“Đúng vậy.” Thẩm Hoa Phong bật cười, gật đầu “Bọn họ đều rất hi vọng con tham gia đấy.”

Thẩm Tu Lâm sờ cằm “Bọn họ đều mong con đi, vậy nhất định có âm mưu, nhưng mà, con lại rất thích một câu nói, khi đối mặt với thực lực tuyệt đối, tất cả âm mưu quỷ kế đều vô dụng.”

Thẩm Tiền Du khuyên nhủ “Tu Lâm, con cũng không thể quá khinh thường, lỡ như bọn họ dùng mưu kế, thực lực mạnh hơn nữa cũng vẫn có thể gặp nguy hiểm. Lần này con đi, nên mang thêm nhiều người, không thì ông không yên lòng.”

“Không cần đâu.” Thẩm Tu Lâm khoát tay nói “Ông nội, không phải con khinh thường bọn họ, mà là con rất tự tin, ở bất cứ tình huống nguy hiểm nào, con và Đông Phương đều có năng lực tự vệ, nếu mang theo nhiều người, có khi lại thành trói buộc.”

Thẩm Hoa Phong hơi nhíu mày, tỉ mĩ suy nghĩ một lúc, nói “Ba, Tu Lâm nói cũng có lý. Hiện giờ đông người cũng không phải tăng thêm sức mạnh, có thể còn liên luỵ tới Tu Lâm cùng Đông Phương.”

Thẩm Tiền Du suy nghĩ, thấy cũng đúng, vì vậy không nói gì nữa.

Thẩm Tu Lâm cười “Vậy được, ông nội, baba, con về trước.”

“Đi đi. Thời gian tập trung là sáng sớm ngày mai. Lúc đó con trực tiếp đi đến điểm tập kết là được.”

Về phần điểm tập kết là nơi nào thì trước đó đã nói tới.

Thẩm Tu Lâm gật đầu “Được, con biết rồi.”

Sau đó, Thẩm Tu Lâm rời khỏi phòng.

Thẩm Tu Lâm đi rồi, Thẩm Hoa Phong thở dài.

Thẩm Tiền Du liếc nhìn con trai một cái “Con thở dài cái gì?”

Thẩm Hoa Phong có chút chán nản nói “Chính là nghĩ tới… Thẩm gia chúng ta…”

Thẩm Tiền Du thản nhiên nhìn “Tuyệt hậu?”

Thẩm Hoa Phong có chút lúng túng sờ mũi, không biết nên nói cái gì.

“Con đó.” Thẩm Tiền Du thở dài “Còn không nghĩ thông bằng ta. Con xem hiện giờ đã là lúc nào rồi, mặc dù là trước đây, khi thằng bé và đứa nhỏ Lãnh gia kia ở bên nhau, không phải cả nhà chúng ta cũng không ngăn cản hay sao?”

Thẩm Hoa Phong gật đầu “Con biết, ba, đó là con trai của con mà. Chỉ là… con cảm thấy có lỗi với ba thôi.”

Thẩm lão gia tử hừ một tiếng, mất hứng “Đó là con trai của con, nhưng vẫn còn là cháu trai của ta đấy.”

Thẩm Hoa Phong cố gắng cười “Ba, con biết, chỉ là…”

“Được rồi, được rồi.” Thẩm Tiền Du khoát tay “Đừng nói nữa, không còn sớm, về nghỉ ngơi đi.”

Thẩm Hoa Phong gật đầu “Được, vậy con về trước. Ba, ba cũng đừng quá lo cho thằng bé, tên nhóc như nó cũng có bản lĩnh, dù chỉ đi hai người, cũng không có việc gì, huống chi, còn có cả nhà ở đây mà.”

“Ừ.” Lão gia tử gật đầu “Ta biết, cháu trai của ta, ta nhất định tin tưởng tuyệt đối.”

Thẩm Hoa Phong cười, đi ra trước, tâm tình cũng có vẻ thoải mái hơn.

Thẩm Tu Lâm không biết được baba và ông nội hắn nói cái gì, lúc này, hắn đã về tới phòng.

Trước đó, Thẩm Tu Lâm còn có tâm sự giấu trong lòng, liên quan tới Đông Phương Hiển.

Thẩm Tu Lâm bỗng nhiên rất muốn biết… vì sao khi đó Đông Phương Hiển lại có biểu tình thương tâm kia.

Hắn muốn biết, Đông Phương Hiển, vì sao thất vọng, vì sao lại tiếc nuối. Hắn luôn cảm thấy… dường như chính mình đã bỏ qua điều gì đó.

Từ khi hắn thổ lộ rõ tình cảm của mình với Đông Phương Hiển, sau đó hắn cũng cảm giác được Đông Phương Hiển trong lòng cũng có tình cảm với hắn… Hắn luôn thấy mình đã bỏ qua một điều gì đó.

Hoá ra, lúc trước, Thẩm Tu Lâm còn không nghĩ ra được điều đó là gì, nhưng hiện tại, khi vào phòng, nhìn khuôn mặt đối phương, bỗng nhiên Thẩm Tu Lâm lại thấy hồi hộp.

Hắn nghĩ ra mình đã bỏ qua điều gì…

Đó là… Đông Phương Hiển, ở thế giới của y, có phải… đã yêu ai hay không? Hoặc là, không phải là người yêu … cũng có thể là có người theo đuổi … Có khi, càng kinh khủng hơn, có hôn ước?

Thêm nữa, Thẩm Tu Lâm nghĩ tới một chuyện, hình như, khi mới bắt đầu, Đông Phương Hiển tránh né hắn, nhưng không có phản cảm với nam nhân.

Điều này có nghĩa là, kỳ thực Đông Phương Hiển cũng thích nam nhân, lúc trước chỉ là không muốn ở bên cạnh hắn?

Không muốn ở bên cạnh hắn… có phải vì đã có người khác hay không?

Còn có một điểm cuối cùng mà hắn luôn cảm thấy không hài lòng, chính là sau khi Đông Phương Hiển ở bên hắn, tựa hồ vẫn luôn bị động. Loại bị động này có lẽ là do bản thân hắn quá chủ động… Thế nhưng, Đông Phương Hiển dù sao cũng là người rất mạnh, giá trị vũ lực cũng rất cao, nếu thế… vì sao luôn luôn chỉ bị động tiếp nhận?

Điều này làm cho Thẩm Tu Lâm không nhịn được hoài nghi, có phải Đông Phương Hiển là thuần 0 hay không, hoặc là… trước đây từng quen người khác, còn là bên bị áp…

Mỗi khi nghĩ tới Đông Phương Hiển có người yêu, thậm chí còn từng cùng đối phương làm cái gì cái gì kia, rõ ràng chính mình trước đó cũng có Lãnh Truyện Phong, nhưng… nhưng hắn vẫn cảm thấy rất khó chịu. Loại cảm giác đó Thẩm Tu Lâm đương nhiên biết nó là gì, đó chính là… đố kị.

“Ngươi làm sao vậy?” Sau khi Thẩm Tu Lâm vào phòng, sắc mặt vẫn luôn u ám khó hiểu, Đông Phương Hiển thấy thế không nhịn được mở miệng hỏi.

Thẩm Tu Lâm nghe thấy giọng Đông Phương Hiển, phục hồi tinh thần, sau đó hắn nhấp môi đi tới chỗ Đông Phương Hiển “Đông Phương.”

Đông Phương Hiển nhìn đối phương “Sao vậy? Bàn chuyện không được hay sao?”

Thẩm Tu Lâm lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh Đông Phương Hiển “Không phải… Là ta có chút chuyện… Muốn hỏi Đông Phương.”

Đông Phương Hiển nghe vậy hơi ngạc nhiên, sau đó gật đầu “Được, ngươi nói đi. Có chuyện gì?”

Thẩm Tu Lâm bình tĩnh nhìn Đông Phương Hiển, nhẹ nhàng chậm rãi nói “Đông Phương, ngươi trước đây… Ý ta là, ở thế giới trước của ngươi… Có phải đã từng có người yêu hay không?”

Đông Phương Hiển hơi sững sờ, ánh mắt trở nên thâm thuý, y hỏi Thẩm Tu Lâm “Vì sao lại hỏi như vậy?”

Thẩm Tu Lâm khẽ nói “Chỉ là nghĩ tới, cho nên muốn hỏi một chút.”

Đông Phương Hiển cũng không tránh ánh mắt của Thẩm Tu Lâm, mà lại lắc đầu “Không có.”

Y đích thực là không có người yêu, nhưng kẻ thù thì lại có một đống.

Thẩm Tu Lâm khẽ thở ra một hơi, nhưng sau đó lại rất nhanh bồn chồn, hắn khô khốc nói “Đông Phương, như vậy… ngươi là chưa từng có người yêu… hay là vì bị tổn thương mà mới chia tay… giống như ta vậy?”

Thẩm Tu Lâm nói xong, Đông Phương Hiển lại im lặng.

Trong lòng Thẩm Tu Lâm hồi hộp, bản năng thốt ra “Đông Phương, ngươi nói cho ta đi, ngươi có phải từng có quan hệ tình cảm với người nào đó, hơn nữa lại còn là nam nhân.”

Đông Phương Hiển bình tĩnh nhìn Thẩm Tu Lâm, ánh mắt sâu không thấy đáy, nhưng lại không nói gì.

Thẩm Tu Lâm hy vọng nghe được đối phương phủ định, thế nhưng, Đông Phương Hiển im lặng như vậy… Khiến hắn hiểu rằng, có khi mình đã đoán trúng.

Miễn cưỡng cười cười, Thẩm Tu Lâm nói “Đông Phương, ngươi… ngươi có thể nói cho ta biết, các ngươi vì sao lại chia tay không?”

“Hắn muốn giết ta.” Đông Phương Hiển nhàn nhạt nói.

Thẩm Tu Lâm giật mình, trong lòng vừa đau xót, lại vừa đố kị. Trong tim hắn rất đau, đau vì những gì Đông Phương Hiển đã trải qua.

“Đông Phương, sao lại vậy? Nam nhân kia vì sao lại làm như thế?”

Đông Phương Hiển thản nhiên chỉ vào ngực cùng với đầu của y.

“Bởi vì năng lực đặc thù của ta sẽ thương tổn đến hắn, hắn cảm thấy được ta sẽ thương tổn hắn.”

Thẩm Tu Lâm lại không dám tin “Các ngươi là người yêu, hắn sao lại nghĩ như vậy? Có ai lại nỡ thương tổn người mình yêu chứ.”

Thời khắc này, Thẩm Tu Lâm rất thương Đông Phương Hiển, kéo cả người ôm vào trong ngực.

“Là hắn không biết nhìn người, là tên xấu xa. Cũng may hắn chỉ là đồ bỏ, nếu không Đông Phương cũng không là của ta.”

Đông Phương Hiển chậm rãi rũ mắt, im lặng không nói.

Thẩm Tu Lâm ôm chặt Đông Phương Hiển “Ta cần phải cảm ơn hắn… Vậy Đông Phương, vì hắn muốn giết ngươi, nên ngươi mới tới nơi này sao?”

Đông Phương Hiển lại lắc đầu “Không chỉ có hắn, người muốn giết ta rất nhiều, trùng hợp mới khiến ta đến đây.”

Thẩm Tu Lâm bỗng nhiên có một cảm giác đây chính là số mệnh đã an bài, hắn ôm Đông Phương Hiển, khẽ nói “Dù sự tồn tại của người kia khiến ta rất đố kị, thế nhưng, ta lại vẫn cảm kích hắn vì hắn đã không biết nhìn người.”

Ánh mắt Đông Phương Hiển ấm lên một chút.

Thẩm Tu Lâm hơi buông Đông Phương Hiển ra, kéo tay đối phương nhẹ nhàng nói “Đông Phương… Người kia, sau khi trở về, ngươi muốn làm thế nào?”

Đông Phương Hiển nói “Hắn muốn giết ta, đương nhiên ta sẽ không bỏ qua hắn. Kẻ thù của ta, chỉ cần ta có thể trở lại, một cái cũng đừng nghĩ trốn.”

Mấy lời Đông Phương Hiển nói ra rất nhẹ, thế nhưng chính vì ngữ khí này, lại khiến cho Thẩm Tu Lâm thấy được đối phương rất kiên quyết.

“Đông Phương, ta sẽ cùng ngươi trở về…”

Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng nói, ánh mắt cũng rất kiên định.

Đông Phương Hiển hơi nhấp môi, trong nháy mắt này, y tự dưng rất muốn nói, ngươi không có cách nào theo ta trở về, lực lượng của Ngũ Sắc Thập Quang chỉ đủ để một người xuyên qua thời không. Ngươi căn bản không có khả năng có thể cùng ta…

Thế nhưng, nhìn ánh mắt của Thẩm Tu Lâm, Đông Phương Hiển lại không thể nói những lời này ra.

Hơn nữa… Thu thập đủ Ngũ Sắc Thập Quang khó khăn tới mức nào? E rằng, y đời này đều không thể trở về.

Như vậy, cần gì phải nỏi ra, sẽ ảnh hưởng tình cảm của hai người.

Thế nên, Đông Phương Hiển chỉ im lặng.

Thẩm Tu Lâm kéo người lại gần, hôn lên khoé miệng đối phương.

“Đông Phương, ta sẽ báo thù cùng ngươi. Những kẻ dám thương tổn, dám hại ngươi, ta nhất định sẽ không bỏ qua.”

Nhìn Thẩm Tu Lâm, nhìn thấy trong mắt đối phương phản chiếu bóng hình của chính mình, sự kiên quyết của hắn cũng truyền tới y, Đông Phương Hiển chậm rãi gật đầu “Ừm.”

Thẩm Tu Lâm cười,sau lại vô cùng đáng thương nói “Thế nhưng Đông Phương, tên xấu xa kia, ngươi không được nghĩ tới hắn nữa… Ta sẽ ghen.”

Thẩm Tu Lâm không chút nào che giấu ý tứ của mình.

Đông Phương Hiển lườm một cái, không lên tiếng.

Thẩm Tu Lâm cười hì hì quấn qua “Thật mà, thật mà. Đông Phương, ngươi không được nhớ tới hắn. Ngươi nhìn ta xem, quá tốt đẹp đúng không? Anh tuấn, tiêu sái, cao lớn, nhiều tiền, ôn nhu, lại chỉ yêu một mình ngươi…”

Đông Phương Hiển trực tiếp đứng lên đi vào phòng tắm.

“Ơ. Đông Phương, ngươi đừng đi mà, ta nói thật đó.”

Đáp lại Thẩm Tu Lâm là tiếng đóng cửa của Đông Phương Hiển.

Nhìn cánh cửa đã bị đóng, Thẩm Tu Lâm thở ra một hơi. Vậy là được rồi, hắn tin rằng, Đông Phương của hắn chắc chắn sẽ không nhớ tới tên cặn bã kia.

Đông Phương Hiển yêu ghét rất rõ ràng, hơn nữa lại rất lạnh lùng, sao lại để ý người như vậy nhỉ?

Nhưng mà, cứ nghĩ tới có người từng yêu Đông Phương của hắn, thật sự có một kẻ như vậy tồn tại, Thẩm Tu Lâm vẫn cảm thấy hơi khó chịu, nhưng phần tâm tình này hắn giấu rất tốt, cũng sẽ không để Đông Phương Hiển nhận thấy.

Huống chi, phần khó chịu này cũng không phải nhằm vào Đông Phương Hiển, chính là nhằm vào tên cặn bã kia. Thật hy vọng kẻ đó chưa bao giờ tồn tại…

Lúc này, Thẩm Tu Lâm còn không biết trong nhận thức của hắn cùng nhận thức của Đông Phương Hiển, tình yêu thực ra lại có khác biệt rất lớn.

Trong nhận thức của Thẩm Tu Lâm, những người yêu nhau luôn luôn là thân mật nhất. Ví dụ như Lãnh Truyện Phong trước đây, bọn họ hẹn hò đến hai năm, dù chưa làm tới bước cuối cùng, nhưng những việc thân mật làm cũng không ít, chỉ kém một bước cuối kia mà thôi, chứ hôn hôn, ôm ôm vẫn là chuyện thường.

Hắn đố kị như vậy, cũng là nghĩ tới từng có người hôn Đông Phương Hiển, ôm Đông Phương Hiển vào lòng, cùng Đông Phương Hiển làm những chuyện thân mật… Hắn phát điên lên mất, nhưng hắn cũng hiểu, đây là những chuyện trong quá khứ, hắn không cách nào cứu vãn được. Hắn còn không muốn chỉ vì mình đố kị mà phá đi tình cảm của hắn và Đông Phương Hiển, dù chỉ một chút.

Mà trong nhận thức của Đông Phương Hiển, tình cảm, kỳ thực cũng chỉ là một danh phận. Y thực sự mang danh nghĩa vị hôn thê hơn hai mươi năm của người khác, cho nên, khi Thẩm Tu Lâm nói tới quan hệ tình cảm, y không có cách nào phủ nhận.

Thế nhưng, thân phận Kết Ấn Dấu của y, lại hoàn toàn khiến y không có khả năng “tuỳ tiện” như vậy.

Đừng nói tới hôn hôn, ôm ôm, lăn giường, chính là cầm tay còn chưa từng có… Đương nhiên, cũng có quan hệ tới đặc tính thôn phệ của tinh thần lực, thế nên… không ai dám tới gần y cả.

Thẩm Tu Lâm không biệt được khác biệt quá lớn này.

Nếu như hắn biết… hắn đương nhiên sẽ nói, một cái danh phận ấy mà, tính cái gì a.

Chính là bởi vì không biết, cho nên, hắn đường đường là một người đàn ông trưởng thành, lại ẩn giấu một chút lòng ghen tỵ ở nơi đáy lòng, sau đó tự mình dằn vặt mình…

Nhưng mà Thẩm Tu Lâm lại không phải ngốc, hắn sẽ không ép mình luôn nghĩ tới việc này…

Đây không phải tự mình ngược mình hay sao?

Tối hôm đó, Thẩm Tu Lâm vẫn như cũ mà ôm Đông Phương Hiển ngủ, hơn nữa còn ngủ rất ngon.

Ngày thứ hai, khi Đông Phương Hiển dậy, Thẩm Tu Lâm vẫn còn đang ngủ.

Liếc nhìn người đang ôm chặt lấy mình, trong mắt Đông Phương Hiển nhanh chóng lướt qua một chút phức tạp, sau dó, lại là một chút ấm áp.

Nếu như đời này không thể thu thập đủ Ngũ Sắc Thập Quang, không thể trở về… Ở lại đây, cũng là số đã định.

Như vậy, y sẽ buông ra thù hận, đành làm một đứa con bất hiếu…

Thế giới kia, thứ duy nhất làm cho y để tâm, chính là mẫu thân, cùng với thù hận.

Nghĩ tới đây, Đông Phương Hiển rũ mắt xuống, sau đó đứng dậy.

Nhưng mà, y vừa động, Thẩm Tu Lâm cũng tỉnh, một tay kéo lấy Đông Phương Hiển, chuẩn xác hôn lên môi đối phương “Đông Phương, chào buổi sáng.”

Đông Phương Hiển nhàn nhạt nhìn đối phương, gật đầu “Chào buổi sáng.”

“Đông Phương thật là lạnh lùng nha.”

Đông Phương Hiển dừng một chút, cười như không cười nói “Vậy thì thật xin lỗi, ta chính là trời sinh không biết làm sao để nhiệt tình.”

Thấy Đông Phương Hiển thật sự có chút giận, Thẩm Tu Lâm vội vàng ôm eo đối phương.

“A, Đông Phương, ngươi giận rồi sao? Là lỗi của ta, lỗi của ta hết.”

Đông Phương Hiển gạt tay của hắn ra, nói “Rồi, dậy đi.”

Thẩm Tu Lâm ăn vạ, kéo Đông Phương Hiển lại “Vậy Đông Phương hôn ta nha, hôn một chút thôi, chúng ta cùng nhau dậy.”

Đông Phương Hiển mặt đen nhìn Thẩm Tu Lâm, cảm thấy da mặt đối phương thực sự là càng ngày càng dầy. Nguồn:

Thẩm Tu Lâm cười, hơn nữa lại rất kiên trì.

Quả thực chính là đang ăn vạ, nếu Đông Phương Hiển không đồng ý, hắn sẽ tiếp tục giữ tư thế này.

Đông Phương Hiển không nói gì.

Thẩm Tu Lâm vẫn nhìn chằm chằm Đông Phương Hiển, ánh mắt kiên trì không buông bỏ.

Thế nên, dưới ánh mắt kiên quyết không buông tha cùng độ dày khuôn mặt không tính được của Thẩm Tu Lâm, Đông Phương Hiển thật nhanh cúi người, sau đó hôn lên khoé miệng đối phương.

Đông Phương Hiển vừa muốn lùi ra, Thẩm Tu Lâm lại kéo đối phương, sau đó ôm chặt vào lòng, nhiệt liệt hôn lên.

Không giống như Đông Phương Hiển chỉ chạm khẽ là đã rời ra, Thẩm Tu Lâm bây giờ chính là thực sự hôn sâu kiểu Pháp đó.

Đợi đến khi Thẩm Tu Lâm ngừng lại, hai người đều đã thở hồng hộc.

Sau đó, Thẩm Tu Lâm cũng không làm tiếp cái gì.

Hắn còn sửa lại cổ áo cho Đông Phương Hiển.

“Đông Phương, chúng ta rời giường thôi.”

Đông Phương Hiển trừng đối phương một cái, Thẩm Tu Lâm cười hì hì.

Cuối cùng, Đông Phương Hiển thật sự thua da mặt dày của Thẩm Tu Lâm.

Thẩm Tu Lâm thì cười như hoa nở kéo đối phương đi xuống lầu.

Xuống dưới lầu, Thẩm Tu Lâm mỉm cười dẫn Đông Phương Hiển ngồi xuống bàn ăn.

Dù rằng bọn họ dậy cũng không muộn, thế nhưng Dương Phân và Hứa Du Nhiên còn dậy sớm hơn, hiện giờ điểm tâm đều đã chuẩn bị xong hết.

Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển ngồi xuống, Thẩm Tu Lâm chào hỏi hai nàng.

Đông Phương Hiển có chút mất tự nhiên, thế nhưng lại gọi “Bà nội, bác gái.”

Dương Phân cùng Hứa Du Nhiên cười rất tươi.

Hai nàng đều vô cùng vui vẻ đáp lại “Ừ.”

Thẩm Hoa Phong cùng Thẩm Tiền Du từ bên ngoài đi vào, thấy hai nàng đều là bộ dáng vô vùng vui vẻ, nhất thời nhíu mày.

“Sao vậy? Sao lại vui đến thế?”

Dương Phân liếc mắt đối phương một cái “Không nói cho ông.”

Thẩm Tiền Du một mặt đều tỏ ra bi thương “A, mọi người đều có bí mật, còn không nói cho chúng ta, hai cha con ta đều thất sủng rồi.”

“Được rồi, ông nội.” Thẩm Tu Lâm cười, nói “Đừng giả bộ nữa.”

Đông Phương Hiển nhìn thấy hai người, im lặng một chút, sau đó gọi.

“Ông nội, bác trai.”

Nhất thời cả hai người Thẩm Tiền Du cùng Thẩm Hoa Phong đều cười hớn hở.

Coi như họ biết được cả nhà đang vui cái gì.

“Hahaha..” Bốn người lớn vui tới mức không biết rằng mình đều đang ngây ngô cười.

Thẩm Tu Lâm sâu sắc cảm thấy được có chút mất mặt.

Đông Phương Hiển bị cảnh tượng trước mắt làm cho có chút ngượng ngùng, nhưng mà, Thẩm gia cả nhà đều rất chân thành, khiến cho y cũng thực sự chấp nhận nơi này là nhà.

Không giống thế giới kia, dù là nhà của mình, dù là gia tộc của mình, thế nhưng… lại không có cảm giác giống như bây giờ.

Nếu không có mẫu thân, nếu không có thù hận mà mình luôn luôn nhớ tới, có lẽ, chính mình cũng không muốn trở về nơi đó.

“Rồi, rồi, ăn điểm tâm nào, đều sắp nguội rồi.”

Ước chừng là nhìn thấy sự ngượng ngùng của Đông Phương Hiển, Dương Phân vội vàng nói.

Thẩm Hoa Phong cùng Thẩm Tiền Du cũng mau chóng ngồi xuống.

Người một nhà đều quây quần bên bàn ăn, bữa sáng này vô cùng ấm áp.

Thẩm Tu Lâm ở dưới bàn nhẹ nhàng nắm lấy tay Đông Phương Hiển, Đông Phương Hiển không dấu vết rút lại tay, trừng mắt Thẩm Tu Lâm, Thẩm Tu Lâm cũng cười ngốc luôn.

Ăn xong bữa sáng, Thẩm Tu Lâm dẫn Đông Phương Hiển ra ngoài.

Bọn họ đi nhà máy quốc phòng cũng chỉ mang theo Tuyết Lang, Long Thành Uyên, Thuỷ Bạch Sắc cùng với Tiểu Tùng. Dị năng giả gì đó đều không mang theo.

Trông có vẻ… nhân số ít đến đáng thương.

Ngồi trên xe, Thẩm Tu Lâm lái xe, Đông Phương Hiển ngồi ghế bên cạnh, đám động vật đều ngồi ở phía sau.

Dù Đông Phương Hiển ngồi ở ghế phó lái… nhưng người ra tay tuyệt đối không phải là y.

Một đường xuất hiện tang thi hay động vật biến dị… đều do bọn Long Thành Uyên ngồi phía sau ra tay giải quyết.

Đông Phương Hiển còn đang nhắm mắt dưỡng thần.

Thẩm Tu Lâm vừa lái xe vừa ngắm Đông Phương Hiển, khoé miệng hơi cong lên…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện