Editor: Tô
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Đến lúc này Tô Hàn mới phát hiện tầng ba du thuyền bốc cháy.
Hướng lửa lan ra bốn phía, thỉnh thoảng vang lên âm thanh nổ sập, thỉnh thoảng còn có tiếng nổ, cảnh tượng tưng bừng vô cùng.
Ngoài ra cô không phải là người duy nhất xui xẻo, bởi vì phòng 201 của cô nằm bên dưới phía bên trái chỗ cháy nên bị liên lụy.
Nhưng tầng bốn cũng gần, ngọn lửa sẽ rất nhanh lan ra, hơn nữa chỗ đó là hơn hai mươi vị thành viên công hội Nguyệt Lạc!
Trên boong các người chơi rối rít tụ lại một chỗ, tàn ác vô nhân đạo vây xem mà không có chút ý định hỗ trợ dập lửa nào.
Thái Thịnh chậc chậc cảm thán "Phó bản thứ ba kích thích thế! Người phàm như bọn mình căn bản không đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo."
Chung Duệ lộ ra vẻ suy tư "Đột nhiên nổ như vậy giống như có người dùng thuốc nổ.
Theo tôi biết thì trong trò chơi không có cái loại ngoại lệ gì cả.
Chắc là có một người chơi muốn mạng đổi mạng với kẻ thù nên mới làm như vậy."
"Người chơi công hội Nguyệt Lạc cũng xui quá đi." Cô gái chủ sạp nhỏ giọng "Ở trên lầu bốn cũng không có đường chạy."
Bên cạnh có người tiếp lời "Có lẽ công hội người ta ai cũng là lão đại nên chẳng cần phải chạy trốn đâu." Nhưng trong lời nói có ý cười trên nỗi đau của người khác.
Công hội Nguyệt Lạc đè trên đầu tất cả mọi người, khiến người người từ đầu tới cuối cảm thấy khó chịu.
Mặc dù cho đến bây giờ công hội người ta không có làm ra cái loại chuyện gì tội ác tày trời nhưng người chơi vẫn rất vui vẻ khi nhìn thấy thứ uy hiếp mình biến mất.
Tô Hàn cảm khái đám người chơi này cũng cá tính ghê.
Bản thân biết sắp bị loại liền bắt đầu làm bậy không muốn cho người khác sống tốt.
Nhưng mà ngay sau đó cô lại chịu thua thở dài, nhân vật người chơi cũng đã chết rồi, chẳng lẽ cô còn có thể oán trách sao? Chỉ có thể nhận mệnh.
Trận hỏa hoạn cháy suốt 5 phút.
Tô Hàn mới sực nhớ tới cái gì đó, vẻ mặt căng thẳng "Tôi nói chứ có phải chúng ta nên dập lửa không? Lỡ như ngọn lửa cháy đốt một lỗ tới khoang thuyền, mấy ngày còn lại chẳng lẽ muốn ôm ván gỗ phiêu lưu trên biển à?"
Các người chơi lúc này mới bừng tỉnh.
Nhưng mà..."Làm sao để dập lửa?" Dùng nước uống chắc chắn là không thể, cơ bản là không đủ uống rồi.
Lúc này có người thông minh đề nghị "Trong phòng tự phục vụ có thùng nước suối đó! Dù sao có độc cũng không ai uống nữa, không bằng dùng nó dập lửa?"
Các người chơi rối rít khen ngợi.
Có mấy người tính tình nóng nảy vội vàng lập tức đi thẳng tới phòng buffet hỗ trợ.
Cô gái chủ sạp đi lướt qua Chung Duệ mỉm cười một tiếng, sau đó cũng đi tới phòng buffet hỗ trợ.
Tô Hàn "...."
Dùng thùng nước có độc để dập lửa rồi sau khi cháy bộ không sinh ra khí độc à? Đám người này đang đùa hả?
Cô vừa định ngăn cản cổ tay lại bị Chung Duệ kéo lại.
Tô Hàn quay đầu lại thì thấy Chung Duệ khẽ lắc đầu, vì vậy nhịn không nói nữa.
Hai người đi đến trong góc nói chuyện, Chung Duệ thả lỏng nói trước "Cũng may có cô nhắc nhở, bằng không đám người kia đứng một bên xem kịch vui có thể đứng hóng đến khi thuyền bị cháy rụi."
Tô Hàn không có bị lừa ngược lại hỏi thẳng "Tại sao lại để mặc bọn họ dùng nước độc dập lửa?"
Chung Duệ không trả lời, lặng lẽ đưa một cái khẩu trang y tế tới.
[Khẩu trang y tế: Thiết bị bảo hộ dùng một lần, sau khi sử dụng ngăn chặn 80% khí độc hại, kéo dài trong một giờ.]
Tô Hàn bái phục "Sao cái gì anh cũng có vậy? Doraemon hả?"
Chung Duệ nghiêm mặt nói "Dù sao hai người chúng ta cùng nhau mua hết hàng hoá trong tiệm thuốc còn gì."
Tô Hàn im lặng, không dám không dám, quét sạch được tiệm thuốc chủ yếu là công lao của anh nha.
Chung Duệ dõi mắt nhìn xa xa, trong lòng vẫn đang suy nghĩ anh đúng là có dự trữ khẩu trang thật, nhưng đồ trên tay này không phải là của anh.
Mời vừa rồi lúc cô gái chủ sạp đi ngang qua người anh đã cố ý kín đáo đưa cho anh hai khẩu trang y tế, dường như có ý trả ơn anh.
Suy nghĩ một chút, Chung Duệ đưa cho đồng đội mình một thuốc trị bỏng "Cầm đi, có thể trị Bỏng."
Tô Hàn không ngại nhận lấy, cũng không chút do dự dùng liền.
Rất nhanh có người khiêng thùng nước tới bắt đầu cứu hoả.
Bên cạnh, Tô Hàn than nhẹ một tiếng "Xem ra không có cách nào ngăn cản được."
"Vốn đã không thể ngăn được." Chung Duệ nghiêm túc nói "Dùng nước độc dập lửa sinh ra khí độc chẳng qua chỉ là suy đoán, có mấy người chịu tin tưởng? Ngoài ra không cho dùng thùng nước thì cô phải tìm một biện pháp khác có hiệu quả.
Nếu cứu không kịp thuyền bị cháy thì đến lúc đó trách nhiệm sẽ quy lên đầu cô."
Tô Hàn cũng nghĩ đến khả năng này.
Cô bình tĩnh nói "Nên tôi vui vẻ ngậm miệng đây." Để không làm hiệp sĩ đội nồi.
"Dù sao chủ ý tồi này không phải chúng ta nói, nhắc nhở là tình cảm, không nói là nghĩa vụ.
Không có gì quan trọng bằng bảo vệ chính mình." Nói xong Chung Duệ tìm một cái thùng gỗ, cột một sợi dây lên bắt đầu múc nước biển.
Thái Thịnh với Tô Hàn thì xách những cái thùng gỗ khác, nhận lấy nước biển chạy tới dập lửa.
Ngọn lửa nhỏ dần nhưng khói đen ngày càng nhiều.
Trong lòng Tô Hàn khẽ động, nháy mắt với Thái Thịnh.
Hai người lúc này lui lại lên boong tàu, lập tức đeo khẩu trang y tế lên.
Chỉ chốc lát sau tiếng kêu thảm thiết vang lên.
"Tại sao lại trúng độc thế?!!"
"Miệng bỏng rát, bụng đau quá, tôi cảm thấy...!Tôi muốn ngất rồi."
"Má nó! Cái đồ ngu nào đề nghị dùng nước độc cứu hoả thế hả?! Độc tố phân tán thành khí rồi! Trong khói đen có độc!"
Tuy nhiên, nhiều người đã trực tiếp ngã xuống rơi vào hôn mê.
"Nhìn cảnh tượng hoành tráng thế." Thái Thịnh bịt mồm thật chặt, từ trong tâm run rẩy vô cùng.
"Mau trốn đi." Chung Duệ lên tiếng đồng thời nhanh chóng sải bước rời đi, tìm một căn phòng trống ở lầu một để trốn.
Thái Thịnh vội vàng đuổi theo.
Tô Hàn theo sát phía sau.
Ba người chơi mang khẩu trang y tế đứng trên boong tàu quả thực quá nổi bật, tốt hơn là nên tránh đầu ngọn sóng.
Ba người trốn vào phòng 107, cũng khoá chặt cửa phòng lại.
Chung Duệ mở cửa sổ lộ ra một khe hở, lặng lẽ quan sát tình hình.
Đột nhiên Tô Hàn nhướng mày, nhắc nhở "Nhìn mặt biển kìa."
Hai người khác theo tiếng nhìn lại thì thấy khói đen dày đặc tiếp xúc với mặt nước, cuối cùng màn sương khói dày đặc ở dưới dần dần biến mất, màu nước biển càng đậm thêm.
Chung Duệ hít một hơi lạnh "Khí độc dung nhập vào biển?"
"Chắc vậy." Sắc mặt Tô Hàn nghiêm trọng "Tương lai sắp tới không thể câu cá được nữa, nước biển cũng không thể dùng được."
Thái Thịnh thận trọng nói: "Nhưng sương mù dày đặc ở tầng trên vẫn còn..."
Tô Hàn thở dài, vô cùng bất đắc dĩ nói "Ai có thể nói được khói độc rốt cuộc mất bao lâu mới có thể tiêu tán sạch chứ."
Suy nghĩ một chút, Thái Thịnh nói "Nhiều người ở tầng ba, tầng bốn đã hôn mê bất tỉnh rồi, sẽ không bị động hít phải sương mù độc hại chứ?"
"Vì vậy đừng nghĩ về những gì người khác nói, nghĩ muốn làm gì thì cứ dựa theo đó mà làm." Chung Duệ lắc đầu, cảm khái "Giống như mang tính mạng mình ra làm trò đùa vậy."
Sau đó anh đóng cửa sổ lại, trịnh trọng tuyên bố "Chúng ta phải ở trong phòng làm ổ mấy ngày.
Trước khi khói độc biến mất thì đừng ra ngoài."
Hai người không hẹn mà cùng nhau gật đầu đồng ý.
**
Cùng lúc đó, tại phòng 122, có một cô gái tóc đen dài yếu ớt nằm trên giường.
Cô dùng giọng ba phần lưu luyến bảy phần tiếc hận nói "Nếu có Lâm Tinh Hải ở đây thì tốt rồi."
Thanh niên tóc vàng ở một bên dịu dàng an ủi "Nghỉ ngơi cho khoẻ đừng có suy nghĩ nhiều.
Cậu đã dùng thuốc giải độc rồi, sẽ không có chuyện gì nữa đâu."
Nhưng cô gái tóc đen vẫn cố chấp "Nếu Tinh Hải còn ở đây, nhất định cậu ấy sẽ sớm phát hiện sương dày kia có vấn đề!"
Nụ cười thanh niên tóc vàng hơi cứng lại.
Lâm Tinh Hải, Lâm Tinh Hải, người đã chết rồi mà vẫn còn lải nhải nhắc tới! Không thể đặt ánh mắt lên người khác sao? Bây giờ ở bên cạnh Hiểu Quân rõ ràng là gã mà.
Cô gái tóc đen dài không ý thức được người bên cạnh bất mãn.
Cô tức giận nói "Tại sao Tinh Hải lại uống nước suối đó chứ? Rõ ràng cậu ấy nói lười qua xếp hàng không muốn uống mà."
Thanh niên tóc vàng đưa lưng về phía cô gái, nụ cười của gã càng ngày càng kinh khủng—— Bởi vì gã chính là người đưa nước cho hắn, cho nên thằng ngu kia căn bản không nghi ngờ trực tiếp uống sạch nước.
Hắn ngu xuẩn như vậy, chết là đáng đời.
Cô gái vẫn cảm thấy chỗ nào không đúng lắm, một giây sau lời nói ra càng kinh người "Tớ nghĩ là Tinh Hải có lẽ bị ai đó hại chết."
Thanh niên tóc vàng lấy một chai nước suối từ kho tùy thân ra, giống như lúc đầu đưa cho Lâm Tinh Hải vậy, dịu dàng đưa cho cô gái "Nào, uống nước đi."
Cô gái tóc đen không nghi ngờ gã, "Ừng ực ừng ực" uống nước.
Ai ngờ mới vừa uống xong, bụng mới vừa tốt lên lập tức đau mạnh hơn, cô không khỏi hoảng sợ trợn tròn mắt.
Không đợi thanh niên tóc vàng nói chuyện, cô gái tóc đen trực tiếp biến thành ánh sáng trắng tiêu tán ở trong không khí.
Lúc này thanh niên tóc dài mới để lộ sự ghen tị, hận thù nói "Nhớ hắn lắm phải không? Vậy tôi liền đưa cô đi gặp hắn!"
Nhưng đắc ý không được hai phút gã bỗng dưng mới nhớ đây chỉ là một trò chơi....Phó bản kết thúc ra khỏi cabin trò chơi, bọn họ còn gặp nhau trong thực tế nữa.
Thanh niên tóc vàng thầm mắng hỏng rồi! Không kìm được một lúc gã đã nhập vai quá sâu, tưởng đây là hiện thực.
Gã đã tự tay giao thuốc độc cho hai người, cái này làm gì để rửa sạch hiềm nghi cho mình đây?
Suy nghĩ hồi lâu, gã uống sạch số nước suối còn lại, tự nhủ "Mình chẳng qua nhất thời không xem xét nhẹ dạ tin người khác.
Nước suối là đổi được với người khác, ai ngờ bên trong bị hạ độc.
Đúng, về thực tế cứ vậy mà nói."
Mặc dù nghe có hơi ngu nhưng so ra vẫn dễ nghe hơn cố ý mưu hại bạn bè.
Chỉ chốc lát sau trong cổ họng thanh niên có cảm giác cháy rát, bụng truyền đến một trận quặn đau, ý thức dần dần mơ hồ.
Gã không giãy dụa gì, lẳng lặng chờ đợi tử vong ập uống.
Nhưng lúc này cửa phòng mở ra.
Thanh niên tóc vàng ngẩng đầu lên, sau khi thấy rõ người tới, trong mắt lập tức hoảng hốt "Tinh-Tinh Hải?!"
Thiếu niên đội chiếc khăn hình tam giác đã thấm nước che gần hết má.
Nhưng cả hai đã biết nhau từ lâu, thanh niên tóc vàng nhìn một cái ngay lập tức có thể nhận ra.
Gã bình tĩnh lại, cố nặn ra một nụ cười "Tình Hải, thật tốt khi cậu không sao."
Thiếu niên không đáp lại.
Cậu móc ra dao găm, không chút do dự cắt động mạch chủ trên cổ rồi cắm dao găm vào tim đối phương.
Thanh niên tóc vàng cảm giác được một trận đau đớn.
Gã run lẩy bẩy nắm lấy tay người tới, kiên trì nói "Tinh Hải...Tại sao? Không phải chúng ta là bạn sao?"
Thiên niên rút dao găm ra, sau đó lại một lần nữa đâm vào tim.
Một giây sau thanh niên tóc vàng hóa thành ánh sáng trắng.
Lúc này thiếu niên mới lạnh lùng nói "Tao xui tám đời mới làm bạn với mày, sau này tốt nhất đừng có mà liên lạc với tao."
Nói xong, cậu không lưu luyến chút nào xoay người rời khỏi phòng.
**
9 giờ hôm sau, hệ thống thông báo "Trò chơi ngày thứ 4."
"Du thuyền C23 bị nổ, thiết bị bị tổn hại, hiện không có cách nào vận hành bình thường chỉ có thể trôi dạt trên biển."
"Du thuyền C23 bị bao vây bởi khói độc.
Hiện có 41 người sống sót, trong đó có 40 người chơi, 1 NPC.".
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Đến lúc này Tô Hàn mới phát hiện tầng ba du thuyền bốc cháy.
Hướng lửa lan ra bốn phía, thỉnh thoảng vang lên âm thanh nổ sập, thỉnh thoảng còn có tiếng nổ, cảnh tượng tưng bừng vô cùng.
Ngoài ra cô không phải là người duy nhất xui xẻo, bởi vì phòng 201 của cô nằm bên dưới phía bên trái chỗ cháy nên bị liên lụy.
Nhưng tầng bốn cũng gần, ngọn lửa sẽ rất nhanh lan ra, hơn nữa chỗ đó là hơn hai mươi vị thành viên công hội Nguyệt Lạc!
Trên boong các người chơi rối rít tụ lại một chỗ, tàn ác vô nhân đạo vây xem mà không có chút ý định hỗ trợ dập lửa nào.
Thái Thịnh chậc chậc cảm thán "Phó bản thứ ba kích thích thế! Người phàm như bọn mình căn bản không đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo."
Chung Duệ lộ ra vẻ suy tư "Đột nhiên nổ như vậy giống như có người dùng thuốc nổ.
Theo tôi biết thì trong trò chơi không có cái loại ngoại lệ gì cả.
Chắc là có một người chơi muốn mạng đổi mạng với kẻ thù nên mới làm như vậy."
"Người chơi công hội Nguyệt Lạc cũng xui quá đi." Cô gái chủ sạp nhỏ giọng "Ở trên lầu bốn cũng không có đường chạy."
Bên cạnh có người tiếp lời "Có lẽ công hội người ta ai cũng là lão đại nên chẳng cần phải chạy trốn đâu." Nhưng trong lời nói có ý cười trên nỗi đau của người khác.
Công hội Nguyệt Lạc đè trên đầu tất cả mọi người, khiến người người từ đầu tới cuối cảm thấy khó chịu.
Mặc dù cho đến bây giờ công hội người ta không có làm ra cái loại chuyện gì tội ác tày trời nhưng người chơi vẫn rất vui vẻ khi nhìn thấy thứ uy hiếp mình biến mất.
Tô Hàn cảm khái đám người chơi này cũng cá tính ghê.
Bản thân biết sắp bị loại liền bắt đầu làm bậy không muốn cho người khác sống tốt.
Nhưng mà ngay sau đó cô lại chịu thua thở dài, nhân vật người chơi cũng đã chết rồi, chẳng lẽ cô còn có thể oán trách sao? Chỉ có thể nhận mệnh.
Trận hỏa hoạn cháy suốt 5 phút.
Tô Hàn mới sực nhớ tới cái gì đó, vẻ mặt căng thẳng "Tôi nói chứ có phải chúng ta nên dập lửa không? Lỡ như ngọn lửa cháy đốt một lỗ tới khoang thuyền, mấy ngày còn lại chẳng lẽ muốn ôm ván gỗ phiêu lưu trên biển à?"
Các người chơi lúc này mới bừng tỉnh.
Nhưng mà..."Làm sao để dập lửa?" Dùng nước uống chắc chắn là không thể, cơ bản là không đủ uống rồi.
Lúc này có người thông minh đề nghị "Trong phòng tự phục vụ có thùng nước suối đó! Dù sao có độc cũng không ai uống nữa, không bằng dùng nó dập lửa?"
Các người chơi rối rít khen ngợi.
Có mấy người tính tình nóng nảy vội vàng lập tức đi thẳng tới phòng buffet hỗ trợ.
Cô gái chủ sạp đi lướt qua Chung Duệ mỉm cười một tiếng, sau đó cũng đi tới phòng buffet hỗ trợ.
Tô Hàn "...."
Dùng thùng nước có độc để dập lửa rồi sau khi cháy bộ không sinh ra khí độc à? Đám người này đang đùa hả?
Cô vừa định ngăn cản cổ tay lại bị Chung Duệ kéo lại.
Tô Hàn quay đầu lại thì thấy Chung Duệ khẽ lắc đầu, vì vậy nhịn không nói nữa.
Hai người đi đến trong góc nói chuyện, Chung Duệ thả lỏng nói trước "Cũng may có cô nhắc nhở, bằng không đám người kia đứng một bên xem kịch vui có thể đứng hóng đến khi thuyền bị cháy rụi."
Tô Hàn không có bị lừa ngược lại hỏi thẳng "Tại sao lại để mặc bọn họ dùng nước độc dập lửa?"
Chung Duệ không trả lời, lặng lẽ đưa một cái khẩu trang y tế tới.
[Khẩu trang y tế: Thiết bị bảo hộ dùng một lần, sau khi sử dụng ngăn chặn 80% khí độc hại, kéo dài trong một giờ.]
Tô Hàn bái phục "Sao cái gì anh cũng có vậy? Doraemon hả?"
Chung Duệ nghiêm mặt nói "Dù sao hai người chúng ta cùng nhau mua hết hàng hoá trong tiệm thuốc còn gì."
Tô Hàn im lặng, không dám không dám, quét sạch được tiệm thuốc chủ yếu là công lao của anh nha.
Chung Duệ dõi mắt nhìn xa xa, trong lòng vẫn đang suy nghĩ anh đúng là có dự trữ khẩu trang thật, nhưng đồ trên tay này không phải là của anh.
Mời vừa rồi lúc cô gái chủ sạp đi ngang qua người anh đã cố ý kín đáo đưa cho anh hai khẩu trang y tế, dường như có ý trả ơn anh.
Suy nghĩ một chút, Chung Duệ đưa cho đồng đội mình một thuốc trị bỏng "Cầm đi, có thể trị Bỏng."
Tô Hàn không ngại nhận lấy, cũng không chút do dự dùng liền.
Rất nhanh có người khiêng thùng nước tới bắt đầu cứu hoả.
Bên cạnh, Tô Hàn than nhẹ một tiếng "Xem ra không có cách nào ngăn cản được."
"Vốn đã không thể ngăn được." Chung Duệ nghiêm túc nói "Dùng nước độc dập lửa sinh ra khí độc chẳng qua chỉ là suy đoán, có mấy người chịu tin tưởng? Ngoài ra không cho dùng thùng nước thì cô phải tìm một biện pháp khác có hiệu quả.
Nếu cứu không kịp thuyền bị cháy thì đến lúc đó trách nhiệm sẽ quy lên đầu cô."
Tô Hàn cũng nghĩ đến khả năng này.
Cô bình tĩnh nói "Nên tôi vui vẻ ngậm miệng đây." Để không làm hiệp sĩ đội nồi.
"Dù sao chủ ý tồi này không phải chúng ta nói, nhắc nhở là tình cảm, không nói là nghĩa vụ.
Không có gì quan trọng bằng bảo vệ chính mình." Nói xong Chung Duệ tìm một cái thùng gỗ, cột một sợi dây lên bắt đầu múc nước biển.
Thái Thịnh với Tô Hàn thì xách những cái thùng gỗ khác, nhận lấy nước biển chạy tới dập lửa.
Ngọn lửa nhỏ dần nhưng khói đen ngày càng nhiều.
Trong lòng Tô Hàn khẽ động, nháy mắt với Thái Thịnh.
Hai người lúc này lui lại lên boong tàu, lập tức đeo khẩu trang y tế lên.
Chỉ chốc lát sau tiếng kêu thảm thiết vang lên.
"Tại sao lại trúng độc thế?!!"
"Miệng bỏng rát, bụng đau quá, tôi cảm thấy...!Tôi muốn ngất rồi."
"Má nó! Cái đồ ngu nào đề nghị dùng nước độc cứu hoả thế hả?! Độc tố phân tán thành khí rồi! Trong khói đen có độc!"
Tuy nhiên, nhiều người đã trực tiếp ngã xuống rơi vào hôn mê.
"Nhìn cảnh tượng hoành tráng thế." Thái Thịnh bịt mồm thật chặt, từ trong tâm run rẩy vô cùng.
"Mau trốn đi." Chung Duệ lên tiếng đồng thời nhanh chóng sải bước rời đi, tìm một căn phòng trống ở lầu một để trốn.
Thái Thịnh vội vàng đuổi theo.
Tô Hàn theo sát phía sau.
Ba người chơi mang khẩu trang y tế đứng trên boong tàu quả thực quá nổi bật, tốt hơn là nên tránh đầu ngọn sóng.
Ba người trốn vào phòng 107, cũng khoá chặt cửa phòng lại.
Chung Duệ mở cửa sổ lộ ra một khe hở, lặng lẽ quan sát tình hình.
Đột nhiên Tô Hàn nhướng mày, nhắc nhở "Nhìn mặt biển kìa."
Hai người khác theo tiếng nhìn lại thì thấy khói đen dày đặc tiếp xúc với mặt nước, cuối cùng màn sương khói dày đặc ở dưới dần dần biến mất, màu nước biển càng đậm thêm.
Chung Duệ hít một hơi lạnh "Khí độc dung nhập vào biển?"
"Chắc vậy." Sắc mặt Tô Hàn nghiêm trọng "Tương lai sắp tới không thể câu cá được nữa, nước biển cũng không thể dùng được."
Thái Thịnh thận trọng nói: "Nhưng sương mù dày đặc ở tầng trên vẫn còn..."
Tô Hàn thở dài, vô cùng bất đắc dĩ nói "Ai có thể nói được khói độc rốt cuộc mất bao lâu mới có thể tiêu tán sạch chứ."
Suy nghĩ một chút, Thái Thịnh nói "Nhiều người ở tầng ba, tầng bốn đã hôn mê bất tỉnh rồi, sẽ không bị động hít phải sương mù độc hại chứ?"
"Vì vậy đừng nghĩ về những gì người khác nói, nghĩ muốn làm gì thì cứ dựa theo đó mà làm." Chung Duệ lắc đầu, cảm khái "Giống như mang tính mạng mình ra làm trò đùa vậy."
Sau đó anh đóng cửa sổ lại, trịnh trọng tuyên bố "Chúng ta phải ở trong phòng làm ổ mấy ngày.
Trước khi khói độc biến mất thì đừng ra ngoài."
Hai người không hẹn mà cùng nhau gật đầu đồng ý.
**
Cùng lúc đó, tại phòng 122, có một cô gái tóc đen dài yếu ớt nằm trên giường.
Cô dùng giọng ba phần lưu luyến bảy phần tiếc hận nói "Nếu có Lâm Tinh Hải ở đây thì tốt rồi."
Thanh niên tóc vàng ở một bên dịu dàng an ủi "Nghỉ ngơi cho khoẻ đừng có suy nghĩ nhiều.
Cậu đã dùng thuốc giải độc rồi, sẽ không có chuyện gì nữa đâu."
Nhưng cô gái tóc đen vẫn cố chấp "Nếu Tinh Hải còn ở đây, nhất định cậu ấy sẽ sớm phát hiện sương dày kia có vấn đề!"
Nụ cười thanh niên tóc vàng hơi cứng lại.
Lâm Tinh Hải, Lâm Tinh Hải, người đã chết rồi mà vẫn còn lải nhải nhắc tới! Không thể đặt ánh mắt lên người khác sao? Bây giờ ở bên cạnh Hiểu Quân rõ ràng là gã mà.
Cô gái tóc đen dài không ý thức được người bên cạnh bất mãn.
Cô tức giận nói "Tại sao Tinh Hải lại uống nước suối đó chứ? Rõ ràng cậu ấy nói lười qua xếp hàng không muốn uống mà."
Thanh niên tóc vàng đưa lưng về phía cô gái, nụ cười của gã càng ngày càng kinh khủng—— Bởi vì gã chính là người đưa nước cho hắn, cho nên thằng ngu kia căn bản không nghi ngờ trực tiếp uống sạch nước.
Hắn ngu xuẩn như vậy, chết là đáng đời.
Cô gái vẫn cảm thấy chỗ nào không đúng lắm, một giây sau lời nói ra càng kinh người "Tớ nghĩ là Tinh Hải có lẽ bị ai đó hại chết."
Thanh niên tóc vàng lấy một chai nước suối từ kho tùy thân ra, giống như lúc đầu đưa cho Lâm Tinh Hải vậy, dịu dàng đưa cho cô gái "Nào, uống nước đi."
Cô gái tóc đen không nghi ngờ gã, "Ừng ực ừng ực" uống nước.
Ai ngờ mới vừa uống xong, bụng mới vừa tốt lên lập tức đau mạnh hơn, cô không khỏi hoảng sợ trợn tròn mắt.
Không đợi thanh niên tóc vàng nói chuyện, cô gái tóc đen trực tiếp biến thành ánh sáng trắng tiêu tán ở trong không khí.
Lúc này thanh niên tóc dài mới để lộ sự ghen tị, hận thù nói "Nhớ hắn lắm phải không? Vậy tôi liền đưa cô đi gặp hắn!"
Nhưng đắc ý không được hai phút gã bỗng dưng mới nhớ đây chỉ là một trò chơi....Phó bản kết thúc ra khỏi cabin trò chơi, bọn họ còn gặp nhau trong thực tế nữa.
Thanh niên tóc vàng thầm mắng hỏng rồi! Không kìm được một lúc gã đã nhập vai quá sâu, tưởng đây là hiện thực.
Gã đã tự tay giao thuốc độc cho hai người, cái này làm gì để rửa sạch hiềm nghi cho mình đây?
Suy nghĩ hồi lâu, gã uống sạch số nước suối còn lại, tự nhủ "Mình chẳng qua nhất thời không xem xét nhẹ dạ tin người khác.
Nước suối là đổi được với người khác, ai ngờ bên trong bị hạ độc.
Đúng, về thực tế cứ vậy mà nói."
Mặc dù nghe có hơi ngu nhưng so ra vẫn dễ nghe hơn cố ý mưu hại bạn bè.
Chỉ chốc lát sau trong cổ họng thanh niên có cảm giác cháy rát, bụng truyền đến một trận quặn đau, ý thức dần dần mơ hồ.
Gã không giãy dụa gì, lẳng lặng chờ đợi tử vong ập uống.
Nhưng lúc này cửa phòng mở ra.
Thanh niên tóc vàng ngẩng đầu lên, sau khi thấy rõ người tới, trong mắt lập tức hoảng hốt "Tinh-Tinh Hải?!"
Thiếu niên đội chiếc khăn hình tam giác đã thấm nước che gần hết má.
Nhưng cả hai đã biết nhau từ lâu, thanh niên tóc vàng nhìn một cái ngay lập tức có thể nhận ra.
Gã bình tĩnh lại, cố nặn ra một nụ cười "Tình Hải, thật tốt khi cậu không sao."
Thiếu niên không đáp lại.
Cậu móc ra dao găm, không chút do dự cắt động mạch chủ trên cổ rồi cắm dao găm vào tim đối phương.
Thanh niên tóc vàng cảm giác được một trận đau đớn.
Gã run lẩy bẩy nắm lấy tay người tới, kiên trì nói "Tinh Hải...Tại sao? Không phải chúng ta là bạn sao?"
Thiên niên rút dao găm ra, sau đó lại một lần nữa đâm vào tim.
Một giây sau thanh niên tóc vàng hóa thành ánh sáng trắng.
Lúc này thiếu niên mới lạnh lùng nói "Tao xui tám đời mới làm bạn với mày, sau này tốt nhất đừng có mà liên lạc với tao."
Nói xong, cậu không lưu luyến chút nào xoay người rời khỏi phòng.
**
9 giờ hôm sau, hệ thống thông báo "Trò chơi ngày thứ 4."
"Du thuyền C23 bị nổ, thiết bị bị tổn hại, hiện không có cách nào vận hành bình thường chỉ có thể trôi dạt trên biển."
"Du thuyền C23 bị bao vây bởi khói độc.
Hiện có 41 người sống sót, trong đó có 40 người chơi, 1 NPC.".
Danh sách chương