Giờ này phút này, Tô Hàn hiếm khi tưởng niệm Chung Duệ —— nếu hai người kết bạn, ít nhất lúc này có thể thay phiên nghỉ ngơi.

“Xin chào, có người không?” Một giọng nam thô kệch vang lên.

Tô Hàn không thể làm gì khác mở lều trại, giọng điệu kém cỏi, “Có việc?”

Bên ngoài lều có hai người đàn ông trẻ tuổi, một người lưng hùm vai gấu, một người lịch sự nhã nhặn.

Thấy có người đi ra, người nhã nhặn hỏi, “Chào cô, có nước không?”

Mặt Tô Hàn không biểu cảm, tự nhủ, cô không định mở tiệm làm buôn bán, tại sao mỗi người lại tìm đến tận nơi cầu xin trao đổi? Vì thế cô cứng rắn trả lời, “Không có.”

Trên mặt người đàn ông nhã nhặn thất vọng không nói nên lời.

Gã vạm vỡ lưng hùm vai gấu lập tức cười dữ tợn, nói với đồng đội, “Tôi đã bảo cậu rồi, ôn tồn thương lượng với người ta là vô dụng. Một khi động tay chân, đối phương sẽ biết sợ.”

Một bên nói, một bên mắt liếc Tô Hàn, tràn đầy uy hiếp.

Tô Hàn yên lặng móc ra Desert Eagle từ kho hàng, nhắm ngay gã vạm vỡ.

Gã vạm vỡ lập tức cứng đờ. Anh không nghĩ trong tay đối phương có súng, vẫn là Desert Eagle! Phải biết rằng, mặc dù Desert Eagle rất cồng kềnh, nhưng nổi tiếng uy lực lớn! Chẳng may đối phương bắn một cái vào trán anh……

Rõ ràng mặt trời chói chang trên cao, đáy lòng gã vạm vỡ lại không tự giác trào dâng cảm giác lạnh lẽo.

“Ban nãy anh nói, một khi động tay động chân thì như thế nào?” Người đàn ông nhã nhặn nhìn về phía đồng đội, đau tim không nghĩ nói chuyện.

Gã vạm vỡ, “……”

Anh sai rồi được chưa?!!

Tô Hàn cầm súng, mặt không cảm xúc đưa ra vấn đề, “Tại sao tới đây?”

Đầu tiên người đàn ông nhã nhặn trừng mắt nhìn đồng đội, ý bảo anh câm miệng, sau đó mới chậm rãi nói, “Nước uống không đủ, hy vọng có thể tìm người trao đổi. Vừa vặn từ rất xa đã thấy ở đây có lều trại, vì thế đi tới thử thời vận.”

Tâm trạng Tô Hàn vô cùng buồn phiền.

Ban ngày ban mặt nhóm người này đi lại làm gì? Tại sao không nắm được kiến thức sinh tồn thông thường cơ sở nhất! Không đi lại lung tung chẳng phải không nhìn thấy lều trại à!

Chẳng lẽ vì tránh khiến cho mọi người chú ý, cô phải đặc biệt cất lều đi à? trong lòng Tô Hàn hơi tuyệt vọng.

Người đàn ông nhã nhặn thật cẩn thận nói, “Tôi tình nguyện xin lỗi vì đồng đội vô lễ, xin hãy thả chúng tôi đi.”

Nói xong, anh lộ ra vẻ đau lòng, móc từ trong túi ra hộp gỗ lớn bằng bàn tay, “Đây là hương liệu quý nhất mà tôi có. Tâm ý nho nhỏ, mong ngài nhận lấy.”

Thời tiết oi bức, Tô Hàn thật ra không muốn ra tay. Cô thuận tay tiếp nhận hộp gỗ, vẫy vẫy tay, ghét bỏ nói, “Đi mau.”

Hai người mừng rỡ, cuống quít chạy đi.

Đến khi đi thật xa, gã vạm vỡ mới dám nhỏ giọng oán trách, “Tại sao cậu lại đưa hương liệu? Món đồ đó rất quý giá!”

Người đàn ông nhã nhặn trợn mắt giận dữ nhìn, “Anh cho rằng đây là lỗi của ai? Không phải anh miệng tiện, tại sao rơi xuống tình trạng này? Hương liệu đáng giá, không quan trọng bằng còn sống hả? Có thể cứu lại một mạng đã tốt lắm rồi!”

Một trận mắng tơi bời trực tiếp mắng ngốc đồng đội nhỏ.

Trong lòng gã vạm vỡ biết mình đuối lý, sờ sờ cái mũi, không dám mở miệng.

Bên kia, Tô Hàn nhìn nhìn cát vàng tung bay khắp trời, ngoại trừ hạt cát vẫn là hạt cát. Lại nhìn lướt qua cái lều mới tinh rất bắt mắt, tâm tình cô lập tức rất nặng nề, không thể không thở thật dài.

**

Sự thật chứng minh, có thể sống đến vòng trò chơi thứ sáu, trình độ người chơi vẫn trên vạch kẻ.

Tiễn đi hai người thiếu chút nữa bị giết ngược lại, ba giờ liên tiếp không có người tới cửa. Tô Hàn không tự giác nhẹ nhàng thở ra —— thời tiết quá nhiệt, cô không có tâm tình đánh nhau, chỉ nghĩ lẳng lặng nằm bò trong lều.

Nếu là quá nhiều tên ngốc đam mê ban ngày đi lại, vạn bất đắc dĩ, cô đành thu hồi lều trại, chịu đựng phơi nắng dưới ánh mặt trời. Điểm đáng mừng là, cuối cùng thảm kịch chưa phát sinh.

Tô Hàn uống từng ngụm nước nhỏ, lẳng lặng chờ đợi đến hoàng hôn.

Hoàng hôn đổ về phía tây, nhiệt độ không khí giảm đi.

Tô Hàn luôn chú ý nhiệt độ không khí, chờ đến khi nhiệt độ ở mức tầm 30oC, cô thu hồi lều trại, cuối cùng quyết định đi về hướng đông.

Di chuyển trong sa mạc là việc làm người ta tuyệt vọng. Bất luận chạy đi đâu, mặc kệ đi bao lâu, đập vào mắt đều là hạt cát vô cùng vô tận.

Thậm chí, Tô Hàn ngẫu nhiên sẽ sinh ra ảo giác —— cô thật sự đã rời khỏi nơi ban đầu chưa? Nhìn quanh bốn phía, cảm giác hoàn cảnh hoàn toàn không hề thay đổi.

Đi nửa tiếng, Tô Hàn ngồi trên mặt đất, uống ngụm nước nhỏ. Chờ nghỉ ngơi mười phút, cô mới đứng lên, tiếp tục đi về phía trước.

Sắc trời dần dần tối đen, Tô Hàn lấy củi dài bằng cánh tay từ kho hàng tùy thân khúc, dùng làm ngọn đuốc tiếp tục thăm dò.

Một lát sau, sắc trời hoàn toàn đen kịt. Gió bắc gào thét, gió lạnh thổi đến còn bí mật mang theo hạt cát! Tô Hàn nhanh chóng dùng tay che mũi.

Chờ đến gió to cuối cùng dừng lại, cô lại lấy ra áo lông vũ và quần bông từ kho hàng tùy thân, bọc chính mình kín mít, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Liên tiếp ba ngày, Tô Hàn kiên định đi về phía phương đông, nhưng mà cảnh tượng vẫn không hề thay đổi. Gió cát vẫn lớn như thế, ven đường chẳng thấy một bóng cây, ăn, uống chỉ dựa vào chính mình cung cấp.

Vòng này cho dù ý chí Tô Hàn kiên định, lúc này cũng không tránh khỏi hoài nghi cô có cần di chuyển không? Nếu không dứt khoát tùy tiện tìm một chỗ dựng lều, cố chịu đến ngày thứ 15? Không trách Tô Hàn chịu đả kích, thật sự là đi ở sa mạc rất dễ dàng làm lòng người nảy sinh tuyệt vọng. Vầng thái dương mọc ở đằng đông lặn ở đằng tây, phương hướng đi tới rõ ràng không có vấn đề, nhưng đi tới đi lui chính là xung quanh không thay đổi.

Mặt Tô Hàn không biểu cảm ngồi xuống, hơi nghỉ ngơi, thuận tiện tự hỏi nhân sinh.

Đúng lúc này, một giọng nữ hoảng sợ vang lên, “Có người không? Cứu mạng!”

Tô Hàn ngẩn ra, ngay sau đó nhanh chóng phản ứng —— có người! Sống!

Hai ngày qua chưa gặp được một vật còn sống Tô Hàn rất kích động, theo tiếng đi qua.

Chỉ thấy một cô gái 25 tuổi đang chìm trong cát lún, cẳng chân bị chìm sâu. Trên mặt cô tràn đầy nôn nóng hoảng loạn, chỉ thiếu nước bật khóc.

Trong lòng Tô Hàn biết, cát lún là hạt cát ngậm nước. Bởi vì lực ma sát giữa các hạt cát yếu bớt, vì thế hình thành hỗn hợp cát và nước không thể chịu được vật nặng.

 “Bình tĩnh! Không cần lộn xộn! Để tôi nghĩ cách.” Tô Hàn nhanh chóng thúc đẩy tế bào não, tự hỏi đối sách.

Nhưng mà cô gái chìm trong cát lún thấy không dễ dàng có một người đi tới, lại không đến giúp đỡ, lập tức cho rằng đối phương không nghĩ nhúng tay lo chuyện bao đồng.

Trong lòng cô ta sợ hãi, vì thế liều mạng giãy giụa, dùng sức khua hai chân, ý đồ thông qua lắc lư làm hạt cát xung quanh buông lỏng. Ai ngờ tốc độ chìm xuống ngược lại nhanh hơn, hạt cát rất nhanh nuốt sống đầu gối.

“Cô làm cái gì thế? Không phải nói đừng làm loạn à?” Tô Hàn rất tức giận, “Động đậy lung tung chỉ biết làm đất cát tăng tốc tích tụ, tăng cường lực hút của cát lún, cô sẽ càng lún sâu!”

Cô gái đặc biệt sợ hãi, khi nói chuyện mang theo cơn nức nở, lên án, “Cô không định qua giúp, làm gì giả bộ lo lắng hả?”

Tô Hàn lập tức cạn lời. Muốn giúp đỡ phải chú ý phương pháp, không phải cô đang nghĩ cách giải quyết à? Không thể một lòng muốn giúp đỡ, cuối cùng không cứu được người, ngược lại đẩy cả bản thân vào hố chứ?

“Cô bình tĩnh một chút, nghe tôi nói.” Tô Hàn hít sâu một hơi, chậm rãi nói, “Tôi xem qua tư liệu, nghe nói sau khi rơi vào cát lún, người bị nhốt đều không thể động đậy. Cho dù là đại lực sĩ, cũng rất khó lập tức kéo cô ra khỏi bãi cát lún.”

“Nói cách khác, trừ phi dùng cần cẩu tới kéo, nếu không chẳng có cách nào kéo cô lên.”

“Cho nên, cô phải tự cứu mình.”

Ngay sau đó, Tô Hàn chậm rãi nói, “Không cần giãy giụa mạnh trong cát lún, mà là thật kiên nhẫn nhẹ nhàng đảo chân qua lại, để ‘vôi vữa’ rời rạc bớt. Cứ như vậy, hạt cát sẽ không dính vào cô.”

“Mặt khác cố gắng giang rộng tứ chi. Bởi vì diện tích bề mặt thân thể tiếp xúc với hạt cát càng lớn, sức nổi nhận được càng lớn, cô càng dễ dàng thoát hiểm.”

“Kiên nhẫn một chút, động tác thật nhẹ, cô có thể thoát khỏi nó.”

Cô gái theo bản năng làm theo lời Tô Hàn nói.

Dần dần, hình như hạt cát có buông lỏng.

Mặt Tô Hàn lộ vẻ vui mừng, lại nghe cô gái bị nhốt lớn tiếng kêu rên, “Kẻ lừa đảo!! Căn bản là không ra được!”

Tô Hàn, “……”

Đã nói phải có kiên nhẫn đâu? Lúc này mới đi qua mấy phút?

Cô gái bị nhốt vừa nôn nóng lại sợ hãi, không nhịn được giãy giụa. Vì thế hạt cát vừa buông lỏng một lần nữa tăng độ bám dính, cô gái lại trượt xuống.

Sắc mặt Tô Hàn lạnh lùng, cô cảm thấy vừa rồi chính mình không nên đến đây. Chỉ có cách tự ứng cứu, người này lại giương mắt nhìn cô, trông cậy vào cô làm việc gì đó cứu người.

“Tôi lại nói một lần cuối cùng, không cần giãy giụa mạnh, mà là thật kiên nhẫn nhẹ nhàng đảo chân qua lại.” Vẻ mặt Tô Hàn hững hờ, trầm giọng nói, “Rơi vào cát lún chỉ có tự cứu mình, người khác không giúp được cô. Nếu không ra được, chắn chắn là cô sai.”

Nói xong cô không chút do dự xoay người rời đi, không bao giờ nhìn cô gái bị nhốt kia nữa.

Cô ta lộ vẻ tuyệt vọng. Thật vất vả có người đi qua, nhưng người nọ lại thấy chết không cứu…… Cô chết chắc rồi!

Nghĩ vậy, cô đơn giản từ bỏ giãy giụa, nằm trong cát lún. Ngẫu nhiên đảo chân, coi ngựa chết như ngựa sống cố chạy chữa.

Ai ngờ nửa giờ sau, cô thoát hiểm.

Cô gái bị nhốt, “……”

Người nọ nói sự thật.

Nghĩ đến ban nãy mình một mực chắc chắn đối phương máu lạnh vô tình, thấy chết mà không cứu, khuôn mặt cô gái đỏ bừng.

Cô có nghĩ thầm phải cảm ơn, nhưng sa mạc mênh mông, người dạy cô cách thoát hiểm đã biến mất.

**

Cùng thời gian, Tâm trạng Tô Hàn vô cùng hỗn loạn.

Một phương diện, đôi mắt liếc đến đâu đều là hạt cát, cô rất muốn tìm một người sống để nói chuyện. Nhưng về phương diện khác, cô lại cảm thấy rất nhiều người chơi kỳ kỳ quái quái, hình như chẳng nói chuyện được với họ.

Mang theo một chút buồn rầu, Tô Hàn tiếp tục đi về hướng đông.

Nhưng mà đi hai mươi phút, cô vui mừng phát hiện, cách đó không xa có vài cây xương rồng bà!

Ở sa mạc phát hiện xương rồng bà, tương đương với phát hiện tài nguyên nước sạch sẽ. Vì thế Tô Hàn bất chấp cái khác, vội vàng chạy đến. Ghé sát vào xem, trên thân cây xương rồng có những cái gai lớn bằng ngón tay, thoạt nhìn rất dọa người.

Nhưng trong lòng Tô Hàn không hề nhút nhát. Cô lấy ra đường đao, nhanh nhẹn rạch phần trên của thân cây, cũng thỏa thích tận hưởng phần thịt mềm mại mọng nước giải khát đỡ đói.

Ăn no nê xong, cô lại đào ít thịt mang theo người, tiếp tục bước lên hành trình.

Nhìn sa mạc lớn ánh vàng rực rỡ đằng xa, đáy lòng Tô Hàn bỗng nhiên dâng lên một cảm giác thê lương. Cô cứ cảm thấy, khả năng lần trò chơi này gặp gỡ đồng đội nhỏ bằng không……
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện