Lúc bắt đầu, Thẩm Tu Lâm chưa tìm được cảm giác chính xác.
Thế nhưng, năng lực học tập của hắn rất mạnh, hơn nữa, tinh thần lực của hắn lại có chút tương đồng dung hợp với Đông Phương Hiển.
Vì vậy, không bao lâu, Thẩm Tu Lâm đã nắm được phương pháp.
Đương nhiên, về mặt tốc độ, Thẩm Tu Lâm vẫn chậm hơn Đông Phương Hiển một chút.
Đối với hiểu biết về tinh thần lực, Thẩm Tu Lâm so với một người tu luyện từ nhỏ như Đông Phương Hiển, vẫn luôn kém hơn.
Lúc này, Thẩm Hình vốn đang đứng bên cạnh đứa nhỏ, lại xảy ra một chút thay đổi nho nhỏ.
Đúng vậy, đúng là có thay đổi, ánh mắt của Thẩm Hình bỗng dưng trở nên thâm trầm hơn một chút.
Ánh mắt của Thẩm Hình không còn mơ hồ nữa, mà đã trở nên sâu sắc hơn rất nhiều, nếu như để so sánh tới một mức độ nhất định, chính là giống với người trong quá khứ kia.
Nhưng cũng may là loại ánh mắt này cũng không kéo dài quá lâu.
Rất nhanh, hai mắt của Thẩm Hình quay trở về trong suốt như bình thường.
Sau đó không lâu, Thẩm Hình lại tiếp tục chăm chú quan sát đứa nhỏ, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Cứ như vậy, nơi này trở nên vô cùng yên tĩnh.
Đứa nhỏ giống như được bảo vệ trong vách ngăn kia để hấp thu thực lực.
Mà Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển thì lại đang tiếp tục hoàn thành vấn đề của trận pháp…
Thời gian trôi qua từng chút một, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đã không nhớ rõ mình tiêu phí bao nhiêu thời gian cho trận pháp này.
Bọn họ cũng biết, nếu như không ra ngoài, rất có thể quái vật kia đã chạy ra rồi.
Thế nhưng, dù hai người có nóng ruột tới đâu thì cũng không có cách nào, cho nên, cũng chỉ có thể cứ tiêu tốn thời gian như thế.
Cũng không biết rốt cuộc đã trôi qua bao lâu, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển chỉ cảm thấy thời gian lúc này đều đảo lộn hết cả, cuối cùng, bên phía Thẩm Dật Hiển truyền tới một tiếng “Ầm ầm”.
Sau đó, giống như ở trong sa mạc, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển rõ ràng cảm thấy đất dưới chân lún dần xuống.
Thế nhưng, cảm giác này lại chỉ là ảo giác mà thôi, bởi vì nơi bọn họ đứng vẫn là ở dưới đất.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển quan sát đất dưới chân, sau đó tinh thần lực bao quanh hai chân, như vậy sẽ bảo đảm không bị ngã.
Cảm giác như cả lòng đất đều đảo lộn truyền đến, ngay sau đó, Thẩm Dật Hiên thét lên một tiếng, oành một chưởng đánh nát vách ngăn bao quanh.
Sau đó, Thẩm Dật Hiên xuất hiện trước mặt Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển.
Một sợi tơ màu bạc quấn quanh cánh tay của Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm, mặt khác, Thẩm Dật Hiên đi qua nắm lấy cánh tay Thẩm Hình, mọi người cùng nhau trồi lên trên.
Bọn họ mượn lực hướng về phía trước.
Vì vậy, không lâu sau, bọn họ đã lên tới trên mặt đất.
Sau khi tới trên mặt đất, bọn họ cảm giác được bên dưới có lở đất, nhưng trên mặt đất vẫn không có hiện tượng nào.
Lúc này, cảm giác bị đè nén khi trước không những không biến mất, mà còn mạnh hơn rất nhiều.
Thế nhưng, khí tức mãnh liệt như vậy cũng không phải truyền từ bên dưới lòng đất, mà là… tới từ nội thành.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển liếc nhìn nhau, đều hiểu được đã có chuyện không hay xảy ra, vì vậy, hai người vội vàng chạy về hướng nội thành.
Hiện tại bọn họ cùng Lâm Tôn đã đứng chung một con thuyền, một bên gặp nguy, bên kia ắt không thể yên lành.
Hai người tăng hết tốc lực gấp rút lên đường.
Không bao lâu, hai người về tới nội thành, chỉ thấy khoảng không ở nội thành lúc này đã dày đặc mây đen.
Phía bên dưới mọi người đều đang bàng hoàng, thế nhưng, lại không có chút hỗn loạn nào.
Nhìn số lượng người rất khổng lồ bên kia, thế nhưng, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển vẫn nhạy cảm phát hiện được… giống như thiếu đi cái gì đó.
Hai người nhìn nhau, sau đó quay trở lại nhà.
Đám người Lưu Tương Vân đều đang ở bên ngoài, chăm chú nhìn lên bầu trời.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiện xuất hiện khiến cho hai mắt của đám người đều sáng lên.
“Thẩm thiếu, Đông Phương tiên sinh, hai người đã trở lại.”
Những ngày gần đây, mấy người có cấp bậc cao nhất đều đi khỏi, đi tìm thì không tìm được, liên lạc cũng không xong, Lưu Tương Vân đã sắp điên mất rồi.
Nếu như Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển không về, Lưu Tương Vân cũng không biết nên làm thế nào bây giờ.
Lâm Tôn không biết đã tới qua bao nhiêu lần, thậm chí còn nghi ngờ Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển tìm được phương pháp nào đó, rồi len lén dẫn người đi.
Nếu như không phải mấy người Lưu Tương Vân rất hiểu cách làm người của Thẩm Tu Lâm, chỉ sợ cũng đã nghĩ như thế.
Thành phố này trở nên vô cùng quỷ dị, mọi người đều biết được sự tồn tại của quái vật.
Mấy người Lưu Tương Vân hiểu tính tình của Thẩm Tu Lâm, vậy nên khi Lâm Tôn nghi ngờ hai người, bọn họ suýt chút nữa đã ra tay với đối phương.
Chỉ tiếc là, cả đoàn xe gộp lại cũng không phải đối thủ của người ta.
Tuyết Lang lúc đó có cấp bậc mạnh nhất trong tất cả bọn họ, thế nhưng, Tuyết Lang cũng không phải đối thủ của Lâm Tôn.
Hiện tại, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển trở về, Lưu Tương Vân thực sự phải thở phào một cái.
“Tình huống hiện giờ thế nào rồi, thêm nữa, hôm nay là ngày mấy…”
Lưu Tương Vân vội vàng cùng Thẩm Tu Lâm đi vào nhà, vừa đi vừa nói rõ những chuyện đã phát sinh trong mấy ngày qua.
Bản thân Thẩm Tu Lâm cũng không nghĩ tới, hắn và Đông Phương Hiển chỉ cảm giác thời gian trôi qua có một chút, thế nhưng thực tế lại đã qua mấy ngày.
Kỳ hạn mười ngày mà Lâm Tôn nói khi trước chỉ còn lại hai ngày mà thôi.
Hiện tại, điều duy nhất mà Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm cảm thấy may mắn chính là, trước khi hai người rời đi đã truyền đạt trận pháp cho những dị năng kia.
Trong mấy ngày hai người rời đi, những dị năng giả kia vẫn luôn tập luyện, không hề lơi lỏng. Hiện tại chỉ còn chờ Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển trở về nghiệm thu thành quả.
Đồng thời, trong mấy ngày này đã xảy ra một ít chuyện lớn. Sau khi Lâm Tôn dùng phương pháp tiên đoán để lan truyền tin tức về quái vật, cả thành phố này bắt đầu dần dần hỗn loạn.
Sau đó, có một ít người muốn đi, thế nhưng, những người này lại phát hiện bọn họ không thể ra khỏi thành Song Ưu.
Người trong thành phố lập tức hoảng sợ.
Những người muốn đi khỏi thành Song Ưu liên tục tìm cách đi ra, nhưng luôn bị chặn lại, bị ngăn cản, rồi sau đó vô cớ nổi điên.
Đúng thực là vô cớ nổi điên.
Khi bọn họ muốn đi ra ngoài đã biến thành tình trạng này, sau đó, đội ngũ dị năng giả thủ hạ của Lâm Tôn xuất hiện, giết sạch toàn bộ những người này, hơn nữa còn lấy đi tất cả tinh hạch của bọn họ.
Lòng người lúc này càng bàng hoàng hơn.
Thế nhưng, vẫn luôn có những người muốn ra khỏi thành, người của Lâm Tôn mỗi ngày đều sẽ giết rất nhiều người.
Tình trạng như vậy tiếp diễn mãi cho đến hai ngày trước. Ngày hôm đó, bốn phía thành Song Ưu giống như bị bao phủ trong một tấm màn đen.
Tấm màn đen này ngăn trở không cho người khác ra khỏi, chỉ có thể cho người ta tiến vào. Những người ở bên ngoài lúc này đều phải tiến vào nội thành, hoặc là nói, bị xua đuổi vào nội thành. Bạn đang �
Dù bọn họ không muốn đi vào, cũng bị một sức mạnh vô hình điều khiển bọn họ đi về hướng nội thành.
Cuối cùng, áp lực từ tấm màn đen kia đều tập trung vào trong nội thành.
Hơn nữa, loại áp lực này càng ngày càng ngột ngạt, tất cả mọi người đều cảm thấy được.
Hiện giờ, cũng không có người muốn trốn ra ngoài nữa, bởi vì bọn họ đều hiểu được đã không có cách nào chạy ra được nữa. Thậm chí, dị năng lưu chuyển trong cơ thể bọn họ cũng không còn thông thuận như trước nữa.
Hai ngày qua, hết thảy mọi người đều an phận.
Những người không an phận đều chết hết rồi, chết vì sự điên cuồng của chính mình và dưới tay những dị năng giả thủ hạ của Lâm Tôn.
Mà bên phía đoàn xe, trước kia bởi vì Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển không rõ tin tức, còn có người ngầm làm khó dễ bọn họ, thế nhưng hiện tại, tính mạng của chính mình đều chịu uy hiếp, cũng không có ai tới làm phiền bọn họ nữa.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nghe Lưu Tương Vân báo cáo chi tiết những việc xảy ra trong mấy ngày nay, sau đó, Thẩm Tu Lâm gật đầu, còn chưa kịp nói thì Lâm Tôn đã tới.
Thẩm Tu Lâm chỉ đành bảo Lưu Tương Vân ra ngoài trước.
Sau khi Lưu Tương Vân rời khỏi, Lâm Tôn cười như không cười nhìn Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển “Tôi còn tưởng rằng hai người tìm được cách ra khỏi thành, bỏ một đám thủ hạ lại đây.”
Người này nói quá thẳng, cũng coi như ít đi mấy phần dối trá, khiến người nghe cũng thoải mái.
Thẩm Tu Lâm cười “Anh suy nghĩ quá nhiều rồi, chúng tôi chỉ ra khỏi nội thành một chút… Xem như là gặp được một kỳ ngộ, mấy ngày qua không kịp trở về thôi.”
“Kỳ ngộ?” Lâm Tôn nhíu mày “Hai người chắc chứ? Trong thành Song Ưu?”
Ở thành Song Ưu này, không có nơi nào mà Lâm Tôn chưa thăm dò qua, những thứ thực sự có giá trị, bao gồm một ít năng lượng thể, đều đã được dọn sạch.
Còn dư lại, chỉ là những thứ Lâm Tôn không nhìn được vào mắt.
Nếu là những thứ còn dư lại kia, trong mắt Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển, cũng không đến mức có thể gọi là kỳ ngộ mới đúng? Lâm Tôn có chút kỳ quái nhìn hai người.
Thẩm Tu Lâm không giải thích thêm cái gì, đúng lúc này, Thẩm Dật Hiên và Thẩm Hình từ bên ngoài đi vào.
Ánh mắt Lâm Tôn dừng tại trên người Thẩm Dật Hiên “Thằng bé…”
Thẩm Tu Lâm cười nhạt “May mắn đã hấp thu không ít năng lượng, đứa nhỏ này tinh thần lực rất đặc thù, nên mới biến thành như vậy.”
Lâm Tôn âm thầm hít vào một hơi, ánh mắt di chuyển trên người Thẩm Dật Hiên.
Mấy giây sau, Lâm Tôn cười “Như vậy xem ra, phía chúng ta cũng coi như có không ít may mắn, hi vọng có thể đối phó với quái vật kia.”
Đông Phương Hiển lúc này rốt cuộc cũng lạnh lùng mở miệng “Đúng là có thu hoạch. Đại trận đã có trận hình. Tinh hạch thì sao? Chuẩn bị xong chưa?”
“Chuẩn bị xong rồi.” Lâm Tôn lập tức nói “Tôi đã thu lại 80% tinh hạch của toàn thành.”
Đông Phương Hiển gật đầu, nghiêm túc nói “Có lẽ còn chưa đủ. Nếu tinh hạch không đủ, Lâm Tôn, năng lượng thể của ngươi cũng phải lấy ra.”
Lâm Tôn cắn răng, gật đầu “Đương nhiên.”
Nếu như mạng cũng mất, còn cần năng lượng thể làm cái gì.
Sau đó, Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm thương lượng kế hoạch với Lâm Tôn một lần, rồi Lâm Tôn rời khỏi.
Khi Lâm Tôn đi ra ngoài, anh ta bay thẳng tới giữa không trung, dùng tinh thần lực trải khắp toàn thành, nói “Ta biết trong lòng mọi người đều rất sợ hãi, thế nhưng hiện tại đã có cách giải quyết. Lúc trước lấy đi nhiều tinh hạch như vậy là để bố trí trận pháp.”
Giọng nói chất phác mạnh mẽ, tiếng của Lâm Tôn vang lên bên tai mỗi người.
Chỉ là, loại âm thanh chất phác kia lại có chút không phù hợp với vẻ bề ngoài xinh đẹp yêu mị quá mức của Lâm Tôn.
“Số tinh hạch kia dùng để bố trí trận pháp. Đông Phương tiên sinh rất thông hiểu trận pháp, vậy nên, sau này đều phải nghe theo mệnh lệnh của Đông Phương tiên sinh. Ta Lâm Tôn nói rõ với mọi người, mất lòng trước được lòng sau, những người đang lo sợ về cái chết trước mắt, ta nhất định sẽ che chở mọi người. Thế nhưng, nếu như có kẻ nào dám ngăn cản, những người đã chết mấy ngày qua, chính là kết cục của những kẻ đó. Đã hiểu chưa?”
Đã hiểu chưa?
Những chữ cuối cùng vang vọng trong đầu mỗi người, vẻ mặt của tất cả mọi người đều nghiêm túc “Vâng!”
Sau đó, Lâm Tôn để cho mọi người tập trung lại.
Mỗi người cách nhau chỉ một chút không gian, thế nhưng cũng chỉ đủ để ngồi xuống, không thể nằm.
Tất cả mọi người tập trung lại một chỗ, vì là số lượng người dân của cả một thành phố, nên nhìn lít nha lít nhít.
Một số ít nhà lầu ở giữa cũng bị thổ hệ dị năng giả phá sập. Cả một nơi lớn như vậy, tất cả đều là người.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cùng nhau xuất hiện ở phía trên căn cứ, bố trí trận pháp.
Sau đó, từng chồng từng chồng tinh hạch bị đặt vào các phương vị khác nhau, cứ như vậy dùng mất hai giờ đồng hồ.
Sau hai giờ, trận pháp cỡ lớn mới coi như bố trí thành công.
Thế nhưng, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cũng không dừng lại, đây chỉ là trận pháp của kế hoạch trước đó, còn lúc này, hai người đã có được thứ rất tốt để tăng cường phòng ngự.
Vì vậy, hai người nhìn nhau, rồi cùng lấy loại vật chất thu được lúc trước ra tăng thêm vào trên trận pháp.
Thế nhưng, bởi vì diện tích trận pháp quá lớn, cũng chỉ có thể thêm vào ở một số điểm mấu chốt.
Dù là như vậy, lực phòng ngự của trận pháp cũng được tăng lên vài cấp độ.
Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm nhìn nhau, rất hài lòng về điều này.
Bố trí xong trận pháp, trên mặt của hai người cũng đều là mồ hôi…
Từ giữa không trung nhảy xuống, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển tìm Lâm Tôn tới, để cho anh ta sắp xếp 200 người ở trong trận pháp, thay phiên đổi tinh hạch và duy trì vận hành trận pháp để công kích.
Khi trận pháp tiến hành công kích, để Ngô Tranh ở vị trí “điểm trung chuyển”, là có thể liên tục duy trì năng lượng chuyển dời tới bên ngoài để công kích.
Như vậy, Ngô Tranh thực sự có đất dụng võ.
Phải biết, nếu như không có Ngô Tranh, như vậy, những người trong trận pháp kia đều chỉ có thể đứng nhìn, không có cách nào hỗ trợ được.
Hiện tại, có Ngô Tranh, những người kia có thể từng nhóm một thay phiên nhau hỗ trợ.
Có lẽ, đến cuối cùng, khả năng sẽ là Ngô Tranh ra sức nhiều nhất. Bởi vì mấy người Thẩm Tu Lâm cũng sẽ có lúc tiêu hao hết sạch tinh thần lực, thế nhưng Ngô Tranh có nhiều người như vậy duy trì, sẽ chống đỡ được lâu hơn.
Điều đáng tiếc duy nhất là, tinh thần lực không nhiều. Những người trong trận pháp có thể truyền tinh thần lực đi rất ít, chỉ có thể dùng dị năng.
Nếu là dị năng, Ngô Tranh phải thêm một bước chuyển hoá dị năng thành tinh thần lực, như vậy mới có thể phát huy được tác dụng…
Dù làm thế sẽ phiền toái một chút, thế nhưng may mắn là bước chuyển hoá này cũng không cần tiêu hao quá nhiều tinh thần lực, nếu không thì đây cũng là một rắc rối lớn.
Hiện tại Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển còn chưa tới gặp Ngô Tranh, vì vậy, sau khi giao cho Lâm Tôn những công việc chuẩn bị cần thiết còn lại, hai người đi tìm Ngô Tranh.
Những ngày gần đây, Ngô Tranh ngoại trừ việc cùng những dị năng giả kia học trận pháp, ghi nhớ vị trí của bọn họ, thì thời gian còn lại đều dùng để tập trung tu luyện.
Thế nhưng, năng lực học tập của hắn rất mạnh, hơn nữa, tinh thần lực của hắn lại có chút tương đồng dung hợp với Đông Phương Hiển.
Vì vậy, không bao lâu, Thẩm Tu Lâm đã nắm được phương pháp.
Đương nhiên, về mặt tốc độ, Thẩm Tu Lâm vẫn chậm hơn Đông Phương Hiển một chút.
Đối với hiểu biết về tinh thần lực, Thẩm Tu Lâm so với một người tu luyện từ nhỏ như Đông Phương Hiển, vẫn luôn kém hơn.
Lúc này, Thẩm Hình vốn đang đứng bên cạnh đứa nhỏ, lại xảy ra một chút thay đổi nho nhỏ.
Đúng vậy, đúng là có thay đổi, ánh mắt của Thẩm Hình bỗng dưng trở nên thâm trầm hơn một chút.
Ánh mắt của Thẩm Hình không còn mơ hồ nữa, mà đã trở nên sâu sắc hơn rất nhiều, nếu như để so sánh tới một mức độ nhất định, chính là giống với người trong quá khứ kia.
Nhưng cũng may là loại ánh mắt này cũng không kéo dài quá lâu.
Rất nhanh, hai mắt của Thẩm Hình quay trở về trong suốt như bình thường.
Sau đó không lâu, Thẩm Hình lại tiếp tục chăm chú quan sát đứa nhỏ, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Cứ như vậy, nơi này trở nên vô cùng yên tĩnh.
Đứa nhỏ giống như được bảo vệ trong vách ngăn kia để hấp thu thực lực.
Mà Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển thì lại đang tiếp tục hoàn thành vấn đề của trận pháp…
Thời gian trôi qua từng chút một, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đã không nhớ rõ mình tiêu phí bao nhiêu thời gian cho trận pháp này.
Bọn họ cũng biết, nếu như không ra ngoài, rất có thể quái vật kia đã chạy ra rồi.
Thế nhưng, dù hai người có nóng ruột tới đâu thì cũng không có cách nào, cho nên, cũng chỉ có thể cứ tiêu tốn thời gian như thế.
Cũng không biết rốt cuộc đã trôi qua bao lâu, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển chỉ cảm thấy thời gian lúc này đều đảo lộn hết cả, cuối cùng, bên phía Thẩm Dật Hiển truyền tới một tiếng “Ầm ầm”.
Sau đó, giống như ở trong sa mạc, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển rõ ràng cảm thấy đất dưới chân lún dần xuống.
Thế nhưng, cảm giác này lại chỉ là ảo giác mà thôi, bởi vì nơi bọn họ đứng vẫn là ở dưới đất.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển quan sát đất dưới chân, sau đó tinh thần lực bao quanh hai chân, như vậy sẽ bảo đảm không bị ngã.
Cảm giác như cả lòng đất đều đảo lộn truyền đến, ngay sau đó, Thẩm Dật Hiên thét lên một tiếng, oành một chưởng đánh nát vách ngăn bao quanh.
Sau đó, Thẩm Dật Hiên xuất hiện trước mặt Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển.
Một sợi tơ màu bạc quấn quanh cánh tay của Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm, mặt khác, Thẩm Dật Hiên đi qua nắm lấy cánh tay Thẩm Hình, mọi người cùng nhau trồi lên trên.
Bọn họ mượn lực hướng về phía trước.
Vì vậy, không lâu sau, bọn họ đã lên tới trên mặt đất.
Sau khi tới trên mặt đất, bọn họ cảm giác được bên dưới có lở đất, nhưng trên mặt đất vẫn không có hiện tượng nào.
Lúc này, cảm giác bị đè nén khi trước không những không biến mất, mà còn mạnh hơn rất nhiều.
Thế nhưng, khí tức mãnh liệt như vậy cũng không phải truyền từ bên dưới lòng đất, mà là… tới từ nội thành.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển liếc nhìn nhau, đều hiểu được đã có chuyện không hay xảy ra, vì vậy, hai người vội vàng chạy về hướng nội thành.
Hiện tại bọn họ cùng Lâm Tôn đã đứng chung một con thuyền, một bên gặp nguy, bên kia ắt không thể yên lành.
Hai người tăng hết tốc lực gấp rút lên đường.
Không bao lâu, hai người về tới nội thành, chỉ thấy khoảng không ở nội thành lúc này đã dày đặc mây đen.
Phía bên dưới mọi người đều đang bàng hoàng, thế nhưng, lại không có chút hỗn loạn nào.
Nhìn số lượng người rất khổng lồ bên kia, thế nhưng, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển vẫn nhạy cảm phát hiện được… giống như thiếu đi cái gì đó.
Hai người nhìn nhau, sau đó quay trở lại nhà.
Đám người Lưu Tương Vân đều đang ở bên ngoài, chăm chú nhìn lên bầu trời.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiện xuất hiện khiến cho hai mắt của đám người đều sáng lên.
“Thẩm thiếu, Đông Phương tiên sinh, hai người đã trở lại.”
Những ngày gần đây, mấy người có cấp bậc cao nhất đều đi khỏi, đi tìm thì không tìm được, liên lạc cũng không xong, Lưu Tương Vân đã sắp điên mất rồi.
Nếu như Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển không về, Lưu Tương Vân cũng không biết nên làm thế nào bây giờ.
Lâm Tôn không biết đã tới qua bao nhiêu lần, thậm chí còn nghi ngờ Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển tìm được phương pháp nào đó, rồi len lén dẫn người đi.
Nếu như không phải mấy người Lưu Tương Vân rất hiểu cách làm người của Thẩm Tu Lâm, chỉ sợ cũng đã nghĩ như thế.
Thành phố này trở nên vô cùng quỷ dị, mọi người đều biết được sự tồn tại của quái vật.
Mấy người Lưu Tương Vân hiểu tính tình của Thẩm Tu Lâm, vậy nên khi Lâm Tôn nghi ngờ hai người, bọn họ suýt chút nữa đã ra tay với đối phương.
Chỉ tiếc là, cả đoàn xe gộp lại cũng không phải đối thủ của người ta.
Tuyết Lang lúc đó có cấp bậc mạnh nhất trong tất cả bọn họ, thế nhưng, Tuyết Lang cũng không phải đối thủ của Lâm Tôn.
Hiện tại, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển trở về, Lưu Tương Vân thực sự phải thở phào một cái.
“Tình huống hiện giờ thế nào rồi, thêm nữa, hôm nay là ngày mấy…”
Lưu Tương Vân vội vàng cùng Thẩm Tu Lâm đi vào nhà, vừa đi vừa nói rõ những chuyện đã phát sinh trong mấy ngày qua.
Bản thân Thẩm Tu Lâm cũng không nghĩ tới, hắn và Đông Phương Hiển chỉ cảm giác thời gian trôi qua có một chút, thế nhưng thực tế lại đã qua mấy ngày.
Kỳ hạn mười ngày mà Lâm Tôn nói khi trước chỉ còn lại hai ngày mà thôi.
Hiện tại, điều duy nhất mà Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm cảm thấy may mắn chính là, trước khi hai người rời đi đã truyền đạt trận pháp cho những dị năng kia.
Trong mấy ngày hai người rời đi, những dị năng giả kia vẫn luôn tập luyện, không hề lơi lỏng. Hiện tại chỉ còn chờ Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển trở về nghiệm thu thành quả.
Đồng thời, trong mấy ngày này đã xảy ra một ít chuyện lớn. Sau khi Lâm Tôn dùng phương pháp tiên đoán để lan truyền tin tức về quái vật, cả thành phố này bắt đầu dần dần hỗn loạn.
Sau đó, có một ít người muốn đi, thế nhưng, những người này lại phát hiện bọn họ không thể ra khỏi thành Song Ưu.
Người trong thành phố lập tức hoảng sợ.
Những người muốn đi khỏi thành Song Ưu liên tục tìm cách đi ra, nhưng luôn bị chặn lại, bị ngăn cản, rồi sau đó vô cớ nổi điên.
Đúng thực là vô cớ nổi điên.
Khi bọn họ muốn đi ra ngoài đã biến thành tình trạng này, sau đó, đội ngũ dị năng giả thủ hạ của Lâm Tôn xuất hiện, giết sạch toàn bộ những người này, hơn nữa còn lấy đi tất cả tinh hạch của bọn họ.
Lòng người lúc này càng bàng hoàng hơn.
Thế nhưng, vẫn luôn có những người muốn ra khỏi thành, người của Lâm Tôn mỗi ngày đều sẽ giết rất nhiều người.
Tình trạng như vậy tiếp diễn mãi cho đến hai ngày trước. Ngày hôm đó, bốn phía thành Song Ưu giống như bị bao phủ trong một tấm màn đen.
Tấm màn đen này ngăn trở không cho người khác ra khỏi, chỉ có thể cho người ta tiến vào. Những người ở bên ngoài lúc này đều phải tiến vào nội thành, hoặc là nói, bị xua đuổi vào nội thành. Bạn đang �
Dù bọn họ không muốn đi vào, cũng bị một sức mạnh vô hình điều khiển bọn họ đi về hướng nội thành.
Cuối cùng, áp lực từ tấm màn đen kia đều tập trung vào trong nội thành.
Hơn nữa, loại áp lực này càng ngày càng ngột ngạt, tất cả mọi người đều cảm thấy được.
Hiện giờ, cũng không có người muốn trốn ra ngoài nữa, bởi vì bọn họ đều hiểu được đã không có cách nào chạy ra được nữa. Thậm chí, dị năng lưu chuyển trong cơ thể bọn họ cũng không còn thông thuận như trước nữa.
Hai ngày qua, hết thảy mọi người đều an phận.
Những người không an phận đều chết hết rồi, chết vì sự điên cuồng của chính mình và dưới tay những dị năng giả thủ hạ của Lâm Tôn.
Mà bên phía đoàn xe, trước kia bởi vì Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển không rõ tin tức, còn có người ngầm làm khó dễ bọn họ, thế nhưng hiện tại, tính mạng của chính mình đều chịu uy hiếp, cũng không có ai tới làm phiền bọn họ nữa.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nghe Lưu Tương Vân báo cáo chi tiết những việc xảy ra trong mấy ngày nay, sau đó, Thẩm Tu Lâm gật đầu, còn chưa kịp nói thì Lâm Tôn đã tới.
Thẩm Tu Lâm chỉ đành bảo Lưu Tương Vân ra ngoài trước.
Sau khi Lưu Tương Vân rời khỏi, Lâm Tôn cười như không cười nhìn Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển “Tôi còn tưởng rằng hai người tìm được cách ra khỏi thành, bỏ một đám thủ hạ lại đây.”
Người này nói quá thẳng, cũng coi như ít đi mấy phần dối trá, khiến người nghe cũng thoải mái.
Thẩm Tu Lâm cười “Anh suy nghĩ quá nhiều rồi, chúng tôi chỉ ra khỏi nội thành một chút… Xem như là gặp được một kỳ ngộ, mấy ngày qua không kịp trở về thôi.”
“Kỳ ngộ?” Lâm Tôn nhíu mày “Hai người chắc chứ? Trong thành Song Ưu?”
Ở thành Song Ưu này, không có nơi nào mà Lâm Tôn chưa thăm dò qua, những thứ thực sự có giá trị, bao gồm một ít năng lượng thể, đều đã được dọn sạch.
Còn dư lại, chỉ là những thứ Lâm Tôn không nhìn được vào mắt.
Nếu là những thứ còn dư lại kia, trong mắt Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển, cũng không đến mức có thể gọi là kỳ ngộ mới đúng? Lâm Tôn có chút kỳ quái nhìn hai người.
Thẩm Tu Lâm không giải thích thêm cái gì, đúng lúc này, Thẩm Dật Hiên và Thẩm Hình từ bên ngoài đi vào.
Ánh mắt Lâm Tôn dừng tại trên người Thẩm Dật Hiên “Thằng bé…”
Thẩm Tu Lâm cười nhạt “May mắn đã hấp thu không ít năng lượng, đứa nhỏ này tinh thần lực rất đặc thù, nên mới biến thành như vậy.”
Lâm Tôn âm thầm hít vào một hơi, ánh mắt di chuyển trên người Thẩm Dật Hiên.
Mấy giây sau, Lâm Tôn cười “Như vậy xem ra, phía chúng ta cũng coi như có không ít may mắn, hi vọng có thể đối phó với quái vật kia.”
Đông Phương Hiển lúc này rốt cuộc cũng lạnh lùng mở miệng “Đúng là có thu hoạch. Đại trận đã có trận hình. Tinh hạch thì sao? Chuẩn bị xong chưa?”
“Chuẩn bị xong rồi.” Lâm Tôn lập tức nói “Tôi đã thu lại 80% tinh hạch của toàn thành.”
Đông Phương Hiển gật đầu, nghiêm túc nói “Có lẽ còn chưa đủ. Nếu tinh hạch không đủ, Lâm Tôn, năng lượng thể của ngươi cũng phải lấy ra.”
Lâm Tôn cắn răng, gật đầu “Đương nhiên.”
Nếu như mạng cũng mất, còn cần năng lượng thể làm cái gì.
Sau đó, Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm thương lượng kế hoạch với Lâm Tôn một lần, rồi Lâm Tôn rời khỏi.
Khi Lâm Tôn đi ra ngoài, anh ta bay thẳng tới giữa không trung, dùng tinh thần lực trải khắp toàn thành, nói “Ta biết trong lòng mọi người đều rất sợ hãi, thế nhưng hiện tại đã có cách giải quyết. Lúc trước lấy đi nhiều tinh hạch như vậy là để bố trí trận pháp.”
Giọng nói chất phác mạnh mẽ, tiếng của Lâm Tôn vang lên bên tai mỗi người.
Chỉ là, loại âm thanh chất phác kia lại có chút không phù hợp với vẻ bề ngoài xinh đẹp yêu mị quá mức của Lâm Tôn.
“Số tinh hạch kia dùng để bố trí trận pháp. Đông Phương tiên sinh rất thông hiểu trận pháp, vậy nên, sau này đều phải nghe theo mệnh lệnh của Đông Phương tiên sinh. Ta Lâm Tôn nói rõ với mọi người, mất lòng trước được lòng sau, những người đang lo sợ về cái chết trước mắt, ta nhất định sẽ che chở mọi người. Thế nhưng, nếu như có kẻ nào dám ngăn cản, những người đã chết mấy ngày qua, chính là kết cục của những kẻ đó. Đã hiểu chưa?”
Đã hiểu chưa?
Những chữ cuối cùng vang vọng trong đầu mỗi người, vẻ mặt của tất cả mọi người đều nghiêm túc “Vâng!”
Sau đó, Lâm Tôn để cho mọi người tập trung lại.
Mỗi người cách nhau chỉ một chút không gian, thế nhưng cũng chỉ đủ để ngồi xuống, không thể nằm.
Tất cả mọi người tập trung lại một chỗ, vì là số lượng người dân của cả một thành phố, nên nhìn lít nha lít nhít.
Một số ít nhà lầu ở giữa cũng bị thổ hệ dị năng giả phá sập. Cả một nơi lớn như vậy, tất cả đều là người.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cùng nhau xuất hiện ở phía trên căn cứ, bố trí trận pháp.
Sau đó, từng chồng từng chồng tinh hạch bị đặt vào các phương vị khác nhau, cứ như vậy dùng mất hai giờ đồng hồ.
Sau hai giờ, trận pháp cỡ lớn mới coi như bố trí thành công.
Thế nhưng, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cũng không dừng lại, đây chỉ là trận pháp của kế hoạch trước đó, còn lúc này, hai người đã có được thứ rất tốt để tăng cường phòng ngự.
Vì vậy, hai người nhìn nhau, rồi cùng lấy loại vật chất thu được lúc trước ra tăng thêm vào trên trận pháp.
Thế nhưng, bởi vì diện tích trận pháp quá lớn, cũng chỉ có thể thêm vào ở một số điểm mấu chốt.
Dù là như vậy, lực phòng ngự của trận pháp cũng được tăng lên vài cấp độ.
Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm nhìn nhau, rất hài lòng về điều này.
Bố trí xong trận pháp, trên mặt của hai người cũng đều là mồ hôi…
Từ giữa không trung nhảy xuống, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển tìm Lâm Tôn tới, để cho anh ta sắp xếp 200 người ở trong trận pháp, thay phiên đổi tinh hạch và duy trì vận hành trận pháp để công kích.
Khi trận pháp tiến hành công kích, để Ngô Tranh ở vị trí “điểm trung chuyển”, là có thể liên tục duy trì năng lượng chuyển dời tới bên ngoài để công kích.
Như vậy, Ngô Tranh thực sự có đất dụng võ.
Phải biết, nếu như không có Ngô Tranh, như vậy, những người trong trận pháp kia đều chỉ có thể đứng nhìn, không có cách nào hỗ trợ được.
Hiện tại, có Ngô Tranh, những người kia có thể từng nhóm một thay phiên nhau hỗ trợ.
Có lẽ, đến cuối cùng, khả năng sẽ là Ngô Tranh ra sức nhiều nhất. Bởi vì mấy người Thẩm Tu Lâm cũng sẽ có lúc tiêu hao hết sạch tinh thần lực, thế nhưng Ngô Tranh có nhiều người như vậy duy trì, sẽ chống đỡ được lâu hơn.
Điều đáng tiếc duy nhất là, tinh thần lực không nhiều. Những người trong trận pháp có thể truyền tinh thần lực đi rất ít, chỉ có thể dùng dị năng.
Nếu là dị năng, Ngô Tranh phải thêm một bước chuyển hoá dị năng thành tinh thần lực, như vậy mới có thể phát huy được tác dụng…
Dù làm thế sẽ phiền toái một chút, thế nhưng may mắn là bước chuyển hoá này cũng không cần tiêu hao quá nhiều tinh thần lực, nếu không thì đây cũng là một rắc rối lớn.
Hiện tại Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển còn chưa tới gặp Ngô Tranh, vì vậy, sau khi giao cho Lâm Tôn những công việc chuẩn bị cần thiết còn lại, hai người đi tìm Ngô Tranh.
Những ngày gần đây, Ngô Tranh ngoại trừ việc cùng những dị năng giả kia học trận pháp, ghi nhớ vị trí của bọn họ, thì thời gian còn lại đều dùng để tập trung tu luyện.
Danh sách chương