Dưới cái nhìn của cô, những người này chỉ lừa được một đoạn thời gian, không lừa được một đời, không ai tiếp tục mạo hiểm trong tính huống quá lâu không tìm thấy tinh hạch.

Nói cách khác, người đi săn Zombie trong khoảng thời gian ngắn có thể sẽ tăng nhiều, thế nhưng không gây ra ảnh hưởng quá lớn với con số tổng 50,000.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Tô Hàn không còn quan tâm việc này phát triển kế tiếp, mà bắt đầu chăm chú tìm người.

Từ trước đến nay Chung Duệ là người dễ thấy nhất trong biển người mênh mông. Một khi anh ta xuất hiện, trong nháy mắt đám người xung quanh mờ nhạt. Vì vậy, đi một lượt ở vòng ngoài, không thấy đồng đội nhỏ, Tô Hàn nhận ra, hoặc là người còn chưa tới, hoặc là đi vòng trong.

Ngẫm lại dù sao nên đi dạo toàn bộ bản đồ một lần để làm quen với tình cảnh cơ bản, cô đi tới cửa ra vào.

“Đi vào một lần cần nộp 100g lương thực, trước 4 giờ chiều phải rời khỏi.” người canh gác cản người.

Tô Hàn không để ý, thuận tay lấy ra một gói mì ăn ném qua, vừa vặn 100g.

Người canh gác gật đầu, tránh đường, “Vào đi.”

Tô Hàn thong dong đi vào trong.

Đi dạo một vòng, cô phát hiện rõ ràng có 2 họa phong khác biệt. Vòng ngoài như là trại tị nạn, vòng trong hơi giống trấn nhỏ hẻo lánh trước tận thế. Chẳng những có cho thuê phòng đơn, còn có cửa hàng mở rộng cửa buôn bán.

Tô Hàn nhìn lướt qua, phát hiện có tiệm tạp hóa, siêu thị nhỏ, tiệm bánh bao, thậm chí còn có phòng giao dịch, chuyên môn bán ra đạn và xăng.

Hai bên con đường có bày mấy tấm ván, mặt trên dán thông báo thuê thợ. Nói đội buôn XX cần chiêu mộ công nhân mới, đãi ngộ rộng rãi, hy vọng mọi người tích cực ghi danh.

Người đi qua đi lại ở vòng trong, biểu hiện trên mặt đa số bình thản, nôn nóng âu lo rất ít xuất hiện…. Tổng thể mà nói, cái gì cũng tốt, chỉ là không tìm được đồng đội nhỏ.

Tô Hàn vô cùng khổ não, trong nhủ thầm đến cùng Chung Duệ chạy đi đâu, chết sống không thấy bóng dáng? Anh ta còn cần ống phóng rốc-két nữa không?! Thế nhưng không có cách nào, không thấy người. Suy nghĩ một chút, cô đi vào phòng giao dịch.

“Chào ngài.” vừa vào cửa, nhân viên tiếp tân nở nụ cười tiêu chuẩn, khách sáo mà không xa cách dò hỏi, “Xin hỏi lần đầu tiên ngài đến đây mua sắm ạ?”

“Đúng vậy, lần đầu tiên.” Tô Hàn hiếu kỳ nhìn xung quanh, lại phát hiện trong phòng giao dịch bày rất nhiều đồ dùng bằng gỗ, đỉnh đầu có đèn trần thủy tinh, rất có khí thế.

“Tốt, mời đi theo tôi.” nhân viên tiếp tân đi trước dẫn đường.

Tô Hàn vội vàng đuổi theo.

Chỉ chốc lát sau, hai người đi vào một căn phòng trong góc. Nhân viên tiếp tân dừng bước, ý bảo khách hàng một mình đi vào, “Mời vào.”

Tô Hàn to gan đẩy cửa vào.

Căn phòng không lớn, bên trong chỉ có hai cái ghế và một cái bàn bát tiên. Lúc này, một ông lão tóc trắng đang ngồi trên ghế uống trà. Trông thấy có người đi đến, ông hiền hòa nói câu, “Ngồi đi.”

Tô Hàn bình tĩnh ngồi xuống, hơi ngạc nhiên, “Vì sao phải làm phức tạp như vậy?”

Ông lão vuốt râu một cái, chậm rãi nói, “Khách hàng đa số kiêng kỵ bị người ta biết mình mua sắm bao nhiêu đồ đạc, cho nên cửa hàng cực kì chú trọng bảo vệ sự riêng tư của khách hàng.”

“Thảo nào.” Tô Hàn chợt hiểu. Một giây kế tiếp, cô đi thẳng vào vấn đề, “Trong cửa hàng có thứ tốt gì? Lấy ra cho tôi xem.”

Ông lão cười, đưa lên một quyển sách nhỏ, “Sản phẩm của cửa hàng đều ở chỗ này.”

Tô Hàn cầm lật xem, phát hiện trong quyển sách có hình ảnh có chữ viết rõ ràng, hình ảnh rất sống động nhưng chỉ là tranh vẽ, nhìn là biết vẽ bằng tay.

Bỗng nhiên, cô nhớ lại tấm bảng gỗ thuê thợ lúc tới nhìn thấy.

Lấy lại bình tĩnh, Tô Hàn hỏi, “Bên trong chỉ có các loại viên đạn cùng với súng lục 54 đơn giản nhất, không còn hàng hóa khác tốt hơn à?”

“Ví dụ?”

“Thuốc nổ hẹn giờ, viên đạn tên lửa phá giáp, súng tự động, lựu đạn.” Tô Hàn nói liền bốn loại.

Cô nghĩ, nếu như thất lạc với Chung Duệ, có lẽ mình lấy viên đạn tên lửa phá giáp, sau đó cầm vũ khí đại khai sát giới. Nói cho cùng, ống phóng rốc-két không phải tặng không cho Chung Duệ, có cơ hội cô có thể giữ lại cho bản thân dùng.

Ông lão tiếc nuối lắc đầu, “Xin lỗi, những vật phẩm khác không bán ra ngoài.” vì suy nghĩ giữ an toàn cho nơi trú ẩn, đồ vật bọn họ có khả năng bán ra ngoài rất có hạn.

Tô Hàn cảm thấy vô cùng tiếc nuối. Nhưng cùng lúc, cô phản ứng kịp — chỉ là không bán ra ngoài, không phải là không có.

“Tôi luôn cảm thấy, chỉ khi bảng giá không làm lòng người rung động, không có vụ mua bán nào không hoàn thành.” Tô Hàn chậm rãi nói.

“Cô có thể đưa ra báo giá gì?” ông lão hết sức tò mò. Trên thực tế, có vài khách hàng đặc thù đáng giá ngoại lệ, có điều người như vậy từ khi ông làm việc đến giờ chỉ gặp qua một vị. Phần lớn người đều tự cho rằng bản thân mình đặc biệt, đáng giá người khác kính trọng vài phần, trên thực tế…

“Gạo, mì, mì ăn liền, bánh bích quy, nước hoa, kem đánh răng, sữa tắm, bàn chải đánh răng, xà phòng thơm, hoặc nhiều hoặc ít đều có một chút.” Tô Hàn bình thản trả lời.

Nghe vậy, mí mắt ông lão giật giật, thiếu chút không khống chế được biểu cảm gương mặt. Ông nói nhầm, đây là lục soát được nhà kho trong lòng đất của người nào đó à? Hay là, thật ra cô gái này là nhân viên hậu cần của thế lực lớn nào đó? Làm sao cô có nhiều đồ như vậy!

Tô Hàn đột nhiên cười xán lạn, biết mà còn hỏi, “Ông cảm thấy, đáng giá ngoại lệ không?”

Ông lão cười khổ, “Mặc dù là như vậy, chỉ có thể bán ra lựu đạn.”

“Vậy cần 20 quả lựu đạn, lại thêm 70 viên đạn cho súng Desert Eagle.” Tô Hàn đánh nhịp quyết định.

Kế tiếp, hai người thảo luận kịch liệt về mặt giá cả. Đến khi đạt thành ý kiến nhất trí, đã qua một giờ.

Cuối cùng, Tô Hàn quả quyết bày tỏ, “Chín giờ sáng ngày mai, một tay giao tiền, một tay giao hàng. Đừng nghĩ sai lệch, chẳng tốt cho ai cả.” sở dĩ không lập tức hoàn thành giao dịch vì không muốn để lộ kho hàng tùy thân tồn tại.

“Đương nhiên.” ông lão cười đồng ý.

Tô Hàn vẫy tay chào từ biệt, sau đó tự ra ngoài.

Nhưng mà vừa đi tới phòng khách, cô đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Một tên mập ân cần tiễn Chung Duệ ra khỏi phòng, cúi đầu khom lưng, vẻ mặt tươi cười, phảng phất đang tiếp đãi Thượng Đế.

Tô Hàn vô cùng hiếu kỳ, đến cùng đồng đội nhỏ mua cái gì, mới hưởng thụ đãi ngộ khách quý.

Có lẽ là ánh mắt nhìn chăm chú quá mức nóng cháy, Chung Duệ phát hiện, không nhịn được quay đầu. Ánh mắt quay sang, phát hiện là Tô Hàn, anh hơi nhếch khóe môi, lên tiếng chào hỏi, “Vừa tới, hay là có ý định đi?”

“Bàn xong, đang định đi.” Tô Hàn trả lời.

“Cùng đi.” Chung Duệ cực kỳ tự nhiên tới gần, sau đó kề vai với đồng đội nhỏ rời khỏi.

Một đường không nói chuyện.

Ra khỏi phòng giao dịch, hai người ăn ý mười phần, tìm một góc tĩnh lặng, lúc này bắt đầu thấp giọng nói chuyện với nhau.

“Phó bản vi-rút trước, anh đi lúc nào?” Tô Hàn dẫn đầu đặt câu hỏi.

Chung Duệ nói thầm, không có em, tôi còn ngây người bên trong làm cái gì? “Đi dạo loanh quanh rồi ra luôn. Xem diễn đàn, có người nhắc tới hậu kỳ hỗn chiến, có điều tôi không tham dự.”

“Vậy là tốt rồi.” Tô Hàn thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu bàn luận chuyện chính, “Vừa nãy anh mua hàng hóa gì? Giá bao nhiêu?”

Chung Duệ thuận miệng trả lời, “30 gói thuốc nổ hẹn giờ, 50 quả lựu đạn. Tôi đổi toàn bộ thực phẩm, vật dụng hàng ngày, đồ uống không cần thiết, cuối cùng mua ít tuýp thuốc bôi. Hiện nay dược phẩm thiếu thốn, giá cả quá cao. Chỉ cần bằng lòng lấy ra dược phẩm làm trao đổi, có gì đều dễ bàn luận.”

Dừng lại mấy phút, anh lộ ra tiếc nuối, “Đáng tiếc không bán ống phóng rốc-két. Nếu không mặc kệ ra giá cao cỡ nào tôi cũng đổi một cái.”

Ngay sau đó, giọng điệu anh thay đổi, “Tin tức tốt là, cuối cùng kho hàng tùy thân đã có 1 ô trống. Trời mới biết nó bị đựng đầy đã bao lâu!”

Tô Hàn nhủ thầm, anh chàng này khá xui. Đã qua mấy phó bản, anh còn không lấy được ống phóng rốc-két.

Cô nghiêng người, lấy ra ống phóng rốc-két từ trong kho hàng tùy thân, tùy ý nói, “Cho anh.”

Chung Duệ, “!!!”

Lúc này, trong đầu của anh chỉ còn lại một ý nghĩ, “Ở đâu ra?”

“Phần thưởng bổ sung Thông quan.” Tô Hàn không quá để ý, “Cầm đi.”

Không có ống phóng tên lửa, nghề thứ hai của anh không thể sử dụng. Vì vậy Chung Duệ không cần khách sáo, nhận lấy. Chỉ là ánh mắt rơi vào trên người Tô Hàn, thỉnh thoảng sẽ lóe lên tia sáng không bình thường.

Ánh mắt cúi xuống, anh làm bộ như không có việc gì, bình tĩnh hỏi, “Cô thì sao? Mua được cái gì?”

“20 quả lựu đạn, 70 viên đạn cho súng.” Tô Hàn rất may mắn, “Cuối cùng cũng dọn sạch hàng tồn! Vật tư chồng chất rất lâu trong kho hàng tùy thân, dùng như thế nào cũng không hết. Huống hồ kỹ năng thiên phú không định kỳ kích hoạt, thu hoạch vật tư còn nhiều hơn số lượng đã dùng.”

Vật tư nhiều sắp đến mức chật cứng, đây không phải là cách nói phét lác, mà là lời nói thật. Cô thực sự không muốn biểu diễn cách thức vứt bỏ đồ ăn như thế nào ở trong trò chơi sinh tồn…

Hai người hàn huyên vài câu, quyết định trước tiên ở vòng ngoài — vòng trong an toàn thì an toàn, nhưng không thuận tiện hoạt động.

Thanh toán hai hộp sữa tươi làm tiền thuê lều vải, Tô Hàn, Chung Duệ có chỗ đặt chân tạm thời.

Tô Hàn muốn nấu mì ăn liền, thế nhưng suy nghĩ đến mùi mì ăn quá nồng, rất dễ khiến quần chúng kích động, vì vậy cô dập tắt ý định này, đổi sang ăn bánh kem chocolate.

**

Màn đêm buông xuống.

Người dân ban ngày đi ra ngoài tìm nước uống, tìm thực vật, sưu tầm vật liệu dần dần quay về. Trong nơi trú ẩn người đến kẻ đi, khói bếp lượn lờ, thoạt nhìn cực kỳ náo nhiệt.

Tô Hàn nói một tiếng với đồng đội nhỏ, ra khỏi lều, tùy ý đi dạo.

Thế nhưng không lâu sau…

“Không phải chị không định đi nơi trú ẩn à?” tiếng nói non nớt vang lên sau người, giọng nói vô cùng ngạc nhiên, còn có chút quen tai.

Tô Hàn, “…”

Cô quay người lại, không ngoài dự đoán nhìn thấy bé gái ban ngày vô tình gặp.

“Kế hoạch không theo kịp biến hóa.” Tô Hàn nói thành khẩn.

Bé gái bĩu môi, cảm thấy người này thật là kỳ lạ.

Tô Hàn cứng rắn nói sang chuyện khác, “Em chiến đấu thế nào? Thành công không?”

“Đừng nói nữa.” bé gái tức giận nói, “Xem như là thành công, thế nhưng chẳng khác nào thất bại.”

“Nói như thế nào?” Tô Hàn nhíu mày.

“Em dụ dỗ toàn bộ Zombie ngoài cửa ra ngoài, sau đó tranh thủ những Zombie khác cách khá xa, thám thính tình hình.” bé gái bĩu bĩu môi, không vui, “Trong phòng có mấy cái thùng lớn. Em mở ra xem, phát hiện bên trong đựng chất lỏng màu vàng nhạt. Không chỉ có mùi khó ngửi, cũng không thể uống được.”

“Nói cách khác, tất cả đều là tốn công vô ích.” cô bé cúi cúi đầu, uể oải nói, “E rằng không phải nơi bí mật, không ai phát hiện căn nhà. Mà là họ phát hiện, cũng không nguyện ý lãng phí sức lực, cho nên còn đồ đạc.”

Cùng lúc đó, Tô Hàn không tự chủ nghiêm túc. Chất lỏng màu vàng nhạt, mấy thùng lớn, mùi khó ngửi… Cô vô ý thức nghĩ tới dầu ma-dút.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Chung Duệ (lời nói thấm thía): Em tốt như thế, tôi phải lấy thân báo đáp.

Tô Hàn: … Anh xác định không cầm nhầm kịch bản?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện