Rất nguy hiểm…
Thẩm Tu Lâm im lặng trong chốc lát, cuối cùng vẫn lựa chọn sẽ mạo hiểm.
Mỗi lần đều là Đông Phương Hiển tới bảo vệ hắn.
Đám người mạnh hơn luôn coi hắn trở thành kẻ yếu dễ bị chèn ép.
Những thứ này hắn chịu đủ rồi! Đông Phương của hắn, đáng ra phải do hắn che chở bảo vệ, chứ không phải hết lần này tới lần khác vì hắn mà chịu thương tổn.
Hắn là đàn ông, sao có thể vô dụng như vậy.
Nghĩ xong, Thẩm Tu Lâm dứt khoát quyết định chọn phương pháp nguy hiểm để tăng cường sức mạnh của mình.
Sau khi trở lại phòng, dưới sự chỉ đạo của Thuỷ Bạch Sắc, Thẩm Tu Lâm bắt đầu dùng phương pháp luyện hoá tinh hạch để tu luyện.
Phương pháp này thực ra cũng rất đơn giản, thế nhưng lại hết sức nguy hiểm.
Nói nó đơn giản, bởi vì chỉ cần liên tục chuyển hoá năng lượng trong tinh hạch thành năng lượng của mình, sau đó ngưng đọng những năng lượng đó thành từng điểm nho nhỏ.
Những điểm nhỏ này sẽ được chuyển dời vào trong não của hắn.
Nói cách khác, hắn sẽ phải làm giống như tang thi cùng động vật biến dị, ngoại trừ ý thức hải, hắn còn phải hình thành một hạch tâm mới trong não của hắn.
Mặc dù trong đầu dị năng giả cũng có tinh hạch, loại tinh hạch này không hoàn toàn giống với tinh hạch của tang thi. So với tinh hạch của tang thi thì tinh hạch của dị năng giả nhỏ hơn, năng lượng chất chứa bên trong cũng mạnh hơn, đến cả màu sắc và hình dáng cũng khác nhau.
Đối với tinh thần hệ dị năng giả, tinh hạch lại càng không giống, hơn nữa cũng nằm bên trong ý thức hải.
Nếu như cấp bậc thấp, tinh hạch chỉ lớn bằng hạt gạo.
Đẳng cấp cao hơn thì sẽ lớn hơn, thế nhưng cũng chỉ tồn tại bên trong ý thức hải mà thôi.
Bên trong ý thức hải của Thẩm Tu Lâm vốn đã có tinh hạch như vậy. Hiện tại, theo ý của Thuỷ Bạch Sắc, Thẩm Tu Lâm sẽ phải thêm một tinh hạch khác nữa vào trong ý thức hải của mình.
Là tinh hạch thực sự, hơn nữa còn được tổ hợp bằng cách luyện hoá những tinh hạch khác.
Tương đương với điều này chính là, một ý thức hải, nhưng có tới hai nguồn sức mạnh khác nhau.
Hai nguồn sức mạnh cùng tồn tại, đương nhiên, thực lực sẽ được tăng mạnh hơn.
Thẩm Tu Lâm lấy ra mấy viên tinh hạch, luyện hoá toàn bộ năng lượng trong đó.
Khi mới bắt đầu, hắn đều dùng tinh hạch có đẳng cấp rất thấp. Thẩm Tu Lâm dễ dàng có thể luyện hoá được, đồng thời, ở trong ý thức hải cũng tạo thành một tinh hạch mới.
Đó chỉ là một tinh hạch rất nhỏ, còn không lớn bằng một hạt đậu tương, thế nhưng Thẩm Tu Lâm lại cảm thấy sức mạnh của chính mình tăng lên một cách rõ ràng.
Khi dùng đến những tinh hạch tiếp theo, Thẩm Tu Lâm dần dần cảm thấy áp lực, nhưng hắn vẫn lấy ra mười viên tinh hạch nữa.
Trong đó có bốn viên cấp năm, năm viên cấp sáu, một viên cấp bốn.
Hắn luyện hoá viên cấp bốn trước, sau đó tiếp tục tới bốn viên cấp năm.
Luyện hoá xong tinh hạch cấp năm, trán Thẩm Tu Lâm đã xuất hiện một ít mồ hôi.
Nhưng sức mạnh tăng lên lại khiến hắn cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Thẩm Tu Lâm âm thầm cắn răng, cầm tinh hạch cấp sáu lên.
Thuỷ Bạch Sắc ở trong ý thức hải của Thẩm Tu Lâm thấy thế, lập tức kêu lớn.
“Ngươi điên rồi, hiện giờ ngươi đã sắp đạt tới giới hạn tối đa, không thể tiếp tục.”
Thẩm Tu Lâm cũng không để ý tới, nắm lấy hai viên tinh hạch cấp sáu, triển khai tinh thần lực, bắt đầu luyện hoá.
Khi luyện hoá xong hai viên này, Thẩm Tu Lâm chỉ cảm thấy trong đầu “ầm” lên một tiếng, giống như sắp nổ tung.
Đau, đau tới không chịu được.
Thẩm Tu Lâm suýt chút nữa đã hét lên, thế nhưng lại kiên trì nhịn xuống, tiếp tục luyện hoá nốt ba viên tinh hạch cấp sáu còn lại.
Lần này, Thẩm Tu Lâm thực sự nghe thấy “ầm” một tiếng, viên tinh hạch nhỏ xíu mới được hình thành đã nổ tung.
Nhưng sau khi tinh hạch này nổ tung, năng lượng không bay loạn lung tung, mà lại dung hợp cùng nhau.
Dung hợp xong, kích thước của tinh hạch cũng lớn hơn không ít.
Tinh hạch thay đổi kích thước, Thẩm Tu Lâm cảm thấy đau đớn giảm xuống một chút.
Cắn răng, Thẩm Tu Lâm lại lấy ra một ít tinh hạch.
Những tinh hạch này đều là cấp bốn, là tất cả hàng tích trữ của bọn hắn.
Hai mắt Thẩm Tu Lâm có chút đỏ lên, sau đó luyện hoá tất cả chỗ tinh hạch này.
Luyện hoá hết toàn bộ chỗ tinh hạch, Thẩm Tu Lâm cảm thấy đầu của mình lập tức sẽ nổ tung lên mất.
Nổ tung, thực sự nổ tung.
Thẩm Tu Lâm hét thảm một tiếng, thế nhưng, khi thanh âm này đi tới cổ họng, nghĩ tới người trong phòng bên cạnh, Thẩm Tu Lâm điên cuồng nhịn xuống.
Hắn không thể để cho Đông Phương Hiển biết được tình huống lúc này của hắn.
Tuy rằng hắn biết làm thế nào để cách âm, thế nhưng hắn còn kém Đông Phương Hiển rất nhiều.
Hiện tại tinh thần lực của Đông Phương Hiển bị hao tổn rất nhiều, y không thể sử dụng tinh thần lực, nếu không thì hắn cũng sẽ không lựa chọn tăng lên cấp bậc của chính mình ở ngay phòng bên cạnh.
Thẩm Tu Lâm đè nén đau đớn, quyết tâm tiếp tục luyện hoá tinh hạch.
Sau khi tất cả tinh hạch đều đã được luyện hoá thành năng lượng, sắc mặt Thẩm Tu Lâm cũng biến thành trắng bệch.
Thuỷ Bạch Sắc ở trong ý thức hải của Thẩm Tu Lâm quả thực sắp bị doạ hỏng rồi.
“Thẩm thiếu, chủ nhân, ngươi không thể làm như vậy, làm bậy quá rồi. Không thể như vậy.”
Nhưng mặc kệ Thuỷ Bạch Sắc la hét ầm ỹ thế nào, Thẩm Tu Lâm vẫn tiếp tục luyện hoá như cũ.
Thuỷ Bạch Sắc gấp tới mức suýt chút nữa đã nhảy ra ngoài cắn hắn, Thẩm Tu Lâm chỉ có tập trung luyện hoá tinh thần lực, trong đầu hắn lúc này chỉ có luyện hoá, không có thứ khác.
Cứ như vậy, mặc kệ đầu đang đau thế nào, mặc kệ có thể luyện hoá hay không, Thẩm Tu Lâm lúc này chính là nghĩ, dù có chết cũng phải thành công luyện hoá tất cả chỗ tinh hạch này.
Cũng không biết trải qua bao lâu, rốt cuộc, tinh hạch ngưng tụ trong ý thức hải càng lúc càng lớn, năng lượng hoàn toàn dung hợp lại cùng nhau.
Sau khi tinh hạch ngưng tụ lại, Thẩm Tu Lâm cũng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Sắc mặt của hắn cũng từ trắng bệch chuyển tới hồng hào.
Qua một lúc lâu, Thẩm Tu Lâm mở mắt ra.
Trong mắt của hắn có thêm chút ít lôi quang chớp động loé qua.
Chút lôi quang này, khiến cho Thuỷ Bạch Sắc hoàn toàn hoảng sợ “Chủ nhân, ngươi, mắt của ngươi…”
Thẩm Tu Lâm thản nhiên hỏi “Hả? Mắt của ta làm sao?”
Thuỷ Bạch Sắc lắp báp nói “Ngươi có cảm giác được vấn đề gì không? Chủ nhân, trong mắt ngươi có lôi quang…”
Thẩm Tu Lâm cũng không để ý cái này cho lắm, hắn còn đang cảm nhận tinh thần lực ngập tràn trong cơ thể mình, khẽ nhếch môi “Vậy sao? Có lôi quang là bởi vì lôi hệ dị năng của ta tăng lên, rất bình thường.”
Thật sự bình thường sao? Thuỷ Bạch Sắc lại cảm thấy không phải như vậy.
Trong trí nhớ của nó, cho dù là ký ức được truyền thừa, cũng chưa từng có ai bởi vì dị năng mà khiến hai mắt của mình cũng có lôi quang thế kia.
Quá kỳ quái rồi.
Thuỷ Bạch Sắc không biết nên nói cái gì nữa.
Thẩm Tu Lâm đứng lên, sau đó, hắn duỗi ra ngón tay của mình, hai mắt liếc nhìn, trên tay đã nhiều hơn một chút lôi điện.
Thẩm Tu Lâm chỉ nhàn nhạt nói ra một chữ “Ngưng.”
Hắn vừa nói xong, lôi điện trên tay hắn thế mà lại ngưng kết thành một lôi cầu.
Thuỷ Bạch Sắc nhìn lôi cầu trong tay Thẩm Tu Lâm, trong lòng hoảng sợ, đến mức hơi run rẩy.
Thẩm Tu Lâm lại nói “Đi thôi, chúng ta ra ngoài thử một chút lôi cầu này xem sao.”
Dứt lời, Thẩm Tu Lâm nắm lấy lôi cầu, đi ra ngoài.
Cửa phòng bên cạnh đang đóng, hiện giờ Thẩm Tu Lâm có thể cảm nhận được người bên trong đang làm gì… dù cho y có bố trí trận pháp.
Trên thực tế, Thẩm Tu Lâm có thể nhìn được, là bởi vì tinh thần lực của hai người dung hợp, hơn nữa, đẳng cấp của hắn cũng tăng lên.
Hắn, rốt cuộc có thể cùng Đông Phương Hiển sóng vai đứng chung một chỗ.
Thuỷ Bạch Sắc chỉ cảm thấy Thẩm Tu Lâm lúc này vô cùng khủng bố.
Loại cảm giác này, càng giống như là uy áp của tinh thần lực.
Thẩm Tu Lâm xuống lầu, bên trong biệt thự cũng không có ai, hắn không thèm để ý, đi thẳng ra bên ngoài.
Lúc này, Khâu Dương Dương đi tới “Thẩm thiếu, anh ra ngoài rồi.” �
“Ừm.” Thẩm Tu Lâm nhìn về phía Khâu Dương Dương “Có việc sao?”
Khâu Dương Dương đang muốn nói chuyện, tự dưng lại lui về sau một bước.
Cậu vừa nãy không có nhìn Thẩm Tu Lâm, thế nên không cảm nhận được cái gì. Thế nhưng hiện tại, vừa đối diện với Thẩm Tu Lâm, Khâu Dương Dương cảm thấy mình giống như nhìn thấy lôi điện.
Hơn nữa, lôi điện kia, cũng giống như sắp rơi vào trên đầu bản thân mình vậy.
Cho nên, Khâu Dương Dương không nhịn được, bị doạ đến mức lùi về sau một bước.
“Thẩm thiếu… Anh…”
Thẩm Tu Lâm nhìn Khâu Dương Dương “Sao vậy?”
Càng nhìn Thẩm Tu Lâm, Khâu Dương Dương càng cảm thấy mình sắp bị lôi điện nướng chín rồi, cổ họng đều khô khốc.
“Thẩm thiếu, anh… Hai mắt của anh…”
“Mắt của ta?” Thẩm Tu Lâm khẽ cười một cái “Chỉ là lôi hệ dị năng mà thôi, doạ cậu sợ rồi à?”
Khâu Dương Dương quả thực không biết phải nói gì nữa.
Thẩm Tu Lâm lại nói “Được rồi, nói đi, có chuyện gì?”
Khâu Dương Dương lắp bắp nói “Tôi muốn nói, Thẩm thiếu, cặp cha con kia, thật sự rất lợi hại.”
“Ồ, lợi hại thế nào?” Nhắc tới đứa nhỏ kia, trong mắt Thẩm Tu Lâm hơi loé lên, hắn vẫn nhớ được cảm giác khi gặp đứa nhỏ đó.
Hơn nữa, nghĩ đến đứa nhỏ, hắn lại không tự chủ được nghĩ đến con của hắn và Đông Phương Hiển…
“Bọn họ ở trong tiểu đội của chúng tôi, không hề có đối thủ. Tôi cùng đội trưởng cũng không bằng.”
Thẩm Tu Lâm lại chậm rãi “Ồ” lên một tiếng, dường như không quá để ý đến việc này.
Khâu Dương Dương cẩn thận nhấp môi, cảm thấy Thẩm Tu Lâm hiện giờ… có chút khủng bố đến mức không thể diễn tả được.
Trước kia, cậu chỉ có thể có cảm giác như vậy khi nhìn thấy Đông Phương tiên sinh mà thôi.
Mặc dù Đông Phương tiên sinh rất lạnh lùng, cũng không thích nói chuyện, nhưng khi đứng gần mọi người sẽ có ý thức thu lại khí tức của chính mình.
Cho nên, sau đó lúc ở chung sẽ không có cảm giác e ngại như ban đầu nữa.
Nhưng hiện giờ Thẩm thiếu không giống như vậy.
Cậu cảm thấy đối phương giống như một thanh kiếm sắc bén, chỉ cần ngươi không cẩn thận một chút thôi, đối phương sẽ bổ một kiếm, thậm chí còn khiến cho ngươi chết không toàn thây.
Cứ tiếp tục phải đối diện khí thế chèn ép thế này, cậu chỉ muốn… trốn thôi, thật quá mất mặt rồi.
“Mọi người không phải đối thủ của bọn họ cũng là chuyện bình thường. Mặc dù thực lực không bằng một đứa nhỏ đúng là hơi mất thể diện thật, nhưng theo ta đoán, năng lực của đứa bé kia hiện tại ít nhất cũng phải tới cấp sáu.”
“Oa.” Khâu Dương Dương hít vào một ngụm khí lạnh, ngay cả đang sợ Thẩm Tu Lâm như thế cũng quên hết.
“Thẩm thiếu, anh nói thật sao? Cấp bậc của đứa nhóc đó cao như vậy? Chẳng trách ra tay một cái là có thể đánh gục chúng tôi rồi. Đúng là đáng sợ quá. Đúng rồi, Thẩm thiếu, ngay sáng hôm nay, căn cứ đã thống kê ra số lượng dị năng giả cấp ba đã nhiều hơn hai mươi người.”
“Ừm, cũng không tệ lắm. Số còn lại cũng phải nhanh chóng lên.”
“Vâng. Dị năng giả cấp hai cao nhất cũng có rất nhiều, mỗi lúc đều sẽ có người đột phá. Đội phó trong tiểu đội của chúng tôi và một số đội khác cũng tăng lên rồi.”
“Còn cậu?” Thẩm Tu Lâm nhìn Khâu Dương Dương “Mới tới cấp ba sơ kỳ.”
Khâu Dương Dương hơi xấu hổ nói “Thẩm thiếu yên tâm, tôi sẽ cố gắng.”
“Ừm, cậu thật sự phải cố gắng nhiều hơn nữa.” Thẩm Tu Lâm thản nhiên nói.
Khâu Dương Dương cười khổ “Tôi biết rồi.”
Thẩm Tu Lâm không bình luận gì thêm, dời mắt đi chỗ khác, nói “Được rồi, chúng ta đi xem cặp cha con kia. Ta có thể nhìn thấu cấp bậc của đứa nhỏ, mặc dù năng lực của thằng bé khá quái dị, vẫn còn có chỗ không rõ ràng lắm. Nhưng người cha thì ta lại nhìn không ra, hiện giờ phải quan sát thêm.”
“Oa.” Khâu Dương Dương nghe xong sợ hết hồn “Thẩm thiếu, thật sao? Anh cũng không nhìn thấu người cha kia? Thế nhưng ngày hôm nay anh ta cũng không ra tay.”
“Cứ nói người cha với đứa nhỏ mãi, bọn họ có tên.”
“À, phải.” Khâu Dương Dương nói “Chúng tôi biết rồi, Thẩm Hình, Thẩm Dật Hiên. Tên rất dễ nghe. Nhưng bọn họ cũng rất kỳ quái, sao đến tên của chính mình cũng quên được vậy?”
“Có lẽ gặp phải biến cố gì đó.” Thẩm Tu Lâm không quá để ý, nói “Ta đã để người đi tìm hiểu, nhưng phỏng chừng cũng không có kết quả gì, hiện giờ là mạt thế mà.”
“Tôi đã đi hỏi đội ngũ từng đi cùng bọn họ tới đây nhưng cũng không hỏi ra được điều gì. Bọn họ chỉ nói khi gặp phải hai cha con này, hai người đều trống trơn không một mảnh vải. Mặc dù gặp phải biến cố gì thì cũng phải mặc quần áo chứ. Hơn nữa bọn họ lúc nào cũng có bộ dạng ngốc ngốc, thế mà năng lực lại cao cường vô cùng.”
“Ừm.” Thẩm Tu Lâm gật đầu “Xác thực đều rất mạnh, đi xem thôi.”
Hai người vừa nói, vừa đi về phía bên kia.
Ngày hôm nay, đội ngũ của Lưu Tương Vân cùng Khâu Dương Dương cũng không ra ngoài làm nhiệm vụ.
Bởi vì thực lực tăng lên, Khâu Dương Dương được nâng thành đội phó trong đội ngũ.
Đội phó lúc trước cũng không bị hạ chức, mà là một mình dẫn một đội ngũ khác.
Thực lực của Khâu Dương Dương vốn cũng có thể tự mình dẫn đội, thế nhưng cậu ta vẫn còn nhỏ, kinh nghiệm không có.
Hơn nữa, cậu ta và Lưu Tương Vân… không nói rõ được, cũng không tả rõ được quan hệ, cho nên, tự cậu ta không lên tiếng đòi tách đội, Lưu Tương Vân cũng không thả người, thế nên biến thành như hiện giờ…
Khi hai người đi tới bên kia, giao đấu vẫn còn đang tiếp tục.
Đứa nhỏ thực sự rất lợi hại, chỉ cần duỗi ra một ngón tay, sau đó một đám người còn lớn hơn bé vài lần cứ như vậy ngã trên mặt đất, quả thực có thể nói thành người ngã ngựa đổ.
Một mình bé đấu với cả một đám đông.
Nhiều người lớn như vậy lại vây quanh đánh một đứa bé nhỏ xíu xiu.
Thế nhưng, ngay cả góc áo đứa nhỏ bọn họ cũng không đụng tới được, thực quá mất thể diện.
Khi Thẩm Tu Lâm đến, đúng lúc thấy được hình ảnh đứa nhỏ lật nhào cả một đống người.
Đây là tinh thần lực uy áp cùng công kích.
Quả là rất mạnh…
Thẩm Tu Lâm nhìn đứa nhỏ bé xíu, trong lòng có nơi nào đó giống như vô cùng mềm mại.
Cảm giác này, rất đặc biệt…
Nhìn đứa nhỏ còn đang hăng hái trong sân, Thẩm Tu Lâm cảm thấy tình cảm của chính mình có chút phức tạp…
Cũng không biết xảy ra chuyện gì, mỗi lần gặp đứa nhỏ này, ánh mắt của hắn hoàn toàn rất khó dời đi… Hơn nữa, còn không nhịn được mà nghĩ tới con trai của chính mình.
Con của mình, sau khi sinh ra rồi lớn dần lên, có lẽ cũng sẽ giống đứa nhỏ này, phải không?
Thẩm Tu Lâm im lặng trong chốc lát, cuối cùng vẫn lựa chọn sẽ mạo hiểm.
Mỗi lần đều là Đông Phương Hiển tới bảo vệ hắn.
Đám người mạnh hơn luôn coi hắn trở thành kẻ yếu dễ bị chèn ép.
Những thứ này hắn chịu đủ rồi! Đông Phương của hắn, đáng ra phải do hắn che chở bảo vệ, chứ không phải hết lần này tới lần khác vì hắn mà chịu thương tổn.
Hắn là đàn ông, sao có thể vô dụng như vậy.
Nghĩ xong, Thẩm Tu Lâm dứt khoát quyết định chọn phương pháp nguy hiểm để tăng cường sức mạnh của mình.
Sau khi trở lại phòng, dưới sự chỉ đạo của Thuỷ Bạch Sắc, Thẩm Tu Lâm bắt đầu dùng phương pháp luyện hoá tinh hạch để tu luyện.
Phương pháp này thực ra cũng rất đơn giản, thế nhưng lại hết sức nguy hiểm.
Nói nó đơn giản, bởi vì chỉ cần liên tục chuyển hoá năng lượng trong tinh hạch thành năng lượng của mình, sau đó ngưng đọng những năng lượng đó thành từng điểm nho nhỏ.
Những điểm nhỏ này sẽ được chuyển dời vào trong não của hắn.
Nói cách khác, hắn sẽ phải làm giống như tang thi cùng động vật biến dị, ngoại trừ ý thức hải, hắn còn phải hình thành một hạch tâm mới trong não của hắn.
Mặc dù trong đầu dị năng giả cũng có tinh hạch, loại tinh hạch này không hoàn toàn giống với tinh hạch của tang thi. So với tinh hạch của tang thi thì tinh hạch của dị năng giả nhỏ hơn, năng lượng chất chứa bên trong cũng mạnh hơn, đến cả màu sắc và hình dáng cũng khác nhau.
Đối với tinh thần hệ dị năng giả, tinh hạch lại càng không giống, hơn nữa cũng nằm bên trong ý thức hải.
Nếu như cấp bậc thấp, tinh hạch chỉ lớn bằng hạt gạo.
Đẳng cấp cao hơn thì sẽ lớn hơn, thế nhưng cũng chỉ tồn tại bên trong ý thức hải mà thôi.
Bên trong ý thức hải của Thẩm Tu Lâm vốn đã có tinh hạch như vậy. Hiện tại, theo ý của Thuỷ Bạch Sắc, Thẩm Tu Lâm sẽ phải thêm một tinh hạch khác nữa vào trong ý thức hải của mình.
Là tinh hạch thực sự, hơn nữa còn được tổ hợp bằng cách luyện hoá những tinh hạch khác.
Tương đương với điều này chính là, một ý thức hải, nhưng có tới hai nguồn sức mạnh khác nhau.
Hai nguồn sức mạnh cùng tồn tại, đương nhiên, thực lực sẽ được tăng mạnh hơn.
Thẩm Tu Lâm lấy ra mấy viên tinh hạch, luyện hoá toàn bộ năng lượng trong đó.
Khi mới bắt đầu, hắn đều dùng tinh hạch có đẳng cấp rất thấp. Thẩm Tu Lâm dễ dàng có thể luyện hoá được, đồng thời, ở trong ý thức hải cũng tạo thành một tinh hạch mới.
Đó chỉ là một tinh hạch rất nhỏ, còn không lớn bằng một hạt đậu tương, thế nhưng Thẩm Tu Lâm lại cảm thấy sức mạnh của chính mình tăng lên một cách rõ ràng.
Khi dùng đến những tinh hạch tiếp theo, Thẩm Tu Lâm dần dần cảm thấy áp lực, nhưng hắn vẫn lấy ra mười viên tinh hạch nữa.
Trong đó có bốn viên cấp năm, năm viên cấp sáu, một viên cấp bốn.
Hắn luyện hoá viên cấp bốn trước, sau đó tiếp tục tới bốn viên cấp năm.
Luyện hoá xong tinh hạch cấp năm, trán Thẩm Tu Lâm đã xuất hiện một ít mồ hôi.
Nhưng sức mạnh tăng lên lại khiến hắn cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Thẩm Tu Lâm âm thầm cắn răng, cầm tinh hạch cấp sáu lên.
Thuỷ Bạch Sắc ở trong ý thức hải của Thẩm Tu Lâm thấy thế, lập tức kêu lớn.
“Ngươi điên rồi, hiện giờ ngươi đã sắp đạt tới giới hạn tối đa, không thể tiếp tục.”
Thẩm Tu Lâm cũng không để ý tới, nắm lấy hai viên tinh hạch cấp sáu, triển khai tinh thần lực, bắt đầu luyện hoá.
Khi luyện hoá xong hai viên này, Thẩm Tu Lâm chỉ cảm thấy trong đầu “ầm” lên một tiếng, giống như sắp nổ tung.
Đau, đau tới không chịu được.
Thẩm Tu Lâm suýt chút nữa đã hét lên, thế nhưng lại kiên trì nhịn xuống, tiếp tục luyện hoá nốt ba viên tinh hạch cấp sáu còn lại.
Lần này, Thẩm Tu Lâm thực sự nghe thấy “ầm” một tiếng, viên tinh hạch nhỏ xíu mới được hình thành đã nổ tung.
Nhưng sau khi tinh hạch này nổ tung, năng lượng không bay loạn lung tung, mà lại dung hợp cùng nhau.
Dung hợp xong, kích thước của tinh hạch cũng lớn hơn không ít.
Tinh hạch thay đổi kích thước, Thẩm Tu Lâm cảm thấy đau đớn giảm xuống một chút.
Cắn răng, Thẩm Tu Lâm lại lấy ra một ít tinh hạch.
Những tinh hạch này đều là cấp bốn, là tất cả hàng tích trữ của bọn hắn.
Hai mắt Thẩm Tu Lâm có chút đỏ lên, sau đó luyện hoá tất cả chỗ tinh hạch này.
Luyện hoá hết toàn bộ chỗ tinh hạch, Thẩm Tu Lâm cảm thấy đầu của mình lập tức sẽ nổ tung lên mất.
Nổ tung, thực sự nổ tung.
Thẩm Tu Lâm hét thảm một tiếng, thế nhưng, khi thanh âm này đi tới cổ họng, nghĩ tới người trong phòng bên cạnh, Thẩm Tu Lâm điên cuồng nhịn xuống.
Hắn không thể để cho Đông Phương Hiển biết được tình huống lúc này của hắn.
Tuy rằng hắn biết làm thế nào để cách âm, thế nhưng hắn còn kém Đông Phương Hiển rất nhiều.
Hiện tại tinh thần lực của Đông Phương Hiển bị hao tổn rất nhiều, y không thể sử dụng tinh thần lực, nếu không thì hắn cũng sẽ không lựa chọn tăng lên cấp bậc của chính mình ở ngay phòng bên cạnh.
Thẩm Tu Lâm đè nén đau đớn, quyết tâm tiếp tục luyện hoá tinh hạch.
Sau khi tất cả tinh hạch đều đã được luyện hoá thành năng lượng, sắc mặt Thẩm Tu Lâm cũng biến thành trắng bệch.
Thuỷ Bạch Sắc ở trong ý thức hải của Thẩm Tu Lâm quả thực sắp bị doạ hỏng rồi.
“Thẩm thiếu, chủ nhân, ngươi không thể làm như vậy, làm bậy quá rồi. Không thể như vậy.”
Nhưng mặc kệ Thuỷ Bạch Sắc la hét ầm ỹ thế nào, Thẩm Tu Lâm vẫn tiếp tục luyện hoá như cũ.
Thuỷ Bạch Sắc gấp tới mức suýt chút nữa đã nhảy ra ngoài cắn hắn, Thẩm Tu Lâm chỉ có tập trung luyện hoá tinh thần lực, trong đầu hắn lúc này chỉ có luyện hoá, không có thứ khác.
Cứ như vậy, mặc kệ đầu đang đau thế nào, mặc kệ có thể luyện hoá hay không, Thẩm Tu Lâm lúc này chính là nghĩ, dù có chết cũng phải thành công luyện hoá tất cả chỗ tinh hạch này.
Cũng không biết trải qua bao lâu, rốt cuộc, tinh hạch ngưng tụ trong ý thức hải càng lúc càng lớn, năng lượng hoàn toàn dung hợp lại cùng nhau.
Sau khi tinh hạch ngưng tụ lại, Thẩm Tu Lâm cũng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Sắc mặt của hắn cũng từ trắng bệch chuyển tới hồng hào.
Qua một lúc lâu, Thẩm Tu Lâm mở mắt ra.
Trong mắt của hắn có thêm chút ít lôi quang chớp động loé qua.
Chút lôi quang này, khiến cho Thuỷ Bạch Sắc hoàn toàn hoảng sợ “Chủ nhân, ngươi, mắt của ngươi…”
Thẩm Tu Lâm thản nhiên hỏi “Hả? Mắt của ta làm sao?”
Thuỷ Bạch Sắc lắp báp nói “Ngươi có cảm giác được vấn đề gì không? Chủ nhân, trong mắt ngươi có lôi quang…”
Thẩm Tu Lâm cũng không để ý cái này cho lắm, hắn còn đang cảm nhận tinh thần lực ngập tràn trong cơ thể mình, khẽ nhếch môi “Vậy sao? Có lôi quang là bởi vì lôi hệ dị năng của ta tăng lên, rất bình thường.”
Thật sự bình thường sao? Thuỷ Bạch Sắc lại cảm thấy không phải như vậy.
Trong trí nhớ của nó, cho dù là ký ức được truyền thừa, cũng chưa từng có ai bởi vì dị năng mà khiến hai mắt của mình cũng có lôi quang thế kia.
Quá kỳ quái rồi.
Thuỷ Bạch Sắc không biết nên nói cái gì nữa.
Thẩm Tu Lâm đứng lên, sau đó, hắn duỗi ra ngón tay của mình, hai mắt liếc nhìn, trên tay đã nhiều hơn một chút lôi điện.
Thẩm Tu Lâm chỉ nhàn nhạt nói ra một chữ “Ngưng.”
Hắn vừa nói xong, lôi điện trên tay hắn thế mà lại ngưng kết thành một lôi cầu.
Thuỷ Bạch Sắc nhìn lôi cầu trong tay Thẩm Tu Lâm, trong lòng hoảng sợ, đến mức hơi run rẩy.
Thẩm Tu Lâm lại nói “Đi thôi, chúng ta ra ngoài thử một chút lôi cầu này xem sao.”
Dứt lời, Thẩm Tu Lâm nắm lấy lôi cầu, đi ra ngoài.
Cửa phòng bên cạnh đang đóng, hiện giờ Thẩm Tu Lâm có thể cảm nhận được người bên trong đang làm gì… dù cho y có bố trí trận pháp.
Trên thực tế, Thẩm Tu Lâm có thể nhìn được, là bởi vì tinh thần lực của hai người dung hợp, hơn nữa, đẳng cấp của hắn cũng tăng lên.
Hắn, rốt cuộc có thể cùng Đông Phương Hiển sóng vai đứng chung một chỗ.
Thuỷ Bạch Sắc chỉ cảm thấy Thẩm Tu Lâm lúc này vô cùng khủng bố.
Loại cảm giác này, càng giống như là uy áp của tinh thần lực.
Thẩm Tu Lâm xuống lầu, bên trong biệt thự cũng không có ai, hắn không thèm để ý, đi thẳng ra bên ngoài.
Lúc này, Khâu Dương Dương đi tới “Thẩm thiếu, anh ra ngoài rồi.” �
“Ừm.” Thẩm Tu Lâm nhìn về phía Khâu Dương Dương “Có việc sao?”
Khâu Dương Dương đang muốn nói chuyện, tự dưng lại lui về sau một bước.
Cậu vừa nãy không có nhìn Thẩm Tu Lâm, thế nên không cảm nhận được cái gì. Thế nhưng hiện tại, vừa đối diện với Thẩm Tu Lâm, Khâu Dương Dương cảm thấy mình giống như nhìn thấy lôi điện.
Hơn nữa, lôi điện kia, cũng giống như sắp rơi vào trên đầu bản thân mình vậy.
Cho nên, Khâu Dương Dương không nhịn được, bị doạ đến mức lùi về sau một bước.
“Thẩm thiếu… Anh…”
Thẩm Tu Lâm nhìn Khâu Dương Dương “Sao vậy?”
Càng nhìn Thẩm Tu Lâm, Khâu Dương Dương càng cảm thấy mình sắp bị lôi điện nướng chín rồi, cổ họng đều khô khốc.
“Thẩm thiếu, anh… Hai mắt của anh…”
“Mắt của ta?” Thẩm Tu Lâm khẽ cười một cái “Chỉ là lôi hệ dị năng mà thôi, doạ cậu sợ rồi à?”
Khâu Dương Dương quả thực không biết phải nói gì nữa.
Thẩm Tu Lâm lại nói “Được rồi, nói đi, có chuyện gì?”
Khâu Dương Dương lắp bắp nói “Tôi muốn nói, Thẩm thiếu, cặp cha con kia, thật sự rất lợi hại.”
“Ồ, lợi hại thế nào?” Nhắc tới đứa nhỏ kia, trong mắt Thẩm Tu Lâm hơi loé lên, hắn vẫn nhớ được cảm giác khi gặp đứa nhỏ đó.
Hơn nữa, nghĩ đến đứa nhỏ, hắn lại không tự chủ được nghĩ đến con của hắn và Đông Phương Hiển…
“Bọn họ ở trong tiểu đội của chúng tôi, không hề có đối thủ. Tôi cùng đội trưởng cũng không bằng.”
Thẩm Tu Lâm lại chậm rãi “Ồ” lên một tiếng, dường như không quá để ý đến việc này.
Khâu Dương Dương cẩn thận nhấp môi, cảm thấy Thẩm Tu Lâm hiện giờ… có chút khủng bố đến mức không thể diễn tả được.
Trước kia, cậu chỉ có thể có cảm giác như vậy khi nhìn thấy Đông Phương tiên sinh mà thôi.
Mặc dù Đông Phương tiên sinh rất lạnh lùng, cũng không thích nói chuyện, nhưng khi đứng gần mọi người sẽ có ý thức thu lại khí tức của chính mình.
Cho nên, sau đó lúc ở chung sẽ không có cảm giác e ngại như ban đầu nữa.
Nhưng hiện giờ Thẩm thiếu không giống như vậy.
Cậu cảm thấy đối phương giống như một thanh kiếm sắc bén, chỉ cần ngươi không cẩn thận một chút thôi, đối phương sẽ bổ một kiếm, thậm chí còn khiến cho ngươi chết không toàn thây.
Cứ tiếp tục phải đối diện khí thế chèn ép thế này, cậu chỉ muốn… trốn thôi, thật quá mất mặt rồi.
“Mọi người không phải đối thủ của bọn họ cũng là chuyện bình thường. Mặc dù thực lực không bằng một đứa nhỏ đúng là hơi mất thể diện thật, nhưng theo ta đoán, năng lực của đứa bé kia hiện tại ít nhất cũng phải tới cấp sáu.”
“Oa.” Khâu Dương Dương hít vào một ngụm khí lạnh, ngay cả đang sợ Thẩm Tu Lâm như thế cũng quên hết.
“Thẩm thiếu, anh nói thật sao? Cấp bậc của đứa nhóc đó cao như vậy? Chẳng trách ra tay một cái là có thể đánh gục chúng tôi rồi. Đúng là đáng sợ quá. Đúng rồi, Thẩm thiếu, ngay sáng hôm nay, căn cứ đã thống kê ra số lượng dị năng giả cấp ba đã nhiều hơn hai mươi người.”
“Ừm, cũng không tệ lắm. Số còn lại cũng phải nhanh chóng lên.”
“Vâng. Dị năng giả cấp hai cao nhất cũng có rất nhiều, mỗi lúc đều sẽ có người đột phá. Đội phó trong tiểu đội của chúng tôi và một số đội khác cũng tăng lên rồi.”
“Còn cậu?” Thẩm Tu Lâm nhìn Khâu Dương Dương “Mới tới cấp ba sơ kỳ.”
Khâu Dương Dương hơi xấu hổ nói “Thẩm thiếu yên tâm, tôi sẽ cố gắng.”
“Ừm, cậu thật sự phải cố gắng nhiều hơn nữa.” Thẩm Tu Lâm thản nhiên nói.
Khâu Dương Dương cười khổ “Tôi biết rồi.”
Thẩm Tu Lâm không bình luận gì thêm, dời mắt đi chỗ khác, nói “Được rồi, chúng ta đi xem cặp cha con kia. Ta có thể nhìn thấu cấp bậc của đứa nhỏ, mặc dù năng lực của thằng bé khá quái dị, vẫn còn có chỗ không rõ ràng lắm. Nhưng người cha thì ta lại nhìn không ra, hiện giờ phải quan sát thêm.”
“Oa.” Khâu Dương Dương nghe xong sợ hết hồn “Thẩm thiếu, thật sao? Anh cũng không nhìn thấu người cha kia? Thế nhưng ngày hôm nay anh ta cũng không ra tay.”
“Cứ nói người cha với đứa nhỏ mãi, bọn họ có tên.”
“À, phải.” Khâu Dương Dương nói “Chúng tôi biết rồi, Thẩm Hình, Thẩm Dật Hiên. Tên rất dễ nghe. Nhưng bọn họ cũng rất kỳ quái, sao đến tên của chính mình cũng quên được vậy?”
“Có lẽ gặp phải biến cố gì đó.” Thẩm Tu Lâm không quá để ý, nói “Ta đã để người đi tìm hiểu, nhưng phỏng chừng cũng không có kết quả gì, hiện giờ là mạt thế mà.”
“Tôi đã đi hỏi đội ngũ từng đi cùng bọn họ tới đây nhưng cũng không hỏi ra được điều gì. Bọn họ chỉ nói khi gặp phải hai cha con này, hai người đều trống trơn không một mảnh vải. Mặc dù gặp phải biến cố gì thì cũng phải mặc quần áo chứ. Hơn nữa bọn họ lúc nào cũng có bộ dạng ngốc ngốc, thế mà năng lực lại cao cường vô cùng.”
“Ừm.” Thẩm Tu Lâm gật đầu “Xác thực đều rất mạnh, đi xem thôi.”
Hai người vừa nói, vừa đi về phía bên kia.
Ngày hôm nay, đội ngũ của Lưu Tương Vân cùng Khâu Dương Dương cũng không ra ngoài làm nhiệm vụ.
Bởi vì thực lực tăng lên, Khâu Dương Dương được nâng thành đội phó trong đội ngũ.
Đội phó lúc trước cũng không bị hạ chức, mà là một mình dẫn một đội ngũ khác.
Thực lực của Khâu Dương Dương vốn cũng có thể tự mình dẫn đội, thế nhưng cậu ta vẫn còn nhỏ, kinh nghiệm không có.
Hơn nữa, cậu ta và Lưu Tương Vân… không nói rõ được, cũng không tả rõ được quan hệ, cho nên, tự cậu ta không lên tiếng đòi tách đội, Lưu Tương Vân cũng không thả người, thế nên biến thành như hiện giờ…
Khi hai người đi tới bên kia, giao đấu vẫn còn đang tiếp tục.
Đứa nhỏ thực sự rất lợi hại, chỉ cần duỗi ra một ngón tay, sau đó một đám người còn lớn hơn bé vài lần cứ như vậy ngã trên mặt đất, quả thực có thể nói thành người ngã ngựa đổ.
Một mình bé đấu với cả một đám đông.
Nhiều người lớn như vậy lại vây quanh đánh một đứa bé nhỏ xíu xiu.
Thế nhưng, ngay cả góc áo đứa nhỏ bọn họ cũng không đụng tới được, thực quá mất thể diện.
Khi Thẩm Tu Lâm đến, đúng lúc thấy được hình ảnh đứa nhỏ lật nhào cả một đống người.
Đây là tinh thần lực uy áp cùng công kích.
Quả là rất mạnh…
Thẩm Tu Lâm nhìn đứa nhỏ bé xíu, trong lòng có nơi nào đó giống như vô cùng mềm mại.
Cảm giác này, rất đặc biệt…
Nhìn đứa nhỏ còn đang hăng hái trong sân, Thẩm Tu Lâm cảm thấy tình cảm của chính mình có chút phức tạp…
Cũng không biết xảy ra chuyện gì, mỗi lần gặp đứa nhỏ này, ánh mắt của hắn hoàn toàn rất khó dời đi… Hơn nữa, còn không nhịn được mà nghĩ tới con trai của chính mình.
Con của mình, sau khi sinh ra rồi lớn dần lên, có lẽ cũng sẽ giống đứa nhỏ này, phải không?
Danh sách chương