Sự chuyển đề tài đột ngột khiến Davos chới với. “Thanh kiếm?”
“Phải, chính là thanh kiếm nhổ từ trong lửa ra ấy. Người ta kể với tôi và tôi không nhịn được cười. Một thanh kiếm cháy thì có lợi gì cho Stannis vậy?”
“Một thanh hỏa kiếm.” Davos sửa lại.
“Cháy.” Salladhor Saan. “Bạn của tôi, ngài nên vui mừng vì chuyện đó. Ngài có biết truyền thuyết về Sứ Giả Ánh Sáng không? Tôi sẽ nói cho ngài nghe. Đó là thời kỳ bóng tối bao trùm thế giới. Để chống lại nó, người anh hùng phải có một thanh kiếm dành riêng cho anh hùng, ồ, không giống bất kỳ vũ khí nào trước đây. Và Azor Ahai đã lao động không ngừng nghỉ suốt ba mươi ngày đêm tại một đền thờ để luyện ra một thanh kiếm trong lửa thần. Thiêu nóng, gõ và phủ rồi lại thiêu nóng, gõ và phủ, cho đến khi thanh kiếm hoàn thành. Nhưng khi ông thọc thanh kiếm vào nước để làm nguội thép thì nó lại nát ra từng mảnh.
Là một anh hùng, ông ấy đương nhiên giống chúng ta nhún vai bàng quan và đi tìm những quả nho tuyệt vời như thế này để ăn, nên ông ấy lại tiếp tục công việc. Lần thứ hai ông ấy lao động suốt năm mươi ngày đêm và thanh kiếm làm ra lần này có vẻ tốt hơn lần đầu. Azor Ahai bắt được một con sư tử, định đâm qua tim để lấy máu của nó làm nguội thanh kiếm, nhưng một lần nữa thanh kiếm vẫn bị nát ra từng mảnh. Thất bại này khiến ông ấy không chỉ khổ sở mà còn bi thương vì rốt cuộc ông ấy cũng biết mình phải làm gì.
Lần này ông ấy lao động suốt một trăm ngày đêm và nó được nung trong lửa trắng nóng rực. Ông ấy triệu gọi vợ mình: “Nissa, Nissa,” ông gọi nàng như thế và đặt tên thanh kiếm theo tên nàng. “Hãy mở rộng ngực và biết rằng ta yêu nàng hơn tất cả mọi thứ trên thế giới này.” Nàng đã làm theo. Tôi không thể hiểu tại sao, nhưng nàng đã nghe lời ông ấy, và Azor Ahai đem thanh kiếm vẫn còn bốc khói đâm thẳng qua trái tim nàng. Người ta kể nàng đã khóc vì đau đớn và hạnh phúc, cùng với tiếng hét của nàng khuôn mặt của mặt trăng nứt toác ra, nhưng máu, tâm hồn, sức mạnh và sự dũng cảm của nàng đã truyền vào thanh kiếm. Đây chính là truyền thuyết về việc rèn thanh kiếm Sứ Giả Ánh Sáng hay Hỏa kiếm của các anh hùng.
Giờ thì ngài đã hiểu ý tôi nói chưa? Chúng ta nên cảm thấy may mắn khi thanh kiếm mà bệ hạ rút ra từ lửa chỉ là thanh kiếm cháy. Quá nhiều ánh sáng sẽ khiến ta đau mắt, bạn của tôi ạ, và lửa sẽ lan khắp nơi.” Salladhor Saan ăn nốt của nho cuối cùng và liếm môi. “Hiệp sĩ thân ái, ngài nghĩ khi nào thì bệ hạ sẽ ra lệnh xuất kích?”
“Sẽ sớm thôi, ta nghĩ vậy,” Davos nói, “nếu chư thần của ông ấy muốn.”
“Chư thần của ông ấy ư, bạn của tôi? Không phải của ngài sao? Vậy chư thần của Hiệp sĩ Davos Seaworth, hiệp sĩ của con tàu chở hành, đang ở đâu vậy?”
Davos nhấp một ngụm rượu để tìm ình chút thời gian. Rất đông người trong quán và mày không phải Salladhor Saan, ông tự nhủ mình. Hãy cẩn thận với câu trả lời của mày. “Đức vua Stannis chính là chư thần của ta. Ông ấy là người tạo ra và tín nhiệm ta.”
“Tôi sẽ nhớ điều đó.” Salladhor Saan đứng dậy. “Thật xin lỗi, đại nhân, những quả nho này khiến tôi đói quá và bữa tối đang ở Valyrian. Thịt cừu hầm với nấm có rắc hạt tiêu, thì là và hành. Chắc chúng ta sẽ được cùng ngồi ăn với nhau ở King’s Landing thôi, phải không ạ? Chúng ta sẽ cùng ngồi với nhau tại lâu đài Red Keep, kêu thằng lùn hát một khúc làm vui. Nếu ngài gặp Đức vua Stannis, phiền ngài nhắc ông ta rằng cho đến lần trăng non tới, ông ta nợ tôi ba mươi ngàn thiên kim. Ông ta đang lẽ phải đưa những bức tượng chư thần đó cho tôi. Chúng quá đẹp, đốt thật đáng tiếc và có thể kiếm được giá hời nếu mang đến Pentos hoặc Myr. À, nếu ông ta trao cho tôi thái hậu Cersei ột đêm ấm giường thì tôi sẽ tha thứ.” Lyseni vỗ lưng Davos rồi tiêu diêu rời khỏi nhà nghỉ như thể nó là của hắn.
Hiệp sĩ Davos Seaworth tiếp tục ngồi uống rượu trong chốc lát, nhớ lại chuyện cũ. Một năm trước, ông cùng với Stannis ở King’s Landing khi vua Robert tổ chức một cuộc đấu ngựa chúc mừng sinh nhật hoàng tử Joffrey. Ông nhớ hồng tăng Thoros của thành Myr và thanh kiếm cháy mà ông ấy quơ quơ lên cao.Người đàn ông đó đã tạo nên một quang cảnh đầy màu sắc, áo choàng đỏ tung bay theo gió trong khi thanh kiếm quằn quại dưới ánh lửa xanh nhạt, nhưng mọi người đều rõ đó không phải là ma thuật, cuối cùng ngọn lửa cũng tắt và Bronze Yohn Royce đã đánh vỡ đầu ông ta bằng một cái gậy bình thường.
Nếu thanh kiếm hôm nay là hỏa kiếm thực sự thì nó sẽ được coi như kỳ bảo. Nhưng cái giá phải trả không phải quá… khi ông nghĩ đến Nissa Nissa, trong đầu ông hiện lên hình ảnh Marya, nàng là một người phụ nữ rất tốt, tuy rằng mập mạp với vú hơi xệ và nụ cười dễ thương, người phụ nữ tốt nhất thế giới. Ông cố gắng tưởng tưởng đến cảnh mình cầm thanh kiếm đâm qua nàng và run rẩy. Mình không có khí chất làm anh hùng, ông kết luận. Nếu đó là cái giá phải trả ột thanh kiếm ma thuật, thì ông không nguyện trả.
Davos uống hết những giọt rượu cuối cùng, để cốc xuống bàn và rời nhà nghỉ. Trên đường đi ra ngoài, ông lại xoa đầu tượng quỷ và thì thầm “Chúc may mắn.” Tất cả chúng đều cần điều này

Đêm sau, Devan bước xuống Black Betha, tay cầm cương một con ngựa nhỏ trắng như tuyết. “Thưa Cha,” hắn thông báo, “bệ hạ ra lệnh cho Cha đến gặp ông ấy ở Phòng Bàn Đồ (Chamber of the Painted Table). Cha hãy cưỡi con ngựa này và xuất phát ngay lập tức,”
Được nhìn thấy Devan thực đẹp trai trong trang phục cận thần, ông rất vui mừng, nhưng những lời hiệu triệu của nhà vua khiến ông cảm thấy bất an. Ông tự hỏi phải chăng ông ấy sẽ ra lệnh cho chúng ta xuất kích? Salladhor Saan không phải là thuyền trưởng duy nhất cảm thấy thời cơ tấn công King’s Landing đã chín muồi, nhưng một kẻ buôn lậu phải biết kiên nhẫn.
Ng.uồ.n .từ. s.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Chúng ta không có hy vọng chiến thắng. Mình đã nói điều đó nhiều lần với học sĩ Cressen, vào cái ngày mà mình quay lại Dragonstone và chẳng có gì thay đổi cả. Chúng ta có quá ít quân trong khi binh lực của quân địch lại quá nhiều. Một khi chúng ta hạ mái chèo, chúng ta sẽ chết. Tuy nhiên, mặc cho những nghi ngờ, ông vẫn leo mình lên ngựa.
Khi Davos tiến vào Stone Drum, một tá hiệp sĩ xuất thân cao quý và đội quân dưới quyền vừa bắt đầu dời đi. Đại nhân Celtigar và Velaryon hơi gật đầu với ông và bước tiếp trong khi những người khác lờ ông hoàn toàn, ngoài Hiệp sĩ Axell Florent có dừng lại nói chuyện một chút.
Bác của hoàng hậu Selyse là một người đàn ông to béo với hai cánh tay lớn và chân vòng kiềng. Ông có một đôi tai xuất chúng của người Florent, còn lớn hơn đôi tai của đứa cháu. Mái tóc dài bờm xờm cũng không ngăn cản việc ông nghe thấy hầu hết những chuyện đang diễn ra trong lâu đài. Suốt mười năm qua, hiệp sĩ Axell đảm nhiệm việc quản lý Dragonstone trong khi Stannis ngồi trong hội đồng trọng thần của Robert tại King’s Landing, mãi đến gần đây ông kiêm luôn người đứng đầu trong đội quân của hoàng hậu. “Hiệp sĩ Davos, như từ xưa đến nay, thật tốt khi nhìn thấy ngài.” Ông nói.
“Đại nhân, tôi cũng vậy.”
“Sáng nay, tôi đã chú ý đến ngài. Thật sung sướng khi nhìn những chư thần dối trá đó bị đốt, ngài thấy đúng không?”
“Họ bị đốt thật chói mắt.” Davos không tin người đàn ông này, và toàn bộ gia tộc của ông ta. Gia tộc Florent đã tuyên bố trung thành với Renly.
“Phu nhân Melisandre nói với chúng tôi rằng có đôi khi R’hllor có phép đệ tử trung thành nhìn thấy tương lai qua lửa. Sáng hôm nay, khi nhìn vào ngọn lửa, tôi như nhìn thấy mười hai vũ công xinh đẹp, những cô gái đồng trinh mặc lụa vàng múa xoay tròn trước mặt đức vua vĩ đại. Hiệp sĩ, tôi nghĩ viễn cảnh đó là sự thật. Đây chính là điềm báo chiến thắng đang đợi bệ hạ khi chúng ta tấn công King’s Landing và bệ hạ sẽ lấy lại được ngôi báu đáng lẽ phải dành ình.”
Stannis không có hứng thú với các điệu vũ, Davos nghĩ, nhưng ông không dại gì nói ý nghĩ đó với bác của hoàng hậu. “Tôi chỉ nhìn thấy lửa,” ông nói, “nhưng khói khiến mắt tôi nhỏ nước. Hiệp sĩ, ông phải tha thứ cho tôi, đức vua đang đợi.” Ông bước qua, tự hỏi tại sao Hiệp sĩ Axel lại tự làm khó mình. Ông ta là người của hoàng hậu và mình là người của đức vua.
Stannis ngồi trong Bàn Đồ với hiệp sĩ Pylos đứng bên cạnh, một tập giấy lộn xộn để trước mặt “Hiệp sĩ” nhà vua lên tiếng khi Davos tiến và “đến đây nhìn bức thư này”. Cung kính, Davos lựa chọn một tờ giấy ngẫu nhiên. “Bệ hạ, chữ viết thật đẹp, nhưng tôi sợ là tôi không biết chữ.” Davos có thể đọc thông thạo bản biểu như bất cứ ai, nhưng thư từ thì bất lực. Nhưng Devan của mình đã học chữ,Steffon và Stannis trẻ.
“Ta đã quên mất điều đó,” nhà vua không tỏ vẻ gì, “Pylos, đọc cho ông ta nghe.”
“Vâng, thưa bệ hạ.” Viên học sĩ đứng dậy cầm một trong những cuộn da dê và đọc to rõ ràng. “Mọi người đều biết ta là con trai hợp pháp của Steffon Baratheon, lãnh chúa của Storm’s End, và vợ ngài là phu nhân Cassana của gia tộc Estermont. Ta lấy danh dự của gia tộc mình tuyên bố ràng anh trai yêu quý Robert, vị vua gần đây nhất, không có bất cứ một đứa con hợp pháp nào, thằng bé Joffrey, thằng bé Tommen và đứa con gái Myrcella đều là những nghiệt chủng được sinh ra bởi tư tình trái thiên lý giữa Cersei Lannister và anh trai bà ta là Jaime Kẻ Giết Vua. Căn cứ vào việc kế thừa về mặt huyết thống và luật pháp, ta hoàn toàn có quyền phủ nhận người hiện tại đang ngồi ở vị trí Ngôi Sắt của bảy vương quốc Westeros. Hãy để cho tất cả người dân đặt lòng trung thành của họ cho đúng người. Tuyên bố này được viết dưới Ánh Sáng của Chư thần, ký và đóng dấu của Stannis thuộc gia tộc Baratheon đệ nhất, vua của Andals, Rohynar và Tiên Nhân, và là vua của bảy vương quốc.”

“Sửa thành Hiệp sĩ Jaime Kẻ Giết Vua.” Stannis nhíu mày. “Bất kể người đàn ông đó có thể làm gì, hắn ta vẫn là một hiệp sĩ. Ta cũng không biết liệu chúng ta có thể gọi Robert là anh trai yêu quý. Ông ta yêu ta không hơn trách nhiệm ông ta phải làm thế. Và ta cũng vậy.”
“Lời nói không mất tiền mua thưa bệ hạ.” Pylos nói.
“Một lời nói dối. Bỏ từ đó ra đi.” Stannis quay lại phía Davos. “Học sĩ nói với ta rằng chúng ta có một trăm mười bảy con quạ trong tay. Ta định sử dụng tất cả bọn chúng. Một trăm mười bảy con quạ sẽ mang một trăm mười bảy bức thư của ta gửi khắp nơi đế quốc, từ Arbor tới Tường Thành. Có lẽ một trăm con có thể sống sót qua các cơn bão, diều hâu và tên bắn. Nếu vậy, một trăm học sĩ sẽ đọc được tuyên bố và sẽ dâng lên các quý tộc tại phòng hay phòng làm việc… rồi sau đó thông điệp này sẽ bị cho vào lửa và khẩu thủ như bình. Đám quý tộc yêu Joffrey, hay Renly hay Robb Stark, dù ta mới chính là vua hợp pháp của họ, nhưng họ chỉ mắt điếc tai ngơ lờ ta đi bất cứ khi nào có thể. Vì vậy ta cần ông.”
“Tôi sẽ làm theo mọi yêu cầu của ngài, bệ hạ, luôn là như thế.”
Stannis gật đầu. “Ta muốn ông đưa Black Betha đi về hướng Bắc, tới Gulltown, Fingers, Three Sisters, và Cảng Trắng. Con trai ông Dale sẽ đi về hướng Nam với Wraith, đến Cape Wrath và Broken Arm, dọc theo bờ biển của Dorne tiến đến Arbor. Mỗi người trong các ông sẽ mang theo bức thư này và tới mỗi cảng, trang viên hay làng chài hãy dán nó lên cửa thánh đường và nhà trọ, để mọi người ai biết chữ cũng có thể đọc được nó.”
Davos nói: “Sẽ không có đủ số lượng thư cần thiết.”
“Hiệp sĩ Davos nói đúng, thưa bệ hạ.” Học sĩ Pylos nói. “Sẽ tốt hơn nếu đọc to bức thư.”
“Tốt hơn, nhưng nguy hiểm hơn.” Stannis nói. “Những tin tức này không dễ tiếp nhận.”
“Hãy cho các hiệp sĩ đi cùng để đọc nó.” Davos nói. “Điều đó sẽ có nhiều sức thuyết phục hơn bất cứ điều gì tôi nói.”
Stannis có vẻ vừa lòng với đề nghị này. “Được, ta sẽ cung cấp đủ người cần thiết cho ông. Ta có một trăm hiệp sĩ sẵn sàng đọc thư hơn là đánh nhau. Hãy mở thư đọc to ở nơi an toàn và vụng trộm đọc nó nếu việc cần phải thế. Sử dụng bất cứ mánh khóe nào của tên buôn lậu mà ông biết, những con tàu đen, lẩn trốn, bất cứ mánh nào cần thiết. Nếu ông thiếu thư, hãy tìm đến vài tu sĩ và đặt hàng họ viết thêm. Ta muốn đứa con trai thứ hai của ông cũng làm y như thế. Hắn sẽ dùng Lady Marya vượt qua Biển Hẹp, đến Braavos và các Thành Phố Tự Do khác để chuyển các thư này tới người đang thống trị ở đó. Thế giới sẽ biết tuyên ngôn của ta và sự bỉ ổi của Cersei.”
Davos nghĩ, chúng ta có thể nói cho họ, nhưng liệu họ sẽ tin? Ông trầm tư liếc nhìn học sĩ Pylos. Nhà vua nhận ra cái nhìn đó. “Học sĩ, viết thư đi, thời gian cấp bách và chúng ta cần nhiều thư tín.”
“Tuân lệnh.” Pylos cúi người hành lễ và rời đi.
Đức vua đợi cho đến khi hắn rời đi, cất lời. “Điều ông không nói ra khi có mặt của học sĩ là gì vậy, Davos?”

“Bệ hạ, Pylos tốt lắm, nhưng mỗi lần tôi nhìn vào chiếc vòng cổ của hắn,tôi không thể không nhớ tới học sĩ Cressen.”
“Lão già đó chết là lỗi của hắn sao?” Stannis liếc nhìn ngọn lửa. “Ta chưa bao giờ muốn Cressen tham gia bữa tiệc đó. Ông ấy khiến ta giận, phải, ông ấy cho ta lời khuyên tồi, nhưng ta không muốn ông ấy chết. Ta hy vọng ông ấy có thể sống an lành và thoải mái thêm vài năm nữa. Ông ấy xứng đáng với điều đó, ít nhất là vậy,nhưng…” đức vua nghiến răng “… nhưng ông ấy đã chết và Pylos thay ông ấy phục vụ ta.”
“Pylos không phải vấn đề. Bức thư này… tôi tự hỏi, ngài đã hỏi qua ý kiến của các chư hầu chưa?”
Stannis hừ một tiếng. “Celtigar khen nó thật tuyệt diệu. Nếu ta có chỉ cho ông ấy bình nước tiểu của ta, ông ta cũng khen nó tuyệt diệu vậy. Những người khác chỉ biết gật gù như gà mổ thóc, ngoại trừ Velaryon, ông ta nói tình thế này cần vũ lực chứ không cần mấy lời trên cuộn da dê. Đúng như ta chưa bao giờ hy vọng vào họ Quỷ bắt đám chư thần đó đi. Ta muốn nghe ý kiến của ông.”
“Lời lẽ trong thư của ngài rất mạnh mẽ và dứt khoát.”
“Và là sự thật.”
“Và là sự thật. Nhưng ngài không có bằng chứng. Việc loạn luân này, giống như lời ngài nói một năm trước không có căn cứ.”
“Cũng không phải không có, nhưng nó ở Storm’s End. Đứa con hoang của Robert. Đứa bé được tạo ra vào đêm cưới của ta, trên chiếc giường được làm dành cho ta và cô dâu. Delena là người nhà Florent và là trinh nữ khi ông ta ngủ với cô ấy, vì vậy Robert rất chắc chắn về đứa bé. Edric Storm, họ gọi thằng bé thế. Nghe nói nó mang mọi đặc điểm của anh trai ta. Nếu người ta nhìn nó, rồi quay lại nhìn Joffrey và Tommen, họ có thể không chắc chắn nhưng sẽ đặt dấu hỏi. Ta nghĩ…”
“Nhưng sao người ta có thể nhìn thấy nó, nếu nó ở Storm’s End?”
Stannis gõ gõ ngón tay xuống Bàn Đồ. “Điều đó thật là khó. Nhưng nó chỉ là một trong nhiều đứa con.” Ông ta nhướng mắt. “Ông có nhiều ý kiến hơn nữa về bức thư này. À, hãy nói rõ ra đi. Ta sẽ không phong ông làm hiệp sĩ chỉ để nghe những lời hoa ngôn. Các chư thần của ta đã làm việc đó rồi. Davos, hãy nói những gì ông nghĩ.”
Davos cúi đầu. “Có một câu cuối bức thư. Nó là thế nào vậy ạ? Được viết dưới ánh sáng của chư thần.”
“Phải.” Cằm của đức vua bạnh ra.
“Người dân của ngài sẽ không thích những lời này.”
“Như ông?” Stannis giọng sắc lạnh.
“Có lẽ ngài nên đổi thành, dưới ánh sáng của các chư thần và người phàm, hoặc dưới sự chứng kiến của các chư thần cũ và mới…”

“Ông đang dạy ta sự mộ đạo à, tên buôn lậu?”
“Đó là thắc mắc của thần hỏi ngài, thưa bệ hạ.”
“Thật sao? Nghe như ông thích vị chư thần mới của ta cũng không hơn vị học sĩ mới này.”
“Thần không biết về Thần Ánh Sáng này,” Davos thừa nhận, “nhưng thần biết rõ những vị thần chúng ta đốt sáng nay. Thần Thợ Rèn giúp thuyền của thần an toàn, trong khi Thánh Mẫu mang đến cho thần bảy đứa con trai khỏe mạnh.”
“Vợ ông đã mang đến cho ông bảy đứa con trai khỏe mạnh, ông có thờ bà ấy không? Thứ chúng ta đốt sáng nay chỉ là gỗ.”
“Có lẽ vậy,” Davos nói, “nhưng khi thần chỉ là một cậu bé ở Flea Botton cầu xin từng đồng xu, đôi khi các tu sĩ cho thần thức ăn.”
“Giờ thì ta đang cho ông thức ăn đó.”
“Ngài cho thần vinh dự được ngồi cùng bàn. Và đổi lại thần mang đến cho ngài sự thật. Người dân của ngài sẽ không yêu ngài nếu ngài lấy đi các chư thần mà bấy lâu nay họ luôn thờ phụng và mang đến cho họ cái người mà đến tên còn lạ.”
Stannis bất chợt đứng dậy. “R’hllor. Sao điều đó lại khó khăn đến vậy? Ông nói họ sẽ không yêu ta sao? Nhưng họ đã yêu ta bao giờ. Sao ta có thể mất thứ mà ta chưa bao giờ có?” Ông ta đi đến cửa sổ phía Nam nhìn ra mặt biển lấp lánh ánh trăng.“Ta đã không còn tin vào các chư thần vào cái ngày ta nhìn thấy con tàu Windproud va phải đá ngầm chìm nghỉm trong vịnh. Ta đã thề sẽ tuyệt nhiên không kính bái gì những chư thần quá độc ác khi để Cha mẹ ta chết chìm tàn khốc như thế. Tại King’s Landing, viên đại giáo chủ suốt ngày lải nhải với ta về công lý và lòng tốt đến từ bảy vị thần, nhưng tất cả những gì ta thấy đó là do chính con người tạo nên.”
“Nếu ngài không tin vào các chư thần…”
“… thì tại sao phải tìm đến với người mới?” Stannis cắt ngang. “Ta cũng tự hỏi mình điều đó. Ta biết rất ít về họ, lại càng không quan tâm tới vấn đề thần thánh, nhưng tế nữ áo đỏ đó có quyền lực.”
Vâng, vấn đề là loại quyền lực gì? “Cressen đã biết điều đó.”
“Ta tin vào trí tuệ của ông ấy cũng như sự thông minh của ngươi, nhưng chúng có tác dụng gì cho ta không, tên buôn lậu? Đám quý tộc ở Storm đã đóng gói gửi ngươi về. Ta đã đến quỳ xuống chân họ cầu xin nhưng họ chỉ cười vào mặt ta. À, ta sẽ không bao giờ quỳ gối trước ai và cũng không cho phép ai cười nhạo ta nữa. Ngôi Sắt thuộc về ta một cách hợp pháp, nhưng làm sao ta ngồi được lên nó? Có tới bốn đức vua trong đế quốc này và ba người trong số họ có đông quân đội và nhiều vàng hơn ta. Ta có tàu… và ta có cô ấy. Người phụ nữ váy đỏ. Ông có biết nửa số hiệp sĩ của ta sợ ngay cả khi phải nói tên nàng? Nếu cô ấy không thể làm gì hơn thì làm một mụ phù thủy gây khủng hoảng tinh thần cũng không tồi. Một người sợ hãi đã là một kẻ thất bại. Và có lẽ cô ấy có thể làm được nhiều hơn. Ta định tìm ra năng lực ấy.
Khi ta là một thanh niên, ta phát hiện ra một con chim ó bị thương và chữa trị cho nó khỏe lại. Ta đặt tên cho nó là Proudwing. Nó thường đậu trên vai ta và bay theo ta từ phòng này tới phòng khác, mổ thức ăn trên tay ta, nhưng nó không bao giờ bay liệng như trước. Rất nhiều lần ta mang nó ra ngoài săn thú, nhưng nó không bao giờ bay quá cành cây. Robert gọi nó là Weakwing. Anh ấy có một con chim ưng tên là Thunderclap, nó chưa bao giờ vuột con mồi. Vào một ngày, chú ta Hiệp sĩ Harbert khuyên ta cố tìm một con chim khác. Ông nói ta đang tự biến mình thành thằng ngốc với Proudwing, và ông ấy nói đúng.” Stannis Baratheon quay người lại, rời bỏ những con ma u ám từ biển Nam.
“Giống như con chim ó kia, bảy vị thần chưa bao giờ mang lại lợi ích cho ta. Đã đến lúc ta cố tìm một con chim ưng khác. Davos, đó là một con chim ưng màu đỏ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện