Tiếng hô đau của Mạch Khê kéo lại lý trí của Lôi Dận…
“Đáng chết..."
Trong cơn kích tình, hắn đột nhiên thấy được biểu tình của Mạch Khê, đột nhiên kéo cô ra. Cô gái nhỏ vừa trải qua kịch liệt mà ngực trở nên phập phồng, sắc mặt hắn trong nháy mắt có chút ảo não.
Lời nói của Lôi Dận khiến nội tâm Mạch Khê nao nao, vừa trong một cái chớp mắt, cô dường như thấy được sự xin lỗi trên gương mặt người đàn ông này. Là như thế sao?
Một người đàn ông như hắn, đối với cô lại có áy náy? Hàng mi như thu thủy hơi chớp, đôi mắt sáng lướt qua một tia hoài nghi, lại như hạt ngọc ôn nhuận. Mặc dù có chút yếu ớt, nhưng sự xinh đẹp này cũng đủ gây chết người, càng khiến đàn ông phải điên cuồng.
“Đừng dùng ánh mắt vô tội này nhìn tôi nữa, bằng không...tôi sẽ không để ý đến tình trạng cơ thể em mà muốn em!” Dục tình trong mắt Lôi Dận chưa lui, giọng nói của hắn trở nên trầm đục hơn.
“Ông..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê đỏ lên, không khỏi vì bản thân mình vừa mới thất thần lúc nãy mà tức giận, nói nhỏ một câu, “Vô sỉ!”
Ánh mắt Lôi Dận sâu thẳm, thật rõ ràng, lời nói của Mạch Khê khiến hắn không vui. Nhóc con này, cứng đầu giống như tảng đá vậy!
Mạch Khê thấy thế, quay mặt sang chỗ khác, không thèm nhìn hắn nữa. Cô có thương tích trên người, tội gì phải lãng phí thời gian võ mồm với hắn chứ?
Sắc mặt Lôi Dận càng thêm khó coi. Ngay trong lúc bầu không khí đang vô cùng rối rắm, Phí Dạ đúng lúc gõ cửa phòng bệnh. “Vào đi!” Giọng nói trầm thấp rõ ràng mang vẻ không vui cùng tức giận.
Phí Dạ đi đến, vừa lúc nhìn thấy Mạch Khê đã tỉnh thì đôi mắt trầm tĩnh có chút kinh ngạc, lại như đã trút bỏ được tảng đá nặng trong lòng. Sau đó, ánh mắt hắn lại lần nữa dừng trên Lôi Dận, gương mặt khôi phục vẻ bình tĩnh trước giờ.
"Lôi tiên sinh!" Hắn muốn nói lại thôi.
Lôi Dận rời tầm mắt khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê, khi nhìn thoáng qua Phí Dạ, ánh mắt hắn có chút suy tư. Hắn quay đầu lại, vuốt lại mấy sợi tóc rối ở đầu vai Mạch Khê, rồi nói bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể…
"Khê nhi, em nghỉ ngơi đi, tôi sẽ quay lại ngay!”
Đôi mắt Mạch Khê một chút dao động cũng không có, cô chỉ trầm mặc chứ không nói gì.
Lôi Dận lẳng lặng chăm chú nhìn cô trong chốc lát, cố gắng kìm nén vẻ không vui trong mắt. Đột nhiên hắn đứng dậy, sải bước ra khỏi phòng bệnh.
Phí Dạ liếc nhìn Mạch Khê một cái. Khuôn mặt nhỏ nhắn dưới ánh nắng mặt trời càng vạn phần xinh đẹp. Hắn áp chế ý muốn tiến lên ân cần thăm hỏi cô lại mà rời đi theo sát Lôi Dận.
“Mấy cậu trông chừng cô ấy, gọi bác sĩ đến kiểm tra cho cô ấy một lần nữa!” Trước khi đi, Lôi Dận lạnh lùng ra lệnh cho mấy tên vệ sĩ đứng ở cửa.
Bọn vệ sĩ cung kính hạ thấp người!
“Vâng, Lôi tiên sinh!”
Ánh mặt trời chiếu xuống bóng dáng hờ hững của Lôi Dận trên hành lang.
———————————
Phòng nghỉ dành cho khách quý…
Nơi này thực yên tĩnh. Chỉ là một phòng nghỉ nhưng diện tích lại lên đến gần ba trăm mét vuông. Cả căn phòng được nhấn bởi sắc đỏ thẫm, kết hợp cùng màu đen và ánh vàng của đèn tường. Thiết kế của toàn bộ căn phòng khiến mỗi vị khách quý đến đây nghỉ ngơi đều có được cảm giác thoải mái.
Cách bài trí trong phòng cũng hết sức phong phú, hài hòa giữ đường nét và màu sắc. Căn phòng được thiết kế theo phong cách từ thời nữ hoàng Victoria, lại kết hợp với phong cách Trung Quốc. Chỉnh thể căn phòng nhìn qua rất thoải mái, tao nhã.
Trần nhà màu đen, trên tường dùng giấy dán màu đỏ thẫm. Trên tổng thể nền sắc đen đỏ còn điểm xuyết họa tiết hoa lan trắng, hoa bách hợp. Hàng ghế sofa da nổi bật. Ba mặt tường căn phòng đều có thể nhìn ra phong cảnh bên ngoài.
Lôi Dận ngồi trên sofa, thân mình cao lớn ngả ra nhìn có vẻ dong lười nhưng vẫn toát ra sự lạnh lùng. Hai ngày nay hắn luôn túc trực bên giường Mạch Khê nên đương nhiên khuôn mặt có chút uể oải.
“Lôi tiên sinh, đây là kết quả báo cáo ngài muốn!” Phí Dạ đóng cửa cẩn thận rồi đưa cho Lôi Dận một tập tài liệu, sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu.
Vừa rồi trong phòng bệnh, hắn không dám nói ra những lời này vì sợ Mạch Khê nghi ngờ.
Lôi Dận nhận lấy phong bao, gương mặt cương nghị thoáng hiện ra nét chần chờ. Ngay sau đó, hắn lại không do dự mà rút tờ báo cáo trong bao ra.
Giờ khắc này, lòng Phí Dạ có chút bồn chồn.
Tập báo cáo có mấy tờ giấy, tất cả đều có liên quan đến việc xét nghiệm ADN, hơn nữa đều là những số liệu phân tích chi chít. Lôi Dận cẩn thận xem, dường như xem mỗi trang rất lâu, cho đến một tờ cuối cùng…
Kết quả ghi ở cuối trang giấy…
Đột nhiên, khuôn mặt anh tuấn rõ ràng biến sắc, đôi mắt vốn bình tĩnh kia cũng chợt lạnh đi!
Phí Dạ cả kinh, Lôi tiên sinh biến đổi như vậy, chẳng lẽ là…
Không khí yên tĩnh trong căn phòng dường như bị đóng băng trong tức khắc, ngay cả ánh nắng chan hòa ngoài cửa sổ cũng không thể hòa tan đi sự lạnh lẽo bên trong. Đột nhiên rét lạnh như băng kết tháng chạp, tất cả đã thay đổi rõ ràng!
Lôi Dận nhìn chằm chằm vào kết quả xét nghiệm, nhìn chằm chằm vào số liệu cùng kết luận. Đôi mắt lạnh băng trong giây lát như đỏ au lên, đầy những tơ máu.
“Lôi tiên sinh!” Phí Dạ không nhịn được đã lên tiếng. Thấy Lôi Dận biểu hiện ngày càng khác lạ, hắn đã lấy bản kết quả lại, trực tiếp xem đến tờ cuối cùng. Chỉ liếc một cái, ánh mắt hắn liền sững sờ…
Tim hắn như ngừng đập, hắn lại nhìn về hướng Lôi Dận, sắc mặt hắn thực sự không che giấu nổi nỗi khiếp sợ!
Hết thảy đều yên tĩnh xuống dưới.
Mùi vị chết chóc như lan đầy căn phòng, không chừa một góc nào.
Cả hai người đều không nói gì, trong phòng yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ. Rất lâu sau…
"Phí Dạ!" Lôi Dận lên tiếng, nhưng nghe kĩ sẽ thấy trong giọng nói hắn có chút thê lương cùng tiều tụy.
“Dạ, Lôi tiên sinh, ngài có gì sai bảo?” Phí Dạ lập tức lấy lại bình tĩnh, cung kính hạ thấp người.
Lôi Dận tạm dừng một lúc, rất lâu sau cũng vẫn chưa lên tiếng. Hắn một lần nữa cầm bản báo cáo, nhìn chăm chú, nơi đáy mắt ánh lên một vẻ kiên định. Ngay sau đó, hắn chậm rãi xé bỏ tờ giấy. Động tác của hắn thật thong thả nhưng lại khiến người ta phải nín thở, dường như chỉ một động tác này có thể hủy đi tất cả hy vọng.
“Làm xét nghiệm một lần nữa, tìm bác sĩ giỏi nhất làm xét nghiệm.”
Phí Dạ thầm thở dài một hơi, thấp giọng nói: “Lôi tiên sinh, bác sĩ vừa làm đã là người giỏi nhất rồi.”
Lôi Dận khép hờ hai mắt lại nhìn như một con chim ưng hung dữ, đôi mắt tràn đầy vẻ cường ngạnh, uy phong. Hắn nhìn về phía Phí Dạ, gằn từng tiếng mệnh lệnh…
“Làm một lần nữa cho tôi.”
“Vâng, Lôi tiên sinh!” Phí Dạ lần này hoàn toàn vâng mệnh.
Trong phòng bệnh trắng tinh, Mạch Khê dựa vào đầu giường. Bởi vì chân bị thương nên cô chỉ có thể lẳng lặng nằm trên giường, nhìn chim chóc bay lượn tới lui ngoài cửa sổ, lắng nghe thanh âm vui vẻ ngoài kia, và tận hưởng hương hoa thỉnh thoảng theo không khí đưa vào.
Mọi thứ dường như có vẻ rất tốt đẹp, tràn đầy sức sống, ngay cả căn phòng cũng tràn ngập ánh sáng mặt trời ấm áp.
Nhưng, lòng cô thì vẫn cứ đau đớn!
Bác sĩ vừa mới đến, thậm chí vì cô đã tìm được đường sống trong chỗ chết mà chúc mừng rất vui vẻ. Chỉ có riêng cô mới biết được, ý nghĩa thật sự đằng sau câu “sống không bằng chết”.
Lôi Dận vừa rời đi, nỗi bi thương cô cưỡng chế trong lòng rốt cuộc vẫn vỡ ra, chảy khắp toàn thân, từng tấc từng tấc cắn nuốt thể xác và tinh thần cô, không ngừng cắn xé sự kiên cường giả tạo nơi cô.
Đứa trẻ đã mất là sự đả kích lớn nhất với cô!
Cô vốn cho rằng, đứa trẻ này có là ngoài ý muốn, thậm chí còn không hợp lý theo pháp luật, thậm chí, có một lần cô còn muốn bỏ đi.
Bởi vì khi ấy cô đang hoài nghi, đang không xác định được rõ thân thế của mình nên ý muốn bài xích rất mãnh liệt, mãnh liệt đến mức, cô thậm chí còn cảm thấy đứa trẻ này thật sự không nên sinh ra trên đời!
Nhưng, khi cô biết đứa trẻ đã thật sự không còn nữa, trong nháy mắt, cái tôi cứng rắn rốt cuộc đứt gãy, tàn nhẫn vỡ nát rồi đột nhiên khiến tâm cô như bị xé nát, thậm chí đã bắt đầu đổ máu.
Đúng vậy, cô vẫn chờ mong đứa trẻ này, cho dù bề ngoài thì không hề thừa nhận.
Cô mờ mịt nghĩ tới người đàn ông cao lớn lạnh lùng kia, tâm tình hắn sẽ như thế nào? Có phải hắn cũng giống hệt như cô, thương tiếc đến vô bờ?
Nghĩ đến đây, bên môi Mạch Khê dường như có nụ cười khổ sở. Hắn sẽ đau lòng sao?
Nếu quả thật là nghiệt duyên, hay dù không đi chăng nữa, cũng có thể đã chấm dứt cùng với đứa trẻ này?
Trong phút lơ đãng, từng giọt từng giọt nước mắt trong suốt theo hốc mắt chậm rãi chảy xuống, ẩm ướt cả hàng mi thật dài, long lanh như viên trân châu trên gương mặt. Sự tuyệt vọng cùng thê lương lộ ra khiến người ta cảm thấy không đành lòng.
Không nghĩ tới, trên thế giới này, cuối cùng là một người thân, cô đều không giữ lại!
Nỗi đau xót này khó có thể quên, giống như một dấu ấn thật sâu trong lòng, cứ quẩn quanh không thể chữa được, thành một vết đau vĩnh viễn trong lòng.
Bên ngoài phòng bệnh, ánh mặt trời chiếu rọi trên thân hình cao lớn của Lôi Dận. Hắn lẳng lặng đứng ngoài cửa, ánh mắt không hề chớp dừng trên Mạch Khê. Nhìn bộ dáng lã chã rơi lệ của cô, tâm hắn đột nhiên co rút đau đớn. Giờ khắc này, hắn không biết nên đẩy cửa đi vào, hay vẫn cứ đứng yên bên ngoài.
Trong cả cuộc đời mình, lần đầu tiên hắn do dự, không phải vì nội dung trong bản báo cáo kia, mà đơn thuần chỉ vì nước mắt trên gương mặt cô. Chẳng lẽ, ở lại trong ký ức cô, cũng chỉ có thống khổ, thống khổ vô tận?
Cách đó không xa, cảnh tượng này rơi vào mắt Phí Dạ. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy sự chần chừ cùng do dự trong mắt Lôi Dận. Mi tâm theo bản năng nhíu nhanh lại. Hắn luôn hiểu được Lôi Dận, cũng tự nhiên mà có thể cảm nhận được sự bất đắc dĩ thật sâu trong lòng hắn.
———————————
Một lần nữa Mạch Khê bị đưa trở về Bạc Tuyết Bảo. Ở trong này, không những có vệ sĩ một ngày hai mươi tư giờ nghiêm cẩn trông coi, còn có bác sĩ giỏi nhất cùng chuyên gia dinh dưỡng, chuyên gia vật lý trị liệu ở lại. Cô không có phản kháng gì, nếu so sánh với bệnh viện, Bạc Tuyết Bảo chính xác là an toàn hơn rất nhiều, nhưng chẳng qua cũng chỉ là từ một cái nhà tù này chuyển sang một cái nhà tù khác mà thôi.
Những vết thương trên người dần dần khôi phục hẳn. Băng gạc trên đầu cũng đã được tháo xuống. Năng lực phục hồi của làn da Mạch Khê rất tốt, nếu không nhìn kỹ, những dấu vết trầy xước kia chẳng phải quá nghiêm trọng.
Chỉ là, cô bây giờ vẫn phải ngồi trên xe lăn như trước, mỗi ngày phải trải qua hai giờ uống thuốc cùng vật lý trị liệu. Vì để phòng ngừa bất cứ chuyện gì, Lôi Dận đều yêu cầu cực khắt khe, khiến ngay cả những đầu bếp cũng phải nơm nớp lo sợ.
Mỗi ngày, sau giờ ngủ trưa, Lôi Dận đều dành ra thời gian tự mình đẩy Mạch Khê tản bộ trong vườn hoa. Đây trở thành công việc tất yếu nhất của hắn, chưa từng mượn tay người khác làm. Cho dù không có thời gian, thì lúc chiều tà, khi ánh mặt trời dần tắt là lúc hắn đẩy Mạch Khê đi, lặng lặng tản bộ bên bờ hồ xinh đẹp, để ánh ánh tịch dương bao bọc xung quanh cô.
Một ngày này, ánh chiều tà nhàn nhạt, quanh quẩn nhè nhẹ, đổ xuống từng đợt ánh sáng xinh đẹp vào sắc xanh thẳm của hồ nước. Mạch Khê ngồi trên xe lăn, yên tĩnh dị thường nhìn thiên nga bay qua trên mặt hồ. Cánh chim trắng noãn tung lên tỏa ra sức sống đầy thu hút. Cô luôn luôn biết tòa thành này rất đẹp, nhưng thường thường cuộc sống chính là như thế, thời điểm đẹp đến mức tận cùng, thì đó cũng là dấu hiệu mất đi sinh mệnh.
Bạc Tuyết Bảo chính là như thế, đẹp giống như tòa lâu đài trong thế giới cổ tích, cũng không mang một chút hơi thở của sự sống. Nhưng trong hôm nay, khi thiên nga bay lướt qua trên đỉnh đầu cô, đôi môi trầm mặc kia rốt cuộc hơi hơi cong lên, trong ánh mắt mang theo sự khát khao tự do.
Nụ cười nhẹ của Mạch Khê chiếu vào đáy mắt Lôi Dận. Tâm trạng nặng nề mấy ngày nay dường như chỉ vì một khắc này mà thả lỏng. Bàn tay to lớn nhẹ nhàng gạt những sợi tóc đã bị gió thổi tung của Mạch Khê, nói nhỏ một câu, “Hiện tại đang là mùa của thiên nga lưu trú, nếu em thích, mỗi ngày đều có thể tới nơi đây để tản bộ.”
Trong giọng nói trầm thấp có một mùi hương rất thuần, nhưng lại khiến khóe môi vừa mới hơi cong lên của Mạch Khê lại một lần nữa trầm hạ xuống. Ánh mắt cô lại trở thành trầm tĩnh, giống như một ngọn lửa rực rỡ vừa bùng cháy, chỉ còn sót lại tro tàn. Lôi Dận thận trọng phát hiện sắc mặt cô biến hóa, đẩy xe lăn chậm rãi đi, đôi mắt sắc bén không hề chớp dừng ánh nhìn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đồng tử co rụt lại...
“Không thích sao?”
Hắn cúi gần xuống, sườn mặt anh tuấn tản ra khí tức quen thuộc, như chứa đựng một chút dịu dàng, hoặc như đang thăm dò. Trong lòng Mạch Khê căng thẳng, cô cụp mắt xuống, trong hô hấp toàn hơi thở thuộc về riêng hắn, như tơ nhện quấn quanh cô. Thật lâu sau đó, cô cúi đầu nói nhỏ...
“Tôi muốn đi thử một chút.”
“Nếu có thể đi được.”
Lôi Dận nghe vậy xong, không lập tức trả lời cô, chỉ là trong ánh mắt hiện lên hơn một phần suy xét. Sau một lúc lâu, hắn mới đáp lại, trong giọng nói có sự thâm sâu khiến người ta nghiền ngẫm không ra...
“Khê nhi, chân em gãy xương chưa lành lại, trước mắt còn không thể cử động được.”
“Như vậy tới khi nào?” Mạch Khê có cảm giác như hít thở không thông, nơi lồng ngực dường như có chút đau đớn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn được ngón tay thon dài nhẹ nhàng nhấc lên, ánh mắt cô trực tiếp đối diện đôi mắt xanh lục lạnh lẽo của người đàn ông kia. Tâm, không khỏi run rẩy.
“Khê nhi, dù em có thể đi, tôi cũng không thể để cho em rời khỏi tôi nửa bước.”Giọng nói trầm ổn giống hệt như một tảng đá, nặng nề mà rơi xuống lồng ngực cô.
Mạch Khê thở gấp, bàn tay mảnh khảnh đè lại trước ngực. Khi hắn đang chăm chú nhìn, nước mắt của cô bất tri bất giác đã phủ kín hai gò má. Từng giọt từng giọt rơi xuống, ở trước ngực, ở đầu ngón tay.
“Xin ông nói cho tôi biết, con đường tương lai của tôi phải đi như thế nào?” Giọng nói cô có chút run rẩy, mang theo sự chất vấn đối với hắn.
“Đáng chết..."
Trong cơn kích tình, hắn đột nhiên thấy được biểu tình của Mạch Khê, đột nhiên kéo cô ra. Cô gái nhỏ vừa trải qua kịch liệt mà ngực trở nên phập phồng, sắc mặt hắn trong nháy mắt có chút ảo não.
Lời nói của Lôi Dận khiến nội tâm Mạch Khê nao nao, vừa trong một cái chớp mắt, cô dường như thấy được sự xin lỗi trên gương mặt người đàn ông này. Là như thế sao?
Một người đàn ông như hắn, đối với cô lại có áy náy? Hàng mi như thu thủy hơi chớp, đôi mắt sáng lướt qua một tia hoài nghi, lại như hạt ngọc ôn nhuận. Mặc dù có chút yếu ớt, nhưng sự xinh đẹp này cũng đủ gây chết người, càng khiến đàn ông phải điên cuồng.
“Đừng dùng ánh mắt vô tội này nhìn tôi nữa, bằng không...tôi sẽ không để ý đến tình trạng cơ thể em mà muốn em!” Dục tình trong mắt Lôi Dận chưa lui, giọng nói của hắn trở nên trầm đục hơn.
“Ông..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê đỏ lên, không khỏi vì bản thân mình vừa mới thất thần lúc nãy mà tức giận, nói nhỏ một câu, “Vô sỉ!”
Ánh mắt Lôi Dận sâu thẳm, thật rõ ràng, lời nói của Mạch Khê khiến hắn không vui. Nhóc con này, cứng đầu giống như tảng đá vậy!
Mạch Khê thấy thế, quay mặt sang chỗ khác, không thèm nhìn hắn nữa. Cô có thương tích trên người, tội gì phải lãng phí thời gian võ mồm với hắn chứ?
Sắc mặt Lôi Dận càng thêm khó coi. Ngay trong lúc bầu không khí đang vô cùng rối rắm, Phí Dạ đúng lúc gõ cửa phòng bệnh. “Vào đi!” Giọng nói trầm thấp rõ ràng mang vẻ không vui cùng tức giận.
Phí Dạ đi đến, vừa lúc nhìn thấy Mạch Khê đã tỉnh thì đôi mắt trầm tĩnh có chút kinh ngạc, lại như đã trút bỏ được tảng đá nặng trong lòng. Sau đó, ánh mắt hắn lại lần nữa dừng trên Lôi Dận, gương mặt khôi phục vẻ bình tĩnh trước giờ.
"Lôi tiên sinh!" Hắn muốn nói lại thôi.
Lôi Dận rời tầm mắt khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê, khi nhìn thoáng qua Phí Dạ, ánh mắt hắn có chút suy tư. Hắn quay đầu lại, vuốt lại mấy sợi tóc rối ở đầu vai Mạch Khê, rồi nói bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể…
"Khê nhi, em nghỉ ngơi đi, tôi sẽ quay lại ngay!”
Đôi mắt Mạch Khê một chút dao động cũng không có, cô chỉ trầm mặc chứ không nói gì.
Lôi Dận lẳng lặng chăm chú nhìn cô trong chốc lát, cố gắng kìm nén vẻ không vui trong mắt. Đột nhiên hắn đứng dậy, sải bước ra khỏi phòng bệnh.
Phí Dạ liếc nhìn Mạch Khê một cái. Khuôn mặt nhỏ nhắn dưới ánh nắng mặt trời càng vạn phần xinh đẹp. Hắn áp chế ý muốn tiến lên ân cần thăm hỏi cô lại mà rời đi theo sát Lôi Dận.
“Mấy cậu trông chừng cô ấy, gọi bác sĩ đến kiểm tra cho cô ấy một lần nữa!” Trước khi đi, Lôi Dận lạnh lùng ra lệnh cho mấy tên vệ sĩ đứng ở cửa.
Bọn vệ sĩ cung kính hạ thấp người!
“Vâng, Lôi tiên sinh!”
Ánh mặt trời chiếu xuống bóng dáng hờ hững của Lôi Dận trên hành lang.
———————————
Phòng nghỉ dành cho khách quý…
Nơi này thực yên tĩnh. Chỉ là một phòng nghỉ nhưng diện tích lại lên đến gần ba trăm mét vuông. Cả căn phòng được nhấn bởi sắc đỏ thẫm, kết hợp cùng màu đen và ánh vàng của đèn tường. Thiết kế của toàn bộ căn phòng khiến mỗi vị khách quý đến đây nghỉ ngơi đều có được cảm giác thoải mái.
Cách bài trí trong phòng cũng hết sức phong phú, hài hòa giữ đường nét và màu sắc. Căn phòng được thiết kế theo phong cách từ thời nữ hoàng Victoria, lại kết hợp với phong cách Trung Quốc. Chỉnh thể căn phòng nhìn qua rất thoải mái, tao nhã.
Trần nhà màu đen, trên tường dùng giấy dán màu đỏ thẫm. Trên tổng thể nền sắc đen đỏ còn điểm xuyết họa tiết hoa lan trắng, hoa bách hợp. Hàng ghế sofa da nổi bật. Ba mặt tường căn phòng đều có thể nhìn ra phong cảnh bên ngoài.
Lôi Dận ngồi trên sofa, thân mình cao lớn ngả ra nhìn có vẻ dong lười nhưng vẫn toát ra sự lạnh lùng. Hai ngày nay hắn luôn túc trực bên giường Mạch Khê nên đương nhiên khuôn mặt có chút uể oải.
“Lôi tiên sinh, đây là kết quả báo cáo ngài muốn!” Phí Dạ đóng cửa cẩn thận rồi đưa cho Lôi Dận một tập tài liệu, sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu.
Vừa rồi trong phòng bệnh, hắn không dám nói ra những lời này vì sợ Mạch Khê nghi ngờ.
Lôi Dận nhận lấy phong bao, gương mặt cương nghị thoáng hiện ra nét chần chờ. Ngay sau đó, hắn lại không do dự mà rút tờ báo cáo trong bao ra.
Giờ khắc này, lòng Phí Dạ có chút bồn chồn.
Tập báo cáo có mấy tờ giấy, tất cả đều có liên quan đến việc xét nghiệm ADN, hơn nữa đều là những số liệu phân tích chi chít. Lôi Dận cẩn thận xem, dường như xem mỗi trang rất lâu, cho đến một tờ cuối cùng…
Kết quả ghi ở cuối trang giấy…
Đột nhiên, khuôn mặt anh tuấn rõ ràng biến sắc, đôi mắt vốn bình tĩnh kia cũng chợt lạnh đi!
Phí Dạ cả kinh, Lôi tiên sinh biến đổi như vậy, chẳng lẽ là…
Không khí yên tĩnh trong căn phòng dường như bị đóng băng trong tức khắc, ngay cả ánh nắng chan hòa ngoài cửa sổ cũng không thể hòa tan đi sự lạnh lẽo bên trong. Đột nhiên rét lạnh như băng kết tháng chạp, tất cả đã thay đổi rõ ràng!
Lôi Dận nhìn chằm chằm vào kết quả xét nghiệm, nhìn chằm chằm vào số liệu cùng kết luận. Đôi mắt lạnh băng trong giây lát như đỏ au lên, đầy những tơ máu.
“Lôi tiên sinh!” Phí Dạ không nhịn được đã lên tiếng. Thấy Lôi Dận biểu hiện ngày càng khác lạ, hắn đã lấy bản kết quả lại, trực tiếp xem đến tờ cuối cùng. Chỉ liếc một cái, ánh mắt hắn liền sững sờ…
Tim hắn như ngừng đập, hắn lại nhìn về hướng Lôi Dận, sắc mặt hắn thực sự không che giấu nổi nỗi khiếp sợ!
Hết thảy đều yên tĩnh xuống dưới.
Mùi vị chết chóc như lan đầy căn phòng, không chừa một góc nào.
Cả hai người đều không nói gì, trong phòng yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ. Rất lâu sau…
"Phí Dạ!" Lôi Dận lên tiếng, nhưng nghe kĩ sẽ thấy trong giọng nói hắn có chút thê lương cùng tiều tụy.
“Dạ, Lôi tiên sinh, ngài có gì sai bảo?” Phí Dạ lập tức lấy lại bình tĩnh, cung kính hạ thấp người.
Lôi Dận tạm dừng một lúc, rất lâu sau cũng vẫn chưa lên tiếng. Hắn một lần nữa cầm bản báo cáo, nhìn chăm chú, nơi đáy mắt ánh lên một vẻ kiên định. Ngay sau đó, hắn chậm rãi xé bỏ tờ giấy. Động tác của hắn thật thong thả nhưng lại khiến người ta phải nín thở, dường như chỉ một động tác này có thể hủy đi tất cả hy vọng.
“Làm xét nghiệm một lần nữa, tìm bác sĩ giỏi nhất làm xét nghiệm.”
Phí Dạ thầm thở dài một hơi, thấp giọng nói: “Lôi tiên sinh, bác sĩ vừa làm đã là người giỏi nhất rồi.”
Lôi Dận khép hờ hai mắt lại nhìn như một con chim ưng hung dữ, đôi mắt tràn đầy vẻ cường ngạnh, uy phong. Hắn nhìn về phía Phí Dạ, gằn từng tiếng mệnh lệnh…
“Làm một lần nữa cho tôi.”
“Vâng, Lôi tiên sinh!” Phí Dạ lần này hoàn toàn vâng mệnh.
Trong phòng bệnh trắng tinh, Mạch Khê dựa vào đầu giường. Bởi vì chân bị thương nên cô chỉ có thể lẳng lặng nằm trên giường, nhìn chim chóc bay lượn tới lui ngoài cửa sổ, lắng nghe thanh âm vui vẻ ngoài kia, và tận hưởng hương hoa thỉnh thoảng theo không khí đưa vào.
Mọi thứ dường như có vẻ rất tốt đẹp, tràn đầy sức sống, ngay cả căn phòng cũng tràn ngập ánh sáng mặt trời ấm áp.
Nhưng, lòng cô thì vẫn cứ đau đớn!
Bác sĩ vừa mới đến, thậm chí vì cô đã tìm được đường sống trong chỗ chết mà chúc mừng rất vui vẻ. Chỉ có riêng cô mới biết được, ý nghĩa thật sự đằng sau câu “sống không bằng chết”.
Lôi Dận vừa rời đi, nỗi bi thương cô cưỡng chế trong lòng rốt cuộc vẫn vỡ ra, chảy khắp toàn thân, từng tấc từng tấc cắn nuốt thể xác và tinh thần cô, không ngừng cắn xé sự kiên cường giả tạo nơi cô.
Đứa trẻ đã mất là sự đả kích lớn nhất với cô!
Cô vốn cho rằng, đứa trẻ này có là ngoài ý muốn, thậm chí còn không hợp lý theo pháp luật, thậm chí, có một lần cô còn muốn bỏ đi.
Bởi vì khi ấy cô đang hoài nghi, đang không xác định được rõ thân thế của mình nên ý muốn bài xích rất mãnh liệt, mãnh liệt đến mức, cô thậm chí còn cảm thấy đứa trẻ này thật sự không nên sinh ra trên đời!
Nhưng, khi cô biết đứa trẻ đã thật sự không còn nữa, trong nháy mắt, cái tôi cứng rắn rốt cuộc đứt gãy, tàn nhẫn vỡ nát rồi đột nhiên khiến tâm cô như bị xé nát, thậm chí đã bắt đầu đổ máu.
Đúng vậy, cô vẫn chờ mong đứa trẻ này, cho dù bề ngoài thì không hề thừa nhận.
Cô mờ mịt nghĩ tới người đàn ông cao lớn lạnh lùng kia, tâm tình hắn sẽ như thế nào? Có phải hắn cũng giống hệt như cô, thương tiếc đến vô bờ?
Nghĩ đến đây, bên môi Mạch Khê dường như có nụ cười khổ sở. Hắn sẽ đau lòng sao?
Nếu quả thật là nghiệt duyên, hay dù không đi chăng nữa, cũng có thể đã chấm dứt cùng với đứa trẻ này?
Trong phút lơ đãng, từng giọt từng giọt nước mắt trong suốt theo hốc mắt chậm rãi chảy xuống, ẩm ướt cả hàng mi thật dài, long lanh như viên trân châu trên gương mặt. Sự tuyệt vọng cùng thê lương lộ ra khiến người ta cảm thấy không đành lòng.
Không nghĩ tới, trên thế giới này, cuối cùng là một người thân, cô đều không giữ lại!
Nỗi đau xót này khó có thể quên, giống như một dấu ấn thật sâu trong lòng, cứ quẩn quanh không thể chữa được, thành một vết đau vĩnh viễn trong lòng.
Bên ngoài phòng bệnh, ánh mặt trời chiếu rọi trên thân hình cao lớn của Lôi Dận. Hắn lẳng lặng đứng ngoài cửa, ánh mắt không hề chớp dừng trên Mạch Khê. Nhìn bộ dáng lã chã rơi lệ của cô, tâm hắn đột nhiên co rút đau đớn. Giờ khắc này, hắn không biết nên đẩy cửa đi vào, hay vẫn cứ đứng yên bên ngoài.
Trong cả cuộc đời mình, lần đầu tiên hắn do dự, không phải vì nội dung trong bản báo cáo kia, mà đơn thuần chỉ vì nước mắt trên gương mặt cô. Chẳng lẽ, ở lại trong ký ức cô, cũng chỉ có thống khổ, thống khổ vô tận?
Cách đó không xa, cảnh tượng này rơi vào mắt Phí Dạ. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy sự chần chừ cùng do dự trong mắt Lôi Dận. Mi tâm theo bản năng nhíu nhanh lại. Hắn luôn hiểu được Lôi Dận, cũng tự nhiên mà có thể cảm nhận được sự bất đắc dĩ thật sâu trong lòng hắn.
———————————
Một lần nữa Mạch Khê bị đưa trở về Bạc Tuyết Bảo. Ở trong này, không những có vệ sĩ một ngày hai mươi tư giờ nghiêm cẩn trông coi, còn có bác sĩ giỏi nhất cùng chuyên gia dinh dưỡng, chuyên gia vật lý trị liệu ở lại. Cô không có phản kháng gì, nếu so sánh với bệnh viện, Bạc Tuyết Bảo chính xác là an toàn hơn rất nhiều, nhưng chẳng qua cũng chỉ là từ một cái nhà tù này chuyển sang một cái nhà tù khác mà thôi.
Những vết thương trên người dần dần khôi phục hẳn. Băng gạc trên đầu cũng đã được tháo xuống. Năng lực phục hồi của làn da Mạch Khê rất tốt, nếu không nhìn kỹ, những dấu vết trầy xước kia chẳng phải quá nghiêm trọng.
Chỉ là, cô bây giờ vẫn phải ngồi trên xe lăn như trước, mỗi ngày phải trải qua hai giờ uống thuốc cùng vật lý trị liệu. Vì để phòng ngừa bất cứ chuyện gì, Lôi Dận đều yêu cầu cực khắt khe, khiến ngay cả những đầu bếp cũng phải nơm nớp lo sợ.
Mỗi ngày, sau giờ ngủ trưa, Lôi Dận đều dành ra thời gian tự mình đẩy Mạch Khê tản bộ trong vườn hoa. Đây trở thành công việc tất yếu nhất của hắn, chưa từng mượn tay người khác làm. Cho dù không có thời gian, thì lúc chiều tà, khi ánh mặt trời dần tắt là lúc hắn đẩy Mạch Khê đi, lặng lặng tản bộ bên bờ hồ xinh đẹp, để ánh ánh tịch dương bao bọc xung quanh cô.
Một ngày này, ánh chiều tà nhàn nhạt, quanh quẩn nhè nhẹ, đổ xuống từng đợt ánh sáng xinh đẹp vào sắc xanh thẳm của hồ nước. Mạch Khê ngồi trên xe lăn, yên tĩnh dị thường nhìn thiên nga bay qua trên mặt hồ. Cánh chim trắng noãn tung lên tỏa ra sức sống đầy thu hút. Cô luôn luôn biết tòa thành này rất đẹp, nhưng thường thường cuộc sống chính là như thế, thời điểm đẹp đến mức tận cùng, thì đó cũng là dấu hiệu mất đi sinh mệnh.
Bạc Tuyết Bảo chính là như thế, đẹp giống như tòa lâu đài trong thế giới cổ tích, cũng không mang một chút hơi thở của sự sống. Nhưng trong hôm nay, khi thiên nga bay lướt qua trên đỉnh đầu cô, đôi môi trầm mặc kia rốt cuộc hơi hơi cong lên, trong ánh mắt mang theo sự khát khao tự do.
Nụ cười nhẹ của Mạch Khê chiếu vào đáy mắt Lôi Dận. Tâm trạng nặng nề mấy ngày nay dường như chỉ vì một khắc này mà thả lỏng. Bàn tay to lớn nhẹ nhàng gạt những sợi tóc đã bị gió thổi tung của Mạch Khê, nói nhỏ một câu, “Hiện tại đang là mùa của thiên nga lưu trú, nếu em thích, mỗi ngày đều có thể tới nơi đây để tản bộ.”
Trong giọng nói trầm thấp có một mùi hương rất thuần, nhưng lại khiến khóe môi vừa mới hơi cong lên của Mạch Khê lại một lần nữa trầm hạ xuống. Ánh mắt cô lại trở thành trầm tĩnh, giống như một ngọn lửa rực rỡ vừa bùng cháy, chỉ còn sót lại tro tàn. Lôi Dận thận trọng phát hiện sắc mặt cô biến hóa, đẩy xe lăn chậm rãi đi, đôi mắt sắc bén không hề chớp dừng ánh nhìn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đồng tử co rụt lại...
“Không thích sao?”
Hắn cúi gần xuống, sườn mặt anh tuấn tản ra khí tức quen thuộc, như chứa đựng một chút dịu dàng, hoặc như đang thăm dò. Trong lòng Mạch Khê căng thẳng, cô cụp mắt xuống, trong hô hấp toàn hơi thở thuộc về riêng hắn, như tơ nhện quấn quanh cô. Thật lâu sau đó, cô cúi đầu nói nhỏ...
“Tôi muốn đi thử một chút.”
“Nếu có thể đi được.”
Lôi Dận nghe vậy xong, không lập tức trả lời cô, chỉ là trong ánh mắt hiện lên hơn một phần suy xét. Sau một lúc lâu, hắn mới đáp lại, trong giọng nói có sự thâm sâu khiến người ta nghiền ngẫm không ra...
“Khê nhi, chân em gãy xương chưa lành lại, trước mắt còn không thể cử động được.”
“Như vậy tới khi nào?” Mạch Khê có cảm giác như hít thở không thông, nơi lồng ngực dường như có chút đau đớn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn được ngón tay thon dài nhẹ nhàng nhấc lên, ánh mắt cô trực tiếp đối diện đôi mắt xanh lục lạnh lẽo của người đàn ông kia. Tâm, không khỏi run rẩy.
“Khê nhi, dù em có thể đi, tôi cũng không thể để cho em rời khỏi tôi nửa bước.”Giọng nói trầm ổn giống hệt như một tảng đá, nặng nề mà rơi xuống lồng ngực cô.
Mạch Khê thở gấp, bàn tay mảnh khảnh đè lại trước ngực. Khi hắn đang chăm chú nhìn, nước mắt của cô bất tri bất giác đã phủ kín hai gò má. Từng giọt từng giọt rơi xuống, ở trước ngực, ở đầu ngón tay.
“Xin ông nói cho tôi biết, con đường tương lai của tôi phải đi như thế nào?” Giọng nói cô có chút run rẩy, mang theo sự chất vấn đối với hắn.
Danh sách chương