Mạch Khê há miệng thở dốc, cô sinh ra bản tính đơn thuần, căn bản nghe không ra ẩn ý trong câu nói của Lôi Dận.
Ngược lại, Nhiếp Thiên Luật nghe vậy thì cười cười, đôi mắt mang theo vẻ bình thản, không nao núng, lại chủ động nghiêng đầu ghé gần bả vai Mạch Khê hỏi: “Tiểu Mạch Khê! Từ khi nào em bắt đầu thích ăn thịt gà? Theo anh được biết em rất ghét món này!” Mạch Khê ngẩn người, cẩn thận nhìn thoáng qua cha nuôi, sau khẽ nói: “Tôi, tôi không thích ăn thịt gà!”
“Không thích ăn cũng phải ăn!” Giọng nói lạnh băng của Lôi Dận vang lên, tựa như roi gia hung hăng quật vào lòng Mạch Khê. Ngữ khí của hắn trầm thấp nhưng cũng tràn ngập ý cưỡng chế.
“Còn nhỏ không được kén chọn!”
Mạch Khê cắn cắn môi, không dám nói gì chỉ nhẹ gật đầu.
Nhiếp Thiên Luật thấy thế, đôi mắt lãnh đạm nổi lên ý cười, lập tức dựa vào ghế không nói gì nữa.
Thật lâu sau, trong phòng vẫn bị vây bởi không khí im lặng.
Cho đến khi quản lí nhà hàng tự mình đem món thịt gà quay kiểu La Mã cho Mạch Khê, trong phòng mới có chút tiếng động. “Lôi tiên sinh, ngài còn có gì phân phó không ạ hoặc là Mạch Khê tiểu thư còn thích ăn cái gì không ạ?”
Lôi Dận nhìn về phía Mạch Khê lạnh giọng hỏi: “Còn muốn ăn cái gì?”
Mạch Khê liên tục lắc đầu, ngồi trong bầu không khí này, cô đã bị dọa đủ no rồi, còn muốn ăn gì nữa đâu.
“Lui ra!” Lôi Dận giơ tay lên.
“Vâng!” Quản lí trưởng lập tức cung kính rời đi.
Hương thơm của thức ăn như ẩn như hiện trong không khí, thật không thể không nói, chỉ như vậy thôi đã đủ khiến người ta muốn đến tận đây thưởng thức.
“Khê nhi lại đây!” Lôi Dận buông ly rượu, thản nhiên mệnh lệnh nói.
Ngón tay Mạch Khê run run một chút. Dưới ánh mắt cường thế, dưới cái nhìn chằm chằm, cô chỉ có thể ngoan ngoãn đứng dậy đến ngồi cạnh Lôi Dận.
Hương thơm quen thuộc, chỉ thuộc về một người đàn ông bao vây thật chặt lấy cô, làm lòng cô không khỏi cứng lại.
“Nếm thử món này đi!”
Cho dù là ngữ điệu trầm thấp nhưng rõ ràng là mệnh lệnh. Hắn chủ động bỏ xương gà, sắt ra một miếng thịt nồng đậm mùi hương.
Mạch Khê không thể không thừa nhận những ngón tay của cha nuôi rất đẹp. Nhìn bàn tay to của hắn, cô lại lơ đãng nghĩ tới một màn tối hôm qua.
Ngón tay hắn như mang theo lửa nóng thiêu đốt từng tấc da thịt cô. Hơn nữa, như thế nào là cái nóng lan tràn nhanh chóng làm người ta thực điên cuồng thì cho đến bây giờ cô đã biết rõ ràng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đột nhiên đỏ lên, cụp mắt xuống, cố ý không nhìn đến hắn. Cặp mắt kia so với đám nghệ sĩ còn đẹp hơn rất nhiều.
Tại sao có thể như vậy?
Cô có phải bê tha rồi hay không, tại sao nhìn hắn lại khiến mình vui mừng như vậy?
Không đúng! Là hắn ép buộc cô mới đúng, nhất định là như vậy!
Miếng gà vàng ươm đã kề bên môi cô.
Mạch Khê sửng sốt kinh ngạc, nhìn lại đôi mắt thâm sâu của người đàn ông.
Lôi Dận vẫn duy trì động tác, dường như rất nại nhìn cô, đôi mắt hắn bình tĩnh, tựa như đang uy hiếp “thử không ăn xem!!!”
Phía đối diện, Nhiếp Thiên Luật như đang xem diễn trò, hết thảy đều thu vào đôi mắt thâm thúy, trầm tư của anh, bên môi vẫn duy trì nụ cười nhạt.
Sâu trong đáy lòng Mạch Khê nổi lên cảm giác khó hiểu, tim đập ngày càng nhanh, tâm trạng cũng theo đó mà hoang mang, rối loạn.
Rốt cục cái miệng nhỏ nhắn vẫn mở ra, chủ động ăn miếng thịt gà thơm lừng Lôi Dận đưa cho, dường như còn cảm nhận được hơi thở của hắn.
Cô ngoan ngoãn nghe lời dường như khiến Lôi Dận rất vừa lòng. Khóe môi lạnh cũng dãn ra đôi phần.
Nhiếp Thiên Luật điều chỉnh tư thế, nhấc chân phải đặt trên đùi trái, đối với một màn trước mắt này không hề có biểu hiện khiếp sợ, ngược lại bình tĩnh nói: “Từ hôm nay trở đi tôi sẽ cùng với tiểu Mạch Khê kết giao!”
Không khí yên tĩnh trong phòng đột nhiên đóng băng lại.
Lời nói của anh như một quả bom kích nổ toàn bộ không khí tràn ngập hơi thở nguy hiểm.
Thân mình Mạch Khê run lên, lời nói của Nhiếp Thiên Luật như dọa chết cô.
Sắc mặt Lôi Dận cực kì bình tĩnh, so với ánh mắt tức giận thì ánh mắt bén nhọn như kiếm của hắn còn đáng sợ hơn, con người đảo về phía Nhiếp Thiên Luật.
Nhiếp Thiên Luật trước sau vẫn một vẻ bình tĩnh, cười cười uống ngụm rượu, không chút nào sợ hãi mà đối diện với sắc mặt sắc bén của Lôi Dận.
Tim Mạch Khê đập ngày càng nhanh, cô không hiểu vì sao Nhiếp Thiên Luật lại nói ra câu ấy, cũng không thể tưởng tượng được cha nuôi nghe thấy thì sau sẽ làm ra việc gì.
Cô nhớ rất rõ cha nuôi từng nói hắn hoàn toàn có thể kiểm soát được chuyện yêu đương của cô. Đó cũng là nguyên nhân những người bạn trai của cô mới chết thảm hoặc phải rời đi.
Thiên Luật điên rồi sao?
Thật lâu sau...
“Khê nhi cũng nghĩ như vậy?”
Tiếng nói trầm thấp của Lôi Dận tựa như thức rượu ngon khiến người khác say mê, lại lộ ra luồng khí lạnh thấm lạnh cõi lòng. Mạch Khê không thể không nhận ra ý tứ uy hiếp trong lời nói của hắn.
“Tôi…”
“Tôi và Mạch Khê là thanh mai trúc mã, ở cùng một chỗ là chuyện thường thôi mà.” Nhiếp Thiên Luật cười thực lạnh nhạt, lời nói lại như thanh kiếm sắc bén.
Con người xanh lục của Lôi Dận đột nhiên co rụt lại, ngay sau đó hắn buông mạnh ly rượu trong tay ra.
“Cha nuôi!” Mạch Khê cả kinh, chỉ sợ hắn sẽ trực tiếp sát thương Nhiếp Thiên Luật.
Sự tình như thế nào có thể đến bước đường này cơ chứ!
Nhiếp Thiên Luật đứng dậy, đi đến bên người Mạch Khê, bàn tay to trầm ổn dừng ở đầu vai cô, tựa như an ủi sự kích động của cô, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Lôi Dận gằn từng tiếng: “Không biết…ý của Lôi tiên sinh thế nào?”
Lôi Dận nhíu mi tâm, thân mình cao lớn ngay sau đó nhàn nhã dựa vào lưng ghế, lại lần nữa cầm lấy ly rượu uống một ngụm, sau lạnh lùng nói hai chữ.“Không được!”
Đầu vai Mạch Khê khẽ run lên, cho dù bàn tay ấm áp của Nhiếp Thiên Luật nhẹ nhàng vỗ về nhưng tận đáy lòng cô cũng không thoát khỏi sự vây bủa của luồng khí lạnh. Nhiếp Thiên Luật như đã sớm biết kết quả thì thản nhiên cười mang theo sự xa cách. “Chẳng lẽ điều kiện của tôi không xứng với Mạch Khê? Ngài trên danh nghĩa là cha nuôi của Mạch Khê, quan tâm chuyện này cũng là bình thường, nhưng mà cũng không nên can thiệp quá sâu mới phải.” Gương mặt cương nghị của Lôi Dận lộ ra vẻ sắc bén, vẻ mặt âm trầm nhưng tỏ rõ uy quyền.“Cậu nghĩ rằng, với quan hệ giữa tôi và cậu mà cậu có thể làm bừa sao?” Một câu nói có chút khó hiểu, ít nhất Mạch Khê cho rằng như vậy, trong mắt nổi lên sự nghi hoặc. Nhiếp Thiên Luật không cho là đúng, nhún nhún vai, lời nói tiếp theo làm Mạch Khê hoàn toàn mở rộng tầm mắt.“Cháu hiểu được ý của người nói quan hệ loạn luân, nhưng mà Mạch Khê cũng không phải con gái ruột của người, chúng cháu vẫn có thể yêu nhau, người nói có phải không…cậu?”Anh cố ý nhấn mạnh đại từ xưng hô cuối câu.Mạch Khê đột nhiên kinh hãi, xoay mình ngẩng đầu nhìn Nhiếp Thiên Luật rồi lại nhìn cha nuôi Lôi Dận.Tất cả nghi vấn nãy giờ đều biến mất.Thì ra Thiên Luật là cháu trai của cha nuôi. Trời ạ!Quan hệ này thật sự làm người khác chấn kinh. Đối với xưng hô của Nhiếp Thiên Luật, Lôi Dận không có ngăn cản, thậm chí là bình tĩnh như trước. Điều này làm Mạch Khê càng không thể tin được hai người họ có quan hệ. Cô cho đến bây giờ vẫn không biết được hết những người thân thích của cha nuôi. Hôm nay thế nào lại tự dưng nhảy ra một người cháu trai, nhưng lại là Thiên Luật mà cô quen từ nhỏ. Nhưng mà so về tuổi tác hai người cũng không chênh nhau quá nhiều, sao lại có quan hệ này? Lôi Dận bất động thanh sắc nhìn Nhiếp Thiên Luật, một lúc lâu sau mới lạnh lùng nói một câu: “Mạch Khê trong tên vẫn có một họ Lôi, là con gái của Lôi Dận, cháu là cháu trai của cậu, đương nhiên hai người không thể yêu nhau!”“Cậu! Cậu thật là độc đoán!” Nhiếp Thiên Luật bình tĩnh nói, vẫn một bộ dáng không sợ hãi như trước. “Có phải đây là ngày đầu tiên cháu biết cậu không?” Lôi Dận thản nhiên hỏi lại, đối với sự chỉ trích của Nhiếp Thiên Luật không hề để tâm. Nhiếp Thiên Luật ôn hòa cười, không hề thấy sự hoảng sợ, chưa nói thêm gì liền trực tiếp kéo bàn tay nhỏ bé của Mạch Khê.“Nếu sợ giàng buộc về lễ nghĩa thì cháu đã nói quan điểm của mình. Còn về phần Mạch Khê, cô ấy đã mười tám tuổi, cho dù là cha đẻ cũng không thể can thiệp vào chuyện yêu đương của cô ấy! Mạch Khê, chúng ta đi!”“Anh Thiên Luật …” Nhiếp Thiên Luật không sợ hãi, nhìn thoáng qua Lôi Dận rồi kéo Mạch Khê rời khỏi nhà hàng. Lôi Dận lẳng lặng ngồi yên tại chỗ, trong ánh mắt lộ vẻ bình tĩnh lạnh lùng. Một lúc sau, bọn vệ sĩ đi vào, một người tiến lên cẩn thận nói: “Lôi tiên sinh, có cần tìm tiểu thư Mạch Khê về không ạ?” Biểu hiện của Lôi Dận hờ hững đến dọa người, lạnh lùng nói: “Lui ra!”Bọn vệ sĩ ngẩn người, lập tức cung kính nói: “Vâng, Lôi tiên sinh!”Căn phòng lại trở về yên tĩnh. Một lúc lâu sau.Lôi Dận cầm ly rượu, đột nhiên bàn tay bóp chặt. Ly rượu vang lên tiếng vỡ vụn. Từng mảnh thủy tinh nhỏ phản chiếu đôi mắt xanh lạnh lẽo, âm trầm của hắn. __________________
Ánh sáng huyền hoặc của bầu trời đêm chiếu hắt xuống một căn biệt thự xa hoa. “Anh Thiên Luật, thì ra anh là cháu trai cha nuôi.” Mạch Khê trong lòng đầy nghi vấn, nhìn Nhiếp Thiên Luật từ phía sau phòng khách đi ra thì vội vàng nói. Nhiếp Thiên Luật cầm cốc sữa trong tay đặt ở đầu bàn ôn hòa cười: “Đúng vậy, Lôi Dận là cậu của anh. Cậu ấy so với anh chỉ hơn vài tuổi, thế vẫn là trưởng bối, đúng là có chút không công bằng.” “Quan hệ thật kì quái nha!” Mạch Khê không khỏi kinh ngạc nói một câu. Nhiếp Thiên Luật dịu dàng xoa nhẹ đầu cô, “Có gì mà kì quái đâu. Mẹ anh là con gái cả của Lôi gia, kết hôn có hơi sớm; nhưng mà đoản mệnh. Cha anh vì thế nên rất đau buồn, sau khi anh đến tuổi thành niên liền giao công ty cho anh toàn quyền phụ trách.” “Vậy cha anh hiện tại…” Mạch Khê không dám hỏi tiếp. Nhiếp Thiên Luật cười cười, “Cha anh thân thể cường tráng, nhưng vẫn “ở vậy”, bây giờ đang an nhàn tự tại ở Canada.” “Thật tốt, tình cảm của cha mẹ anh nhất định rất tốt.” Mạch Khê than nhẹ một cái “Đối với cha nuôi, em xa lạ như người qua đường vậy!” “Em định rời khỏi cậu?” Nhiếp Thiên Luật chớp mắt nhìn cô, cầm ly sữa đưa tới trước mặt cô. Mạch Khê uống một ngụm sữa, rầu rĩ lắc đầu “Cha nuôi vẫn rất thần bí, hơn nữa em, em cũng không nghĩ đến chuyện rời đi.” “Không biết cũng là một chuyện tốt, cậu ấy luôn âm trầm, thâm sâu. Không có mấy người có thể hiểu rõ cậu. Nếu bắt buộc phải nói thì chỉ có thể hình dung bằng một câu.” Nhiếp Thiên Luật nhẹ nhàng nói.“Câu gì?” Mạch Khê tò mò hỏi. Nhiếp Thiên Luật nhẹ nhàng cười “Cậu ấy là người đàn ông lãnh khốc, càng không hiểu thế nào là vui vẻ.”Mạch Khê nghe vậy thì giật mình một chút, tận sâu trong đáy lòng từ từ lan tràn một tia đau đớn. Đúng vậy, cô cho tới bây giờ chưa bao giờ nhìn thấy cha nuôi cười. Cho dù có lúc đôi mắt có ý cười nhưng vẫn chứa vẻ lạnh lùng khiến người khác nhìn thấy đều sợ hãi. Thì ra cho đến bây giờ hắn không có vui vẻ. “Sữa nếu không uống sẽ lạnh đấy!” Nhiếp Thiên Luật thấy cô đang chìm vào suy nghĩ thì ánh mắt có chút đăm chiêu, nhưng ngữ khí thì vẫn thản nhiên tựa như gió xuân, nhẹ nhàng
Mạch Khê ngượng ngùng cười cười, một hơi uống sạch cốc sữa. Ngay lập tức, cô như chợt nhớ ra điều gì đó, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi lo lắng.
“Sao vậy?” Nhiếp Thiên Luật thân thiết hỏi.
“Anh Thiên Luật …”
Mạch Khê nâng mắt không chút nào che dấu nỗi băn khoăn trong lòng, “Em chưa bao giờ ở bên ngoài ban đêm, em sợ…”
“Em sợ cha nuôi em sẽ không vui?” Nhiếp Thiên Luật thay cô nói ra tâm tư trong lòng.
Mạch Khê hơi nhíu mày rồi lại nói: “Ông ấy chắc chắn là không vui, nhìn bộ dáng lúc đó như là muốn ăn thịt người vậy. Em sợ ông ấy sẽ gây bất lợi cho anh.”
Nhiếp Thiên Luật trong lòng nhẹ nhõm, khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, dịu dàng hỏi: “Tiểu Mạch Khê, em lo lắng cho anh sao?”
“Đúng vậy, em sợ anh sẽ gặp nguy hiểm!”
Mạch Khê không che giấu tâm tư của mình, “Cha nuôi quản em rất nghiêm, trước đây em có thân thiết với bạn trai, họ đều…”
Cô không nói được nữa, thậm chí không dám tưởng tượng ra cảnh máu chảy đầm đìa. Nhất là đêm nay Thiên Luật lại ở ngay trước mặt cha nuôi đưa cô đi, chuyện này thực sự rất nguy hiểm.
Nhiếp Thiên Luật hiểu rõ, cười cười, “Yên tâm đi, cậu ấy sẽ không làm gì anh đâu.”
Mạch Khê nhìn anh cười như vậy thì trong lòng được trấn an, nụ cười ấy như một chỗ dựa thoải mái cho cô dựa vào.
“Thật vậy sao? Nếu xuất phát từ quan hệ thân thích của hai người thì cha nuôi hẳn là không làm gì anh. Nhưng mà…” Mạch Khê hơi bất an. Cha nuôi là người tàn nhẫn, nghe nói ngay cả mẹ hắn còn giết hại nữa là một đứa cháu trai.
Nhận thấy điểm lo lắng của cô, Nhiếp Thiên Luật nhẹ nhàng vỗ vai cô cường điệu nói một câu: “Yên tâm!”
Mạch Khê thấy anh khẳng định như vậy thì nỗi bất an cũng vơi đi nhiều, thật lâu sau nhìn lại.
“Anh Thiên Luật, vừa rồi ở nhà hàng anh nói…” Sự nghi hoặc này cô nghẹn trong lòng, rốt cục vẫn không nhịn được hỏi ra. Nhiếp Thiên Luật ngồi bên cạnh, đáy mắt vẫn bình tĩnh như cũ, ngữ khí lại nhu hòa, “Ý em thế nào?”
Mạch Khê nhìn anh không hề chớp mắt như là đang quan sát biểu hiện của anh, hồi lâu sau mới nở nụ cười, ánh mắt hiện lên nét tinh nghịch.
“Nếu em đồng ý chẳng phải là lo lắng cho chung thân đại sự của anh sao?”
Nhiếp Thiên Luật ôn hòa cười, đối với lời nói của cô không có phản bác, ngược lại thản nhiên hỏi: “Chẳng lẽ em không muốn làm bạn gái anh?”
“Muốn, đương nhiên muốn.”
Mạch Khê cố ý làm nũng, ngọt ngào cười, “Chẳng qua trong lòng anh Thiên Luật không có em nha!”
Cô thông minh liếc mắt một cái có thể nhìn ra ánh mắt Thiên Luật không hề biến hóa. Ánh mắt anh quá mức bình tĩnh, không giống như một người đàn ông yêu một người con gái đến điên cuồng. Tuy rằng cô không có kinh nghiệm yêu đương, nhưng ánh mắt Thiên Luật với ánh mắt Thánh Trạch không giống nhau. Ánh mắt Thiên Luật rất bình tĩnh, ôn hòa như lúc ban đầu.
“Cô nhóc, sao em có thể khẳng định tâm tư của anh?” Nhiếp Thiên Luật nhìn nụ cười bên môi cô, nhìn đôi má lúm đồng tiền duyên dáng.
Đôi mắt thông minh của Mạch Khê hơi chuyển động “Anh Thiên Luật, anh là người đàn ông tốt, bạn gái của anh nhất định sẽ hạnh phúc. Tiếc rằng hạnh phúc này em không được hưởng.”
“Không thử sao biết!”
Nhiếp Thiên Luật vuốt mái tóc dài của cô như đang vỗ về một đứa trẻ nghịch ngợm, “Đừng quên chúng ta là thanh mai trúc mã, em làm bạn gái anh thì coi như cũng thoát được cha nuôi em.”
Anh nói không chút để ý nhưng lại làm Mạch Khê khẽ run lên, đôi mắt đẹp tràn ngập sự cảnh giác.
Những lời này có ý gì? Chẳng lẽ Thiên Luật đã biết chuyện cha nuôi làm với cô.
Không có khả năng!
Nhưng mà, đôi mắt Thiên Luật như tia X-quang, dường như hết thảy mọi chuyện đều biết chân tướng.
“Anh Thiên Luật, em không hiểu anh đang nói gì.”
Sự lo lắng của cô bị ánh mắt Nhiếp Thiên Luật thu hết vào không sót một điểm, anh thản nhiên nói: “Không phải là cha nuôi quản em rất nghiêm sao? Đừng hiểu nhầm, anh không có ý gì đâu.”
Mạch Khê thầm thở dài nhẹ nhõm, nhìn lại đôi mắt ôn hòa của Nhiếp Thiên Luật, ánh mắt cô cũng có vẻ thoải mái, “Anh Thiên Luật, em biết anh đau lòng. Trước đây anh đối với em cũng rất tốt, lần này có thể gặp lại anh em rất vui, nên thực sự em cũng rất sợ mất đi người anh trai này.”
“Tiểu Mạch Khê, em không muốn nhận tình cảm của anh?” Nhiếp Thiên Luật ôn hòa hỏi.
Đôi mắt Mạch Khê lộ vẻ chân thành tha thiết, cô không vì lời nói của anh mà bật đứng dậy, ngược lại, ngoan ngoãn dựa vào lòng anh như con mèo nhỏ, nỉ non nói: “Anh Thiên Luật, anh thật sự rất tốt. Ngay lần đầu gặp anh em đã nghĩ, chỉ cần ở bên cạnh anh là đã rất vui vẻ rồi. Tuy rằng em không biết vì sao anh so với trước đây có đôi chút thay đổi, nhưng em biết trong lòng anh vẫn rất quan tâm đến em. Cho nên em không dám nhận đoạn tình cảm này, em sợ sẽ mất đi.”
“Mất đi?” Nhiếp Thiên Luật cúi đầu hỏi lại.
“Vâng.”
Mạch Khê nép trong lòng anh, gật gật đầu. “Tình yêu là kiểu… qua giai đoạn nhiệt liệt rồi cũng sẽ hết. Đến khi chấm dứt, tình cảm sẽ không trở về nguyên vẹn lúc ban đầu. Cho nên, làm anh trai của em đi, em thực sự không muốn mất đi sự quan tâm, săn sóc này.”
Nhiếp Thiên Luật nhẹ nhàng vỗ về thân thể cô, cúi đầu cười “Được, em bảo làm anh trai thì sẽ là anh trai. Nhóc con, không cần phải mới đó đã làm bộ đau thương, con đường phía trước còn dài.”
“Có anh em sẽ không sợ gì cả!” Mạch Khê ngẩng đầu, đôi mắt lộ vẻ vui mừng.
“Được!” Nhiếp Thiên Luật cười nhẹ, đáy mắt nổi lên vẻ dịu dàng trong suốt.
Mạch Khê cũng nở nụ cười từ đáy lòng, bên môi gợn lên nét hạnh phúc vô cùng.
Ngược lại, Nhiếp Thiên Luật nghe vậy thì cười cười, đôi mắt mang theo vẻ bình thản, không nao núng, lại chủ động nghiêng đầu ghé gần bả vai Mạch Khê hỏi: “Tiểu Mạch Khê! Từ khi nào em bắt đầu thích ăn thịt gà? Theo anh được biết em rất ghét món này!” Mạch Khê ngẩn người, cẩn thận nhìn thoáng qua cha nuôi, sau khẽ nói: “Tôi, tôi không thích ăn thịt gà!”
“Không thích ăn cũng phải ăn!” Giọng nói lạnh băng của Lôi Dận vang lên, tựa như roi gia hung hăng quật vào lòng Mạch Khê. Ngữ khí của hắn trầm thấp nhưng cũng tràn ngập ý cưỡng chế.
“Còn nhỏ không được kén chọn!”
Mạch Khê cắn cắn môi, không dám nói gì chỉ nhẹ gật đầu.
Nhiếp Thiên Luật thấy thế, đôi mắt lãnh đạm nổi lên ý cười, lập tức dựa vào ghế không nói gì nữa.
Thật lâu sau, trong phòng vẫn bị vây bởi không khí im lặng.
Cho đến khi quản lí nhà hàng tự mình đem món thịt gà quay kiểu La Mã cho Mạch Khê, trong phòng mới có chút tiếng động. “Lôi tiên sinh, ngài còn có gì phân phó không ạ hoặc là Mạch Khê tiểu thư còn thích ăn cái gì không ạ?”
Lôi Dận nhìn về phía Mạch Khê lạnh giọng hỏi: “Còn muốn ăn cái gì?”
Mạch Khê liên tục lắc đầu, ngồi trong bầu không khí này, cô đã bị dọa đủ no rồi, còn muốn ăn gì nữa đâu.
“Lui ra!” Lôi Dận giơ tay lên.
“Vâng!” Quản lí trưởng lập tức cung kính rời đi.
Hương thơm của thức ăn như ẩn như hiện trong không khí, thật không thể không nói, chỉ như vậy thôi đã đủ khiến người ta muốn đến tận đây thưởng thức.
“Khê nhi lại đây!” Lôi Dận buông ly rượu, thản nhiên mệnh lệnh nói.
Ngón tay Mạch Khê run run một chút. Dưới ánh mắt cường thế, dưới cái nhìn chằm chằm, cô chỉ có thể ngoan ngoãn đứng dậy đến ngồi cạnh Lôi Dận.
Hương thơm quen thuộc, chỉ thuộc về một người đàn ông bao vây thật chặt lấy cô, làm lòng cô không khỏi cứng lại.
“Nếm thử món này đi!”
Cho dù là ngữ điệu trầm thấp nhưng rõ ràng là mệnh lệnh. Hắn chủ động bỏ xương gà, sắt ra một miếng thịt nồng đậm mùi hương.
Mạch Khê không thể không thừa nhận những ngón tay của cha nuôi rất đẹp. Nhìn bàn tay to của hắn, cô lại lơ đãng nghĩ tới một màn tối hôm qua.
Ngón tay hắn như mang theo lửa nóng thiêu đốt từng tấc da thịt cô. Hơn nữa, như thế nào là cái nóng lan tràn nhanh chóng làm người ta thực điên cuồng thì cho đến bây giờ cô đã biết rõ ràng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đột nhiên đỏ lên, cụp mắt xuống, cố ý không nhìn đến hắn. Cặp mắt kia so với đám nghệ sĩ còn đẹp hơn rất nhiều.
Tại sao có thể như vậy?
Cô có phải bê tha rồi hay không, tại sao nhìn hắn lại khiến mình vui mừng như vậy?
Không đúng! Là hắn ép buộc cô mới đúng, nhất định là như vậy!
Miếng gà vàng ươm đã kề bên môi cô.
Mạch Khê sửng sốt kinh ngạc, nhìn lại đôi mắt thâm sâu của người đàn ông.
Lôi Dận vẫn duy trì động tác, dường như rất nại nhìn cô, đôi mắt hắn bình tĩnh, tựa như đang uy hiếp “thử không ăn xem!!!”
Phía đối diện, Nhiếp Thiên Luật như đang xem diễn trò, hết thảy đều thu vào đôi mắt thâm thúy, trầm tư của anh, bên môi vẫn duy trì nụ cười nhạt.
Sâu trong đáy lòng Mạch Khê nổi lên cảm giác khó hiểu, tim đập ngày càng nhanh, tâm trạng cũng theo đó mà hoang mang, rối loạn.
Rốt cục cái miệng nhỏ nhắn vẫn mở ra, chủ động ăn miếng thịt gà thơm lừng Lôi Dận đưa cho, dường như còn cảm nhận được hơi thở của hắn.
Cô ngoan ngoãn nghe lời dường như khiến Lôi Dận rất vừa lòng. Khóe môi lạnh cũng dãn ra đôi phần.
Nhiếp Thiên Luật điều chỉnh tư thế, nhấc chân phải đặt trên đùi trái, đối với một màn trước mắt này không hề có biểu hiện khiếp sợ, ngược lại bình tĩnh nói: “Từ hôm nay trở đi tôi sẽ cùng với tiểu Mạch Khê kết giao!”
Không khí yên tĩnh trong phòng đột nhiên đóng băng lại.
Lời nói của anh như một quả bom kích nổ toàn bộ không khí tràn ngập hơi thở nguy hiểm.
Thân mình Mạch Khê run lên, lời nói của Nhiếp Thiên Luật như dọa chết cô.
Sắc mặt Lôi Dận cực kì bình tĩnh, so với ánh mắt tức giận thì ánh mắt bén nhọn như kiếm của hắn còn đáng sợ hơn, con người đảo về phía Nhiếp Thiên Luật.
Nhiếp Thiên Luật trước sau vẫn một vẻ bình tĩnh, cười cười uống ngụm rượu, không chút nào sợ hãi mà đối diện với sắc mặt sắc bén của Lôi Dận.
Tim Mạch Khê đập ngày càng nhanh, cô không hiểu vì sao Nhiếp Thiên Luật lại nói ra câu ấy, cũng không thể tưởng tượng được cha nuôi nghe thấy thì sau sẽ làm ra việc gì.
Cô nhớ rất rõ cha nuôi từng nói hắn hoàn toàn có thể kiểm soát được chuyện yêu đương của cô. Đó cũng là nguyên nhân những người bạn trai của cô mới chết thảm hoặc phải rời đi.
Thiên Luật điên rồi sao?
Thật lâu sau...
“Khê nhi cũng nghĩ như vậy?”
Tiếng nói trầm thấp của Lôi Dận tựa như thức rượu ngon khiến người khác say mê, lại lộ ra luồng khí lạnh thấm lạnh cõi lòng. Mạch Khê không thể không nhận ra ý tứ uy hiếp trong lời nói của hắn.
“Tôi…”
“Tôi và Mạch Khê là thanh mai trúc mã, ở cùng một chỗ là chuyện thường thôi mà.” Nhiếp Thiên Luật cười thực lạnh nhạt, lời nói lại như thanh kiếm sắc bén.
Con người xanh lục của Lôi Dận đột nhiên co rụt lại, ngay sau đó hắn buông mạnh ly rượu trong tay ra.
“Cha nuôi!” Mạch Khê cả kinh, chỉ sợ hắn sẽ trực tiếp sát thương Nhiếp Thiên Luật.
Sự tình như thế nào có thể đến bước đường này cơ chứ!
Nhiếp Thiên Luật đứng dậy, đi đến bên người Mạch Khê, bàn tay to trầm ổn dừng ở đầu vai cô, tựa như an ủi sự kích động của cô, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Lôi Dận gằn từng tiếng: “Không biết…ý của Lôi tiên sinh thế nào?”
Lôi Dận nhíu mi tâm, thân mình cao lớn ngay sau đó nhàn nhã dựa vào lưng ghế, lại lần nữa cầm lấy ly rượu uống một ngụm, sau lạnh lùng nói hai chữ.“Không được!”
Đầu vai Mạch Khê khẽ run lên, cho dù bàn tay ấm áp của Nhiếp Thiên Luật nhẹ nhàng vỗ về nhưng tận đáy lòng cô cũng không thoát khỏi sự vây bủa của luồng khí lạnh. Nhiếp Thiên Luật như đã sớm biết kết quả thì thản nhiên cười mang theo sự xa cách. “Chẳng lẽ điều kiện của tôi không xứng với Mạch Khê? Ngài trên danh nghĩa là cha nuôi của Mạch Khê, quan tâm chuyện này cũng là bình thường, nhưng mà cũng không nên can thiệp quá sâu mới phải.” Gương mặt cương nghị của Lôi Dận lộ ra vẻ sắc bén, vẻ mặt âm trầm nhưng tỏ rõ uy quyền.“Cậu nghĩ rằng, với quan hệ giữa tôi và cậu mà cậu có thể làm bừa sao?” Một câu nói có chút khó hiểu, ít nhất Mạch Khê cho rằng như vậy, trong mắt nổi lên sự nghi hoặc. Nhiếp Thiên Luật không cho là đúng, nhún nhún vai, lời nói tiếp theo làm Mạch Khê hoàn toàn mở rộng tầm mắt.“Cháu hiểu được ý của người nói quan hệ loạn luân, nhưng mà Mạch Khê cũng không phải con gái ruột của người, chúng cháu vẫn có thể yêu nhau, người nói có phải không…cậu?”Anh cố ý nhấn mạnh đại từ xưng hô cuối câu.Mạch Khê đột nhiên kinh hãi, xoay mình ngẩng đầu nhìn Nhiếp Thiên Luật rồi lại nhìn cha nuôi Lôi Dận.Tất cả nghi vấn nãy giờ đều biến mất.Thì ra Thiên Luật là cháu trai của cha nuôi. Trời ạ!Quan hệ này thật sự làm người khác chấn kinh. Đối với xưng hô của Nhiếp Thiên Luật, Lôi Dận không có ngăn cản, thậm chí là bình tĩnh như trước. Điều này làm Mạch Khê càng không thể tin được hai người họ có quan hệ. Cô cho đến bây giờ vẫn không biết được hết những người thân thích của cha nuôi. Hôm nay thế nào lại tự dưng nhảy ra một người cháu trai, nhưng lại là Thiên Luật mà cô quen từ nhỏ. Nhưng mà so về tuổi tác hai người cũng không chênh nhau quá nhiều, sao lại có quan hệ này? Lôi Dận bất động thanh sắc nhìn Nhiếp Thiên Luật, một lúc lâu sau mới lạnh lùng nói một câu: “Mạch Khê trong tên vẫn có một họ Lôi, là con gái của Lôi Dận, cháu là cháu trai của cậu, đương nhiên hai người không thể yêu nhau!”“Cậu! Cậu thật là độc đoán!” Nhiếp Thiên Luật bình tĩnh nói, vẫn một bộ dáng không sợ hãi như trước. “Có phải đây là ngày đầu tiên cháu biết cậu không?” Lôi Dận thản nhiên hỏi lại, đối với sự chỉ trích của Nhiếp Thiên Luật không hề để tâm. Nhiếp Thiên Luật ôn hòa cười, không hề thấy sự hoảng sợ, chưa nói thêm gì liền trực tiếp kéo bàn tay nhỏ bé của Mạch Khê.“Nếu sợ giàng buộc về lễ nghĩa thì cháu đã nói quan điểm của mình. Còn về phần Mạch Khê, cô ấy đã mười tám tuổi, cho dù là cha đẻ cũng không thể can thiệp vào chuyện yêu đương của cô ấy! Mạch Khê, chúng ta đi!”“Anh Thiên Luật …” Nhiếp Thiên Luật không sợ hãi, nhìn thoáng qua Lôi Dận rồi kéo Mạch Khê rời khỏi nhà hàng. Lôi Dận lẳng lặng ngồi yên tại chỗ, trong ánh mắt lộ vẻ bình tĩnh lạnh lùng. Một lúc sau, bọn vệ sĩ đi vào, một người tiến lên cẩn thận nói: “Lôi tiên sinh, có cần tìm tiểu thư Mạch Khê về không ạ?” Biểu hiện của Lôi Dận hờ hững đến dọa người, lạnh lùng nói: “Lui ra!”Bọn vệ sĩ ngẩn người, lập tức cung kính nói: “Vâng, Lôi tiên sinh!”Căn phòng lại trở về yên tĩnh. Một lúc lâu sau.Lôi Dận cầm ly rượu, đột nhiên bàn tay bóp chặt. Ly rượu vang lên tiếng vỡ vụn. Từng mảnh thủy tinh nhỏ phản chiếu đôi mắt xanh lạnh lẽo, âm trầm của hắn. __________________
Ánh sáng huyền hoặc của bầu trời đêm chiếu hắt xuống một căn biệt thự xa hoa. “Anh Thiên Luật, thì ra anh là cháu trai cha nuôi.” Mạch Khê trong lòng đầy nghi vấn, nhìn Nhiếp Thiên Luật từ phía sau phòng khách đi ra thì vội vàng nói. Nhiếp Thiên Luật cầm cốc sữa trong tay đặt ở đầu bàn ôn hòa cười: “Đúng vậy, Lôi Dận là cậu của anh. Cậu ấy so với anh chỉ hơn vài tuổi, thế vẫn là trưởng bối, đúng là có chút không công bằng.” “Quan hệ thật kì quái nha!” Mạch Khê không khỏi kinh ngạc nói một câu. Nhiếp Thiên Luật dịu dàng xoa nhẹ đầu cô, “Có gì mà kì quái đâu. Mẹ anh là con gái cả của Lôi gia, kết hôn có hơi sớm; nhưng mà đoản mệnh. Cha anh vì thế nên rất đau buồn, sau khi anh đến tuổi thành niên liền giao công ty cho anh toàn quyền phụ trách.” “Vậy cha anh hiện tại…” Mạch Khê không dám hỏi tiếp. Nhiếp Thiên Luật cười cười, “Cha anh thân thể cường tráng, nhưng vẫn “ở vậy”, bây giờ đang an nhàn tự tại ở Canada.” “Thật tốt, tình cảm của cha mẹ anh nhất định rất tốt.” Mạch Khê than nhẹ một cái “Đối với cha nuôi, em xa lạ như người qua đường vậy!” “Em định rời khỏi cậu?” Nhiếp Thiên Luật chớp mắt nhìn cô, cầm ly sữa đưa tới trước mặt cô. Mạch Khê uống một ngụm sữa, rầu rĩ lắc đầu “Cha nuôi vẫn rất thần bí, hơn nữa em, em cũng không nghĩ đến chuyện rời đi.” “Không biết cũng là một chuyện tốt, cậu ấy luôn âm trầm, thâm sâu. Không có mấy người có thể hiểu rõ cậu. Nếu bắt buộc phải nói thì chỉ có thể hình dung bằng một câu.” Nhiếp Thiên Luật nhẹ nhàng nói.“Câu gì?” Mạch Khê tò mò hỏi. Nhiếp Thiên Luật nhẹ nhàng cười “Cậu ấy là người đàn ông lãnh khốc, càng không hiểu thế nào là vui vẻ.”Mạch Khê nghe vậy thì giật mình một chút, tận sâu trong đáy lòng từ từ lan tràn một tia đau đớn. Đúng vậy, cô cho tới bây giờ chưa bao giờ nhìn thấy cha nuôi cười. Cho dù có lúc đôi mắt có ý cười nhưng vẫn chứa vẻ lạnh lùng khiến người khác nhìn thấy đều sợ hãi. Thì ra cho đến bây giờ hắn không có vui vẻ. “Sữa nếu không uống sẽ lạnh đấy!” Nhiếp Thiên Luật thấy cô đang chìm vào suy nghĩ thì ánh mắt có chút đăm chiêu, nhưng ngữ khí thì vẫn thản nhiên tựa như gió xuân, nhẹ nhàng
Mạch Khê ngượng ngùng cười cười, một hơi uống sạch cốc sữa. Ngay lập tức, cô như chợt nhớ ra điều gì đó, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi lo lắng.
“Sao vậy?” Nhiếp Thiên Luật thân thiết hỏi.
“Anh Thiên Luật …”
Mạch Khê nâng mắt không chút nào che dấu nỗi băn khoăn trong lòng, “Em chưa bao giờ ở bên ngoài ban đêm, em sợ…”
“Em sợ cha nuôi em sẽ không vui?” Nhiếp Thiên Luật thay cô nói ra tâm tư trong lòng.
Mạch Khê hơi nhíu mày rồi lại nói: “Ông ấy chắc chắn là không vui, nhìn bộ dáng lúc đó như là muốn ăn thịt người vậy. Em sợ ông ấy sẽ gây bất lợi cho anh.”
Nhiếp Thiên Luật trong lòng nhẹ nhõm, khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, dịu dàng hỏi: “Tiểu Mạch Khê, em lo lắng cho anh sao?”
“Đúng vậy, em sợ anh sẽ gặp nguy hiểm!”
Mạch Khê không che giấu tâm tư của mình, “Cha nuôi quản em rất nghiêm, trước đây em có thân thiết với bạn trai, họ đều…”
Cô không nói được nữa, thậm chí không dám tưởng tượng ra cảnh máu chảy đầm đìa. Nhất là đêm nay Thiên Luật lại ở ngay trước mặt cha nuôi đưa cô đi, chuyện này thực sự rất nguy hiểm.
Nhiếp Thiên Luật hiểu rõ, cười cười, “Yên tâm đi, cậu ấy sẽ không làm gì anh đâu.”
Mạch Khê nhìn anh cười như vậy thì trong lòng được trấn an, nụ cười ấy như một chỗ dựa thoải mái cho cô dựa vào.
“Thật vậy sao? Nếu xuất phát từ quan hệ thân thích của hai người thì cha nuôi hẳn là không làm gì anh. Nhưng mà…” Mạch Khê hơi bất an. Cha nuôi là người tàn nhẫn, nghe nói ngay cả mẹ hắn còn giết hại nữa là một đứa cháu trai.
Nhận thấy điểm lo lắng của cô, Nhiếp Thiên Luật nhẹ nhàng vỗ vai cô cường điệu nói một câu: “Yên tâm!”
Mạch Khê thấy anh khẳng định như vậy thì nỗi bất an cũng vơi đi nhiều, thật lâu sau nhìn lại.
“Anh Thiên Luật, vừa rồi ở nhà hàng anh nói…” Sự nghi hoặc này cô nghẹn trong lòng, rốt cục vẫn không nhịn được hỏi ra. Nhiếp Thiên Luật ngồi bên cạnh, đáy mắt vẫn bình tĩnh như cũ, ngữ khí lại nhu hòa, “Ý em thế nào?”
Mạch Khê nhìn anh không hề chớp mắt như là đang quan sát biểu hiện của anh, hồi lâu sau mới nở nụ cười, ánh mắt hiện lên nét tinh nghịch.
“Nếu em đồng ý chẳng phải là lo lắng cho chung thân đại sự của anh sao?”
Nhiếp Thiên Luật ôn hòa cười, đối với lời nói của cô không có phản bác, ngược lại thản nhiên hỏi: “Chẳng lẽ em không muốn làm bạn gái anh?”
“Muốn, đương nhiên muốn.”
Mạch Khê cố ý làm nũng, ngọt ngào cười, “Chẳng qua trong lòng anh Thiên Luật không có em nha!”
Cô thông minh liếc mắt một cái có thể nhìn ra ánh mắt Thiên Luật không hề biến hóa. Ánh mắt anh quá mức bình tĩnh, không giống như một người đàn ông yêu một người con gái đến điên cuồng. Tuy rằng cô không có kinh nghiệm yêu đương, nhưng ánh mắt Thiên Luật với ánh mắt Thánh Trạch không giống nhau. Ánh mắt Thiên Luật rất bình tĩnh, ôn hòa như lúc ban đầu.
“Cô nhóc, sao em có thể khẳng định tâm tư của anh?” Nhiếp Thiên Luật nhìn nụ cười bên môi cô, nhìn đôi má lúm đồng tiền duyên dáng.
Đôi mắt thông minh của Mạch Khê hơi chuyển động “Anh Thiên Luật, anh là người đàn ông tốt, bạn gái của anh nhất định sẽ hạnh phúc. Tiếc rằng hạnh phúc này em không được hưởng.”
“Không thử sao biết!”
Nhiếp Thiên Luật vuốt mái tóc dài của cô như đang vỗ về một đứa trẻ nghịch ngợm, “Đừng quên chúng ta là thanh mai trúc mã, em làm bạn gái anh thì coi như cũng thoát được cha nuôi em.”
Anh nói không chút để ý nhưng lại làm Mạch Khê khẽ run lên, đôi mắt đẹp tràn ngập sự cảnh giác.
Những lời này có ý gì? Chẳng lẽ Thiên Luật đã biết chuyện cha nuôi làm với cô.
Không có khả năng!
Nhưng mà, đôi mắt Thiên Luật như tia X-quang, dường như hết thảy mọi chuyện đều biết chân tướng.
“Anh Thiên Luật, em không hiểu anh đang nói gì.”
Sự lo lắng của cô bị ánh mắt Nhiếp Thiên Luật thu hết vào không sót một điểm, anh thản nhiên nói: “Không phải là cha nuôi quản em rất nghiêm sao? Đừng hiểu nhầm, anh không có ý gì đâu.”
Mạch Khê thầm thở dài nhẹ nhõm, nhìn lại đôi mắt ôn hòa của Nhiếp Thiên Luật, ánh mắt cô cũng có vẻ thoải mái, “Anh Thiên Luật, em biết anh đau lòng. Trước đây anh đối với em cũng rất tốt, lần này có thể gặp lại anh em rất vui, nên thực sự em cũng rất sợ mất đi người anh trai này.”
“Tiểu Mạch Khê, em không muốn nhận tình cảm của anh?” Nhiếp Thiên Luật ôn hòa hỏi.
Đôi mắt Mạch Khê lộ vẻ chân thành tha thiết, cô không vì lời nói của anh mà bật đứng dậy, ngược lại, ngoan ngoãn dựa vào lòng anh như con mèo nhỏ, nỉ non nói: “Anh Thiên Luật, anh thật sự rất tốt. Ngay lần đầu gặp anh em đã nghĩ, chỉ cần ở bên cạnh anh là đã rất vui vẻ rồi. Tuy rằng em không biết vì sao anh so với trước đây có đôi chút thay đổi, nhưng em biết trong lòng anh vẫn rất quan tâm đến em. Cho nên em không dám nhận đoạn tình cảm này, em sợ sẽ mất đi.”
“Mất đi?” Nhiếp Thiên Luật cúi đầu hỏi lại.
“Vâng.”
Mạch Khê nép trong lòng anh, gật gật đầu. “Tình yêu là kiểu… qua giai đoạn nhiệt liệt rồi cũng sẽ hết. Đến khi chấm dứt, tình cảm sẽ không trở về nguyên vẹn lúc ban đầu. Cho nên, làm anh trai của em đi, em thực sự không muốn mất đi sự quan tâm, săn sóc này.”
Nhiếp Thiên Luật nhẹ nhàng vỗ về thân thể cô, cúi đầu cười “Được, em bảo làm anh trai thì sẽ là anh trai. Nhóc con, không cần phải mới đó đã làm bộ đau thương, con đường phía trước còn dài.”
“Có anh em sẽ không sợ gì cả!” Mạch Khê ngẩng đầu, đôi mắt lộ vẻ vui mừng.
“Được!” Nhiếp Thiên Luật cười nhẹ, đáy mắt nổi lên vẻ dịu dàng trong suốt.
Mạch Khê cũng nở nụ cười từ đáy lòng, bên môi gợn lên nét hạnh phúc vô cùng.
Danh sách chương