“Nói rõ ràng?”
Phỉ Tỳ Mạn như gặp chuyện hết sức buồn cười nhìn Ron, “Anh không cần giỡn như vậy được không? Tôi tới tham gia yến hội lần này đơn giản là cho công ty chút mặt mũi mà thôi. Anh ở đây muốn tôi giải thích cái gì? Còn muốn tôi giải thích với những người như thế này? Có lầm không đó?”
“Ai da, Phỉ Tỳ Mạn…”
Ron bất đắc dĩ lắc lắc đầu, “Mọi chuyện đã loạn hết lên cả rồi, cô đừng khiến cho nó loạn thêm nữa được không?”
Phỉ Tỳ Mạn trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái, “Anh còn biết đây là cái vòng luẩn quẩn? Vậy hẳn là cũng rõ loại chuyện này mỗi ngày đều xảy ra trong cái giới này, có cái quái gì phải tò mò chứ? Nếu thực sự muốn tôi giải thích, tôi chỉ có một câu thôi. Tôi sở dĩ biết bởi vì chính tôi nhìn thấy khuôn mặt không hay ho của người đàn dương cầm kia. Chỉ đơn giản như vậy thôi.”
“Nhưng là..."
“Ron, anh xem năng lực tôi lại kém cỏi đến như vậy? Nếu tôi thực sự làm, tôi còn muốn đối chất với Mạch Khê?” Phỉ Tỳ Mạn phiền lòng vung tay lên.
Ron á khẩu không trả lời được, đây đúng là có lý mà.
Mạch Khê suy nghĩ thật kỹ, rồi nhìn về phía Phỉ Tỳ Mạn, kiên định hỏi, “Theo lời tiền bối vừa nói, hẳn chị biết ai là người đã làm việc này?”
Phỉ Tỳ Mạn này luôn luôn tâm khí cao ngạo, nói gì cũng “cả vú lấp miệng em”, bộ dáng lúc nào cũng lạnh lùng, nhưng thực ra con người không xấu. Có đôi khi thậm chí ăn nói có chút chua ngoa nhưng tâm cô ta lại mềm giống đậu phụ vậy. Nếu đúng là như vậy, cô ấy hoàn toàn có thể không đồng ý diễn tiết mục dành cho khách mời.
Phỉ Tỳ Mạn nghe xong, hừ lạnh một tiếng. “Tôi nói rồi, cô là đối tượng khiến người ta rất muốn chọc phá. Chẳng qua người đó thật bất hạnh, cô thực sự là người không thể động vào được, đương nhiên, không phải bởi vì năng lực của cô, mà do người đàn ông sau lưng cô!”
“Chị…có ý gì?” Tâm Mạch Khê nghẹn một cái.
Phỉ Tỳ Mạn cười lạnh một tiếng, đột nhiên cúi đầu xuống, kề sát môi bên tai cô, “Tổng Giám đốc Lôi thị, cũng là ông chủ của chúng ta...Lôi Dận!”
Thân mình Mạch Khê đột nhiên run lên, hơi lùi về phía sau một chút. Phỉ Tỳ Mạn ngẩng đầu, bên môi toàn là ý cười lạnh lùng...
“Tôi nói không sai chứ? Chuyện này tuy nói mọi người ai cũng biết, nhưng tốt nhất vẫn là trong lòng hiểu không nên nói ra. Có đôi khi nói nhiều sai cũng nhiều, không phải sao?”
“Chị rốt cuộc muốn nói gì?” Mạch Khê sắc bén nhìn cô.
“Rất đơn giản, tôi lần này muốn khuyên cô một chút, sự tình không nên chỉ nhìn bề ngoài của nó. Mượn sự kiện lần này, tôi hại cô có ý nghĩa gì không? Lấy thời gian cô nhìn tôi còn không bằng nghĩ xem nếu cô không lên sân khấu, ai có lợi nhất?”
Giọng nói Phỉ Tỳ Mạn không mặn không nhạt, dáng vẻ hoàn toàn là chuyện không liên quan đến mình, “Cô không lên sân khấu thì không có cách nào hát bài hát mới, ngày phát hành đương nhiên sẽ chậm lại. Với ca sĩ trong công ty này, còn có ai cùng thời gian phát hành bài hát mới với cô? Tôi nói như vậy thôi, người thông minh như cô, hẳn rõ ràng cả rồi.”
Sắc mặt Mạch Khê cùng Ron đều thay đổi, bởi cả hai đều cùng nghĩ đến một người duy nhất...Elyse. Đây chính là người cùng Mia tranh chấp trong toilet với Mạch Khê lần trước. Kết quả Mia bị cắt hợp đồng, Elyse còn ở lại công ty…
Mạch Khê vừa muốn mở miệng, lại nghe thấy tiếng con gái hét chói tai bên ngoài, sau đó cửa toilet bị đẩy ra, một bàn tay lớn ném mạnh Elyse vào trong. Thân xác và tinh thần xụi lơ ngồi luôn trên mặt sàn, mái tóc vốn tinh tế chải chuốt cũng trở nên hỗn độn, chật vật vô cùng.
Cô hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mắt, như thể vừa gặp quỷ vậy.
Mọi người giật mình. Người kéo Elyse đến toilet không ai khác, chính là Phí Dạ bên người Lôi Dận. Sườn mặt cương nghị của hắn vô cùng nghiêm túc, ánh mắt hoàn toàn lạnh lẽo. Nhìn hắn, trong chớp mắt Mạch Khê lại đột nhiên nghĩ tới...Lôi Dận! Hệt như Lôi Dận!
“Phí Dạ tiên sinh, chuyện này…” Ron thấy được cảnh này, giật mình mất hồn mất vía.
“Nữ ca sĩ này hạ thuốc xổ trong thức uống của nghệ sĩ đàn dương cầm. Anh là người phụ trách, giao cho anh xử lý!” Phí Dạ lạnh như băng nói.
“Tôi…tôi không có, không phải tôi, thực sự không phải…”
Elyse cuống quýt giải thích, gian nan đứng dậy kéo tay Mạch Khê, “Mạch Khê, xin cô tin tưởng tôi, chuyện này thực không phải tôi làm mà..."
“Elyse, cô..."
“Đây là băng theo dõi lúc đấy.”
Phí Dạ lấy ra một cuộn băng ném xuống đất. Elyse khi nhìn thấy cuộn băng, trong nháy mắt trở nên tuyệt vọng.
Tất cả mọi người đều không thể đoán được, thì ra trong mỗi góc cũng có camera theo dõi…
Trái tim Mạch Khê băng giá nhìn Elyse, giọng nhẹ nhàng nhưng cũng tuyệt tình, “Elyse, tôi thực sự đã cho cô một cơ hội, sao cô còn làm chuyện này nữa?”
“Mạch Khê, tôi…”
“Ron, mọi sự đều rõ ràng cả rồi, anh là người đại diện, xử lý đi…”
Mạch Khê có chút mệt mỏi, sau đó nhìn về phía Phỉ Tỳ Mạn, cúi thấp người, “Thực xin lỗi, tiền bối Phỉ Tỳ Mạn.”
Apple biết tội, cũng vội vàng cúi xuống.
“Quên đi, sự tình rõ ràng là tốt rồi, rôi còn bề bộn nhiều việc, bị mấy sự nhỏ nhặt như thế này làm chậm trễ!”
Phỉ Tỳ Mạn như không đoán được Mạch Khê đã nói là sẽ làm, sắc mặt cũng hòa dịu một chút, mất tự nhiên mà lạnh lùng nói.“Yana, còn không đi?”
“Vâng vâng…”
Hai người rời khỏi toilet.
“Phí Dạ, tôi muốn rời khỏi đây, mệt quá…”
Mạch Khê thở dài một hơi, ngón tay mảnh khảnh xoa xoa thái dương. Biết hết chân tướng sự việc, thân mình cô như sợi dây bị kéo căng bỗng trở nên mềm oặt mất sức.
Thấy sắc mặt cô có chút không tốt, Phí Dạ gật đầu, không nói gì nữa, đưa cô rời đi…
Bóng đêm kéo về, một chút ánh sáng hồng nhạt cuối trời bừng lên, rồi biến mất. Từng chấm sáng nhỏ trên bầu trời cũng tựa hồ mất đi vẻ đẹp vốn có. Bóng đêm bao phủ toàn bộ thành phố phù hoa…
Cửa sổ xe kéo xuống làm hiện ra cảnh vật một bên đường. Mạch Khê tựa thân mình vào ghế xe phía sau, váy lụa trắng thật dài dừng ở mắt cá chân. Cô cởi đôi giày cao gót ra, đôi chân nhỏ đẹp đẽ như ngà voi sáng bóng, đầy nét mê người.
Ngồi ở vị trí lái xe, Phí Dạ nhìn cô qua kính chiếu hậu, một lúc lâu sau mới cúi đầu nói, “Tiểu thư Mạch Khê, sắc mặt của cô quả thực không ổn lắm.”
Từ lúc trong phòng tiệc đi ra, cả người cô đều không còn sức lực.
Mạch Khê nghe xong, đôi mắt đẹp không chớp mắt nhìn bầu trời đêm, nhẹ nhàng nói, “Ngay cả anh Thiên Luật cũng không chịu nói sự thật cho tôi biết…”
Phí Dạ nghe cô nói, đáy mắt có chút đau lòng, “Tiểu thư Mạch Khê hiểu lầm rồi, thiếu gia Thiên Luật nhận được điện thoại khẩn, phải về công ty xử lý công việc, không phải muốn trốn tránh vấn đề của cô.”
Mạch Khê hạ tầm mắt xuống, dừng trên người Phí Dạ, kiên định nói, “Anh ấy nhất định biết rất nhiều việc về mẹ tôi! Tôi không ngu ngốc, anh ấy chỉ đơn giản không muốn nói cho tôi biết!”
“Tiểu thư Mạch Khê..."
“Quên đi, sớm muộn gì tôi cũng hỏi được!” Mạch Khê khoát tay, đôi mắt xinh đẹp lại hiện lên nét ưu thương.
Phí Dạ thở nhẹ một tiếng, “Tiểu thư Mạch Khê, thời gian không còn sớm nữa.”
“Anh muốn dẫn tôi trở về tòa thành, phải không?” Mạch Khê thông minh mà hỏi.
Buổi biểu diễn chấm dứt cũng là lúc tự do của cô chấm dứt theo!
“Lôi tiên sinh đang đợi tiểu thư Mạch Khê trở về.”
Mạch Khê nghe vậy, ánh mắt hiện lên chút hận ý cùng đau đớn tột độ, ngay cả con ngươi đang co lại cũng loan đầy nước, khó chịu đến không tưởng.
“Tiểu thư Mạch Khê?” Phí Dạ thấy sắc mặt cô nhợt nhạt đến dọa người, thân thiết nhìn về phía cô hỏi.
Mạch Khê lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn lại ngoan ngoãn đáng yêu hết sức…
“Tôi có thể về trễ một chút không?”
“Chuyện này…”
“Tôi cam đoan sẽ quay về, chỉ là, tôi không muốn mất tự do nhanh như vậy. Chúng ta về trước mà, bữa tiệc còn chưa chấm dứt đâu…” Mạch Khê nhìn hắn khẩn cầu.
Ánh mắt yếu ớt của một cô gái đều dễ khiến đàn ông mềm lòng. Phí Dạ lại là một người đàn ông bình thường, tất nhiên không qua nổi cửa này, đành phải thở dài, nhẹ giọng hỏi...
“Tiểu thư Mạch Khê muốn đi đâu?”
“Tôi muốn đi…”
Mạch Khê nghĩ nghĩ, đột nhiên đầy hứng khởi mà bật dậy, nhướng cả thân mình hướng đến Phí Dạ cười ngọt ngào, “Tạm thời giữ bí mật nha, nhưng mà chỗ đó mình đến sau, bây giờ phải qua chỗ nay trước đã.”
“Nơi nào?”
Phí Dạ dường như cũng được cảm xúc của cô lây lan, tâm trạng đang không vui cũng thoải mái hẳn lên.
Mạch Khê cười thần bí, “Shop quần áo nữ.”
————————
Xe vòng vòng một lúc trên đường mới dừng lại trước một cửa hàng quần áo. Phí Dạ xuống xe, nhìn một cảnh trước mắt này, chợt ngẩn ra…
Đây là shop quần áo cô nói?
Mạch Khê thấy hắn giật mình, muốn cười lăn, nhưng cố nói, “Đây là shop bạn tốt của tôi hay ghé qua đó, cô ấy cũng thường hay mặc nữa, nhìn đẹp lắm ý.”
Phí Dạ nhìn cửa hàng không có chút sang trọng cùng vị trí cao nhã, khẳng định chắc chắn đây là shop bình dân, vì thế gian nan mở miệng nói, “Tiểu thư Mạch Khê thực muốn tới đây mua quần áo? Nếu tiểu thư muốn mua quần áo mới, bên KY của Nhiếp thị sẽ đưa tới cho cô chọn.”
Mạch Khê khoát tay chặn lại, “Mặc quần áo chưa hẳn phải mặc hàng hiệu mới đẹp. Với lại, quần áo của KY không thích hợp đến đó chơi…”
“Rốt cuộc tiểu thư Mạch Khê muốn đi chơi ở đâu?” Phí Dạ nghi ngờ nhìn cô.
“Tóm lại lúc đến anh sẽ biết, đêm nay tôi muốn thả lỏng một chút.”
Mạch Khê hít sâu một hơi, kéo cánh tay Phí Dạ, “Đi thôi, đừng để ý nhiều. Đúng rồi..." Cô chợt nhớ ra điều gì đấy, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên trở nên xấu hổ…
Phí Dạ đầu tiên bị hoảng sợ bởi bộ dáng của cô, sau đó thấy vẻ mặt xấu hổ kia, đột nhiên rõ ràng ý muốn của cô, nhưng lại cố ý cười cười, thấp giọng hỏi...
“Như thế nào?”
Mạch Khê cắn cắn môi, nhìn về phía hắn có chút mất tự nhiên, “Cái đó á…Đêm nay tôi không mang tiền theo…”
Xấu hổ chết được.
“Tiểu thư Mạch Khê thích cái gì cứ mua, tôi xin đài thọ.” Phí Dạ cúi đầu nói, giọng nói trầm thấp dịu dàng.
“Cảm ơn!” Mạch Khê cười ngọt nào với hắn, chạy vào.
Nụ cười của cô khiến lòng Phí Dạ nhộn nhạo, ngay sau đó, bên môi hắn gợn lên ý cười nhàn nhạt, cũng bước theo vào.
Cùng con gái đi mua đồ, đối với Phí Dạ vẫn là lần đầu tiên. Cùng đi mua đồ, nhưng rồi còn chờ để thay bộ này bộ khác, Phí Dạ cũng là lần đầu.
Cũng là lần đầu...hắn lại không có cảm giác mất kiên nhẫn cùng phiền chán.
Trước tấm gương thử quần áo, Mạch Khê vui vẻ giống như tinh linh nhỏ. Bộ váy lụa trắng mặc trong yến hội đã sớm bị cô vứt sang một bên, cả đôi giày cao gót kia cũng bên trái bên phải lung tung. Đôi giày này, là Lôi Dận phái người mang về từ bên Pháp, trên cả thế giới này cũng chỉ có một đôi, làm theo yêu cầu.
Mà cô, giờ khắc này lại mặc bộ quần áo không thể đơn giản hơn của cửa hàng. Phía trên là áo thun trắng đơn giản, một cái quần bò, chân mang đôi xăng đan. Tuy rằng làm cũng có vẻ cẩn thận, nhưng giá trị cũng không bằng một góc so với đôi giày kia.
Nhưng mà...
Trang phục đơn giản như vậy khiến Mạch Khê tràn ngập sức sống hẳn lên.
Áo trắng ôm chặt lấy khuôn ngực đầy đặn, quần jean bó bọc lấy những đường cong ẩn hiện vô cùng khêu gợi, hai chân thon dài, mông tròn và đầy. Diện mạo ấy khiến phụ nữ cũng cảm thấy thua kém, đàn ông thì thực thèm khát khi nhìn.
Phí Dạ ngồi trên sô pha, nhẫn nại nhìn cô trước gương quay qua quay lại, ý cười bên môi lan tràn tới tận đáy mắt…
Nơi đây, vào một buổi đêm dễ chịu, trong cửa hàng quần áo, người đàn ông cao lớn cùng cô gái bé nhỏ xinh đẹp phải khiến người ta chú ý.
Chủ tiệm là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, nhìn qua rất khôn khéo, có khả năng bán hàng. Chị ta có một mái tóc vàng dài được buộc cẩn thận tỉ mỉ sau đầu. Vừa nhìn thấy đôi khách hàng này thân phận không tầm thường so với những người khác, chị đã nhanh chóng đuổi đám nhân viên luôn vây quanh Phí Dạ sang chỗ khác, tự mình ra trận.
Tạm thời không nói lúc bọn họ bước vào đây, chỉ cần nhìn cái xe sang trọng kia cũng đủ biết được. Vị tiểu thư trước gương này toàn thân cao thấp đều là phục sức đủ để người ta sống hết nửa đời người.
“Tiên sinh, bạn gái ngài mặc bộ quần áo này thực sự xinh đẹp vô cùng.” Chủ tiệm khen từ tận đáy lòng.
Vị tiểu thư này dáng người đúng là chuẩn, cao gầy,, da thịt nhuận ngọc giống như được phủ một tầng sáng bóng, nhìn qua cực kỳ xinh đẹp.
Phí Dạ cũng không giải thích gì, chỉ đơn giản nhìn người trước gương kia, ý cười nhẹ nhàng. Nụ cười này như nắng ấm mùa xuân, rõ ràng mang theo ý tứ chiều chuộng.
Chủ tiệm tinh mắt thấy rất rõ ràng. Tuy phải nói rằng cô gái kia nhìn khá nhỏ, còn người đàn ông này lại rất nhiều tuổi, nhưng mà, tình yêu trong mắt người đàn ông này lại quá rõ ràng. Chị ta cũng là người từng trải, đương nhiên hiểu rõ ánh mắt như thế này của người đàn ông biểu thị cho điều gì. Vì thế chị đảo đảo mắt, mỉm cười đề nghị...
“Tiên sinh, cửa hàng chúng tôi cũng vừa mới về rất nhiều trang phục cho nam giới, ngài có muốn thử một bộ hay không?”
“Không cần.”
Phí Dạ lạnh nhạt trả lời một câu. Cửa hàng này phong cách hơi quậy phá một chút, nhất là trang phục của nam gần như đều là phong cách hip-hop. Mà hắn, lại rất khó tưởng tượng dáng vẻ mình khi khoác lên mấy bộ đồ kiểu đó.
Mạch Khê nghe được lời chủ tiệm nói, bưng miệng cười, “Phí Dạ..."
Phí Dạ đứng dậy bước tới, thấy ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt cười của cô như sao đêm khuya, đúng thật rất mê người. Khóe môi cương nghị hơi hơi gợi lên, “Sao?”
“Tôi đột nhiên nghĩ, nếu anh thực sự mặc vào mấy bộ đồ đó thì sẽ thế nào nha.” Mạch Khê cười đến ngửa tới ngửa lui, trong mắt hiện lên nét giảo hoạt.
“Cô đang giễu cợt tôi sao?”
Đôi mày anh tuấn của Phí Dạ hơi nhíu một chút, sự giảo hoạt trẻ con của Mạch Khê lay động hắn, khiến nội tâm hắn hơi hơi chấn động. Tiếng nói trầm thấp càng thêm dịu dàng, như đang nuông chiều người yêu bé nhỏ của mình.
Mạch Khê thè lưỡi, “Người ta chỉ là tò mò thôi ấy, tại luôn nhìn thấy anh ăn mặc nghiêm chỉnh như thế.”
Phí Dạ không nói gì thêm, chỉ nhịn không được nâng tay xoa nhẹ đỉnh đầu cô, như đang vuốt ve một con mèo nhỏ, dịu dàng thuyết phục:
“Quần áo ở đây không thích hợp với tôi.”
“Cũng đúng nha, nếu anh mặc mấy bộ kia thì…” Mạch Khê chỉ nói được một nửa thì buồn cười không thôi.
Phí Dạ lắc đầu cười, nhìn vẻ mặt có chút bướng bỉnh của cô.
“Thế nào? Bộ này đẹp không?” Mạch Khê đứng trước tấm gương lớn xoay một vòng, toàn thân tràn ngập vẻ xinh đẹp.
“Đẹp lắm.”
Trong kính phản chiếu hình ảnh Phí Dạ ngưng mắt nhìn cô thật lâu, tỉnh cảm tràn đầy chậm rãi lan xuống, phủ lấy cô gái có lúm đồng tiền đáng yêu này.
“Khó chọn quá đi, mấy món này tôi đều thích hết, nhưng mà bộ kia cũng đẹp nữa.” Mạch Khê đau đầu nhìn nhìn mấy bộ quần áo vừa thử qua.
Phí Dạ nhẹ nhàng cười, “Nếu cô thích thì cứ mua hết.”
“Thật á?”
Mạch Khê đầy hứng khởi, không phải vì vấn đề tiền bạc, mà cô thực không nghĩ tới Phí Dạ chẳng hề ngăn cản cô mặc kiểu này.
“Đương nhiên” Phí Dạ nhìn cô trả lời.
Từ khi cô sống trong tòa thành, muốn mặc quần áo ra sao, muốn ăn thức ăn nào, muốn học cái gì đều do Lôi tiên sinh sắp xết hết thảy. Đương nhiên, chỉ cần cô thích, Lôi tiên sinh cũng sẽ thỏa mãn yêu cầu đó, nhưng chỉ có một điều kiện duy nhất...sở thích ấy phải tương xứng với thân phận đại tiểu thư của Lôi gia mới được. Cô mới có mười tám tuổi, đúng độ tuổi thích ầm ĩ thích cười đùa, không nên giống một con rối bị người khác nắm giữ chặt chẽ, điều khiển trong tay.
Chủ tiệm quần áo là một người đàn bà thông minh, thấy thế, lập tức chọn thêm vài món quần áo nữa, bước lên cười tươi, “Tiểu thư thật là tốt số quá đi, bạn trai cô thương cô như vậy đó. Đây, mấy món này là hàng mới về của chúng tôi, cũng thử xem thế nào? Con gái trẻ đúng là tốt thật, mặc cái gì cũng đẹp hết.”
Chị hoàn toàn nắm bắt được tâm lý cố hữu của những cô gái ở tuổi Mạch Khê, luôn luôn thích những thứ xinh đẹp như thế này. Quả nhiên, Mạch Khê lời thứ hai cũng không nói, vui mừng túm lấy mấy bộ kia đi thử, thậm chí quên cả việc giải thích cho chủ tiệm hai người không phải là người yêu.
Phí Dạ mỉm cười cưng chiều, trong lòng hắn, cho tới ngày hôm nay chưa từng có cảm giác thỏa mãn như vậy.
Như thể…thực sự cùng bạn gái đến mua quần áo vậy…
Một lúc sau, Mạch Khê từ trong phòng thử đồ đi ra, khiến mắt Phí Dạ lóe sáng, chân mày đồng thời cũng nhíu nhíu lại.
“Phí Dạ, bộ này thế nào? Tôi mặc đẹp chứ?”
Cô hưng phấn chạy đến trước gương lớn, vừa lòng nhìn bộ quần áo đang mặc trên người.
Kỳ thực nói quần áo thì có chút hơi quá đi, chuẩn xác là chỉ mấy miếng vải đắp lên mà thành, đây chính là nguyên nhân khiến Phí Dạ nhíu mày.
Phần thân trên chỉ đơn thuần là ‘một miếng vải’ màu đen. Người thiết kế thật ra cũng rất tinh tế, trang trí thêm những hạt thủy tinh để bớt phần trống trước ngực. Bên dưới là một cái quần ngắn cũn cỡn, cùng màu đen phối hợp với ‘áo’ ở trên càng tăng thêm sức quyến rũ. Hai chân thon dài của Mạch Khê lộ ra trong không khí, giống như có ánh trăng chiếu trên đôi chân cô, toát ra một cảm giác mê hoặc quỷ mị, khiến đàn ông đều muốn phạm tội.
Phí Dạ giật mình sửng sốt một lúc lâu mới bước lên, cúi đầu nói, “Tiểu thư Mạch Khê, Lôi tiên sinh sẽ không thích cô mặc thành cái dạng này.”
“Là tôi mặc, không phải ông ta mặc. Ông ta càng không muốn tôi mặc thì tôi càng phải mặc cho ông ta xem!”
Phỉ Tỳ Mạn như gặp chuyện hết sức buồn cười nhìn Ron, “Anh không cần giỡn như vậy được không? Tôi tới tham gia yến hội lần này đơn giản là cho công ty chút mặt mũi mà thôi. Anh ở đây muốn tôi giải thích cái gì? Còn muốn tôi giải thích với những người như thế này? Có lầm không đó?”
“Ai da, Phỉ Tỳ Mạn…”
Ron bất đắc dĩ lắc lắc đầu, “Mọi chuyện đã loạn hết lên cả rồi, cô đừng khiến cho nó loạn thêm nữa được không?”
Phỉ Tỳ Mạn trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái, “Anh còn biết đây là cái vòng luẩn quẩn? Vậy hẳn là cũng rõ loại chuyện này mỗi ngày đều xảy ra trong cái giới này, có cái quái gì phải tò mò chứ? Nếu thực sự muốn tôi giải thích, tôi chỉ có một câu thôi. Tôi sở dĩ biết bởi vì chính tôi nhìn thấy khuôn mặt không hay ho của người đàn dương cầm kia. Chỉ đơn giản như vậy thôi.”
“Nhưng là..."
“Ron, anh xem năng lực tôi lại kém cỏi đến như vậy? Nếu tôi thực sự làm, tôi còn muốn đối chất với Mạch Khê?” Phỉ Tỳ Mạn phiền lòng vung tay lên.
Ron á khẩu không trả lời được, đây đúng là có lý mà.
Mạch Khê suy nghĩ thật kỹ, rồi nhìn về phía Phỉ Tỳ Mạn, kiên định hỏi, “Theo lời tiền bối vừa nói, hẳn chị biết ai là người đã làm việc này?”
Phỉ Tỳ Mạn này luôn luôn tâm khí cao ngạo, nói gì cũng “cả vú lấp miệng em”, bộ dáng lúc nào cũng lạnh lùng, nhưng thực ra con người không xấu. Có đôi khi thậm chí ăn nói có chút chua ngoa nhưng tâm cô ta lại mềm giống đậu phụ vậy. Nếu đúng là như vậy, cô ấy hoàn toàn có thể không đồng ý diễn tiết mục dành cho khách mời.
Phỉ Tỳ Mạn nghe xong, hừ lạnh một tiếng. “Tôi nói rồi, cô là đối tượng khiến người ta rất muốn chọc phá. Chẳng qua người đó thật bất hạnh, cô thực sự là người không thể động vào được, đương nhiên, không phải bởi vì năng lực của cô, mà do người đàn ông sau lưng cô!”
“Chị…có ý gì?” Tâm Mạch Khê nghẹn một cái.
Phỉ Tỳ Mạn cười lạnh một tiếng, đột nhiên cúi đầu xuống, kề sát môi bên tai cô, “Tổng Giám đốc Lôi thị, cũng là ông chủ của chúng ta...Lôi Dận!”
Thân mình Mạch Khê đột nhiên run lên, hơi lùi về phía sau một chút. Phỉ Tỳ Mạn ngẩng đầu, bên môi toàn là ý cười lạnh lùng...
“Tôi nói không sai chứ? Chuyện này tuy nói mọi người ai cũng biết, nhưng tốt nhất vẫn là trong lòng hiểu không nên nói ra. Có đôi khi nói nhiều sai cũng nhiều, không phải sao?”
“Chị rốt cuộc muốn nói gì?” Mạch Khê sắc bén nhìn cô.
“Rất đơn giản, tôi lần này muốn khuyên cô một chút, sự tình không nên chỉ nhìn bề ngoài của nó. Mượn sự kiện lần này, tôi hại cô có ý nghĩa gì không? Lấy thời gian cô nhìn tôi còn không bằng nghĩ xem nếu cô không lên sân khấu, ai có lợi nhất?”
Giọng nói Phỉ Tỳ Mạn không mặn không nhạt, dáng vẻ hoàn toàn là chuyện không liên quan đến mình, “Cô không lên sân khấu thì không có cách nào hát bài hát mới, ngày phát hành đương nhiên sẽ chậm lại. Với ca sĩ trong công ty này, còn có ai cùng thời gian phát hành bài hát mới với cô? Tôi nói như vậy thôi, người thông minh như cô, hẳn rõ ràng cả rồi.”
Sắc mặt Mạch Khê cùng Ron đều thay đổi, bởi cả hai đều cùng nghĩ đến một người duy nhất...Elyse. Đây chính là người cùng Mia tranh chấp trong toilet với Mạch Khê lần trước. Kết quả Mia bị cắt hợp đồng, Elyse còn ở lại công ty…
Mạch Khê vừa muốn mở miệng, lại nghe thấy tiếng con gái hét chói tai bên ngoài, sau đó cửa toilet bị đẩy ra, một bàn tay lớn ném mạnh Elyse vào trong. Thân xác và tinh thần xụi lơ ngồi luôn trên mặt sàn, mái tóc vốn tinh tế chải chuốt cũng trở nên hỗn độn, chật vật vô cùng.
Cô hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mắt, như thể vừa gặp quỷ vậy.
Mọi người giật mình. Người kéo Elyse đến toilet không ai khác, chính là Phí Dạ bên người Lôi Dận. Sườn mặt cương nghị của hắn vô cùng nghiêm túc, ánh mắt hoàn toàn lạnh lẽo. Nhìn hắn, trong chớp mắt Mạch Khê lại đột nhiên nghĩ tới...Lôi Dận! Hệt như Lôi Dận!
“Phí Dạ tiên sinh, chuyện này…” Ron thấy được cảnh này, giật mình mất hồn mất vía.
“Nữ ca sĩ này hạ thuốc xổ trong thức uống của nghệ sĩ đàn dương cầm. Anh là người phụ trách, giao cho anh xử lý!” Phí Dạ lạnh như băng nói.
“Tôi…tôi không có, không phải tôi, thực sự không phải…”
Elyse cuống quýt giải thích, gian nan đứng dậy kéo tay Mạch Khê, “Mạch Khê, xin cô tin tưởng tôi, chuyện này thực không phải tôi làm mà..."
“Elyse, cô..."
“Đây là băng theo dõi lúc đấy.”
Phí Dạ lấy ra một cuộn băng ném xuống đất. Elyse khi nhìn thấy cuộn băng, trong nháy mắt trở nên tuyệt vọng.
Tất cả mọi người đều không thể đoán được, thì ra trong mỗi góc cũng có camera theo dõi…
Trái tim Mạch Khê băng giá nhìn Elyse, giọng nhẹ nhàng nhưng cũng tuyệt tình, “Elyse, tôi thực sự đã cho cô một cơ hội, sao cô còn làm chuyện này nữa?”
“Mạch Khê, tôi…”
“Ron, mọi sự đều rõ ràng cả rồi, anh là người đại diện, xử lý đi…”
Mạch Khê có chút mệt mỏi, sau đó nhìn về phía Phỉ Tỳ Mạn, cúi thấp người, “Thực xin lỗi, tiền bối Phỉ Tỳ Mạn.”
Apple biết tội, cũng vội vàng cúi xuống.
“Quên đi, sự tình rõ ràng là tốt rồi, rôi còn bề bộn nhiều việc, bị mấy sự nhỏ nhặt như thế này làm chậm trễ!”
Phỉ Tỳ Mạn như không đoán được Mạch Khê đã nói là sẽ làm, sắc mặt cũng hòa dịu một chút, mất tự nhiên mà lạnh lùng nói.“Yana, còn không đi?”
“Vâng vâng…”
Hai người rời khỏi toilet.
“Phí Dạ, tôi muốn rời khỏi đây, mệt quá…”
Mạch Khê thở dài một hơi, ngón tay mảnh khảnh xoa xoa thái dương. Biết hết chân tướng sự việc, thân mình cô như sợi dây bị kéo căng bỗng trở nên mềm oặt mất sức.
Thấy sắc mặt cô có chút không tốt, Phí Dạ gật đầu, không nói gì nữa, đưa cô rời đi…
Bóng đêm kéo về, một chút ánh sáng hồng nhạt cuối trời bừng lên, rồi biến mất. Từng chấm sáng nhỏ trên bầu trời cũng tựa hồ mất đi vẻ đẹp vốn có. Bóng đêm bao phủ toàn bộ thành phố phù hoa…
Cửa sổ xe kéo xuống làm hiện ra cảnh vật một bên đường. Mạch Khê tựa thân mình vào ghế xe phía sau, váy lụa trắng thật dài dừng ở mắt cá chân. Cô cởi đôi giày cao gót ra, đôi chân nhỏ đẹp đẽ như ngà voi sáng bóng, đầy nét mê người.
Ngồi ở vị trí lái xe, Phí Dạ nhìn cô qua kính chiếu hậu, một lúc lâu sau mới cúi đầu nói, “Tiểu thư Mạch Khê, sắc mặt của cô quả thực không ổn lắm.”
Từ lúc trong phòng tiệc đi ra, cả người cô đều không còn sức lực.
Mạch Khê nghe xong, đôi mắt đẹp không chớp mắt nhìn bầu trời đêm, nhẹ nhàng nói, “Ngay cả anh Thiên Luật cũng không chịu nói sự thật cho tôi biết…”
Phí Dạ nghe cô nói, đáy mắt có chút đau lòng, “Tiểu thư Mạch Khê hiểu lầm rồi, thiếu gia Thiên Luật nhận được điện thoại khẩn, phải về công ty xử lý công việc, không phải muốn trốn tránh vấn đề của cô.”
Mạch Khê hạ tầm mắt xuống, dừng trên người Phí Dạ, kiên định nói, “Anh ấy nhất định biết rất nhiều việc về mẹ tôi! Tôi không ngu ngốc, anh ấy chỉ đơn giản không muốn nói cho tôi biết!”
“Tiểu thư Mạch Khê..."
“Quên đi, sớm muộn gì tôi cũng hỏi được!” Mạch Khê khoát tay, đôi mắt xinh đẹp lại hiện lên nét ưu thương.
Phí Dạ thở nhẹ một tiếng, “Tiểu thư Mạch Khê, thời gian không còn sớm nữa.”
“Anh muốn dẫn tôi trở về tòa thành, phải không?” Mạch Khê thông minh mà hỏi.
Buổi biểu diễn chấm dứt cũng là lúc tự do của cô chấm dứt theo!
“Lôi tiên sinh đang đợi tiểu thư Mạch Khê trở về.”
Mạch Khê nghe vậy, ánh mắt hiện lên chút hận ý cùng đau đớn tột độ, ngay cả con ngươi đang co lại cũng loan đầy nước, khó chịu đến không tưởng.
“Tiểu thư Mạch Khê?” Phí Dạ thấy sắc mặt cô nhợt nhạt đến dọa người, thân thiết nhìn về phía cô hỏi.
Mạch Khê lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn lại ngoan ngoãn đáng yêu hết sức…
“Tôi có thể về trễ một chút không?”
“Chuyện này…”
“Tôi cam đoan sẽ quay về, chỉ là, tôi không muốn mất tự do nhanh như vậy. Chúng ta về trước mà, bữa tiệc còn chưa chấm dứt đâu…” Mạch Khê nhìn hắn khẩn cầu.
Ánh mắt yếu ớt của một cô gái đều dễ khiến đàn ông mềm lòng. Phí Dạ lại là một người đàn ông bình thường, tất nhiên không qua nổi cửa này, đành phải thở dài, nhẹ giọng hỏi...
“Tiểu thư Mạch Khê muốn đi đâu?”
“Tôi muốn đi…”
Mạch Khê nghĩ nghĩ, đột nhiên đầy hứng khởi mà bật dậy, nhướng cả thân mình hướng đến Phí Dạ cười ngọt ngào, “Tạm thời giữ bí mật nha, nhưng mà chỗ đó mình đến sau, bây giờ phải qua chỗ nay trước đã.”
“Nơi nào?”
Phí Dạ dường như cũng được cảm xúc của cô lây lan, tâm trạng đang không vui cũng thoải mái hẳn lên.
Mạch Khê cười thần bí, “Shop quần áo nữ.”
————————
Xe vòng vòng một lúc trên đường mới dừng lại trước một cửa hàng quần áo. Phí Dạ xuống xe, nhìn một cảnh trước mắt này, chợt ngẩn ra…
Đây là shop quần áo cô nói?
Mạch Khê thấy hắn giật mình, muốn cười lăn, nhưng cố nói, “Đây là shop bạn tốt của tôi hay ghé qua đó, cô ấy cũng thường hay mặc nữa, nhìn đẹp lắm ý.”
Phí Dạ nhìn cửa hàng không có chút sang trọng cùng vị trí cao nhã, khẳng định chắc chắn đây là shop bình dân, vì thế gian nan mở miệng nói, “Tiểu thư Mạch Khê thực muốn tới đây mua quần áo? Nếu tiểu thư muốn mua quần áo mới, bên KY của Nhiếp thị sẽ đưa tới cho cô chọn.”
Mạch Khê khoát tay chặn lại, “Mặc quần áo chưa hẳn phải mặc hàng hiệu mới đẹp. Với lại, quần áo của KY không thích hợp đến đó chơi…”
“Rốt cuộc tiểu thư Mạch Khê muốn đi chơi ở đâu?” Phí Dạ nghi ngờ nhìn cô.
“Tóm lại lúc đến anh sẽ biết, đêm nay tôi muốn thả lỏng một chút.”
Mạch Khê hít sâu một hơi, kéo cánh tay Phí Dạ, “Đi thôi, đừng để ý nhiều. Đúng rồi..." Cô chợt nhớ ra điều gì đấy, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên trở nên xấu hổ…
Phí Dạ đầu tiên bị hoảng sợ bởi bộ dáng của cô, sau đó thấy vẻ mặt xấu hổ kia, đột nhiên rõ ràng ý muốn của cô, nhưng lại cố ý cười cười, thấp giọng hỏi...
“Như thế nào?”
Mạch Khê cắn cắn môi, nhìn về phía hắn có chút mất tự nhiên, “Cái đó á…Đêm nay tôi không mang tiền theo…”
Xấu hổ chết được.
“Tiểu thư Mạch Khê thích cái gì cứ mua, tôi xin đài thọ.” Phí Dạ cúi đầu nói, giọng nói trầm thấp dịu dàng.
“Cảm ơn!” Mạch Khê cười ngọt nào với hắn, chạy vào.
Nụ cười của cô khiến lòng Phí Dạ nhộn nhạo, ngay sau đó, bên môi hắn gợn lên ý cười nhàn nhạt, cũng bước theo vào.
Cùng con gái đi mua đồ, đối với Phí Dạ vẫn là lần đầu tiên. Cùng đi mua đồ, nhưng rồi còn chờ để thay bộ này bộ khác, Phí Dạ cũng là lần đầu.
Cũng là lần đầu...hắn lại không có cảm giác mất kiên nhẫn cùng phiền chán.
Trước tấm gương thử quần áo, Mạch Khê vui vẻ giống như tinh linh nhỏ. Bộ váy lụa trắng mặc trong yến hội đã sớm bị cô vứt sang một bên, cả đôi giày cao gót kia cũng bên trái bên phải lung tung. Đôi giày này, là Lôi Dận phái người mang về từ bên Pháp, trên cả thế giới này cũng chỉ có một đôi, làm theo yêu cầu.
Mà cô, giờ khắc này lại mặc bộ quần áo không thể đơn giản hơn của cửa hàng. Phía trên là áo thun trắng đơn giản, một cái quần bò, chân mang đôi xăng đan. Tuy rằng làm cũng có vẻ cẩn thận, nhưng giá trị cũng không bằng một góc so với đôi giày kia.
Nhưng mà...
Trang phục đơn giản như vậy khiến Mạch Khê tràn ngập sức sống hẳn lên.
Áo trắng ôm chặt lấy khuôn ngực đầy đặn, quần jean bó bọc lấy những đường cong ẩn hiện vô cùng khêu gợi, hai chân thon dài, mông tròn và đầy. Diện mạo ấy khiến phụ nữ cũng cảm thấy thua kém, đàn ông thì thực thèm khát khi nhìn.
Phí Dạ ngồi trên sô pha, nhẫn nại nhìn cô trước gương quay qua quay lại, ý cười bên môi lan tràn tới tận đáy mắt…
Nơi đây, vào một buổi đêm dễ chịu, trong cửa hàng quần áo, người đàn ông cao lớn cùng cô gái bé nhỏ xinh đẹp phải khiến người ta chú ý.
Chủ tiệm là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, nhìn qua rất khôn khéo, có khả năng bán hàng. Chị ta có một mái tóc vàng dài được buộc cẩn thận tỉ mỉ sau đầu. Vừa nhìn thấy đôi khách hàng này thân phận không tầm thường so với những người khác, chị đã nhanh chóng đuổi đám nhân viên luôn vây quanh Phí Dạ sang chỗ khác, tự mình ra trận.
Tạm thời không nói lúc bọn họ bước vào đây, chỉ cần nhìn cái xe sang trọng kia cũng đủ biết được. Vị tiểu thư trước gương này toàn thân cao thấp đều là phục sức đủ để người ta sống hết nửa đời người.
“Tiên sinh, bạn gái ngài mặc bộ quần áo này thực sự xinh đẹp vô cùng.” Chủ tiệm khen từ tận đáy lòng.
Vị tiểu thư này dáng người đúng là chuẩn, cao gầy,, da thịt nhuận ngọc giống như được phủ một tầng sáng bóng, nhìn qua cực kỳ xinh đẹp.
Phí Dạ cũng không giải thích gì, chỉ đơn giản nhìn người trước gương kia, ý cười nhẹ nhàng. Nụ cười này như nắng ấm mùa xuân, rõ ràng mang theo ý tứ chiều chuộng.
Chủ tiệm tinh mắt thấy rất rõ ràng. Tuy phải nói rằng cô gái kia nhìn khá nhỏ, còn người đàn ông này lại rất nhiều tuổi, nhưng mà, tình yêu trong mắt người đàn ông này lại quá rõ ràng. Chị ta cũng là người từng trải, đương nhiên hiểu rõ ánh mắt như thế này của người đàn ông biểu thị cho điều gì. Vì thế chị đảo đảo mắt, mỉm cười đề nghị...
“Tiên sinh, cửa hàng chúng tôi cũng vừa mới về rất nhiều trang phục cho nam giới, ngài có muốn thử một bộ hay không?”
“Không cần.”
Phí Dạ lạnh nhạt trả lời một câu. Cửa hàng này phong cách hơi quậy phá một chút, nhất là trang phục của nam gần như đều là phong cách hip-hop. Mà hắn, lại rất khó tưởng tượng dáng vẻ mình khi khoác lên mấy bộ đồ kiểu đó.
Mạch Khê nghe được lời chủ tiệm nói, bưng miệng cười, “Phí Dạ..."
Phí Dạ đứng dậy bước tới, thấy ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt cười của cô như sao đêm khuya, đúng thật rất mê người. Khóe môi cương nghị hơi hơi gợi lên, “Sao?”
“Tôi đột nhiên nghĩ, nếu anh thực sự mặc vào mấy bộ đồ đó thì sẽ thế nào nha.” Mạch Khê cười đến ngửa tới ngửa lui, trong mắt hiện lên nét giảo hoạt.
“Cô đang giễu cợt tôi sao?”
Đôi mày anh tuấn của Phí Dạ hơi nhíu một chút, sự giảo hoạt trẻ con của Mạch Khê lay động hắn, khiến nội tâm hắn hơi hơi chấn động. Tiếng nói trầm thấp càng thêm dịu dàng, như đang nuông chiều người yêu bé nhỏ của mình.
Mạch Khê thè lưỡi, “Người ta chỉ là tò mò thôi ấy, tại luôn nhìn thấy anh ăn mặc nghiêm chỉnh như thế.”
Phí Dạ không nói gì thêm, chỉ nhịn không được nâng tay xoa nhẹ đỉnh đầu cô, như đang vuốt ve một con mèo nhỏ, dịu dàng thuyết phục:
“Quần áo ở đây không thích hợp với tôi.”
“Cũng đúng nha, nếu anh mặc mấy bộ kia thì…” Mạch Khê chỉ nói được một nửa thì buồn cười không thôi.
Phí Dạ lắc đầu cười, nhìn vẻ mặt có chút bướng bỉnh của cô.
“Thế nào? Bộ này đẹp không?” Mạch Khê đứng trước tấm gương lớn xoay một vòng, toàn thân tràn ngập vẻ xinh đẹp.
“Đẹp lắm.”
Trong kính phản chiếu hình ảnh Phí Dạ ngưng mắt nhìn cô thật lâu, tỉnh cảm tràn đầy chậm rãi lan xuống, phủ lấy cô gái có lúm đồng tiền đáng yêu này.
“Khó chọn quá đi, mấy món này tôi đều thích hết, nhưng mà bộ kia cũng đẹp nữa.” Mạch Khê đau đầu nhìn nhìn mấy bộ quần áo vừa thử qua.
Phí Dạ nhẹ nhàng cười, “Nếu cô thích thì cứ mua hết.”
“Thật á?”
Mạch Khê đầy hứng khởi, không phải vì vấn đề tiền bạc, mà cô thực không nghĩ tới Phí Dạ chẳng hề ngăn cản cô mặc kiểu này.
“Đương nhiên” Phí Dạ nhìn cô trả lời.
Từ khi cô sống trong tòa thành, muốn mặc quần áo ra sao, muốn ăn thức ăn nào, muốn học cái gì đều do Lôi tiên sinh sắp xết hết thảy. Đương nhiên, chỉ cần cô thích, Lôi tiên sinh cũng sẽ thỏa mãn yêu cầu đó, nhưng chỉ có một điều kiện duy nhất...sở thích ấy phải tương xứng với thân phận đại tiểu thư của Lôi gia mới được. Cô mới có mười tám tuổi, đúng độ tuổi thích ầm ĩ thích cười đùa, không nên giống một con rối bị người khác nắm giữ chặt chẽ, điều khiển trong tay.
Chủ tiệm quần áo là một người đàn bà thông minh, thấy thế, lập tức chọn thêm vài món quần áo nữa, bước lên cười tươi, “Tiểu thư thật là tốt số quá đi, bạn trai cô thương cô như vậy đó. Đây, mấy món này là hàng mới về của chúng tôi, cũng thử xem thế nào? Con gái trẻ đúng là tốt thật, mặc cái gì cũng đẹp hết.”
Chị hoàn toàn nắm bắt được tâm lý cố hữu của những cô gái ở tuổi Mạch Khê, luôn luôn thích những thứ xinh đẹp như thế này. Quả nhiên, Mạch Khê lời thứ hai cũng không nói, vui mừng túm lấy mấy bộ kia đi thử, thậm chí quên cả việc giải thích cho chủ tiệm hai người không phải là người yêu.
Phí Dạ mỉm cười cưng chiều, trong lòng hắn, cho tới ngày hôm nay chưa từng có cảm giác thỏa mãn như vậy.
Như thể…thực sự cùng bạn gái đến mua quần áo vậy…
Một lúc sau, Mạch Khê từ trong phòng thử đồ đi ra, khiến mắt Phí Dạ lóe sáng, chân mày đồng thời cũng nhíu nhíu lại.
“Phí Dạ, bộ này thế nào? Tôi mặc đẹp chứ?”
Cô hưng phấn chạy đến trước gương lớn, vừa lòng nhìn bộ quần áo đang mặc trên người.
Kỳ thực nói quần áo thì có chút hơi quá đi, chuẩn xác là chỉ mấy miếng vải đắp lên mà thành, đây chính là nguyên nhân khiến Phí Dạ nhíu mày.
Phần thân trên chỉ đơn thuần là ‘một miếng vải’ màu đen. Người thiết kế thật ra cũng rất tinh tế, trang trí thêm những hạt thủy tinh để bớt phần trống trước ngực. Bên dưới là một cái quần ngắn cũn cỡn, cùng màu đen phối hợp với ‘áo’ ở trên càng tăng thêm sức quyến rũ. Hai chân thon dài của Mạch Khê lộ ra trong không khí, giống như có ánh trăng chiếu trên đôi chân cô, toát ra một cảm giác mê hoặc quỷ mị, khiến đàn ông đều muốn phạm tội.
Phí Dạ giật mình sửng sốt một lúc lâu mới bước lên, cúi đầu nói, “Tiểu thư Mạch Khê, Lôi tiên sinh sẽ không thích cô mặc thành cái dạng này.”
“Là tôi mặc, không phải ông ta mặc. Ông ta càng không muốn tôi mặc thì tôi càng phải mặc cho ông ta xem!”
Danh sách chương