Bạch Lâm cơ hồ dùng giọng điệu cầu xin để nói, cả người càng là suýt chút nữa dính chặt ở trên người Thẩm Tu Lâm.
Thẩm Tu Lâm nhíu mày, nhấc Bạch Lâm ra.
“Bạch Lâm, ngươi uống say, không nên nói lung tung.”
“Lung tung?” Bạch Lâm có chút bi thảm cười “Không có, Tu Lâm, ta không có nói lung tung, không lung tung. Ngươi biết ta thích ngươi đã bao lâu rồi hay không? Ngươi biết không? Từ cấp ba đến bây giờ… Đã bao nhiêu lâu rồi, ta chính mình đều không nhớ rõ… Tu Lâm, trước đây ta không dám nói, ngươi có Lãnh Truyện Phong rồi. Hiện tại, hiện tại, ngươi và Lãnh Truyện Phong chia tay, có đúng không? Ta, ta không đòi hỏi có thể ở bên ngươi, ta chỉ cần một đêm, một đêm… Tu Lâm… Tu Lâm…”
Miệng Thẩm Tu Lâm khẽ nhếch, hắn nhắm mắt, đột nhiên đánh xuống trên cổ Bạch Lâm.
Nhất thời, Bạch Lâm đang say cứ như vậy bị đánh hôn mê bất tỉnh.
Sau đó, Thẩm Tu Lâm đỡ Bạch Lâm, gọi điện thoại.
Sau ba phút, vị bảo tiêu vốn đã rời đi lại xuất hiện.
“Thẩm thiếu.”
“Đưa hắn trở về, một tuần tiếp theo không được cho hắn đi ra ngoài, nhân viên của chúng ta cũng vậy, tận lực giảm bớt ra ngoài.”
“Vâng, thuộc hạ đã rõ.”
Thẩm Tu Lâm đưa Bạch Lâm giao cho đối phương, bảo tiêu mang theo Bạch Lâm rời khỏi.
Thẩm Tu Lâm đứng tại chỗ thở dài.
Sau đó, Thẩm Tu Lâm cũng lái xe rời đi.
Khi xe của Thẩm Tu Lâm biến mất, Đông Phương Hiển từ chỗ tối chậm rãi đi ra.
Tinh thần lực của y rất cao, cho nên, nội dung đối thoại giữa Thẩm Tu Lâm và Bạch Lâm y đều nghe rất rõ ràng.
Chính là bởi vì nghe rõ ràng, cho nên y cực kỳ không thoải mái.
Khi Bạch Lâm muốn Thẩm Tu Lâm ở bên một đêm, y không thoải mái.
Khi Bạch Lâm nói thích Thẩm Tu Lâm, y khó chịu.
Khi Bạch Lâm nói thích thật lâu, từ cấp ba đã thích, y không thích.
Cảnh tượng Bạch Lâm dính tại trên người Thẩm Tu Lâm, y cũng không thích.
Cho dù cuối cùng Thẩm Tu Lâm cự tuyệt Bạch Lâm, cho người mang đi, thế nhưng tiếng thở dài sau cùng kia lại khiến y không thích…
Không thích, không thích.
Sắc mặt Đông Phương Hiển u ám.
Không muốn trở về, Đông Phương Hiển càng không muốn chính mình có nhiều tâm tình không thích không rõ nguyên nhân như vậy, chớp mắt sau đó, Đông Phương Hiển biến mất…
Mà bên kia, Thẩm Tu Lâm lái xe về đến nhà, vốn không muốn dùng tinh thần lực cảm giác, thế nhưng chuyện đêm nay lại khiến cho hắn theo bản năng muốn biết đến tình huống của Đông Phương Hiển.
Sau một khắc, sắc mạt Thẩm Tu Lâm thay đổi.
Hắn chạy lên lầu hai, mở cửa phòng Đông Phương Hiển ra.
Trong phòng trống rỗng khiến cho sắc mặt Thẩm Tu Lâm lần thứ hai hơi đổi một chút.
Hắn âm thầm hít sâu, cưỡng bách chính mình tỉnh táo, sau đó gọi điện thoại cho Đông Phương Hiển.
Đông Phương Hiển trên người có mang theo điện thoại di động, thế nhưng gọi tới lại toàn tắt máy.
Thẩm Tu Lâm mím chặt môi.
Đêm đó, Thẩm Tu Lâm đợi suốt cả đêm, thế nhưng Đông Phương Hiển vẫn không trở về.
Thẩm Tu Lâm nhìn bên ngoài sắc trời đã sáng, sau đó đi ra ngoài, lái xe đi tìm.
Thẩm Tu Lâm không biết làm sao để tìm được Đông Phương Hiển, cũng không biết đối phương đang ở nơi nào.
Lúc này, hắn mới phát hiện ra một vấn đề, trừ phi Đông Phương Hiển chủ động xuất hiện trước mặt hắn, bằng không, khi điện thoại di động không thể sử dụng, hắn căn bản không có biện pháp tìm được y.
Nếu như người này muốn biến mất, như vậy, đối phương có thể im lặng mà biến mất mãi mãi, biến mất hoàn toàn trong sinh mệnh của chính mình.
Phát hiện này khiến cho Thẩm Tu Lâm vừa lái xe vừa vặn vẹo xiết chặt tay lái.
Ở bên ngoài tìm kiếm rất lâu, đi qua rất nhiều phố lớn ngõ nhỏ, mãi cho đến gần trưa, Thẩm Tu Lâm vẫn không tìm được tung tích của Đông Phương Hiển, cũng không gọi được điện thoại cho đối phương.
Hai mắt rũ xuống, Thẩm Tu Lâm quay xe một lần nữa trở lại biệt thự.
Vốn là ôm hy vọng, thế nhưng, khi mở cửa biệt thự, bên trong vẫn trống rỗng như cũ.
Sắc mặt Thẩm Tu Lâm nhất thời u ám cực kỳ.
Thẩm Tu Lâm nhíu mày, nhấc Bạch Lâm ra.
“Bạch Lâm, ngươi uống say, không nên nói lung tung.”
“Lung tung?” Bạch Lâm có chút bi thảm cười “Không có, Tu Lâm, ta không có nói lung tung, không lung tung. Ngươi biết ta thích ngươi đã bao lâu rồi hay không? Ngươi biết không? Từ cấp ba đến bây giờ… Đã bao nhiêu lâu rồi, ta chính mình đều không nhớ rõ… Tu Lâm, trước đây ta không dám nói, ngươi có Lãnh Truyện Phong rồi. Hiện tại, hiện tại, ngươi và Lãnh Truyện Phong chia tay, có đúng không? Ta, ta không đòi hỏi có thể ở bên ngươi, ta chỉ cần một đêm, một đêm… Tu Lâm… Tu Lâm…”
Miệng Thẩm Tu Lâm khẽ nhếch, hắn nhắm mắt, đột nhiên đánh xuống trên cổ Bạch Lâm.
Nhất thời, Bạch Lâm đang say cứ như vậy bị đánh hôn mê bất tỉnh.
Sau đó, Thẩm Tu Lâm đỡ Bạch Lâm, gọi điện thoại.
Sau ba phút, vị bảo tiêu vốn đã rời đi lại xuất hiện.
“Thẩm thiếu.”
“Đưa hắn trở về, một tuần tiếp theo không được cho hắn đi ra ngoài, nhân viên của chúng ta cũng vậy, tận lực giảm bớt ra ngoài.”
“Vâng, thuộc hạ đã rõ.”
Thẩm Tu Lâm đưa Bạch Lâm giao cho đối phương, bảo tiêu mang theo Bạch Lâm rời khỏi.
Thẩm Tu Lâm đứng tại chỗ thở dài.
Sau đó, Thẩm Tu Lâm cũng lái xe rời đi.
Khi xe của Thẩm Tu Lâm biến mất, Đông Phương Hiển từ chỗ tối chậm rãi đi ra.
Tinh thần lực của y rất cao, cho nên, nội dung đối thoại giữa Thẩm Tu Lâm và Bạch Lâm y đều nghe rất rõ ràng.
Chính là bởi vì nghe rõ ràng, cho nên y cực kỳ không thoải mái.
Khi Bạch Lâm muốn Thẩm Tu Lâm ở bên một đêm, y không thoải mái.
Khi Bạch Lâm nói thích Thẩm Tu Lâm, y khó chịu.
Khi Bạch Lâm nói thích thật lâu, từ cấp ba đã thích, y không thích.
Cảnh tượng Bạch Lâm dính tại trên người Thẩm Tu Lâm, y cũng không thích.
Cho dù cuối cùng Thẩm Tu Lâm cự tuyệt Bạch Lâm, cho người mang đi, thế nhưng tiếng thở dài sau cùng kia lại khiến y không thích…
Không thích, không thích.
Sắc mặt Đông Phương Hiển u ám.
Không muốn trở về, Đông Phương Hiển càng không muốn chính mình có nhiều tâm tình không thích không rõ nguyên nhân như vậy, chớp mắt sau đó, Đông Phương Hiển biến mất…
Mà bên kia, Thẩm Tu Lâm lái xe về đến nhà, vốn không muốn dùng tinh thần lực cảm giác, thế nhưng chuyện đêm nay lại khiến cho hắn theo bản năng muốn biết đến tình huống của Đông Phương Hiển.
Sau một khắc, sắc mạt Thẩm Tu Lâm thay đổi.
Hắn chạy lên lầu hai, mở cửa phòng Đông Phương Hiển ra.
Trong phòng trống rỗng khiến cho sắc mặt Thẩm Tu Lâm lần thứ hai hơi đổi một chút.
Hắn âm thầm hít sâu, cưỡng bách chính mình tỉnh táo, sau đó gọi điện thoại cho Đông Phương Hiển.
Đông Phương Hiển trên người có mang theo điện thoại di động, thế nhưng gọi tới lại toàn tắt máy.
Thẩm Tu Lâm mím chặt môi.
Đêm đó, Thẩm Tu Lâm đợi suốt cả đêm, thế nhưng Đông Phương Hiển vẫn không trở về.
Thẩm Tu Lâm nhìn bên ngoài sắc trời đã sáng, sau đó đi ra ngoài, lái xe đi tìm.
Thẩm Tu Lâm không biết làm sao để tìm được Đông Phương Hiển, cũng không biết đối phương đang ở nơi nào.
Lúc này, hắn mới phát hiện ra một vấn đề, trừ phi Đông Phương Hiển chủ động xuất hiện trước mặt hắn, bằng không, khi điện thoại di động không thể sử dụng, hắn căn bản không có biện pháp tìm được y.
Nếu như người này muốn biến mất, như vậy, đối phương có thể im lặng mà biến mất mãi mãi, biến mất hoàn toàn trong sinh mệnh của chính mình.
Phát hiện này khiến cho Thẩm Tu Lâm vừa lái xe vừa vặn vẹo xiết chặt tay lái.
Ở bên ngoài tìm kiếm rất lâu, đi qua rất nhiều phố lớn ngõ nhỏ, mãi cho đến gần trưa, Thẩm Tu Lâm vẫn không tìm được tung tích của Đông Phương Hiển, cũng không gọi được điện thoại cho đối phương.
Hai mắt rũ xuống, Thẩm Tu Lâm quay xe một lần nữa trở lại biệt thự.
Vốn là ôm hy vọng, thế nhưng, khi mở cửa biệt thự, bên trong vẫn trống rỗng như cũ.
Sắc mặt Thẩm Tu Lâm nhất thời u ám cực kỳ.
Danh sách chương