Nhìn Đông Phương Hiển không có cách nào phản bác, Thẩm Tu Lâm cười “Đông Phương, anh nói đúng mà, phải không?”

Đông Phương Hiển liếc đối phương “Được, tôi biết rồi. Sau này không biểu hiện địch ý ra với bọn họ nữa, nhưng tôi không thích người tên Thẩm Hình kia, cũng không thích khí tức trên người đứa nhỏ, hơn nữa, vẫn phải phòng bị thằng bé. Tôi mong là anh nhớ kỹ.”

“Ừm, anh nhớ rồi.” Biết được Đông Phương Hiển làm những việc này đều là vì mình, Thẩm Tu Lâm gật đầu liên tục, hôn lên môi Đông Phương Hiển “Đông Phương, vậy em nói cho anh biết, em hồi phục thế nào rồi?”

Đông Phương Hiển nghe vậy thì im lặng, sau đó mới chậm rãi nói “Hiện giờ anh đã khôi phục hoàn toàn, nếu như chúng ta… song tu, tôi sẽ khoẻ lại nhanh hơn một chút.”

Nói xong mấy lời này, tai Đông Phương Hiển ngay lập tức biến thành màu hồng.

Mấy lời này… sao lại có cảm giác như đang cầu yêu vậy? Hai tai Đông Phương Hiển hoàn toàn đỏ rực lên.

Ngược lại, hai mắt Thẩm Tu Lâm lại sáng lên “Đông Phương… em nói thật chứ?”

Đông Phương Hiển lúng túng, nhẹ giọng ho khan “Ừm.”

Thẩm Tu Lâm thẳng thắn dùng hành động để biểu lộ mình đang rất vui vẻ, hắn thuận thế áp đảo Đông Phương Hiển lên giường.

Vừa bắt đầu hai người đã mãnh liệt ôm ôm hôn hôn, đây không phải là rất nóng bỏng sao?

Tuy rằng về mặt tâm lý, Thẩm Tu Lâm vẫn rất lo lắng về đứa con đang mất tích, nhưng hắn cũng không muốn biểu hiện ra trước mặt Đông Phương Hiển, sợ y sẽ tự trách.

Hơn nữa, dáng vẻ ngượng ngùng lúc này của Đông Phương Hiển thật quá hấp dẫn…

Vì vậy, vừa bắt đầu đã hừng hực khí thế rồi.

Đông Phương Hiển không nhịn được, thân thể run lên, sau đó theo bản năng níu lấy vai Thẩm Tu Lâm…

Thẩm Tu Lâm cũng theo đó mà hôn sâu hơn nữa…

Nhiệt độ trong phòng càng lúc càng cao, khi tiến vào thân thể Đông Phương Hiển, Thẩm Tu Lâm luôn có cảm giác nghẹn thở.

“Đông Phương…”

Đông Phương Hiển “Ưm” một tiếng, khẽ nói “Công pháp, vận chuyển.”

Hai mắt Thẩm Tu Lâm đỏ lên, cũng bắt đầu xuất hiện lôi quang loé qua.

Đông Phương Hiển cảm giác được đối phương tiếp xúc với mình, khi hai mắt của Thẩm Tu Lâm xuất hiện lôi quang, y giống như cũng thấy được trong ý thức hải của mình có nhiều thêm một chút gì đó.

Thẩm Tu Lâm vận chuyển công pháp song tu, Đông Phương Hiển phối hợp theo.

Lúc này, ý thức hải của hai người thế mà lại nối liền với nhau.

Một trong Thập Quang vốn đang nằm trong ý thức hải của Thẩm Tu Lâm, chỉ có Thuỷ Bạch Sắc là đã bị Thẩm Tu Lâm đuổi ra ngoài mà thôi.

Vì vậy, Thập Quang đó lúc này đang lẳng lặng chìm nổi trong ý thức hải của Thẩm Tu Lâm.

Sau đó, khi ý thức hải của hai người dung hợp lại, nó cũng theo đà mà nhích lại gần ý thức hải của Đông Phương Hiển

Khi ánh sáng của Thập Quang chiếu đến ý thức hải của Đông Phương Hiển, ý thức hải vốn đang xám xịt hỗn loạn lại bắt đầu sinh động hơn một chút.

Thương thế của Đông Phương Hiển nhanh chóng tốt lên, dường như là lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, liên tục chuyển biến về hướng khả quan…

Thay đổi này đương nhiên là cả hai người đều ngay lập tức phát hiện ra.

Mắt Thẩm Tu Lâm sáng lên “Chuyện này…”

Đông Phương Hiển khẽ kêu một tiếng “Thập Quang. Chữa thương.”

“Được.” Thẩm Tu Lâm nắm bắt cảm giác khi nãy, dùng tinh thần lực dẫn dắt Thập Quang tiếp tục chiếu rọi ý thức hải của Đông Phương Hiển.

Khi Thẩm Tu Lâm dẫn dắt, Thập Quang lập tức nghe theo.

Dần dần, thương thế của Đông Phương Hiển càng khôi phục nhanh hơn.

Tinh thần lực vốn thuộc về phạm trù liên quan tới ý thức hải.

Nói là tinh thần lực bị thương, trên thực tế chính là ý thức hải bị thương. Chỉ là khi ý thức hải bị thương, không phải chỉ đơn giản nghỉ ngơi là có thể hồi phục, cần nhất vẫn là bổ sung đầy đủ năng lượng cho ý thức hải.

Mặc dù bọn họ có rất nhiều tinh hạch, hơn nữa, trên người Đông Phương Hiển có không ít tinh hạch cùng các loại năng lượng thể cao thấp khác nhau, thế nhưng, số lượng là số lượng, muốn trị thương cũng không có nhanh như vậy.

Nếu không thì, Thẩm Tu Lâm sớm đã nắm viên Thập Quang lúc trước đến chữa trị rồi.

Hiện tại, sở dĩ Thập Quang thứ hai có thể giúp đỡ chữa trị, đó là bởi vì ý thức hải của hai người đang dung hợp lại với nhau. Trong quá trình dung hợp, tinh thần lực của Thẩm Tu Lâm dồi dào, lại có Thập Quang tồn tại trong ý thức hải, hai điều này cùng nhau bổ trợ, mới có thể khiến cho Thập Quang chữa trị cho ý thức hải của Đông Phương Hiển.

Kỳ ngộ như thế này, chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.

Thẩm Tu Lâm mượn cơ hội dung hợp này, dẫn Thập Quang tới bên phía Đông Phương Hiển, để năng lượng ôn hoà của Thập Quang chữa trị cho Đông Phương Hiển.

Hiệu quả tự nhiên là rất rõ ràng.

Nhưng mà cũng không thể kéo dài quá lâu.

Khoảng hơn mười phút sau, Thập Quang không chịu khống chế, bay tới nơi sâu nhất trong ý thức hải của Thẩm Tu Lâm.

Dù là như vậy, Đông Phương Hiển cũng tuyệt đối có được không ít lợi ích.

Thẩm Tu Lâm nhìn sắc mặt hồng hào của Đông Phương Hiển, thở phào nhẹ nhõm.

Tiếp đó là song tu thực sự, liên tục vận chuyển tinh thần lực.

Sau mấy tiếng, khi đã vận chuyển đủ ba vòng công pháp, Đông Phương Hiển cùng Thẩm Tu Lâm mới tách ra.

Lúc này, Đông Phương Hiển đã buồn ngủ, Thẩm Tu Lâm hài lòng bế Đông Phương Hiển lên, ôm người đi tắm, sau đó lại ôm Đông Phương Hiển về giường ngủ thiếp đi.

Ba ngày sau, Đông Phương Hiển đã khôi phục được khoảng bảy phần.

Đẳng cấp của Thẩm Tu Lâm cũng ổn định ở cấp mười hai cao nhất, sắp đột phá tới cấp mười ba.

Đông Phương Hiển mặc dù hiện giờ đã đạt tới cấp mười bốn, thế nhưng chỉ có thể phát huy được bảy phần thực lực, tính ra cũng ngang bằng với Thẩm Tu Lâm, thậm chí còn có chút không bằng.

Bởi vì lôi hệ dị năng của Thẩm Tu Lâm đã xảy ra biến dị hoàn toàn.

Hai ngày này, hiệu quả của lôi cầu lúc trước cũng được thí nghiệm qua, nó có thể khiến cho tang thi cấp năm chết ngay lập tức.

Lần này, là do Khâu Dương Dương làm thí nghiệm.

Thẩm Tu Lâm đưa lôi cầu cho Khâu Dương Dương, Khâu Dương Dương dùng chút tinh thần lực của mình kích nổ lôi cầu, một lần nổ chết luôn tang thi cấp năm.

Tính ra, tang thi cấp năm này vẫn là do Ngô Khánh Liễm đi tìm về.

Nếu không thì khó mà tìm được tang thi cấp năm để thử nghiệm.

Trong hai ngày này, số lượng dị năng giả cấp ba của Thẩm gia căn cứ gia tăng rất nhiều, đạt đến hơn trăm người.

Hơn nữa, Lưu Tương Vân bởi vì bất ngờ đối đầu với hai tang thi cấp ba, thời khắc mấu chốt bạo phát, sau đó hấp thu tinh hạch của hai con tang thi đó, thuận lợi đột phá đến cấp bốn.

Dị năng của Khâu Dương Dương cũng ổn định ở cấp ba trung kỳ.

Ngày đó, Thẩm Tu Lâm bị Dương Phân cùng Hứa Du Nhiên len lén kéo tới trong bếp.

“Tu Lâm, việc kết hôn của con và Đông Phương, con định làm như thế nào?”

Thẩm Tu Lâm nhất thời im lặng.

Dương Phân cẩn thận nói “Hiện tại Đông Phương gần như hoàn toàn hồi phục rồi, bà thấy có thể tiếp tục.”

“Đúng vậy.” Hứa Du Nhiên cũng gật đầu “Hiện tại có thể tổ chức tiếp rồi?”

Thẩm Tu Lâm mím môi, lại lắc đầu “Mẹ, bà nội, tạm thời còn chưa được.”

“Tại sao?” Dương Phân cùng Hứa Du Nhiên đều cau mày.

Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng nói “Chưa tìm được đứa nhỏ về, Đông Phương sẽ không đồng ý kết hôn đâu.”

“Đứa nhỏ?” Dương Phân cùng Hứa Du Nhiên liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt không hiểu “Đứa nhỏ nào?”

Thẩm Tu Lâm cười khổ “Con vẫn luôn giấu mọi người, Đông Phương… Quê hương của em ấy khá kỳ lạ, đàn ông cũng có thể nối dõi, thế nhưng cần phải đặt trong khoang nuôi dưỡng, mọi người có thể hiểu là thụ tinh ống nghiệm cũng được, chỉ là không cần phải có người mẹ mang thai… Kẻ hôm đó dùng khoang nuôi dưỡng tấn công bọn con, trong khoang nuôi dưỡng đó chính là con trai của con và Đông Phương, vốn muốn cho mọi người một niềm vui bất ngờ, lại không nghĩ rằng…”

Hứa Du Nhiên và Dương Phân há miệng thật to, đều không tin được mình đang nghe thấy cái gì…

Dương Phân miễn cưỡng cười cười “Tu Lâm, con nói cái gì, con lừa chúng ta sao? Đứa nhỏ…”

“Phải đấy.” Hứa Du Nhiên cũng miễn cưỡng cười “Sao mẹ và bà nghe không hiểu được vậy?”

Nghe hai người nói, Thẩm Tu Lâm càng cười khổ “Con không có lừa mọi người đâu. Mẹ, bà nội, con và Đông Phương… làm mất đứa nhỏ rồi. Chưa tìm được đứa nhỏ về, bọn con tạm thời không kết hôn.”

“Trời.” Hứa Du Nhiên cùng Dương Phân hít vào một ngụm khí lạnh.

Dương Phân tóm lấy tay Thẩm Tu Lâm “Tu Lâm, con nói đều là thật sao?”

“Bà nội, tất cả đều là thật.”

“Bà có chắt trai? Bà thực sự có chắt trai?” Dương Phân dường như vẫn cảm thấy khó tin.

Chủ yếu là chuyện như vậy từ trước tới giờ họ đều chưa từng nghe qua.

Thẩm Tu Lâm gật đầu “Đúng vậy, con thề, chỉ cần đứa nhỏ… còn sống, con nhất định sẽ tìm về. Đông Phương nói cho con biết, em ấy cảm giác được, đứa nhỏ vẫn còn sống. Cảm giác của con cũng nói cho con biết, con trai của con nhất định còn sống.”

“Cháu nội của mẹ, cháu nội của mẹ, mẹ có cháu nội.” Hứa Du Nhiên cũng lẩm bẩm nói, sau đó cười “Tôi thật sự có cháu rồi.”

Thẩm Tu Lâm cười khổ “Phải, chỉ là thằng bé bị cướp đi mất rồi…”

Dương Phân và Hứa Du Nhiên hoàn hồn lại từ trong vui sướng có cháu trai và chắt trai, hai người đều sốt ruột “Người kia còn chưa tìm được sao… Hắn đi đâu vậy?”

“Con không biết.” Thẩm Tu Lâm lắc đầu “Con đã phái ra không ít người đi tìm, trên thực tế, hai ngày nay con và Đông Phương cũng đi ra ngoài mấy lần, thế nhưng đều không có kết quả. Hiện giờ bọn con không có cách nào tìm được người kia…”

Dương Phân cùng Hứa Du Nhiên cau mày “Sao lại như vậy chứ…”

“Nhưng bà và mẹ yên tâm, con trai của con, con nhất định sẽ tìm về, nhất định!”



Dương Phân và Hứa Du Nhiên nhìn nhau, hai người đều gật đầu.

“Đúng vậy, con của Tu Lâm, đương nhiên là phải tìm về.”

Thẩm Tu Lâm gật đầu “Ừm.”

Góc rẽ trên lầu hai, Đông Phương Hiển thu hồi tinh thần lực lại.

Sắc mặt của y có chút u ám, một lát sau, hai tay cũng xiết chặt lại.

Mấy phút sau, Thẩm Tu Lâm xuất hiện trên lầu hai “Đông Phương.”

Đông Phương Hiển quay đầu đi.

Thẩm Tu Lâm nhìn đối phương, khẽ cười “Khi nãy anh nói chuyện với bà và mẹ, em cũng nghe được, có đúng không?”

Đông Phương Hiển nhìn hắn, gật đầu.

“Anh biết là em nghe được, Đông Phương, em muốn hiện tại kết hôn, hay là…”

“Tìm con về rồi lại nói.” Đông Phương Hiển bình tĩnh trả lời.

Thẩm Tu Lâm bất đắc dĩ “Anh biết em nhất định sẽ cho anh đáp án thế này… Đông Phương, thực ra anh rất muốn kết hôn luôn lúc này.”

Đông Phương Hiển không nói gì.

Thẩm Tu Lâm đi từng bước về phía đối phương, nhẹ nhàng ôm người vào lòng “Thế nhưng, anh không muốn hôn lễ của chúng ta được tổ chức mà vẫn còn lưu lại tiếc nuối, cho nên… Đông Phương, anh muốn tìm con của chúng ta về, khiến cho chúng ta vĩnh viễn thuộc về nhau, không có hối tiếc.”

Đông Phương Hiển nhìn hắn, chậm rãi gật đầu “Ừm.”

Thẩm Tu Lâm hơi lui lại, hôn lên môi Đông Phương Hiển.

Đông Phương Hiển phối hợp hắn.

Hai người hôn đối phương, triền miên ngọt ngào, môi quấn quýt môi.

Sau một hồi, Thẩm Tu Lâm mới buông Đông Phương Hiển ra, nhẹ nhàng vuốt lại tóc cho y.

“Đông Phương, anh yêu em.”

Trái tim Đông Phương Hiển mạnh mẽ run rẩy, y nhìn Thẩm Tu Lâm trước mặt, gật đầu “Ừm…”

Thẩm Tu Lâm cười, mặc dù không nghe được ba chữ này từ Đông Phương Hiển, thế nhưng có một tiếng đáp lại của y, cũng đủ rồi…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện