Nói xong, Thẩm Tu Lâm lấy một thứ từ không gian ra.

Đó là một thanh trường thương.

Cây thương này là do hắn thu thập được từ trước mạt thế.

Sau đó hắn còn dung hợp một chút tinh hạch vào bên trong, cho nên, cây thương này rất cứng.

Thẩm Tu Lâm rất ít khi dùng tới nó, vì hắn không thích cho lắm.

Hắn vẫn thích sử dụng dị năng của mình hơn.

Hắn luôn cảm thấy, vấn đề mà dị năng có thể giải quyết được, thì không cần phải dùng đến những thứ đồ khác nữa, rất phiền phức, không phải sao? Thẩm Tu Lâm nhiều lúc vẫn khá lười.

Thế nhưng hiện giờ, Thẩm Tu Lâm không muốn sử dụng song hệ dị năng của hắn, chỉ tính toàn dùng cây thương này để đối phó đám người trước mặt.

Cho nên, hắn lấy gậy ra.

Phải, mặc dù là trường thương, thế nhưng Thẩm Tu Lâm lại sử dụng nó như một cây gậy.

Đặc biệt là, cây gậy này còn có một đầu rất sắc bén.

Đối với việc này, Thẩm Tu Lâm cảm thấy vô cùng hài lòng.

Một đầu sắc bén như vậy mà dùng để đánh người thì thật sự không thể chê vào đâu được.

Thẩm Tu Lâm cười cực kỳ vui vẻ, nhìn đám người trước mặt, ánh mắt cũng trở nên sâu sắc.

Sau đó, Thẩm Tu Lâm dùng ánh mắt vô cùng khiêu khích này đảo qua đảo lại đám người trước mặt.

Thẩm Tu Lâm tiếp tục cười “Nào, đến đây, để bản thiếu gia mở mang kiến thức một chút, xem tự gánh lấy hậu quả của các ngươi đến cùng là như thế nào, dám tự phụ như vậy. Nhưng mà, trước đó, bản thiếu gia nhắc các ngươi một chút, có một câu nói hay lắm, trộm gà không được còn mất nắm gạo, mong là các ngươi đừng quá tự cao tự đại, đến lúc rồi không biết ai phải tự gánh lấy hậu quả đâu.”

Mấy lời của Thẩm Tu Lâm vừa nói ra lập tức khiến cho đám ngươi kia tức muốn chết.

Vốn là những người này không có ý định nhào lên đánh hội đồng cùng lúc, dưới con mắt của bọn họ, bắt tên thiếu gia này hoàn toàn không cần thiết phải dùng đến toàn bộ sức mạnh của bọn họ.

Thậm chí, người dẫn đầu kia còn không định ra tay.

Thế nhưng Thẩm Tu Lâm thực sự đã quá gây thù chuốc oán rồi.

Cho nên, sau khi hắn nói xong, những người vốn không dự định ra tay, cũng chuẩn bị nhào tới đánh hội đồng.

“Đôi trưởng, cho tôi tới làm thịt hắn.”

“Đội trưởng, để tôi.”

“Đội trưởng, người ngông cuồng như vậy mà không được dạy dỗ thì sau này sẽ càng ngông cuồng thêm.”

“Phải, đội trưởng, để tôi, tên này tự đại như vậy, chỉ một đầu ngón tay của tôi là bẹp dí rồi.”

Sau đó, lại có người gào to lên “Đội trưởng, chúng ta cùng đánh.”

“Phải. Người hung hăng như vậy, còn dám tự phụ nói sẽ cho chúng ta tự gánh lấy hậu quả, chúng ta không ra tay, người ta sẽ hiểu nhầm chúng ta là đám hồng mềm đấy.”

Từng người từng người gào lên, hận không thể ngay lập tức nhào tới.

Thẩm Tu Lâm nhìn thấy thế lại cười “Đám củ cải các ngươi, muốn đánh hội đồng bản thiếu gia? Được nha, nhưng mà đừng để biến thành bản thiếu gia đánh hội đồng ngược lại các ngươi, đến lúc đó các ngươi biết chui vào cái lỗ nào mà giấu mặt chứ. Ha ha ha!”

Thẩm Tu Lâm vừa khiêu khích vừa cười lớn “Mạt thế, cường giả vi tôn, bản thiếu gia đi vào tiệm đồ cổ, thích cái gì thì đó là vinh hạnh của cửa tiệm đó, các ngươi còn ở đây lảm nhảm, dùng quy tắc ngầm nơi này để đến phá bản thiếu gia, các ngươi đúng là không biết dùng đầu để nghĩ. Ha ha ha!”

“Đội trưởng!” Tất cả mọi người đều điên lên.

Lúc này, người đàn ông trung niên có cấp bậc cao nhất giơ tay lên, thản nhiên nói “Đừng giết chết, ta cần người sống.”

“Vâng!” Tất cả mọi người hưng phấn kêu lên, sau đó, những người kia đều tranh nhau chen lấn nhào tới, hơn nữa còn lập tức sử dụng dị năng công kích.

Thẩm Tu Lâm dựng một lồng phòng hộ bao quanh chính mình, lồng phòng hộ này là do tinh thần lực của hắn ngưng tụ lại.

Hắn giống như mãnh hổ, chạy nhào vào trong đám dị năng giả đối diện.

Rồi ngay sau đó, một màn khiến cho mọi người khiếp sợ đã xảy ra.

Thẩm Tu Lâm đi đến đâu, những người kia công kích tới đó, thế nhưng không có người nào có thể thực sự tấn công tới người hắn.

Thế nhưng, ngược lại, mỗi một chiêu công kích của Thẩm Tu Lâm đều đánh trúng đối phương.

Cây trường thương hoàn toàn bị dùng như đả cẩu bổng, hắn quay một đầu sắc bén của cây thương lại, đâm mạnh vào vai đám dị năng giả kia.

Chỉ cần bị đâm phải, máu liên tục phun ra, năng lực hành động lập tức sẽ mất đi hơn một nửa.

Hơn một nửa đã được coi là nhẹ nhất rồi, đó là trong trường hợp một số người trốn nhanh một chút. Còn những người chậm chạp phía sau thì hoàn toàn mất đi năng lực hành động.

Phải biết rằng, những chiêu tấn công kia, nhìn thì đơn giản, thế nhưng đều có tinh thần lực hỗ trợ.

Tinh thần lực không lồ như vậy, lại thêm cấp bậc áp chế, công kích vừa đâm tới, cấp bậc của những người này lại thấp xa hơn hắn, làm sao có thể chịu được.

Sau đó, những người này lập tức bi kịch.

Ngắn ngủi chưa tới ba phút giao đấu, đám cừu non đối diện Thẩm Tu Lâm thật sự biến thành cừu, bị mãnh hổ Thẩm Tu Lâm đánh cho không thể động đậy.

Người đàn ông dẫn đầu cũng thực không nghĩ tới Thẩm Tu Lâm lại lơi hại như vậy.

Đây thực sự là việc người này không nghĩ tới, sắc mặt đối phương cũng thay đổi.

Lúc này, người đàn ông còn chưa kịp ra tay.

Cứ thử đổi vị trí mà nghĩ xem, nếu như chính mình lập tức phải đối mặt với nhiều người như vậy, bản thân mình có thể khiến cho công kích của cả một đám người biến thành vô hình sao?

Chính mình có thể ngay lập tức đánh bị thương nhiều người như vậy sao?

Chính mình có thể đối mặt với tình huống bị vây đánh mà vẫn thành thạo ra tay, giống như mèo vờn chuột sao?

Người đàn ông này liên tục đổ mồ hôi lạnh, bởi vì người này biết được, bản thân mình không thể.

Cấp bậc của mình mặc dù là cao nhất trong đám người, thế nhưng vẫn còn xa mới có thể tới được trình độ này.

Vì vậy, sắc mặt của người này lập tức tái xanh lại.

Lúc này, người đàn ông nhìn thấy một lớn một nhỏ đang đứng ngoài vòng chiến đấu.

Đó là Đông Phương Hiển cùng Thẩm Dật Hiên.

Ánh mắt của người này loé lên, tên thiếu gia kia thoạt nhìn có vẻ thực sự rất mạnh.

Phải, cho đến tận bây giờ, bọn họ còn không biết được tên của Thẩm Tu Lâm, bọn họ chỉ biết là, hắn là thiếu gia của Lưu Tương Vân.

Ngoài điều đó ra, những cái khác bọn họ cũng không biết.

Người đàn ông nhớ lại hình ảnh chiến đấu của Thẩm Tu Lâm, cảm thấy chính mình không phải là đối thủ của hắn, thế nhưng, mình có nhiều thủ hạ như vậy, hoàn toàn có thể kiềm chế đối phương.

Như vậy… Chính mình phải làm chút việc gì đó.

Tầm mắt rơi vào trên người Đông Phương Hiển và đứa nhỏ, người này lập tức biết mình phải làm gì.

Vì vậy, người này nhanh chóng nhảy tới phía Đông Phương Hiển.

Chỉ là, tưởng tượng thì rất tốt đẹp, nhưng hiện thực lại rất tàn khốc.

Thẩm Tu Lâm mặc dù biết người này chạy qua phía kia thì chắc chắn sẽ phải chết nhanh hơn, thế nhưng hiện giờ hắn còn không muốn để lộ năng lực của Đông Phương Hiển ra, cũng không muốn để lộ tài năng thực sự của đứa nhỏ.

Cho nên, từ khi bắt đầu chiến đấu, hắn đã chú ý người dẫn đầu này.

Khi đối phương nhảy lên, Thẩm Tu Lâm lập tức phát hiện, sau đó, khoé môi hắn nhếch lên một vệt cười nhàn nhạt, tinh thần lực quấn lấy đối phương.

Người đàn ông chỉ cảm thấy chính mình giống như bị một vật vô hình nào đó kéo chân lại.

Cứ như vậy, dị năng giả cấp sáu này, người mà không bao lâu nữa có thể sẽ đột phá tới cấp bảy, lại giống như con rối bị người túm lấy từ giữa không trung, rồi quăng ngã xuống một góc.

Lập tức, những người khác còn đang ở bên ngoài vây xem, không tham dự vào, đều cảm thấy cả người toát ra toàn mồ hôi lạnh.

Hoá ra, Lưu Tương Vân kia hoàn toàn không phải người mạnh nhất.

Hoá ra, thiếu gia của Lưu Tương Vân Kia lại là nhân vật lợi hại như thế này sao?

Có phải là nằm mơ hay không vậy?

Thẩm Tu Lâm cũng không biết những người đứng ngoài kia đang sợ hãi đến mức độ nào, hắn lười để ý tới.

Hắn chỉ thích hưởng thụ lạc thú đâm người của mình thôi.

Cứ như vậy, đâm từng cái từng cái một, đâm cái nào trúng cái ấy, ai cũng không chạy nổi.

Thẩm Tu Lâm chơi trò này tới nghiện.

Tại mạt thế, có thể sống tới bây giờ còn chưa chết, đương nhiên không phải người lương thiện gì.

Những dị năng giả này đi theo người đàn ông dẫn đầu kia cũng chỉ vì muốn được hưởng thụ, được ăn ngon uống say, bọn họ quả thật cũng làm được như vậy.

Khi gặp phải người dễ bắt nạt, bọn họ hoàn toàn không ngại cùng nhau tiến lên chèn ép đối phương.

Thế nhưng, nếu như đối phương không phải là người dễ bị bắt nạt, ngược lại, còn là kẻ khó chơi, những người này sẽ không vĩ đại tới mức có thể cùng nhau đồng cam cộng khổ.

Kết quả chính là, những người này đang tìm cách chạy trốn.

Đặc biệt là những người còn chưa bị Thẩm Tu Lâm đâm phải, bọn họ nhìn thấy kết cục của đồng bạn, ngay lập tức muốn chạy trốn, nói còn chưa nói được một câu.

Thẩm Tu Lâm sẽ thả bọn họ đi sao?

Đương nhiên là không, nếu đã lựa chọn đánh hội đồng hắn, như vậy nhất định phải trả một cái giá thật lớn.

Cho nên, những người này vô cùng hoảng sợ phát hiện, vốn bọn họ còn cho là có thể chạy trốn, thế nhưng kỳ thực lại không thể.

Những người này vừa mới chạy đi, còn chưa kịp vui mừng, trong chớp mắt đã bị kéo về.

Ngay sau đó, một thương đâm vào bả vai của bọn họ.

Thật là đau muốn chết, cả người đều đau tới không chịu nổi.

Đúng vậy, là cả người đều đau, mà không phải chỉ là vai đau thôi.

Rồi bọn họ phát hiện, dị năng của bọn họ thậm chí không thể tự chủ lưu chuyển trong cơ thể.

Người này rốt cuộc là ai, tại sao lại đáng sợ như vậy!

Cả nhóm bọn họ đông người đến thế, vì sao lại không ngăn nổi một người?

Bọn họ cho là có thể thoải mái bắt giữ vị thiếu gia này, có thể kiếm lợi từ đoàn đội hơn trăm người dị năng giả của hắn.

Thế nhưng thực tế thì sao, từ khi bắt đầu gây sự với những người này, bọn họ đã không ngừng hao binh tổn tướng.

Tình hình hiện giờ lại càng là như vậy.

Trong phút chốc, những người này đều hối hận rồi, hội hận vì đã làm tiên phong đi gây gổ trong đợt đầu tiên này…

Tuy rằng đám người này trong lòng đã âm thầm hối hận, thế nhưng Thẩm thiếu cũng không định buông tha cho bọn họ.

Vì vậy, những người này vẫn bị đánh ngã từng người từng người một.

Nhất là người dẫn đầu cấp bậc cao nhất kia, người này là thảm nhất, sau khi bị kéo lại, rồi bị quăng ngã vào một góc, người này không thể bò lên được nữa.

Mấy người đứng ngoài hiện giờ tới vây xem cũng không dám.

Có không ít người trong bọn họ đã bắt đầu lui lại.

Thẩm Tu Lâm ngược lại cũng không có làm khó những người đó.

Chỉ cần giết gà doạ khỉ là được rồi, còn lại những kẻ chưa kịp bỏ đá xuống giếng, hắn có thể đại nhân đại lượng mà miễn cưỡng tha thứ.

Tiếng kêu la liên tục vang lên, đám người ngã trên mặt đất đều làm cùng một động tác.

Bọn họ ôm vai, sợ hãi nhìn Thẩm Tu Lâm, bộ dạng hoảng hốt không thôi.

Bọn họ có thể không sợ sao?

Nhiều người như vậy đều bị đánh, bị quật ngã, đội trưởng của bọn họ thậm chí còn chưa rõ sống chết kia kìa.

“Ngươi, ngươi đừng làm loạn, đội trưởng của chúng ta, đoàn đội của chúng ta ở trong căn cứ rất có địa vị.” Một người miễn cưỡng ngoài mạnh trong yếu kêu lên.

Đáp lại của Thẩm Tu Lâm là lại đâm cho người này một thương nữa.

Sau đó, người này thẳng tắp ngã xuống, ngất xỉu.

“Thật là phí lời, việc của thiếu gia ta chẳng lẽ còn phải đợi các ngươi đến dạy hay sao?”

Trong mắt mọi người lúc này, Thẩm Tu Lâm hoàn toàn trở thành một tuyệt thế ác ma rồi.

Đối với ánh mắt khiếp sợ của những người này, Thẩm Tu Lâm lại thấy rất vui vẻ, hắn nhún vai một cái, vỗ vỗ tay, sau đó thu cây gậy vào trong không gian.

Vật này đúng là rất thuận tay, lần sau nếu lại cần giết gà doạ khỉ thì có thể tiếp tục dùng nó.

Luôn có mấy người không có mắt không có não muốn gây sự, đối với những người như vậy, không nên khách khí, cứ đánh tới khi bọn họ tâm phục khẩu phục là được rồi.

Đương nhiên, thật ra thì hắn cũng không phải thật sự muốn người khác tâm phục khẩu phục, mấy người như vậy, hắn cũng chẳng thích thú gì.

Sau khi thu trường thương vào không gian, tầm mắt của Thẩm Tu Lâm đảo qua đám người nằm trên mặt đất, nở nụ cười “Làm sao vậy, sao cả đám lại nhìn thiếu gia ta như vậy? Bị khí thế của thiếu gia ta thuyết phục rồi sao? Đáng tiếc…”

Thẩm Tu Lâm phóng khoáng cười thêm một cái, trong mắt lại loé lên một tia lãnh khốc ác liệt “Muộn rồi.”

Khi hai chữ này vừa nói ra, tất cả mọi người chỉ cảm thấy lôi điện đánh vào trong đầu của mình.

Lúc này, có người không chịu được, cầu xin tha thứ.

“Vị thiếu gia này, chúng tôi biết sai rồi, tha cho chúng tôi đi.”

“Đúng, tiên sinh, chúng tôi đã được một bài học rồi, tha cho chúng tôi đi.”

“Vị thiếu gia này, nơi này dù sao cũng là thành Song Ưu, thiếu gia tìm chỗ khoan dung mà độ lượng đi, chúng tôi nhất định sẽ nhớ kỹ lòng tốt của thiếu gia.”

“Vị tiên sinh này…”

“Haha.” Không chờ những người này lần lượt từng người một xin tha, Thẩm Tu Lâm đã phá lên cười.

Sắc mặt của mọi người cũng thay đổi, bọn họ chỉ lo lắng Thẩm Tu Lâm này lại lấy ra biện pháp gì đau đớn hơn để dằn vặt bọn họ.

“Vị thiếu gia này, chỉ cần ngài thả chúng tôi đi, không cần biết ngài có nhiều yêu cầu thế nào, chúng tôi cũng có thể cân nhắc đáp ứng.”

“Không phải, chúng tôi nhất định đều đáp ứng.” Một người khác vội vàng kêu lên.

Lời này, cũng không có ai phản đối.

“Ô?” Thẩm Tu Lâm có vẻ rất có hứng thú đối với câu nói này, nhíu mày “Như vậy sao, nếu là như vậy…” Thẩm Tu Lâm liếc một cái, nhìn tới người đàn ông dẫn đầu khi nãy.

Mọi người đột nhiên cảm thấy có chút không ổn.

Quả nhiên, sau đó, Thẩm Tu Lâm nói “Ta thấy người này rất chướng mắt, các ngươi giết hắn cho ta đi.”

Tất cả mọi người yên lặng.

Đội trưởng của bọn họ là dị năng giả cao cấp, rất được phía trên coi trọng.

Nếu như bọn họ giết đội trưởng, chính bọn họ cũng đừng nghĩ sống nữa.

Nhìn những người này im lặng, không có ai hành động, Thẩm Tu Lâm bĩu môi “Sao thế? Không phải nói điều kiện gì cũng có thể đáp ứng sao? Bản thiếu gia chỉ có một điều kiện này. Như vậy đi, ta cũng không cần các ngươi giết chết hắn, được rồi, mỗi người các ngươi chém hắn một đao, không cần quá nông, nhưng có thể giữ lại mạng của hắn. Chỉ cần chém hắn, ngươi có thể đi. Không chém… Haha, các ngươi có thể thử xem chính mình có phải sẽ chảy hết máu mà chết không.”

Trong đám người vẫn có người đang chờ viện quân.

Bọn họ chờ có người lợi hại hơn tới giải quyết Thẩm Tu Lâm, thế nhưng bọn họ cũng phát hiện ra, bọn họ càng ngày càng yếu dần đi.

Dị năng giả nếu chỉ chảy máu bình thường thì sẽ không có vấn đề gì, chỉ cần có thể kịp thời bổ sung năng lượng là được.

Ví dụ như, có thể cầm máu, hoặc hấp thụ tinh hạch gì đó.

Mà bọn họ hiện tại bị ác ma chăm chăm theo sát, tinh hạch cũng không lấy ra được.

Cho nên, tự nhiên là không thể dùng cách này được.

Còn nếu cầm máu, bọn họ ngạc nhiên phát hiện, dù có dùng tới dị năng trong cơ thể, cũng không có cách nào cầm máu cho vết thương trên bả vai.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ chảy khô máu mà chết.

Hơn nữa, điều khiến bọn họ càng hoảng sợ hơn chính là, bọn họ phát hiện, khi máu chảy ra từ bả vai của bọn họ, dị năng cũng giống như trôi đi theo.

Cảm giác như vậy không biết có phải là ảo giác hay không nữa.

Vì vậy, có một người run rẩy đứng lên, sau đó cầm một đoản đao đi đến chỗ người đội trưởng, chém xuống một đao.

Người này run rẩy đứng im tại chỗ.

Thẩm Tu Lâm mỉm cười, tán thưởng nhìn đối phương “Làm rất tốt, ngươi có thể đi.”

Người này lảo đảo đi khỏi.

Sau khi người này đi, Thẩm Tu Lâm cũng không đổi ý…

Có một thì sẽ có hai, vì vậy, những người còn lại cũng bắt đầu hành động.

Người thứ hai đi tới, lại chém một đao lên người của người đội trưởng kia.

Đúng lúc này, người đội trưởng bỗng nhiên quay đầu lại, hung tợn trừng đối phương.

Người này lập tức cứng ngắc, thế nhưng, dưới sự hành hạ của vết thương trên vai, vẫn hung hăng chém một đao ra.

Thẩm Tu Lâm để cho người này đi khỏi.

Sau đó, không biết là ai không chịu được ánh mắt nhìn chằm chằm của người đội trưởng, vì vậy, một đao chém tới mắt đối phương.

Người đội trưởng này hừ một tiếng, mà cũng chỉ có thể hừ lên một tiếng. Thanh quản của bản thân đã bị ngăn lại, không thể nói chuyện, bằng không, đối với những kẻ vừa rồi, chính mình đã sớm chửi ầm lên.

Chính vì người này không có cách nào lên tiếng, những người khác hạ đao càng hung ác hơn.

Nếu đã làm, thì cứ để cho đội trưởng không còn cách nào có thể bò dậy được.

Như vậy, sẽ không sợ bị đội trưởng trả thù nữa.

Vì vậy, từng đao một, mỗi người đều ra tay ác hơn.

Khi tất cả những người kia đều đi hết, người đội trưởng này đã tắt thở rồi.

Thực tế thì, người này nửa đường đã tắt thở, thế nhưng đám người vẫn như cũ tiếp tục vung đao chém.

Thẩm Tu Lâm thả những người kia đi, tầm mắt đảo qua những người vây xem còn chưa rời đi, mỉm cười nói “Từ xưa tới nay, ác giả ác báo, lời này, thực sự là rất có đạo lý.”

Không ít người run lên, ánh mắt họ nhìn Thẩm Tu Lâm không khác gì đang nhìn ác ma…

Đối với việc này, Thẩm Tu Lâm không để tâm.

Mà vẻ mặt của Đông Phương Hiển cùng Thẩm Dật Hiên vẫn như thường, hoàn toàn không cảm thấy Thẩm Tu Lâm vừa làm ra hành động đáng sợ thế nào…

Thẩm Tu Lâm thấy thế lại vô cùng vui vẻ.

Hắn nhếch miệng cười với Đông Phương Hiển, rồi lại quay về phía đứa nhỏ cười tiếp.

Đông Phương Hiển không cười, còn đứa nhỏ lại toét miệng cười rực rỡ đáp lại…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện