Tang Thì chăm chú nhìn, rồi đột nhiên tóm lấy viên cầu kia.

Rất nhanh, viên cầu đã bị Tang Thì nắm ở trong tay, thế rồi… đối phương há miệng ra, viên cầu màu đen vô cùng tà ác kia cứ thế bị nuốt vào trong miệng.

Mọi người xung quanh thấy như vậy cũng ngạc nhiên không kém.

Mà bên phía Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển, bọn họ gặp phải một việc có chút kỳ quái. Đó là, khi bọn họ đuổi theo tới nơi, vật kia bỗng dưng biến mất.

Tốc độ của vật kia rất nhanh, bọn họ cũng không thể hoàn toàn thấy rõ những gì xảy ra.

Cuối cùng, Thẩm Tu Lâm, Đông Phương Hiển và Lâm Tôn đuổi tới lúc sau chỉ có thể cùng nhau quay về.

Trở lại chỗ cũ, mấy người Thẩm Tu Lâm tự nhiên là ngay lập tức phát hiện vẻ mặt kỳ lạ của mọi người.

Đến cả Ngô Tranh cũng có vẻ mặt tương tự, hơn nữa, còn đang đề phòng nhìn Tang Thì.

Chắc chắn đã có chuyện xảy ra.

Thẩm Tu Lâm hỏi Ngô Tranh “Sao vậy?”

Ngô Tranh truyền âm kể lại cảnh tượng khi nãy.

Thẩm Tu Lâm nheo mắt lại “Ồ… Một ngụm nuốt luôn sao, không nhìn ra được miệng của hắn lớn như vậy.”

Ngô Tranh im lặng.

Hai mắt Thẩm Tu Lâm càng nheo lại, đang suy nghĩ gì cũng chỉ có mình hắn biết…

Lâm Tôn đi tới chỗ Tang Thì “Vừa nãy nơi này đã xảy ra chuyện gì?”

Tang Thì lắc đầu “Không có việc gì, xuất hiện một thứ, tôi ăn.”

Lâm Tôn hơi nhíu mày “Ăn? Là sao?”

“Nghĩa đen.” Tang Thì thành thật nói “Nó có thể là năng lượng thể cao cấp, cũng có thể là thứ khác. Tôi cảm thấy có có tác dụng với mình, cho nên tôi ăn nó.”

Lâm Tôn nheo mắt lại “À, năng lượng thể cao cấp sao… Haha, kỳ thực đối với chúng tôi cũng có nhiều thứ có tác dụng lắm. Anh đang ở trong đội ngũ, phát hiện thứ tốt lập tức nuốt luôn, sau này ai dám chứa chấp anh?”

Tang Thì im lặng, rồi nói “Vật kia, tôi cảm giác mọi người đều không thể dùng.”

“Haha, thế sao? Không dùng được thì nhận biết một chút cũng tốt. Hiện giờ thì muốn nhìn một cái cũng nhìn không được.” Lâm Tôn cười như không cười, nói.

Tang Thì lại im lặng, nói “Xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý.”

Thẩm Tu Lâm đi tới “Được rồi, ăn cũng ăn rồi, anh ta cũng không phải cố ý. Tang Thì, nơi này còn có vấn đề gì không?”

Tang Thì lắc đầu “Hẳn là không.”

Vì vậy, mọi người lại tiếp tục lên đường.

Căn cứ bọn họ phải tới cũng không lớn, mấy người Thẩm Tu Lâm mặc dù đi cùng tới đây, thế nhưng không có ý định tham gia vào nội dung hay quá trình “thuyết phục”.

Vì vậy, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cùng nhau đi dạo trong căn cứ.

Hai người ở đây còn thật sự thấy được một ít thứ.

Ví dụ như…

“Đây là, bẫy?” Thẩm Tu Lâm hứng thú nhìn một ông lão. Trước mặt ông lão này xếp một quầy hàng, trên quầy còn có một ít bẫy chim, một vài bản vẽ bố trí cạm bẫy.

“Đúng thế.” Ông lão gật đầu “Là cạm bẫy.”

Thẩm Tu Lâm cười “Vật này, có thể bố trí trong căn cứ sao?”

“Không chỉ ở bên trong, bên ngoài cũng có thể.” Ông lão có chút kích động nói “Bố trí ở bên ngoài căn cứ, nếu như sử dụng vật liệu đặc biệt, có thể ngăn tang thi ở bên ngoài.”

Thẩm Tu Lâm cười, nói với Đông Phương Hiển “Vật này, có lẽ có hiệu quả đối với trận pháp của em.”

Đông Phương Hiển nói “Ừm, nếu như có thể kết hợp, lực sát thương sẽ lớn hơn, nhưng thiết kế bẫy như vậy tôi chưa từng làm qua.”

“Ông ơi, chúng tôi thật có chút hứng thú với bản thiết kế của ông, thế nhưng tôi tin rằng ông đến giờ còn ở đây bày quán, vậy khẳng định là vì do nguyên vật liệu, cho nên không bán được đúng không?”

Sắc mặt ông lão hơi đổi một chút, rồi cười khổ.

Thẩm Tu Lâm cười “Ông à, tôi cũng có một căn cứ. Ông có thể đi cùng với tôi về căn cứ. Yên tâm, ở thành phố N, người rất nhiều, còn về vấn đề an toàn, tôi chỉ có thể nói, nếu như nơi đó không an toàn, thì ở nơi đâu cũng sẽ không an toàn… Ông thấy sao, giúp tôi thiết kế cạm bẫy, tôi bảo đảm cuộc sống của cả nhà ông. Nhưng mà, cũng chỉ là cả nhà ông, nếu tính thêm quan hệ họ hàng gì đó, vậy tôi không thể hứa được.”

Ông lão ngạc nhiên há miệng.

Thẩm Tu Lâm khẽ cười “Không cần kinh ngạc như vậy, tôi nói, là có thể bảo đảm. Như vậy đi, nếu ông không tin, tôi có thể để cho người mà ông có thể tin tưởng được trong căn cứ này bảo đảm cho ông, thế nào?”

Ông lão nghe vậy, hai mắt sáng lên, lắp bắp nói “Thủ lĩnh của căn cứ chúng tôi.”

Thẩm Tu Lâm nhếch môi “Được.”

Ông lão càng ngạc nhiên hơn.

Sau đó, Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm trực tiếp dẫn ông lão đi theo.

Ông lão đi theo phía sau, người vẫn mơ mơ màng màng, không biết chuyện gì đang xảy ra…

Cứ như vậy, ông lão bị Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển dẫn tới chỗ của Nghiêm Hạ Khê.

“Ngũ thiếu, lại đây, có chút chuyện nói với cậu.”

Thẩm Tu Lâm đúng là dùng cách nói chuyện này.

Nguồn:

Thế nhưng, nói thật, cách nói thế này, cảm giác như…

Gọi cún nhà mình vậy, cũng kém không bao nhiêu! Thẩm Tu Lâm nói xong, Ngũ thiếu khoé môi giật giật, rồi đi qua.

“Thẩm thiếu.”

“Ừ, tôi giao cho cậu một chuyện…”

Sau ba phút, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển lại đi ra ngoài, còn ông lão kia ở lại, rồi bị Nghiêm Hạ Khê và mấy người thư ký lôi kéo tới chỗ của thủ lĩnh căn cứ…

Lần này có thể gặp được chuyên gia thiết kế cơ quan, đối với Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cũng coi như thu hoạch ngoài ý muốn.

Hai người đi ra ngoài, tiếp tục đi một vòng quanh căn cứ.

“Có cảm giác được năng lượng thể không?” Thẩm Tu Lâm hỏi Thiên Thanh Sắc và Thuỷ Bạch Sắc.

Thiên Thanh Sắc cùng Thuỷ Bạch Sắc đồng thời lắc đầu “Không cảm giác được anh em của chúng ta, Thập Quang cũng không có. Đến cả năng lượng thể cũng không cảm giác được, cấp bậc thấp thì có một ít.”

Thẩm Tu Lâm hơi thất vọng, nhíu mày “Vậy sao, được rồi.”

Thiên Thanh Sắc và Thuỷ Bạch Sắc lại lui vào trong ý thức hải của Thẩm Tu Lâm.

Lúc này, Thiên Thanh Sắc nhẹ nhàng nói “Thuỷ Bạch Sắc, ngươi có cảm thấy, chủ nhân hình như càng ngày càng xui xẻo không?”

Thiên Thanh Sắc đang ở trong ý thức hải của Thẩm Tu Lâm, cho nên nó dùng tiếng lóng.

Loại ngôn ngữ này, chỉ có Ngũ Sắc bọn họ có thể nghe hiểu được, xem như là ngôn ngữ thuộc về riêng Ngũ Sắc.

Thuỷ Bạch Sắc nghe vậy cũng vô cùng lo lắng “Ừm. Ngươi cũng thấy vậy?”

Thiên Thanh Sắc nhíu mày “Ở phương diện số mệnh, cảm giác của ngươi đều mạnh hơn chúng ta. Ngươi đã cảm giác được cái gì rồi, có đúng không?”

Thuỷ Bạch Sắc gật đầu, buồn buồn nói “Ừm, đúng, ta thật không nghĩ tới, bọn họ lại có thể hèn hạ tới như vậy. Nội đan kia có thứ vô cùng ghê tởm, nếu như chủ nhân không bước vào cái hang lúc trước, như vậy thì thứ đó không thể làm gì hắn. Thế nhưng, nếu hắn lại tiến vào cái hang kia, bản thân hắn sẽ gặp phải biến hoá, hơn nữa, thứ ghê tởm đó…”

Thuỷ Bạch Sắc đều sắp khóc tới nơi.

Thiên Thanh Sắc lườm nó “Ngươi có thể đừng như vậy sao?”

“Ta cũng không muốn như vậy đâu. Nhưng mà…” Thuỷ Bạch Sắc thở dài một tiếng “Thiên Thanh Sắc, ngươi không hiểu.”

“Cái gì?”

“Trước đây, chủ nhân thật sự rất may mắn. Hắn đi tới chỗ nào, đều sẽ có lợi cho hắn, đến ngay cả đồ tốt cũng ở đó chờ hắn. Thế nhưng, ngươi xem hiện tại đi… Năng lượng thể đều chỉ có cấp thấp, thậm chí ta còn nghĩ, chúng ta mấy anh em, cứ tiếp tục thế này liệu có thể tụ lại cùng nhau nữa hay không.”

Thiên Thanh Sắc nhíu mày “Không có biện pháp gì khác hay sao?”

“Không có, có thể có biện pháp gì?”

Thuỷ Bạch Sắc bất đắc dĩ “Thứ ghê tởm kia cũng không phải có thể dễ dàng giải quyết.”

“Nhưng…”

“Chúng ta không giúp được gì, trừ phi…”

“Trừ phi cái gì?” Thiên Thanh Sắc vội vàng hỏi.

Thuỷ Bạch Sắc nhẹ nhàng nói “Ngươi đã nghe qua câu, nhân định thắng thiên chưa? Chủ nhân cũng có thể như vậy. Nếu như chủ nhân kiên định ý chí, tin tưởng chính mình, số mệnh của hắn, đương nhiên không phải do bất cứ ngoại lực gì có thể thay đổi.”

Thiên Thanh Sắc im lặng.

Thuỷ Bạch Sắc lại nói “Thế nhưng, điều này thực sự rất khó. Mặc dù ý thức hải của chủ nhân rất lớn, gấp ba người khác, lại kỳ kỳ quái quái, thế nhưng… ý chí kiên định, không phải ai cũng có thể làm được, coi như là chủ nhân…”

Thiên Thanh Sắc vẫn tiếp tục im lặng.

Một lúc lâu, Thuỷ Bạch Sắc thở dài “Trước tiên cứ quan sát một chút đi, có lẽ số mệnh chỉ bị ảnh hưởng thôi, không phải sẽ… Chúng ta có thể chờ một chút, xem tình huống.”

Thiên Thanh Sắc cũng bất đắc dĩ, trước mắt chỉ có thể như vậy…

Những thứ như số mệnh, ý chí kiên định, bọn họ cũng không biết phải nói với chủ nhân thế nào. Chủ nhân, có thể hiểu hay không? Có thể… tiếp thu hay không? Đây mới là điểm quan trọng nhất.

Thẩm Tu Lâm cũng không biết hai cái “thú cưng” nhà mình ở trong ý thức hải nóinhững chuyện gì với nhau, hắn hiện tại còn đang cùng Đông Phương Hiển đi dạo căn cứ.

Mặc dù năng lượng thể ở đây chỉ là cấp thấp, thế nhưng tại một lúc nào đó, con muỗi dù nhỏ thì cũng vẫn là thịt mà.

Hơn nữa, bọn họ không dùng tới, năng lượng thể lại tốt hơn so với tinh hạch, người khác đương nhiên vẫn dùng tới.

Người nhà cùng với thủ hạ đều nhiều như vậy, chắc chắn là có người cần dùng.

Cho nên, tất cả năng lượng thể cấp thấp có thể tìm được, Thẩm Tu Lâm cũng thu sạch sẽ.

Như vậy, chờ Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đi một vòng xung quanh trở về, thời gian cũng đã khuya.

Hai người đi thẳng tới chỗ của Nghiêm Hạ Khê, Ngô Tranh cũng ở đây. Hai người còn chưa ngủ, đang nói chuyện… hoặc là nói, đang bàn luận.

Khi Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển tới đây, hai người đồng thời đứng lên.

“Thẩm thiếu, nơi này đã xảy ra một chút chuyện.” Ngô Tranh nói trước.

“Hả? Chuyện gì?”

“Hai tiếng trước, thủ lĩnh thứ hai và thứ ba trong căn cứ cùng lúc chết ở nhà mình. Từ vết thương tới nhìn, giống như là móng vuốt của loại động vật nào đó, nhưng trên những vết thương này lại không có một chút sóng năng lượng nào.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện