuống, nói:
“Các ngài tới đây là để tìm thú vui tiêu khiển, lại trước mặt bao nhiêu người làm việc như vậy…” Hắn cố ý kéo dài giọng, âm thanh lạnh lùng như trước. “Có vẻ không được hay cho lắm?”
Hắn nói không nhanh không chậm nhưng khiến kẻ khác cũng không khó để nghe ra ý ngăn cản.”
Mấy gã đàn ông buông lỏng tay đôi chút, Henry còn ghé sát lại gần Mạch Khê đe dọa: “Hôm nay nếu không có Lôi tiên sinh lên tiếng, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho một kẻ thối tha như cô. Không có chuẩn bị tốt, thì đừng có mà bước vào đây.”
Sự tuyệt vọng trong lòng Mạch Khê giây phút đó như được giải tỏa, cô day day môi.
Lão đạo diễn thấy thế liền vội cười làm lành, lại nói khẽ với Mạch Khê: “Cô còn không mau cảm ơn Lôi tiên sinh? Nếu không có anh ta nói đỡ giúp cô, đừng nghĩ đến chuyện trở ra dễ dàng như vậy.”
Mạch Khê nuốt nước bọt, lại nhìn về phía cha nuôi. Vẫn chỉ nhìn thấy gương mặt không chút biểu cảm của hắn…Lại nuốt nước bọt..
Sao lại bắt cô cảm ơn hắn chứ! Hắn, so với bọn họ, chính là so quỷ với người..
“Đồ cặn bã, còn không mau tiến lên? Cô lại còn muốn đắc tội với cả Lôi tiên sinh?” Henry dùng một lực lớn túm lấy tay cô, đẩy lên trước mặt Lôi Dận.
Đương nhiên Mạch Khê biết, hắn chẳng qua là bụng dạ hẹp hòi, vừa bị tát nên muốn tìm chỗ hả giận. Cô dù đau nhưng cũng chỉ nhíu mày, kiên quyết không kêu một tiếng.
Mạch Khê kinh hãi muốn đứng dậy nhưng lại mất trọng tâm, đột nhiên ngã thẳng vào lòng Lôi Dận. Mùi hương quen thuộc trên người cha nuôi nhẹ nhàng thoảng đến, cùng với việc ngã xuống ghế sopha khiến cô không thể lập tức đứng dậy được.
Thân hình nhỏ xinh của cô hoàn toàn bị bao phủ bởi thân hình cao lớn của Lôi Dận, thậm chí….
Chiếc váy lễ phục màu đen của cô đã trở nên xộc xệch, khiến ánh mắt của hắn hơi hạ xuống là đã có thể thấy ngay được khe rãnh trước ngực cô. Thân hình đầy đặn mềm mại của cô lại đang dán chặt lấy đôi chân thon dài của Lôi Dận… Mạch Khê có thể cảm nhận được một lực rắn chắc truyền đến từ chân của cha nuôi…
Henry thấy thế liền vô cùng hoảng sợ bởi chính hắn là người đẩy Mạch Khê, mạo phạm đến Lôi Dận: “ Lôi tiên sinh, tôi thật xin lỗi. Chẳng qua là tại con nha đầu này còn nhỏ, không biết điều…”
“Các vị…” Lôi Dận lại giở cái giọng lạnh lùng ra, hoàn toàn không quan tâm đến lời nói của Henry. Hắn dĩ nhiên là hiểu ý tứ của Mạch Khê khi thấy lông mày cô chau lại vì đau, nhưng lại làm ngơ. Một lần nữa hắn lại cầm ly rượu lên, trông vô cùng tao nhã “Tôi muốn chọn vài người.”
“Nào, các vị tiểu thư, mau lại đây, lại đây” Người to mồm nhất là Henry, giờ đang cười ha hả.“ Những người này đều là được Lôi tiên sinh tuyển chọn, hẳn là phúc khí của các cô. Mau đến đây cho Lôi tiên sinh xem mặt, xem đêm nay ai là người may mắn nào.”
Đám nữ ngôi sao như bầy ong mật thấy đường phèn, xúm xít lại thành một nhóm đi tới trước. Tuy không dám ngang nhiên tiến lên nhưng ai cũng muốn khoe khoang sắc đẹp, phong thái trước mặt Lôi Dận.
Gặp được ngày Lôi tiên sinh cao hứng như vậy quả là cơ hội nghìn năm có một, đương nhiên họ không thể nào bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời như vậy.
Mạch Khê trừng mắt nhìn về phía mấy người phụ nữ đó, khiến bọn họ cũng có chút không an tâm.
Ánh mắt đó tiếp tục dừng lại ở phía cha nuôi, nhưng rốt cục cũng chỉ nhìn được cái cằm nghiêm nghị của hắn, có độ cong hoàn mỹ.
Chẳng lẽ… Cha nuôi cũng thích những ngôi sao như thế này sao?Như vậy thì có khác gì những gã đàn ông bẩn thỉu kia đâu?!
Dù không lý giải được, nhưng rõ ràng trong lòng cô có một thoáng cảm giác rất xa lạ…. Rất khó chịu…. Người Mạch Khê tự dưng cứng đơ, không cử động.
Lôi Dận lười nhác dựa vào ghế salon, đằng sau kính râm chỉ là đôi mắt lạnh như băng, đến cả khóe môi hình như cũng có mang vài phần hàn ý….
Mấy nữ ngôi sao đó ai nấy đều ngừng thở, thậm chí còn có người bắt đầu chen lấn, cứ như thể sợ rằng Lôi Dận sẽ không nhìn thấy mình.
Lòng Mạch Khê chốc lát lạnh buốt….
Đây mà cũng được gọi là những ngôi sao ư? Nhìn mấy cô ấy trên màn ảnh đâu có cái kiểu sợ sệt như thế này…
Lôi Dận im lặng nhìn các cô, nâng tay tùy tiện chỉ một cái:
“Cô”
Nữ ngôi sao được hắn chỉ thì bề ngoài vẫn ra vẻ bình thản, nhưng bên trong vui sướng hết sức. Tiếp đó, hắn chỉ thêm hai người nữa.
Ba bọn họ mừng như điên, thiếu chút nữa là cảm động đến mức rơi nước mắt. Trong khi những người còn lại thì thất vọng, ghen tị ra mặt khi thấy ba người đó quá là may mắn.
Kỳ Á đứng sau thấy vậy liền cười cười, đã vậy còn giơ ngón cái lên.
“Lôi tiên sinh có thể lực vô cùng tốt, ba người các cô nhất định phải hầu hạ thật chu đáo!”
Tâm hồn thiếu nữ của mấy ngôi sao kia đã bắt đầu dâng lên, mơ mộng… Lôi tiên sinh tuy là người vô cùng lạnh lùng, nhưng có thể được tận hưởng đêm xuân cùng một người như vậy, cái gì cũng đáng. Hơn nữa, đây lại là Lôi tiên sinh kia mà, thứ bọn họ muốn đương nhiên không chỉ là mấy thứ vật chất.
Mấy gã kia cũng tranh thủ cơ hội, giở trò nịnh hót.
Lôi Dận hạ ly rượu trên tay xuống, mặt không biến sắc nói:“Sai, là bốn!”
"A?" Trong phòng nghỉ, mọi người lại được một phe ngơ ngẩn.
Bốn? Nhưng rõ ràng Lôi tiên sinh chỉ chấm có ba người kia.
Mọi người còn đang cảm thấy vô cùng khó hiểu thì Lôi Dận đã chuyển ánh nhìn về phía Mạch Khê đang ở trong lòng, bàn tay khẽ xoa đầu cô, như thể đang vuốt ve cục cưng nhỏ. Hắn lạnh lùng nói tiếp.
“Còn có cô!”
Thân mình Mạch Khê đột nhiên run bắn lên, cô trợn to mắt nhìn về phía cha nuôi.
Nép người phía sau đạo diễn, Mạch Khê nhìn cảnh tượng với đôi mắt mở to, hai tay không tự chủ bịt miệng lại. Nếu là cô, nhất định sẽ nhổ ra…
Sao cha nuôi lại có thể đối xử với người như với chó được? Cô gái đó liếm khô rượu một cách vất vả, xong lại duỗi người đón lấy tờ khăn giấy trắng muốt từ phía quản gia tư nhân, lau lại một cách cẩn thận. Đến bây giờ cô ta mới dám đứng lên, trong đáy mắt như còn dư chút lệ.
“Lôi tiên sinh, mong ngài không phiền lòng…”
“Cút” Lôi Dận vẫn lạnh như băng, hờ hững đáp.
Cô ta hẳn thấy như vừa từ cõi chết trở về, nhanh chóng biến mất. Thực ra cô ta cũng đã chẳng coi trọng hình tượng hay danh dự từ lâu, chỉ mong sao giữ được cái mạng.
“Hôm nay Lôi tiên sinh đừng để vì chút chuyện cỏn con này mà mất hứng, haha…” Chỉ thấy Henry tiến lên tiếp đón, mặt cười cười, nhưng trong đó, vẫn không thể không nhận ra một tia cẩn trọng.
Lúc bấy giờ Lôi Dận mới có phản ứng, môi chỉ hơi động khẽ khiến người ta nhìn cảm giác như cười như không, rất khó đoán: “Không ngờ ngài Henry cũng có hứng thú đến nơi này của tôi.”
“Không dám không dám, danh tiếng Lôi tiên sinh đã nổi từ lâu, hội quán này kỳ thực chỉ là chút tài sản bé nhỏ không đáng kể trong công việc kinh doanh của ngài, nhưng lại có thể khiến những người như chúng tôi giải tỏa lúc nhàm chán. Nào, Lôi tiên sinh, bình thường vốn hiếm dịp gặp mặt, lần này uống một ly rồi hẵng đi.” Henry vốn dĩ đang có một vụ làm ăn với Lôi thị, nên quyết không bỏ qua cơ hội tuyệt hảo như vậy.
Lôi Dận đương nhiên biết thừa tâm địa gian xảo của hắn nên chỉ cười lạnh một tiếng. Ánh mắt không hẹn mà như trước lại tiếp tục kiếm tìm thân hình nhỏ bé đó. Thấy cô trốn tránh, hắn bỗng dừng lại một chút rồi nói:
“ Được, xin mời…” Rồi hắn cất bước, tiến vào phòng nghỉ. Henry vội vàng đi phía trước cung kính dẫn đường.
Bên kia, gã da đen xấu hổ sờ sờ cái mũi, cũng bước theo sau. Một đám nữ nhân bỗng “Ồ” lên nhưng cũng không dám tiến đến, chỉ dành cho dáng hình cao lớn của Lôi Dận một ánh nhìn lưu luyến.
Lôi Dận ngồi xuống, phía sau các vệ sĩ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh tự giác chia thành hai bộ phận: hai người canh gác ngoài cửa, hai người ở ngay phía sau. Riêng Phí Dạ lúc nào cũng đứng bên cạnh Lôi Dận.
Ngồi trên salon, từng hành động vô thức như giơ chân nhấc tay của Lôi Dận đều khiến cho đám đàn bà ở phía dưới tim đập chân run.
Henry vội vàng lấy ra một điếu xì gà, cười nói: “ Đây là hàng mới được nhập về, loại tốt nhất của Cuba”
Điếu xì gà được châm, trong chốc lát một làn khói trắng nhè nhẹ vây quanh Lôi Dận. Khuôn mặt quá mức kiên nghị của hắn hiện lên mờ ảo, lúc sáng lúc tối. Hắn thực sự không muốn nói chuyện, chỉ lạnh lùng nhìn về phía vị đạo diễn, lại nhìn thấy đám người ở dưới thì ánh mắt lộ rõ vẻ chán ghét.
“ Đang trong thời gian chọn lựa?”
Kỳ Á thấy thế, lại vừa được lĩnh hội danh tiếng lừng lẫy của Lôi Dận nên vội vàng mở miệng: “ Phải chăng Lôi tiên sinh cũng có chút hứng thú?”
Giọng điệu lại ra chiều lấy lòng, hoàn toàn không còn cái vẻ cao ngạo khi ở cạnh mấy người phụ nữ vừa nãy.
“Mấy ngôi sao này, ngài đều có thể chọn tùy thích, tôi đảm bảo họ sẽ phục vụ Lôi tiên sinh thật tốt”
Lôi Dận nhả ra một làn khói trắng, khẽ nhếch môi: “Ngài đã đến nơi này, thì đương nhiên là khách của tôi. Đã là khách quyền lựa chọn thuộc về ngài.”
“Hahaha, Lôi tiên sinh, ngài thật biết nói đùa. Nếu ngài đã bảo vậy, tôi cũng không khách khí.”
Thấy Lôi Dận không từ chối hay gây khó dễ, Henry càng thêm cao hứng. Hắn giơ tay chỉ Mạch Khê gọi: “Mau lại đây”, rồi vui vẻ giới thiệu: “ Ngài xem, đây là tiểu Sweet heart của tôi”
Nhìn quanh một vòng vẫn không thấy bóng dáng Mạch Khê đâu, hắn lấy làm lạ. Riêng cô gái ngồi bên cạnh Henry lại rất không cam lòng, lặng lẽ liếc mắt đưa tình về phía Lôi Dận.
Lập tức, Mạch Khê đang trốn đi liền bị tên đạo diễn kéo ra: “Mạch Khê, cô làm gì vậy, ngài Henry đang cho gọi cô đấy. Nơi này toàn là những nhân vật có uy tín, chắc chắn không thể gây chuyện với họ. Nhất là người đang ngồi ở giữa kia, Lôi tiên sinh. Hội quán này cũng là của anh ta, nếu cô muốn trở thành hội viên thì còn không mau tiến tới.”
Mạch Khê vội vã lắc đầu, không dám tiến nửa bước. Cô cảm thấy mình giống như người xấu khi lén lút tới đây, dưới ánh đèn sẽ bị lộ tẩy hết. Hơn nữa, ánh mắt của cha nuôi lại vô cùng đáng sợ, như nhìn được hết những ý nghĩ của cô, khiến toàn thân run lên một chập.
Phí Dạ rõ ràng là vô cùng sửng sốt.
Tiểu thư Mạch Khê sao có thể ở chỗ này?
“Tiểu Sweetheart, lại đây nào.” Henry tiến lên, một tay ôm lấy Mạch Khê, hoàn toàn không để ý đến sự giãy giụa của cô mà cứ thế siết chặt vòng tay. Hắn vừa nãy còn bày đặt bộ dạng phong độ nhẹ nhàng, nay lộ rõ bản chất chiếm hữu.
“Cục cưng, đêm nay cô là của tôi. Cô cùng với người chị em này mà hầu hạ tôi cho tốt. Nếu tôi hài lòng, nhất định tương lai cô sẽ không phải lo nghĩ.”
Đến bây giờ, Mạch Khê mới hiểu được rốt cuộc là bọn họ muốn làm cái gì. Theo bản năng cô nhìn về phía cha nuôi, nhưng cũng chỉ thấy mỗi gương mặt lạnh băng không chút biểu cảm của Lôi Dận. Dáng vẻ của hắn quá đỗi bình thản, điềm nhiên khiến kẻ khác bị dọa đến thất kinh. Biểu hiện đó giống hệt như lúc cô gái kia làm đổ rượu, giống như, giống như… không hề quen biết cô!
“Không được!” Mạch Khê còn chưa nói hết câu thì đã bị Kỳ Á kéo về phía hắn.
“ Giám đốc Henry, ngài không tuân thủ theo quy tắc gì cả. Cô ấy trước tiên là phải hầu hạ tôi, nếu ngài cũng có hứng thú thì chờ đến lúc tôi chơi đủ rồi hẵng nói.”
Gã nói tiếp “Tiểu thư Mạch Khê đã đồng ý với tôi ngay từ đâu. Tôi là nhạc sĩ của cô ấy, đêm nay cô ấy phải là của tôi.”
Giờ đây Mạch Khê đã sợ đến mức không tài nào thở nổi, không khí trong phổi như ngày càng cạn dần.
Henry cũng quyết không làm người chịu thiệt: “Giờ ngài ở đây gây khó dễ cho tôi làm gì? Nếu tất cả đều muốn thưởng thức hương vị của tiểu thư Mạch Khê, vậy thì chọn thêm mấy người nữa, tất cả cùng nhau vui vẻ.”
Gã da đên toàn thân đã nóng như lửa, đôi mắt đen láy như hai hạt trân châu đảo qua thân hình đầy đặn của Mạch Khê, bộ dạng như sắp chết đói đến nơi.
Mạch Khê thấy mấy người bọn họ liền liều mạng lắc đầu, cô sợ đến độ nước mắt rơi lã chã.
Phí Dạ thấy thế thì đột nhiên nắm chặt tay, vừa muốn nâng bước đã thấy ánh mắt của Lôi Dận nhìn hắn.
Ánh mắt lạnh băng xuyên qua kính râm, nhìn thẳng về phía Phí Dạ.
Phí Dạ chợt ngẩn ra, cái nắm tay vừa nãy còn kêu răng rắc đã chậm rãi buông ra, lại lần nữa trở lại bên người Lôi Dận. Nhưng cũng không khó để nhận ra trong ánh mắt bình tĩnh của hắn, đã có một tia dao động …
Không khí trong phòng nghỉ trở nên rất quỷ dị, ngoài sự ám muội ra thậm chí còn có chút thối nát.
Thân hình mềm mại đáng yêu của Mạch Khê bị mấy gã đàn ông hết kéo qua bên này lại đẩy về bên khác. Hơi thở thanh xuân của cô đã đẩy họ vào cuộc chiến, tranh đoạt đến mức điên cuồng.
"Tiểu Sweetheart, chúng tôi tôn trọng lựa chọn của cô. Một là mấy người bọn tôi chỉ thưởng thức riêng mình cô, hai là tôi mời thêm người nữa để tất cả cùng nhau vui vẻ. Cô thấy thế nào? Chỉ có cô mới có quyền lựa chọn thôi nhé.” Bản tính háo sắc của Henry đã hoàn toàn bại lộ, ngay cả trong lời nói cũng vô cùng rõ ràng, không thèm che giấu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê trắng bệch, không còn giọt máu, mấy ngón tay cứ run rẩy mãi không thôi. Tuy rằng cô từ bé đã phải đối mặt với mấy tình huống như thế này, nhưng trước đây cũng chỉ có một tên là cùng. Đây lại có đến mấy gã đàn ông...
Cô lập tức nhìn về phía đạo diễn, thấy ông ta có vẻ hơi xấu hổ nhưng vẫn cố nói: “Mạch Khê à, không phải cô rất thích ca hát với đóng phim sao? Mấy người họ đều là những nhân vật quan trọng trong giới giải trí, nếu đêm nay cô phục vụ tốt, sau này tiền đồ sẽ vô cùng xán lạn, không cần lo nghĩ. Hơn nữa cô cũng đừng giận, là ngôi sao ai cũng đều bắt đầu từ con đường này hết. ”
Con người Mạch Khê cảm thấy đến cả việc chìm dưới nước cũng không làm cô thấy tuyệt vọng đến mức này, liền một lần nữa quay lại nhìn Lôi Dận.
Ánh mắt điềm đạm đó rõ ràng là cầu xin sự giúp đỡ, nhưng Lôi Dận vẫn tỏ ra hoàn toàn bình thản, một chút quan tâm cũng không có. Hắn vẫn nhàn nhã mà thưởng thức rượu vang, chẳng hề để ý đến cô đã bị đám người đó bao vây, càng không để ý đến ánh mắt van nài của cô…
Mạch Khê nghe thấy tiếng lòng mình rơi xuống, thẳng đến nơi thấp nhất…
“Cô cứ yên tâm tiểu Sweet heart. Tôi cam đoan sẽ vô cùng nhẹ nhàng, sẽ đưa cô đạt đến cảnh giới cao nhất…” Henry hoàn toàn nhìn thấy sự nhẫn nhịn, kiềm chế của Mạch Khê mà tham lam vươn tay vuốt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, thậm chí còn ghé sát miệng của hắn vào …
“Bốp!” Âm thanh bỗng đột ngột vang lên, đem sự thối nát vốn đang lan tỏa trong không khí đánh tan.
Mọi người ai nấy sững sờ, mấy ngôi sao cũng trợn to mắt nhìn một màn trước mắt.
Đến Henry cũng ngẩn cả người, trên mặt hắn vẫn còn in rõ dấu tay…
Người đã cho hắn một cái tát, không ai khác lại chính là thỏ non Mạch Khê!
Người khác chỉ thấy đôi mắt đẹp của cô vốn ngập trong sợ hãi, trong nháy mắt đã chuyện thành sự giận dữ khôn cùng. Vẻ mặt hung tợn đó hoàn toàn có thể giết người, nhìn chăm chăm vào hắn. Cô, giống như một chú báo con tức giận vậy.
Lôi Dận ở phía bên này vẫn không hề tỏ ra để ý, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy khóe môi hắn khẽ gợn lên.
Henry nãy giờ ngây ngốc nhìn Mạch Khê, lúc trước bị cô đánh cho còn thấy vừa giận vừa sợ, nay thẹn quá hóa giận, liền đùng đùng đứng lên quát:“Đồ cặn bã! Cô nghĩ mình là ai hả? Đã thế, trước mặt tôi còn làm bộ làm tịch, ra vẻ ngoan ngoãn. Được, cô rượu mời không thích lại thích uống rượu phạt hả? Bây giờ tôi muốn cùng cô vui vẻ ngay lập tức, thế nào?”
“Còn mấy người nữa” Hắn quay đầu nhìn về phía mấy gã còn lại “Không phải là đều rất muốn thưởng thức sao? Vậy thì mau lên. Con nhỏ láo toét, đêm nay không phục vụ ta cùng mấy người này cho chu đáo thì đừng có mơ mà đi đâu!”
Hắn nói xong liền tiến về phía Mạch Khê, tiếng cười khả ố phát ra từ những người khác, họ cũng hướng về phía cô mà đi tới.
“Tiểu thư bé nhỏ, nhìn cô như thế này chắc hẳn phải vô cùng ngọt ngào. Vậy chi bằng để ta nếm thử trước tiên.” Gã da đen đã sớm không thể kìm nén được, cánh tay vừa giơ lên thì đã nghe thấy tiếng rú phát ra như sói tru.
Thực chất là do Mạch Khê đã cắn mu bàn tay ghê tởm của gã, bản thân cô cũng thấy mình linh hoạt hơn, không còn ở thế bị động nữa.
Hắn đau điếng, rụt ngay tay lại. Nhìn thấy bàn tay còn nguyên dấu răng bị cắn đến chảy máu thì giận tím mặt.
“Mẹ kiếp, cô lại dám cắn ta?” Vừa dứt lời liền giơ tay lên trực đánh.
Mạch Khê kinh sợ, nhắm chặt mắt lại.
“Dừng tay!” Một giọng nam trầm thấp bỗng vang lên, trong lời nói chứ đựng cả giận giữ.
Tất cả mọi người ngừng hoạt động, đến cánh tay đã giơ lên cao của gã da đen cũng đột nhiên dừng lại.
Mạch Khê mở mắt, cô còn tưởng mình đang nằm mơ. Ngoái lại chỗ cha nuôi, cô nhận ra người vừa nói là Phí Dạ.
Biểu cảm trên mặt của Phí Dạ rất khó coi, mắt toát ra khí lạnh khiến kẻ khác phải sợ hãi. Tên kia vội run rẩy, nhanh chóng hạ tay xuống.
Bọn họ ai cũng biết, lời nói của Phí Dạ chính là lời nói của Lôi tiên sinh. Mà ý của Lôi tiên sinh, đương nhiên là không ai dám coi thường.
Thân mình Mạch Khê khẽ run lên…
Không khí trong chốc lát bỗng im ắng đến khác thường, dường như đến tiếng kim rơi trên đất cũng nghe thấy được.
Ánh mắt Lôi Dận thoáng nhìn qua Phí Dạ, như có lời muốn nói.
Phí Dạ thấy thế thì bất giác run lên một cái cái rồi lập tức hơi hạ người xuống, nói nhỏ: "Lôi tiên sinh, ngài xem …"
Trong phòng nghỉ, đến tiếng hít thở cũng trở nên trầm trọng…
Lôi Dận thu hồi ánh mắt ban nãy lại, rồi nhìn sang Mạch Khê thì mặt lại đeo cái vẻ thản nhiên cố hữu. Ngay sau đó, hắn đem ly rượu trong tay đặt xuống, nói:
“Các ngài tới đây là để tìm thú vui tiêu khiển, lại trước mặt bao nhiêu người làm việc như vậy…” Hắn cố ý kéo dài giọng, âm thanh lạnh lùng như trước. “Có vẻ không được hay cho lắm?”
Hắn nói không nhanh không chậm nhưng khiến kẻ khác cũng không khó để nghe ra ý ngăn cản.”
Mấy gã đàn ông buông lỏng tay đôi chút, Henry còn ghé sát lại gần Mạch Khê đe dọa: “Hôm nay nếu không có Lôi tiên sinh lên tiếng, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho một kẻ thối tha như cô. Không có chuẩn bị tốt, thì đừng có mà bước vào đây.”
Sự tuyệt vọng trong lòng Mạch Khê giây phút đó như được giải tỏa, cô day day môi.
Lão đạo diễn thấy thế liền vội cười làm lành, lại nói khẽ với Mạch Khê: “Cô còn không mau cảm ơn Lôi tiên sinh? Nếu không có anh ta nói đỡ giúp cô, đừng nghĩ đến chuyện trở ra dễ dàng như vậy.”
Mạch Khê nuốt nước bọt, lại nhìn về phía cha nuôi. Vẫn chỉ nhìn thấy gương mặt không chút biểu cảm của hắn…Lại nuốt nước bọt..
Sao lại bắt cô cảm ơn hắn chứ! Hắn, so với bọn họ, chính là so quỷ với người..
“Đồ cặn bã, còn không mau tiến lên? Cô lại còn muốn đắc tội với cả Lôi tiên sinh?” Henry dùng một lực lớn túm lấy tay cô, đẩy lên trước mặt Lôi Dận.
Đương nhiên Mạch Khê biết, hắn chẳng qua là bụng dạ hẹp hòi, vừa bị tát nên muốn tìm chỗ hả giận. Cô dù đau nhưng cũng chỉ nhíu mày, kiên quyết không kêu một tiếng.
Mạch Khê kinh hãi muốn đứng dậy nhưng lại mất trọng tâm, đột nhiên ngã thẳng vào lòng Lôi Dận. Mùi hương quen thuộc trên người cha nuôi nhẹ nhàng thoảng đến, cùng với việc ngã xuống ghế sopha khiến cô không thể lập tức đứng dậy được.
Thân hình nhỏ xinh của cô hoàn toàn bị bao phủ bởi thân hình cao lớn của Lôi Dận, thậm chí….
Chiếc váy lễ phục màu đen của cô đã trở nên xộc xệch, khiến ánh mắt của hắn hơi hạ xuống là đã có thể thấy ngay được khe rãnh trước ngực cô. Thân hình đầy đặn mềm mại của cô lại đang dán chặt lấy đôi chân thon dài của Lôi Dận… Mạch Khê có thể cảm nhận được một lực rắn chắc truyền đến từ chân của cha nuôi…
Henry thấy thế liền vô cùng hoảng sợ bởi chính hắn là người đẩy Mạch Khê, mạo phạm đến Lôi Dận: “ Lôi tiên sinh, tôi thật xin lỗi. Chẳng qua là tại con nha đầu này còn nhỏ, không biết điều…”
“Các vị…” Lôi Dận lại giở cái giọng lạnh lùng ra, hoàn toàn không quan tâm đến lời nói của Henry. Hắn dĩ nhiên là hiểu ý tứ của Mạch Khê khi thấy lông mày cô chau lại vì đau, nhưng lại làm ngơ. Một lần nữa hắn lại cầm ly rượu lên, trông vô cùng tao nhã “Tôi muốn chọn vài người.”
“Nào, các vị tiểu thư, mau lại đây, lại đây” Người to mồm nhất là Henry, giờ đang cười ha hả.“ Những người này đều là được Lôi tiên sinh tuyển chọn, hẳn là phúc khí của các cô. Mau đến đây cho Lôi tiên sinh xem mặt, xem đêm nay ai là người may mắn nào.”
Đám nữ ngôi sao như bầy ong mật thấy đường phèn, xúm xít lại thành một nhóm đi tới trước. Tuy không dám ngang nhiên tiến lên nhưng ai cũng muốn khoe khoang sắc đẹp, phong thái trước mặt Lôi Dận.
Gặp được ngày Lôi tiên sinh cao hứng như vậy quả là cơ hội nghìn năm có một, đương nhiên họ không thể nào bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời như vậy.
Mạch Khê trừng mắt nhìn về phía mấy người phụ nữ đó, khiến bọn họ cũng có chút không an tâm.
Ánh mắt đó tiếp tục dừng lại ở phía cha nuôi, nhưng rốt cục cũng chỉ nhìn được cái cằm nghiêm nghị của hắn, có độ cong hoàn mỹ.
Chẳng lẽ… Cha nuôi cũng thích những ngôi sao như thế này sao?Như vậy thì có khác gì những gã đàn ông bẩn thỉu kia đâu?!
Dù không lý giải được, nhưng rõ ràng trong lòng cô có một thoáng cảm giác rất xa lạ…. Rất khó chịu…. Người Mạch Khê tự dưng cứng đơ, không cử động.
Lôi Dận lười nhác dựa vào ghế salon, đằng sau kính râm chỉ là đôi mắt lạnh như băng, đến cả khóe môi hình như cũng có mang vài phần hàn ý….
Mấy nữ ngôi sao đó ai nấy đều ngừng thở, thậm chí còn có người bắt đầu chen lấn, cứ như thể sợ rằng Lôi Dận sẽ không nhìn thấy mình.
Lòng Mạch Khê chốc lát lạnh buốt….
Đây mà cũng được gọi là những ngôi sao ư? Nhìn mấy cô ấy trên màn ảnh đâu có cái kiểu sợ sệt như thế này…
Lôi Dận im lặng nhìn các cô, nâng tay tùy tiện chỉ một cái:
“Cô”
Nữ ngôi sao được hắn chỉ thì bề ngoài vẫn ra vẻ bình thản, nhưng bên trong vui sướng hết sức. Tiếp đó, hắn chỉ thêm hai người nữa.
Ba bọn họ mừng như điên, thiếu chút nữa là cảm động đến mức rơi nước mắt. Trong khi những người còn lại thì thất vọng, ghen tị ra mặt khi thấy ba người đó quá là may mắn.
Kỳ Á đứng sau thấy vậy liền cười cười, đã vậy còn giơ ngón cái lên.
“Lôi tiên sinh có thể lực vô cùng tốt, ba người các cô nhất định phải hầu hạ thật chu đáo!”
Tâm hồn thiếu nữ của mấy ngôi sao kia đã bắt đầu dâng lên, mơ mộng… Lôi tiên sinh tuy là người vô cùng lạnh lùng, nhưng có thể được tận hưởng đêm xuân cùng một người như vậy, cái gì cũng đáng. Hơn nữa, đây lại là Lôi tiên sinh kia mà, thứ bọn họ muốn đương nhiên không chỉ là mấy thứ vật chất.
Mấy gã kia cũng tranh thủ cơ hội, giở trò nịnh hót.
Lôi Dận hạ ly rượu trên tay xuống, mặt không biến sắc nói:“Sai, là bốn!”
"A?" Trong phòng nghỉ, mọi người lại được một phe ngơ ngẩn.
Bốn? Nhưng rõ ràng Lôi tiên sinh chỉ chấm có ba người kia.
Mọi người còn đang cảm thấy vô cùng khó hiểu thì Lôi Dận đã chuyển ánh nhìn về phía Mạch Khê đang ở trong lòng, bàn tay khẽ xoa đầu cô, như thể đang vuốt ve cục cưng nhỏ. Hắn lạnh lùng nói tiếp.
“Còn có cô!”
Thân mình Mạch Khê đột nhiên run bắn lên, cô trợn to mắt nhìn về phía cha nuôi.
Danh sách chương