Tô Bằng nghe thấy vật bắn về phía mình từ sau lưng dường như rất dày đặc, giống như là một chùm gì đó bắn tới, dùng kiếm không chặn lại được, hắn quyết định thật nhanh, thân thể nhảy sang phía bên cạnh, lộn người một cái tránh né thứ phóng tới từ sau lưng.
“Đinh đinh đinh!”
Âm thanh dày đặc vang lên trước người Tô Bằng, chỉ thấy trên mặt đất, phủ kín dày đặc những thứ màu đen, nếu như Tô Bằng mới vừa rồi còn đứng ở chỗ này, như vậy những thứ màu đen kia, có thể sẽ bắn đầu Tô Bằng thành một cái sàng mất thôi.
Tô Bằng còn chưa kịp thấy là vật gì công kích mình, chợt nhìn thấy một bóng dáng rực rỡ sắc màu, đánh về phía mình.
Hắn lập tức lại lộn thêm nửa vòng, thân thể bắn lên, huy kiếm ngăn công kích của đối phương lại.
“Choang~!”
Âm thanh chói tai vang lên, vật màu hồng bắn vọt ra.
Tô Bằng lúc này mới nhìn rõ ràng, là cái gì công kích mình, chỉ thấy ở trước mặt mình, một đại vương hoa cao hơn người, vô cùng to lớn, không biết khi nào lại bất ngờ đứng dậy, rể cây dưới chân nó thậm chí giống như là chân của con người, khiến cho nó có thể đứng thẳng, sau đó toàn bộ cánh hoa lớn giống như gương mặt của người, cành lá xung quanh cánh hoa của nó, đều mang theo răng cưa, giống như là hàm răng của sói đói, chính là thứ này, vừa rồi đã bổ về phía Tô Bằng, muốn cắn nát Tô Bằng.
Nhìn thứ này, trong lòng Tô Bằng kinh ngạc, thứ này chính là một con quái vật, rõ ràng là một đóa hoa, nhưng mà lúc này thoạt nhìn lại giống như một con người, chiếc lá hình răng cưa của nó thoạt nhìn vô cùng sắc bén, vừa rồi cạp một cái, nếu như mình phản ứng chậm một chút, cánh hoa này sẽ chụp lấy đầu của mình, chỉ cần những chiếc lá hình răng cưa kia cứa vào cổ mình, cái cổ nhỏ bé của mình sẽ lập tức đứt rời.
Lúc này, hoa kính màu xanh biếc giống như hình dạng cơ thể người kia, cũng có một cái đầu giống con người. Phách Vương hoa cánh hoa lớn rực rỡ khó sánh, thân thể vặn vẹo, từ trong thân thể của nó không ngừng phun ra chất lỏng màu đỏ, giống như là máu người.
Đại vương hoa này, vốn là thực vật, nhưng mà lúc này, không ngờ lại không khác gì nhân loại, Tô Bằng rõ ràng cảm nhận được từ trên thân thể nó một loại cảm giác tức giận.
Thứ vừa rồi tấn công Tô Bằng, lúc này hắn cũng đã nhìn rõ ràng, là một đóa hoa to giống như hoa hướng dương, đóa hoa hướng dương này cũng giống như đóa đại vương hoa kia, không giống như là thực vật, ngược lại có hình dạng giống con người. Dùng rể cây làm chân đi đứng, vừa rồi, chính là thứ giống như hạt dưa bắn ra từ trong nhụy hoa của nó. Chỉ là những hạt dưa này cũng không thể ăn, ngược lại như một cây kim châm, vừa rồi một phát, đã bắn ra liền hai mươi ba mươi kim châm!
“Những cái này đều là quái vật gì vậy?”
Trong lòng Tô Bằng khiếp sợ, đây là lần đầu hắn nhìn thấy nhiều quái vật không giống người cũng chẳng giống quỷ như vậy.
Lúc này, âm thanh trò chơi “tít tít”không đúng lúc lại vang lên lần nữa.
Tô Bằng cảnh giác, hắn nhìn khắp bốn phía, lại phát hiện, từ chỗ sâu di tích, có một con “rắn”màu xanh đang bò tới.
Khi Tô Bằng nhìn rõ thứ màu xanh kia là gì, thì mới phát hiện, những thứ này cũng không phải là rắn, mà là từng sợi dây màu xanh biếc kích thước bằng cánh tay trẻ con, những sợi dây này không từ đâu mà tới, giống như có thêm sinh mạng, uốn lượn ngang dọc không khác gì rắn, vây quanh Tô Bằng.
Tô Bằng cảnh giác nhìn hai đóa quái hoa kia, sau đó phân tán một phần chú ý, vào những sợi dây màu xanh biếc này.
Chỉ thấy những sợi dây này, ở trước mặt Tô Bằng, không ngừng quấn quanh vào nhau, nhanh chóng tạo thành một quả cầu dây, dây leo trên quả cầu không ngừng chuyển động, giống như là Transformer, những quả cầu này, bất chợt quấn quanh vào nhau tạo thành bảy tám hình người dây leo màu xanh biếc.
Những người dây leo này không mắt không mũi không lỗ tai, chỉ là mơ hồ có thể nhìn ra phần đầu còn có tứ chi, người dây này, lập tức bổ nhào về phía Tô Bằng.
Tô Bằng đương nhiên sẽ không cảm thấy bọn nó muốn nói chuyện với mình, lúc này Tô Bằng vọt tới trước một người dây leo, một kiếm chém vào trên người của nó.
Chỉ là, khi Vô Phong kiếm chém ở trên người nó, Tô Bằng mới phát hiện, dây leo trên thân mình người dây leo này, không ngờ hết sức cứng cáp, Vô Phong kiếm của mình chặt xuống, giống như chém lên thân của con người.
Vô Phong kiếm của Tô Bằng chỉ là chặt đứt hai ba sợi dây leo của người dây leo, nhưng không làm bị thương bản thể của nó, huống hồ rất rõ ràng, cho dù là đầu hay là những nơi nào khác, đều không phải là chỗ yếu hại của nó, hiệu quả công kích của Tô Bằng cơ bản có thể không đáng kể.
Mà những người dây leo này, không thèm quan tâm nhận lấy bao nhiêu thương thế, bọn chúng bao vây xung quanh, từ trên cánh tay và thân thể của bọn chúng, không ngừng bắn ra dây leo giống như xúc tua, hết như ngọn roi quất về phía Tô Bằng.
Tô Bằng chém vài kiếm, đã hiểu rõ tiếp tục thế này sát thương tạo thành cho kẻ định vô cùng nhỏ bé, nếu như mình bị bọn chúng vây vào giữa, những dây leo này sẽ chặn đứng bản thân, không ngừng quấn quanh trên người mình, sợ rằng nếu như bị đám thực vật quỷ dị này tóm lấy nhất định sẽ không sống nổi.
Hắn chém đứt hai dây leo bắn tới, sau đó thi triển thân pháp, phá vòng vây xông ra, từ trong vòng kẹp của đám dây leo chằng chịt này xông ra bên ngoài.
Chỉ là Tô Bằng vừa mới thoát khỏi đám dây leo bao vây xung quanh, hai làn cương châm đột ngột bắn tới, hóa ra không biết từ khi nào, lại có hai đóa hoa giống như là hoa hướng dương này xuất hiện ở nơi này, những đóa hoa giống như hoa hướng dương kia, phóng ra những cương châm sinh trưởng nhọn hoắc trên nhụy hoa, bắn ra phát đầu tiên, đại khái bốn năm giây, từng cây cương châm nhọn hoắc dài chừng vài centimet này, lực đạo bắn ra cũng rất mạnh, nếu như bắn vào trên người Tô Bằng, thì đã có thể gắn chặt Tô Bằng vào trên mặt đất.
Bởi vì một bên còn có người dây leo đuổi theo, Tô Bằng không muốn ham chiến ở đây, chỉ là thi triển thân pháp, tránh thoát mũi nhọn vài đóa quái hoa phía sau phóng tới, đồng thời chú ý đại vương hoa hành động khá là nhanh kia, tạm thời tránh lui, rời khỏi nơi này.
Cho dù là người dây leo, hay là những quái hoa này, đều dùng rể cây hoặc là dây ở trên mặt đất gần như di chuyển bằng phương thức “đi”đường, cho nên tốc độ so với Tô Bằng vốn vẫn còn kém xa lắm, Tô Bằng nhắc tới tốc độ, vứt bỏ bọn chúng xem như rất là dễ dàng, không cần tới thời gian mấy nhịp thở, đã vứt lại bọn chúng ở bên ngoài tầm mắt.
Mà lúc này, Tô Bằng nhìn khắp bốn phía, phát hiện mình đã đi tới trong sâu di tích thần bí này.
“Những quái vật, vài đóa quái hoa kia xem như thôi đi, đám người dây kia, thật sự quá khó nhằ, trên người chúng căn bản không có chỗ yếu, chém đứt dây lập tức có dây mới sinh trưởng bổ sung thêm, giống như thân thể bất hoại... Nếu như để bọn chúng bắt phải, mọi chuyện sẽ không còn hay ho nữa!”
Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng, hắn nhìn về phía trước, nơi đụng độ đám yêu quái kia, trong lòng suy nghĩ:
“Cũng không biết những quái vật này chỉ có trong khu di tịch này, hay là còn tồn tại cả trong cả khu rừng mưa này... Có điều, mật độ bọn chúng ở trong khu di tích này, dường như lại khá nhiều so với bên ngoài, xem ra, bọn chúng và di tích này nhất định có liên hệ gì đó.”
“Nói không chừng, nơi này chính là hang ổ của lũ quái vật kia!”
“Nhìn thấy bộ dạng của bọn chúng, dường như đang muốn ngăn cản mình đi vào trong chỗ sâu khu di tích, nói không chừng, nơi thâm sâu trong di tích có điều ngạc nhiên gì đó!”
“Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con! Nếu như đã đến đây rồi, thì phải vào trong xem sao, xem thử trong đó có thứ gì!”
Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng, hắn xách Vô Phong kiếm, tiếp tục thăm dò vào sâu bên trong di tích...
Toàn bộ di tích này, phần lớn đều là kiến trúc đá xanh, căn nhà bằng đá đại khái cao hơn ba thước, lọt vào mặt đất khoảng chừng nửa thước, diện tích của căn phòng này đại khái năm sáu chục mét vuông, vừa vặn đủ cho một nhà ba người sống.
Trong di tích này, phần lớn là căn nhà đá như thế này, còn có thể nhìn thấy kiến trúc miếu thờ như vậy, những miếu thờ kia rõ ràng lớn hơn nhiều những căn nhà đá khác, hơn nữa nóc nhà đều là hình tròn, tương đối dễ nhận ra.
“Đinh đinh đinh!”
Âm thanh dày đặc vang lên trước người Tô Bằng, chỉ thấy trên mặt đất, phủ kín dày đặc những thứ màu đen, nếu như Tô Bằng mới vừa rồi còn đứng ở chỗ này, như vậy những thứ màu đen kia, có thể sẽ bắn đầu Tô Bằng thành một cái sàng mất thôi.
Tô Bằng còn chưa kịp thấy là vật gì công kích mình, chợt nhìn thấy một bóng dáng rực rỡ sắc màu, đánh về phía mình.
Hắn lập tức lại lộn thêm nửa vòng, thân thể bắn lên, huy kiếm ngăn công kích của đối phương lại.
“Choang~!”
Âm thanh chói tai vang lên, vật màu hồng bắn vọt ra.
Tô Bằng lúc này mới nhìn rõ ràng, là cái gì công kích mình, chỉ thấy ở trước mặt mình, một đại vương hoa cao hơn người, vô cùng to lớn, không biết khi nào lại bất ngờ đứng dậy, rể cây dưới chân nó thậm chí giống như là chân của con người, khiến cho nó có thể đứng thẳng, sau đó toàn bộ cánh hoa lớn giống như gương mặt của người, cành lá xung quanh cánh hoa của nó, đều mang theo răng cưa, giống như là hàm răng của sói đói, chính là thứ này, vừa rồi đã bổ về phía Tô Bằng, muốn cắn nát Tô Bằng.
Nhìn thứ này, trong lòng Tô Bằng kinh ngạc, thứ này chính là một con quái vật, rõ ràng là một đóa hoa, nhưng mà lúc này thoạt nhìn lại giống như một con người, chiếc lá hình răng cưa của nó thoạt nhìn vô cùng sắc bén, vừa rồi cạp một cái, nếu như mình phản ứng chậm một chút, cánh hoa này sẽ chụp lấy đầu của mình, chỉ cần những chiếc lá hình răng cưa kia cứa vào cổ mình, cái cổ nhỏ bé của mình sẽ lập tức đứt rời.
Lúc này, hoa kính màu xanh biếc giống như hình dạng cơ thể người kia, cũng có một cái đầu giống con người. Phách Vương hoa cánh hoa lớn rực rỡ khó sánh, thân thể vặn vẹo, từ trong thân thể của nó không ngừng phun ra chất lỏng màu đỏ, giống như là máu người.
Đại vương hoa này, vốn là thực vật, nhưng mà lúc này, không ngờ lại không khác gì nhân loại, Tô Bằng rõ ràng cảm nhận được từ trên thân thể nó một loại cảm giác tức giận.
Thứ vừa rồi tấn công Tô Bằng, lúc này hắn cũng đã nhìn rõ ràng, là một đóa hoa to giống như hoa hướng dương, đóa hoa hướng dương này cũng giống như đóa đại vương hoa kia, không giống như là thực vật, ngược lại có hình dạng giống con người. Dùng rể cây làm chân đi đứng, vừa rồi, chính là thứ giống như hạt dưa bắn ra từ trong nhụy hoa của nó. Chỉ là những hạt dưa này cũng không thể ăn, ngược lại như một cây kim châm, vừa rồi một phát, đã bắn ra liền hai mươi ba mươi kim châm!
“Những cái này đều là quái vật gì vậy?”
Trong lòng Tô Bằng khiếp sợ, đây là lần đầu hắn nhìn thấy nhiều quái vật không giống người cũng chẳng giống quỷ như vậy.
Lúc này, âm thanh trò chơi “tít tít”không đúng lúc lại vang lên lần nữa.
Tô Bằng cảnh giác, hắn nhìn khắp bốn phía, lại phát hiện, từ chỗ sâu di tích, có một con “rắn”màu xanh đang bò tới.
Khi Tô Bằng nhìn rõ thứ màu xanh kia là gì, thì mới phát hiện, những thứ này cũng không phải là rắn, mà là từng sợi dây màu xanh biếc kích thước bằng cánh tay trẻ con, những sợi dây này không từ đâu mà tới, giống như có thêm sinh mạng, uốn lượn ngang dọc không khác gì rắn, vây quanh Tô Bằng.
Tô Bằng cảnh giác nhìn hai đóa quái hoa kia, sau đó phân tán một phần chú ý, vào những sợi dây màu xanh biếc này.
Chỉ thấy những sợi dây này, ở trước mặt Tô Bằng, không ngừng quấn quanh vào nhau, nhanh chóng tạo thành một quả cầu dây, dây leo trên quả cầu không ngừng chuyển động, giống như là Transformer, những quả cầu này, bất chợt quấn quanh vào nhau tạo thành bảy tám hình người dây leo màu xanh biếc.
Những người dây leo này không mắt không mũi không lỗ tai, chỉ là mơ hồ có thể nhìn ra phần đầu còn có tứ chi, người dây này, lập tức bổ nhào về phía Tô Bằng.
Tô Bằng đương nhiên sẽ không cảm thấy bọn nó muốn nói chuyện với mình, lúc này Tô Bằng vọt tới trước một người dây leo, một kiếm chém vào trên người của nó.
Chỉ là, khi Vô Phong kiếm chém ở trên người nó, Tô Bằng mới phát hiện, dây leo trên thân mình người dây leo này, không ngờ hết sức cứng cáp, Vô Phong kiếm của mình chặt xuống, giống như chém lên thân của con người.
Vô Phong kiếm của Tô Bằng chỉ là chặt đứt hai ba sợi dây leo của người dây leo, nhưng không làm bị thương bản thể của nó, huống hồ rất rõ ràng, cho dù là đầu hay là những nơi nào khác, đều không phải là chỗ yếu hại của nó, hiệu quả công kích của Tô Bằng cơ bản có thể không đáng kể.
Mà những người dây leo này, không thèm quan tâm nhận lấy bao nhiêu thương thế, bọn chúng bao vây xung quanh, từ trên cánh tay và thân thể của bọn chúng, không ngừng bắn ra dây leo giống như xúc tua, hết như ngọn roi quất về phía Tô Bằng.
Tô Bằng chém vài kiếm, đã hiểu rõ tiếp tục thế này sát thương tạo thành cho kẻ định vô cùng nhỏ bé, nếu như mình bị bọn chúng vây vào giữa, những dây leo này sẽ chặn đứng bản thân, không ngừng quấn quanh trên người mình, sợ rằng nếu như bị đám thực vật quỷ dị này tóm lấy nhất định sẽ không sống nổi.
Hắn chém đứt hai dây leo bắn tới, sau đó thi triển thân pháp, phá vòng vây xông ra, từ trong vòng kẹp của đám dây leo chằng chịt này xông ra bên ngoài.
Chỉ là Tô Bằng vừa mới thoát khỏi đám dây leo bao vây xung quanh, hai làn cương châm đột ngột bắn tới, hóa ra không biết từ khi nào, lại có hai đóa hoa giống như là hoa hướng dương này xuất hiện ở nơi này, những đóa hoa giống như hoa hướng dương kia, phóng ra những cương châm sinh trưởng nhọn hoắc trên nhụy hoa, bắn ra phát đầu tiên, đại khái bốn năm giây, từng cây cương châm nhọn hoắc dài chừng vài centimet này, lực đạo bắn ra cũng rất mạnh, nếu như bắn vào trên người Tô Bằng, thì đã có thể gắn chặt Tô Bằng vào trên mặt đất.
Bởi vì một bên còn có người dây leo đuổi theo, Tô Bằng không muốn ham chiến ở đây, chỉ là thi triển thân pháp, tránh thoát mũi nhọn vài đóa quái hoa phía sau phóng tới, đồng thời chú ý đại vương hoa hành động khá là nhanh kia, tạm thời tránh lui, rời khỏi nơi này.
Cho dù là người dây leo, hay là những quái hoa này, đều dùng rể cây hoặc là dây ở trên mặt đất gần như di chuyển bằng phương thức “đi”đường, cho nên tốc độ so với Tô Bằng vốn vẫn còn kém xa lắm, Tô Bằng nhắc tới tốc độ, vứt bỏ bọn chúng xem như rất là dễ dàng, không cần tới thời gian mấy nhịp thở, đã vứt lại bọn chúng ở bên ngoài tầm mắt.
Mà lúc này, Tô Bằng nhìn khắp bốn phía, phát hiện mình đã đi tới trong sâu di tích thần bí này.
“Những quái vật, vài đóa quái hoa kia xem như thôi đi, đám người dây kia, thật sự quá khó nhằ, trên người chúng căn bản không có chỗ yếu, chém đứt dây lập tức có dây mới sinh trưởng bổ sung thêm, giống như thân thể bất hoại... Nếu như để bọn chúng bắt phải, mọi chuyện sẽ không còn hay ho nữa!”
Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng, hắn nhìn về phía trước, nơi đụng độ đám yêu quái kia, trong lòng suy nghĩ:
“Cũng không biết những quái vật này chỉ có trong khu di tịch này, hay là còn tồn tại cả trong cả khu rừng mưa này... Có điều, mật độ bọn chúng ở trong khu di tích này, dường như lại khá nhiều so với bên ngoài, xem ra, bọn chúng và di tích này nhất định có liên hệ gì đó.”
“Nói không chừng, nơi này chính là hang ổ của lũ quái vật kia!”
“Nhìn thấy bộ dạng của bọn chúng, dường như đang muốn ngăn cản mình đi vào trong chỗ sâu khu di tích, nói không chừng, nơi thâm sâu trong di tích có điều ngạc nhiên gì đó!”
“Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con! Nếu như đã đến đây rồi, thì phải vào trong xem sao, xem thử trong đó có thứ gì!”
Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng, hắn xách Vô Phong kiếm, tiếp tục thăm dò vào sâu bên trong di tích...
Toàn bộ di tích này, phần lớn đều là kiến trúc đá xanh, căn nhà bằng đá đại khái cao hơn ba thước, lọt vào mặt đất khoảng chừng nửa thước, diện tích của căn phòng này đại khái năm sáu chục mét vuông, vừa vặn đủ cho một nhà ba người sống.
Trong di tích này, phần lớn là căn nhà đá như thế này, còn có thể nhìn thấy kiến trúc miếu thờ như vậy, những miếu thờ kia rõ ràng lớn hơn nhiều những căn nhà đá khác, hơn nữa nóc nhà đều là hình tròn, tương đối dễ nhận ra.
Danh sách chương