Sau khi quyết định xong, mấy người Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đi theo cái gọi là “người dẫn đường” này.

Nhắc tới thì huyện Tứ Hội cũng coi như là nơi tương đối kỳ dị.

Diện tích của nó vô cùng lớn, thế nhưng đường đi trong huyện lại rất khó khăn, có rất nhiều hẻm nhỏ.

Phòng ốc ở nơi này cũng có chút kỳ quái, bố cục xây dựng rất ngổn ngang.

Chỗ này một căn, chỗ kia một căn, hoàn toàn không có quy luật gì hết.

Mấy người Thẩm Tu Lâm hiện giờ đang đi lướt qua rất nhiều phòng ốc.

Sau khi vào trong huyện Tứ Hội, thứ bọn họ thấy nhiều nhất chính là nhà. Chỉ là, hiện giờ tất cả nhà đều đã trống không.

Một đường đi tới, không hề có cảm giác của người sống sót.

Ở những căn nhà trống này, thứ kỳ lạ nhất, chính là ở bên ngoài. Bao quanh căn nhà đều là tử khí nồng nặc.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển dùng tinh thần lực đâm thủng tử khí bên ngoài, dễ dàng đi vào trong.

Nhưng ngoại trừ tử khí ra, bọn họ không còn phát hiện một thứ nào khác nữa cả.

Thậm chí, vì tử khí quá nồng nặc, cho nên bọn họ còn không thể thấy rõ toàn cảnh căn nhà.

Chỉ là, khi nhìn thấy cánh cửa phòng ngủ, bọn họ dường như cảm giác được trong đó có một thứ nào đó, nhưng hiện giờ bọn họ không có thời gian, tinh thần lực lại không thể tiến vào trong.

Bọn họ càng lo lắng hiện giờ đi vào sẽ đánh động tới thứ kia, mất nhiều hơn được, cho nên cũng không quá mức cưỡng cầu.

Lúc này, mấy người bọn họ rõ ràng phát hiện tốc độ của “người dẫn đường” kia tăng nhanh hơn rất nhiều.

Hơn nữa, bọn họ cảm thấy những chấm đen kia đã thay đổi hình dạng.

Tang Thì từng nói, những “người dẫn đường” này nếu như biến thành hình thái tiến hoá nhất, sẽ biến thành hình người.

Thế nhưng với tình hình hiện giờ, chúng dường như không phải đang biến thành hình người.

Bởi vì những chấm đen này quá nhiều, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển lại chỉ có thể mơ hồ cảm giác đến một ít thứ, không giống như Nghiêm Hạ Khê, có thể nhìn thấy rõ chúng nó.

Hiện tại, những chấm đen này đang tụ lại với nhau, hợp thành một thứ.

Giống như… là rắn! Đúng vậy, chúng đang tổ hợp lại thành hình rắn.

Nghiêm Hạ Khê giật mình kêu lên “Nhiều rắn quá!”

Sau đó, Nghiêm Hạ Khê tả lại quá trình những chấm đen này biến thành hình rắn cho mọi người nghe.

Rắn? Chẳng là đây là động rắn? Thẩm Tu Lâm nhướn mày.

Đông Phương Hiển nghĩ tới điều gì đó, bỗng nhiên nhíu mày.

Lúc này, Lâm Tôn và Ngô Tranh dường như cũng nghĩ tới điều gì, hai người đồng thời nhìn sang Đông Phương Hiển.

Thẩm Tu Lâm hơi nheo mắt lại, Ngô Tranh và Lâm Tôn đều đến từ cùng một vị diện với Đông Phương Hiển.

Như vậy, rất có thể là bọn họ đồng thời nghĩ tới thứ gì đó!

Ý thức của Thẩm Tu Lâm thoáng xoay chuyển, ngay cả truyền âm cũng không cần, trực tiếp trao đổi với Đông Phương Hiển.

Phương thức giao lưu này khiến cho Thẩm Tu Lâm cảm thấy vô cùng thuận tiện!

Đông Phương Hiển nói “Em cũng không xác định được.”

“Ý em là sao?” Thẩm Tu Lâm hỏi y đã có chuyện gì xảy ra, Đông Phương Hiển lại trả lời một đáp án không xác định được.

Đông Phương Hiển suy nghĩ một chút, nói “Trước lúc đi vào đây, em không hề cảm nhận thấy nơi này có thứ gì sẽ liên quan tới vị diện kia. Nhưng cảm giác lúc này…”

Đông Phương Hiển thoáng dừng lại một chút, rồi mới nói: “Chỉ từng xuất hiện qua ở hang động nằm gần Đế đô.”

Thẩm Tu Lâm hiểu nơi đối phương đang nói tới, chính là không gian phía bên dưới Đế đô kia.

“Em từng cảm thấy ở nơi đó có thứ liên quan tới vị diện của em, còn nơi này lúc đầu không có cảm giác gì, có đúng không?”

Đông Phương Hiển gật đầu “Phải.”

“Vậy hiện giờ thì sao? Em cảm thấy cái gì?”

“Không rõ ràng lắm, chỉ mơ hồ có chút cảm giác thôi. Thế nhưng, ở vị diện kia, có một người như vậy, là Người Rắn.”

“Người Rắn?”

“Ừm, tuổi của gã này không khác em là mấy, thế nhưng tội ác đầy mình. Ở vị diện kia, gã ta vẫn luôn bị truy nã.”

“Bị truy nã sao?” Thẩm Tu Lâm nhíu mày.

“Phải. Gã lợi dụng rắn làm rất nhiều chuyện, thăm dò bảo vật, dò hỏi cơ mật của những gia tộc khác, còn có một loại thủ đoạn tàn khốc nhất, dùng rắn khống chế người. Vào lúc ấy, nghe nói, gã ta gọi là Người Rắn, kỳ thực lại không hoàn toàn là rắn.”

“Không hoàn toàn là rắn? Là sao?”

“Giống như gã biết một thủ đoạn đem những vật khác nhau tổ hợp thành rắn. Chi tiết thì em không rõ, nghe đâu gã ta khi đang bị vây bắt thì rớt vào hắc động không gian.”

Thẩm Tu Lâm nghe vậy, nói “Vậy sao? Nói cách khác, loại thủ đoạn tổ hợp nhiều vật thành rắn này khiến cho ba người cảm thấy quen thuộc đúng không? Thế nhưng lại không xác định được xem người này có phải là tới từ vị diện kia?”

“Ừm. Sau khi vào đây, em cũng mơ hồ cảm thấy, nơi này, giống như đang cất giấu bí mật gì đó liên quan tới vị diện kia.

“Cảm thấy dấu hiệu thế nào?” Thẩm Tu Lâm hỏi.

Đông Phương Hiển không xác định, lắc đầu “Em không biết.”

Thẩm Tu Lâm suy nghĩ, nói “Mặc kệ có phải hay không, nhưng mà nơi này vừa mạt thế đã hoàn toàn hoang phế. Ở đây nhất định có điều gì đó kỳ quái.”

“Phải, em cũng nghĩ như vậy.”

“Chỉ là, nơi này cuối cùng có những thứ gì, thì lại không nói trước được.”

Đông Phương Hiển nghe vậy, khẽ liếc nhìn Thẩm Tu Lâm “Hơn nữa, em luôn cảm thấy, ở nơi này, có lẽ sẽ tồn tại thứ gì đó uy hiếp đến chúng ta.”

“Hả?” Thẩm Tu Lâm nghe vậy, mắt hơi loé lên.”Thứ có thể uy hiếp tới chúng ta?”

“Ừm, anh còn nhớ trận pháp mà chúng ta gặp ở Kỳ huyện không?”

“Em nghi ngờ nơi này cũng là tác phẩm của tổ chức kia?”

“Rất có thể, đúng không?”

Thẩm Tu Lâm suy nghĩ, cảm thấy cũng có khả năng.

Trong lúc hai người vừa đi vừa “nói chuyện”, phía trước rốt cuộc có chuyện xảy ra.

Vốn những chấm đen kia tổ hợp lại thành rắn cũng chỉ là dáng vẻ thôi, ít nhất chúng không làm cái gì.

Thế nhưng, vào lúc này, những con rắn kia lại bắt đầu thay đổi.

Có một số con rắn giống như gặp phải thứ gì đó kích thích, bắt đầu cuồng bạo. Chúng nó vặn xoắn thân thể, liên tục xoay quanh một chỗ.

Dáng vẻ kia, khá giống với trúng độc. Bởi vì thân thể khó chịu, cho nên không khống chế được hành động.

Mấy người Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển tuy rằng không nhìn thấy rõ, nhưng càng đi sâu vào trong lại càng cảm nhận rõ ràng hơn một chút.

Lúc này, bọn họ nhận thấy có một loại cảm giác xao động mơ hồ từ giữa không trung truyền tới.

Đông Phương Hiển cũng nhận ra, hơn nữa, y còn cảm nhận rõ ràng hơn so với Thẩm Tu Lâm một chút.

Đồng thời, ngoại trừ loại cảm giác xao động bất an kia, y còn cảm thấy một hơi thở.

Hơi thở này, giống như đang kêu gọi những người “đồng loại”.

“Đồng loại” ở đây cũng không phải là con người. Người ở trung cấp vị diện và hạ cấp vị diện thuộc về hai vị diện khác nhau, khí tức trên người bọn họ cũng không giống nhau.

Chỉ là lúc bình thường, nếu như không phải là người có tinh thần lực cấp cấp cao, thì hoàn toàn không cảm giác được.

Hơn nữa, ở giữa những vị diện, kỳ thực cũng có một loại công pháp đặc thù có thể cảm giác được hơi thở của đồng loại.

Chỉ là, không phải ai cũng biết loại công pháp này, thế nhưng, Đông Phương Hiển biết.

Cũng chính vì thế, lúc trước y chỉ liếc mắt nhìn qua Nam Cung Tiếu đã nhận ra được.

Còn Thẩm Hình, y không nhận ra, đơn giản chỉ bởi vì tinh thần lực của Thẩm Hình quá mức hỗn loạn.

Hơn nữa, lai lịch của Thẩm Hình ở trung cấp vi diện có khả năng là khá cao, trên người hẳn là có công pháp ẩn núp đặc thù.

Mặc dù sau đó Thẩm Hình mất đi ký ức, nhưng loại ẩn giấu này vẫn còn tồn tại trong ý thức hải như một bản năng.

Hoặc là, có một ít gia tộc, có một ít bí mật dù chết cũng không thể tiết lộ ra ngoài.

Cho nên, khi bọn họ đứng ở bên ngoài huyện Tứ Hội thì không cảm giác được, nhưng khi đi vào lại nhận ra cũng không có chút bất ngờ nào.

Trước đó người ta không muốn để lộ ra, nhưng hiện giờ lại muốn thì sao.

Một chút khác thường này của Đông Phương Hiển đương nhiên là bị Thẩm Tu Lâm nhận ra ngay lập tức, hai người trao đổi một lúc, thế rồi, Nghiêm Hạ Khê bỗng nhiên nói “Có một con rắn đang phát sáng!”

Phát sáng? Mọi người nhìn về nơi Nghiêm Hạ Khê chỉ, tất nhiên, không ai nhìn ra cái gì.

Thẩm Tu Lâm nhíu mày, còn đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên không trung dường như bị thứ gì đó đè ép xuống.

Loại cảm giác này giống như cả bầu trời muốn rớt xuống vậy.

Sau đó, bọn họ cuối cùng cũng thấy trước rõ ràng những thứ trước đây không thể thấy!

Trên bầu trời, đúng thực có rất nhiều chấm đen, hiện giờ, những chấm đen kia còn đang tụ lại thành hình con rắn.

Nói là trên bầu trời, kỳ thực cũng chỉ cách đỉnh đầu bọn họ một khoảng mà thôi.

Tính ra thì, chỉ bằng chiều cao của hai đến ba người.

Lúc này, bọn họ cũng nhìn thấy con rắn phát sáng mà Nghiêm Hạ Khê nói.

Con rắn kia đúng thực đang phát sáng, còn là ánh sáng màu đỏ!

Đồng thời, thân thể của nó cũng đỏ như máu.

Nhưng mà tại sao lại vậy? Con rắn này chẳng lẽ không phải do chấm đen tạo thành hay sao? Khi mọi người còn đang nghi ngờ, con rắn kia đột nhiên bổ nhào về phía bọn họ.

Biến cố này xảy ra mặc dù đột ngột, nhưng tất cả mọi người đều đã có chuẩn bị.

Cho nên, khi con rắn này nhào tới, không có một ai hoảng loạn cả.

Nơi này vốn đều là cao thủ, tất nhiên là không sợ con rắn này rồi.

Khi con rắn này lao tới gần, mọi người đều cảm thấy một loại lửa lạnh như băng.

Lửa, vốn phải cực nóng, thế nhưng lửa trên người con rắn này lại lạnh. Loại lạnh này, khiến mọi người nghĩ tới hầm băng.

Tinh thần lực vận chuyển quanh thân, rất nhanh, loại lạnh như băng này biến mất.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nhìn nhau, khi đang muốn tấn công con rắn, thì nó bỗng nhiên tan thành từng điểm.

Sau đó, một đám chữ to màu đỏ xuất hiện trước mắt mọi người.

“Phía trước có thứ tốt đang chờ các ngươi, mau cùng bảo bối của ta đến đây.”

Một đám chữ to màu đỏ như máu, ở trong đêm nhìn vô cùng rõ ràng, nhưng chỉ một giây sau đã biến mất.

Con rắn màu đỏ phát sáng khi nãy cũng biến mất…

Nhưng khi con rắn đỏ kia biến mất, ở một chỗ khác, trong một đám chấm đen bỗng nhiên loé ra một chấm sáng.

Chấm sáng này từ từ biến thành hình một con rắn, vẫn là màu đỏ, chỉ có bộ dáng nhỏ đi không ít.

Sau khi con rắn đỏ này thành hình, Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm song song nheo mắt lại, bởi vì con rắn này có hai cái đầu.

Nhất là Đông Phương Hiển, y nhìn càng chăm chú hơn. Ở vị diện kia, gã Người Rắn có thể điều khiển rắn kia có một con rắn đặc trưng. Con rắn đó chính là rắn hai đầu, nhưng không phải màu đỏ, mà là màu đen.

Đây là trùng hợp sao?

Lúc này, Lâm Tôn và Ngô Tranh cũng đang quan sát con rắn kia, Thẩm Hình khi nhìn con rắn lại tỏ ra có chút mơ mơ hồ hồ.

Thẩm Hình cũng là người của vị diện kia, chỉ là ký ức hiện giờ không đầy đủ mà thôi…

Con rắn đỏ hai đầu kia thay thế vị trí của “người dẫn đường”, những con rắn đen khi trước đều biến trở lại chấm đen như cũ.

Trên không trung lúc này chỉ còn lại duy nhất con rắn đỏ hai đầu.

Con rắn này rất nhỏ, thế nhưng hai cái đầu của nó lại khiến cho người khác cảm thấy một loại cảm giác bị chèn ép.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển lại cảm thấy hai cái đầu kia… giống như… là thiên địch của tử khí.

Đúng vậy, giống như thiên địch của tử khí.

Khi con rắn này xuất hiện, tử khí ở nơi này dường như giảm bớt rất nhiều.

Nhất là ở xung quanh con rắn, hoàn toàn không có chút tử khí nào.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển liếc mắt trao đổi, bắt đầu suy nghĩ.

Nếu như trên người bọn họ cũng có một vật tương tự như vậy, là thiên địch của tử khí, thì hai người có thể dễ dàng đối phó những tử khí kia…

Sau đó, mấy người bọn họ đi theo con rắn hai đầu, lướt qua rất nhiều phòng ốc.

Tốc độ của bọn họ lúc này là vô cùng nhanh.

Nhưng đi mãi đi mãi lại vẫn quanh quẩn đi qua mấy toà nhà.

Những toà nhà này, giống như mê cung…

Thẩm Dật Hiên nói thầm “Đây là chỗ nào chứ? Sao giống như mê cung vậy?”

Đúng là rất giống mê cung, trong lòng Thẩm Tu Lâm tán thành ý kiến của con trai.

Thẩm Dật Hiên vừa nói xong, con rắn dẫn đường bỗng nhiên xông vào một căn nhà. Mấy người Thẩm Tu Lâm nhìn nhau, cuối cùng, Thẩm Tu Lâm nói “Lâm Tôn, Tang Thì, hai người chờ ở bên ngoài phối hợp, những người khác cùng tôi đi vào.”

“Được.” Lâm Tôn không có ý kiến, đứng chờ ở bên ngoài. Tang Thì cũng không có ý kiến, Thẩm Tu Lâm bảo chờ ở ngoài thì chờ.

Sau đó, mấy người còn lại đi vào bên trong.

Đi vào căn nhà này hoàn toàn không hề có chút trở ngại nào, thế nhưng sau khi bọn họ đi vào mới cảm thấy, dường như nơi mình đi vào không phải là một căn nhà, mà là một không gian khác.

Thẩm Tu Lâm cảm thấy một tiếng gió vang lên bên tai. Theo tiếng gió này tới gần, Thẩm Tu Lâm nheo mắt, rồi phất tay một chưởng đánh ra.

Một đòn tấn công này, là ngầm thêm tinh thần lực công kích, hơn nữa, tinh thần lực hiện tại của Thẩm Tu Lâm đều là công kích có tính chất chính năng lượng.

Cho nên, một đòn này vừa ra, “tiếng gió” khi nãy kêu lên một tiếng.

Hoá ra, đó không phải là gió, mà là một loại thú.

Chỉ là, hình thể của loại thú này không lớn, tốc độ lại vô cùng nhanh. Khi nó đánh lén sẽ giống như có gió mạnh thổi tới vậy.

Tinh thần lực của Thẩm Tu Lâm đủ cao, cho nên ngay lập tức phát hiện ra, khi đối phương công kích đã kịp thời phản kích lại.

Đòn phản kích của hắn khiến cho con thú kia đỏ rực cả hai mắt.

Lúc này, mọi người mới nhìn rõ hình dạng con thú này, thế mà lại… không ra giống loài gì.

Không biết nó là loài gì, trên mặt toàn là cơ thịt thối rữa, hai con mắt cũng lồi ra ở bên ngoài.

Khi mắt của nó biến thành màu đỏ, cơ trên mặt cũng bốc lên một loại bọt khí. Trên người nó còn tản ra một mùi vô cùng hôi thối.

Mấy người Thẩm Tu Lâm nhíu mày, rồi dùng tinh thần lực tạm thời che kín khứu giác của mình.

Thẩm Tu Lâm tiếp tục tấn công. Lôi điện dị năng lao tới, con vật kia thậm chí không kịp tấn công lần thứ hai đã biến thành tro bụi.

Đồng thời, một viên hạt châu màu xám rơi xuống ở chỗ đó.

Hạt châu kia không giống như tinh hạch, ít nhất là về mặt hình dáng, nó không có các góc cạnh kiểu như tinh hạch.

Mặt khác, bao quanh hạt châu này hoàn toàn là tử khí nồng đậm.

Thẩm Tu Lâm dùng tinh thần lực nhặt nó lên. Hắn nhìn hạt châu một chút, rồi đưa cho Đông Phương Hiển.

“Em thấy nó có ích lợi gì không?”

Đông Phương Hiển lắc đầu “Có lẽ là có tác dụng với mấy người Ngô Khánh Liễm.

Thẩm Tu Lâm suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng, vì vậy tạm thời thu đi, thế nhưng không đặt ở trong không gian, hắn sợ ô nhiễm không khí!

Con thú đầu tiêcứ như vậy bị giải quyết, chỉ là, con thú này cũng không phải điểm quan trọng.

Mọi người đều nghĩ tiếp theo sẽ có rất nhiều con thú như thế này xuất hiện, bỗng nhiên, một tiếng cười nham hiểm vang lên.

Tiếng cười này… là tiếng cười của người chết, hoặc là nói, tang thi.

Hơn nữa, còn là tang thi cao cấp.

Bởi vì tang thi không có trí óc thì nhất quyết không thể cười được như vậy.

Mấy người Thẩm Tu Lâm nhìn qua, phát hiện giữa không trung bỗng nhiên xuất hiện một vòng xoáy. Nguồn:

Sau đó, một con tang thi từ trong vòng xoáy này bước ra.

Thẩm Tu Lâm nhếch miệng, rồi tinh thần lực lập tức đánh ra.

Chỉ là, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển kinh ngạc phát hiện, ở bốn phía xung quanh vòng xoáy, tinh thần lực hoàn toàn không thể đánh tới.

Không, phải nói là tinh thần lực bị hấp thu hơn một nửa, chỉ để lại một ít, hoàn toàn không thể thương tổn đến tang thi kia.

Thẩm Tu Lâm nheo mắt lại.

Vào lúc này, tang thi kia đã đứng ngay ngắn trước mặt bọn họ.

“Tinh thần lực thật mạnh, đúng là đồ ăn ngon.”

Đồ ăn ngon? Thẩm Tu Lâm nhướn mày.

Đông Phương Hiển không vui nheo mắt lại, bỗng nhiên, quét ra một đòn tấn công.

Đòn tấn công này của Đông Phương Hiển ngoại trừ dùng rất nhiều tinh thần lực, còn dùng tới năng lượng có thuộc tính thôn phệ của mình.

Vì vậy, đòn tấn công này vừa đánh ra, con tang thi khi nãy còn đang cười nham hiểm kia lập tức không thể cười nổi nữa, toàn bộ khuôn mặt đều tỏ ra âm trầm.

Nó vốn là một kẻ đã chết, theo lý mà nói, mặt là không thể thay đổi.

Nhưng đối với tang thi cao cấp, chúng nó có thể điều chỉnh một chút bề ngoài của mình. Đương nhiên, nói là điều chỉnh, cũng chỉ là thay đổi một chút ít mà thôi. Người chết và người sống, cuối cùng vẫn khác nhau rất xa.

Giống như con tang thi trước mắt này, mặt tỏ ra âm trầm, nhưng lại khác xa so với vẻ mặt giận dữ của người sống.

Đây chính là vẻ âm trầm của người chết, chất chứa toàn tử khí.

Nhưng loại tử khí này, có vẻ không giống với tử khí ở bên ngoài…

Đông Phương Hiển hoàn toàn không có ý định nghe con tang thi này nói nhảm, tiếp tục tấn công.

Vì vậy, không bao lâu, tang thi trước mặt chỉ có thể nhọc nhằn né tránh, nhưng không gian này vốn chẳng rộng là cao, dù nó muốn tránh cũng không biết phải tránh vào đâu.

Cho nên, rất nhanh, dưới sự tấn công của Đông Phương Hiển, tang thi biến thành tro bụi.

Chỉ là, trước đó, nó còn để lại một câu nói.

“Mấy người các ngươi, một kẻ cũng đừng nghĩ ra khỏi nơi này! Hahaha!” Kéo theo đó là tiếng cười điên cuồng. Vẻ mặt của mọi người hoàn toàn không vui nổi.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nhíu mày, rồi Thẩm Tu Lâm đột nhiên nói “Mọi người thử xem có thể ra ngoài hay không?”

Lúc vào thì chỉ có mấy người bọn họ đi vào, Lâm Tôn và Tang Thì vẫn còn chờ ở bên ngoài.

Nghĩ đến đi ra, mọi người lập tức quay đầu trở lại đường cũ.

Mười phút sau, mọi người phát hiện ra một sự thật.

Đường ra, không còn!

Không gian này, giống như ở trong một căn nhà, nhưng có vẻ càng giống với không gian độc lập hơn.

Thẩm Tu Lâm thở dài “Đã có người không muốn chúng ta ra ngoài, như vậy, cứ ở đây nhìn xem nơi này đến cùng có cái gì đi.”

Lúc nói lời này, hai mắt Thẩm Tu Lâm tỏ ra vô cùng lạnh lùng.

Thẩm Tu Lâm vừa nói xong, Lâm Tôn và Tang Thì bỗng nhiên đồng thời từ một vách tường nào đó chạy vào.

Mấy người nhìn thấy cảnh tượng này, khẽ cau mày.

“Sao hai người cũng vào đây?”

Lâm Tôn nghe vậy, cười khổ “Vốn chúng tôi còn đang chờ ở bên ngoài, ai ngờ mấy chấm đen kia ùn ùn kéo tới tấn công chúng tôi. Nhiều kẻ địch tới như vậy, chúng tôi ứng phó không xuể, đành phải vào đây tìm mọi người.”

Thẩm Tu Lâm nói “Xem ra là có người không muốn chúng ta tách ra.”

“Tôi nghĩ, từ khi chúng ta vào trong huyện Tứ Hội này, tất cả mọi hành động của chúng ta đều bị người nhìn ở trong mắt.” Ngô Tranh nói.

Thẩm Tu Lâm gật đầu”Vậy cũng là bình thường.”

Đông Phương Hiển lạnh nhạt nói “Đúng là bình thường, huyện Tứ Hội này nếu đã hoang phế, tự nhiên là có người nhắm tới. Mọi người tập trung lại một chỗ đi, tránh việc bị tách ra tấn công.”

Lâm Tôn gật đầu “Tôi cũng nghĩ như vậy, cho nên mới vào đây tìm mọi người.”

Thẩm Tu Lâm nghe vậy cũng không nói gì thêm, mọi người hai mắt nhìn nhau, rồi bắt đầu thăm dò không gian giống như mê cung này…

Thẩm Dật Hiên hết nhìn Đông Phương Hiển, lại quay ra nhìn Thẩm Tu Lâm, bỗng nhiên nói “Baba, cha, hai người có ngửi thấy mùi khét gì không?”

“Mùi khét?” Thẩm Tu Lâm nhìn Thẩm Dật Hiên “Mùi khét nào? Mọi người có nhận thấy gì không?”

Ngô Tranh lắc đầu “Không có.”

Nghiêm Hạ Khê cũng lắc đầu “Không có.”

Thẩm Dật Hiên nhíu mày “Chỉ có một mình con ngửi thấy sao? Mọi người thật sự không ngửi thấy gì? Mùi khét rất nồng.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện