Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đi theo ra ngoài.

Sau khi tới bên ngoài, mấy đứa nhỏ đóng cửa căn nhà lại, đi về phía một căn nhà khác.

Thôn này còn có rất nhiều nhà.

Mấy đứa nhỏ đi tới căn nhà kia. Tất cả trẻ nhỏ trong thôn này đều tập trung ở đây.

Thẩm Tu Lâm phát hiện số lượng đám trẻ lúc này so với khi trước hai người nhìn thấy còn nhiều hơn một chút.

Trong nhà này, có chừng hơn năm mươi đứa nhỏ.

Chỉ là, tuổi cũng không lớn bao nhiêu.

Bé ít tuổi nhất, khoảng chừng chỉ có hai tuổi.

Hơn nữa, sắc mặt rất nhiều đứa nhỏ đều vô cùng tệ, một phần còn đang nằm trên một cái giường vô cùng lớn.

Cái giường này chỉ là do đệm ghép lại, được đặt nằm chổng chơ trên mặt đất.

Chỉ riêng cái giường này thôi đã chiếm tới chín phần mười cái nhà, những chỗ còn lại cũng chỉ đủ để di chuyển quanh nhà mà thôi.

Hiển nhiên, nơi này là chỗ những đứa nhỏ này nghỉ ngơi.

Thế nhưng lý do tại sao nhiều đứa nhỏ như vậy phải ngủ chung ở một căn nhà thì lại không thể biết được.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển quan sát những đứa nhỏ này, sau đó, người dị năng giả què chân khi nãy đi tới.

“Chú què.” Mấy đứa nhỏ chạy tới, ôm lấy một bên chân đối phương.

“Chú què, con quái vật kia ăn mất ba mẹ Tiểu Lục rồi.”

“Chú què, chúng ta liều mạng với nó đi.”

“Chú què, chúng ta phải làm thế nào bây giờ.”

“Chú què…”

Người kia mím chặt môi, ánh mắt vô cùng tối tăm, hít sâu một hơi, rồi nói “Đừng làm liều. Các con đều không phải là đối thủ của nó, liều mạng cũng vô dụng.”

“Thế nhưng chú què, bọn con phải làm sao bây giờ, tất cả bọn con đều rất nỗ lực tu luyện, vẫn không lợi hại bằng nó.”

“Phải đó, chú què, chúng con thật sự có thể đánh bại nó sao?”

Không khí trong phòng nhất thời ảm đạm hơn rất nhiều.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển liếc nhìn nhau, tiếp tục quan sát.

Ước chừng nửa giờ sau, dị năng giả kia, hoặc là gọi giống mấy đứa nhỏ – chú què, mới ổn định được mấy đứa nhỏ, rồi tự bản thân đi trở về căn nhà sát vách.

Vì vậy, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đi theo.

Đám trẻ tất nhiên vẫn nghe theo chú què, như vậy, chỉ cần chú què quyết định, tất cả những việc khác đều dễ dàng giải quyết.

Vì vậy, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đi theo đối phương, bày một trận pháp ngăn cách ở xung quanh, sau đó hiện thân.

Trong phòng này mặc dù không có đèn, thế nhưng năng lực của dị năng giả đương nhiên đều hơn người thường rất nhiều.

Cho nên, khi hai người Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển xuất hiện, đối phương lập tức phát hiện ra.

“Hai người là ai?” Chú què chỉ cảm thấy lông tơ trên người đều dựng lên.

Trước đó, bản thân vẫn luôn không cảm giác được có người tới gần, thế nhưng hiện tại…

Bỗng nhiên trong phòng nhiều hơn hai người, điều này có nghĩa là gì? Chính mình không dám suy nghĩ nhiều.

Thẩm Tu Lâm nhìn dáng vẻ đề phòng của đối phương, mỉm cười “Không cần đề phòng, nếu chúng tôi đã xuất hiện ở đây, thì đương nhiên là sự đề phòng của anh đều vô dụng rồi. Anh không cần nghĩ tới việc lên tiếng, mấy đứa nhỏ ở sát vách cũng không có cách nào nghe thấy được đâu.”

Thẩm Tu Lâm nói rất chậm, thế nhưng nội dung lại tuyệt đối có thể tức chết người.

Trong lòng chú què vô cùng hồi hộp…

“Chúng tôi cũng không gạt anh. Trên thực tế, chúng tôi tới đây đã lâu rồi, thứ nên thấy đều thấy được. Nói ví dụ như, cái đầu lớn kia, còn có những người bị nó nuốt đi.”

Sắc mặt đối phương xoạt xoạt thay đổi.

“Hai người… Hai người nhìn thấy…” Sau đó, sắc mặt đối phương lại lần nữa thay đổi “Không thể nào. Nếu hai người đi vào, làm sao quái vật kia lại không phát hiện ra hai người? Nó rất nhạy cảm.”

“Haha, rất nhạy cảm?” Thẩm Tu Lâm mỉm cười, nói “Trên thế giới này, nơi bổn thiếu gia muốn đi mà không thể đi được chỉ có rất ít. Đương nhiên, nơi này không thuộc diện trên.”

Đối phương nghe vậy, đột nhiên quỳ xuống “Hai vị, cầu các ngài, cứu lấy làng chúng tôi đi.”

Thẩm Tu Lâm lần này lại thật sự ngạc nhiên, còn không chờ hai người ra điều kiện trao đổi, à không, còn không chờ hai người nói thêm điều gì, người què này thế mà lại trực tiếp nói ra như vậy?

Thẩm Tu Lâm rút lại nụ cười có chút bừa bãi khi nãy, nghiêm túc nói “Thôn này đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Khi nãy chúng tôi ở phía dưới nghe thấy một đứa nhỏ nói quái vật kia ăn mất ba mẹ của bé. Con quái vật đó có phải đã ăn không ít người đúng không? Ví dụ như, người già và trung niên trong thôn này?”

“Phải.” Khuôn mặt chú què tràn ngập khổ sở cùng chua xót.

“Thôn của chúng tôi vốn là rất lớn, nối liền còn có mấy cái làng nữa. Bởi vì chính sách khuyến khích sinh sản được áp dụng, hiện tại rất nhiều nhà đều có hai đứa con. Mấy đứa nhỏ mà hai vị thấy, đa số đều là con thứ hai trong nhà, còn có một ít là đứa nhỏ của mấy cặp vợ chồng trẻ. Không tới mấy ngày sau mạt thế, quái vật kia xuất hiện. Quái vật đuổi hết tang thi đi, đến động vật biến dị cũng bị giết, lúc đó, chúng tôi nhìn thấy nó giúp đỡ mọi người như vậy, tất cả đều coi nó thành đại ân nhân. Thế nhưng, sau đó, trong một đêm, quái vật kia nuốt hết người già và trung niên trong thôn chúng tôi, rồi đến cả mấy đứa nhỏ lớn tuổi một chút cũng nuốt. Một số nam nữ thanh niên mà hai vị thấy, có thể là ba mẹ hoặc anh chị của đám trẻ.

Thẩm Tu Lâm nghe vậy càng thêm nghiêm túc “Các anh biết quái vật kia rốt cuộc là thứ gì không?”

“Không biết.” Chú què nói tới đây thì vô cùng nghẹn ngào “Chúng tôi không biết rốt cuộc nó là thứ gì. Nó luôn luôn ở tại nơi đó, thế nhưng cũng có lúc đi ra ngoài ăn thịt người. Vốn là thôn chúng tôi còn có một vài người lớn khác, nhưng cuối cùng đều bị nó ăn hết, chỉ còn lại một người què là tôi mà thôi.”

Thẩm Tu Lâm không biết nên nói cái gì.

Đông Phương Hiển hỏi “Các ngươi không phản kháng được hay sao?”

“Vâng, không có cách nào chống lại cả. Quái vật kia bắt đám trẻ uống máu của nó. Dị năng của đám trẻ tăng rất nhanh, thế nhưng, chúng có lợi hại đến đâu thì cũng không mạnh hơn quái vật. Quái vật kia muốn giết sạch hết thôn chúng tôi cũng không thành vấn đề. Mặt khác, quái vật kia nói, dù bị nó nuốt vào trong bụng, nhưng chỉ cần nó không muốn tiêu hoá, như vậy có thể sẽ không chết. Chỉ là, từ khi mạt thế bắt đầu, nó vẫn luôn nói máu mà chúng tôi cống hiến không đủ, đã tiêu hoá rất nhiều người, số còn lại chính là những người mà hai vị đã thấy.”

Thẩm Tu Lâm híp mắt “Quái vật kia cần máu?”

“Vâng, đúng vậy.” Chú què gật đầu “Nó nói nó cần rất nhiều máu, cần chúng tôi kiếm cho nó máu tươi, hơn nữa tốt nhất là máu trẻ nhỏ. Máu của một đứa nhỏ còn tốt hơn máu của mười người trưởng thành. Thế nhưng… Sao chúng tôi có thể làm ra hành động táng tận lương tâm như thế. Mạng sống của chúng tôi là quý giá, chẳng lẽ mạng của người khác thì không quý hay sao. Chúng tôi không thể làm thế.”

Đối phương bắt đầu khóc lớn lên.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nhìn nhau, Thẩm Tu Lâm hỏi “Nếu như vậy, anh chặn chúng tôi ở bên ngoài là vì muốn tốt cho chúng tôi. Nhưng mà, các anh không sợ quái vật kia biết hay sao?”

Chú què nghe vậy bỗng nhiên cứng đờ cả người, sau đó mới nói “Bên ngoài tường vây cách khá xa, nó không nghe được, cũng không cảm giác được, thế nhưng nơi này…”

Chú què sợ hãi, bản thân mình thì không cần lo, thế nhưng còn nhiều đứa nhỏ như vậy mà bị liên luỵ thì…

Thẩm Tu Lâm nghe vậy lập tức nói “Anh yên tâm, chỗ này đã được ngăn cách, quái vật kia không cảm giác được gì đâu.”

Đối phương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm “Hai vị rất lợi hại, cầu hai vị, cứu lấy chúng tôi đi.”

Thẩm Tu Lâm thở dài “Giết quái vật kia thì không khó lắm, thế nhưng trong bụng nó còn có con tin, chúng tôi thật sự không biết, nhiều người như vậy bị nhét tới chỗ nào. Nếu như chúng tôi giết quái vật, những người kia phải làm thế nào bây giờ? Nếu như quái vật lấy họ làm con tin thì sao?”

Mặt chú què hơi biến sắc, rồi mới bình tĩnh nói “Nếu như bọn họ đều chết hết, thì đó là số mệnh của bọn họ. Bọn họ đều là ba mẹ, anh chị cả rồi, là người trưởng thành, nếu như bọn họ biết được em trai em gái, con cái của chính mình vì bọn họ mà ngày ngày phải chịu nỗi khổ cắt da cắt thịt lấy máu, không biết đến ngày nào sẽ bị ăn thịt, bọn họ chắc chắn cũng sẽ không đồng ý.”

Thẩm Tu Lâm im lặng không nói.

“Hai vị ân nhân, tôi chỉ cầu các ngài, làm ơn mau chóng cứu lấy đám trẻ kia. Chỉ cần chúng bình an, thì tất cả đều đáng giá.”

Thẩm Tu Lâm cười khổ “Vẫn là câu nói kia, chúng tôi giết quái vật kia không thành vấn đề, thế nhưng, nếu như nó… có thể khống chế những đứa nhỏ đó thì sao?”

Sắc mặt chú què lập tức thay đổi.

Thẩm Tu Lâm thở dài “Đây là chuyện rất có khả năng xảy ra, anh nói mấy đứa nhỏ đều uống máu trong Huyết Trì kia, quái vật lại ở trong Huyết Trì, nếu như nói bọn trẻ đều không bị khống chế, chính anh cũng không tin đúng không? Cho nên, ra tay không khó, thế nhưng muốn cứu người, thì lại thật khó.”

Đông Phương Hiển lúc này cũng nói “Cần phải xác định xem mấy đứa nhỏ có bị khống chế hay không.”

Thẩm Tu Lâm nói tiếp “Đúng vậy, tốt nhất là có thể cứu cả người lớn ra nữa.”

Chú què ngồi sụp xuống đất “Phải làm sao… Làm sao bây giờ…”

“Muốn cứu người lớn ra cũng không phải khó, chỉ cần nghĩ biện pháp khiến cho quái vật kia phun họ ra là được. Nếu như vậy, chúng tôi có thể cứu người đi trước khi quái vật muốn nuốt họ vào. Chỉ là, vấn đề của mấy đứa nhỏ, chúng tôi chỉ có thể khiến cho trị liệu hệ dị năng giả tới đây xem một chút, hy vọng có thể tìm ra vấn đề. Còn nếu không, cũng hết cách rồi.”

Đối phương nghe vậy, thấy được hi vọng “Thật sao? Tốt quá, cảm ơn hai vị ân nhân. Mau, mau đi tìm trị liệu hệ dị năng giả.”

Thẩm Tu Lâm chậm rãi nói “Không vội, như vậy đi, anh đi tìm một đứa nhỏ tới, chúng tôi thử xem một chút.”

“Được.”

Hai bên đồng thời hành động, Đông Phương Hiển ra ngoài, đi tìm trị liệu hệ dị năng giả mang tới.

Để tránh quái vật kia cảm nhận được cái gì, Đông Phương Hiển còn tăng thêm trận pháp ngăn cách lên trên người trị liệu hệ dị năng giả.

Mà phía bên chú què cũng dẫn theo hai đứa nhỏ tới.

Đông Phương Hiển quay trở lại phòng tụ hợp với Thẩm Tu Lâm.

Trị liệu hệ dị năng giả kiểm tra một đứa nhỏ, hai người Thẩm Tu Lâm kiểm tra một đứa nhỏ còn lại.

Tinh thần lực của Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm rất cao, vừa mới kiểm tra, sắc mắt của hai người lập tức trở nên nghiêm túc.

Bởi vì trong cơ thể của đứa nhỏ đều có chứa loại máu quái dị kia.

Tất cả loại máu này phân bố khắp toàn thân đứa nhỏ.

Hơn nữa, đến cả ý thức hải đều tràn ngập một màu đỏ.

Đứa nhỏ này… Toàn thân đều chứa máu của quái vật.

Nếu như chỗ máu quái dị này nổ tung, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đều hiểu được, kết cục của đứa nhỏ này chính là thân thể vỡ nát mà chết.

Hai người liếc nhìn nhau, sau đó thử dùng tinh thần lực xoá bỏ chỗ máu kia.

Thế nhưng, vừa mới tiêu diệt được một vài giọt, sắc mặt đứa nhỏ đã trở nên trắng bệch.

Sự sống cũng yếu dần đi.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển vội vàng dừng lại, trị liệu hệ dị năng giả cũng đi tới, chữa trị cho đứa nhỏ.

Chỉ là, sắc mặt của bé vẫn tái nhợt, sự sống cũng không phục hồi như lúc ban đầu nữa.

Bạn đang �

Vẻ mặt của Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển trở nên nặng nề âm trầm.

Chú què dường như cũng ý thực được cái gì, mong đợi nhìn Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển.

Thế nhưng, vẻ mặt của Thẩm Tu Lâm đã rất rõ ràng.

Cuối cùng, chú què nhẹ nhàng nhắm mắt lại, rồi đưa hai đứa nhỏ trở về, còn dặn chúng không được nói nhiều về chuyện vừa rồi.

Trong đám trẻ thì tuổi của hai đứa nhỏ cũng coi như là lớn một chút, vô cùng hiểu chuyện, gật đầu đồng ý.

Khi chú què muốn đi khỏi, một bé nhẹ nhàng nói “Chú què, nếu như chúng con đã hết thuốc chữa, như vậy, chúng con chỉ hi vọng có thể giết chết quái vật kia, báo thù cho người thân mà thôi.”

Trong lòng chú què xót xa, chỉ đành gật đầu “Được, chú biết rồi. Chú sẽ tận sức.”

Chú què nặng nề nói xong câu nói kia, quay về phòng.

Trị liệu hệ dị năng giả vẫn còn ở đây, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nhìn về phía chú què.

Chú què từ từ bình tĩnh lại, cuối cùng nói “Nếu như chúng tôi đều không thể sống sót, vậy cũng tốt. Trước đây ở cùng nhau, giờ chết cùng một chỗ, có lẽ kiếp sau còn có thể tiếp tục làm bạn. Thế nhưng, xin các vị, xin các vị giúp chúng tôi giết nó, giết nó!”

Thẩm Tu Lâm gật đầu “Chúng tôi đã biết.”

Tuy rằng quyết định ra tay, thế nhưng cũng không thể vội vã, hơn nữa, Đông Phương Hiển và Thẩm Tu lâm cũng muốn tìm xem liệu có biện pháp nào có thể cứu đám trẻ được hay không.

Vì vậy, hai người đi trước.

Ra tới bên ngoài, Thẩm Tu Lâm thở dài “Hiện giờ là mạt thế, mỗi ngày trôi qua đều có người chết đi, ngày qua ngày tích luỹ thành vô số người… Nguyên nhân tử vong không ai giống ai… Thế nhưng, những đứa nhỏ kia…”

Thẩm Tu Lâm không nói nữa, hắn cảm thấy bản thân mình hiện giờ đang rất khó chịu.

Đông Phương Hiển xiết chặt tay đối phương “Tôi hiểu. Chúng ta thử nghĩ vài biện pháp xem sao, còn có thể hỏi Thuỷ Bạch Sắc, năng lượng thể không biết có thể giải quyết vấn đề này hay không.”

Thẩm Tu Lâm gật đầu, ôm một chút hy vọng, gọi Thuỷ Bạch Sắc ra.

“Chuyện khi nãy ngươi cũng biết rồi đúng không? Những đứa nhỏ kia, năng lượng thể có thể cứu chúng không?”

Thuỷ Bạch Sắc cười khổ, nói “Nếu như hiện giờ Ngũ Sắc Thập Quang đều quy tụ đủ, có lẽ có thể cứu. Thế nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể cứu một người mà thôi. Truyền thuyết cũng nói vậy không phải sao? Thu thập Ngũ Sắc Thập Quang, có thể phục sinh tang thi, thế nhưng cũng chỉ cứu sống được một người. Nói cách khác, sức mạnh của chúng ta khi tập trung lại, chỉ có thể cứu một người đã chết. Những đứa nhỏ kia mặc dù hiện giờ vẫn còn thở, nhưng sức sống kỳ thực cũng không sót lại bao nhiêu, so với người chết cũng chỉ hơn một hơi thở mà thôi. Ngũ Sắc Thập Quang cứu được một, hai người, chứ cứu toàn bộ là không có khả năng, huống chi, Ngũ Sắc Thập Quang lúc này cũng không quy tụ đủ.”

Tâm Thẩm Tu Lâm chìm xuống.

“Năng lượng thể thì sao? Cũng không được? Ngoại trừ năng lượng thể thì không còn biện pháp nào khác hay sao?”

“Không có. Trừ phi con quái vật kia cam tâm tình nguyện thu hồi lại chỗ máu độc mà nó nhả ra. Nhưng dù là như thế, chỗ máu độc đó và mấy đứa nhỏ đều đã hoà làm một thể, quái vật hút máu độc đi, thì tương đương với việc sức sống của đám trẻ cũng bị hút đi, cuối cùng vẫn là chết. Chủ nhân, ngài nghĩ thoáng một chút đi, mấy đứa nhỏ… đã quá muộn rồi.”

Quá muộn… Sắc mặt Thẩm Tu Lâm vô cùng khó coi.

Sắc mặt Đông Phương Hiển cũng chẳng dễ nhìn nổi.

Thuỷ Bạch Sắc run rẩy “Chủ nhân, ta đi tu luyện.”

Sau đó, Thuỷ Bạch Sắc biến mất.

Chung quy thì Thuỷ Bạch Sắc cũng chỉ là trí tuệ thể. Nó quả thực có trí tuệ, thế nhưng lại không phải là nhân loại thực sự, cho nên, cũng không cách nào hiểu được tâm trạng hiện giờ của Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển.

Nó không giúp được gì, lại nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển, sợ hai người ghét bỏ nó vô dụng, vì vậy mau chân chạy trở về ý thức hải của Thẩm Tu Lâm tu luyện…

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nhìn nhau, đều cảm thấy bất lực.

Chỉ là, Thẩm Tu Lâm có vẻ bị ảnh hưởng nhiều hơn. Đông Phương Hiển, so với Thẩm Tu Lâm, dù sao cũng cứng rắn, lạnh lùng hơn một chút.

Thực ra thì Đông Phương Hiển hiện giờ đã tốt hơn rất nhiều so với trước kia.

Đông Phương Hiển của trước kia càng lạnh như băng, sau khi ở bên cạnh Thẩm Tu Lâm mới chậm rãi để tâm tới nhiều chuyện hơn.

Mới có một chút… nhân tính.

Nếu như không có Thẩm Tu Lâm, có lẽ Đông Phương Hiển cũng không khác máy móc là bao…

Thẩm Tu Lâm nắm chặt tay Đông Phương Hiển, nhẹ nhàng nói “Đông Phương, chúng ta đi thôi.”

Đông Phương Hiển gật đầu “Ừm…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện