Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đi vào trong mấy cửa hàng, lặng yên mua đi mấy viên tinh hạch.

À, không phải, là năng lượng thể.

Khi ra tới bên ngoài, hai người phát hiện Lâm Tôn giống như đang nổi giận.

Mà một người còn lại, Tang Thì…

Đối phương nhìn Lâm Tôn, bộ dạng giống như đang canh giữ vậy. Tang Thì cứ nhìn chằm chằm, tựa như chỉ cần lơ là một chút thôi là sẽ để lạc mất người ta vậy.

Thẩm Tu Lâm nghĩ như vậy, lắc lắc đầu, đi tới.

Lâm Tôn lập tức nói “Lấy được không?”

“Ừm, không nhiều… nhưng Đế đô rất lớn, chúng ta có thể sẽ thu thập được khá nhiều.”

Lâm Tôn nghi ngờ, nói “Nếu như chúng ta ra mặt, sẽ khiến cho người khác chú ý.”

“Ngày hôm nay chúng ta xuất hiện ở đây cũng đã khiến cho người khác chú ý rồi.” Thẩm Tu Lâm không quá để tâm vào vấn đề này.

Lâm Tôn nghĩ một chút, thấy cũng đúng.

Vì vậy, Lâm Tôn gật đầu “Vậy được, về rồi sắp xếp người đi làm.”

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển quay trở về nhà.

Lâm Tôn cũng đi về… nhưng lại nhiều thêm một con bạch tuộc.

Một con bạch tuộc cỡ lớn dính hơn keo.

Dính đến mức… muốn bỏ cũng không bỏ được.

Sau khi về đến nhà, mọi người đều đi ra đón.

Nhất là Ngô Tranh, cậu ta là người báo tin cho Thẩm Tu Lâm. Cho nên, hiện giờ khi Thẩm Tu Lâm và Lâm Tôn cùng nhau trở về, Ngô Tranh tự nhiên là đi ra đón.

Thấy Ngô Tranh, Thẩm Tu Lâm nhân tiện nói “Cậu tới thật đúng lúc, đi gọi Lưu Tương Vân tới đây giúp tôi.”

Có một vài việc đối ngoại vẫn là nên để cho Lưu Tương Vân tới giải quyết.

Ngô Tranh chép miệng một cái, quay người đi.

Thẩm Tu Lâm ngồi xuống, lại nghe thử suy nghĩ của Tang Thì lần nữa, nhưng vẫn không nghe được gì nữa cũ.

Thẩm Tu Lâm cảm thấy có chút kỳ quái.

Sao lại không nghe thấy được cái gì cơ chứ? Kể cả tố chất tâm lý của người này rất vững vàng, thế nhưng không thể không nghe được cái gì mới đúng?

Thẩm Tu Lâm nghi ngờ liếc nhìn Tang Thì, luôn cảm thấy rất quái lạ.

Tang Thì hoàn toàn không nhìn Thẩm Tu Lâm.

Lâm Tôn thì đứng tránh xa Tang Thì.

Không lâu sau, Ngô Tranh tìm Lưu Tương Vân tới.

Nghiêm Hạ Khê ngốc nghếch kia đã tự trở về nhà.

Thẩm Tu Lâm cũng không phòng ngừa những người khác, nói thẳng vấn đề năng lượng thể, rồi để Lưu Tương Vân phụ trách thu mua.

Chỉ là, nếu như để người khác biết vật này có rất nhiều tác dụng với bọn họ thì sẽ gặp phải phiền phức.

Nghiêm gia và Hoả Ưng có lẽ sẽ không can thiệp vào, thế nhưng những người khác lại không nói trước được.

Lưu Tương Vân rời đi, anh ta còn cần sắp xếp kế hoạch.

Thẩm Tu Lâm kéo tay Đông Phương Hiển.

Đông Phương Hiển xoay người qua “Sao vậy?”

Thẩm Tu Lâm chỉ về phía Lâm Tôn.

Đông Phương Hiển hiểu ý, y nói với Tang Thì “Tang Thì, ngươi đi theo ta một chút.”

Tang Thì nhìn Đông Phương Hiển.

Đông Phương Hiển cau mày “Tìm ngươi có việc.”

Tang Thì ngẩn người một lát, rồi mới đứng lên.

Sau đó, Đông Phương Hiển dẫn người đi.

Thẩm Tu Lâm gọi Lâm Tôn “Theo tôi lên lầu.

Lâm Tôn mím môi, đi theo.

Lên trên lầu, Thẩm Tu Lâm nói “Anh kể lại chi tiết tình huống khi Tang Thì gặp anh đi.”

Lâm Tôn hiểu ý của đối phương, tỉ mỉ kể lại chuyện khi đó.

Chỉ là, nội dung Lâm Tôn nói cũng không khác trước là mấy.

Lâm Tôn trầm ngâm, rồi nói “Khi hắn ta xuất hiện, tôi cảm thấy có chút khác thường.”

“Anh cảm thấy khí tức trên người hắn ta khác thường đúng không?”

“Đúng vậy. Hơn nữa, tôi còn cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra được đã từng gặp qua ở nơi nào.”

Thẩm Tu Lâm ngạc nhiên “Anh cũng cảm thấy như vậy?”

“Đúng, tôi cũng có cảm giác như vậy. Anh cũng có?”

Thẩm Tu Lâm lắc đầu “Không rõ ràng lắm. Là Đông Phương có, em ấy truyền âm nói với tôi.”

“Đông Phương Hiển sao…” Lâm Tôn suy nghĩ “Điểm giống nhau giữa tôi và Đông Phương Hiển chính là cùng đến từ một vị diện, không biết có liên quan tới điểm này hay không?”

Thẩm Tu Lâm lắc đầu “Không biết nữa.”

Lâm Tôn nói “Có lẽ nên hỏi thử Ngô Tranh xem sao.”

Thẩm Tu Lâm đồng ý với ý kiến này “Vậy thì hỏi thử Ngô Tranh. Nhưng mà, Tang Thì kia, anh định làm thế nào?”

Lâm Tôn đen mặt “Chỉ muốn giết luôn cho xong.”

Thẩm Tu Lâm liếc đối phương “Anh cứ tự nhiên.”

Lâm Tôn buồn bực “Giết không nổi, anh không thấy sao.”

Thẩm Tu Lâm cười haha “Thấy, thế nên mới bảo anh cứ tới mà giết.”

Lâm Tôn “…”

Người này sao lại xấu tính như vậy!

Thẩm Tu Lâm nói “Tang Thì này, chắc chắn là không thể giết, nhưng… có thể nghĩ xem có biện pháp nào khác để khống chế hay không.”

Lâm Tôn nói “Thật ra tôi có biện pháp.”

“Hả? Anh nói xem.”

“Phải đợi Đông Phương Hiển về mới có thể xác định.”

“Hả?” Thẩm Tu Lâm trợn mắt “Biện pháp gì?”

“Khụ khụ…” Lâm Tôn ho một tiếng “Chính là… tinh thần lực, dùng tinh thần lực khống chế.”

Thẩm Tu Lâm có chút hiểu ra, sờ cằm “Nhưng biện pháp này khá mạo hiểm, hơn nữa còn cần hắn ta phối hợp.”

“Ừm, đúng là hắn ta phải phối hợp… Nhưng không phải hắn nói sẽ nghe theo lời của tôi hay sao?”

Thẩm Tu Lâm nhìn Lâm Tôn “Cho nên anh muốn thử một lần?”

“Thế nào cũng phải thử một lần.” Lâm Tôn bĩu môi “So với hắn ta, tôi càng tin tưởng Đông Phương Hiển hơn. Ít nhất, tôi và Đông Phương Hiển đến từ cùng một nơi.”

“Ừm, cũng đúng.” Thẩm Tu Lâm cười “Vậy cứ thử cách này xem sao.”

Sau đó, hai người đi ra ngoài.

Không mất bao lâu, Đông Phương Hiển và Tang Thì trở lại.

Vẻ mặt của Đông Phương Hiển… phải nói thế nào nhỉ?

Thẩm Tu Lâm cảm thấy, tâm trạng của đối phương… có vẻ khá vui?

Thẩm Tu Lâm đi tới “Đông Phương.”

“Ừm.” Đông Phương Hiển gật đầu.

Thẩm Tu Lâm truyền âm nói “Sao vậy em? Trông em có vẻ khá vui.”

Đông Phương Hiển nói “Phát hiện công dụng của người kia.”

“Hả? Có công dụng gì?”

Đông Phương Hiển cười khẽ “Có thể thu hút tang thi cùng biến dị thể. Hơn nữa còn là biến dị thể có nội đan.”

Thẩm Tu Lâm ngạc nhiên.

Đông Phương Hiển tiếp tục nói “Đơn giản là, hắn ta có thể thu hút năng lượng thể.”

Thẩm Tu Lâm hít một hơi “Nếu là như thế, không phải là sau này chúng ta mang theo hắn thì không cần lo không tìm được năng lượng thể hay sao?”

“Phải.” Đông Phương Hiển mỉm cười “Đây không phải là chuyện tốt à? Trong đội ngũ của chúng ta có rất nhiều người đều cần dùng đến năng lượng thể để thăng cấp.”

“Ừm, đúng vậy.”

Thế nên, Đông Phương Hiển cười “Chúng ta có thể lợi dụng hắn để tìm năng lượng thể.”

“Haha, phải.” Thẩm Tu Lâm cũng vui vẻ.

Lúc này, Tang Thì đi về phía Lâm Tôn, rồi bỗng nhiên từ trong không gian lấy ra một ít… năng lượng thể.

Chỉ là cấp bậc của viên năng lượng thể này không cao.

“Anh… Anh lấy ở đâu ra nhiều như vậy?” Lâm Tôn lắp bắp.

Tang Thì nghĩ một chút, nói “Trước cũng đã có rồi, nhưng cấp bậc quá thấp, tôi sợ đưa cho em thì em không thích. Thế nhưng Đông Phương Hiển nói, chỉ cần là vật này, em đều thích.”

Đông Phương Hiển…

Khoé miệng Lâm Tôn giật một cái, im lặng nhìn Tang Thì.

Tang Thì nhét năng lượng thể vào trong tay Lâm Tôn “Sau này tôi có thể cho em rất nhiều vật như vậy, thế nên em có thể thử thích tôi không? Đông Phương Hiển nói, em không thích người khác ép buộc em. Từ giờ tôi làm cái gì đều sẽ hỏi ý kiến em trước, có được không? Chuyện em không thích, tôi nhất định sẽ không làm.” �

Khoé miệng Lâm Tôn lại giật giật, nheo mắt, nói một câu “Anh nói thật?”

“Thật.” Tang Thì bình tĩnh nói.

Lâm Tôn cười haha “Vậy được, tôi ở bên cạnh nhìn… vừa vặn có thể chứng minh lời anh nói.”

Tang Thì nhìn Lâm Tôn “Em nói đi.”

Lâm Tôn nói với Đông Phương Hiển “Mượn dùng một chút tinh thần lực của anh đi. Anh cũng biết, tôi không thể chắc chắn được như anh.”

Đông Phương Hiển nhíu mày “Được.”

Tang Thì không để ý tới Đông Phương Hiển.

Lâm Tôn ngoắc ngoắc ngón tay với Tang Thì “Anh đi theo tôi.”

Tang Thì lập tức đi theo.

Đến trong phòng, Lâm Tôn nói “Anh ngồi xếp bằng xuống, rồi nghe theo hướng dẫn của tôi.”

“Ừm.” Tang Thì gật đầu.

Hai mươi phút sau, khi Lâm Tôn và Tang Thì rời khỏi phòng của Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển, trong đầu Tang Thì đã để lại dấu ấn tinh thần lực của Đông Phương Hiển và Lâm Tôn.

Như vậy, có nghĩa là Tang Thì đồng thời bị hai người khống chế.

Sau khi bọn họ đi khỏi, Thẩm Tu Lâm nhìn Đông Phương Hiển, nói “Tang Thì này, thật sự rất quái lạ.”

Đông Phương Hiển cười nhạt “Ý thức hải của hắn ta không giống bình thường.”

“Là sao?”

“Chi tiết thì tôi cũng không biết nói thế nào, tôi không biết quá nhiều, nhưng… đúng là có gì đó khác thường.”

Thẩm Tu Lâm “…”

Câu trả lời này khiến cho hắn không biết nên nói gì tiếp theo.

Đông Phương Hiển cười “Tôi sẽ điều tra rõ ràng.”

“Em muốn điều tra?”

“Phải. Loại ý thức hải này… không giống như là ý thức hải của người sống.”

“Hả?” Thẩm Tu Lâm kinh ngạc “Em nói cái gì?”

Đông Phương Hiển nhẹ nhàng nói “Anh không nghe lầm đâu, không giống ý thức hải của người sống.”

“Vậy… người chết cũng có ý thức hải? Tang thi? Thế nhưng không phải tang thi chỉ có tinh hạch thôi sao?”

“Cũng không phải tang thi.” Đông Phương Hiển suy nghĩ một chút, giống như đang nghĩ xem phải diễn đạt thế nào. Một lúc sau mới nói “Nói đơn giản, chính là… Hoạt tử nhẫn.”

“Hoạt tử nhân?” Thẩm Tu Lâm nhíu mày.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện