Sau khi tự giới thiệu, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển liếc nhau một cái, sau đó, hai người mang theo Kình Thương cùng Lô Thuỷ đi tới công xưởng kia.
Đến chỗ mà Kình Thương cùng Lô Thuỷ xuất hiện lúc trước, Thẩm Tu Lâm hỏi “Các ngươi phát hiện dấu vết ở bên này?”
Kình Thương gật đầu “Đúng thế.”
Thẩm Tu Lâm nhìn về phía Đông Phương Hiển “Đông Phương, chúng ta vào trước đi.”
Đông Phương Hiển gật đầu “Được.”
Thẩm Tu Lâm dùng tinh thần lực, dễ dàng nhảy lên trên tường, sau đó từ trên tường nhảy qua bên kia.
Đông Phương Hiển híp mắt nhìn bóng lưng đối phương, dùng tinh thần lực thăm dò trước, sau đó chính mình cũng theo sát nhảy lên tường.
Kình Thương liếc nhìn Lô Thuỷ, hai người cũng cùng nhau nhảy qua.
Mà lúc này, Thẩm Tu Lâm đã đi tới cửa của công xưởng, thậm chí, một tay đã đẩy cửa ra rồi.
Cửa vừa đẩy ra, một móng vuốt tang thi lập tức cào về phía hắn.
Ánh mắt Thẩm Tu Lâm nhất thời hơi ngưng lại, sau đó, thân hình hướng sang bên cạnh, tinh thần lực hoá thành phong đao chém ra, móng vuốt tang thi nhất thời bị chém rụng.
Tang thi bị chém móng vuốt cũng không dừng lại, nhanh chóng vọt ra, trên người nó đã bắt đầu thối rữa, cả người toả ra mùi hôi thối mãnh liệt. Công kích thứ hai của Thẩm Tu Lâm nối tiếp, lần này, trực tiếp chém rụng đầu của nó. Đông Phương Hiển lúc này đã đi đến bên cạnh Thẩm Tu Lâm.
“Đông Phương.” Thẩm Tu Lâm xoay người qua “Ta cảm giác bên trong tang thi còn có rất nhiều.”
Đông Phương Hiển gật đầu “Cẩn thận một chút.”
Thẩm Tu Lâm cầm lấy tay y, Đông Phương Hiển cứng người. Đây là đang ở trước mặt người khác đó, thế nhưng cuối cùng cũng không kéo tay ra.
Kình Thương cùng Lô Thuỷ đương nhiên là nhìn thấy hành động này của Thẩm Tu Lâm. Hai người hơi kinh ngạc, thế nhưng, thật ra cũng không đến nỗi kinh ngạc lắm.
Cảm giác mà hai người kia tạo ra vốn là người khác không chen vào nổi, là loại quan hệ này ngược lại cũng trở thành bình thường.
“Đông Phương, ta đi trước.”
Thẩm Tu Lâm đi vào trong cửa, Đông Phương Hiển đi theo phía sau, tiếp đó là Lô Thuỷ, đi cuối cùng là Kình Thương.
Thuỷ Bạch Sắc lúc này nói “Thẩm thiếu, đồ vật ở dưới đất.”
Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Dưới đất?”
“Ừm, ta cảm giác nó nằm dưới đất.”
“Như vậy, nói cách khác, nơi này có thông đạo dưới lòng đất?”
“Đi kiểm tra xem sao.” Thuỷ Bạch Sắc có vẻ không chắc chắn lắm.
Đối thoại lúc này, chỉ có Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển là tinh thần dị năng giả mới có thể nghe được, vì đang dùng tinh thần lực để giao tiếp. Kình Thương cùng Lô Thuỷ không phải là tinh thần dị năng giả, tự nhiên là không nghe được.
Đông Phương Hiển quay lại, hỏi Kình Thương cùng Lô Thuỷ “Các ngươi có biết công xưởng này có thông đạo ngầm dưới lòng đất không? Hoặc là phòng tối?”
“À?” Kình Thương cùng Lô Thuỷ đều sững sờ, sau đó lắc đầu “Chúng tôi cũng không biết, trên thực tế, chúng tôi đi vào bên trong chưa được bao xa thì đã bị tang thi vây công, sau đó cũng chỉ có thể trốn ra.”
Thẩm Tu Lâm nói “Chúng ta xuống phía dưới tìm xem.”
Đang nói, bỗng nhiên hai cái tốc độ hệ tang thi vọt tới, Kình Thương trước tiên bắn ra mấy phát súng.
Thế nhưng tang thi xông tới đã đạt tới cấp hai, đạn không thể bắn xuyên vào da của chúng.
Thế nhưng cũng có tác dụng làm trở ngại, công kích của Thẩm Tu Lâm phát ra, tang thi cấp hai vẫn chưa khiến hắn phải suy nghĩ, hơn nữa, tốc độ của hắn so với tang thi cấp hai vẫn còn nhanh hơn rất nhiều.
Vì vậy, đầu của hai tang thi này bị Thẩm Tu Lâm chém xuống, đồng thời, tinh hạch cũng được thu vào trong không gian.
Hai cái tốc độ hệ tang thi cấp hai nhanh chóng bị Thẩm Tu Lâm giải quyết. Chỉ là, mọi người còn chưa kịp thở ra một hơi, lúc này, một tiếng sói tru kinh thiên động địa truyền tới, hơn nữa, thanh âm này, rõ ràng là từ trong lòng đất phát ra.
Kèm theo thanh âm này là chấn động mặt đất.
Thần sắc Thẩm Tu Lâm hơi hơi đổi một chút, hắn kéo Đông Phương Hiển lăn sang một bên, tránh thoát xà ngang từ trên rơi thẳng xuống.
Mà Kình Thương cùng Lô Thuỷ cũng lăn về một phía, tránh khỏi mấy cái tủ ngã đè lên.
Thẩm Tu Lâm kéo Đông Phương Hiển một cái, hai người đứng lên.
Thẩm Tu Lâm lúc này nghĩ tới một vấn đề “Thuỷ Bạch Sắc, ngươi nói đó là vật gì? Lúc trước ngươi không phải nói năng lượng thể ở hướng khác sao?”
Thuỷ Bạch Sắc chần chừ nói “Đúng thế, nhưng mà… sau khi đi tới nơi này, thấy cũng khá giống năng lượng thể, thế nhưng năng lượng thể đó có điểm quái lạ, ngược lại ta cảm thấy không giống như năng lượng thể hoàn hảo cho lắm.”
“Không phải năng lượng thể hoàn hảo? Có ý gì?” Thẩm Tu Lâm nhíu mày.
Thuỷ Bạch Sắc lầm bẩm “Ta cũng không biết a, có thể là bị ô nhiễm? Ta không nhận ra, cũng không biết tột cùng là có chuyện gì xảy ra.”
Thẩm Tu Lâm nhấp miệng, nhìn về phía Đông Phương Hiển “Đông Phương, ngươi có cảm giác gì không?”
“Đi xuống đó xem.” Đông Phương Hiển nhàn nhạt nói.
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Được, chúng ta đi xuống bên dưới xem.”
Nói xong, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển trực tiếp hướng gian nhà khác đi tới.
Kình Thương cùng Lô Thuỷ cũng mau chóng đi theo.
Đến một gian nhà khác, cảm nhận địa phương vừa chấn động lúc trước, Thẩm Tu Lâm rốt cuộc phát hiện một thông đạo.
Chỗ đó tường đã nứt ra, cho nên mới có thể mơ hồ nhìn đến thông đạo phía dưới.
Đông Phương Hiển lần này nói “Ta đi xuống trước.”
Lông mày Thẩm Tu Lâm hơi nhíu lại, thế nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Vì vậy, Đông Phương Hiển nhấc miếng tường ra, sau đó từ phía trên nhảy xuống.
Thẩm Tu Lâm lo lắng đối phương, vì vậy mau chóng nhảy xuống theo.
Kình Thương cùng Lô Thuỷ nhìn nhau, sau đó cũng nhảy xuống.
Thẩm Tu Lâm hai chân vừa chạm đất thì phát hiện ra bên dưới lại có một khoảng không lớn như vậy.
Thế nhưng, nơi này lại rất lạnh, thân thể của Thẩm Tu Lâm ở trình độ này lại có thể cảm giác được vô cùng lạnh, có thể thấy được nhiệt độ của nơi này thấp đến mức nào. Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Sao lại lạnh như vậy?”
Kình Thương đột nhiên nói “Vật chúng tôi muốn tìm phải ở nơi nhiệt độ cực thấp mới có thể bảo tồn.”
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển đồng thời nhíu mày.
Sau đó, Đông Phương Hiển nói “Đi phía trước nhìn xem.”
Thẩm Tu Lâm đương nhiên đồng ý, sau đó hai người dọc theo vách tường, đi về phía trước.
Lúc này, lại một tiếng sói tru truyền đến, nghe động tĩnh kia, là từ cuối nơi này truyền tới.
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển nhất thời di chuyển nhanh hơn.
Bọn họ tăng tốc, Kình Thương cùng Lô Thuỷ cũng giống như vậy.
Mà ngay tại lúc này, Lô Thuỷ đi ở cuối cùng đột nhiên hét lên.
Dưới chân của nàng, không biết khi nào đã xuất hiện rất nhiều dây leo.
Những dây leo này cuốn lấy chân của nàng, đồng thời còn dùng sức kéo nàng xuống dưới đất.
Cách không xa sau lưng Lô Thuỷ, chẳng biết lúc nào, lại vỡ ra một cái động.
Cái động kia hơi lớn, đám dây leo chính là kéo Lô Thuỷ theo hướng đó.
Nhưng mà, Lô Thuỷ dù sao cũng không phải nữ nhân nhu nhược gì, khi đám dây leo kéo nàng xuống, nàng liền dùng dao găm mạnh mẽ đâm vào đám dây trên người. Những dây leo đó hơi co lại vì đau.
Mà công kích của Thẩm Tu Lâm cũng theo sát tiến đến.
Dùng tinh thần lực đem dây leo quấn quanh Lô Thuỷ băm thành tám mảnh, Kình Thương kéo Lô Thuỷ một cái, Lô Thuỷ thật nhanh đứng lên.
“Đó là vật gì?” Kình Thương cau mày hỏi.
Lô Thuỷ lắc đầu “Ta không biết, nó rất mạnh.”
Tinh thần lực của Đông Phương Hiển cũng lao ra, đồng thời, trực tiếp dùng lửa thiêu đốt.
“Oa.” Thẩm Tu Lâm sợ hết hồn “Đông Phương, ngươi có hoả hệ dị năng?”
Đông Phương Hiển lắc đầu “Một loại phương thức vận dụng tinh thần lực mà thôi, phải có môi giới, ngươi bây giờ còn chưa biết được.”
Trong mắt Thẩm Tu Lâm loé ra cuồng nhiệt “Đông Phương biết nhiều ghê.”
Đông Phương Hiển dừng một chút, quay đầu đi, ánh mắt cuồng nhiệt như vậy của Thẩm Tu Lâm làm cho y cảm thấy rất là bất tiện nha.
Thẩm Tu Lâm cũng không có hành động gì vào lúc này, tuy rằng, hành động quay đầu ngượng ngùng kia của Đông Phương Hiển khiến cho hắn có cảm giác muốn kích động chạy tới ôm một cái rồi lại hôn một chút… Loại kích động này, dù là trước kia đang yêu đương cuồng nhiệt với Lãnh Truyện Phong cũng không có.
Thẩm Tu Lâm không nhịn được nghĩ tới, chẳng lẽ trước đây mình đối với Lãnh Truyện Phong… cũng không phải là yêu? �
Cái vấn đề này, vào lúc này cũng không thích hợp nghĩ tới, Thẩm Tu Lâm nhìn về phía đám dây leo bị đốt.
Đám dây leo này, Thẩm Tu Lâm nhìn thấy chúng khô héo với tốc độ cực kỳ nhanh, hoá thành tro, đám dây còn lại muốn trốn xuống lòng đất, thế nhưng cũng không thành công. loại hoả diễm Đông Phương Hiển dùng không cho đám dây leo thoát khỏi, cho nên, hiện tại, lửa đang thuận theo dây leo mà đốt tiếp xuống bên dưới. Đồng thời, ngay lúc này, Thẩm Tu Lâm thậm chí có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết phát ra từ đám dây leo.
“Đông Phương, ta cảm thấy giống như… đám dây leo đang gào thét?”
“Là tinh thần lực nhận biết, chỉ cần tinh thần lực của ngươi có đồng bộ một chút với dây leo, ngươi có thể nghe được thanh âm của nó. Loại thanh âm này cũng không giống như tiếng nói, chỉ là một loại nhận biết mà thôi.”
“Hoá ra là như vậy, không nghĩ tới dưới lòng đất nơi này còn có thực vật biến dị như vậy.”
“Ừm.” Đông Phương Hiển đáp một tiếng.
Lúc này, tiếng sói tru lại truyền từ đầu kia của thông đạo, hai người liếc nhau, nhanh chóng đi đến hướng bên kia.
Kình Thương cùng Lô Thuỷ cũng vội vã chạy theo.
Sau đoạn đường này cũng không gặp phải tang thi hay động thực vật biến dị nữa.
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển rốt cục thông thuận đi tới cuối thông đạo.
Ở đây, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển nhìn thấy được một màn kỳ dị.
Tiếng sói tru lúc nãy là của một con tuyết lang. Con tuyết lang này toàn thân trắng tuyết, đôi mắt cũng là màu trắng. Mà thứ màu trắng kia, thoạt nhìn có chút khủng bố.
Khi nó nhìn về phía đám người Thẩm Tu Lâm, bọn họ thế mà lại cảm giác được hạt châu trong mắt nó đang chuyển động, chỉ là loại chuyển động này, người khác nhìn nhiều một giây thì có cảm giác choáng váng.
Lúc này, Kình Thương cùng Lô Thuỷ cũng có cảm giác như vậy.
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển dù sao cũng là tinh thần dị năng giả, đồng thời tinh thần lực rất mạnh, cho nên, cặp mắt kia không tạo thành ảnh hưởng gì đối với họ.
Tuyết lang kia dù nhìn về phía Thẩm Tu Lâm, thế nhưng lại không nhúc nhích.
Bởi vì trên người nó còn bị quấn lấy mấy cái xích sắt, chỗ xích này cuốn thật chặt lấy thân thể của nó, khi nó giãy giụa, cũng không biết chuyện gì xảy ra, mặt trên chỗ xích lại xuất hiện chút xíu hoả diễm.
Đồng thời, trước mặt của tuyết lang lại có một cái lồng.
Cái lồng kia không hề lớn, chỉ to bằng loại con người hay dùng để nhốt thú cưng, thế nhưng không biết lồng kia làm bằng chất liệu gì, con tuyết lang vẫn luôn húc vào cái lồng, nhìn cái lồng không lớn lắm, lại chịu được va chạm của tuyết lang.
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển nhìn vào trong lồng, phát hiện bên trong có một vật thể đen thui, không nhúc nhích, cũng không biết là sinh vật hay là cái gì khác.
Hai người nhìn nhau, sau đó cùng đi tới gần bên đó.
Tuyết lang nhìn thấy hai người tới gần liền kêu lên đe doạ, thanh âm kia so với khi mới tới có nhiều thêm gì đó, khiến cho Kình Thương cùng Lô Thuỷ hiện tại chỉ cảm thấy đau đầu.
Đông Phương Hiển liếc nhìn, ném ra một chút tinh thần lực, đồng thời còn ném một quân cờ về sau.
“Cầm quân cờ trong tay đi.” Đông Phương Hiển nói.
Kình Thương vội vàng làm theo, thật là kỳ lạ, lúc trước còn đang đau đầu do tiếng gào thét của tuyết lang, thế nhưng hiện tại vì cầm lấy quân cờ mà đã hoá giải rất nhiều.
“Đó là cái gì?” Thẩm Tu Lâm kinh ngạc hỏi.
“Trên quân cờ có trận pháp ngăn cách, thế nhưng chỉ dùng được một lần, dùng xong liền tiêu hao hết.” Đông Phương Hiển giải thích.
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Đông Phương có thật nhiều đồ tốt.”
Đông Phương Hiển nhìn đối phương “Ngươi muốn?”
“Không cần.” Thẩm Tu Lâm cười cười “Có Đông Phương ở bên cạnh ta thì ta đã có tất cả rồi, còn cần quân cờ này làm gì?”
Đông Phương nghe vậy trừng mắt nhìn Thẩm Tu Lâm, tựa hồ bị da mặt dày của đối phương doạ sợ.
Thẩm Tu Lâm lại cười, sau đó vẻ mặt trở nên nghiêm túc “Đông Phương, ta tới đó xem, nếu như ta không có nguy hiểm gì, Đông Phương cũng đừng ra tay.”
Đông Phương Hiển dừng lại, sau đó chậm rãi gật đầu “Được.”
Đến chỗ mà Kình Thương cùng Lô Thuỷ xuất hiện lúc trước, Thẩm Tu Lâm hỏi “Các ngươi phát hiện dấu vết ở bên này?”
Kình Thương gật đầu “Đúng thế.”
Thẩm Tu Lâm nhìn về phía Đông Phương Hiển “Đông Phương, chúng ta vào trước đi.”
Đông Phương Hiển gật đầu “Được.”
Thẩm Tu Lâm dùng tinh thần lực, dễ dàng nhảy lên trên tường, sau đó từ trên tường nhảy qua bên kia.
Đông Phương Hiển híp mắt nhìn bóng lưng đối phương, dùng tinh thần lực thăm dò trước, sau đó chính mình cũng theo sát nhảy lên tường.
Kình Thương liếc nhìn Lô Thuỷ, hai người cũng cùng nhau nhảy qua.
Mà lúc này, Thẩm Tu Lâm đã đi tới cửa của công xưởng, thậm chí, một tay đã đẩy cửa ra rồi.
Cửa vừa đẩy ra, một móng vuốt tang thi lập tức cào về phía hắn.
Ánh mắt Thẩm Tu Lâm nhất thời hơi ngưng lại, sau đó, thân hình hướng sang bên cạnh, tinh thần lực hoá thành phong đao chém ra, móng vuốt tang thi nhất thời bị chém rụng.
Tang thi bị chém móng vuốt cũng không dừng lại, nhanh chóng vọt ra, trên người nó đã bắt đầu thối rữa, cả người toả ra mùi hôi thối mãnh liệt. Công kích thứ hai của Thẩm Tu Lâm nối tiếp, lần này, trực tiếp chém rụng đầu của nó. Đông Phương Hiển lúc này đã đi đến bên cạnh Thẩm Tu Lâm.
“Đông Phương.” Thẩm Tu Lâm xoay người qua “Ta cảm giác bên trong tang thi còn có rất nhiều.”
Đông Phương Hiển gật đầu “Cẩn thận một chút.”
Thẩm Tu Lâm cầm lấy tay y, Đông Phương Hiển cứng người. Đây là đang ở trước mặt người khác đó, thế nhưng cuối cùng cũng không kéo tay ra.
Kình Thương cùng Lô Thuỷ đương nhiên là nhìn thấy hành động này của Thẩm Tu Lâm. Hai người hơi kinh ngạc, thế nhưng, thật ra cũng không đến nỗi kinh ngạc lắm.
Cảm giác mà hai người kia tạo ra vốn là người khác không chen vào nổi, là loại quan hệ này ngược lại cũng trở thành bình thường.
“Đông Phương, ta đi trước.”
Thẩm Tu Lâm đi vào trong cửa, Đông Phương Hiển đi theo phía sau, tiếp đó là Lô Thuỷ, đi cuối cùng là Kình Thương.
Thuỷ Bạch Sắc lúc này nói “Thẩm thiếu, đồ vật ở dưới đất.”
Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Dưới đất?”
“Ừm, ta cảm giác nó nằm dưới đất.”
“Như vậy, nói cách khác, nơi này có thông đạo dưới lòng đất?”
“Đi kiểm tra xem sao.” Thuỷ Bạch Sắc có vẻ không chắc chắn lắm.
Đối thoại lúc này, chỉ có Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển là tinh thần dị năng giả mới có thể nghe được, vì đang dùng tinh thần lực để giao tiếp. Kình Thương cùng Lô Thuỷ không phải là tinh thần dị năng giả, tự nhiên là không nghe được.
Đông Phương Hiển quay lại, hỏi Kình Thương cùng Lô Thuỷ “Các ngươi có biết công xưởng này có thông đạo ngầm dưới lòng đất không? Hoặc là phòng tối?”
“À?” Kình Thương cùng Lô Thuỷ đều sững sờ, sau đó lắc đầu “Chúng tôi cũng không biết, trên thực tế, chúng tôi đi vào bên trong chưa được bao xa thì đã bị tang thi vây công, sau đó cũng chỉ có thể trốn ra.”
Thẩm Tu Lâm nói “Chúng ta xuống phía dưới tìm xem.”
Đang nói, bỗng nhiên hai cái tốc độ hệ tang thi vọt tới, Kình Thương trước tiên bắn ra mấy phát súng.
Thế nhưng tang thi xông tới đã đạt tới cấp hai, đạn không thể bắn xuyên vào da của chúng.
Thế nhưng cũng có tác dụng làm trở ngại, công kích của Thẩm Tu Lâm phát ra, tang thi cấp hai vẫn chưa khiến hắn phải suy nghĩ, hơn nữa, tốc độ của hắn so với tang thi cấp hai vẫn còn nhanh hơn rất nhiều.
Vì vậy, đầu của hai tang thi này bị Thẩm Tu Lâm chém xuống, đồng thời, tinh hạch cũng được thu vào trong không gian.
Hai cái tốc độ hệ tang thi cấp hai nhanh chóng bị Thẩm Tu Lâm giải quyết. Chỉ là, mọi người còn chưa kịp thở ra một hơi, lúc này, một tiếng sói tru kinh thiên động địa truyền tới, hơn nữa, thanh âm này, rõ ràng là từ trong lòng đất phát ra.
Kèm theo thanh âm này là chấn động mặt đất.
Thần sắc Thẩm Tu Lâm hơi hơi đổi một chút, hắn kéo Đông Phương Hiển lăn sang một bên, tránh thoát xà ngang từ trên rơi thẳng xuống.
Mà Kình Thương cùng Lô Thuỷ cũng lăn về một phía, tránh khỏi mấy cái tủ ngã đè lên.
Thẩm Tu Lâm kéo Đông Phương Hiển một cái, hai người đứng lên.
Thẩm Tu Lâm lúc này nghĩ tới một vấn đề “Thuỷ Bạch Sắc, ngươi nói đó là vật gì? Lúc trước ngươi không phải nói năng lượng thể ở hướng khác sao?”
Thuỷ Bạch Sắc chần chừ nói “Đúng thế, nhưng mà… sau khi đi tới nơi này, thấy cũng khá giống năng lượng thể, thế nhưng năng lượng thể đó có điểm quái lạ, ngược lại ta cảm thấy không giống như năng lượng thể hoàn hảo cho lắm.”
“Không phải năng lượng thể hoàn hảo? Có ý gì?” Thẩm Tu Lâm nhíu mày.
Thuỷ Bạch Sắc lầm bẩm “Ta cũng không biết a, có thể là bị ô nhiễm? Ta không nhận ra, cũng không biết tột cùng là có chuyện gì xảy ra.”
Thẩm Tu Lâm nhấp miệng, nhìn về phía Đông Phương Hiển “Đông Phương, ngươi có cảm giác gì không?”
“Đi xuống đó xem.” Đông Phương Hiển nhàn nhạt nói.
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Được, chúng ta đi xuống bên dưới xem.”
Nói xong, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển trực tiếp hướng gian nhà khác đi tới.
Kình Thương cùng Lô Thuỷ cũng mau chóng đi theo.
Đến một gian nhà khác, cảm nhận địa phương vừa chấn động lúc trước, Thẩm Tu Lâm rốt cuộc phát hiện một thông đạo.
Chỗ đó tường đã nứt ra, cho nên mới có thể mơ hồ nhìn đến thông đạo phía dưới.
Đông Phương Hiển lần này nói “Ta đi xuống trước.”
Lông mày Thẩm Tu Lâm hơi nhíu lại, thế nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Vì vậy, Đông Phương Hiển nhấc miếng tường ra, sau đó từ phía trên nhảy xuống.
Thẩm Tu Lâm lo lắng đối phương, vì vậy mau chóng nhảy xuống theo.
Kình Thương cùng Lô Thuỷ nhìn nhau, sau đó cũng nhảy xuống.
Thẩm Tu Lâm hai chân vừa chạm đất thì phát hiện ra bên dưới lại có một khoảng không lớn như vậy.
Thế nhưng, nơi này lại rất lạnh, thân thể của Thẩm Tu Lâm ở trình độ này lại có thể cảm giác được vô cùng lạnh, có thể thấy được nhiệt độ của nơi này thấp đến mức nào. Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Sao lại lạnh như vậy?”
Kình Thương đột nhiên nói “Vật chúng tôi muốn tìm phải ở nơi nhiệt độ cực thấp mới có thể bảo tồn.”
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển đồng thời nhíu mày.
Sau đó, Đông Phương Hiển nói “Đi phía trước nhìn xem.”
Thẩm Tu Lâm đương nhiên đồng ý, sau đó hai người dọc theo vách tường, đi về phía trước.
Lúc này, lại một tiếng sói tru truyền đến, nghe động tĩnh kia, là từ cuối nơi này truyền tới.
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển nhất thời di chuyển nhanh hơn.
Bọn họ tăng tốc, Kình Thương cùng Lô Thuỷ cũng giống như vậy.
Mà ngay tại lúc này, Lô Thuỷ đi ở cuối cùng đột nhiên hét lên.
Dưới chân của nàng, không biết khi nào đã xuất hiện rất nhiều dây leo.
Những dây leo này cuốn lấy chân của nàng, đồng thời còn dùng sức kéo nàng xuống dưới đất.
Cách không xa sau lưng Lô Thuỷ, chẳng biết lúc nào, lại vỡ ra một cái động.
Cái động kia hơi lớn, đám dây leo chính là kéo Lô Thuỷ theo hướng đó.
Nhưng mà, Lô Thuỷ dù sao cũng không phải nữ nhân nhu nhược gì, khi đám dây leo kéo nàng xuống, nàng liền dùng dao găm mạnh mẽ đâm vào đám dây trên người. Những dây leo đó hơi co lại vì đau.
Mà công kích của Thẩm Tu Lâm cũng theo sát tiến đến.
Dùng tinh thần lực đem dây leo quấn quanh Lô Thuỷ băm thành tám mảnh, Kình Thương kéo Lô Thuỷ một cái, Lô Thuỷ thật nhanh đứng lên.
“Đó là vật gì?” Kình Thương cau mày hỏi.
Lô Thuỷ lắc đầu “Ta không biết, nó rất mạnh.”
Tinh thần lực của Đông Phương Hiển cũng lao ra, đồng thời, trực tiếp dùng lửa thiêu đốt.
“Oa.” Thẩm Tu Lâm sợ hết hồn “Đông Phương, ngươi có hoả hệ dị năng?”
Đông Phương Hiển lắc đầu “Một loại phương thức vận dụng tinh thần lực mà thôi, phải có môi giới, ngươi bây giờ còn chưa biết được.”
Trong mắt Thẩm Tu Lâm loé ra cuồng nhiệt “Đông Phương biết nhiều ghê.”
Đông Phương Hiển dừng một chút, quay đầu đi, ánh mắt cuồng nhiệt như vậy của Thẩm Tu Lâm làm cho y cảm thấy rất là bất tiện nha.
Thẩm Tu Lâm cũng không có hành động gì vào lúc này, tuy rằng, hành động quay đầu ngượng ngùng kia của Đông Phương Hiển khiến cho hắn có cảm giác muốn kích động chạy tới ôm một cái rồi lại hôn một chút… Loại kích động này, dù là trước kia đang yêu đương cuồng nhiệt với Lãnh Truyện Phong cũng không có.
Thẩm Tu Lâm không nhịn được nghĩ tới, chẳng lẽ trước đây mình đối với Lãnh Truyện Phong… cũng không phải là yêu? �
Cái vấn đề này, vào lúc này cũng không thích hợp nghĩ tới, Thẩm Tu Lâm nhìn về phía đám dây leo bị đốt.
Đám dây leo này, Thẩm Tu Lâm nhìn thấy chúng khô héo với tốc độ cực kỳ nhanh, hoá thành tro, đám dây còn lại muốn trốn xuống lòng đất, thế nhưng cũng không thành công. loại hoả diễm Đông Phương Hiển dùng không cho đám dây leo thoát khỏi, cho nên, hiện tại, lửa đang thuận theo dây leo mà đốt tiếp xuống bên dưới. Đồng thời, ngay lúc này, Thẩm Tu Lâm thậm chí có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết phát ra từ đám dây leo.
“Đông Phương, ta cảm thấy giống như… đám dây leo đang gào thét?”
“Là tinh thần lực nhận biết, chỉ cần tinh thần lực của ngươi có đồng bộ một chút với dây leo, ngươi có thể nghe được thanh âm của nó. Loại thanh âm này cũng không giống như tiếng nói, chỉ là một loại nhận biết mà thôi.”
“Hoá ra là như vậy, không nghĩ tới dưới lòng đất nơi này còn có thực vật biến dị như vậy.”
“Ừm.” Đông Phương Hiển đáp một tiếng.
Lúc này, tiếng sói tru lại truyền từ đầu kia của thông đạo, hai người liếc nhau, nhanh chóng đi đến hướng bên kia.
Kình Thương cùng Lô Thuỷ cũng vội vã chạy theo.
Sau đoạn đường này cũng không gặp phải tang thi hay động thực vật biến dị nữa.
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển rốt cục thông thuận đi tới cuối thông đạo.
Ở đây, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển nhìn thấy được một màn kỳ dị.
Tiếng sói tru lúc nãy là của một con tuyết lang. Con tuyết lang này toàn thân trắng tuyết, đôi mắt cũng là màu trắng. Mà thứ màu trắng kia, thoạt nhìn có chút khủng bố.
Khi nó nhìn về phía đám người Thẩm Tu Lâm, bọn họ thế mà lại cảm giác được hạt châu trong mắt nó đang chuyển động, chỉ là loại chuyển động này, người khác nhìn nhiều một giây thì có cảm giác choáng váng.
Lúc này, Kình Thương cùng Lô Thuỷ cũng có cảm giác như vậy.
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển dù sao cũng là tinh thần dị năng giả, đồng thời tinh thần lực rất mạnh, cho nên, cặp mắt kia không tạo thành ảnh hưởng gì đối với họ.
Tuyết lang kia dù nhìn về phía Thẩm Tu Lâm, thế nhưng lại không nhúc nhích.
Bởi vì trên người nó còn bị quấn lấy mấy cái xích sắt, chỗ xích này cuốn thật chặt lấy thân thể của nó, khi nó giãy giụa, cũng không biết chuyện gì xảy ra, mặt trên chỗ xích lại xuất hiện chút xíu hoả diễm.
Đồng thời, trước mặt của tuyết lang lại có một cái lồng.
Cái lồng kia không hề lớn, chỉ to bằng loại con người hay dùng để nhốt thú cưng, thế nhưng không biết lồng kia làm bằng chất liệu gì, con tuyết lang vẫn luôn húc vào cái lồng, nhìn cái lồng không lớn lắm, lại chịu được va chạm của tuyết lang.
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển nhìn vào trong lồng, phát hiện bên trong có một vật thể đen thui, không nhúc nhích, cũng không biết là sinh vật hay là cái gì khác.
Hai người nhìn nhau, sau đó cùng đi tới gần bên đó.
Tuyết lang nhìn thấy hai người tới gần liền kêu lên đe doạ, thanh âm kia so với khi mới tới có nhiều thêm gì đó, khiến cho Kình Thương cùng Lô Thuỷ hiện tại chỉ cảm thấy đau đầu.
Đông Phương Hiển liếc nhìn, ném ra một chút tinh thần lực, đồng thời còn ném một quân cờ về sau.
“Cầm quân cờ trong tay đi.” Đông Phương Hiển nói.
Kình Thương vội vàng làm theo, thật là kỳ lạ, lúc trước còn đang đau đầu do tiếng gào thét của tuyết lang, thế nhưng hiện tại vì cầm lấy quân cờ mà đã hoá giải rất nhiều.
“Đó là cái gì?” Thẩm Tu Lâm kinh ngạc hỏi.
“Trên quân cờ có trận pháp ngăn cách, thế nhưng chỉ dùng được một lần, dùng xong liền tiêu hao hết.” Đông Phương Hiển giải thích.
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Đông Phương có thật nhiều đồ tốt.”
Đông Phương Hiển nhìn đối phương “Ngươi muốn?”
“Không cần.” Thẩm Tu Lâm cười cười “Có Đông Phương ở bên cạnh ta thì ta đã có tất cả rồi, còn cần quân cờ này làm gì?”
Đông Phương nghe vậy trừng mắt nhìn Thẩm Tu Lâm, tựa hồ bị da mặt dày của đối phương doạ sợ.
Thẩm Tu Lâm lại cười, sau đó vẻ mặt trở nên nghiêm túc “Đông Phương, ta tới đó xem, nếu như ta không có nguy hiểm gì, Đông Phương cũng đừng ra tay.”
Đông Phương Hiển dừng lại, sau đó chậm rãi gật đầu “Được.”
Danh sách chương