Thường thì người như vậy lại càng nguy hiểm, lực sát thương lại càng lớn.
Rõ ràng là Thánh Trạch không biết điều này.
Lôi Dận không trả lời Thánh Trạch, nhưng lại quay đầu nhìn về phía Mạch Khê. Con ngươi màu xanh lục lạnh băng, thân hình cao lớn uy nghiêm, hệt như một vị thần tối cao.
“Khê nhi, con muốn ở lại nơi này?”
Lời nói của hắn truyền từ tai vào đến tận sâu trong lòng Mạch Khê, khiến cô tự nhiên rùng mình một cái. Thực ra giọng nói của Lôi Dận rất dễ nghe, trầm thấp tự nhiên, đáng tiếc lại quá đỗi lạnh lùng, khiến người khác khiếp sợ.
“Con… con không muốn về nhà…”
Lần đầu tiên cô ở trước mặt hắn nói thẳng ra tâm tư mình, cũng là lần đầu tiên không đồng thuận ý kiến của hắn.
Vùa dứt lời, cô liếm môi anh đào khô khốc, trong nháy mắt làm đôi cánh hoa kia đỏ bừng dịu dàng, có chút nhu thuận, ánh mắt trong suốt hấp dẫn nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn tái nhợt.
Đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, bỗng ánh mắt hắn đột nhiên căng thẳng, một tia khát vọng dị thường trong đáy mắt hiện ra, lại nhanh chóng bị che giấu đi. Một lúc lâu sau, hắn lạnh lùng mở miệng:
“Tốt lắm.”
Mạch Khê cẩn thận nhìn hắn, không rõ câu nói đó thực ra có ý gì. Cha nuôi luôn là người bí hiểm, làm cho cô vĩnh viễn không thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn.
Lôi Dận không nói gì nữa, ngược lại nhìn về phía Phí Dạ, bàn tay duỗi ra, biểu cảm lạnh lùng xa cách.
Ánh mắt Phí Dạ không chút chần chừ, thấy thế, một tay rút súng lục ra, trong nháy mắt chuyển hướng tới Áo Kim.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng gì đã nghe thấy “đoàng” một tiếng. Ngay sau đó, Áo Kim rên lên rồi quỳ rạp xuống đất.
Máu tươi theo xương bánh chè chảy ra khiến ông ta kinh hãi. Đôi mắt già nua trừng lớn, mồ hôi cùng đau đớn hiện rõ trên trán.
Mạch Khê che miệng lại, run rẩy nhìn sự việc diễn ra trước mắt. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một màn đổ máu như vậy. Sao cha nuôi có thể độc ác đến thế!
Thánh Trạch thấy cha như vậy thì cực kỳ hoảng sợ, không kịp tiến lên, trong không khí lại vang lên một tiếng súng.
Một tiếng hét thảm thiết lần thứ hai vang lên!
Nhưng không phải Áo Kim, lần này là Thánh Trạch!
Phát súng này bắn vào cánh tay cậu ta không chút thương tiếc. Trong nháy mắt, máu đã thấm đẫm áo sơ mi, khiến cậu ta vừa nhìn thấy đã như gặp phải quỷ.
Mạch Khê thiếu chút nữa thì ngất đi, hơi thở dường như nghẹn lại. Ngay sau đó cô ngửa đầu nhìn về phía cha nuôi thì thấy hắn đem súng trong tay ném trả lại cho Phí Dạ, khuôn mặt không có một tia dao động, thậm chí nhìn còn lạnh nhạt hơn trước.
Từ sợi tóc đến ngón chân cô đều đang mơ hồ run rẩy, toàn thân trở nên lạnh buốt!
Không phải trong xã hội pháp chế sao? Hắn làm sao có thể trước mặt mọi người nổ súng, thậm chí cả súng giảm thanh cũng không dùng? Trong không khí, mùi máu tươi lan tràn, bọn người làm trong biệt thự sợ tới mức hồn bay phách lạc, cử động một chút cũng không dám, trơ mắt nhìn chủ nhân chảy máu.
“Thánh Trạch phải không?”
Sau hồi lâu, Lôi Dận lạnh lùng mở miệng, bất cứ thứ gì cũng chưa từng đụng tới, “Con gái tôi hình như rất thích cậu.”
“Không không không! Con tôi không thích Mạch Khê, Thánh Trạch…” Áo Kim cố nén đau đớn, hồn bay phách lạc kéo đứa con đầu đầy bã đậu của hắn, “Mau nói cho Lôi tiên sinh, con muốn chia tay con bé, nói mau…”
Thánh Trạch nhìn thoáng qua thấy cha mình đang bị thương, lại nhìn miệng vết thương của mình một chút. Đau đớn kịch liệt làm đầu cậu ta đầy mồ hôi, thậm chí bắt đầu cảm thấy từng đợt lạnh lẽo truyền đến từ cánh tay, dường như máu chảy đến không còn cảm giác. Nghe lời nói của Lôi Dận xong, lập tức run rẩy nói: “Lôi… Lôi tiên sinh, tôi, tôi không thích Mạch Khê, một chút cũng không thích!”
“Thánh Trạch?” Mạch Khê quay đầu nhìn về phía cậu ta, không thể tin ngay cả cậu ta cũng có thể nói những lời như vậy.
Thánh Trạch giương mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê, tính mạng của cha cùng bản thân làm cậu ta không thể không kiên trì:
“Mạch Khê, thực xin lỗi, kỳ thật anh … anh không yêu em, anh đã có hôn thê, lúc trước theo đuổi em đơn giản bởi vì anh nhàm chán…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê tái nhợt, thân mình cũng trở nên vô lực, cô rất muốn lớn tiếng chất vẫn điều này, nhưng lại không biết mở miệng thế nào, nhất thời trong lúc đó chỉ có thể như con thú nhỏ bị khinh bỉ, nhìn bạn trai từng thề non hẹn biển trước mắt.
Thánh Trạch áy náy cúi đầu nhưng thực sự cậu ta không thể không làm như vậy. Tuy việc có hôn thê là sự thưc, nhưng bản thân cậu ta cũng thích người con gái này. Nhưng Lôi Dận lại trực tiếp dùng phương thức này khiến cậu ta bắt buộc phải buông tha cho cô. Nhìn vẻ mặt của Lôi Dận, cậu ta biết đó là một người vô cùng tàn nhẫn. Cậu ta cam đoan nếu mình không chia tay với Mạch Khê, khẩu súng trên tay người kia sẽ lập tức hướng tới tim của cha mình.
Nếu muốn giữ mạng, cậu ta chỉ có thể đẩy cô gái này ra khỏi cuộc sống của mình ngay bây giờ: “Mạch Khê, anh thành thật xin lỗi, chúng ta… chia tay đi!”
Tâm Mạch Khê chấn động, trong lòng cô nổi lên sự khó chịu khác thường… Thì ra, đây chính là sự cô đơn khi bị người khác vứt bỏ.
Lôi Dận nhìn Mạch Khê nói, “Con không thích hợp với người này!”
Lời nói nghe đầy hài lòng, khóe môi hơi hơi nhếch lên, bàn tay vỗ nhẹ nhẹ trên đầu Mạch Khê.
Trên đầu truyền đến chút lực đạo mềm nhẹ làm Mạch Khê đột nhiên phản ứng trở lại, trong phút chốc cô nhìn hắn, như là nhìn thấy ma quỷ, trong mắt hắn phản chiếu hình ảnh hoảng hốt cùng sợ hãi của cô.
Lôi Dận cười lạnh như băng nhìn thấy vẻ hoảng sợ trong đôi mắt đẹp kia, thản nhiên nói: “Về nhà đi, nếu không mùi máu tươi ở nơi này sẽ dày đặc hơn…”
Giọng nói của hắn lạnh nhạt vô thường, thậm chí ngữ điệu cũng không nhấn mạnh, lại lộ ra xa cách dị thường, tràn ngập ý uy hiếp, bàn tay to mở rộng hướng đến cô…
Mạch Khê không ngốc, đương nhiên hiểu được quyền lực của cha nuôi, việc Thánh Trạch có vị hôn thê là thật, nếu không cũng không thể dễ dàng nói lời này. Lòng cô trong nháy mắt nguội lạnh, lại có chút cảm giác tức tối.
Sau một lúc lâu, cô mới đứng dậy, các ngón tay thoáng đụng vào da thịt trên lòng bàn tay của cha nuôi cũng lơ đãng run rẩy một chút. Ngay sau đó bàn tay to của hắn thu lại, nắm lấy bàn tay nhỏ bé khẽ run của cô.
Lần đầu tiên, cha nuôi chủ động nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Nếu là trước kia, Mạch Khê nhất định sẽ khờ dại cho rằng đây chính là hạnh phúc, chỉ đáng tiếc rằng giờ khắc này, cô đã nhận ra đây chính là trói buộc, là loại trói buộc thật chặt khiến cô không thể phản kháng.
Hắn cứ như vậy im hơi lặng tiếng chẳng để ý đến cảm giác của cô, dùng đến cả phương thức tàn nhẫn nhất vứt đi tự do của cô!
Hắn… muốn làm cái gì?
Thấy Mạch Khê không phản kháng, hàn ý trong mắt Lôi Dận lui đi một ít, bàn tay mềm mại trong tay làm tâm hắn thả lỏng một chút. Lại nhìn đến Áo Kim thì giọng điệu hắn lần thứ hai lạnh như băng,
“Viện trưởng Áo Kim, tôi nghĩ ông chắc hẳn đã rõ; giữa trưa ngày mai, trước tiên đem danh sách đến trước. Nếu không Lôi Dậ tôi rất thích thay mặt hai vị chuẩn bị một chút tư trang hậu sự ở thành tử vong Ai Cập!”
Nói xong hắn liền nắm bàn tay nhỏ bé của Mạch Khê rời khỏi biệt thự.
Đoàn người theo sát phía sau, luôn được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Áo Kim lập tức xụi lơ trên mặt đất, tuyệt vọng nói, “Hắn quả thật đã biết …”
Thánh Trạch nghe thấy lời của cha liền hiểu rõ ràng nguyên nhân đích thực Lôi Dận nổ súng với cha, đáy lòng cậu ta nhất thời lạnh hơn nửa…
Sáng sớm, không khí trong tòa thành tràn ngập hương thơm mát lành.
Sắc mặt Mạch Khê vẫn không tốt một chút nào. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gầy hẳn đi, làm quản gia Hàn Á vô cùng đau lòng.
“Tiểu thư Mạch Khê, bữa sáng con ăn ít điểm tâm sẽ không tốt. Nghe lời ta, ăn nhiều hơn một chút đi.”
Cô nhẹ nhàng lắc đầu, “Bác Hàn Á, con ăn không vào, cũng không còn sớm nữa, con đi học đây.”
“Tiểu thư Mạch Khê …”
“Nhỏ tuổi đi học lại muốn nhịn ăn?” Giọng nói lạnh như băng cất lên trong không khí, giống như cây roi mang theo hơi thở nguội lạnh.
Cả thân người Mạch Khê run lên.
“Chào buổi sáng, Lôi tiên sinh.” Người làm trong nhà ăn cung kính tiếp đón ai đó đang đi đến.
Biểu cảm Lôi Dận vẫn lạnh nhạt, ngồi xuống đối diện Mạch Khê, Hàn Á lập tức sai người bưng lên bữa sáng đã được chuẩn bị tốt từ sớm.
Đột nhiên có áp lực từ phía đối diện, đây là lần đầu tiên Mạch Khê cùng cha nuôi ăn sáng với nhau. Mũi cô như vẫn ngửi thấy mùi máu tươi tối qua, ngón tay chợt run lên nhè nhẹ khiến đồ ăn tinh xảo phát ra âm thanh va chạm rất nhỏ.
“Khê nhi chắc mới ngủ dậy, người còn chưa tỉnh táo. Bữa sáng rất quan trọng!”
Tiếng Lôi Dận nhẹ nhàng, bình tĩnh như nước chảy, cầm lấy chút thức ăn thơm lừng đưa tới trước mặt cô.
Hương vị của đồ ăn có ngon thế nào cũng không bằng áp lực Lôi Dận gây cho cô. Đặc biệt là giọng nói của hắn, ngữ điệu cũng như cũ không hề thay đổi. Vốn dĩ vẫn là như vậy, thế mà cô lại cảm nhận được hàn khí ẩn bên trong.
Mạch Khê đứng dậy, hơi thở trở nên gấp gáp, chăm chú nhìn ánh mắt lạnh như băng của hắn mà lắp bắp nói: “Con….con thực sự đã ăn no rồi.”
Lời nói của cha nuôi có vẻ như là quan tâm, nhưng thực chất cũng là đang ép buộc cô!
Lôi Dận nhìn cô, sắc mặt lạnh nhạt, nói: “Ngồi xuống, ngoan ngoãn ăn đi!”
Tâm Mạch Khê khẽ động, bàn tay nhỏ bé ở dưới bàn đột nhiên nắm lại. Cô lấy hết dũng khí, nói lại lần thứ hai: “Con no rồi!”
Thức ăn trên tay Lôi Dận bất động, động tác vẫn giữ nguyên như cũ. Hắn thấy ánh mắt cô ẩn chứa tia dũng cảm, phản kháng thì khóe môi liền cong lên thành một đường thật đẹp, như là đang tán thưởng, hoặc như là … uy hiếp!
“Ngoan, ăn đi!” Mệnh lệnh trầm thấp, trực tiếp coi nhẹ phản kháng của cô!
Mạch Khê dũng cảm nhìn hắn, toàn thân tràn ngập sự đề phòng, mạch nước ngầm trong mắt cố gắng chống đỡ ánh mắt quyền uy của Lôi Dận.
Lôi Dận cũng chẳng khó để nhìn ra ý chí của cô, nên hờ hững nói: “Vậy thì hôm nay con cũng đừng mong đến trường!”
Mọi cố gắng, nỗ lực, hay có thể gọi là ảo tưởng của Mạch Khê về sự dũng cảm của mình đã tan biến một cách nhanh chóng trước ngụ ý vô cùng đơn giản của hắn. Nếu không ăn sáng, cô không thể đi học!
Bởi bản thân Mạch Khê biết rằng, trường học là nơi duy nhất để cô giải tỏa áp lực.
Sau một lúc lâu, ánh mắt của cô rốt cục cũng nhạt dần, bàn tay nhỏ nắm chặt cũng bất đắc dĩ buông ra.
“Ngồi lại đây!” Lôi Dận thấp giọng ra lệnh, chỉ sang bên cạnh người.
Mạch Khê ngồi bên cạnh Lôi Dận, sự áp lực lớn đến ngút trời từ phía người bên cạnh đột nhiên bao vây cô. Người này rất lạnh, khiến lòng cô cũng lạnh theo.
Lôi Dận tự mình bắt cô ăn bữa sáng. Các loại đồ ăn ngon của bữa sáng vì thế mà cực kỳ nhẫn nại đi vào cái miệng nhỏ nhắn của Mạch Khê. Ngược lại hắn ăn rất ít, bữa sáng vốn chuẩn bị cho mình đều được cô ăn là chủ yếu.
Mạch Khê rốt cục cũng ăn sạch bữa sáng, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vừa muốn lấy cốc nước chanh thì đã thấy Lôi Dận đưa cốc sữa đến sát tận môi:
“Sáng sớm uống nước chanh sẽ hại dạ dày. Uống sữa!”
Ngữ khí của hắn thật thản nhiên, nội dung biểu đạt thì quan tâm, lại chính là mệnh lệnh lạnh lùng.
Mạch Khê ngơ ngơ ngẩn ngẩn, sau một lúc lâu thì hạ mắt xuống, nghe lời uống sữa. Cả quá trình đều vô cùng áp lực…
Rõ ràng là Thánh Trạch không biết điều này.
Lôi Dận không trả lời Thánh Trạch, nhưng lại quay đầu nhìn về phía Mạch Khê. Con ngươi màu xanh lục lạnh băng, thân hình cao lớn uy nghiêm, hệt như một vị thần tối cao.
“Khê nhi, con muốn ở lại nơi này?”
Lời nói của hắn truyền từ tai vào đến tận sâu trong lòng Mạch Khê, khiến cô tự nhiên rùng mình một cái. Thực ra giọng nói của Lôi Dận rất dễ nghe, trầm thấp tự nhiên, đáng tiếc lại quá đỗi lạnh lùng, khiến người khác khiếp sợ.
“Con… con không muốn về nhà…”
Lần đầu tiên cô ở trước mặt hắn nói thẳng ra tâm tư mình, cũng là lần đầu tiên không đồng thuận ý kiến của hắn.
Vùa dứt lời, cô liếm môi anh đào khô khốc, trong nháy mắt làm đôi cánh hoa kia đỏ bừng dịu dàng, có chút nhu thuận, ánh mắt trong suốt hấp dẫn nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn tái nhợt.
Đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, bỗng ánh mắt hắn đột nhiên căng thẳng, một tia khát vọng dị thường trong đáy mắt hiện ra, lại nhanh chóng bị che giấu đi. Một lúc lâu sau, hắn lạnh lùng mở miệng:
“Tốt lắm.”
Mạch Khê cẩn thận nhìn hắn, không rõ câu nói đó thực ra có ý gì. Cha nuôi luôn là người bí hiểm, làm cho cô vĩnh viễn không thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn.
Lôi Dận không nói gì nữa, ngược lại nhìn về phía Phí Dạ, bàn tay duỗi ra, biểu cảm lạnh lùng xa cách.
Ánh mắt Phí Dạ không chút chần chừ, thấy thế, một tay rút súng lục ra, trong nháy mắt chuyển hướng tới Áo Kim.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng gì đã nghe thấy “đoàng” một tiếng. Ngay sau đó, Áo Kim rên lên rồi quỳ rạp xuống đất.
Máu tươi theo xương bánh chè chảy ra khiến ông ta kinh hãi. Đôi mắt già nua trừng lớn, mồ hôi cùng đau đớn hiện rõ trên trán.
Mạch Khê che miệng lại, run rẩy nhìn sự việc diễn ra trước mắt. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một màn đổ máu như vậy. Sao cha nuôi có thể độc ác đến thế!
Thánh Trạch thấy cha như vậy thì cực kỳ hoảng sợ, không kịp tiến lên, trong không khí lại vang lên một tiếng súng.
Một tiếng hét thảm thiết lần thứ hai vang lên!
Nhưng không phải Áo Kim, lần này là Thánh Trạch!
Phát súng này bắn vào cánh tay cậu ta không chút thương tiếc. Trong nháy mắt, máu đã thấm đẫm áo sơ mi, khiến cậu ta vừa nhìn thấy đã như gặp phải quỷ.
Mạch Khê thiếu chút nữa thì ngất đi, hơi thở dường như nghẹn lại. Ngay sau đó cô ngửa đầu nhìn về phía cha nuôi thì thấy hắn đem súng trong tay ném trả lại cho Phí Dạ, khuôn mặt không có một tia dao động, thậm chí nhìn còn lạnh nhạt hơn trước.
Từ sợi tóc đến ngón chân cô đều đang mơ hồ run rẩy, toàn thân trở nên lạnh buốt!
Không phải trong xã hội pháp chế sao? Hắn làm sao có thể trước mặt mọi người nổ súng, thậm chí cả súng giảm thanh cũng không dùng? Trong không khí, mùi máu tươi lan tràn, bọn người làm trong biệt thự sợ tới mức hồn bay phách lạc, cử động một chút cũng không dám, trơ mắt nhìn chủ nhân chảy máu.
“Thánh Trạch phải không?”
Sau hồi lâu, Lôi Dận lạnh lùng mở miệng, bất cứ thứ gì cũng chưa từng đụng tới, “Con gái tôi hình như rất thích cậu.”
“Không không không! Con tôi không thích Mạch Khê, Thánh Trạch…” Áo Kim cố nén đau đớn, hồn bay phách lạc kéo đứa con đầu đầy bã đậu của hắn, “Mau nói cho Lôi tiên sinh, con muốn chia tay con bé, nói mau…”
Thánh Trạch nhìn thoáng qua thấy cha mình đang bị thương, lại nhìn miệng vết thương của mình một chút. Đau đớn kịch liệt làm đầu cậu ta đầy mồ hôi, thậm chí bắt đầu cảm thấy từng đợt lạnh lẽo truyền đến từ cánh tay, dường như máu chảy đến không còn cảm giác. Nghe lời nói của Lôi Dận xong, lập tức run rẩy nói: “Lôi… Lôi tiên sinh, tôi, tôi không thích Mạch Khê, một chút cũng không thích!”
“Thánh Trạch?” Mạch Khê quay đầu nhìn về phía cậu ta, không thể tin ngay cả cậu ta cũng có thể nói những lời như vậy.
Thánh Trạch giương mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê, tính mạng của cha cùng bản thân làm cậu ta không thể không kiên trì:
“Mạch Khê, thực xin lỗi, kỳ thật anh … anh không yêu em, anh đã có hôn thê, lúc trước theo đuổi em đơn giản bởi vì anh nhàm chán…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê tái nhợt, thân mình cũng trở nên vô lực, cô rất muốn lớn tiếng chất vẫn điều này, nhưng lại không biết mở miệng thế nào, nhất thời trong lúc đó chỉ có thể như con thú nhỏ bị khinh bỉ, nhìn bạn trai từng thề non hẹn biển trước mắt.
Thánh Trạch áy náy cúi đầu nhưng thực sự cậu ta không thể không làm như vậy. Tuy việc có hôn thê là sự thưc, nhưng bản thân cậu ta cũng thích người con gái này. Nhưng Lôi Dận lại trực tiếp dùng phương thức này khiến cậu ta bắt buộc phải buông tha cho cô. Nhìn vẻ mặt của Lôi Dận, cậu ta biết đó là một người vô cùng tàn nhẫn. Cậu ta cam đoan nếu mình không chia tay với Mạch Khê, khẩu súng trên tay người kia sẽ lập tức hướng tới tim của cha mình.
Nếu muốn giữ mạng, cậu ta chỉ có thể đẩy cô gái này ra khỏi cuộc sống của mình ngay bây giờ: “Mạch Khê, anh thành thật xin lỗi, chúng ta… chia tay đi!”
Tâm Mạch Khê chấn động, trong lòng cô nổi lên sự khó chịu khác thường… Thì ra, đây chính là sự cô đơn khi bị người khác vứt bỏ.
Lôi Dận nhìn Mạch Khê nói, “Con không thích hợp với người này!”
Lời nói nghe đầy hài lòng, khóe môi hơi hơi nhếch lên, bàn tay vỗ nhẹ nhẹ trên đầu Mạch Khê.
Trên đầu truyền đến chút lực đạo mềm nhẹ làm Mạch Khê đột nhiên phản ứng trở lại, trong phút chốc cô nhìn hắn, như là nhìn thấy ma quỷ, trong mắt hắn phản chiếu hình ảnh hoảng hốt cùng sợ hãi của cô.
Lôi Dận cười lạnh như băng nhìn thấy vẻ hoảng sợ trong đôi mắt đẹp kia, thản nhiên nói: “Về nhà đi, nếu không mùi máu tươi ở nơi này sẽ dày đặc hơn…”
Giọng nói của hắn lạnh nhạt vô thường, thậm chí ngữ điệu cũng không nhấn mạnh, lại lộ ra xa cách dị thường, tràn ngập ý uy hiếp, bàn tay to mở rộng hướng đến cô…
Mạch Khê không ngốc, đương nhiên hiểu được quyền lực của cha nuôi, việc Thánh Trạch có vị hôn thê là thật, nếu không cũng không thể dễ dàng nói lời này. Lòng cô trong nháy mắt nguội lạnh, lại có chút cảm giác tức tối.
Sau một lúc lâu, cô mới đứng dậy, các ngón tay thoáng đụng vào da thịt trên lòng bàn tay của cha nuôi cũng lơ đãng run rẩy một chút. Ngay sau đó bàn tay to của hắn thu lại, nắm lấy bàn tay nhỏ bé khẽ run của cô.
Lần đầu tiên, cha nuôi chủ động nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Nếu là trước kia, Mạch Khê nhất định sẽ khờ dại cho rằng đây chính là hạnh phúc, chỉ đáng tiếc rằng giờ khắc này, cô đã nhận ra đây chính là trói buộc, là loại trói buộc thật chặt khiến cô không thể phản kháng.
Hắn cứ như vậy im hơi lặng tiếng chẳng để ý đến cảm giác của cô, dùng đến cả phương thức tàn nhẫn nhất vứt đi tự do của cô!
Hắn… muốn làm cái gì?
Thấy Mạch Khê không phản kháng, hàn ý trong mắt Lôi Dận lui đi một ít, bàn tay mềm mại trong tay làm tâm hắn thả lỏng một chút. Lại nhìn đến Áo Kim thì giọng điệu hắn lần thứ hai lạnh như băng,
“Viện trưởng Áo Kim, tôi nghĩ ông chắc hẳn đã rõ; giữa trưa ngày mai, trước tiên đem danh sách đến trước. Nếu không Lôi Dậ tôi rất thích thay mặt hai vị chuẩn bị một chút tư trang hậu sự ở thành tử vong Ai Cập!”
Nói xong hắn liền nắm bàn tay nhỏ bé của Mạch Khê rời khỏi biệt thự.
Đoàn người theo sát phía sau, luôn được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Áo Kim lập tức xụi lơ trên mặt đất, tuyệt vọng nói, “Hắn quả thật đã biết …”
Thánh Trạch nghe thấy lời của cha liền hiểu rõ ràng nguyên nhân đích thực Lôi Dận nổ súng với cha, đáy lòng cậu ta nhất thời lạnh hơn nửa…
Sáng sớm, không khí trong tòa thành tràn ngập hương thơm mát lành.
Sắc mặt Mạch Khê vẫn không tốt một chút nào. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gầy hẳn đi, làm quản gia Hàn Á vô cùng đau lòng.
“Tiểu thư Mạch Khê, bữa sáng con ăn ít điểm tâm sẽ không tốt. Nghe lời ta, ăn nhiều hơn một chút đi.”
Cô nhẹ nhàng lắc đầu, “Bác Hàn Á, con ăn không vào, cũng không còn sớm nữa, con đi học đây.”
“Tiểu thư Mạch Khê …”
“Nhỏ tuổi đi học lại muốn nhịn ăn?” Giọng nói lạnh như băng cất lên trong không khí, giống như cây roi mang theo hơi thở nguội lạnh.
Cả thân người Mạch Khê run lên.
“Chào buổi sáng, Lôi tiên sinh.” Người làm trong nhà ăn cung kính tiếp đón ai đó đang đi đến.
Biểu cảm Lôi Dận vẫn lạnh nhạt, ngồi xuống đối diện Mạch Khê, Hàn Á lập tức sai người bưng lên bữa sáng đã được chuẩn bị tốt từ sớm.
Đột nhiên có áp lực từ phía đối diện, đây là lần đầu tiên Mạch Khê cùng cha nuôi ăn sáng với nhau. Mũi cô như vẫn ngửi thấy mùi máu tươi tối qua, ngón tay chợt run lên nhè nhẹ khiến đồ ăn tinh xảo phát ra âm thanh va chạm rất nhỏ.
“Khê nhi chắc mới ngủ dậy, người còn chưa tỉnh táo. Bữa sáng rất quan trọng!”
Tiếng Lôi Dận nhẹ nhàng, bình tĩnh như nước chảy, cầm lấy chút thức ăn thơm lừng đưa tới trước mặt cô.
Hương vị của đồ ăn có ngon thế nào cũng không bằng áp lực Lôi Dận gây cho cô. Đặc biệt là giọng nói của hắn, ngữ điệu cũng như cũ không hề thay đổi. Vốn dĩ vẫn là như vậy, thế mà cô lại cảm nhận được hàn khí ẩn bên trong.
Mạch Khê đứng dậy, hơi thở trở nên gấp gáp, chăm chú nhìn ánh mắt lạnh như băng của hắn mà lắp bắp nói: “Con….con thực sự đã ăn no rồi.”
Lời nói của cha nuôi có vẻ như là quan tâm, nhưng thực chất cũng là đang ép buộc cô!
Lôi Dận nhìn cô, sắc mặt lạnh nhạt, nói: “Ngồi xuống, ngoan ngoãn ăn đi!”
Tâm Mạch Khê khẽ động, bàn tay nhỏ bé ở dưới bàn đột nhiên nắm lại. Cô lấy hết dũng khí, nói lại lần thứ hai: “Con no rồi!”
Thức ăn trên tay Lôi Dận bất động, động tác vẫn giữ nguyên như cũ. Hắn thấy ánh mắt cô ẩn chứa tia dũng cảm, phản kháng thì khóe môi liền cong lên thành một đường thật đẹp, như là đang tán thưởng, hoặc như là … uy hiếp!
“Ngoan, ăn đi!” Mệnh lệnh trầm thấp, trực tiếp coi nhẹ phản kháng của cô!
Mạch Khê dũng cảm nhìn hắn, toàn thân tràn ngập sự đề phòng, mạch nước ngầm trong mắt cố gắng chống đỡ ánh mắt quyền uy của Lôi Dận.
Lôi Dận cũng chẳng khó để nhìn ra ý chí của cô, nên hờ hững nói: “Vậy thì hôm nay con cũng đừng mong đến trường!”
Mọi cố gắng, nỗ lực, hay có thể gọi là ảo tưởng của Mạch Khê về sự dũng cảm của mình đã tan biến một cách nhanh chóng trước ngụ ý vô cùng đơn giản của hắn. Nếu không ăn sáng, cô không thể đi học!
Bởi bản thân Mạch Khê biết rằng, trường học là nơi duy nhất để cô giải tỏa áp lực.
Sau một lúc lâu, ánh mắt của cô rốt cục cũng nhạt dần, bàn tay nhỏ nắm chặt cũng bất đắc dĩ buông ra.
“Ngồi lại đây!” Lôi Dận thấp giọng ra lệnh, chỉ sang bên cạnh người.
Mạch Khê ngồi bên cạnh Lôi Dận, sự áp lực lớn đến ngút trời từ phía người bên cạnh đột nhiên bao vây cô. Người này rất lạnh, khiến lòng cô cũng lạnh theo.
Lôi Dận tự mình bắt cô ăn bữa sáng. Các loại đồ ăn ngon của bữa sáng vì thế mà cực kỳ nhẫn nại đi vào cái miệng nhỏ nhắn của Mạch Khê. Ngược lại hắn ăn rất ít, bữa sáng vốn chuẩn bị cho mình đều được cô ăn là chủ yếu.
Mạch Khê rốt cục cũng ăn sạch bữa sáng, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vừa muốn lấy cốc nước chanh thì đã thấy Lôi Dận đưa cốc sữa đến sát tận môi:
“Sáng sớm uống nước chanh sẽ hại dạ dày. Uống sữa!”
Ngữ khí của hắn thật thản nhiên, nội dung biểu đạt thì quan tâm, lại chính là mệnh lệnh lạnh lùng.
Mạch Khê ngơ ngơ ngẩn ngẩn, sau một lúc lâu thì hạ mắt xuống, nghe lời uống sữa. Cả quá trình đều vô cùng áp lực…
Danh sách chương