EDDARD
 
Ông lại có giấc mơ về những ngày xa xưa, về ba chàng hiệp sĩ áo trắng, ngọn tháp đã sụp đổ từ lâu, cùng Lyanna nằm trên vũng máu.
Trong giấc mơ đó, bạn bè ông đi bên cạnh, như họ đã sánh bước bên ông cả đời. Martyn Cassel kiêu hãnh, cha Jory; Theo Wull trung thành; Ethan Glover, người từng là hộ vệ của anh Brandon; Ser Mark Ryswell, một người có giọng nói nhẹ nhàng và trái tim ấm áp; người trông coi đầm lầy, Howland Reed; Lãnh chúa Dustin trên con ngựa chiến to lớn. Ned biết tường tận khuôn mặt từng người như ông nhớ chính khuôn mặt mình, nhưng năm tháng đã cướp đi ký ức, kể cả những ký ức ông thề không bao giờ quên. Trong giấc mơ họ chỉ còn là những cái bóng, những hồn ma cưỡi ngựa trong mù sương.
Họ có bảy người, chọi ba. Giấc mơ đúng như ngoài đời thực. Nhưng đó không phải ba người bình thường. Chúng đứng chờ trước tháp, ngọn núi Dorne đỏ sậm sau lưng chúng, áo choàng trắng tung tay trong gió. Và ở đó không có bất cứ cái bóng nào cả; mặt họ chợt bừng sáng, hiển hiện rõ ràng. Ser Arthur Dayne, Hiệp sĩ Ánh sáng, mang một nụ cười buồn trên môi. Chuôi thanh đại đao Bình Minh thò ra khỏi vai phải anh. Ser Oswell Whent quỳ một chân, đang mài kiếm. Hai bên mũ trụ men sứ trắng và hình con dơi đen của Gia Đình đang giang cánh. Đứng giữa họ là Ser Gerold Tháp Lớn, Bò Đực Trắng, lãnh chúa chỉ huy Ngự Lâm Quân.
“Tôi đã tìm các vị trên dòng Trident,” Ned nói với họ.
“Chúng tôi không ở đó,” Ser Gerold trả lời.
“Nếu chúng tôi ở đó thì đúng là Phản Vương gặp họa rồi,” Ser Oswell nói.
“Khi Vương Đô sụp đổ, Ser Jaime giết chết vua của các vị bằng thanh kiếm vàng, và tôi băn khoăn liệu các vị đang ở nơi nào.”
“Rất xa,” Ser Gerold nói, “Nếu không Aerys sẽ vẫn ngồi vững trên Ngai Sắt, và người anh em phản bội kia sẽ bị thiêu ở bảy địa ngục.”
“Tôi đã tới Storm’s End để củng cố phòng tuyến ” Ned nói với họ... “Lãnh chúa Tyrell và Redwyne hạ cờ, và tất cả các hiệp sĩ của họ đều quỳ gối thề trung thành với chúng tôi. Tôi tưởng các vị ở đó.”
“Chúng tôi không dễ dàng quỳ gối trước ai,” Ser Arthur Dayne nói.
“Ser Willem Darry tháo chạy tới Dragonstone, với hoàng hậu và hoàng tử Viserys. Tôi nghĩ các ngài sẽ đi cùng họ.”
“Ser Willem là một người tốt bụng và trung thành,” Ser Oswell nói.
“Nhưng không thuộc Ngự Lâm Quân,” Ser Gerold chỉ ra. “Ngự Lâm Quân không bỏ chạy.”
“Dù là lúc đó hay bây giờ,” Ser Arthur nói. Ngài tháo mũ trụ.
“Chúng tôi đã thề,” Ser Gerold già nói.
Những bóng ma của Ned di chuyển tới bên ông, với thanh kiếm ma trên tay. Bảy chọi ba.

“Giờ bắt đầu thôi,” Ser Arthur Dayne, Hiệp sĩ Anh sáng nói. Ngài rút thanh Binh Minh ra khỏi vỏ và cầm bằng cả hai tay. Lưỡi kiếm trắng đục như cỏ sữa, sống động trong nắng.
“Không,” giọng Ned buồn man mác. “Giờ kết thúc rồi.” Khi những thanh kiếm thép và kiếm ma hòa vào nhau, ông nghe tiếng Lyanna hét. “Eddard!” cô gọi. Một trận bão cánh hoa hồng rơi lả tả khắp bầu trời mang những vệt máu, xanh như mắt người chết.
“Lãnh chúa Eddard,” Lyanna lại gọi.
“Anh hứa,” ông thì thầm. “Lya, anh hứa mà...”
“Lãnh chúa Eddard,” giọng một người đàn ông vang vọng trong bóng tối.
Eddard rên rỉ và mở mắt. Ánh trăng luồn qua khung cửa sổ cao của Tháp Quân Sư.
“Lãnh chúa Eddard?” một bóng đen đứng bên giường.
“Bao… bao lâu rồi?” Tấm ga giường nhàu nhĩ, chân ông bó bột. Một cơn đau nhoi nhói chạy dọc người ông.
“Sáu ngày bảy đêm.” Đó là giọng bác Vayon Poole. Người quản gia đưa chiếc cốc lên môi Ned. “Lãnh chúa uống đi.”
“Cái gì đây..?”
“Chỉ là nước thôi. Maester Pycelle nói chắc ngài sẽ khát.”
Ned uống. Môi ông khô nứt nẻ. Nước có vị ngọt như mật ong vậy.
“Bệ hạ cho gọi,” bác Vayon Poole nói khi cốc nước đã cạn. “Bệ hạ muốn nói chuyện với ngài.”
“Sáng mai đi,” Ned nói. “Khi ta khỏe hơn.” Ông không thể đối diện với Robert trong lúc này. Giấc mơ làm ông yếu ớt như mèo con vậy.
“Lãnh chúa,” bác Poole nói, “bệ hạ ra lệnh cho chúng tôi đưa ngài tới ngay khi ngài mở mắt.” Bác quản gia tất bật châm nến bên giường.
Ned khe khẽ chửi thầm. Robert chưa bao giờ biết kiên nhẫn. “Nói với ngài ấy rằng ta đang rất mệt không tới tiếp kiến được. Nếu ngài muốn nói chuyện với ta, ta sẽ vui lòng được tiếp ngài tại đây. Ta mong ông đánh thức ngài dậy khỏi giấc ngủ ngon. Và gọi...” Ông định nói Jory thì nhớ ra.
“Gọi đội trưởng đội hộ vệ.”
Alyn bước vào phòng ngủ một lát sau khi bác quản gia lui đi. “Lãnh chúa.”

“Bác Poole nói với ta rằng ta đã mê man sáu ngày,” Ned nói. “Ta cần biết tình hình.”
“Sát Vương đã đào tẩu,” Alyn nói. “Người ta nói hắn đã trở về Casterly Rock cùng cha hắn. Chuyện về phu nhân Catelyn bắt Quỷ Lùn đã tới tai mọi người. Tôi đã tăng thêm lính gác, mong ngài vừa ý.”
“Ngươi làm rất tốt ” Ned lên tinh thần cho anh ta “Các con gái ta thì sao?”
“Họ ở cùng ngài suốt ngày. Sansa im lặng cầu nguyện, nhưng Arya thì...” Anh chần chừ. “Tiểu thư không nói lấy một lời kể từ khi họ mang ngài về. Tiểu thư bé nhỏ nhưng can trường. Tôi chưa từng thấy một cơn giận đến vậy ở một cô bé.”
“Dù chuyện gì xảy ra,” Ned nói, “ta cũng mong các con gái của ta an toàn. Ta sợ đây mới chỉ là bước đầu.”
“Không ai làm hại được họ đâu, thưa Lãnh chúa Eddard,” Alyn nói. “Tôi lấy mạng mình ra mà đảm bảo.”
“Còn Jory và những người khác?”
“Tôi đã trao họ cho Hội Chị Em Quản Sinh Tử, để đưa họ lên phương bắc về Winterfell. Jory muốn được nằm cạnh ông mình.”
Tất nhiên anh ta muốn được nằm cạnh ông mình, vì cha Jory được chôn cất rất xa ở phương nam. Martyn Cassel đã ngã xuống cùng những người khác. Sau cùng Ned cũng chiếm được tòa tháp, và sử dụng những viên đá đẫm máu của nó để xây lên tám ngôi mộ trên đồi. Nghe đồn rằng Rhaegar đặt tên đó là tháp hạnh phúc, nhưng đối với Ned nó chỉ là một đoạn ký ức đau thương. Bảy người bọn họ đấu với ba người, nhưng chỉ còn hai người sống sót; Eddard và người trông đầm lầy nhỏ bé, Howland Reed. Ông không nghĩ đó là điềm báo trong một giấc mơ có thật đó sau hàng năm trời.
“Anh làm rất tốt, Alyn.” Ned nói khi bác Vayon Poole trở lại. Người quản gia cúi đầu. “Nhà vua đang ở bên ngoài, thưa Lãnh chúa, và hoàng hậu đi cùng.”
Ned ngồi thẳng người, nhăn mặt vì chân run rẩy đau. Ông không mong Cersei tới. “Mời họ vào, và để chúng ta nói chuyện riêng. Dù chúng ta có nói gì thì những lời nói đó không được truyền đi xa hơn bức tường này.” Bác Poole lặng lẽ rút lui.
Robert đã chỉnh trang lại. Ngài mặc áo chẽn nhung đen thêu hình hươu đực mang vương miện của nhà Baratheon thêu bằng chỉ vàng trên ngực, và áo chùng không tay màu vàng với tà áo choàng có những ô vuông đen vàng. Tay ngài đang nắm sẵn hũ rượu, mặt đỏ ửng vì say. Cersei Lannister đi vào sau, trên tóc gắn vương miện đá quý.
“Bệ hạ,” Ned nói. “Thứ lỗi tôi không thể đứng dậy.”
“Không sao,” nhà vua cục cằn nói. “Rượu không? Từ Arbor đấy. Rượu nho tuyệt hảo.”
“Một cốc nhỏ thôi,” Ned nói. “Đầu tôi vẫn còn ong ong vì sữa anh túc.”
“Một người như anh phải cảm thấy may mắn khi đầu vẫn còn trên cổ chứ,” hoàng hậu nói.
“Im đi, ả đàn bà kia,” Robert quát. Ngài đưa cho Ned cốc rượu. “Chân anh còn đau không?”

“Hơi hơi,” Ned nói. Đầu ông đang quay mòng, nhưng ông không muốn thừa nhận mình yếu ớt trước mặt hoàng hậu.
“Pycelle hứa nó sẽ lành,” Robert nhíu mày. “Ta đoán anh đã biết chuyện Catelyn làm?”
“Đúng.” Ned nhấp một ngụm rượu. “Phu nhân tôi không có tội tình gì, thưa bệ hạ. Tất cả những gì nàng làm là do lệnh của tôi.”
“Tôi chẳng thấy vui chút nào, Ned.” Robert khàn khàn nói.
“Ngươi có quyền gì mà bắt giữ người nhà ta?” Cersei hỏi. “Ngươi nghĩ ngươi là ai chứ?”
“Quân sư,” Ned lịch thiệp lạnh băng nói. “Chính nhà vua đã bổ nhiệm cho tôi để giữ hòa bình cho nhà vua và thực thi vương pháp.”
“Ngươi từng là quân sư,” Cersei bắt đầu, “nhưng giờ...”
“Im mồm!” nhà vua gầm lên. “Cô đã hỏi anh ta một câu và anh ta đã trả lời rồi.” Cersei im miệng, run người vì giận dữ, và Robert quay lại với Ned. “Anh đã nói giữ bình yên cho nhà vua ư, đây là cách anh giữ bình yên cho ta sao, Ned ? Bảy người đã chết...”
 
“Tám chứ,” hoàng hậu sửa lại. “Tregar vừa chết sáng nay, do cú đánh của Lãnh chúa Stark.”
“Bắt cóc người ngay trên vương lộ và say xỉn giết người trên đường phố của ta,” nhà vua nói. “Ta không cần những thứ đó, Ned.”
“Catelyn có lý do để bắt Quỷ Lùn.. ”
“Ta nói, ta không cần chúng! Những lý do của cô ta đáng vứt đi. Anh nên ra lệnh cho phu nhân thả gã lùn ngay lập tức, và anh nên làm lành với Jaime đi.”
“Ba người của tôi bị giết ngay trước mắt tôi, chỉ vì Jaime Lannister muốn trừng phạt tôi. Tôi có nên quên nó đi luôn không?”
“Anh trai em không phải người gây sự trước,” Cersei nói với nhà vua. “Lãnh chúa Stark đã say xỉn trở về từ nhà thổ. Người của ông ta tấn công Jaime và lính gác của anh ấy, y như phu nhân ông ta đã tấn công Tyrion trên vương lộ.”
“Ngài hiểu chuyện hơn thế, Robert,” Ned nói. “Hãy hỏi Lãnh chúa Baelish nếu ngài nghi ngờ tôi. Ngài ta cũng có mặt.”
“Tôi đã nói chuyện với Ngón Út,” Robert nói. “Hắn nói có đi cùng trước khi trận ẩu đả bắt đầu, nhưng hắn cũng thừa nhận anh đang trên đường trở về từ một nhà thổ nào đó.”
“Một nhà thổ nào đó ư? Mắt ngài bị làm sao vậy, Robert, tôi tới đó để thăm con gái ngài! Mẹ nó đặt tên cho nó là Barra. Con bé trông giống hệt đứa con gái đầu tiên của ngài, hồi chúng ta còn là những cậu bé ở Thung Lũng.” Ông vừa nói vừa quan sát nét mặt hoàng hậu; khuôn mặt bà ta như đeo mặt nạ, đông cứng và trắng bệch, không để lộ điều gì.
Robert đỏ mặt. “Barra,” ngài khẽ khàng nói. “Liệu điều này có làm ta vui được không? Cô ả chết tiệt. Ta nghĩ cô ta biết nghĩ hơn cơ.”
“Cô ta còn chưa nổi mười lăm tuổi, và là một ả điếm, và ngài nghĩ cô ấy biết nghĩ sao?” Ned ngờ vực nói. Chân ông đau kinh khủng. Ông khó lòng giữ bình tĩnh được. “Cô bé ngốc đó yêu ngài mà Robert.”
Nhà vua liếc nhìn Cersei. “Đây không phải chuyện hoàng hậu nên nghe.”

“Bà sẽ không thích bất cứ điều gì tôi nói ra.” Ned trả lời. “Tôi nghe nói Sát Vương đã rời khỏi thành phố. Hãy cho tôi đi tìm hắn để đòi lại công bằng.”
Nhà vua suy ngẫm và lắc lắc rượu trong cốc. Ngài nhấp một ngụm. “Ta không muốn nói thêm về chuyện này. Jaime giết ba người của anh, và anh giết năm người của hắn. Thế là đủ rồi.”
“Ngài nghĩ thế là công bằng sao?” Ned tức giận. “Nếu vậy, tôi vui mừng vì tôi không còn là Quân sư của ngài nữa.”
Hoàng hậu quay sang nhìn chồng. “Nếu bất cứ ai dám nói với người nhà Targaryen như hắn đang nói với ngài...”
“... đánh đồng ta với Aerys?” Robert ngắt lời.
“Em coi ngài là vua. Jaime và Tyrion là anh em trai của ngài, vì cuộc hôn nhân của chúng ta và tất cả những mối ràng buộc giữa chúng ta. Nhà Stark đã gây hấn với một người và bắt giữ người còn lại. Người đàn ông này từng phút từng giây sống đều nhục mạ ngài, vậy mà ngài vẫn nhân từ độ lượng mà đứng đó, hỏi xem chân hắn có đau không và rằng hắn có muốn uống rượu không sao?”
Mặt Robert xám đen vì giận. “Đã bao nhiêu lần ta bảo cô phải ngậm miệng lại rồi?”
Mặt Cersei lộ vẻ khinh thường. “Các vị thần đang trêu đùa gì chúng ta thế này,” ả ta nói. “Nói đúng ra, ngài nên mặc váy còn em nên mặc giáp mới đúng.”
Nhà vua tím mặt, giơ tay tát mạnh vào mặt hoàng hậu. Ả vấp phải cái bàn và ngã lăn ra, nhưng Cersei Lannister không kêu lấy một tiếng. Những ngón tay thuôn dài ôm lấy má, nơi làn da trắng xanh mịn màng đang đỏ rần lên. Sáng mai thôi, ả sẽ bị bầm nửa mặt. “Em sẽ coi đây là một huân chương danh dự,” ả tuyên bố.
“Câm mồm, không ta sẽ cho cô một cái danh dự khác,” Robert thề. Ngài hét gọi lính gác. Ser Meryn Trant bước vào phòng, cao lớn, ủ rũ trong bộ giáp trắng. “Hoàng hậu mệt rồi. Đưa nàng về phòng ngủ.” Hiệp sĩ giúp Cersei đứng dậy và dẫn ả ta đi không nói một lời.”
Robert lấy bình rượu và rót ình một cốc nữa. “Anh thấy ả làm gì cho tôi rồi đấy, Ned.” Nhà vua ngồi xuống và ôm lấy cốc rượu. “Người vợ yêu kiều của ta. Mẹ của những đứa con ta.” Cơn giận đã tan biên trong ngài; Ned nhìn thấy nét buồn bã và sợ hãi trong mắt ngài. “Đáng ra ta không nên đánh bà ấy. Nó không… không giống hành động của một quân vương.” Ngài nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay, như thể ngài không biết chúng là cái gì. “Ta luôn luôn mạnh mẽ... không ai có thể chống lại ta... không một ai. Sao anh có thể chiến đấu trong khi không thể đánh lại họ?” Nhà vua bối rối lắc đầu. “Rhaegar. Rhaegar đã thắng, quỷ tha ma bắt hắn đi. Ta đã giết hắn. Ned à, ta đã cắm ngọn giáo xuyên qua áo giáp đen lụi trúng trái tim đen của hắn, và hắn chết dưới chân ta. Họ đã hát về nó. Nhưng theo một cách nào đó hắn vẫn thắng. Giờ hắn đã có Lyanna, còn ta có ả kia.” Nhà vua nốc cạn cốc rượu.
“Bệ hạ,” Ned Stark nói, “chúng ta phải nói chuyện...”
Robert day day thái dương. “Tôi mệt mỏi đến chết vì nói chuyện rồi. Sáng mai tôi sẽ đi săn. Dù anh muốn nói gì hãy đợi tới khi ta trở lại.”
“Nếu thần thánh nhân từ, tôi sẽ không ở đây khi ngài quay lại. Ngài đã ra lệnh cho tôi trở về Winterfell, ngài nhớ không?”
Robert đứng dậy, nắm lấy thành giường để đứng vững. “Thần thánh ít khi nhân từ lắm, Ned. Đây, cái này là của anh.” Ngài rút cái móc bạc nặng trịch từ trong túi áo và ném lên giường. “Dù thích hay không, anh cũng là Quân sư của tôi. Tôi cấm anh đi.”
Ned nhặt cái móc lên. Ông không còn lựa chọn. Chân ông nhói đau, và ông cảm thấy mình vô dụng hệt như một đứa trẻ. “Cô bé nhà Targaryen...”
Nhà vua rên rỉ. “Bảy địa ngục ơi, đừng có nói về con bé đó nữa. Chuyện đã qua rồi, ta không muốn nghe nữa.”
“Vì sao ngài muốn tôi trở thành quân sư của ngài, mà lại không chịu lắng nghe lời khuyên can của tôi?”
“Vì sao à?” Robert cười. “Vì sao lại không? Cần có ai đó trị vì cái vương quốc đáng nguyền rủa này. Đeo phù hiệu lên đi, Ned. Nó hợp với anh. Và nếu anh dám ném trả nó vào mặt tôi lần nữa, tôi sẽ gắn cái thứ đáng tởm này lên ngực Jaime Lannister ngay.”
... Còn tiếp…


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện