Ngày thứ hai, khi Thẩm Tu Lâm tạm biệt Vương Thành có nói “Sau này nếu có gì khó khăn có thể đến Thẩm gia.”
Vương Thành tự nhiên là liên tục nói cảm ơn.
Thẩm Tu Lâm không nói thêm gì, cùng Đông Phương Hiển rời đi.
Đến C thị là chuyện của mấy tiếng sau đó.
Thẩm Tu Lâm bản thân là đại thiếu gia, hắn biết nơi này là chuyên ngành nông nghiệp thế nhưng lại không biết lương thực trong ruộng đến tột cùng là sản xuất ra bằng cách nào, cũng không cần biết cụ thể những điều đó.
Cho nên Thẩm Tu Lâm buổi tối ngày hôm qua đã gọi điện thoại cho ông nội của hắn, để ông phái người hiểu việc này lại đây.
Nhưng mà máy bay người kia trễ giờ, đến bây giờ còn chưa tới, cần Thẩm Tu Lâm bọn họ đợi một chút.
Thẩm Tu Lâm cũng không thèm để ý, hắn hỏi Đông Phương Hiển “Đông Phương, vật ngươi cần phải đợi tới khi nào mới có thể đi lấy? Hiện tại không thể sao?”
Đông Phương Hiển dừng một chút, nói “Cũng có thể, thế nhưng hiện giờ chưa cảm ứng được địa điểm, hơn nữa … nguy hiểm quá lớn, trong khi thực lực của ngươi còn quá yếu.”
Đông Phương Hiển nói không có chút nào khách khí, thế nhưng Thẩm Tu Lâm một chút cũng không thấy giận.
“Ta hiện tại đã sắp đạt đến dị năng cấp hai cao nhất.” Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng nói.
Những ngày qua có ngọc thạch trợ giúp, bản thân ban đêm vẫn duy trì tu luyện, năng lực của hắn tăng lên rất nhanh.
Dù dị năng đạt đến cấp hai cao nhất, sắp đột phá cấp ba, nhưng công pháp của hắn vẫn là luyện thể tầng một, tuy rằng càng ngày càng ngưng tụ. Hắn có một loại cảm giác, khi mình đạt tới cấp ba, công pháp tinh thần lực cũng sẽ có đột phá.
Đông Phương Hiển gật đầu, nói “Trước đây theo ta quan sát, dị năng giả cấp hai đối phó tang thi cấp hai, một cái thì ổn, hai cái miễn cưỡng, ba cái chắc chắn phải chết. Mặt khác, dị năng giả cấp hai cũng không thể đối phó tang thi cấp ba, nhiều nhất miễn cưỡng chạy trốn, có đúng không?”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy gật đầu, sắc mặt hơi có chút tối tăm.
Nguồn:
Hắn nghĩ tới việc mình chết trong miệng tang thi… Mặc dù có người tính kế, thế nhưng nếu có thực lực tuyệt đối thì dù có người tính kế cũng sẽ không làm sao.
Thực lực quyết định tất cả.
Thẩm Tu Lâm trong giây lát ảm đạm khiến Đông Phương Hiển ngay lập tức phát hiện, y dừng một chút, nói “Làm sao vậy?”
“Không có. Chỉ là nghĩ ngươi nói đúng. Dị năng giả cấp hai không đấu lại tang thi biến dị cấp ba được.”
Đông Phương Hiển nhìn về phía Thẩm Tu Lâm “Đó là người khác. Thực lực của ngươi bây giờ không phải tính như vậy. Ngươi bây giờ dù có đối đầu với tang thi cấp ba cũng sẽ không thua.”
Thẩm Tu Lâm hơi run, ánh mắt tối tăm “Ta cũng nhận ra công pháp của ta không giống… Cảm giác được lần này so với dị năng cấp hai cao nhất trước đây mạnh hơn nhiều, ít nhất cũng hơn năm phần. Lúc trước ta không dám xác định, thật sự là như thế?”
Đông Phương Hiển gật đầu “Ừm, đối phó tang thi không có vấn đề, thế nhưng nếu là bản thổ linh vật, thì chắc chắn không được. Bản thổ linh vật quá lợi hại, dù là ta bây giờ đi cũng muốn chết.”
Thẩm Tu Lâm hiểu rõ ý của đối phương, trịnh trọng nói “Ta sẽ tận lực nâng cao thực lực, tranh thủ có thể sớm ngày giúp đỡ khó khăn của Đông Phương.”
Đông Phương Hiển nhìn Thẩm Tu Lâm một chút, gật đầu “Ừm, nhưng mà dục tốc bất đạt, cũng không cần quá mức sốt ruột, thuận theo tự nhiên là được.”
Biết rằng Đông Phương Hiển đang suy nghĩ cho mình, Thẩm Tu Lâm cười cười “Được, ta biết rồi.”
Một tiếng “Được” này Thẩm Tu Lâm đáp lại bằng giọng rất dịu dàng, chẳng biết làm sao lại khiến bầu không khí giữa hai người có một tầng ấm áp mỏng manh cùng ái muội.
Đông Phương Hiển có chút khó chịu, quay đầu đi.
Thẩm Tu Lâm không phát hiện cái gì, còn nói “Người còn chưa tới, chúng ta tìm nơi ở trước rồi lại nói, vừa nãy trên máy bay đồ ăn cũng không tiện, giờ lại đi ăn thôi.”
Đông Phương Hiển nhàn nhạt gật đầu “Ừm.”
Vương Thành tự nhiên là liên tục nói cảm ơn.
Thẩm Tu Lâm không nói thêm gì, cùng Đông Phương Hiển rời đi.
Đến C thị là chuyện của mấy tiếng sau đó.
Thẩm Tu Lâm bản thân là đại thiếu gia, hắn biết nơi này là chuyên ngành nông nghiệp thế nhưng lại không biết lương thực trong ruộng đến tột cùng là sản xuất ra bằng cách nào, cũng không cần biết cụ thể những điều đó.
Cho nên Thẩm Tu Lâm buổi tối ngày hôm qua đã gọi điện thoại cho ông nội của hắn, để ông phái người hiểu việc này lại đây.
Nhưng mà máy bay người kia trễ giờ, đến bây giờ còn chưa tới, cần Thẩm Tu Lâm bọn họ đợi một chút.
Thẩm Tu Lâm cũng không thèm để ý, hắn hỏi Đông Phương Hiển “Đông Phương, vật ngươi cần phải đợi tới khi nào mới có thể đi lấy? Hiện tại không thể sao?”
Đông Phương Hiển dừng một chút, nói “Cũng có thể, thế nhưng hiện giờ chưa cảm ứng được địa điểm, hơn nữa … nguy hiểm quá lớn, trong khi thực lực của ngươi còn quá yếu.”
Đông Phương Hiển nói không có chút nào khách khí, thế nhưng Thẩm Tu Lâm một chút cũng không thấy giận.
“Ta hiện tại đã sắp đạt đến dị năng cấp hai cao nhất.” Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng nói.
Những ngày qua có ngọc thạch trợ giúp, bản thân ban đêm vẫn duy trì tu luyện, năng lực của hắn tăng lên rất nhanh.
Dù dị năng đạt đến cấp hai cao nhất, sắp đột phá cấp ba, nhưng công pháp của hắn vẫn là luyện thể tầng một, tuy rằng càng ngày càng ngưng tụ. Hắn có một loại cảm giác, khi mình đạt tới cấp ba, công pháp tinh thần lực cũng sẽ có đột phá.
Đông Phương Hiển gật đầu, nói “Trước đây theo ta quan sát, dị năng giả cấp hai đối phó tang thi cấp hai, một cái thì ổn, hai cái miễn cưỡng, ba cái chắc chắn phải chết. Mặt khác, dị năng giả cấp hai cũng không thể đối phó tang thi cấp ba, nhiều nhất miễn cưỡng chạy trốn, có đúng không?”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy gật đầu, sắc mặt hơi có chút tối tăm.
Nguồn:
Hắn nghĩ tới việc mình chết trong miệng tang thi… Mặc dù có người tính kế, thế nhưng nếu có thực lực tuyệt đối thì dù có người tính kế cũng sẽ không làm sao.
Thực lực quyết định tất cả.
Thẩm Tu Lâm trong giây lát ảm đạm khiến Đông Phương Hiển ngay lập tức phát hiện, y dừng một chút, nói “Làm sao vậy?”
“Không có. Chỉ là nghĩ ngươi nói đúng. Dị năng giả cấp hai không đấu lại tang thi biến dị cấp ba được.”
Đông Phương Hiển nhìn về phía Thẩm Tu Lâm “Đó là người khác. Thực lực của ngươi bây giờ không phải tính như vậy. Ngươi bây giờ dù có đối đầu với tang thi cấp ba cũng sẽ không thua.”
Thẩm Tu Lâm hơi run, ánh mắt tối tăm “Ta cũng nhận ra công pháp của ta không giống… Cảm giác được lần này so với dị năng cấp hai cao nhất trước đây mạnh hơn nhiều, ít nhất cũng hơn năm phần. Lúc trước ta không dám xác định, thật sự là như thế?”
Đông Phương Hiển gật đầu “Ừm, đối phó tang thi không có vấn đề, thế nhưng nếu là bản thổ linh vật, thì chắc chắn không được. Bản thổ linh vật quá lợi hại, dù là ta bây giờ đi cũng muốn chết.”
Thẩm Tu Lâm hiểu rõ ý của đối phương, trịnh trọng nói “Ta sẽ tận lực nâng cao thực lực, tranh thủ có thể sớm ngày giúp đỡ khó khăn của Đông Phương.”
Đông Phương Hiển nhìn Thẩm Tu Lâm một chút, gật đầu “Ừm, nhưng mà dục tốc bất đạt, cũng không cần quá mức sốt ruột, thuận theo tự nhiên là được.”
Biết rằng Đông Phương Hiển đang suy nghĩ cho mình, Thẩm Tu Lâm cười cười “Được, ta biết rồi.”
Một tiếng “Được” này Thẩm Tu Lâm đáp lại bằng giọng rất dịu dàng, chẳng biết làm sao lại khiến bầu không khí giữa hai người có một tầng ấm áp mỏng manh cùng ái muội.
Đông Phương Hiển có chút khó chịu, quay đầu đi.
Thẩm Tu Lâm không phát hiện cái gì, còn nói “Người còn chưa tới, chúng ta tìm nơi ở trước rồi lại nói, vừa nãy trên máy bay đồ ăn cũng không tiện, giờ lại đi ăn thôi.”
Đông Phương Hiển nhàn nhạt gật đầu “Ừm.”
Danh sách chương