Thủ hạ của Trương Hậu không chịu nổi, bắt đầu tranh cãi.
Thế nhưng, chỉ cãi nhau thôi thì làm sao có thể giải quyết được vấn đề? Vì vậy, không mất bao lâu, hai phe đã lao vào đánh nhau.
Chỉ là, thực lực bên phía Trương Hậu và bên phía Trần Tây Chu chênh lệch không ít, hơn nữa, hai phía rõ ràng đã đánh qua một trận. Người của Trương Hậu vốn đã có chút cố sức, hiện giờ lại đánh nhau, đương nhiên là hoàn toàn rơi vào thế yếu.
Cho nên, bọn họ dường như đều bị đè ra đánh.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển trao đổi ánh mắt.
Thẩm Tu Lâm truyền âm nói “Đông Phương, em nói phải làm sao bây giờ?”
Đông Phương Hiển lắc đầu “Xem xem người kia có muốn hạ sát thủ hay không.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu.
“Trần Tây Chu! Thằng khốn kia! Vong ân phụ nghĩa!” Một người thủ hạ của Trương Hậu bị bắt lại, mắng thật to.
Mặt Trần Tây Chu trầm xuống.
Lúc này, một người bên phía Trần Tây Chu phát ra một đòn băng hệ dị năng, nhắm thẳng vào trái tim của đối phương.
Mắt thấy đòn tấn công kia muốn đâm thủng ngực người thủ hạ kia, Trương Hậu gấp tới mức cả người đều nhào tới, nhưng vẫn chậm.
Chỉ là, đòn tấn công kia vốn nên đâm trúng ngực, lại đột nhiên biến mất.
Ngay tại trước khi đâm xuống, thực sự biến mất!
Mọi người ở đây đều kinh ngạc ngẩn người.
Người tấn công lại càng ngạc nhiên hơn “Tại sao lại như vậy?”
“Có phải năng lượng anh dùng không đủ hay không?” Một người nói.
Người kia lắc đầu “Không, tôi rất chắc chắn, tôi dùng rất nhiều năng lượng.”
Trần Tây Chu nhíu mày, lên tiếng “Người anh em nào trốn ở chỗ này, không bằng đi ra gặp mặt mọi người một lần?”
“Trần đại ca.” Mấy người thủ hạ của Trần Tây Chu đều nhìn sang, không thể tin được nói “Không thể nào? Nơi này có người ẩn trốn? Chuột Đồng cũng ở đây mà, cậu ta còn không phát hiện ra người nào.”
“Chuột Đồng” mà người này nói là một người thanh niên, biệt hiệu là Chuột Đồng. Dị năng của người này là có liên quan tới tinh thần lực, hiện tại đã đạt tới cấp bốn cao nhất, trực giác rất nhạy bén.
Dù là dị năng giả cấp năm cao nhất cũng không trốn được khỏi mắt người này.
Trần Tây Chu chậm rãi lắc đầu “Người anh em, đi ra nói chuyện đi, chúng ta có thể ngồi xuống tâm sự.”
Chỉ là, mặc kệ Trần Tây Chu nói thế nào, vẫn không có ai xuất hiện.
Trần Tây Chu nhíu chặt mày.
“Trần đại ca.” Một người lại nói “Có lẽ thực sự không có ai đâu, khi nãy chỉ là bất ngờ thôi.”
“Tôi thử lại xem.” Người tấn công thủ hạ của Trương Hậu lại phát ra một lần dị năng nữa.
Dị năng của người này đã tới cấp năm, sức tấn công vốn không thể khinh thường. Chỉ là, sức mạnh như vậy tại trong mắt Thẩm Tu Lâm lại không ra cái gì cả.
Vì vậy, khối băng kia lại một lần nữa tự động biến mất, giống như chưa từng xuất hiện.
Lần này, sắc mặt mấy người bên phía Trần Tây Chu cũng thay đổi.
Trần Tây Chu hít sâu một hơi “Rốt cuộc là vị nào?”
Người bên phía Trương Hậu cũng đều nghi ngờ nhìn xung quanh.
Người thủ hạ suýt chút nữa đã bị giết của Trương Hậu lên tiếng “Anh Trương, có phải là cao thủ do Đế đô phái tới không?”
Trương Hậu nhíu mày “Có lẽ là không phải? Nếu là người của Đế đô tới, phải liên lạc với chúng ta mới đúng.”
“Đúng vậy, thế nhưng… chuyện gì đang xảy ra? Vì sao lại có người giúp chúng ta?”
“Phải…”
Trương Hậu cũng thấy khó hiểu.
Trần Tây Chu lại gọi thêm hai lần, vẫn như cũ không có ai đi ra.
Lúc này, một thanh niên có vẻ là Chuột Đồng đi tới, nhẹ nhàng nói bên tai Trần Tây Chu “Không tìm được.”
Trần Tây Chu nhíu mày.
“Không thì chúng ta cứ nhốt đám người Trương Hậu lại đi, miễn cho bọn họ gây sự.”
Trần Tây Chu suy nghĩ một chút, gật đầu.
Vì vậy, người của Trần Tây Chu không tiếp tục hạ sát thủ nữa, mà là trói người bên phía Trương Hậu lại.
Tổng cộng có khoảng bảy, tám mươi người, tất cả đều bị trói lại, rồi giam vào trong một cái kho hàng lớn.
Bốn phía kho hàng này, Trần Tây Chu phái hơn một trăm người trông coi.
Tất cả đều là dị năng giả, trên tay còn có súng.
Thẩm Tu Lâm than một tiếng “Bọn họ còn có nhiều vũ khí như vậy.”
“Đế đô chúng tôi không cho bọn họ nhiều đồ như vậy.” Nghiêm Hạ Khê không hiểu “Hay là do tôi không biết?”
“Có thể là lấy từ chỗ khác.” Thẩm Tu Lâm suy nghĩ.
“Chỗ khác?” Nghiêm Hạ Khê càng không hiểu “Có thể lấy ra nhiều vũ khí như vậy… chẳng lẽ là thành phố N?”
“Ừm.” Thẩm Tu Lâm gật đầu.
Đông Phương Hiển nhíu mày “Anh biết? Ba và ông nội có nói với anh rồi à?”
“Không có.”
“Tìm Trương Hậu hỏi xem.” Ngô Tranh nói.
Thẩm Tu Lâm gật đầu.
Thế nên, bọn họ không coi ai ra gì, nghênh ngang đi vào trong kho hàng, bày kết giới, còn lôi Trương Hậu từ bên trong ra.
Trương Hậu chỉ cảm thấy trước mắt loé lên một cái, chính mình đã tới một nơi khác.
Sau đó, Trương Hậu kinh ngạc nhìn mấy người Thẩm Tu Lâm xuất hiện trước mặt mình.
“Mấy người, mấy người…”
Thẩm Tu Lâm nói “Chúng tôi là người của Đế đô, vốn là muốn tới đón các anh, chỉ là, có vẻ như bên phía các anh cũng không đồng lòng.”
Trương Hậu thở dài “Một lời khó nói hết.”
Thẩm Tu Lâm hỏi thẳng “Nhiều vũ khí như vậy, tôi xem ra ít nhất phải có vài trăm khẩu, ai cho các anh?”
“Lưu Văn Tân, Chu Phương Tuyền.” Trương Hậu nói.
Thẩm Tu Lâm hiểu ra, Lưu Văn Tân, Chu Phương Tuyền, thêm cả Vương Trung Toàn, là ba người lãnh đão của một căn cứ mà bọn họ gặp phải trên đường tới Đế đô. Lúc trước hắn cũng cho họ bản thiết kế.
Không nghĩ tới cái căn cứ không hề lớn kja lại có thể nhanh chóng chế tạo ra nhiều vũ khí như vậy, còn bán ra nữa.
“Không có Vương Trung Toàn?”
“Ông ta đã chết.” Trương Hậu đáp “Có lẽ là bị hai người còn lại liên hợp giết chết.”
Thẩm Tu Lâm nheo mắt lại “Sao anh lại biết?”
Trương Hậu cười khổ “Không khó đoán. Lúc mới bắt đầu, Vương Trung Toàn cũng cùng bọn họ tới đây, muốn hai căn cứ hợp tác với nhau, chỉ là, khi đó hình như Vương Trung Toàn và bọn họ đã có tranh chấp. Lần thứ hai tới đây chỉ còn hai người bọn họ, nói là Vương Trung Toàn khi ra ngoài gặp phải tang thi cao cấp tập kích. Nếu nói trong đó không có vấn đề thì tôi không tin.”
Thẩm Tu Lâm im lặng, lúc trước hắn không nhìn ra hai người kia lại ác tới vậy. Lúc đó, mặc dù hắn cũng nhận ra một ít dã tâm của bọn họ, thế nhưng, những thứ như dã tâm này, bất kỳ người đàn ông nào đều sẽ có.
Mà khi đó bọn họ cũng không tỏ ra quá rõ ràng, thế nên hắn cũng không để ý.
Nhưng mà, bây giờ…
“Hai người Lưu Văn Tân và Chu Phương Tuyền hợp tác với Trần Tây Chu?”
“Thực ra là cùng chúng tôi hợp tác, thế nhưng sau khi vũ khi được đưa tới, Trần Tây Chu làm phản. Hắn ta rất giỏi trong việc lôi kéo lòng người, hơn nữa, Lưu Văn Tân và Chu Phương Tuyền còn đưa tới một phần bản thiết kế, cho nên…” Trương Hậu thở dài “Các anh cũng thấy đấy, hiện giờ người nghe theo tôi không nhiều. Phía bên ngoài, dân chúng đối với việc ai làm lãnh đạo vốn đã không có nhiều ý kiến, chỉ cần bảo đảm bọn họ sống tốt là được. Tôi nghĩ cũng đúng, hiện tại tôi chỉ muốn mang theo những người anh em đồng ý đi cùng tôi mà thôi, nhưng mà…”
Nói đến đây, Trương Hậu khẩn cầu nhìn Thẩm Tu Lâm “Anh có thể giúp đỡ chúng tôi đi khỏi đây không? Khi người của Trần Tây Chu ra tay với chúng tôi, người giấu trong bóng tối chính là các anh đúng không?”
Thẩm Tu Lâm thản nhiên gật đầu. Nguồn:
Trương Hậu cầu xin nhìn Thẩm Tu Lâm “Có thể cứu những người anh em của tôi không? Tôi không muốn nhìn thấy họ phải chết ở chỗ này.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu, nói “Tôi sẽ cho người dẫn các anh đến thành phố M, chi tiết tình huống và kế hoạch của Kỳ huyện, tự anh nói với người của Đế đô đi.”
Trương Hậu vui vẻ, rồi lại lo lắng “Tôi biết, ngài rất lợi hại, nhưng mà, chúng tôi có nhiều người như vậy…”
“Đợi lát nữa kêu thủ hạ của anh không cần chống cự lại, tôi mang các anh ra ngoài.”
Trương Hậu ngạc nhiên, nhưng vẫn lập tức gật đầu.
Vì vậy, không lâu sau đó, Thẩm Tu Lâm thu toàn bộ những dị năng giả này vào trong không gian…
Hiện tại, số lượng người Thẩm Tu Lâm có thể thu vào cũng càng ngày càng nhiều.
Người của Trương Hậu cứ như vậy không một tiếng động bị dẫn theo ra ngoài.
Chờ đến khi người trông coi bên ngoài đi vào đưa nước uống mới phát hiện ra, sợ ngây người, gào to lên “Người đâu rồi!”
Những người khác cũng bị doạ sợ “Người đâu? Không thể nào! Chúng ta nhiều người như vậy bao quanh bên ngoài. Làm sao lại không thấy được!”
Người ở đây vội vàng chạy đi báo cho Trần Tây Chu.
Sắc mặt Trần Tây Chu lập tức xanh mét.
Sau đó, Trần Tây Chu hạ một mệnh lệnh “Căn cứ toàn diện giới nghiêm! Bất cứ người ở nơi nào đến, nếu không nghe theo sự quản lý của căn cứ, giết chết không cần luận tội!”
Giết chết không cần luận tội… Thực giống như tự coi chính mình là hoàng đế rồi…
Mà mấy người Thẩm Tu Lâm đã dẫn người về tới đoàn xe.
Sau khi nói ra tình huống của Kỳ huyện, Thẩm Tu Lâm nói “Tôi thây rằng, các anh không thể đón người của Kỳ huyện đi rồi. Cứ về trước đi, thương lượng xong lại nói.”
Mấy đội ngũ quân đội Đế đô nhất thời hai mặt nhìn nhau.
Cuối cùng, bọn họ toàn bộ lên đường trở về, người của Trương Hậu cũng đi theo bọn họ…
Tiếp đó, Thẩm Tu lâm, Đông Phương Hiển, Ngô Tranh, Nghiêm Hạ Khê, cùng với Thẩm Dật Hiên và Thẩm Hình đi về hướng căn cứ của Chu Phương Tuyền…
Lâm Tôn và Tang Thì thì bị phái theo âm thầm hộ tống người của Đế đô.
Nhiều người như vậy, tốt nhất là không nên gặp phải bất ngờ gì trên đường, nếu không thì tổn thất quá nhiều.
“Baba.” Thẩm Dật Hiên vừa gấp rút lên đường vừa nói chuyện với Thẩm Tu Lâm “Bên kia tại sao lại có thể làm ra nhiều súng tới như vậy?”
“Không biết.” Thẩm Tu Lâm suy nghĩ “Cho nên chúng ta mới tới xem.”
“Vâng… Đúng rồi, baba và cha không sao rồi đúng không?”
Thẩm Tu Lâm liếc đối phương “Ừ, con muốn nói cái gì?”
Thẩm Dật Hiên cười haha “Không có, con chỉ muốn nói là, sau này hai người đừng cãi nhau nữa. Tuyệt thực khó chịu lắm.”
Khoé miệng Thẩm Tu Lâm giật giật “Tự con muốn tuyệt thực đấy chứ, có phải ba kêu con tuyệt thực đâu.”
“Không phải, ý con là, con…” Thẩm Dật Hiên đột nhiên dừng lại.
Thẩm Tu Lâm nghi ngờ nhìn đối phương “Con sao vậy?”
Vào lúc này, Đông Phương Hiển cũng đi qua.
“Có thứ hấp dẫn chúng ta.”
Thẩm Tu Lâm ngạc nhiên, rồi hai mắt sáng lên “Năng lượng thể?”
“Có thể, nhưng cũng không chắc lắm.”
Thẩm Tu Lâm cười “Không cần biết có phải hay không, chúng ta cũng phải đi xem xem.”
Vì vậy, đoàn người lại hướng về phía bên kia…
Tốc độ của Thẩm Tu lâm và Đông Phương Hiển là nhanh nhất, rất nhanh đã chạy tới nơi có đồ vật thu hút sự chú ý của Đông Phương Hiển.
Thẩm Dật Hiên cũng không thua kém bao nhiêu, đuổi sát theo sau tới đây.
Thế nhưng, chỉ cãi nhau thôi thì làm sao có thể giải quyết được vấn đề? Vì vậy, không mất bao lâu, hai phe đã lao vào đánh nhau.
Chỉ là, thực lực bên phía Trương Hậu và bên phía Trần Tây Chu chênh lệch không ít, hơn nữa, hai phía rõ ràng đã đánh qua một trận. Người của Trương Hậu vốn đã có chút cố sức, hiện giờ lại đánh nhau, đương nhiên là hoàn toàn rơi vào thế yếu.
Cho nên, bọn họ dường như đều bị đè ra đánh.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển trao đổi ánh mắt.
Thẩm Tu Lâm truyền âm nói “Đông Phương, em nói phải làm sao bây giờ?”
Đông Phương Hiển lắc đầu “Xem xem người kia có muốn hạ sát thủ hay không.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu.
“Trần Tây Chu! Thằng khốn kia! Vong ân phụ nghĩa!” Một người thủ hạ của Trương Hậu bị bắt lại, mắng thật to.
Mặt Trần Tây Chu trầm xuống.
Lúc này, một người bên phía Trần Tây Chu phát ra một đòn băng hệ dị năng, nhắm thẳng vào trái tim của đối phương.
Mắt thấy đòn tấn công kia muốn đâm thủng ngực người thủ hạ kia, Trương Hậu gấp tới mức cả người đều nhào tới, nhưng vẫn chậm.
Chỉ là, đòn tấn công kia vốn nên đâm trúng ngực, lại đột nhiên biến mất.
Ngay tại trước khi đâm xuống, thực sự biến mất!
Mọi người ở đây đều kinh ngạc ngẩn người.
Người tấn công lại càng ngạc nhiên hơn “Tại sao lại như vậy?”
“Có phải năng lượng anh dùng không đủ hay không?” Một người nói.
Người kia lắc đầu “Không, tôi rất chắc chắn, tôi dùng rất nhiều năng lượng.”
Trần Tây Chu nhíu mày, lên tiếng “Người anh em nào trốn ở chỗ này, không bằng đi ra gặp mặt mọi người một lần?”
“Trần đại ca.” Mấy người thủ hạ của Trần Tây Chu đều nhìn sang, không thể tin được nói “Không thể nào? Nơi này có người ẩn trốn? Chuột Đồng cũng ở đây mà, cậu ta còn không phát hiện ra người nào.”
“Chuột Đồng” mà người này nói là một người thanh niên, biệt hiệu là Chuột Đồng. Dị năng của người này là có liên quan tới tinh thần lực, hiện tại đã đạt tới cấp bốn cao nhất, trực giác rất nhạy bén.
Dù là dị năng giả cấp năm cao nhất cũng không trốn được khỏi mắt người này.
Trần Tây Chu chậm rãi lắc đầu “Người anh em, đi ra nói chuyện đi, chúng ta có thể ngồi xuống tâm sự.”
Chỉ là, mặc kệ Trần Tây Chu nói thế nào, vẫn không có ai xuất hiện.
Trần Tây Chu nhíu chặt mày.
“Trần đại ca.” Một người lại nói “Có lẽ thực sự không có ai đâu, khi nãy chỉ là bất ngờ thôi.”
“Tôi thử lại xem.” Người tấn công thủ hạ của Trương Hậu lại phát ra một lần dị năng nữa.
Dị năng của người này đã tới cấp năm, sức tấn công vốn không thể khinh thường. Chỉ là, sức mạnh như vậy tại trong mắt Thẩm Tu Lâm lại không ra cái gì cả.
Vì vậy, khối băng kia lại một lần nữa tự động biến mất, giống như chưa từng xuất hiện.
Lần này, sắc mặt mấy người bên phía Trần Tây Chu cũng thay đổi.
Trần Tây Chu hít sâu một hơi “Rốt cuộc là vị nào?”
Người bên phía Trương Hậu cũng đều nghi ngờ nhìn xung quanh.
Người thủ hạ suýt chút nữa đã bị giết của Trương Hậu lên tiếng “Anh Trương, có phải là cao thủ do Đế đô phái tới không?”
Trương Hậu nhíu mày “Có lẽ là không phải? Nếu là người của Đế đô tới, phải liên lạc với chúng ta mới đúng.”
“Đúng vậy, thế nhưng… chuyện gì đang xảy ra? Vì sao lại có người giúp chúng ta?”
“Phải…”
Trương Hậu cũng thấy khó hiểu.
Trần Tây Chu lại gọi thêm hai lần, vẫn như cũ không có ai đi ra.
Lúc này, một thanh niên có vẻ là Chuột Đồng đi tới, nhẹ nhàng nói bên tai Trần Tây Chu “Không tìm được.”
Trần Tây Chu nhíu mày.
“Không thì chúng ta cứ nhốt đám người Trương Hậu lại đi, miễn cho bọn họ gây sự.”
Trần Tây Chu suy nghĩ một chút, gật đầu.
Vì vậy, người của Trần Tây Chu không tiếp tục hạ sát thủ nữa, mà là trói người bên phía Trương Hậu lại.
Tổng cộng có khoảng bảy, tám mươi người, tất cả đều bị trói lại, rồi giam vào trong một cái kho hàng lớn.
Bốn phía kho hàng này, Trần Tây Chu phái hơn một trăm người trông coi.
Tất cả đều là dị năng giả, trên tay còn có súng.
Thẩm Tu Lâm than một tiếng “Bọn họ còn có nhiều vũ khí như vậy.”
“Đế đô chúng tôi không cho bọn họ nhiều đồ như vậy.” Nghiêm Hạ Khê không hiểu “Hay là do tôi không biết?”
“Có thể là lấy từ chỗ khác.” Thẩm Tu Lâm suy nghĩ.
“Chỗ khác?” Nghiêm Hạ Khê càng không hiểu “Có thể lấy ra nhiều vũ khí như vậy… chẳng lẽ là thành phố N?”
“Ừm.” Thẩm Tu Lâm gật đầu.
Đông Phương Hiển nhíu mày “Anh biết? Ba và ông nội có nói với anh rồi à?”
“Không có.”
“Tìm Trương Hậu hỏi xem.” Ngô Tranh nói.
Thẩm Tu Lâm gật đầu.
Thế nên, bọn họ không coi ai ra gì, nghênh ngang đi vào trong kho hàng, bày kết giới, còn lôi Trương Hậu từ bên trong ra.
Trương Hậu chỉ cảm thấy trước mắt loé lên một cái, chính mình đã tới một nơi khác.
Sau đó, Trương Hậu kinh ngạc nhìn mấy người Thẩm Tu Lâm xuất hiện trước mặt mình.
“Mấy người, mấy người…”
Thẩm Tu Lâm nói “Chúng tôi là người của Đế đô, vốn là muốn tới đón các anh, chỉ là, có vẻ như bên phía các anh cũng không đồng lòng.”
Trương Hậu thở dài “Một lời khó nói hết.”
Thẩm Tu Lâm hỏi thẳng “Nhiều vũ khí như vậy, tôi xem ra ít nhất phải có vài trăm khẩu, ai cho các anh?”
“Lưu Văn Tân, Chu Phương Tuyền.” Trương Hậu nói.
Thẩm Tu Lâm hiểu ra, Lưu Văn Tân, Chu Phương Tuyền, thêm cả Vương Trung Toàn, là ba người lãnh đão của một căn cứ mà bọn họ gặp phải trên đường tới Đế đô. Lúc trước hắn cũng cho họ bản thiết kế.
Không nghĩ tới cái căn cứ không hề lớn kja lại có thể nhanh chóng chế tạo ra nhiều vũ khí như vậy, còn bán ra nữa.
“Không có Vương Trung Toàn?”
“Ông ta đã chết.” Trương Hậu đáp “Có lẽ là bị hai người còn lại liên hợp giết chết.”
Thẩm Tu Lâm nheo mắt lại “Sao anh lại biết?”
Trương Hậu cười khổ “Không khó đoán. Lúc mới bắt đầu, Vương Trung Toàn cũng cùng bọn họ tới đây, muốn hai căn cứ hợp tác với nhau, chỉ là, khi đó hình như Vương Trung Toàn và bọn họ đã có tranh chấp. Lần thứ hai tới đây chỉ còn hai người bọn họ, nói là Vương Trung Toàn khi ra ngoài gặp phải tang thi cao cấp tập kích. Nếu nói trong đó không có vấn đề thì tôi không tin.”
Thẩm Tu Lâm im lặng, lúc trước hắn không nhìn ra hai người kia lại ác tới vậy. Lúc đó, mặc dù hắn cũng nhận ra một ít dã tâm của bọn họ, thế nhưng, những thứ như dã tâm này, bất kỳ người đàn ông nào đều sẽ có.
Mà khi đó bọn họ cũng không tỏ ra quá rõ ràng, thế nên hắn cũng không để ý.
Nhưng mà, bây giờ…
“Hai người Lưu Văn Tân và Chu Phương Tuyền hợp tác với Trần Tây Chu?”
“Thực ra là cùng chúng tôi hợp tác, thế nhưng sau khi vũ khi được đưa tới, Trần Tây Chu làm phản. Hắn ta rất giỏi trong việc lôi kéo lòng người, hơn nữa, Lưu Văn Tân và Chu Phương Tuyền còn đưa tới một phần bản thiết kế, cho nên…” Trương Hậu thở dài “Các anh cũng thấy đấy, hiện giờ người nghe theo tôi không nhiều. Phía bên ngoài, dân chúng đối với việc ai làm lãnh đạo vốn đã không có nhiều ý kiến, chỉ cần bảo đảm bọn họ sống tốt là được. Tôi nghĩ cũng đúng, hiện tại tôi chỉ muốn mang theo những người anh em đồng ý đi cùng tôi mà thôi, nhưng mà…”
Nói đến đây, Trương Hậu khẩn cầu nhìn Thẩm Tu Lâm “Anh có thể giúp đỡ chúng tôi đi khỏi đây không? Khi người của Trần Tây Chu ra tay với chúng tôi, người giấu trong bóng tối chính là các anh đúng không?”
Thẩm Tu Lâm thản nhiên gật đầu. Nguồn:
Trương Hậu cầu xin nhìn Thẩm Tu Lâm “Có thể cứu những người anh em của tôi không? Tôi không muốn nhìn thấy họ phải chết ở chỗ này.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu, nói “Tôi sẽ cho người dẫn các anh đến thành phố M, chi tiết tình huống và kế hoạch của Kỳ huyện, tự anh nói với người của Đế đô đi.”
Trương Hậu vui vẻ, rồi lại lo lắng “Tôi biết, ngài rất lợi hại, nhưng mà, chúng tôi có nhiều người như vậy…”
“Đợi lát nữa kêu thủ hạ của anh không cần chống cự lại, tôi mang các anh ra ngoài.”
Trương Hậu ngạc nhiên, nhưng vẫn lập tức gật đầu.
Vì vậy, không lâu sau đó, Thẩm Tu Lâm thu toàn bộ những dị năng giả này vào trong không gian…
Hiện tại, số lượng người Thẩm Tu Lâm có thể thu vào cũng càng ngày càng nhiều.
Người của Trương Hậu cứ như vậy không một tiếng động bị dẫn theo ra ngoài.
Chờ đến khi người trông coi bên ngoài đi vào đưa nước uống mới phát hiện ra, sợ ngây người, gào to lên “Người đâu rồi!”
Những người khác cũng bị doạ sợ “Người đâu? Không thể nào! Chúng ta nhiều người như vậy bao quanh bên ngoài. Làm sao lại không thấy được!”
Người ở đây vội vàng chạy đi báo cho Trần Tây Chu.
Sắc mặt Trần Tây Chu lập tức xanh mét.
Sau đó, Trần Tây Chu hạ một mệnh lệnh “Căn cứ toàn diện giới nghiêm! Bất cứ người ở nơi nào đến, nếu không nghe theo sự quản lý của căn cứ, giết chết không cần luận tội!”
Giết chết không cần luận tội… Thực giống như tự coi chính mình là hoàng đế rồi…
Mà mấy người Thẩm Tu Lâm đã dẫn người về tới đoàn xe.
Sau khi nói ra tình huống của Kỳ huyện, Thẩm Tu Lâm nói “Tôi thây rằng, các anh không thể đón người của Kỳ huyện đi rồi. Cứ về trước đi, thương lượng xong lại nói.”
Mấy đội ngũ quân đội Đế đô nhất thời hai mặt nhìn nhau.
Cuối cùng, bọn họ toàn bộ lên đường trở về, người của Trương Hậu cũng đi theo bọn họ…
Tiếp đó, Thẩm Tu lâm, Đông Phương Hiển, Ngô Tranh, Nghiêm Hạ Khê, cùng với Thẩm Dật Hiên và Thẩm Hình đi về hướng căn cứ của Chu Phương Tuyền…
Lâm Tôn và Tang Thì thì bị phái theo âm thầm hộ tống người của Đế đô.
Nhiều người như vậy, tốt nhất là không nên gặp phải bất ngờ gì trên đường, nếu không thì tổn thất quá nhiều.
“Baba.” Thẩm Dật Hiên vừa gấp rút lên đường vừa nói chuyện với Thẩm Tu Lâm “Bên kia tại sao lại có thể làm ra nhiều súng tới như vậy?”
“Không biết.” Thẩm Tu Lâm suy nghĩ “Cho nên chúng ta mới tới xem.”
“Vâng… Đúng rồi, baba và cha không sao rồi đúng không?”
Thẩm Tu Lâm liếc đối phương “Ừ, con muốn nói cái gì?”
Thẩm Dật Hiên cười haha “Không có, con chỉ muốn nói là, sau này hai người đừng cãi nhau nữa. Tuyệt thực khó chịu lắm.”
Khoé miệng Thẩm Tu Lâm giật giật “Tự con muốn tuyệt thực đấy chứ, có phải ba kêu con tuyệt thực đâu.”
“Không phải, ý con là, con…” Thẩm Dật Hiên đột nhiên dừng lại.
Thẩm Tu Lâm nghi ngờ nhìn đối phương “Con sao vậy?”
Vào lúc này, Đông Phương Hiển cũng đi qua.
“Có thứ hấp dẫn chúng ta.”
Thẩm Tu Lâm ngạc nhiên, rồi hai mắt sáng lên “Năng lượng thể?”
“Có thể, nhưng cũng không chắc lắm.”
Thẩm Tu Lâm cười “Không cần biết có phải hay không, chúng ta cũng phải đi xem xem.”
Vì vậy, đoàn người lại hướng về phía bên kia…
Tốc độ của Thẩm Tu lâm và Đông Phương Hiển là nhanh nhất, rất nhanh đã chạy tới nơi có đồ vật thu hút sự chú ý của Đông Phương Hiển.
Thẩm Dật Hiên cũng không thua kém bao nhiêu, đuổi sát theo sau tới đây.
Danh sách chương