Dẫn theo bốn người mới làm nhiệm vụ? Sau khi thông báo biến mất, trên đỉnh đầu bốn người đứng trước căn nhà hoang đều xuất hiện một con số: “25”.

Xem ra người mới mà anh phải hướng dẫn chính là bọn họ.

Lâm Việt quét mắt đánh giá bốn người. Họ đều nói tiếng Bàn Cổ, là người Bàn Cổ giống như anh, hai nam hai nữ gồm ba người trưởng thành và một cô bé chừng mười tuổi.

Trong số họ có một cặp nam nữ trẻ dính lấy nhau không rời, có lẽ là một đôi tình nhân. Cô gái vóc người cao lớn một mực ôm mặt nức nở, nũng nịu tỏ vẻ hoảng sợ với chàng trai bên cạnh, chàng trai cũng cố gắng ưỡn ngực làm chỗ dựa cho cô ta. Có điều anh chàng này trông vừa gầy vừa yếu, có lẽ cao không đến 1m7, làm sao cũng không thể giúp cô gái cảm nhận được chút thoải mái nào, trái lại còn khiến cô ta thêm sợ mà bật khóc.

Cặp đôi này chỉ liếc Lâm Việt một lần rồi lại tiếp tục âu âu yếm yếm, hoàn toàn không quan tâm đến anh.

Một trong hai người còn lại là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, bề ngoài khí chất đều rất bình thường, hẳn là một nhân viên văn phòng tuổi trung niên. Gã đảo mắt nhìn anh hai vòng rồi bước tới, vươn tay chào hỏi: “Tôi thấy thông báo rồi, anh là người chơi cũ đến giúp bọn tôi đúng không? Tôi gọi anh là gì thì được nhỉ? Sư phụ?”

Người này thoạt trông có vẻ rất nhiệt tình, thế nhưng giọng điệu lại rất khó tả… Sặc mùi cao ngạo?

Ánh mắt gã làm Lâm Việt khó chịu vô cùng. Mỗi khi nói chuyện, đường nhìn của gã không hề rơi vào gương mặt mà chỉ tập trung quan sát quần áo, kiểu tóc, giày dép,… của anh, không những thế còn là cái nhìn đầy vẻ chê cười.

Lâm Việt vừa ra khỏi một Thế giới luân hồi, chưa kịp tắm gội chẳng kịp cạo râu, ngay cả quần áo cũng là một bộ đồ tiện tay lấy bừa khoác lên, không vừa người lại kệch cỡm, thoạt trông quả có chút lôi thôi.

Thế nhưng vẻ nhạo báng chỉ xuất hiện thoáng qua, hai mắt người đàn ông chợt sáng lên, giọng nói cũng mềm mỏng không ít: “Quên không tự giới thiệu, tôi tên Vương Hân, trước khi đến đây thì làm kinh doanh buôn bán. Tuy tôi chỉ là người bình thường không có gì giỏi giang lắm nhưng được cái thích gặp gỡ giao tiếp nhiều người, cũng có ít tiền, trên thế giới có bao nhiêu thứ đáng thử tôi đều thử rồi, lần đầu tiên tới Thế giới luân hồi tôi thấy cũng thú vị lắm. Anh đẹp trai, cậu tên gì? Thắt lưng của cậu là Hermes cơ đấy, tôi liếc mắt là biết ngay hàng xịn, cũng có gu phết chứ.”

Thì ra nguyên nhân ông ta đột nhiên thay đổi thái độ là nó.

Lâm Việt cúi đầu liếc nhìn, mặt không đổi sắc giật chữ cái “H” gắn trên dây lưng ra, thuận tay ném xuống chân mình: “Tôi tên Lâm Việt. Cái thắt lưng này tôi nhặt ở trong thế giới trước thôi, cũng chả biết nhãn hiệu gì, cám ơn anh đã nhắc, anh nói tôi mới nhận ra cái chữ này hơi xấu.”

Lâm Việt không có hứng thú nói chuyện về mấy thứ đồ xa xỉ, đơn giản cố ý phá hỏng nó thử phản ứng của Vương Hân.

Miếng kim loại hình chữ H bị Lâm Việt giật xuống một cách thô bạo, một mảng da lớn trên thắt lưng cũng tróc ra theo. Vương Hân lắc đầu, dùng ánh mắt chê trách nhìn anh, lẩm bẩm: “Lại là một tên không có mắt nhìn hàng, mấy người làm tôi đau lòng quá…”

Lâm Việt chẳng buồn để ý đến gã nữa. Người đàn ông này đúng là ý chí vững vàng, đến lúc này mà vẫn có tâm trạng săm soi quần áo của người khác có phải hàng hiệu hay không?

Cô bé mặc váy hồng nhạt vẫn đứng một bên bước lên phía trước. Gương mặt của cô bé rất đáng yêu, hai má phúng phính, cặp mắt to tròn, giọng nói cũng mềm như nước: “Cháu chào chú, cháu tên là Mạc Mặc, năm nay cháu mười tuổi. Chú có thấy ở đây có ma không? Chị gái kia sợ ma nên cứ khóc suốt.”

Lâm Việt nhẹ nhàng xoa đầu Mạc Mặc. Một đứa trẻ mười tuổi đã đủ lớn để hiểu rất nhiều chuyện, không cần phải giấu giếm nó, anh quyết định cứ ăn ngay nói thật: “Chỉ có người đã chết mới tới Thế giới luân hồi, nếu hỏi trên thế giới này có ma không thì thật ra chúng ta cũng đều là ma cả.”

“Cũng đúng… Bọn cháu hình như đều chết do tai nạn giao thông. Được rồi, cháu hiểu rồi.”

Mạc Mặc đáp một tiếng giòn tan, rõ ràng vừa mới trải qua cái chết lại không lộ chút sợ hãi, thái độ này khiến Lâm Việt không khỏi khâm phục.

Mà cô gái trẻ đứng ở góc xa xa lại bị một câu của anh dọa cho hoảng sợ!

Cô ta lập tức kinh hoàng quay đầu nhìn bạn trai bên cạnh, vẻ mặt nghi ngờ như đang hỏi hắn ta là người hay quỷ, tiếp đó cô ta lại ai oán nhìn sang Lâm Việt: “Anh trai ơi, anh… anh… anh đừng có dọa người khác! Nếu tất cả mọi người đều coi như đã thành ma rồi thì chẳng thà tôi chết đi cho xong! Cái chốn hoang vu rách nát này… tôi không muốn vào cái nhà kia đâu, cũng không muốn làm nhiệm vụ gì hết… Tôi chỉ muốn về nhà thôi, hu hu hu…”

Bạn trai cô ta thấy vậy cũng lập tức hung hăng nhìn Lâm Việt, há miệng mắng chửi: “Con mẹ mày câm miệng cho tao, làm bạn gái tao sợ rồi biết không hả? Mày tưởng mày giỏi lắm à? Lảm nhảm cái quái gì, đừng có đóng kịch với bọn tao, không phải mày là người chơi cũ mà hệ thống của cái trò chơi này sai đến giúp người mới bọn tao à? Nhanh mà dẫn bọn tao làm cho xong nhiệm vụ đi, đừng có mà nói vớ vẩn nữa.”

Lâm Việt nhíu mày.

Bốn người mới này… Ngoại trừ cô nhóc Mạc Mặc, ba người còn lại có vẻ đều có chút vấn đề.

Chẳng trách phải tìm người tới giúp họ hoàn thành nhiệm vụ. Nếu không có ai dẫn dắt, cái tổ hợp như thế chắc hẳn chẳng mấy chốc sẽ tự đâm đầu vào chỗ chết.

Mà thế giới này hình như không nói không được đánh người mới, cùng lắm là trừ vài điểm tích phân thôi.

Lâm Việt kỳ thật là một người khá dễ tính, nhưng sự tốt tính ấy chỉ được áp dụng với người bình thường. Vừa phát hiện ra mấy người trước mặt đều thuộc nhóm khó giao tiếp, anh liền cất bước đi về phía tên nhãi ranh văng đầy lời thô tục.

Khi đi ngang qua Vương Hân và Mạc Mặc, Lâm Việt vô cùng nhanh nhẹn đoạt lấy thẻ luân hồi của cả hai rồi ném lại một câu: “Tôi tạm thời giữ hộ.”

Thẻ của Vương Hân nằm ở túi áo bên trong, chớp mắt khi bị Lâm Việt cướp tấm thẻ gã cũng đã phản kháng một chút, nhưng một giây ngắn ngủi đó lại khiến gã hiểu ra bản thân không cách nào chống lại anh!

Anh ra tay rất dứt khoát, nhanh chóng lại chuẩn xác, căn bản không cho Vương Hân cơ hội phản ứng. Gã vốn định mở miệng phàn nàn, thế nhưng cuối cùng lại không dám, chỉ đành liếc mắt, nhịn.

Mạc Mặc nghiêng đầu mỉm cười, đôi mắt to chớp chớp, rõ ràng không hề có ý kháng cự, ngược lại còn khen một câu: “Chú giỏi quá.”

Chứng kiến Lâm Việt dễ dàng đoạt được thẻ luân hồi của hai người khác, tên thanh niên thô tục có chút luống cuống, vội vàng móc thẻ của mình ra toan kích hoạt.

Nhưng Lâm Việt không cho hắn ta cơ hội đó. Anh một bước xông tới chộp lấy tấm thẻ, giơ chân giáng cho tên nhãi ranh đó một đạp vào bụng!

Nghĩ tới vóc dáng gầy còm của tên kia, cú đạp này của anh chỉ dùng hai phần lực. Có điều sức chiến đấu của hai người chênh lệch quá nhiều, hai phần này đã khiến hắn ta ăn đủ!

Gã thanh niên bị đạp ngã lăn ra đất. Hắn ta hoảng sợ nhìn Lâm Việt, bật thốt lên: “Con bà nó…”

Không đợi hắn ta chửi xong, Lâm Việt tiếp tục nhấc chân dài bổ thêm cho hắn ta một đá ngay mặt. Cùng lúc đó, cánh tay anh duỗi sang bên, trở tay rút luôn chiếc thẻ trong tay cô bạn gái.

Cuối cùng, anh nhấc chân ra khỏi mặt đối phương, cảnh cáo: “Cậu văng tục một câu tôi sẽ đá cậu một cái, để xem cậu chịu được mấy đá của tôi.”

Cô gái bên cạnh bị vẻ hung ác của anh dọa cho kinh hãi, thậm chí chẳng dám quan tâm đến tấm thẻ bị cướp của mình. Cô ta mặt mày tái nhợt lùi lại, sợ sệt nhìn anh, đôi mắt bắt đầu rơm rớm nước.

Thấy bạn gái lại bị hù dọa, tên thanh niên lần nữa sừng sộ: “Cái đồ…”

Mắt thấy hắn ta sắp phun ra một từ thô tục, Lâm Việt lạnh lùng liếc qua, hơi nhấc chân lên một chút.

Gã trai gầy gò run lên, tuy hắn ta muốn mắng chửi nhưng cũng không muốn bị đánh. Lúc này cái khó chợt ló cái khôn, hắn ta liền tự động giấu đi mấy từ bậy bạ trong miệng: “Cái đồ *** nhà mày! Tao *** mày!”

Có rất nhiều trò chơi sẽ tự động mã hóa các từ văng tục thành dấu sao (*), tên thanh niên mặt đầy đắc ý nhìn anh, cứ như đang chờ anh tự suy luận xem mấy dấu sao của mình là lời thô thiển gì.

Lâm Việt mặc kệ hắn ta. Mục đích của anh vốn chỉ là cướp thẻ luân hồi của nhóm người mới này thôi, nếu cứ để bốn kẻ không đáng tin cậy giữ chúng, anh thật không thể yên tâm được.

Tất cả thẻ đều đã vào tay, Lâm Việt cũng yên tâm hẳn. Anh ngẩng đầu nhìn căn nhà âm u đứng giữa màn đêm, sau đó quay về phía người có khả năng thuật lại sự việc rõ ràng nhất – Vương Hân: “Thẻ luân hồi tôi giữ, nếu mọi người thể hiện tốt thì tôi sẽ trả lại. Vương Hân, nhiệm vụ chính của các anh là gì, nói chi tiết cho tôi xem?”

Vương Hân khinh thường lia mắt về phía tòa nhà hoang: “Nhiệm vụ chính chỉ có bốn chữ – “bắt được quỷ vương”. Theo thông tin giải thích thì giờ thành phố này đã bị ma quỷ chiếm lĩnh, khắp nơi đều có ma quỷ lộng hành, chúng tôi phải tìm quỷ vương trong đám quỷ ấy rồi giết nó.”

Lâm Việt gật đầu: “Nói cách khác là phải xông vào tất cả những nơi xảy ra chuyện ma quái một lượt. Tôi thấy chỗ này có vẻ có ma, vào xem đi.”

Nói rồi anh chìa tay ra với cô bé Mạc Mặc, dẫn cô nhóc đi vào ngôi nhà đổ nát. Mạc Mặc hoàn toàn không tỏ chút sợ hãi, ngoan ngoãn để anh dắt, thậm chí còn vừa đi vừa hát nhạc thiếu nhi.

Vương Hân cũng đã được biết sự lợi hại của Lâm Việt, hơn nữa thẻ của họ đều nằm trong tay anh, không muốn phối hợp cũng không được, bởi vậy gã rất nghiêm chỉnh theo sau. Tên thanh niên trẻ còn lại lầm bầm chửi rủa mấy câu với người yêu, sau đó cặp đôi cũng bất đắc dĩ nối gót anh bước vào nhà.

Hoàng hôn vừa tắt, trăng sáng chưa lên.

Lúc này là thời gian tăm tối nhất trong ngày, chiếc đèn pin trong tay Lâm Việt chính là nguồn sáng duy nhất trong gian phòng u ám.

Anh đi phía trước dò đường, bốn người khác theo sát sau lưng. Năm người thăm dò từ phòng khách tầng một tới sân thượng ở tầng ba, nhưng dọc đường chẳng hề gặp bất cứ thứ gì có thể khiến họ kinh hoảng.

Không có âm thanh không rõ thình lình vang lên, không có bóng trắng đột ngột xuất hiện sau khúc ngoặt, không có vòi nước rỉ máu, không có búp bê quái dị…

Chỉ có đủ loại phế phẩm vương vãi tứ tán.

Trong căn nhà ba tầng bỏ hoang này chất đầy các món đồ tạp nham, hầu hết là đồ dùng hàng ngày đã không còn dùng được, tỷ như ghế nhựa gãy chân, sách ướt nát mủn, quần áo sờn rách, đồ nội thất cũ hỏng…

Chúng đều là những thứ chẳng có giá trị gì để thu gom cũng không biết phải vứt đi đâu, hơn nữa số lượng phế phẩm kia rõ ràng không thể là rác thải của một hộ gia đình, bởi chỉ riêng thứ như ghế sô pha cũ nát vô giá trị anh cũng đã nhìn thấy hơn mười chiếc.

Xem ra căn nhà này đã vắng chủ quá lâu, rốt cuộc trở thành kho vứt rác cỡ lớn chuyên dụng của cư dân vùng lân cận.

Sau một lượt thăm dò, Lâm Việt chỉ thu hoạch được một manh mối duy nhất: nhìn từ những món đồ đạc hư hỏng ở đây, bối cảnh thế giới lần này chính là quốc gia của anh, nước Bàn Cổ.

Có ưu thế về văn hóa, vậy nhiệm vụ lần này cũng sẽ dễ giải quyết hơn đôi phần.

Nếu ngôi nhà không có vấn đề gì, anh cũng chẳng có hứng thú khám phá nữa: “Chẳng có gì hết, đi, đi tìm chỗ tiếp theo.”

Nói rồi anh liền dẫn mọi người ra khỏi nhà.

Khi xuống tầng, bọn họ phải cẩn thận vòng qua sàn nhà đã hư hại và những món nội thất chất đống nên tốc độ khá chậm. Ánh đèn pin như một ống sáng không ngừng đung đưa, ngoại trừ nơi được nó chiếu tới, những chỗ khác chỉ là một màu đen ẩn giấu thứ mà họ không biết.

Vương Hân không phải kẻ nhát gan, thế nhưng dưới bầu không khí này cũng khó tránh sợ hãi. Bốn phía tối mịt không sao nhìn rõ khiến gã không khỏi nảy sinh vô số tưởng tượng khủng khiếp: “Này… Thật sự không có ma hả? Tôi thấy đèn pin của anh nhỏ quá, chỉ soi được mỗi tí tẹo. Anh có còn nữa không, đưa tôi một cái?”

Lâm Việt tìm thêm ba chiếc đèn pin từ nhẫn không gian, một chiếc đưa cho Vương Hân, một cho Mạc Mặc, còn một cho người luân hồi nữ trẻ tuổi chưa kịp hỏi tên.

Theo những gì anh biết, bởi trẻ em và phụ nữ nặng âm khí nên những chuyện đáng sợ thường sẽ xảy ra với họ, cho họ hai chiếc đèn cũng tiện theo dõi hơn.

Ba người nhận lấy đèn pin. Vương Hân cẩn thận soi sáng những vị trí mà mình nghi ngờ, Mạc Mặc cầm đèn như cầm đồ chơi soi bừa, riêng cô gái trẻ hoàn toàn không dám chiếu lung tung, chỉ nhét cây đèn vào tay bạn trai rồi tiếp tục nhắm chặt hai mắt, ôm cánh tay bạn trai dò dẫm bước đi, cứ như thể chỉ cần cô ta không tận mắt thấy thì ma quỷ sẽ không xuất hiện vậy.

Ánh đèn quét loạn xạ khắp nơi trái lại khiến người ta càng thêm sợ hãi. Vương Hân và thanh niên gầy còm đều có chung một suy nghĩ: sao lại cảm thấy bốn cái đèn pin vẫn chưa đủ vậy?

Bóng tối dường như vô cùng vô tận, theo thời gian trôi qua, sự tĩnh lặng khiến nỗi bất an ngày càng thêm lớn.

Giống như bình yên trước cơn giông bão.

Giữa bầu không khí yên tĩnh, Mạc Mặc đột nhiên kéo tay áo Lâm Việt, cất giọng non nớt hỏi: “Chú ơi, cháu thấy sau lưng chị kia có người đang cười, ở bên cạnh cửa sổ ấy. Đấy… là ai ạ?”

Mạc Mặc mỉm cười chỉ bức tường phía sau cô gái sợ ma, vẻ mặt vô cùng tò mò.

“A!!! Cút đi!!! Honey cứu em với!!!”

Trong tình cảnh này lại nghe Mạc Mặc nói như vậy, tiếng thét thảm thiết chói tai của cô gái lập tức vang vọng cả ngôi nhà nhỏ!

Bị dọa đến mềm chân, cô ta run rẩy ngồi sụp xuống đất hoảng loạn kêu la, thế nhưng tuyệt nhiên không dám quay đầu, chỉ có thể ôm bạn trai mà gào khóc không thôi!

Không chỉ riêng cô ta, ba người đàn ông cũng căng thẳng nhìn theo ngón tay Mạc Mặc, ba chùm sáng đồng loạt quét về phía bức tường.

Trong chớp mắt, Lâm Việt đã tìm được “người đang cười” mà cô bé nói.

Tia sáng đèn pin loang loáng xung quanh, cô gái đã sợ đến mất lý trí không nhịn nổi hiếu kỳ nhìn thoáng qua, kết quả mơ mơ màng màng lại nhìn thấy một gương mặt đang mỉm cười với mình, hai mắt tức thì trợn trắng như bị điện giật, ngất xỉu!

Cô ta gục vào lòng bạn trai, mặc cho hắn ta ấn huyệt nhân trung hay vỗ mặt gọi bao nhiêu lần cũng không tỉnh.

Nhưng mấy người còn lại cũng đã nhìn thấy rất rõ.

Cái “người đang cười” kia khiến Lâm Việt có chút dở khóc dở cười.

Trên khoảng tường bên cạnh cửa sổ có dán một tấm áp phích quảng cáo mì ăn liền. Trong áp phích là hình một diễn viên Bàn Cổ nổi tiếng tay bưng bát mì đang mỉm cười, vẻ mặt ngây ngô khiến người ta hoàn toàn không thể liên tưởng tới hai chữ “kinh dị”.

Vương Hân bị hình ảnh ngốc nghếch của diễn viên chọc phì cười. Gã thở phào một hơi, vỗ nhẹ sau gáy Mạc Mặc: “Cái con gấu con* này, Lưu Bảo Cường mà cũng không nhận ra hả? Cháu cố ý đúng không?”

“Hì hì hì hì…”

Có tiếng cười vang lên. Vương Hân lại vỗ vỗ bả vai Mạc Mặc: “Gấu con, vẫn còn cười được à? Mà cười gì khó nghe thế…”

Mạc Mặc khó hiểu đáp lại: “Hả? Chú ơi, cháu không cười.”

Nụ cười trên gương mặt Vương Hân cứng đờ.

Nghĩ lại thì tiếng cười vừa rồi hình như thật sự không giống thanh âm của cô bé cho lắm. Giọng cười sắc bén pha thêm tiếng thở dốc kỳ quặc, cứ như âm thanh phát ra khi bị kẹp cổ vậy.

Đó rõ ràng là giọng một người phụ nữ, nhưng người trưởng thành thuộc phái nữ duy nhất trong phòng vừa bị hù dọa đến bất tỉnh nhân sự rồi.

Tiếng cười đó… Rốt cuộc là của ai?



*Chú thích tí cho “gấu con”: gốc là “hùng hài tử” – 熊孩子, theo baidu là từ chỉ những đứa trẻ nghịch ngợm hay gây phiền phức cho người khác, không được gia đình dạy dỗ, nghe thì dễ thương nhưng mà là câu mắng
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện