Cao Tú Lan vừa nghe xong, mặt lập tức dài thượt: “Nói giống như cô biết hầm vậy, nhà họ Đinh các người từng uống canh sao? Thanh Miêu Nhi của chúng tôi là từ nhỏ uống canh mà lớn, chỉ là chưa từng hầm, vậy chắc chắn cũng sẽ biết thôi.

Con bé giống tôi!”Đinh Quế Hoa lập tức không dám hắng một tiếng gì nữa.

Nhà họ Đinh bọn họ quả thật chưa từng uống canh.


Không còn cách nào, ai bảo nhà họ Đinh bọn họ nghèo chứ.Canh gà chắc chắn là ngày mai mới có thể uống, vừa hay buổi tối không ăn cơm, canh này có thể để ở trong bếp hầm từ chiều thêm buổi tối nữa.Mặc dù không thể uống canh luôn, nhưng nghĩ đến ngày mai có thể uống canh gà, tinh thần mọi người đều phấn chấn.

Cho dù trong bụng chỉ có lửng dạ, cũng cảm thấy cả người có sức lực, lúc đi ra đồng cũng rất ra sức.Các con trai con dâu ra ngoài rồi, Cao Tú Lan bèn đến trong phòng bếp, bỏ đầu gà, phao câu gà và ức gà chưa xử lý vào trong bát bưng ra.Tô Thanh Hòa nói: “Mẹ, mẹ làm gì đấy?”“Đi tìm cậu con.

Nhân tiện đưa cho bà ngoại con hai miếng thịt ăn.”Thịt… Tô Thanh Hòa nhìn đầu gà và phao câu gà trong bát, mím môi nói: “Mẹ à, hay là chọn thêm hai miếng ngon một chút?”Vẻ mặt Cao Tú Lan bất đắc dĩ: “Thêm cái gì mà thêm chứ, dù sao mẹ bưng qua đó bà ngoại con cũng không nỡ ăn, đến lúc đó cũng cho cậu con ăn thôi.

Cậu con từ nhỏ đến lớn ăn không ít thứ tốt, mẹ mới không cho nó ăn thứ gì ngon đâu.”“…” Mẹ cô bình thường đến nhà mẹ đẻ, biểu hiện với cậu cô nóng nảy bao nhiêu, thời khắc quan trọng, cũng chỉ là phần tình cảm của đầu gà và phao câu gà.Trong nhà hầm canh, Tô Thanh Hòa cũng không thể đi.

Cho nên một mình Cao Tú Lan tự về nhà mẹ đẻ.Lần này Cao Tú Lan trở về là lấy danh nghĩa thăm mẹ của bà ấy để về.

Trên thực tế là đi nghe ngóng tin tức lương thực cứu tế một chút, thuận tiện vơ vét chút gì đó để về.Thủ tiết nhiều năm, bà ấy cũng không trông cậy vào người đàn ông Tô Đại Căn thật sự có thể cung cấp trong nhà cả đời.

Cho nên trứng gà này không thể để ở trong một cái giỏ.


Lương thực cứu tế cần nghĩ đến, đồ của nhà mẹ đẻ cũng cần nghĩ đến.Dù sao anh cả Cao Phúc Sinh của bà ấy làm việc trong Cung Tiêu Xã, bình thường cầm không ít đồ tốt đâu.Bà ấy không cần, còn không phải tiện nghi cho chị dâu cả kia sao.Cao gia thôn cách đội sản xuất Hoàng Hà không xa, thuộc về dốc nghiêng trong đội sản xuất.

Đường đi cách cũng tầm hai ba kilomet.Cao Tú Lan đi nhanh, rất mau đã đến Cao gia thôn.

Nhà mẹ đẻ bà ấy ở đầu Cao gia thôn, mấy gian nhà đất vây thành một cái sân.

Nhìn có vẻ ngay ngắn hơn so với nhà của người khác.Đến cửa nhà, bà ấy cũng không cần gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa vào sân: “Mẹ ơi, mẹ, con về thăm mẹ đây.”“Tú Lan về rồi à!”Tiếng bà cụ Cao rất vang dội truyền từ trong nhà ra ngoài.

Rất mau đã đi ra nghênh đón rồi.Cả cuộc đời mười chín năm đầu của Cao Tú Lan chưa từng hưởng thụ loại đãi ngộ này, nhưng sau khi bà ấy sinh ba đứa con trai, cho mẹ bà ấy mặt mũi, mẹ bà ấy lập tức đối xử khác đi.Dù sao anh cả bà ấy, còn có anh em khác, sau khi kết hôn đều sinh nhiều con gái, khiến người ta cảm thấy được mệnh của bà cụ Cao mẹ bà ấy không tốt, liên lụy thế hệ sau cũng không sinh được con trai.

Nhưng sau khi bà ấy một hơi sinh ra ba đứa con trai, mặt mũi này tự nhiên tìm lại được.

Ai bàn tán về bà cụ Cao mẹ bà ấy nữa, mẹ bà ấy trực tiếp đánh một bạt tai, sau đó kiêu ngạo nói một câu: “Tú Lan nhà tôi một hơi sinh cho nhà họ Tô ba đứa con trai đấy!”Lúc này vẻ mặt bà cụ Cao nhìn con gái bà ta đầy tươi cười: “Tú Lan à, con về đây sao không bảo người đưa tin chứ, mẹ để lại đồ ăn cho con.


Mấy đứa nhóc kia buổi trưa đã ăn sạch rồi, cơn tức này của mẹ aiz…”Dáng dấp bà cụ nhỏ, nhưng giọng nói rất to.Cao Tú Lan thầm nghĩ chẳng lẽ con còn không biết tính mẹ chắc, có thể cho đám cháu gái ăn gì chứ, đồ tốt đều giữ cho cháu trai duy nhất rồi.Quả nhiên, mẹ kéo bà ấy vào trong phòng: “Đi, mẹ còn giữ đồ ăn cho con đấy.

Chúng ta vào trong nhà ăn.”Cao Tú Lan lập tức nói: “Mẹ, đứng gấp, con mang đồ ăn cho mẹ đây.” Nói xong lấy từ trong sọt ra một bát thịt.

Ừm, đầu gà và phao câu gà cũng là thịt.Sau đó nức nở nói: “Mẹ, con vô dụng.

Trong nhà đều là con trai con dâu làm chủ, đến trên đầu con cũng chỉ có một chút này.

Con đều bưng đến rồi, để chị dâu con làm cho mẹ nếm thử.”Trong năm mất mùa này không chú ý thịt gì có được không, chỉ cần là thịt, đó chính là thứ tinh quý rồi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện