Đông Phương Hiển thực sự là bị dằn vặt tới mệt, cho nên đợi đến khi y hoàn toàn tỉnh lại đã là bảy giờ sáng ngày hôm sau, dù lúc này Thẩm Tu Lâm không ở bên cạnh, y cũng không để ý lắm.

Ngáp một cái, Đông Phương Hiển từ trên giường ngồi dậy, đang muốn đi rửa mặt, khoé mắt lại thoáng nhìn thấy một tờ giấy.

Đông Phương Hiển hơi nhíu mày, y nhanh chóng cầm tờ giấy lên, chỉ thấy trên đó viết…

“Đông Phương, anh mang theo mấy người Tuyết Lang ra ngoài vài ngày, không cần lo lắng cho anh, anh sẽ trở về an toàn. Không mang em theo là vì lúc về còn muốn cho em một bất ngờ. Việc trong nhà và bên phía công xưởng quốc phòng phiền em để ý một chút, chờ anh về nha, Tu Lâm.”

Đông Phương Hiển đọc hết tờ giấy, y giận đến mức suýt chút nữa xé tan nó.

Thẩm Tu Lâm. Được. Anh giỏi lắm.

Nhưng mà, cuối cùng, Đông Phương Hiển cũng không đuổi theo, chỉ mang bộ mặt có chút âm u đi xuống lầu.

“Đông Phương, con dậy rồi sao, nhanh, lại đây ăn bữa sáng.” Dương Phân mỉm cười bắt chuyện.

Tâm trạng Đông Phương Hiển dù không vui cũng sẽ không để lộ ra trước mặt người lớn trong nhà, huống chi đây còn là trưởng bối thực lòng yêu thương y.

Vì vậy, y chỉ gật đầu, đi tới bên cạnh bàn ăn ngồi xuống. Chốc lát sau, Thẩm Hoa Phong cùng Thẩm Tiền Du từ bên ngoài đi vào, bọn họ đều đã ăn sáng, vừa đi xử lý công việc quay lại.

Hai người nhìn thấy Đông Phương Hiển thì đi đến cười chào hỏi.

Đông Phương Hiển đáp lại cả hai người.

Thẩm Hoa Phong ngồi xuống “Đông Phương, tình trạng sức khoẻ của con thế nào rồi?”

Đông Phương Hiển nhìn về phía Thẩm Hoa Phong “Rất tốt.”

“Được, vậy ăn cơm xong chúng ta cùng đi tới công xưởng được không? Phải rồi, nghe nói hai ngày qua bên đó có chút khác thường, hình như có tang thi đẳng cấp cao xuất hiện. Nhưng kỳ lạ là lại không thương tổn người, cũng không biết có phải là hai người kia không.”

Đông Phương Hiển gật đầu “Ừm.”

Sau khi ăn bữa sáng xong, Thẩm Hoa Phong mang theo mấy trăm dị năng giả cùng Đông Phương Hiển đi công xưởng quốc phòng.

Mấy trăm dị năng giả này là muốn để lại bên công xưởng, nếu quyết định chọn nơi đó làm đại bản doanh của Thẩm gia, như vậy cần chuẩn bị kỹ càng hơn.

Hơn nữa, phía bên ngoài công xưởng phải xây dựng lại một lần, những người này đi qua, có thể sắp xếp một ít công việc.

Có chút người bình thường cũng có thể sang đó xây dựng căn cứ.

Chuyện liên quan đến vấn đề xây dựng căn cứ Đông Phương Hiển không hỏi nhiều, cũng không tham dự vào, y chỉ dự định bố trí một trận pháp cỡ đại bên dưới công xưởng. Trận pháp này có thể bao trùm hoàn toàn công xưởng, nhưng những thứ bên ngoài sợ rằng không thể.

Sau này nếu như có đủ tinh hạch, có thể cân nhắc bố trí một trận pháp cỡ lớn bên ngoài, nhưng cũng chỉ đủ để ngăn cản vào những lúc nguy hiểm như khi tang thi công thành mà thôi.

Sau khi bọn họ đến nơi, người phụ trách lập tức ra đón, trong đó có cả Ngô Khánh Liễm cùng Lâm Phùng Kim.

Hai người này hiện tại hoàn toàn quản lý việc bên công xưởng, công tác lúc trước của bọn họ bên Thẩm gia căn cứ đã để lại cho người trẻ tuổi hơn đảm nhiệm.

Đông Phương Hiển liếc nhìn Ngô Khánh Liễm, đột nhiên nhíu mày.

Nhưng cái nhíu mày này của y rất nhanh, tầm mắt cũng không dừng tại trên người Ngô Khánh Liễm, người bên ngoài còn lạ lẫm với Đông Phương Hiển, thậm chí vì kính trọng y mà không dám nhìn kỹ, nên cũng không nhận thấy nét mặt của y hơi thay đổi.

Thẩm Hoa Phong vừa đi vừa hỏi Ngô Khánh Liễm cùng Lâm Phùng Kim về tình huống bên này.

Mấy ngày qua, việc chế tạo vũ khí coi như chính thức đi vào quỹ đạo.

Nếu không vì yêu cầu dị năng giả có chút đặc thù, tinh thần lực cần ổn định và có tính chất riêng biệt, có khi còn có thể chế tạo nhiều hơn nữa.

Hiện giờ, nếu so sánh toàn bộ nhân khẩu trong thành phố, số lượng vũ khí chế tạo ra vẫn chỉ coi như muối bỏ biển mà thôi.

Nhưng dù như vậy, muốn cung ứng cho một đoàn đội mấy trăm người cũng không có vấn đề gì.

Việc đầu tiên mà Thẩm Hoa Phong muốn làm lúc này là chọn lựa một đội ngũ, sau đó huấn luyện bọn họ thật tốt.

Đương nhiên, đội ngũ này sẽ chỉ có dòng chính Thẩm gia.

Đông Phương Hiển đi theo phía sau mấy người, ánh mắt một lần nữa lại đảo qua trên người Ngô Khánh Liễm.

Đời trước, y gặp được Ngô Khánh Liễm ở đế đô, đối phương lúc ấy đã là tang thi cấp năm.

Vào lúc ấy, tang thi lợi hại nhất y gặp qua cũng chỉ là cấp năm, hơn nữa, cấp bậc của y khi đó cũng không bằng hiện giờ.

Đời này, bởi vì mình từng nói với Thẩm Tu Lâm về Ngô Khánh Liễm, cho nên, trước mạt thế, Thẩm Tu Lâm đã dùng linh khí giúp Ngô Khánh Liễm điều chỉnh thân thể, thành quả cũng coi như khả quan.

Ngô Khánh Liễm không biến thành tang thi, hiện giờ còn đột phá dị năng cấp ba, cách cấp ba cao nhất cũng không xa lắm.

Nhưng, khi nãy, y lại nhìn thấy trên người đối phương có một ít… tử khí.

Không sai, đó chính là tử khí.

Ngô Khánh Liễm bị thương!

Phía trước, Ngô Khánh Liễm cùng Lâm Phùng Kim còn đang nói tới chuyện lạ ở bên này.

Chuyện xảy ra vào đêm khuya hai ngày trước, bên phía kho của công xưởng có tiếng động lạ truyền tới, bọn họ đi vào kiểm tra, thế nhưng cũng không tìm được điều gì khác thường. Khi muốn rút quân, bỗng nhiên có gì đó loé lên, bọn họ nhìn thấy nhưng lại không bắt được thứ đó.

Còn buổi tối ngày hôm qua, bên ngoài có tang thi tấn công, số lượng không nhiều, chỉ có chừng hơn một trăm, đẳng cấp cao nhất là cấp ba, chỉ có một con duy nhất, còn lại đều là cấp hai.

Cho nên, đội ngũ bảo hộ có thể dễ dàng giải quyết, thế nhưng đêm qua lại nổi gió lạ, thổi ở bên ngoài kêu phần phật vang vọng, bọn họ đứng ở trong công xưởng, nhưng lại có cảm giác gió thổi tới người mình.

Có thể nói là vô cùng quái dị.

Thẩm Hoa Phong cũng không hiểu rõ đây là chuyện gì, vì vậy xoay đầu lại hỏi Đông Phương Hiển.

“Đông Phương, con biết nguyên nhân là gì không? Sao lại có chuyện kỳ lạ như vậy?”

Đông Phương Hiển nghe vậy, lạnh lùng nhìn về phía Ngô Khánh Liễm, sau đó đột nhiên nói “Ngươi bị thương?”

Câu nói của Đông Phương Hiển khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên, đặc biệt là Lâm Phùng Kim, hoàn toàn không biết việc Ngô Khánh Liễm bị thương.

“Lão Ngô, ngươi bị thương?”

Chính bản thân Ngô Khánh Liễm cũng kinh ngạc, sau đó nói “Quả thật là có bị thương, trong lúc chiến đấu với tang thi cấp ba kia, bị móng vuốt của nó cào phải. Nhưng không thương tổn tới động mạch, vết thương không thay đổi màu sắc, nên ta không nói ra. Làm sao vậy? Có gì không đúng sao?”

Đông Phương Hiển im lặng, sau đó mới thản nhiên nói “Không đơn giản giống như ngươi nghĩ đâu, thứ ta nói thẳng, ngươi… sắp thi hoá.”

Đông Phương Hiển vừa nói dứt câu, sắc mặt mọi người cũng thay đổi toàn bộ.

Đặc biệt là Thẩm Hoa Phong “Đông Phương, con nói thật sao?”

Ngô Khánh Liễm ngạc nhiên tròn mắt, giống như không hiểu rõ lời Đông Phương Hiển nói. Hoặc là kích thích này quá lớn, nhất thời không kịp phản ứng lại.

Lâm Phùng Kim bị doạ “Tại sao lại như vậy? Phải làm sao bây giờ?”

Đông Phương Hiển lắc đầu “Ta không dám khẳng định biện pháp của mình có tác dụng, chỉ có thể thử một lần.”

Thẩm Hoa Phong vội nói “Được, thử một lần xem.”

Vì vậy, mọi người cũng không bàn luận về chuyện kỳ lạ mấy ngày qua, trước tiên cần giải quyết xong vấn đề của Ngô Khánh Liễm rồi lại nói.

Lâm Phùng Kim vội vàng dẫn Đông Phương Hiển tới lầu hai.

Mọi người tiến vào một gian phòng làm việc.

Đông Phương Hiển nói “Ta chỉ có thể thử xem sao, mọi người ra ngoài trước đi.”

“Chờ đã.” Thẩm Hoa Phong nghĩ đến điều gì đó, vội vàng gọi Đông Phương Hiển lại.

Đông Phương Hiển nhìn về phía đối phương “Sao vậy?”

Thẩm Hoa Phong kéo Đông Phương Hiển sang một bên, dùng giọng rất nhỏ nói “Đông Phương, ta hỏi con, phương pháp con muốn dùng có gây hại tới con không? Thằng nhóc kia lúc ra ngoài còn dặn dò phải chăm sóc con thật tốt.”

Đông Phương Hiển nghe vậy, trái tim cảm thấy ngọt ngào mềm mại, vì quan tâm của Thẩm Tu Lâm.

“Bác trai yên tâm, không có hao tổn gì, chỉ muốn dùng một ít năng lượng thể thôi. Vật đó, con và Thẩm Tu Lâm đều có không ít.”

“Như vậy sao, vậy là tốt rồi. Đông Phương, con không được gạt ta đâu.”

Đông Phương Hiển có chút bất đắc dĩ, nghiêm túc nói “Con không gạt bác trai.”

Thẩm Hoa Phong nghe vậy, yên lặng nhìn Đông Phương Hiển vài giây, xác định đối phương không che giấu gì, thấy thực sự không cần tiêu tốn nhiều sức lực mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó Thẩm Hoa Phong không nói thêm nữa, cùng Lâm Phùng Kim đi ra ngoài.

Thấy trong phòng chỉ còn lại Đông Phương Hiển và bản thân mình, Ngô Khánh Liễm lập tức có chút lo lắng.

“Đông Phương tiên sinh, thân thể của ta, nếu không thể chữa trị, thì không cần lãng phí sức lực.” Ngô Khánh Liễm cẩn thận nhìn về phía Đông Phương Hiển.

Đông Phương Hiển nhàn nhạt nói “Không có chuyện gì, thử xem một chút, ta cũng không đảm bảo được.”

Ngô Khánh Liễm thấy thế cũng không nói thêm nữa.

Đông Phương Hiển nói đối phương ngồi xếp bằng, Ngô Khánh Liễm làm theo.

Sau đó, Đông Phương Hiển dùng tinh thần lực công kích qua, Ngô Khánh Liễm vẫn duy trì tư thế như vậy chìm vào hôn mê.

Liếc nhìn người đang hôn mê, Đông Phương Hiển lấy một ít ngọc thạch tinh khiết từ trong không gian ra, những ngọc thạch này hiển nhiên là có chứa linh khí.

Linh khí và năng lượng thể có điểm không giống nhau. Nếu so sánh với năng lượng thể, tác dụng của linh khí lên con người cũng khá tương đương, nhưng lại tinh khiết hơn năng lượng thể, nếu muốn áp dụng lên thân thể con người thì dùng linh khí vẫn tốt hơn một chút.

Chỗ ngọc thạch này vốn là được tích luỹ từ trước mạt thế.

Vào lúc ấy, Thẩm Tu Lâm thu thập không ít ngọc thạch, đều là loại có được linh khí phong phú.

Sau khi lấy những ngọc thạch này ra, Đông Phương Hiển dùng thủ pháp đặc thù hấp thu linh khí, đồng thời chuyển hoá đến trong cơ thể Ngô Khánh Liễm.

Cảm giác đau đớn bắt đầu xuất hiện trên người Ngô Khánh Liễm. Đông Phương Hiển cẩn thận theo dõi tình huống của đối phương, tiếp tục vận chuyển linh khí một cách thích hợp nhất.

Thẩm Tu Lâm không ở nơi này, nếu không thì tinh thần lực của hai người bọn họ cùng kết hợp với linh khí, có lẽ tốc độ sẽ nhanh hơn so với hiện tại.

Đương nhiên, làm được như vậy cũng là vì tinh thần lực của hai người đã dung hợp với nhau, nếu không thì, hai người hoàn toàn không thể làm cùng một lúc.

Khoảng hơn mười phút sau, Đông Phương Hiển hơi nhíu mày.

Khi mới bắt đầu, những linh khí này là có tác dụng, thế nhưng thời gian càng lâu, linh khí dưới ảnh hưởng của tinh thần lực, lại không thể xua đuổi tử khí trên người Ngô Khánh Liễm.

Không những không đuổi ra được, mà trái lại, tử khí trên người Ngô Khánh Liễm còn đang hỗn loạn dần lên.

Sắc mặt Đông Phương Hiển hơi trầm xuống, sau đó gia tăng cường độ vận chuyển.

Đòng thời, y cũng dùng tinh thần lực của mình áp chế tử khí kia.

Thế nhưng hiệu quả lại không rõ ràng.

Ngay tại khi Đông Phương Hiển đang muốn chấm dứt phương pháp này, Ngô Khánh Liễm đang hôn mê bỗng nhiên mở mắt ra, rồi thét lên một tiếng.

Tiếng thét kia, âm lượng vô cùng lớn, giống như tiếng thú hoang vậy.

Đông Phương Hiển hơi giật mình, sau đó, nhìn thấy Ngô Khánh Liễm lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, nhanh chóng thi hoá. Chỉ là, mặt của đối phương nhìn qua cũng không giống tang thi…

Đông Phương Hiển híp mắt đề phòng, cũng không lập tức công kích.

Ngô Khánh Liễm thét lớn một tiếng xong thì xông tới bên cửa sổ.

Dù chạy ra ngoài cửa sổ thì vẫn là nằm trong công xưởng, cũng không ra được bên ngoài.

Đông Phương Hiển chỉ suy nghĩ hai giây, quyết định trước tiên kiểm tra kỹ hẵng nói.

Ngô Khánh Liễm lao ra ngoài, sau đó chạy thẳng một đường.

Mấy người Thẩm Hoa Phong nghe thấy tiếng động cũng chạy tới, thế nhưng lại không gặp được Ngô Khánh Liễm, vì phương hướng không giống nhau.

Mọi người chạy vào chỉ thấy cửa sổ bị phá nát vụn.

“Xảy ra chuyện gì? Ngô Khánh Liễm đâu?” Thẩm Hoa Phong kinh hãi.

Đông Phương Hiển nói “Chạy.”

Sau đó lập tức đuổi theo… Thực ra thì, câu nói kia vẫn là do từ xa truyền tới mới đúng.

Thẩm Hoa Phong cùng Lâm Phùng Kim nhìn nhau một cái, hai người cũng vội vàng đuổi theo.

Chỉ là tốc độ của bọn họ không cách nào đuổi kịp Đông Phương Hiển.

Đợi đến khi bọn họ chạy tới cửa, Đông Phương Hiển cùng Ngô Khánh Liễm đều biến mất.

Ngô Khánh Liễm cũng không tấn công người khác, dường như mục tiêu của người này chỉ là chạy trốn.

Đông Phương Hiển nhìn thấy đối phương không tấn công người khác, cũng không tiến hành công kích tinh thần lực từ khoảng cách xa.

Đuổi theo Ngô Khánh Liễm, Đông Phương Hiển chạy tới vùng ngoại thành cách xa mấy cây số với công xưởng quốc phòng.

Theo Đông Phương Hiển quan sát, hiện tại Ngô Khánh Liễm đã đột phá cấp bốn.

Đông Phương Hiển có chút không rõ, lúc trước Ngô Khánh Liễm miễn cưỡng lắm cũng chỉ hơn cấp ba một chút, thế nhưng hiện tại biến thành tang thi lại vượt qua cấp bốn.

Tuy rằng chỉ thay đổi một cấp, thế nhưng một cấp cũng không phải dễ dàng tăng lên như vậy.

Hơn nữa, y cảm thấy được, hiện giờ Ngô Khánh Liễm mặc dù là tang thi, thế nhưng vẫn có thần trí như cũ, bằng không, sao người này lại không tấn công những người khác? Tang thi mới cấp bốn, sao lại có trí tuệ được?

Coi như là tang thi cấp năm, cũng sẽ không như vậy… Chỉ tính là có tí teo trí tuệ thôi.

Nghĩ như thế, Đông Phương Hiển nhìn bóng dáng phía trước, mắt hơi nheo lại… Sau đó, tiếp tục đuổi theo…

Ngô Khánh Liễm rốt cuộc ngừng lại tại một khu đất trống… Đông Phương Hiển cũng đi tới trước mặt đối phương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện