Cuối cùng, thiếu niên này cũng không cung cấp được bao nhiêu tin tức có ích.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển thậm chí không thể hỏi được những thông tin mà hai người cần biết từ người thiếu niên này.
Điều duy nhất có thể chắc chắn là, những người này, tính từ ba năm trước mạt thế đã nối tiếp nhau rơi xuống đây, sau mạt thế cũng vẫn có người rơi xuống.
Bên cạnh đó, số người ở đây đã chết khá nhiều.
Trong thời gian ngắn thì Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cũng không phát hiện ra thiếu niên này có điều gì bất ổn cả.
Mặt khác, thiếu niên này tên là Vương Hải.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển muốn đi vào sâu hơn để xem xét tình huống, nhưng vừa mới đi đã bị gọi lại.
“Thẩm tiên sinh, Đông Phương tiên sinh, chờ tôi với.”
Thẩm Tu Lâm xoay người lại.
Vương Hải nói “Nơi này thường xuyên sẽ có quái vật xuất hiện, tôi lại không có năng lực gì, ở đây còn không an toàn bằng ở trong tượng băng. Các anh muốn đi đâu, dẫn tôi đi với.”
Thẩm Tu Lâm suy nghĩ một chút, nói “Đông Phương, em nói xem, có thể nhét người này vào trong không gian được không?”
Đông Phương Hiển lắc đầu “Tạm thời không được, sẽ để lộ không gian mất.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Chỉ là, việc chúng ta có không gian có thể chứa được người khác hình như cũng không phải là bí mật đúng không?”
“Chính vì như thế, nếu có người muốn phá không gian, thì chỉ cần chúng ta thu người vào sẽ không còn an toàn nữa.”
Không gian là của Thẩm Tu Lâm, thêm nữa tinh thần lực của hai người lại liên kết với nhau, Đông Phương Hiển không muốn đối phương mạo hiểm như vậy.
Thẩm Tu Lâm cũng hiểu rõ ý của Đông Phương Hiển.
Cuối cùng, hai người quyết định dẫn theo Vương Hải.
Tuy rằng phải dẫn theo một người, thế nhưng Thẩm Tu Lâm cũng chỉ là dùng tinh thần lực tạo thành một cái bong bóng trong suốt vây quanh rồi kéo đối phương đi mà thôi.
Cho nên, hai người cũng không lãng phí bao nhiêu thời gian.
Chỉ là con đường phía trước này có vẻ như rất dài.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển không hề phát hiện thêm tượng băng nào nữa, cũng không phát hiện thứ gì kỳ lạ cả.
Hai người đồng thời nhíu mày.
Lúc này, Vương Hải bỗng nhiên nói “Đây là đâu? Tại sao bầu trời lại là màu đỏ?”
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nghe vậy đều tỏ ra ngạc nhiên.
Hai người ngẩng đầu nhìn lên trời, rõ ràng vẫn là màu xanh nhạt, tại sao đối phương lại nói là màu đỏ? “Cậu bị mù màu sao?” Vẻ mặt Thẩm Tu Lâm có chút cổ quái.
Vương Hải nghe vậy cũng ngạc nhiên “Không phải, mù màu là sao? Từ nhỏ tới giờ tôi chưa từng biết mình bị vấn đề này.”
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển bắt đầu có chút trầm tư.
“Hai anh không thấy màu đỏ hả?” Vương Hải tò mò hỏi.
“Không thấy.” Thẩm Tu Lâm nói “Chúng tôi thấy là màu xanh nhạt.”
“Màu xanh nhạt?” Vương Hải không hiểu, suy nghĩ một chút, tỏ ra khá sợ hãi, nói “Lẽ nào thị lực của tôi thật sự có vấn đề? Hay là do tôi ở nơi này quá lâu, thị lực hỏng mất rồi?”
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển lúc này cũng không xác định được xem đối phương gặp phải là tình huống nào.
Chỉ là…
“Thủy Bạch Sắc, Thiên Thanh Sắc.” Thẩm Tu Lâm truyền âm với Nhị Sắc nói chuyện “Cả hai nhìn xem bầu trời có màu gì?”
“Hả? Bầu trời sao?”
Thuỷ Bạch Sắc và Thiên Thanh Sắc nhìn lên, đồng thanh “Màu xanh nhạt, có vấn đề gì không?”
“Hai nhóc cũng thấy là màu xanh nhạt đúng không?”
“Phải, chẳng lẽ không đúng sao?”
Trước đó, Thủy Bạch Sắc và Thiên Thanh Sắc cũng không chú ý tình hình bên ngoài, cả hai còn đang suy nghĩ vấn đề của Thập Quang. Vương Hải xuất hiện chúng nó có biết, nhưng đối phương nói gì với Thẩm Tu Lâm thì cả hai lại không nghe thấy.
“Vương Hải nói là màu đỏ.” Thẩm Tu Lâm nói.
“Hả?” Thiên Thanh Sắc và Thủy Bạch Sắc đều kinh ngạc.
“Mặt khác, trước đó chúng ta rõ ràng cảm nhận được sự tồn tại của Thập Quang, nhưng khi tới đây thì đã mơ hồ không thể xác định được.”
Thiên Thanh Sắc nói “Đúng vậy, không thể xác định được vị trí, nhưng Thập Quang thực sự ở đây, không sai được.”
“Cả hai nhóc đều không thể xác định được vị trí cụ thể của Thập Quang?”
“Đúng vậy, nhưng cũng không phải là không có cách.”
Thẩm Tu Lâm nói “Là cách gì?”
“Chỉ cần Thuỷ Bạch Sắc tách ra một chút năng lượng, sau đó để phần năng lượng này chạy đi tìm Thập Quang là được.”
Thẩm Tu Lâm rõ ràng nghe ra sự do dự của Nhị Sắc.
“Đối với Thuỷ Bạch Sắc sẽ có hao tổn rất lớn?”
“Phải, rất lớn, có thể nói là vô cùng lớn.”
“Cắt ra rồi thì có thể thu hồi lại không?”
“Có thể.” Thủy Bạch Sắc gật đầu “Sau khi thu năng lượng trở về thì thương tổn có thể khôi phục một ít.”
“Ừm.” Thẩm Tu Lâm gật đầu, kỳ thực hiện giờ hắn và Đông Phương Hiển cũng không cần mấy người Thuỷ Bạch Sắc phải giúp đỡ gì quá nhiều.
Cho nên, khi chúng nó có thể giúp một tay, chịu một chút đau cũng không phải việc gì quá lớn.
Thủy Bạch Sắc nhịn đau cắt ra một ít năng lượng, toàn thânbắt đầu đau đớn khó chịu.
Thủy Bạch Sắc thả năng lượng thể ra, đọc một câu chú pháp, rồi lập tức lớn tiếng nói “Mau đuổi theo!”
Thẩm Tu Lâm là chủ nhân của Thủy Bạch Sắc, cho nên, tuy rằng phần năng lượng kia rất nhỏ, hắn lại vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, sau đó căn cứ theo quỹ tích di chuyển của nó để tìm.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển theo sát phía sau phần năng lượng kia, kéo Vương Hải bay vèo vèo.
Sau đó, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nhìn thấy phía trước dường như xuất hiện một vách ngăn trong suốt, thế nhưng thấy năng lượng thể bay qua, hai người cũng kéo Vương Hải chạy vào theo.
Cảm giác rất mềm, giống như một lớp vải.
Mấy người cứ đi thẳng vào trong theo cách như vậy.
Bên trong lại là một khoảng trời khác.
Thẩm Tu Lâm chỉ nhìn thấy dưới đất là bãi cỏ xanh mướt, trên đầu là bầu trời màu lam sáng sủa.
Phía trước là hồ nước rất lớn, chim chóc đang nô đùa.
Thoạt nhìn, chính là hoà bình trước mạt thế.
Hắn và Đông Phương Hiển thậm chí có thể ngửi thấy mùi cỏ xanh rất rõ.
Thủy Bạch Sắc xuất hiện ở trên đỉnh đầu Thẩm Tu Lâm đỉnh đầu, kêu gọi phần năng lượng phân tách kia.
Nhưng điều khiến cho Thuỷ Bạch Sắc ngạc nhiên trợn tròn mắt chính là, năng lượng thể kia bỗng nhiên nổ tung ở giữa không trung.
Một chút xíu năng lượng thể, nhưng lại được cắt ra từ chính bản thể của Thuỷ Bạch Sắc.
Lần này, Thuỷ Bạch Sắc thực sự bị thương rất nặng.
Hai mắt Thẩm Tu Lâm tối xuống, hắn thu Thuỷ Bạch Sắc vào trong ý thức hải…
Nhưng mọi chuyện đến đây còn chưa kết thúc. Bạn đang �
Sau khi năng lượng thể tự bạo, lập tức có một thứ từ bên trong xông ra ngoài.
Đó là… Thập Quang!
Nhưng màu sắc và khí tức của Thập Quang này không đúng!
“Đó là Thập Quang của phản năng lượng thể!” Thiên Thanh Sắc nóng nảy kêu lên.
Kỳ thực khi nãy Thẩm Tu Lâm cũng cảm thấy có gì đó bất ổn.
Cho nên, dù tốc độ của Thập Quang kia rất nhanh, nhưng Thẩm Tu Lâm lập tức đã phản ứng lại, nhanh chóng đánh phản Thập Quang kia ra ngoài.
Đông Phương Hiển cũng bị một phản Thập Quang bay đến.
Đông Phương Hiển tự nhiên cũng sẽ không bị gạt, cho nên, phản Thập Quang mạnh mẽ lao tới kia cũng bị Đông Phương Hiển dễ dàng ngăn lại.
“Hahaha.” Một tiếng cười phóng khoáng vang lên. Tiếng cười này dù có vẻ rất có khí thế, nhưng chủ nhân hẳn là còn rất trẻ.
Quả nhiên, Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm nhìn tới nơi phát ra thanh âm, cũng nhìn thấy một màn trước mắt.
Giống như từ dưới đất nảy lên một ngọn núi, ở chính giữa ngọn núi chất ngất kia, xuất hiện một bóng người bị khoá lại.
Hai tay, hai chân, xung quanh cơ thể của người kia đều bị khoá lại, bộ dạng cũng không thoải mái được đến đâu.
Khung cảnh trước mắt thật sự có chút hùng vĩ.
Nhưng quan trọng nhất là, lúc trước, Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm cũng không nhìn thấy ngọn núi lớn này.
Theo lý mà nói, ngọn núi lớn như vậy, khi bọn họ vừa tới nơi nhất định đã phải phát hiện ra.
Thế nhưng mãi đến tận vừa rồi, khi người này cười lên, bọn họ mới nhìn thấy ngọn núi.
Lại nhìn người đàn ông này, quần áo trên người đối phương có vẻ cũng không phải niên đại lúc này.
Thế nhưng, khi nhìn đối phương lại không có cảm giác của người thời cổ.
“Đông Phương, là người đến từ vị diện của em sao?” Thẩm Tu Lâm dùng ý thức nói chuyện với đối phương.
“Không phải, ít nhất là cảm giác của em nói rằng không phải.”
“Haha, các ngươi đang nghĩ cái gì? Thân phận của ta sao?” Đối phương đột nhiên nói, rồi mỉm cười nhìn hai người “Các ngươi đương nhiên không thể nhìn ra, ta tới từ vị diện cao cấp.”
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nghe vậy đều thấy ngạc nhiên.
Vị diện cao cấp?
Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm lập tức nheo mắt lại.
“Ngươi nói ngươi là người của vị diện cao cấp, ngươi chứng minh thế nào?”
“Chứng minh? Hắn cần gì chứng minh?” Bỗng nhiên, lại có một giọng nói truyền đến.
Sau đó, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển thấy được một ngọn núi khác.
Ngọn núi này đối lập với ngọn núi lúc trước.
Quần áo của người mới xuất hiện này cũng có chút tương tự với người kia.
Nhưng cũng chỉ giống quần áo thôi, bộ dạng của hai người này vẫn khác nhau rất rõ ràng.
Người mới xuất hiện này, vô cùng đẹp.
Là đẹp, mà không phải tuấn tú, khác hẳn với vẻ anh tuấn thâm thuý của người còn lại.
Tầm mắt của Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đảo qua đảo lại trên người của hai người trước mắt.
Người đàn ông có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp này cũng bị khoá lại.
Nhìn dáng vẻ hai người này, nhất định là bị nhốt ở đây.
Thẩm Tu Lâm nói: “Chứng minh cũng được, không chứng minh cũng được, là do các ngươi dẫn chúng ta tới đây, đúng không?”
“Haha.” Người đàn ông anh tuấn cười, đối phương có vẻ rất thích cười “Đúng vậy, nhưng không phải chỉ do mỗi chúng ta dẫn các người các người tới thôi, mà còn là do các người tự nguyện đi tới đây nữa.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Ngươi nói cũng đúng, chúng ta tới đây đương nhiên là tự nguyện, nếu không thì, ngươi muốn dẫn cũng không dẫn được.”
“Ha ha, thế cơ à?” Đối phương sâu sắc nhìn Thẩm Tu Lâm.
“Nhưng, các ngươi thoạt nhìn cũng không kém, cấp bậc tinh thần lực cũng cao, lại bị nhốt ở đây. Các ngươi hẳn là nghĩ chúng ta tới đây có thể giúp các ngươi thoát ra?”
“Giúp chúng ta thoát ra?” Người đàn ông xinh đẹp bật cười “Ngươi thực sự quá đề cao chính mình rồi.”
Thẩm Tu Lâm lạnh lùng nhìn đối phương “Cho nên, ta có thể hiểu là… Ngươi nghe không hiểu tiếng người?”
“Hahahaha!” Người còn lại nhìn đối phương bị Thẩm Tu Lâm nói một câu nghẹn họng, sắc mặt tỏ ra rất khó coi, nhất thời phá lên cười.
Người đàn ông xinh đẹp lập tức giận dữ, lạnh lùng trợn mắt nhìn Thẩm Tu Lâm “Ngươi muốn chết!”
Sau đó, tinh thần lực giống như đảo trời lật đất đánh về phía Thẩm Tu Lâm…
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển thậm chí không thể hỏi được những thông tin mà hai người cần biết từ người thiếu niên này.
Điều duy nhất có thể chắc chắn là, những người này, tính từ ba năm trước mạt thế đã nối tiếp nhau rơi xuống đây, sau mạt thế cũng vẫn có người rơi xuống.
Bên cạnh đó, số người ở đây đã chết khá nhiều.
Trong thời gian ngắn thì Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cũng không phát hiện ra thiếu niên này có điều gì bất ổn cả.
Mặt khác, thiếu niên này tên là Vương Hải.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển muốn đi vào sâu hơn để xem xét tình huống, nhưng vừa mới đi đã bị gọi lại.
“Thẩm tiên sinh, Đông Phương tiên sinh, chờ tôi với.”
Thẩm Tu Lâm xoay người lại.
Vương Hải nói “Nơi này thường xuyên sẽ có quái vật xuất hiện, tôi lại không có năng lực gì, ở đây còn không an toàn bằng ở trong tượng băng. Các anh muốn đi đâu, dẫn tôi đi với.”
Thẩm Tu Lâm suy nghĩ một chút, nói “Đông Phương, em nói xem, có thể nhét người này vào trong không gian được không?”
Đông Phương Hiển lắc đầu “Tạm thời không được, sẽ để lộ không gian mất.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Chỉ là, việc chúng ta có không gian có thể chứa được người khác hình như cũng không phải là bí mật đúng không?”
“Chính vì như thế, nếu có người muốn phá không gian, thì chỉ cần chúng ta thu người vào sẽ không còn an toàn nữa.”
Không gian là của Thẩm Tu Lâm, thêm nữa tinh thần lực của hai người lại liên kết với nhau, Đông Phương Hiển không muốn đối phương mạo hiểm như vậy.
Thẩm Tu Lâm cũng hiểu rõ ý của Đông Phương Hiển.
Cuối cùng, hai người quyết định dẫn theo Vương Hải.
Tuy rằng phải dẫn theo một người, thế nhưng Thẩm Tu Lâm cũng chỉ là dùng tinh thần lực tạo thành một cái bong bóng trong suốt vây quanh rồi kéo đối phương đi mà thôi.
Cho nên, hai người cũng không lãng phí bao nhiêu thời gian.
Chỉ là con đường phía trước này có vẻ như rất dài.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển không hề phát hiện thêm tượng băng nào nữa, cũng không phát hiện thứ gì kỳ lạ cả.
Hai người đồng thời nhíu mày.
Lúc này, Vương Hải bỗng nhiên nói “Đây là đâu? Tại sao bầu trời lại là màu đỏ?”
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nghe vậy đều tỏ ra ngạc nhiên.
Hai người ngẩng đầu nhìn lên trời, rõ ràng vẫn là màu xanh nhạt, tại sao đối phương lại nói là màu đỏ? “Cậu bị mù màu sao?” Vẻ mặt Thẩm Tu Lâm có chút cổ quái.
Vương Hải nghe vậy cũng ngạc nhiên “Không phải, mù màu là sao? Từ nhỏ tới giờ tôi chưa từng biết mình bị vấn đề này.”
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển bắt đầu có chút trầm tư.
“Hai anh không thấy màu đỏ hả?” Vương Hải tò mò hỏi.
“Không thấy.” Thẩm Tu Lâm nói “Chúng tôi thấy là màu xanh nhạt.”
“Màu xanh nhạt?” Vương Hải không hiểu, suy nghĩ một chút, tỏ ra khá sợ hãi, nói “Lẽ nào thị lực của tôi thật sự có vấn đề? Hay là do tôi ở nơi này quá lâu, thị lực hỏng mất rồi?”
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển lúc này cũng không xác định được xem đối phương gặp phải là tình huống nào.
Chỉ là…
“Thủy Bạch Sắc, Thiên Thanh Sắc.” Thẩm Tu Lâm truyền âm với Nhị Sắc nói chuyện “Cả hai nhìn xem bầu trời có màu gì?”
“Hả? Bầu trời sao?”
Thuỷ Bạch Sắc và Thiên Thanh Sắc nhìn lên, đồng thanh “Màu xanh nhạt, có vấn đề gì không?”
“Hai nhóc cũng thấy là màu xanh nhạt đúng không?”
“Phải, chẳng lẽ không đúng sao?”
Trước đó, Thủy Bạch Sắc và Thiên Thanh Sắc cũng không chú ý tình hình bên ngoài, cả hai còn đang suy nghĩ vấn đề của Thập Quang. Vương Hải xuất hiện chúng nó có biết, nhưng đối phương nói gì với Thẩm Tu Lâm thì cả hai lại không nghe thấy.
“Vương Hải nói là màu đỏ.” Thẩm Tu Lâm nói.
“Hả?” Thiên Thanh Sắc và Thủy Bạch Sắc đều kinh ngạc.
“Mặt khác, trước đó chúng ta rõ ràng cảm nhận được sự tồn tại của Thập Quang, nhưng khi tới đây thì đã mơ hồ không thể xác định được.”
Thiên Thanh Sắc nói “Đúng vậy, không thể xác định được vị trí, nhưng Thập Quang thực sự ở đây, không sai được.”
“Cả hai nhóc đều không thể xác định được vị trí cụ thể của Thập Quang?”
“Đúng vậy, nhưng cũng không phải là không có cách.”
Thẩm Tu Lâm nói “Là cách gì?”
“Chỉ cần Thuỷ Bạch Sắc tách ra một chút năng lượng, sau đó để phần năng lượng này chạy đi tìm Thập Quang là được.”
Thẩm Tu Lâm rõ ràng nghe ra sự do dự của Nhị Sắc.
“Đối với Thuỷ Bạch Sắc sẽ có hao tổn rất lớn?”
“Phải, rất lớn, có thể nói là vô cùng lớn.”
“Cắt ra rồi thì có thể thu hồi lại không?”
“Có thể.” Thủy Bạch Sắc gật đầu “Sau khi thu năng lượng trở về thì thương tổn có thể khôi phục một ít.”
“Ừm.” Thẩm Tu Lâm gật đầu, kỳ thực hiện giờ hắn và Đông Phương Hiển cũng không cần mấy người Thuỷ Bạch Sắc phải giúp đỡ gì quá nhiều.
Cho nên, khi chúng nó có thể giúp một tay, chịu một chút đau cũng không phải việc gì quá lớn.
Thủy Bạch Sắc nhịn đau cắt ra một ít năng lượng, toàn thânbắt đầu đau đớn khó chịu.
Thủy Bạch Sắc thả năng lượng thể ra, đọc một câu chú pháp, rồi lập tức lớn tiếng nói “Mau đuổi theo!”
Thẩm Tu Lâm là chủ nhân của Thủy Bạch Sắc, cho nên, tuy rằng phần năng lượng kia rất nhỏ, hắn lại vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, sau đó căn cứ theo quỹ tích di chuyển của nó để tìm.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển theo sát phía sau phần năng lượng kia, kéo Vương Hải bay vèo vèo.
Sau đó, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nhìn thấy phía trước dường như xuất hiện một vách ngăn trong suốt, thế nhưng thấy năng lượng thể bay qua, hai người cũng kéo Vương Hải chạy vào theo.
Cảm giác rất mềm, giống như một lớp vải.
Mấy người cứ đi thẳng vào trong theo cách như vậy.
Bên trong lại là một khoảng trời khác.
Thẩm Tu Lâm chỉ nhìn thấy dưới đất là bãi cỏ xanh mướt, trên đầu là bầu trời màu lam sáng sủa.
Phía trước là hồ nước rất lớn, chim chóc đang nô đùa.
Thoạt nhìn, chính là hoà bình trước mạt thế.
Hắn và Đông Phương Hiển thậm chí có thể ngửi thấy mùi cỏ xanh rất rõ.
Thủy Bạch Sắc xuất hiện ở trên đỉnh đầu Thẩm Tu Lâm đỉnh đầu, kêu gọi phần năng lượng phân tách kia.
Nhưng điều khiến cho Thuỷ Bạch Sắc ngạc nhiên trợn tròn mắt chính là, năng lượng thể kia bỗng nhiên nổ tung ở giữa không trung.
Một chút xíu năng lượng thể, nhưng lại được cắt ra từ chính bản thể của Thuỷ Bạch Sắc.
Lần này, Thuỷ Bạch Sắc thực sự bị thương rất nặng.
Hai mắt Thẩm Tu Lâm tối xuống, hắn thu Thuỷ Bạch Sắc vào trong ý thức hải…
Nhưng mọi chuyện đến đây còn chưa kết thúc. Bạn đang �
Sau khi năng lượng thể tự bạo, lập tức có một thứ từ bên trong xông ra ngoài.
Đó là… Thập Quang!
Nhưng màu sắc và khí tức của Thập Quang này không đúng!
“Đó là Thập Quang của phản năng lượng thể!” Thiên Thanh Sắc nóng nảy kêu lên.
Kỳ thực khi nãy Thẩm Tu Lâm cũng cảm thấy có gì đó bất ổn.
Cho nên, dù tốc độ của Thập Quang kia rất nhanh, nhưng Thẩm Tu Lâm lập tức đã phản ứng lại, nhanh chóng đánh phản Thập Quang kia ra ngoài.
Đông Phương Hiển cũng bị một phản Thập Quang bay đến.
Đông Phương Hiển tự nhiên cũng sẽ không bị gạt, cho nên, phản Thập Quang mạnh mẽ lao tới kia cũng bị Đông Phương Hiển dễ dàng ngăn lại.
“Hahaha.” Một tiếng cười phóng khoáng vang lên. Tiếng cười này dù có vẻ rất có khí thế, nhưng chủ nhân hẳn là còn rất trẻ.
Quả nhiên, Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm nhìn tới nơi phát ra thanh âm, cũng nhìn thấy một màn trước mắt.
Giống như từ dưới đất nảy lên một ngọn núi, ở chính giữa ngọn núi chất ngất kia, xuất hiện một bóng người bị khoá lại.
Hai tay, hai chân, xung quanh cơ thể của người kia đều bị khoá lại, bộ dạng cũng không thoải mái được đến đâu.
Khung cảnh trước mắt thật sự có chút hùng vĩ.
Nhưng quan trọng nhất là, lúc trước, Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm cũng không nhìn thấy ngọn núi lớn này.
Theo lý mà nói, ngọn núi lớn như vậy, khi bọn họ vừa tới nơi nhất định đã phải phát hiện ra.
Thế nhưng mãi đến tận vừa rồi, khi người này cười lên, bọn họ mới nhìn thấy ngọn núi.
Lại nhìn người đàn ông này, quần áo trên người đối phương có vẻ cũng không phải niên đại lúc này.
Thế nhưng, khi nhìn đối phương lại không có cảm giác của người thời cổ.
“Đông Phương, là người đến từ vị diện của em sao?” Thẩm Tu Lâm dùng ý thức nói chuyện với đối phương.
“Không phải, ít nhất là cảm giác của em nói rằng không phải.”
“Haha, các ngươi đang nghĩ cái gì? Thân phận của ta sao?” Đối phương đột nhiên nói, rồi mỉm cười nhìn hai người “Các ngươi đương nhiên không thể nhìn ra, ta tới từ vị diện cao cấp.”
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nghe vậy đều thấy ngạc nhiên.
Vị diện cao cấp?
Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm lập tức nheo mắt lại.
“Ngươi nói ngươi là người của vị diện cao cấp, ngươi chứng minh thế nào?”
“Chứng minh? Hắn cần gì chứng minh?” Bỗng nhiên, lại có một giọng nói truyền đến.
Sau đó, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển thấy được một ngọn núi khác.
Ngọn núi này đối lập với ngọn núi lúc trước.
Quần áo của người mới xuất hiện này cũng có chút tương tự với người kia.
Nhưng cũng chỉ giống quần áo thôi, bộ dạng của hai người này vẫn khác nhau rất rõ ràng.
Người mới xuất hiện này, vô cùng đẹp.
Là đẹp, mà không phải tuấn tú, khác hẳn với vẻ anh tuấn thâm thuý của người còn lại.
Tầm mắt của Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đảo qua đảo lại trên người của hai người trước mắt.
Người đàn ông có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp này cũng bị khoá lại.
Nhìn dáng vẻ hai người này, nhất định là bị nhốt ở đây.
Thẩm Tu Lâm nói: “Chứng minh cũng được, không chứng minh cũng được, là do các ngươi dẫn chúng ta tới đây, đúng không?”
“Haha.” Người đàn ông anh tuấn cười, đối phương có vẻ rất thích cười “Đúng vậy, nhưng không phải chỉ do mỗi chúng ta dẫn các người các người tới thôi, mà còn là do các người tự nguyện đi tới đây nữa.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Ngươi nói cũng đúng, chúng ta tới đây đương nhiên là tự nguyện, nếu không thì, ngươi muốn dẫn cũng không dẫn được.”
“Ha ha, thế cơ à?” Đối phương sâu sắc nhìn Thẩm Tu Lâm.
“Nhưng, các ngươi thoạt nhìn cũng không kém, cấp bậc tinh thần lực cũng cao, lại bị nhốt ở đây. Các ngươi hẳn là nghĩ chúng ta tới đây có thể giúp các ngươi thoát ra?”
“Giúp chúng ta thoát ra?” Người đàn ông xinh đẹp bật cười “Ngươi thực sự quá đề cao chính mình rồi.”
Thẩm Tu Lâm lạnh lùng nhìn đối phương “Cho nên, ta có thể hiểu là… Ngươi nghe không hiểu tiếng người?”
“Hahahaha!” Người còn lại nhìn đối phương bị Thẩm Tu Lâm nói một câu nghẹn họng, sắc mặt tỏ ra rất khó coi, nhất thời phá lên cười.
Người đàn ông xinh đẹp lập tức giận dữ, lạnh lùng trợn mắt nhìn Thẩm Tu Lâm “Ngươi muốn chết!”
Sau đó, tinh thần lực giống như đảo trời lật đất đánh về phía Thẩm Tu Lâm…
Danh sách chương