Xử lý xong mọi việc, Thẩm Tu Lâm rời khỏi công ty.
Sau đó, Thẩm Tu Lâm đi đến một nơi.
Chỗ kia có tên là Đào Hoa am. Tuy rằng kêu tên này, thế nhưng thật ra nơi đây là một ngôi chùa. Nhang đèn bên trong ngôi chùa này không hề dồi dào, thậm chí đã sắp không thể duy trì nổi.
Số lượng người đến thăm Đào Hoa am rất ít, đa số họ đều không hiểu tại sao nơi này vốn là chùa, thế nhưng tên lại gọi là Đào Hoa am? Điều này đúng là có chút kỳ lạ. Thế nhưng, ngôi chùa nay trăm năm qua vẫn luôn tồn tại như thế.
Nguyên nhân Thẩm Tu Lâm đến đây, là bởi vì trong chùa có một thứ có lẽ sẽ vô cùng cần thiết đối với hắn.
Ở đời trước, một tinh thần hệ dị năng giả của Lãnh gia chiếm được một thứ bên trong Đào Hoa am, đó là một đài hoa sen nhỏ. Trên đài hoa sen chỉ có tượng một vị bồ tát lớn bằng bàn tay.
Bên trong Đào Hoa am có rất nhiều đài hoa sen cùng với tượng bồ tát như vậy. Có một nơi hơi giống điện thờ, bên trên để rất nhiều đài sen cùng bồ tát tương tự.
Có cách nhận ra đài hoa sen mà người kia lấy được.
Nghe nói tinh thần hệ dị năng giả kia trước đây chỉ là cấp một. Thời điểm được nhắc tới, người kia đã là thủ hạ của Lãnh gia. Người kia cùng vài người nữa đi vào Đào Hoa am để tìm kiếm vật tư. Mặt sau Đào Hoa am là núi, trên núi có thể săn được động vật hoặc động vật biến dị sơ cấp, những động vật này có thể ăn, cho nên bọn họ mới đi săn.
Thế nhưng bọn họ bị tang thi bao vây, đành trốn vào bên trong Đào Hoa am. Tên tinh thần hệ dị năng giả kia rất may mắn, đụng ngã đài sen, bồ tát phía trên rơi xuống, đập đến trên mặt, người nọ theo bản năng đỡ bồ tát, sau đó người ngã xuống giống như bị điện giật. Phản ứng đầu tiên của nhóm người còn lại là kinh hãi, sau đó bỏ mặc người nọ mà chạy.
Người nọ tỉnh lại, đột phá thẳng đến cấp hai, đồng thời trong đầu mơ hồ có thêm một ít thứ, không biết là công pháp hay vật gì khác.
Đẳng cấp của tinh thần hệ dị năng giả dù còn rất thấp nhưng tượng bồ tát kia lại có cảm ứng. Cuối cùng người nọ mang theo bồ tát và đài hoa sen kia đi.
Sau đó, con đường thăng cấp của dị năng giả kia cũng nhanh hơn rất nhiều so với người bình thường.
Khi đó, Thẩm Tu Lâm cũng đã là dị năng giả cấp ba cao nhất, người kia mới cấp một. Thế nhưng người kia chỉ dùng thời gian nửa năm để đạt đến cấp ba cao nhất.
Lúc Thẩm Tu Lâm chết thì hắn đã cấp bốn, vào lúc ấy người kia cũng đột phá đến cấp bốn, thậm chí có khả năng càng mạnh hơn.
Lãnh gia dám xuống tay với hắn, không phải không có công lao của người kia… nghe nói kẻ đó cùng Lãnh Truyện Phong có quan hệ rất thân mật.
Chẳng qua khi đó hắn nghĩ mấy thứ này chỉ là lời đồn, dù sao tình cảm của hắn và Lãnh Truyện Phong rất tốt. Hắn không tin mấy lời đồn này, cuối cùng lại không biết rằng không có khói thì làm sao có lửa.
Dị năng giả kia tên là Trương Tô Hàng.
Sau khi hắn chết, hắn cũng không biết Trương Tô Hàng sẽ ra sao, thế nhưng lúc đó, hắn ngoại trừ bị Lãnh Truyện Phong đẩy một cái vào trong vòng vây tang thi, thì Trương Tô Hàng cũng có mặt trong đội ngũ tác chiến.
Hơn nữa, hắn cảm giác được, chính mình lúc đầu gặp phải tinh thần lực công kích, sau đó trong lúc hoảng hốt mới bị Lãnh Truyện Phong đẩy vào bầy tang thi. Hắn chưa từng giao đấu với tinh thần hệ dị năng giả, càng không có bị công kích qua, cho nên hắn cũng không xác định trong mấy giây ngắn hoảng hốt đó, chính mình có phải hay không bị tinh thần lực tấn công.
Lúc đó, hắn chỉ hận duy nhất một mình Lãnh Truyện Phong mà thôi.
Nhưng hiện tại, hắn là một tinh thần hệ dị năng giả, cho nên, khi nghĩ đến muốn dùng cái gì để tăng lên đẳng cấp, hắn lập tức nghĩ tới đài hoa sen cùng tượng bồ tát kia. Thứ tốt như vậy, đời trước nếu như không phải Trương Tô Hàng chính mình nói lộ ra thì người khác cũng không biết. Mặc dù cấp bậc của Trương Tô Hàng bỗng nhiên tăng lên nhanh như vậy, Lãnh gia cũng sẽ không che giấu nổi nguyên nhân.
Nghe nói đài hoa sen của Trương Tô Hàng có thể giống như là pháp bảo trong tivi, biến thành cái khiên, tại thời khắc mấu chốt có thể che ở trước người. Nhưng những người khác lại không thể sử dụng, chỉ có tinh thần hệ dị năng giả mới có thể điều khiển.
Bên ngoài cho rằng đây là lời đồn, thế nhưng hắn đã xác nhận qua với Lãnh Truyện Phong, đài hoa sen của Trương Tô Hàng thật sự có thể sử dụng thành cái khiên, theo đẳng cấp dị năng tăng lên, hiệu quả cái khiên kia cũng là càng mạnh. Đồng thời, giống như đã nhận chủ, chỉ có Trương Tô Hàng có thể sử dụng.
Nếu như là tinh thần hệ dị năng giả thì cũng dùng được, thế nhưng phải hao phí sức lực nhiều hơn rất nhiều so với Trương Tô Hàng. Đồng thời, hiệu quả cũng không sánh bằng.
Hiện tại, Thẩm Tu Lâm đi tới Đào Hoa am này chính là muốn cướp đi cơ duyên của kẻ tình nghi hại chết mình.
Nếu để cho hắn xác định được đời trước mình chết vì bị tấn công bằng tinh thần lực, như vậy đời này mặc dù Trương Tô Hàng kia chưa kịp làm cái gì, hắn tuyệt đối cũng sẽ không buông tha.
Ánh sáng lạnh lẽo loé lên trong mắt, Thẩm Tu Lâm từ lâu đã thề rằng, những người đời trước hại hắn, đời này hắn sẽ hoàn trả gấp mười, gấp trăm, gấp ngàn vạn lần.
Không ai có thể thoát được.
Sau đó, Thẩm Tu Lâm đi đến một nơi.
Chỗ kia có tên là Đào Hoa am. Tuy rằng kêu tên này, thế nhưng thật ra nơi đây là một ngôi chùa. Nhang đèn bên trong ngôi chùa này không hề dồi dào, thậm chí đã sắp không thể duy trì nổi.
Số lượng người đến thăm Đào Hoa am rất ít, đa số họ đều không hiểu tại sao nơi này vốn là chùa, thế nhưng tên lại gọi là Đào Hoa am? Điều này đúng là có chút kỳ lạ. Thế nhưng, ngôi chùa nay trăm năm qua vẫn luôn tồn tại như thế.
Nguyên nhân Thẩm Tu Lâm đến đây, là bởi vì trong chùa có một thứ có lẽ sẽ vô cùng cần thiết đối với hắn.
Ở đời trước, một tinh thần hệ dị năng giả của Lãnh gia chiếm được một thứ bên trong Đào Hoa am, đó là một đài hoa sen nhỏ. Trên đài hoa sen chỉ có tượng một vị bồ tát lớn bằng bàn tay.
Bên trong Đào Hoa am có rất nhiều đài hoa sen cùng với tượng bồ tát như vậy. Có một nơi hơi giống điện thờ, bên trên để rất nhiều đài sen cùng bồ tát tương tự.
Có cách nhận ra đài hoa sen mà người kia lấy được.
Nghe nói tinh thần hệ dị năng giả kia trước đây chỉ là cấp một. Thời điểm được nhắc tới, người kia đã là thủ hạ của Lãnh gia. Người kia cùng vài người nữa đi vào Đào Hoa am để tìm kiếm vật tư. Mặt sau Đào Hoa am là núi, trên núi có thể săn được động vật hoặc động vật biến dị sơ cấp, những động vật này có thể ăn, cho nên bọn họ mới đi săn.
Thế nhưng bọn họ bị tang thi bao vây, đành trốn vào bên trong Đào Hoa am. Tên tinh thần hệ dị năng giả kia rất may mắn, đụng ngã đài sen, bồ tát phía trên rơi xuống, đập đến trên mặt, người nọ theo bản năng đỡ bồ tát, sau đó người ngã xuống giống như bị điện giật. Phản ứng đầu tiên của nhóm người còn lại là kinh hãi, sau đó bỏ mặc người nọ mà chạy.
Người nọ tỉnh lại, đột phá thẳng đến cấp hai, đồng thời trong đầu mơ hồ có thêm một ít thứ, không biết là công pháp hay vật gì khác.
Đẳng cấp của tinh thần hệ dị năng giả dù còn rất thấp nhưng tượng bồ tát kia lại có cảm ứng. Cuối cùng người nọ mang theo bồ tát và đài hoa sen kia đi.
Sau đó, con đường thăng cấp của dị năng giả kia cũng nhanh hơn rất nhiều so với người bình thường.
Khi đó, Thẩm Tu Lâm cũng đã là dị năng giả cấp ba cao nhất, người kia mới cấp một. Thế nhưng người kia chỉ dùng thời gian nửa năm để đạt đến cấp ba cao nhất.
Lúc Thẩm Tu Lâm chết thì hắn đã cấp bốn, vào lúc ấy người kia cũng đột phá đến cấp bốn, thậm chí có khả năng càng mạnh hơn.
Lãnh gia dám xuống tay với hắn, không phải không có công lao của người kia… nghe nói kẻ đó cùng Lãnh Truyện Phong có quan hệ rất thân mật.
Chẳng qua khi đó hắn nghĩ mấy thứ này chỉ là lời đồn, dù sao tình cảm của hắn và Lãnh Truyện Phong rất tốt. Hắn không tin mấy lời đồn này, cuối cùng lại không biết rằng không có khói thì làm sao có lửa.
Dị năng giả kia tên là Trương Tô Hàng.
Sau khi hắn chết, hắn cũng không biết Trương Tô Hàng sẽ ra sao, thế nhưng lúc đó, hắn ngoại trừ bị Lãnh Truyện Phong đẩy một cái vào trong vòng vây tang thi, thì Trương Tô Hàng cũng có mặt trong đội ngũ tác chiến.
Hơn nữa, hắn cảm giác được, chính mình lúc đầu gặp phải tinh thần lực công kích, sau đó trong lúc hoảng hốt mới bị Lãnh Truyện Phong đẩy vào bầy tang thi. Hắn chưa từng giao đấu với tinh thần hệ dị năng giả, càng không có bị công kích qua, cho nên hắn cũng không xác định trong mấy giây ngắn hoảng hốt đó, chính mình có phải hay không bị tinh thần lực tấn công.
Lúc đó, hắn chỉ hận duy nhất một mình Lãnh Truyện Phong mà thôi.
Nhưng hiện tại, hắn là một tinh thần hệ dị năng giả, cho nên, khi nghĩ đến muốn dùng cái gì để tăng lên đẳng cấp, hắn lập tức nghĩ tới đài hoa sen cùng tượng bồ tát kia. Thứ tốt như vậy, đời trước nếu như không phải Trương Tô Hàng chính mình nói lộ ra thì người khác cũng không biết. Mặc dù cấp bậc của Trương Tô Hàng bỗng nhiên tăng lên nhanh như vậy, Lãnh gia cũng sẽ không che giấu nổi nguyên nhân.
Nghe nói đài hoa sen của Trương Tô Hàng có thể giống như là pháp bảo trong tivi, biến thành cái khiên, tại thời khắc mấu chốt có thể che ở trước người. Nhưng những người khác lại không thể sử dụng, chỉ có tinh thần hệ dị năng giả mới có thể điều khiển.
Bên ngoài cho rằng đây là lời đồn, thế nhưng hắn đã xác nhận qua với Lãnh Truyện Phong, đài hoa sen của Trương Tô Hàng thật sự có thể sử dụng thành cái khiên, theo đẳng cấp dị năng tăng lên, hiệu quả cái khiên kia cũng là càng mạnh. Đồng thời, giống như đã nhận chủ, chỉ có Trương Tô Hàng có thể sử dụng.
Nếu như là tinh thần hệ dị năng giả thì cũng dùng được, thế nhưng phải hao phí sức lực nhiều hơn rất nhiều so với Trương Tô Hàng. Đồng thời, hiệu quả cũng không sánh bằng.
Hiện tại, Thẩm Tu Lâm đi tới Đào Hoa am này chính là muốn cướp đi cơ duyên của kẻ tình nghi hại chết mình.
Nếu để cho hắn xác định được đời trước mình chết vì bị tấn công bằng tinh thần lực, như vậy đời này mặc dù Trương Tô Hàng kia chưa kịp làm cái gì, hắn tuyệt đối cũng sẽ không buông tha.
Ánh sáng lạnh lẽo loé lên trong mắt, Thẩm Tu Lâm từ lâu đã thề rằng, những người đời trước hại hắn, đời này hắn sẽ hoàn trả gấp mười, gấp trăm, gấp ngàn vạn lần.
Không ai có thể thoát được.
Danh sách chương