Ông chủ Hoàng sửng sốt.

Trong lòng Tần Mặc ứa ra khí lạnh.

Vốn cho là Cao Sâm phản bác có lý có bằng chứng, rũ sạch tội lỗi trong người. Thế nhưng dưới tình huống này, Ông chủ Hoàng đã có chủ ý trước. Mặc kệ Cao Sâm nói cái gì, độ tin cậy đều giảm bớt nhiều.

Nhưng mà Cao Sâm không làm như vậy.

Anh trực tiếp vòng qua vấn đề phạm tội, cũng mở ra tư thế “Tôi rất có giá trị lợi dụng, hãy lợi dụng tôi thoải mái”.

Tần Mặc giật giật mồm mép, nhưng không biết nói cái gì. Nghề nghiệp của Cao Sâm là bác sĩ, thuốc sinh lực do anh ta chủ động lấy ra, toàn bộ hàng hóa dự trữ ở trên tay anh ta, những việc này đều là sự thật.

Bên cạnh, Ông chủ Hoàng bị gợi lên hứng thú, “Thật hay giả? Thần dược chữa khỏi trăm bệnh?”

Cao Sâm mỉm cười, “Trên thực tế, trong tay tôi không có thuốc giải độc. Chỉ có Thần dược chữa khỏi trăm bệnh, cho nên mới chữa khỏi cho người dân bị Zombie cào.”

Tiếp theo, anh gằn từng chữ, “Thuốc giải còn lại giấu ở nơi nào, chỉ có tôi biết.”

Ông chủ Hoàng đột nhiên cảm giác ngực buồn buồn, sắp hít thở không thông. Ông thô lỗ cởi cà vạt, lạnh lùng nói, “Thần dược chữa khỏi trăm bệnh? Ah, dựa vào cái gì tôi tin tưởng lời một tên lừa đảo nói!”

Nhưng thật ra trái tim đập bịch bịch. Vạn nhất là sự thật…

Cao Sâm chẳng hề để ý, “Tôi có thể cung cấp miễn phí một chai thuốc giải, để cho ông cầm đi làm thí nghiệm. Trên thực tế, nếu như nhân viên y học cấp dưới của ông có thể nghiên cứu ra thành phần cụ thể của thuốc giải, sau đó phục chế hoàn mỹ, tôi càng vui mừng.”

Đột nhiên, Tần Mặc cảm giác được gáy mát lạnh.

Một giây kế tiếp, Cao Sâm liếc mắt nhìn anh, hờ hững nói, “Để thể hiện thành ý của sự hợp tác, không bằng trước tiên giúp tôi xử lý tên kia? Từ trước đến nay tôi không thích người phản bội.”

“Hoàng…” Tần Mặc vừa muốn nói gì, đã thấy Ông chủ Hoàng vẫy vẫy tay. Lập tức, vệ sĩ giơ súng, bao vây anh.

Chết tiệt!” Tần Mặc thấp giọng chửi bới.

Bất đắc dĩ thuốc nổ, lựu đạn đã dùng hết trong phó bản trước, ở vòng chơi này thương thành không mở, sau khi đi vào trò chơi vội vàng bố cục, chưa từng tiến hành mua bán với phòng giao dịch… Vì vậy, anh chỉ có thể chật vật dùng súng đánh trả. Hơn nữa, viên đạn đã không còn bao nhiêu…

“Diệt trừ anh ta, thì có thể cho thấy thành ý của tôi chứ?” Ông chủ Hoàng nhấp một ngụm trà.

“Đương nhiên.” Cao Sâm trả lời không chút do dự. Thế nhưng hơi dừng lại một chút, anh lại bổ sung, “Còn có mấy người, nếu có thể cùng xử lý hết thì tốt hơn.”

“Nếu như là những người xoay quanh anh xin thuốc, lúc này hẳn là xử lý xong.” Ông chủ Hoàng chép miệng, “Nhờ có người nào đó mật báo.”

“Vậy thật tốt quá.” nụ cười Cao Sâm xán lạn, trong đáy lòng vẫn đang suy nghĩ, quả nhiên, đồng đội tạm thời không thể tin.

Lần phó bản vi-rút trước, mình kêu la làm cho tất cả mọi người đi phòng cách ly của bệnh viện bị cho rằng không có ý tốt, sau đó người chơi tự mình chạy mất, thì có những người này tồn tại.

Cho nên dù cho giai đoạn đầu vòng chơi này, bọn họ tạo thành tiểu đội lâm thời, Cao Sâm chưa từng buông lỏng cảnh giác — chẳng qua những người này muốn lợi dụng trí thông minh của anh, căn bản không đáng tin. Một khi có bất ngờ, tuyệt đối tên này chạy nhanh hơn tên khác.

Cao Sâm nghĩ, trong trò chơi làm gì có đồng đội? Chẳng qua là quan hệ lợi dụng lẫn nhau. Chỉ cần tồn tại giá trị lợi dụng, sẽ được đối xử ôn hòa.

Nếu như đồng đội tạm thời tin tưởng anh, anh sẽ bảo vệ mọi người, sau đó dùng thuốc sinh lực bàn điều kiện với Ông chủ Hoàng, được đội buôn bảo vệ. Nhưng bây giờ…

Cao Sâm nhếch miệng, thấp giọng nỉ non, “Phí hết tâm tư bày kế, khống chế cục diện, cuối cùng lại bị một đám ngu xuẩn trộn lẫn hỏng bét, còn không có biện pháp báo thù, loại sai lầm ngu xuẩn này làm sao tôi mắc phải lần thứ hai?”

Vừa dứt lời, bả vai, chân mày, huyệt Thái Dương của Tần Mặc bị các loại đạn bắn trúng, ngay sau đó triệt để hóa thành ánh sáng trắng.

Cao Sâm mỉm cười bày tỏ, “Đã rửa sạch kì đà cản mũi, hiện tại chúng ta có thể tiếp tục tán gẫu…”

**

Viện nghiên cứu trong lòng đất nơi trú ẩn.

Trợ lý Vương báo cáo tình huống, “Sau khi dùng bán thành phẩm, tình huống vật thí nghiệm số 1 có chút chuyển biến tốt đẹp, vật thí nghiệm số 2 không có phản ứng, tình huống vật thí nghiệm số 3, vật thí nghiệm số 4 chuyển biến xấu… Vật thí nghiệm số 9, khôi phục tốt đẹp, bất cứ lúc nào có thể khôi phục ý thức.”

Ông Tương tạm dừng động tác, suýt chút nữa làm rơi ống nghiệm trên mặt đất. Ông cho rằng mình nghe lầm, không khỏi quay đầu lại xác nhận với trợ lý, “Vật thí nghiệm số 9, đó không phải là bé gái tùy tiện nhặt về trên đường à?”

“Là cô bé đó.” Trợ lý Vương gật đầu, sắc mặt có phần kỳ quái, “Rất kỳ quái, đồ ăn đút cho vật thí nghiệm đều là dược phẩm giống nhau, duy chỉ có cô bé sau khi ăn sản sinh phản ứng, đồng thời chuyển biến tốt.”

Lẽ nào trong cơ thể cô bé sản sinh ra kháng thể vi-rút?” nghĩ đến đây, ông Tương không ngồi yên nữa, cực nhanh đi rút máu xét nghiệm làm nghiên cứu.

Nhưng mà ông vừa bận rộn một lúc, đã bị người cắt đứt, “Ông Tương, ông chủ mới nhận được một liều thuốc giải, làm phiền ngài giao công việc trong tay cho những người khác, nghiên cứu một chút công dụng của liều thuốc này.”

Ông Tương rất không vui, “Anh biết chuyện tôi đang làm quan trọng cỡ nào với loài người không?!”

Người đến giọng điệu ôn hòa, thái độ cực kì cường ngạnh, “Tôi rất xin lỗi quấy rầy ngài công tác. Nhưng đối với ông chủ mà nói, liều thuốc giải này quan trọng hơn.”

Ông Tương, “…”

Ông chủ bao ăn bao ở, không nể mặt mũi dường như không thể nào nói nổi.

Ông đành phẫn nộ cầm thuốc giải, đổi một hạng mục nghiên cứu.

**

9 giờ sáng ngày thứ 8, âm thanh máy móc của hệ thống tuyên bố, “Nơi trú ẩn I22 (server của người chơi) có 793 người chơi, 1134 NPC, cùng với 648 con zombie.”

Mỗi ngày đều có người không được chữa trị chết đi; cũng có người hết gạo sạch đạn, bởi vì đói bụng tử vong; lúc trộm cướp, cướp đoạt xảy ra, không ngừng xung đột, vì vậy người dân bỏ mạng tăng nhiều.

Tô Hàn lẳng lặng ngồi thừ người trong lều vải, trong lòng nghĩ, cái phó bản này đến khi nào mới kết thúc? Mỗi ngày nhìn sinh mệnh hoạt bát không ngừng mất đi, không phải là trải nghiệm thú vị.

May mắn, chỉ có 648 con Zombie. Tiêu diệt toàn bộ, phó bản sẽ kết thúc.

“Có thể nhiệt tình chút được không?” Chung Duệ ghét bỏ liếc đồng đội nhỏ, “Tuy là áo khoác trắng vào vòng trong nơi trú ẩn, nhưng nếu có tâm, vẫn còn có cơ hội.”

“Nhưng tôi không muốn gây chuyện.” Tô Hàn thở dài.

“Chỉ đối phó đội lừa đảo, không muốn lôi người sống sót bên trong nơi trú ẩn vào.”

“Bây giờ nhóm người của áo khoác trắng rất có thể được đội buôn che chở, đối đầu với bọn họ tương đương với là kẻ thù của đội buôn. Bất kể nghĩ thế nào, đều cảm thấy rất phiền phức.”

Tô Hàn nhủ thầm, người thích gây sự trong vòng này đã đủ nhiều, không cần thêm cô.

“Đã có người dẫn đầu.” Chung Duệ bất thình lình nói một câu.

Tô Hàn lườm, “Cái gì?”

Chung Duệ thản nhiên nói, “Zombie bị dọn dẹp tàm tạm, một ít người khẩn cấp muốn ra tay.”

“Trong tay nhóm người của áo khoác trắng có thuốc sinh lực, nhà kho của đội buôn có vô số vật tư, cực kì động lòng người không phải ư?”

“Bết bát hơn chính là, nhóm người của áo khoác trắng lừa dối dân chúng, dỗ người đi chịu chết. Đội buôn biết rõ bọn họ có tội lại cố ý bao che. Nhược điểm quá nhiều dễ dàng gây nên quần chúng bất mãn.”

Tô Hàn có mạch suy nghĩ thông suốt, “Số ít người biết chuyện làm? Giai đoạn đầu hỗ trợ che lấp, để âm mưu tiến hành thuận lợi. Bây giờ trông thấy Zombie bị dọn dẹp sàn sàn, số lượng trong khả năng khống chế, khẩn cấp phản bội. Muốn hợp lực mọi người lật đổ đội buôn, sau đó dọn sạch nhà kho à?”

“Thực sự là gảy bàn tính thật hay.” nói xong lời cuối cùng, cô không khỏi lắc đầu thở dài.

“Nhưng tại sao không đợi đến ngày thứ 10, có thể rời khỏi phó bản bất cứ lúc nào rồi hãy ra tay?” Tô Hàn cảm thấy kỳ lạ. Có điều rất nhanh, cô vỡ lẽ, “Hôm nay mới là ngày thứ 8, người dân vòng ngoài tiêu hao quá lớn, không chống đỡ được bao lâu.”

Không có đầy đủ NPC người dân xông pha chiến đấu, mọi việc phiền toái hơn nhiều. Cho nên tổng hợp mạch suy nghĩ, không thể không gây sự trước giờ.

“Hiện nay là kích động ý dân, giai đoạn châm ngòi lửa giận, cùng đi xem không?” Chung Duệ đưa ra lời mời với đồng đội nhỏ, “Trà trộn vào vòng trong, chưa biết chừng có thể theo kiếm một nhóm, cũng có tỷ lệ gặp phải nhóm người của áo khoác trắng.”

Chung Duệ cũng không biết, ngoại trừ Cao Sâm, thành viên đội lừa đảo đã bị nốc-ao.

Tô Hàn im lặng. Cô không thích vì quyền lợi của cá nhân đi lợi dụng người khác, nhưng từ tình huống trước mắt, người chơi có năng lực khác trong phó bản không thèm để ý. Bọn họ không có gánh nặng trong lòng coi người chơi còn lại và nhóm NPC như quân cờ để bày trận.

Thật sự giống như người giữ vững ranh giới cuối cùng kiểu cô và Chung Duệ mới là ngoại tộc.

“May mắn trước đây nhìn trúng đồng đội là anh.” Tô Hàn thấp giọng cảm thán. Cô cảm thấy xuất phát từ nội tâm, nếu như Chung Duệ có tính cách giống những người này, khả năng hai người sớm bắt đầu oán trách lẫn nhau.

Thanh âm tuy nhẹ, lại bị nghe thấy được.

Chung Duệ cong khóe miệng, vẻ mặt nhàn nhạt, giọng nói lại rất trịnh trọng, “Tôi sẽ không làm chuyện cô cảm thấy ghét.”

Như vậy thì tốt.

Tô Hàn nhanh chóng lên tinh thần, khôi phục biểu cảm hờ hững quá khứ, “Đi thôi, đi tham gia náo nhiệt.”

Ai biết Chung Duệ kéo Tô Hàn, nghiêm túc nói, “Nếu như không muốn đi, không cần miễn cưỡng.” ngược lại hàng tồn kho sung túc, không lo ăn mặc.

“Không miễn cưỡng.” vẻ mặt Tô Hàn không sao cả, “Suy nghĩ kỹ một chút, hai bên đều không phải người tốt. Cho nên mặc kệ, tùy tiện gây sự, chúng ta chiếm tiện nghi là tốt rồi.” Là giọng bình thường.

Chung Duệ yên lòng, thuận miệng đáp, “Ừm, đi thôi.”

**

Bảy ngày trôi qua, ban đầu rộn ràng người qua kẻ lại ở vòng ngoài đã trở nên hoang vu. Rất nhiều lều vải, nhà lá trống rỗng, không có người ở.

Sau khi đánh giá, Tô Hàn phát hiện có lẽ vòng ngoài còn lại 300 người, không đủ một phần mười ban đầu.

Nên trách cứ nhân tính tham lam, hay sốt ruột hiện trạng vật tư thiếu hụt? Hay là cả hai đều có? Tô Hàn không biết. Cô chỉ thấy tận mắt cái gọi là khắp nơi tiêu điều, cái gọi là trăm họ lầm than.

Xa xa, một người đứng ở trên tảng đá, dõng dạc phát biểu bài diễn thuyết, “… Anh ta nói tinh thạch có thể đổi được gạo, anh nói có rất nhiều người may mắn trao đổi, thế nhưng nhân chứng đâu? Có ai dám đứng ra, nói sau khi mình săn bắn Zombie, nhặt được tinh thạch không?”

Mọi người đều lắc đầu.

Giọng nói người kia lập tức trở nên vô cùng đau buồn, “Chúng ta đều bị gạt! trong óc Zombie căn bản không tồn tại tinh thạch, anh ta chỉ lừa chúng ta đi chịu chết!”

“Nhưng tại sao vậy chứ?” có người không hiểu nổi, “Mọi người không thù không oán, cần gì nói dối gạt người?”

Người diễn thuyết chưa kịp trả lời, bên cạnh đã có người cười lạnh xen mồm, “Dọn dẹp sạch tất cả Zombie, các thiếu gia tiểu thư ở vòng trong không phải an toàn?”

Một câu nói xúc động thần kinh nhạy cảm của người dân vòng ngoài, nhất thời khơi gợi bất mãn cực lớn.

“Đúng vậy! Dân cư vòng trong thoải mái sống qua ngày, nạn dân vòng ngoài trăm cay nghìn đắng, chính là vì kiếm miếng cơm ăn!”

“Tôi chỉ muốn ăn bữa cơm no, trêu ai ghẹo ai? Lừa tôi giết Zombie…”

“Tôi đã nói thật kỳ lạ. Mặc kệ giết bao nhiêu con zombie, vẫn không nhìn thấy tinh thạch, thì ra căn bản là gạt người!”

“Biết rõ thanh lý Zombie rất nguy hiểm, luyến tiếc để cho người mình đi, nên chuyên môn lừa người dân nghèo khổ, làm sao họ có thể làm thế!”

Đúng lúc này, một người chậm rãi mở miệng, “Theo tôi được biết, áo khoác trắng biết làm thuốc giải đã vào vòng trong, chưa đi ra ngoài. Tôi đoán, khả năng xong việc thối lui, được ông chủ đội buôn giấu đi…”

Mọi người ồ lên, cái này tương đương với đang chỉ trích ông chủ đội buôn là người chủ đứng sau màn.

Không đợi người dân mở miệng phản bác, lại một người đứng ra nói, “Tuy là áo khoác trắng vấn đề nói dối về tinh thạch, nhưng nhiều người tận mắt nhìn thấy người dân bị Zombie cào bị thương uống xong thuốc giải anh ta đưa nhanh chóng khôi phục khỏe mạnh.”

“Suy nghĩ kỹ xem, thời buổi này ngoại trừ đội nghiên cứu y học do đội buôn chuyên môn nuôi dưỡng, những người khác kiếm ăn còn không kịp, ở đâu ra tinh lực nhàn hạ nghiên cứu y học?”

“Áo khoác trắng là người của đội buôn, điểm ấy không thể nghi ngờ.”

Dừng một chút, anh ngắm nhìn bốn phía, giọng nói trở nên mạnh mẽ vang vang, “Đội buôn không cho chúng ta con đường sống! Mọi người không đoàn kết lại phản kháng, chắc chắn phải chết!”

Trong nháy mắt, tình cảm quần chúng xúc động. Các người dân lớn tiếng trách cứ đội buôn, nói hết bất mãn trong lòng.

Tô Hàn thờ ơ lạnh nhạt, tùy ý một ít người núp trong bóng tối anh một lời tôi một câu phối hợp, làm nhóm người tức giận.

“Tấm tắc, vũng nước bẩn nào đều hắt lên người đội buôn.” Chung Duệ nhẹ giọng cảm thán, “Có mấy cái nghe là biết nói bừa.”

“Chọc cho nhiều người tức giận chính là tình cảnh này. Không ai nghiên cứu kỹ mỗi tội trạng có chính xác hay không, người dân chỉ biết là tội của đội buôn không thể tha thứ.” Tâm trạng Tô Hàn lẫn lộn.

“Bọn họ cho rằng mình phán đoán căn cứ theo lý trí, song trên thực tế, từ đầu tới đuôi hành động đều bị người khác khống chế. Trước đó bị nhóm người của áo khoác trắng mê hoặc, quét sạch Zombie. Bây giờ bị người có lòng kích động, chuẩn bị tập kích đội buôn, tất cả đều bị lợi dụng.”

“Rõ ràng là con rối bị giật dây mà không hay biết, thật đáng buồn, đáng tiếc.”

Có điều trên nét mặt, bọn họ lại giả vờ lòng đầy căm phẫn, tựa như đã bị tâm tình phẫn nộ chi phối.

Chỉ một lát sau, quần chúng bất mãn bị kích thích trên diện rộng nhất. Đám người xung quanh càng ngày càng tụ tập nhiều, có người chơi, có NPC, mỗi người đều la hét muốn đi gặp đội buôn lấy lại công bằng.

Người có lòng ngầm trao đổi ánh mắt hiểu rõ với nhau, ý là, việc thành công!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện