Tiểu Cơ khóc mãi không thôi, tuy tiếng khóc đã không còn tuyệt vọng như trước nhưng cô ta vẫn không cách nào giữ được tỉnh táo. Tiểu Tuyền không hề nóng nảy, kiên nhẫn ở bên dỗ dành cô ta.
Vương Hân ngồi đó, cau mày chạm nhẹ bắp chân tươm máu của mình.
Người thích sĩ diện hão cũng có ưu điểm, đó là dù bị đau đến nghiến răng cũng phải giữ mặt mũi. Vương Hân tuyệt không kêu than nửa lời, chỉ trưng ra vẻ mặt bình thản thờ ơ.
Lâm Việt lấy ra ba món đồ khả nghi mà anh và Mạc Mặc đã tìm được, đưa cho ba người khác xem.
Ba vật đó gồm một chiếc giày cao gót màu đen, một thỏi son môi và một túi bùa đỏ.
Lâm Việt giải thích với Vương Hân, Tiểu Tuyền và Tiểu Cơ: “Mọi người thấy rồi đấy, trong ngôi nhà hoang này toàn là rác, chỉ duy mấy thứ này có chút giá trị riêng, trông không giống bị ai vứt vào đây, giống vật phẩm của nhiệm vụ hơn. Chúng ta cùng nghiên cứu qua xem có thể suy luận được gì từ chúng đi.”
Ba người kia nghe vậy liền nhìn về phía ba món đồ trong tay anh.
Cả ba thứ đều không còn mới. Đế giày cao gót hơi mòn, mặt giày có vài vết trầy xước mờ mờ, logo bên trong cũng đã phai đi, ước chừng đã được dùng ít nhất nửa năm rồi, có điều giày tuy cũ nhưng được chà đánh rất sạch, có thể thấy chủ nhân rất thích nó. Thỏi son môi màu hồng bợt đã dùng chỉ còn một nửa, vỏ ngoài có vẻ không cao cấp lắm, nhìn qua không có gì đặc biệt. Cuối cùng là một túi bùa cầu duyên viết toàn chữ Đông Doanh được làm rất khéo, hẳn là quà lưu niệm khi đi du lịch Đông Doanh hoặc được đặt mua về, vải túi đã sờn cũ, bốn góc sút chỉ, dây đeo cũng đứt.
Tiểu Tuyền chẳng hiểu ra sao: “Chẳng giống vật phẩm nhiệm vụ chỗ nào cả! Tôi thấy vẫn là rác thôi.”
Tiểu Cơ cũng đồng tình: “Anh có ngốc không? Tôi thấy mấy món này đều cũ lắm rồi.”
Vương Hân đeo một bộ mặt “tôi đây biết cả rồi” mà gật đầu phụ họa, dài giọng “ừm” một tiếng, có điều đôi con ngươi đảo quanh hốc mắt đã tố cáo sự thật rằng gã căn bản chẳng hiểu gì, chỉ đang giả bộ thông minh thôi.
Ấy thế nhưng vừa liếc thấy dòng chữ trên thỏi son môi, gã tức thì sáng mắt: “Cái này là son Dior này! Tôi biết! Vợ tôi dùng đúng loại này, không rẻ tí nào đâu, cái cục sáp bôi miệng thôi mà tận 999 đồng, suýt soát 1000 đồng. Son đắt như thế đúng là không ăn nhập với đống nội thất hỏng xung quanh lắm.”
999 đồng? Một cây son nhỏ xíu mà đắt đến vậy? Lâm Việt không hiểu lắm về đồ trang điểm, hơn nữa Vương Hân hình như có tính khoác lác, thế nên tạm thời không thể không nghi ngờ giá trị của cây son này. Anh chỉ gật đầu nói: “Đây cũng là một manh mối, có điều tôi nghĩ là không phức tạp thế đâu. Mọi người cũng thấy trong phòng toàn vứt mấy đồ to nặng như đồ nội thất rồi đồ điện hỏng hóc, có ai lại chạy đến tận nơi rừng rú hoang vu để vứt cái thứ rác bé xíu này? Theo lẽ thường nếu họ cần vứt thì sẽ vứt ngay vào thùng rác nhà mình thôi.”
Nghe Lâm Việt giải thích, ba người khác đều thấy đúng là rất hợp lý, gật gật đầu.
Lâm Việt lại hỏi Vương Hân: “Vừa nãy hình như anh tìm thấy một tấm ảnh, sau đấy thì ma nữ xuất hiện đúng không? Tả lại bức hình một chút xem.”
Vương Hân nhếch mép: “Không có gì đặc biệt, chỉ là một cô gái xinh đẹp ngồi trong quán cà phê thôi.”
Lâm Việt thở dài một hơi.
Lúc này mới thấy đồng đội tốt đáng quý biết bao. Nếu như là Chung Linh hoặc Giang Thủy Hàn, dù không giúp được gì cũng sẽ lập tức tả lại tỉ mỉ tất cả những gì mình quan sát được cho anh, chủ động giúp anh sắp xếp thông tin. Còn mấy người này… Đánh một roi mới chịu đi một bước, không bóc tách rõ ràng từng vấn đề thì họ sẽ chẳng biết trả lời ra sao.
Lâm Việt kiên nhẫn hỏi: “Cô ta mặc áo quần như thế nào? Tóc dài hay ngắn, màu gì? Có trang điểm không? Cảm giác khí chất thế nào? Bên cạnh cô ta có ai không? Đang ăn gì?”
Vương Hân chịu đựng cẳng chân đau nhức, cố tập trung nhớ lại: “Hẳn là thành phần trí thức, mặc áo vest màu xám, sơ mi trắng, tóc nhuộm màu… chắc là màu nâu. Cô ta búi tóc nên không rõ dài đến đâu, nhưng mà chắc chắn là tóc dài. Trang điểm nhẹ. Trong ảnh chỉ có cô ta, trên bàn hình như có một tách cà phê! Khí chất thì biết tả sao nhỉ… là cái kiểu rất… Cấm dục! Đúng rồi, cảm giác cấm dục ấy! Tức là kiểu “nữ cường nhân”, nếu anh nhìn thấy cô ta lúc mặc âu phục thì sẽ tưởng tượng đến cảnh khi cô ta cởi âu phục ra dâm đãng thế nào, anh là đàn ông hẳn cũng hiểu chứ!”
Lâm Việt vừa nghe vừa dùng thỏi son làm bút, viết hết những chi tiết vừa rồi lên tưởng. Khi nghe đến mấy câu miêu tả cuối cùng, anh hơi nhíu mày, rốt cuộc chỉ viết mấy chữ “nữ cường nhân” rồi dừng lại.
Cô gái trong bức ảnh có liên quan gì tới ba món đồ trong tay anh đây?
Lâm Việt nhìn chằm chằm mặt tường, còn chưa kịp bắt đầu suy nghĩ đã thấy một thông báo đột ngột nhảy ra.
[Thời gian trả lời câu hỏi đã tới!]
[Trong vòng ba phút, các bạn hãy trả lời câu hỏi: Cô gái trong hình đến quán cà phê để chờ ai?]
[Mỗi người có một cơ hội trả lời, nếu sử dụng hết toàn bộ cơ hội của cả đội, các bạn sẽ phải nhận trừng phạt.]
Cùng với thông báo, trên đỉnh đầu năm người họ cũng đồng thời xuất hiện năm ngọn lửa màu lam, chúng không ngừng bập bùng nhảy múa, thoạt trông như đốm lửa ma trơi vậy.
Vừa thấy câu hỏi có hạn chế thời gian, Vương Hân không hề nghĩ ngợi thốt lên: “Ở quán cà phê thì làm được gì? Uống trà chiều chứ gì nữa! Trà chiều thì phải uống với ai? Nhất định là cô ta đang đợi bạn thân!”
“Phụt” một tiếng, ngọn lửa trên đầu gã tắt ngúm.
Một dòng chữ hiện ra trước năm người: [Số lần trả lời còn lại: 4.]
Một cơ hội quý báu cứ thế bị một câu thuận miệng nói ra của Vương Hân cướp mất.
Vương Hân vẫn giữ thái độ ung dung: “Sai rồi à? Thế mọi người tiếp tục cố gắng đi, còn tới 4 lần trả lời mà! Tôi vừa giúp cả đội loại bỏ một đáp án sai đấy. À đúng rồi… Tôi vừa nhớ ra ánh nắng trong ảnh hơi tối, hẳn không phải trà chiều mà là sắp chạng vạng rồi.”
Gã nói nghe thật nhẹ nhàng. Không thèm cân nhắc đã đánh bừa một đáp án, rõ ràng là đang lãng phí cơ hội!
Từ những thông tin khác cũng có thể nhận ra, kỳ thực câu trả lời “bạn thân” có tỷ lệ chính xác rất thấp. Nếu là bạn thân thì chắc chắn là người có quan hệ tốt, cũng chẳng cần phải ăn mặc chỉnh tề hẹn gặp trong quán cà phê, họ hoàn toàn có thể gặp nhau ở nhà, trò chuyện vui vẻ trong không gian thoải mái hơn nhiều. Nếu là việc gấp thì đến thẳng nhà nhau, còn không gấp thì có thể hẹn cuối tuần, chẳng mấy ai lại hẹn bạn thân giữa buổi đi làm cả, thời gian hạn hẹp chẳng kịp tán gẫu được chuyện gì. Tuy cũng có thể có nguyên nhân khó lường nào đó, nhưng theo lẽ thường thì “bạn thân” không phải là câu trả lời được ưu tiên, mà trong thế giới dành cho người mới hẳn sẽ không ra loại đề quá khó đoán.
Những suy luận này Lâm Việt đều mới nghĩ trong đầu, giờ nói ra chỉ thừa lời vô ích, anh cũng chẳng buồn giải thích với họ nữa.
Lo những người khác lại tiếp tục đoán bừa, Lâm Việt vừa cất lời toan ngăn cản thì Tiểu Cơ đã không nhịn được lẩm bẩm một câu: “Không phải bạn thân? Đang đợi… bạn trai à?”
Mà đáp lại cô ta lại là một thông báo của Thế giới luân hồi: [Số lần trả lời còn lại: 3.]
Thêm một đáp án sai!
Lâm Việt thở dài, khẽ lắc túi bùa trong tay: “Cái này tám chín phần là của cô gái kia, người còn đang đeo bùa cầu duyên thì cô thấy liệu cô ta có bạn trai chưa?”
Tiểu Cơ nhỏ giọng phản bác: “Cũng không chắc! Nhỡ đâu cô ta là loại con gái hư hỏng đứng núi này trông núi nọ thì sao!”
Lâm Việt cảm thấy sự kiên nhẫn của mình đang dần dần mòn đi: “Quên mấy chuyện “nhỡ đâu” đi, chúng ta chiếu theo lẽ thường mà đoán. Bây giờ những thông tin ta có là: cô ta mặc âu phục, trang điểm thanh lịch, ảnh chụp lúc chạng vạng. Như vậy tức là cô ta mới tan làm chưa lâu, còn chưa kịp về nhà, trong tình huống đó…”
Lâm Việt đang tập trung phân tích, nào ngờ anh còn chưa dứt lời, Tiểu Tuyền lại đột nhiên hưng phấn như cắn thuốc, vỗ đùi kêu: “Đồng nghiệp!”
Tiếp đó, ngọn lửa trên đỉnh đầu cậu ta cũng tắt…
[Số lần trả lời còn lại: 2.]
Hiện tại chỉ còn lại Lâm Việt và cô bé mười tuổi Mạc Mặc.
Mạc Mặc chớp đôi mắt to nhìn anh, anh cũng nhìn lại cô bé.
Hai người cứ thế im lặng hồi lâu.
Mắt thấy thời gian đếm ngược chỉ còn một phút, Mạc Mặc lên tiếng đánh tan không khí yên tĩnh: “Chú ơi, chú nói tiếp đi, cháu sẽ đoán.”
Lâm Việt không dám để Mạc Mặc làm người trả lời cuối cùng. Dù sao cô bé còn nhỏ, còn chưa hiểu nhiều thứ, cho nên anh quyết định trước tiên nghĩ cách để cô bé nói ra một đáp án có vẻ đáng tin nhất hiện giờ, nếu như vẫn sai thì cơ hội cuối cùng là của anh, như vậy cũng có thể yên tâm đôi chút.
Lâm Việt giơ túi bùa trước mặt cô bé, khẽ đung đưa: “Bé con, có biết “duyên” nghĩa là gì không?”
Mạc Mặc nhẹ nháy mắt: “Nghĩa là “tình yêu” phải không ạ?”
Lâm Việt gật đầu: “Thông minh lắm. Bây giờ tưởng tượng thêm chút nhé, một cô gái đang muốn yêu đương lấy chồng, tan làm rồi lại vội vàng chạy đến một quán cà phê, thế thì người cô ấy muốn gặp khả năng lớn nhất là ai?”
Mạc Mặc nở nụ cười ngọt lịm: “Đối tượng xem mặt?”
Lâm Việt căng thẳng nhìn ngọn lửa trên đỉnh đầu Mạc Mặc.
Một giây, hai giây, ba giây… Vậy mà ngọn lửa không tắt!
Bọn họ không tiếng động ngồi chờ một lát, rốt cuộc Thế giới luân hồi cũng đưa ra thông báo mới.
[Đáp án chính xác. Cửa phòng đã mở, các bạn hãy tiếp tục tìm hiểu.]
Một cơn gió thổi qua, cửa phòng “két” một tiếng hé mở, lộ ra hành lang đen kịt tràn ngập ẩn số.
Cơn gió âm u đó cuốn bay vài mảnh giấy vụn vương vãi, ánh nến trong phòng cũng bị thổi lay lắt. Gió quét ngã một trong những cây nến trên bàn, cây nến đổ sát bên tay Mạc Mặc, ngọn lửa tức thì bén lên ống tay áo cô bé!
Lâm Việt phản ứng nhanh nhạy vội vã bước tới, dùng nước trong nhẫn không gian dập tắt lửa. Anh ra tay rất kịp thời, tuy tay áo Mạc Mặc bị đốt rách nhưng làn da cô bé vẫn lành lặn, có vẻ không có vấn đề gì lớn.
Dù vậy, Lâm Việt vẫn không thể yên tâm. Anh lấy thuốc mỡ trị bỏng ra, nâng cánh tay Mạc Mặc định thoa thuốc cho cô nhóc: “Đừng nhúc nhích, chú bôi thuốc cho cháu.”
Nương theo ánh nến leo lét, Lâm Việt bỗng thấy một dấu vết kỳ lạ.
Dưới cẳng tay trái Mạc Mặc là một đường thẳng màu đỏ rất mảnh.
Là do bất cẩn bị vật gì cắt phải sao?
Mạc Mặc muốn giật tay về: “Không cần đâu chú, không đau…”
Lâm Việt không buông: “Không được, ở đây bẩn thế này, nhỡ bị nhiễm trùng là xong đấy.”
Anh vừa nói vừa rút băng cá nhân và tăm bông ra, cầm cánh tay cô bé lên dùng tăm bông lau nhẹ, định lau sạch máu rồi dán băng.
Thế nhưng tăm bông chạm vào vết thương lại không dính chút màu đỏ…
Liên tưởng tới tình hình hiện tại của họ, Lâm Việt âm thầm căng thẳng. Anh buông cánh tay Mạc Mặc ra, lùi về phía sau ba bước.
Suy nghĩ đầu tiên của anh là… cô nhóc này do quỷ biến thành.
Thế nhưng anh cũng lập tức nhận ra một điểm không đúng.
Cả vị trí và chiều dài của vệt đỏ trên cánh tay cô bé đều khiến anh có cảm giác rất quen thuộc…
Hơn nữa, từ khi bắt đầu tới giờ anh đã thấy cô bé này tỉnh táo một cách đáng sợ, đầy vẻ cổ quái, có chút giống…
Mạc Mặc nhìn Lâm Việt, khóe miệng cong lên thành một nụ cười.
Vóc người cô bé dần dần cao lớn lên với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhận ra, gương mặt cũng thay đổi hoàn toàn.
Ba giây sau, bé gái mười tuổi đã biến thành một thanh niên hơn hai mươi tuổi khôi ngô tuấn tú.
Chàng trai trẻ đứng đó, nhẹ mỉm cười với Lâm Việt: “Đã lâu không gặp.”
Quả nhiên, là Phong Mặc!
—
*Không tìm được từ thay thế chính xác cho “nữ cường nhân” nên tạm để vậy.
Vương Hân ngồi đó, cau mày chạm nhẹ bắp chân tươm máu của mình.
Người thích sĩ diện hão cũng có ưu điểm, đó là dù bị đau đến nghiến răng cũng phải giữ mặt mũi. Vương Hân tuyệt không kêu than nửa lời, chỉ trưng ra vẻ mặt bình thản thờ ơ.
Lâm Việt lấy ra ba món đồ khả nghi mà anh và Mạc Mặc đã tìm được, đưa cho ba người khác xem.
Ba vật đó gồm một chiếc giày cao gót màu đen, một thỏi son môi và một túi bùa đỏ.
Lâm Việt giải thích với Vương Hân, Tiểu Tuyền và Tiểu Cơ: “Mọi người thấy rồi đấy, trong ngôi nhà hoang này toàn là rác, chỉ duy mấy thứ này có chút giá trị riêng, trông không giống bị ai vứt vào đây, giống vật phẩm của nhiệm vụ hơn. Chúng ta cùng nghiên cứu qua xem có thể suy luận được gì từ chúng đi.”
Ba người kia nghe vậy liền nhìn về phía ba món đồ trong tay anh.
Cả ba thứ đều không còn mới. Đế giày cao gót hơi mòn, mặt giày có vài vết trầy xước mờ mờ, logo bên trong cũng đã phai đi, ước chừng đã được dùng ít nhất nửa năm rồi, có điều giày tuy cũ nhưng được chà đánh rất sạch, có thể thấy chủ nhân rất thích nó. Thỏi son môi màu hồng bợt đã dùng chỉ còn một nửa, vỏ ngoài có vẻ không cao cấp lắm, nhìn qua không có gì đặc biệt. Cuối cùng là một túi bùa cầu duyên viết toàn chữ Đông Doanh được làm rất khéo, hẳn là quà lưu niệm khi đi du lịch Đông Doanh hoặc được đặt mua về, vải túi đã sờn cũ, bốn góc sút chỉ, dây đeo cũng đứt.
Tiểu Tuyền chẳng hiểu ra sao: “Chẳng giống vật phẩm nhiệm vụ chỗ nào cả! Tôi thấy vẫn là rác thôi.”
Tiểu Cơ cũng đồng tình: “Anh có ngốc không? Tôi thấy mấy món này đều cũ lắm rồi.”
Vương Hân đeo một bộ mặt “tôi đây biết cả rồi” mà gật đầu phụ họa, dài giọng “ừm” một tiếng, có điều đôi con ngươi đảo quanh hốc mắt đã tố cáo sự thật rằng gã căn bản chẳng hiểu gì, chỉ đang giả bộ thông minh thôi.
Ấy thế nhưng vừa liếc thấy dòng chữ trên thỏi son môi, gã tức thì sáng mắt: “Cái này là son Dior này! Tôi biết! Vợ tôi dùng đúng loại này, không rẻ tí nào đâu, cái cục sáp bôi miệng thôi mà tận 999 đồng, suýt soát 1000 đồng. Son đắt như thế đúng là không ăn nhập với đống nội thất hỏng xung quanh lắm.”
999 đồng? Một cây son nhỏ xíu mà đắt đến vậy? Lâm Việt không hiểu lắm về đồ trang điểm, hơn nữa Vương Hân hình như có tính khoác lác, thế nên tạm thời không thể không nghi ngờ giá trị của cây son này. Anh chỉ gật đầu nói: “Đây cũng là một manh mối, có điều tôi nghĩ là không phức tạp thế đâu. Mọi người cũng thấy trong phòng toàn vứt mấy đồ to nặng như đồ nội thất rồi đồ điện hỏng hóc, có ai lại chạy đến tận nơi rừng rú hoang vu để vứt cái thứ rác bé xíu này? Theo lẽ thường nếu họ cần vứt thì sẽ vứt ngay vào thùng rác nhà mình thôi.”
Nghe Lâm Việt giải thích, ba người khác đều thấy đúng là rất hợp lý, gật gật đầu.
Lâm Việt lại hỏi Vương Hân: “Vừa nãy hình như anh tìm thấy một tấm ảnh, sau đấy thì ma nữ xuất hiện đúng không? Tả lại bức hình một chút xem.”
Vương Hân nhếch mép: “Không có gì đặc biệt, chỉ là một cô gái xinh đẹp ngồi trong quán cà phê thôi.”
Lâm Việt thở dài một hơi.
Lúc này mới thấy đồng đội tốt đáng quý biết bao. Nếu như là Chung Linh hoặc Giang Thủy Hàn, dù không giúp được gì cũng sẽ lập tức tả lại tỉ mỉ tất cả những gì mình quan sát được cho anh, chủ động giúp anh sắp xếp thông tin. Còn mấy người này… Đánh một roi mới chịu đi một bước, không bóc tách rõ ràng từng vấn đề thì họ sẽ chẳng biết trả lời ra sao.
Lâm Việt kiên nhẫn hỏi: “Cô ta mặc áo quần như thế nào? Tóc dài hay ngắn, màu gì? Có trang điểm không? Cảm giác khí chất thế nào? Bên cạnh cô ta có ai không? Đang ăn gì?”
Vương Hân chịu đựng cẳng chân đau nhức, cố tập trung nhớ lại: “Hẳn là thành phần trí thức, mặc áo vest màu xám, sơ mi trắng, tóc nhuộm màu… chắc là màu nâu. Cô ta búi tóc nên không rõ dài đến đâu, nhưng mà chắc chắn là tóc dài. Trang điểm nhẹ. Trong ảnh chỉ có cô ta, trên bàn hình như có một tách cà phê! Khí chất thì biết tả sao nhỉ… là cái kiểu rất… Cấm dục! Đúng rồi, cảm giác cấm dục ấy! Tức là kiểu “nữ cường nhân”, nếu anh nhìn thấy cô ta lúc mặc âu phục thì sẽ tưởng tượng đến cảnh khi cô ta cởi âu phục ra dâm đãng thế nào, anh là đàn ông hẳn cũng hiểu chứ!”
Lâm Việt vừa nghe vừa dùng thỏi son làm bút, viết hết những chi tiết vừa rồi lên tưởng. Khi nghe đến mấy câu miêu tả cuối cùng, anh hơi nhíu mày, rốt cuộc chỉ viết mấy chữ “nữ cường nhân” rồi dừng lại.
Cô gái trong bức ảnh có liên quan gì tới ba món đồ trong tay anh đây?
Lâm Việt nhìn chằm chằm mặt tường, còn chưa kịp bắt đầu suy nghĩ đã thấy một thông báo đột ngột nhảy ra.
[Thời gian trả lời câu hỏi đã tới!]
[Trong vòng ba phút, các bạn hãy trả lời câu hỏi: Cô gái trong hình đến quán cà phê để chờ ai?]
[Mỗi người có một cơ hội trả lời, nếu sử dụng hết toàn bộ cơ hội của cả đội, các bạn sẽ phải nhận trừng phạt.]
Cùng với thông báo, trên đỉnh đầu năm người họ cũng đồng thời xuất hiện năm ngọn lửa màu lam, chúng không ngừng bập bùng nhảy múa, thoạt trông như đốm lửa ma trơi vậy.
Vừa thấy câu hỏi có hạn chế thời gian, Vương Hân không hề nghĩ ngợi thốt lên: “Ở quán cà phê thì làm được gì? Uống trà chiều chứ gì nữa! Trà chiều thì phải uống với ai? Nhất định là cô ta đang đợi bạn thân!”
“Phụt” một tiếng, ngọn lửa trên đầu gã tắt ngúm.
Một dòng chữ hiện ra trước năm người: [Số lần trả lời còn lại: 4.]
Một cơ hội quý báu cứ thế bị một câu thuận miệng nói ra của Vương Hân cướp mất.
Vương Hân vẫn giữ thái độ ung dung: “Sai rồi à? Thế mọi người tiếp tục cố gắng đi, còn tới 4 lần trả lời mà! Tôi vừa giúp cả đội loại bỏ một đáp án sai đấy. À đúng rồi… Tôi vừa nhớ ra ánh nắng trong ảnh hơi tối, hẳn không phải trà chiều mà là sắp chạng vạng rồi.”
Gã nói nghe thật nhẹ nhàng. Không thèm cân nhắc đã đánh bừa một đáp án, rõ ràng là đang lãng phí cơ hội!
Từ những thông tin khác cũng có thể nhận ra, kỳ thực câu trả lời “bạn thân” có tỷ lệ chính xác rất thấp. Nếu là bạn thân thì chắc chắn là người có quan hệ tốt, cũng chẳng cần phải ăn mặc chỉnh tề hẹn gặp trong quán cà phê, họ hoàn toàn có thể gặp nhau ở nhà, trò chuyện vui vẻ trong không gian thoải mái hơn nhiều. Nếu là việc gấp thì đến thẳng nhà nhau, còn không gấp thì có thể hẹn cuối tuần, chẳng mấy ai lại hẹn bạn thân giữa buổi đi làm cả, thời gian hạn hẹp chẳng kịp tán gẫu được chuyện gì. Tuy cũng có thể có nguyên nhân khó lường nào đó, nhưng theo lẽ thường thì “bạn thân” không phải là câu trả lời được ưu tiên, mà trong thế giới dành cho người mới hẳn sẽ không ra loại đề quá khó đoán.
Những suy luận này Lâm Việt đều mới nghĩ trong đầu, giờ nói ra chỉ thừa lời vô ích, anh cũng chẳng buồn giải thích với họ nữa.
Lo những người khác lại tiếp tục đoán bừa, Lâm Việt vừa cất lời toan ngăn cản thì Tiểu Cơ đã không nhịn được lẩm bẩm một câu: “Không phải bạn thân? Đang đợi… bạn trai à?”
Mà đáp lại cô ta lại là một thông báo của Thế giới luân hồi: [Số lần trả lời còn lại: 3.]
Thêm một đáp án sai!
Lâm Việt thở dài, khẽ lắc túi bùa trong tay: “Cái này tám chín phần là của cô gái kia, người còn đang đeo bùa cầu duyên thì cô thấy liệu cô ta có bạn trai chưa?”
Tiểu Cơ nhỏ giọng phản bác: “Cũng không chắc! Nhỡ đâu cô ta là loại con gái hư hỏng đứng núi này trông núi nọ thì sao!”
Lâm Việt cảm thấy sự kiên nhẫn của mình đang dần dần mòn đi: “Quên mấy chuyện “nhỡ đâu” đi, chúng ta chiếu theo lẽ thường mà đoán. Bây giờ những thông tin ta có là: cô ta mặc âu phục, trang điểm thanh lịch, ảnh chụp lúc chạng vạng. Như vậy tức là cô ta mới tan làm chưa lâu, còn chưa kịp về nhà, trong tình huống đó…”
Lâm Việt đang tập trung phân tích, nào ngờ anh còn chưa dứt lời, Tiểu Tuyền lại đột nhiên hưng phấn như cắn thuốc, vỗ đùi kêu: “Đồng nghiệp!”
Tiếp đó, ngọn lửa trên đỉnh đầu cậu ta cũng tắt…
[Số lần trả lời còn lại: 2.]
Hiện tại chỉ còn lại Lâm Việt và cô bé mười tuổi Mạc Mặc.
Mạc Mặc chớp đôi mắt to nhìn anh, anh cũng nhìn lại cô bé.
Hai người cứ thế im lặng hồi lâu.
Mắt thấy thời gian đếm ngược chỉ còn một phút, Mạc Mặc lên tiếng đánh tan không khí yên tĩnh: “Chú ơi, chú nói tiếp đi, cháu sẽ đoán.”
Lâm Việt không dám để Mạc Mặc làm người trả lời cuối cùng. Dù sao cô bé còn nhỏ, còn chưa hiểu nhiều thứ, cho nên anh quyết định trước tiên nghĩ cách để cô bé nói ra một đáp án có vẻ đáng tin nhất hiện giờ, nếu như vẫn sai thì cơ hội cuối cùng là của anh, như vậy cũng có thể yên tâm đôi chút.
Lâm Việt giơ túi bùa trước mặt cô bé, khẽ đung đưa: “Bé con, có biết “duyên” nghĩa là gì không?”
Mạc Mặc nhẹ nháy mắt: “Nghĩa là “tình yêu” phải không ạ?”
Lâm Việt gật đầu: “Thông minh lắm. Bây giờ tưởng tượng thêm chút nhé, một cô gái đang muốn yêu đương lấy chồng, tan làm rồi lại vội vàng chạy đến một quán cà phê, thế thì người cô ấy muốn gặp khả năng lớn nhất là ai?”
Mạc Mặc nở nụ cười ngọt lịm: “Đối tượng xem mặt?”
Lâm Việt căng thẳng nhìn ngọn lửa trên đỉnh đầu Mạc Mặc.
Một giây, hai giây, ba giây… Vậy mà ngọn lửa không tắt!
Bọn họ không tiếng động ngồi chờ một lát, rốt cuộc Thế giới luân hồi cũng đưa ra thông báo mới.
[Đáp án chính xác. Cửa phòng đã mở, các bạn hãy tiếp tục tìm hiểu.]
Một cơn gió thổi qua, cửa phòng “két” một tiếng hé mở, lộ ra hành lang đen kịt tràn ngập ẩn số.
Cơn gió âm u đó cuốn bay vài mảnh giấy vụn vương vãi, ánh nến trong phòng cũng bị thổi lay lắt. Gió quét ngã một trong những cây nến trên bàn, cây nến đổ sát bên tay Mạc Mặc, ngọn lửa tức thì bén lên ống tay áo cô bé!
Lâm Việt phản ứng nhanh nhạy vội vã bước tới, dùng nước trong nhẫn không gian dập tắt lửa. Anh ra tay rất kịp thời, tuy tay áo Mạc Mặc bị đốt rách nhưng làn da cô bé vẫn lành lặn, có vẻ không có vấn đề gì lớn.
Dù vậy, Lâm Việt vẫn không thể yên tâm. Anh lấy thuốc mỡ trị bỏng ra, nâng cánh tay Mạc Mặc định thoa thuốc cho cô nhóc: “Đừng nhúc nhích, chú bôi thuốc cho cháu.”
Nương theo ánh nến leo lét, Lâm Việt bỗng thấy một dấu vết kỳ lạ.
Dưới cẳng tay trái Mạc Mặc là một đường thẳng màu đỏ rất mảnh.
Là do bất cẩn bị vật gì cắt phải sao?
Mạc Mặc muốn giật tay về: “Không cần đâu chú, không đau…”
Lâm Việt không buông: “Không được, ở đây bẩn thế này, nhỡ bị nhiễm trùng là xong đấy.”
Anh vừa nói vừa rút băng cá nhân và tăm bông ra, cầm cánh tay cô bé lên dùng tăm bông lau nhẹ, định lau sạch máu rồi dán băng.
Thế nhưng tăm bông chạm vào vết thương lại không dính chút màu đỏ…
Liên tưởng tới tình hình hiện tại của họ, Lâm Việt âm thầm căng thẳng. Anh buông cánh tay Mạc Mặc ra, lùi về phía sau ba bước.
Suy nghĩ đầu tiên của anh là… cô nhóc này do quỷ biến thành.
Thế nhưng anh cũng lập tức nhận ra một điểm không đúng.
Cả vị trí và chiều dài của vệt đỏ trên cánh tay cô bé đều khiến anh có cảm giác rất quen thuộc…
Hơn nữa, từ khi bắt đầu tới giờ anh đã thấy cô bé này tỉnh táo một cách đáng sợ, đầy vẻ cổ quái, có chút giống…
Mạc Mặc nhìn Lâm Việt, khóe miệng cong lên thành một nụ cười.
Vóc người cô bé dần dần cao lớn lên với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhận ra, gương mặt cũng thay đổi hoàn toàn.
Ba giây sau, bé gái mười tuổi đã biến thành một thanh niên hơn hai mươi tuổi khôi ngô tuấn tú.
Chàng trai trẻ đứng đó, nhẹ mỉm cười với Lâm Việt: “Đã lâu không gặp.”
Quả nhiên, là Phong Mặc!
—
*Không tìm được từ thay thế chính xác cho “nữ cường nhân” nên tạm để vậy.
Danh sách chương