Vào lúc này, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đã đến được mục tiêu mà khi nãy bọn họ phát hiện có điều bất ổn.
Ở đây, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển vừa dừng chân đã cảm thấy… có chút lạnh.
Loại lạnh thấu xương này, giống y hệt như khi bọn họ ở trong cái hang dưới đáy hồ và trong công xưởng dưới lòng đất thành phố N ngay từ khi mới bắt đầu mạt thế.
Thẩm Tu Lâm liếc nhìn Đông Phương Hiển “Đông Phương, em có cảm thấy rất quen thuộc hay không?”
Đông Phương Hiển gật đầu “Ừm, lạnh.”
“Em nói xem, cấp bậc của chúng ta hiện giờ đã mạnh như vậy rồi, tại sao còn có thể cảm thấy lạnh như thế? Có chút kỳ quái.”
Đông Phương Hiển thản nhiên nói “Hẳn là có nguyên nhân.”
“Nguyên nhân gì?” Thẩm Tu Lâm vội hỏi.
Đông Phương Hiển lắc đầu “Không biết, tìm một chút xung quanh.”
Thẩm Tu Lâm bĩu môi, rồi thò tay nắm lấy tay Đông Phương Hiển.
Đông Phương Hiển nghi ngờ quay đầu lại nhìn đối phương “Sao vậy?”
Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Hình như… mặt đất rung chuyển.”
Đông Phương Hiển không cảm giác được “Rung chuyển gì?”
Thẩm Tu Lâm đột nhiên nhìn về phía cách đó không xa, kinh ngạc nói “Đó là cái gì?”
Đông Phương Hiển cũng nhìn về hướng đó, ở rất xa, có một vật gì đó màu đen đang chạy lại bên này. Khi vật thể đó chạy tới gần, hai người mới phát hiện… Nó không phải chỉ là một vật gì đó nho nhỏ.
Mà là… một con voi màu đen rất lớn.
Con voi màu đen này khi nãy đang chạy lại đây, bởi vì hình thể khổng lồ, mặt đất mới có thể rung chuyển đến như vậy.
Đây chính là cảm giác rung chuyển mà Thẩm Tu Lâm nhận thấy.
Sau đó, Đông Phương Hiển nhíu mày “Nó không phải chỉ đơn giản là động vật biến dị, tôi cảm thấy trên người nó có đặc tính thôn phệ.”
“Thôn phệ?” Thẩm Tu Lâm giật mình.
Đông Phương Hiển nheo mắt, nói “Đợi chút nữa giao nó cho tôi, anh đừng nhúng tay vào.”
Thẩm Tu Lâm nhìn qua, cười “Đông Phương, con voi đen này, có ích lợi đối với em đúng không?”
“Không chắc chắn, có lẽ là có.” Đông Phương Hiển do dự một chút.
Khi hai người nói chuyện, con voi đen đã chạy tới bên này.
Bởi vì nó tới gần, cảm giác rung chuyển trên mặt đất càng tăng mạnh hơn.
Thẩm Tu Lâm nhìn Đông Phương Hiển chặn con voi đen lại.
Sau đó, con voi đen lập tức bị đá bay ra ngoài.
Thân thể to lớn của nó lăn ra trên đất.
Thẩm Tu Lâm còn chép miệng hai tiếng “Thật sự là da dày thịt béo.”
Hai mắt Đông Phương Hiển lạnh lùng nghiêm túc, tinh thần lực hoá thành phi đao mạnh mẽ bắn ra, nổ tung trên mình con voi.
Đúng vậy, là nổ chứ không phải là chém.
Số đao này vừa cắm xuống, vết thương đều từng cái từng cái nổ tung.
Con voi dưới chân Đông Phương Hiển kêu thảm một tiếng, liên tục lăn lộn trên đất.
Thẩm Tu Lâm nheo mắt nhìn, dễ giải quyết đến thế? Hình như không đúng thì phải?
Đang nghĩ như thế, con voi đột nhiên phát sinh biến hoá.
Con voi kia lăn qua lộn lại, linh khí xung quanh bỗng nhiên đều bắt đầu sôi sục.
Linh khí chèn ép lẫn nhau, rồi nhào về phía mấy vết thương trên mình con voi, hơn nữa, con voi này còn lớn tiếng kêu gào.
Theo tiếng gào thét của nó, linh khí xung quanh càng thêm điên cuồng.
Chính bản thân Thẩm Tu Lâm cũng không nhịn được khó chịu, hừ một tiếng.
Loại cảm giác bị linh khí trong không khí đè ép cũng không dễ chịu gì, đặc biệt là, tinh thần lực của hắn rất mạnh.
Cũng chính là bởi vì tinh thần lực rất mạnh, cho nên hắn mới bị chèn ép rõ ràng như vậy.
Thẩm Tu Lâm tin tưởng, tình huống phía bên Đông Phương Hiển khẳng định cũng không dễ chịu hơn bao nhiêu.
Trên thực tế cũng đúng là như thế, tình huống bên phía Đông Phương Hiển không hề khả quan.
Đối với Đông Phương Hiển, cảm giác bị linh khí đè ép còn nghiêm trọng hơn Thẩm Tu Lâm.
Đông Phương Hiển nhíu mày, ánh mắt càng lạnh lùng hơn, y đá ngang về phía trước một cái, trực tiếp hất văng con voi đen kia ra ngoài.
Con voi dù bị đá ra, nhưng vết thương trên người lại hoàn toàn khỏi hẳn.
Nhìn thấy vết thương của nó khỏi hẳn, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đều nghĩ tới quái vật trong thành Song Ưu khi trước.
Chỉ là lúc ấy, quái vật kia coi như có thể dùng sức lực khôi phục chính mình, thế nhưng năng lực sau đó cũng giảm đi không ít.
Còn con voi này lại không giống như vậy.
Lúc bắt đầu, con voi này không khiến cho người khác cảm thấy nó mạnh như vậy.
Thế nhưng, khi nó bị thương, lại hút lấy linh khí, bắt đầu tăng trưởng sức mạnh.
Như vậy xem ra, đây chẳng phải là, nó bị thương lại càng lợi hại hơn hay sao?
Nếu thế, cuộc chiến này, hai người còn muốn đánh như thế nào!
Đông Phương Hiển nhíu mày, hiển nhiên là cũng nghĩ tới vấn đề này. Y không tiếp tục giao đấu với con voi nữa, mà lại đi tới bên phía Thẩm Tu Lâm.
Thẩm Tu Lâm nói “Có chút khó khăn.”
Đông Phương Hiển gật đầu “Tôi thử xem đặc tính thôn phệ của tinh thần lực có thể giải quyết hay không.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Em thử đi, biện pháp nào thì cũng nên thử một lần.”
Con voi đen này quá lớn, hơn nữa còn là thực thể, hiện giờ có hai biện pháp.
Trực tiếp nổ tung nó.
Hoặc là đánh trọng thương nó, khiến nó không thể chữa trị kịp thời.
Thế nhưng, cả hai biện pháp này đều vô cùng mạo hiểm.
Nếu như làm không tốt… Có thể khiến cho con voi này càng mạnh hơn nữa, thậm chí, có khi còn có khả năng mạnh hơn cả hai người bọn họ. Như vậy, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Đông Phương Hiển muốn thử một biện pháp khác, y dùng tới tính chất đặc thù thôn phệ của tinh thần lực… Một bên đánh, một bên thôn phệ tinh thần lực của đối phương.
Phương pháp như vậy hiệu quả cũng không tệ lắm, con voi kia hấp thu quá nhiều linh khí.
Dưới ảnh hưởng của linh khí, nó mới khôi phục thương thế, thậm chí còn tăng mạnh thực lực.
Thế nhưng, nếu như những linh khí này đều bị người khác hấp thu hết thì sao?
Con voi sẽ tiếp tục hấp thu linh khí khác, hay là… yếu bớt đi?
Cho nên, Đông Phương Hiển đang muốn thử nghiệm điều này.
Sau đó, Đông Phương Hiển phát hiện, phương pháp này vẫn có hiệu quả.
Y đoạt lấy linh khí trên người con voi, đối phương lại không thể tiếp tục hấp thu linh khí, khí thế trên người cũng theo đó mà hạ xuống.
Lúc này, Thẩm Tu Lâm đi đến.
Đông Phương Hiển nhíu mày “Tự tôi cũng có thể.”
Thẩm Tu Lâm cũng nhíu mày “Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà, anh ở bên cạnh nhìn đi.”
Được rồi, Đông Phương nhà hắn kiên quyết như vậy, hắn sẽ không nói thêm cái gì.
Tiếp đó, Đông Phương Hiển tiếp tục sử dụng năng lực thôn phệ.
Linh khí trên người con voi cuồn cuộn không ngừng hướng về phía Đông Phương Hiển. Trong quá trình này, Đông Phương Hiển nhạy cảm phát hiện ra trong cơ thể con voi này có vật gì đó.
Vì vậy, Đông Phương Hiển lên tiếng “Thẩm Tu lâm, chém nó, nhìn xem có thứ gì.”
“Được.” Thẩm Tu Lâm vội vã nghe theo, vì vậy, con voi này xui xẻo rồi.
Một cái Đông Phương Hiển đã không địch lại được, giờ còn thêm một cái Thẩm Tu Lâm!
Vì vậy, Thẩm Tu Lâm dùng tinh thần lực cộng thêm lôi hệ dị năng đồng thời đánh xuống, thẳng tắp đâm vào trong ngực con voi.
Con voi kêu lên thảm thiết, còn Thẩm Tu Lâm lại từ trong ngực nó lấy ra một thứ…
Đó là một nội đan trong suốt màu đen.
Nhưng nội đan này rất kỳ lạ… Có chút lạnh…
Thẩm Tu Lâm đang muốn quay lại, nội đan bỗng nhiên nổ tung, một mảnh vụn trong đó đâm vào trong người Thẩm Tu Lâm, thoáng cái đã biến mất.
Thẩm Tu Lâm giật mình, vội vàng dùng tinh thần lực kiểm tra.
Thế nhưng, mảnh vỡ màu đen kia sau khi đâm vào trong người thì đã biến mất không thể tìm thấy.
Tay Đông Phương Hiển đè lên, cách con voi lớn kia một khoảng, sau đó, con voi này rất nhanh hoá thành tro bụi.
Đông Phương Hiển rút tay lại, nhìn về phía Thẩm Tu Lâm “Anh không sao chứ?”
Thẩm Tu Lâm không biết tại sao, theo bản năng che giấu chuyện mảnh vỡ màu đen đâm vào người mình rồi biến mất.
Hắn lắc đầu, cười “Không có chuyện gì, chỉ là nội đan nổ tung, chúng ta không thu hoạch được gì.”
“Không sao.” Đông Phương Hiển không để ý tới.
Thẩm Tu Lâm nắm tay đối phương “Có lấy được lợi ích gì không?”
Đông Phương Hiển nhìn hắn “Ừm.”
Thẩm Tu Lâm cười “Có gì tốt? Nói anh nghe xem nào.”
“Tinh thần lực thôn phệ dị năng mà thôi, cũng không khác của tôi lắm, chỉ là có thêm một chút cảm ngộ.” Đông Phương Hiển đơn giản nói một câu, không nghĩ nói thêm gì nữa, lãng phí thời gian ở đây.
Thẩm Tu Lâm bĩu môi “Được rồi. Em còn thấy lạnh nữa không?”
Đông Phương Hiển lắc đầu “Không có, anh thì sao?”
Thẩm Tu Lâm lắc đầu “Anh cũng không thấy, nhưng lạ thật… Chẳng lẽ, cảm giác lạnh thấu xương khi nãy là do con voi này tạo ra hay sao? Anh cảm thấy… không đúng cho lắm?”
Đông Phương Hiển nhíu mày “Tôi cung cảm thấy có gì đó bất ổn.”
Thẩm Tu Lâm suy nghĩ một chút, nói “Nội đan nổ tung… Đúng rồi, Đông Phương, khi nãy nội đan nổ tung… Em có cảm giác được cái gì không?”
“Không có.” Đông Phương Hiển lập tức nói “Nội đan phát nổ trên tay anh?”
Thẩm Tu Lâm cười “Không phải, ở chớp mắt cuối cùng anh ném nội đan ra ngoài.”
Đúng là hắn có ném ra ngoài, thế nhưng mảnh vỡ nội đan không biết vì sao lại có một mảnh đâm vào trong người hắn…
Đông Phương Hiển không nghi ngờ gì, gật đầu “Như vậy cũng tốt.”
Thẩm Tu Lâm nhìn về chiến trường phía xa “Nơi này giải quyết xong rồi, chúng ta quay về thôi.”
Đông Phương Hiển nói “Đi những chỗ khác xem một chút.”
“Cũng được, nhưng quay trở lại một chuyến đã, xem xét tình huống ở cửa thành.”
“Được.” Đông Phương Hiển gật đầu, cùng Thẩm Tu Lâm quay trở lại…
Thẩm Tu Lâm muốn hỏi Ngô Tranh, hoặc Lâm Tôn…
Hắn luôn cảm thấy việc tang thi tấn công ngày hôm nay có gì đó khác thường, giống như là… có người ở phía sau thao túng…
Cùng lúc đó, Thẩm Tu Lâm không biết là, trong một sơn động ở ngoại thành Đế đô.
Một người ngồi tu luyện, sau đó, Trương Tô Hàng và Lãnh Truyện Phong đi vào.
“Chủ nhân.”
Người thanh niên đang tu luyện mở mắt ra, gật đầu “Ừ, làm sao?”
Trương Tô Hàng lập tức nói “Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đã bị lừa, bọn họ giết con voi kia, mảnh vỡ của hắc tử đã thành công chui vào trong cơ thể Thẩm Tu Lâm.”
“Ừm. Như vậy cũng tốt.” Thanh niên gật đầu, nhắm hai mắt lại “Được rồi, các ngươi đi ra ngoài đi. Không có chuyện gì quan trọng thì đừng vào quấy rầy ta.”
“Chủ nhân.” Trương Tô Hàng do dự một chút, vẫn nói “Chúng tôi…”
“Không cần gọi chủ nhân.” Thanh niên lạnh nhạt nói “Chủ tử là được.”
“Vâng, chủ tử.” Trương Tô Hàng vô cùng cung kính “Chủ tử, cấp bậc dị năng của chúng tôi… lúc nào mới có thể tăng lên. Chúng tôi đều mong có thể nhanh một chút đến giúp chủ tử giải quyết khó khăn.”
“Haha.” Thanh niên nghe vậy, cười haha, lạnh lùng nói “Đừng nóng vội, sắp rồi…”
Trương Tô Hàng chỉ có thể im lặng, không dám hỏi nhiều.
Thanh niên khoát tay một cái “Đi ra ngoài đi.”
“Dạ!”
Ở đây, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển vừa dừng chân đã cảm thấy… có chút lạnh.
Loại lạnh thấu xương này, giống y hệt như khi bọn họ ở trong cái hang dưới đáy hồ và trong công xưởng dưới lòng đất thành phố N ngay từ khi mới bắt đầu mạt thế.
Thẩm Tu Lâm liếc nhìn Đông Phương Hiển “Đông Phương, em có cảm thấy rất quen thuộc hay không?”
Đông Phương Hiển gật đầu “Ừm, lạnh.”
“Em nói xem, cấp bậc của chúng ta hiện giờ đã mạnh như vậy rồi, tại sao còn có thể cảm thấy lạnh như thế? Có chút kỳ quái.”
Đông Phương Hiển thản nhiên nói “Hẳn là có nguyên nhân.”
“Nguyên nhân gì?” Thẩm Tu Lâm vội hỏi.
Đông Phương Hiển lắc đầu “Không biết, tìm một chút xung quanh.”
Thẩm Tu Lâm bĩu môi, rồi thò tay nắm lấy tay Đông Phương Hiển.
Đông Phương Hiển nghi ngờ quay đầu lại nhìn đối phương “Sao vậy?”
Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Hình như… mặt đất rung chuyển.”
Đông Phương Hiển không cảm giác được “Rung chuyển gì?”
Thẩm Tu Lâm đột nhiên nhìn về phía cách đó không xa, kinh ngạc nói “Đó là cái gì?”
Đông Phương Hiển cũng nhìn về hướng đó, ở rất xa, có một vật gì đó màu đen đang chạy lại bên này. Khi vật thể đó chạy tới gần, hai người mới phát hiện… Nó không phải chỉ là một vật gì đó nho nhỏ.
Mà là… một con voi màu đen rất lớn.
Con voi màu đen này khi nãy đang chạy lại đây, bởi vì hình thể khổng lồ, mặt đất mới có thể rung chuyển đến như vậy.
Đây chính là cảm giác rung chuyển mà Thẩm Tu Lâm nhận thấy.
Sau đó, Đông Phương Hiển nhíu mày “Nó không phải chỉ đơn giản là động vật biến dị, tôi cảm thấy trên người nó có đặc tính thôn phệ.”
“Thôn phệ?” Thẩm Tu Lâm giật mình.
Đông Phương Hiển nheo mắt, nói “Đợi chút nữa giao nó cho tôi, anh đừng nhúng tay vào.”
Thẩm Tu Lâm nhìn qua, cười “Đông Phương, con voi đen này, có ích lợi đối với em đúng không?”
“Không chắc chắn, có lẽ là có.” Đông Phương Hiển do dự một chút.
Khi hai người nói chuyện, con voi đen đã chạy tới bên này.
Bởi vì nó tới gần, cảm giác rung chuyển trên mặt đất càng tăng mạnh hơn.
Thẩm Tu Lâm nhìn Đông Phương Hiển chặn con voi đen lại.
Sau đó, con voi đen lập tức bị đá bay ra ngoài.
Thân thể to lớn của nó lăn ra trên đất.
Thẩm Tu Lâm còn chép miệng hai tiếng “Thật sự là da dày thịt béo.”
Hai mắt Đông Phương Hiển lạnh lùng nghiêm túc, tinh thần lực hoá thành phi đao mạnh mẽ bắn ra, nổ tung trên mình con voi.
Đúng vậy, là nổ chứ không phải là chém.
Số đao này vừa cắm xuống, vết thương đều từng cái từng cái nổ tung.
Con voi dưới chân Đông Phương Hiển kêu thảm một tiếng, liên tục lăn lộn trên đất.
Thẩm Tu Lâm nheo mắt nhìn, dễ giải quyết đến thế? Hình như không đúng thì phải?
Đang nghĩ như thế, con voi đột nhiên phát sinh biến hoá.
Con voi kia lăn qua lộn lại, linh khí xung quanh bỗng nhiên đều bắt đầu sôi sục.
Linh khí chèn ép lẫn nhau, rồi nhào về phía mấy vết thương trên mình con voi, hơn nữa, con voi này còn lớn tiếng kêu gào.
Theo tiếng gào thét của nó, linh khí xung quanh càng thêm điên cuồng.
Chính bản thân Thẩm Tu Lâm cũng không nhịn được khó chịu, hừ một tiếng.
Loại cảm giác bị linh khí trong không khí đè ép cũng không dễ chịu gì, đặc biệt là, tinh thần lực của hắn rất mạnh.
Cũng chính là bởi vì tinh thần lực rất mạnh, cho nên hắn mới bị chèn ép rõ ràng như vậy.
Thẩm Tu Lâm tin tưởng, tình huống phía bên Đông Phương Hiển khẳng định cũng không dễ chịu hơn bao nhiêu.
Trên thực tế cũng đúng là như thế, tình huống bên phía Đông Phương Hiển không hề khả quan.
Đối với Đông Phương Hiển, cảm giác bị linh khí đè ép còn nghiêm trọng hơn Thẩm Tu Lâm.
Đông Phương Hiển nhíu mày, ánh mắt càng lạnh lùng hơn, y đá ngang về phía trước một cái, trực tiếp hất văng con voi đen kia ra ngoài.
Con voi dù bị đá ra, nhưng vết thương trên người lại hoàn toàn khỏi hẳn.
Nhìn thấy vết thương của nó khỏi hẳn, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đều nghĩ tới quái vật trong thành Song Ưu khi trước.
Chỉ là lúc ấy, quái vật kia coi như có thể dùng sức lực khôi phục chính mình, thế nhưng năng lực sau đó cũng giảm đi không ít.
Còn con voi này lại không giống như vậy.
Lúc bắt đầu, con voi này không khiến cho người khác cảm thấy nó mạnh như vậy.
Thế nhưng, khi nó bị thương, lại hút lấy linh khí, bắt đầu tăng trưởng sức mạnh.
Như vậy xem ra, đây chẳng phải là, nó bị thương lại càng lợi hại hơn hay sao?
Nếu thế, cuộc chiến này, hai người còn muốn đánh như thế nào!
Đông Phương Hiển nhíu mày, hiển nhiên là cũng nghĩ tới vấn đề này. Y không tiếp tục giao đấu với con voi nữa, mà lại đi tới bên phía Thẩm Tu Lâm.
Thẩm Tu Lâm nói “Có chút khó khăn.”
Đông Phương Hiển gật đầu “Tôi thử xem đặc tính thôn phệ của tinh thần lực có thể giải quyết hay không.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Em thử đi, biện pháp nào thì cũng nên thử một lần.”
Con voi đen này quá lớn, hơn nữa còn là thực thể, hiện giờ có hai biện pháp.
Trực tiếp nổ tung nó.
Hoặc là đánh trọng thương nó, khiến nó không thể chữa trị kịp thời.
Thế nhưng, cả hai biện pháp này đều vô cùng mạo hiểm.
Nếu như làm không tốt… Có thể khiến cho con voi này càng mạnh hơn nữa, thậm chí, có khi còn có khả năng mạnh hơn cả hai người bọn họ. Như vậy, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Đông Phương Hiển muốn thử một biện pháp khác, y dùng tới tính chất đặc thù thôn phệ của tinh thần lực… Một bên đánh, một bên thôn phệ tinh thần lực của đối phương.
Phương pháp như vậy hiệu quả cũng không tệ lắm, con voi kia hấp thu quá nhiều linh khí.
Dưới ảnh hưởng của linh khí, nó mới khôi phục thương thế, thậm chí còn tăng mạnh thực lực.
Thế nhưng, nếu như những linh khí này đều bị người khác hấp thu hết thì sao?
Con voi sẽ tiếp tục hấp thu linh khí khác, hay là… yếu bớt đi?
Cho nên, Đông Phương Hiển đang muốn thử nghiệm điều này.
Sau đó, Đông Phương Hiển phát hiện, phương pháp này vẫn có hiệu quả.
Y đoạt lấy linh khí trên người con voi, đối phương lại không thể tiếp tục hấp thu linh khí, khí thế trên người cũng theo đó mà hạ xuống.
Lúc này, Thẩm Tu Lâm đi đến.
Đông Phương Hiển nhíu mày “Tự tôi cũng có thể.”
Thẩm Tu Lâm cũng nhíu mày “Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà, anh ở bên cạnh nhìn đi.”
Được rồi, Đông Phương nhà hắn kiên quyết như vậy, hắn sẽ không nói thêm cái gì.
Tiếp đó, Đông Phương Hiển tiếp tục sử dụng năng lực thôn phệ.
Linh khí trên người con voi cuồn cuộn không ngừng hướng về phía Đông Phương Hiển. Trong quá trình này, Đông Phương Hiển nhạy cảm phát hiện ra trong cơ thể con voi này có vật gì đó.
Vì vậy, Đông Phương Hiển lên tiếng “Thẩm Tu lâm, chém nó, nhìn xem có thứ gì.”
“Được.” Thẩm Tu Lâm vội vã nghe theo, vì vậy, con voi này xui xẻo rồi.
Một cái Đông Phương Hiển đã không địch lại được, giờ còn thêm một cái Thẩm Tu Lâm!
Vì vậy, Thẩm Tu Lâm dùng tinh thần lực cộng thêm lôi hệ dị năng đồng thời đánh xuống, thẳng tắp đâm vào trong ngực con voi.
Con voi kêu lên thảm thiết, còn Thẩm Tu Lâm lại từ trong ngực nó lấy ra một thứ…
Đó là một nội đan trong suốt màu đen.
Nhưng nội đan này rất kỳ lạ… Có chút lạnh…
Thẩm Tu Lâm đang muốn quay lại, nội đan bỗng nhiên nổ tung, một mảnh vụn trong đó đâm vào trong người Thẩm Tu Lâm, thoáng cái đã biến mất.
Thẩm Tu Lâm giật mình, vội vàng dùng tinh thần lực kiểm tra.
Thế nhưng, mảnh vỡ màu đen kia sau khi đâm vào trong người thì đã biến mất không thể tìm thấy.
Tay Đông Phương Hiển đè lên, cách con voi lớn kia một khoảng, sau đó, con voi này rất nhanh hoá thành tro bụi.
Đông Phương Hiển rút tay lại, nhìn về phía Thẩm Tu Lâm “Anh không sao chứ?”
Thẩm Tu Lâm không biết tại sao, theo bản năng che giấu chuyện mảnh vỡ màu đen đâm vào người mình rồi biến mất.
Hắn lắc đầu, cười “Không có chuyện gì, chỉ là nội đan nổ tung, chúng ta không thu hoạch được gì.”
“Không sao.” Đông Phương Hiển không để ý tới.
Thẩm Tu Lâm nắm tay đối phương “Có lấy được lợi ích gì không?”
Đông Phương Hiển nhìn hắn “Ừm.”
Thẩm Tu Lâm cười “Có gì tốt? Nói anh nghe xem nào.”
“Tinh thần lực thôn phệ dị năng mà thôi, cũng không khác của tôi lắm, chỉ là có thêm một chút cảm ngộ.” Đông Phương Hiển đơn giản nói một câu, không nghĩ nói thêm gì nữa, lãng phí thời gian ở đây.
Thẩm Tu Lâm bĩu môi “Được rồi. Em còn thấy lạnh nữa không?”
Đông Phương Hiển lắc đầu “Không có, anh thì sao?”
Thẩm Tu Lâm lắc đầu “Anh cũng không thấy, nhưng lạ thật… Chẳng lẽ, cảm giác lạnh thấu xương khi nãy là do con voi này tạo ra hay sao? Anh cảm thấy… không đúng cho lắm?”
Đông Phương Hiển nhíu mày “Tôi cung cảm thấy có gì đó bất ổn.”
Thẩm Tu Lâm suy nghĩ một chút, nói “Nội đan nổ tung… Đúng rồi, Đông Phương, khi nãy nội đan nổ tung… Em có cảm giác được cái gì không?”
“Không có.” Đông Phương Hiển lập tức nói “Nội đan phát nổ trên tay anh?”
Thẩm Tu Lâm cười “Không phải, ở chớp mắt cuối cùng anh ném nội đan ra ngoài.”
Đúng là hắn có ném ra ngoài, thế nhưng mảnh vỡ nội đan không biết vì sao lại có một mảnh đâm vào trong người hắn…
Đông Phương Hiển không nghi ngờ gì, gật đầu “Như vậy cũng tốt.”
Thẩm Tu Lâm nhìn về chiến trường phía xa “Nơi này giải quyết xong rồi, chúng ta quay về thôi.”
Đông Phương Hiển nói “Đi những chỗ khác xem một chút.”
“Cũng được, nhưng quay trở lại một chuyến đã, xem xét tình huống ở cửa thành.”
“Được.” Đông Phương Hiển gật đầu, cùng Thẩm Tu Lâm quay trở lại…
Thẩm Tu Lâm muốn hỏi Ngô Tranh, hoặc Lâm Tôn…
Hắn luôn cảm thấy việc tang thi tấn công ngày hôm nay có gì đó khác thường, giống như là… có người ở phía sau thao túng…
Cùng lúc đó, Thẩm Tu Lâm không biết là, trong một sơn động ở ngoại thành Đế đô.
Một người ngồi tu luyện, sau đó, Trương Tô Hàng và Lãnh Truyện Phong đi vào.
“Chủ nhân.”
Người thanh niên đang tu luyện mở mắt ra, gật đầu “Ừ, làm sao?”
Trương Tô Hàng lập tức nói “Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đã bị lừa, bọn họ giết con voi kia, mảnh vỡ của hắc tử đã thành công chui vào trong cơ thể Thẩm Tu Lâm.”
“Ừm. Như vậy cũng tốt.” Thanh niên gật đầu, nhắm hai mắt lại “Được rồi, các ngươi đi ra ngoài đi. Không có chuyện gì quan trọng thì đừng vào quấy rầy ta.”
“Chủ nhân.” Trương Tô Hàng do dự một chút, vẫn nói “Chúng tôi…”
“Không cần gọi chủ nhân.” Thanh niên lạnh nhạt nói “Chủ tử là được.”
“Vâng, chủ tử.” Trương Tô Hàng vô cùng cung kính “Chủ tử, cấp bậc dị năng của chúng tôi… lúc nào mới có thể tăng lên. Chúng tôi đều mong có thể nhanh một chút đến giúp chủ tử giải quyết khó khăn.”
“Haha.” Thanh niên nghe vậy, cười haha, lạnh lùng nói “Đừng nóng vội, sắp rồi…”
Trương Tô Hàng chỉ có thể im lặng, không dám hỏi nhiều.
Thanh niên khoát tay một cái “Đi ra ngoài đi.”
“Dạ!”
Danh sách chương