Đại đội trưởng Quách khó xử nói: “Nhưng bây giờ thu hoạch không tốt, mọi người thậm chí ăn cơm cũng thành vấn đề, sao còn tinh lực làm những chuyện này?”

“Chuyện đấy không tốn nhiều thời gian như vậy đâu, buổi tối sau khi tan làm học nửa tiếng cũng được. Hiếm khi con nhóc Mạn nói ra, hiến dâng làm không công, gì cũng không cần. Để mọi người đều tự nguyện đi học. Không thể bởi vì không có lương thực ăn, mà không học. Chờ sau này có lương thực ăn lại học, vậy trễ rồi.”

Bởi vì ngày thường Hứa Căn Sinh chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện trong đội, lần này hiếm khi mở miệng. Hiển nhiên đại đội trưởng Quách cũng phải nghe lọt mấy phần.

Sau khi cân nhắc trong lòng, cảm thấy chuyện này cũng là việc nhỏ.

Không cần ra tiền ra sức, chỉ cần lấy ra một cái sân là được. Đến lúc đó người ta không tình nguyện đi học, ông cũng không ép buộc được.

Bởi vì chuyện nhỏ như vậy mà làm mất mặt của đội trưởng cũ Hứa Căn Sinh, cũng không thỏa đáng.

Vì thế lập tức chấp nhận, đồng ý đề nghị này, đợi lúc chiều làm việc, thì báo với mọi người một tiếng. Dạy ngay trong phòng họp của đại đội. Mỗi ngày học nửa tiếng. Có thể học vài chữ là được.

Chẳng qua Tô Mạn bên kia thì quả thật không có cách nào trả thù lao. Cái này chỉ có thể tính lao động không công, sau này biểu dương vài câu ngoài miệng.

Hứa Căn Sinh lập tức nở nụ cười: “Vậy chắc chắn là không thành vấn đề. Tư tưởng giác ngộ của cô nhóc này vẫn rất cao, không giống với đám người nhà bọn họ quá nhiều.”

Vì xác định chuyện này, giữa trưa đại đội trưởng Quách còn đến nhà họ Tô tìm Tô Mạn ra thảo luận.

Người nhà học Tô thấy đại đội trưởng tự mình đến tìm người, đôi mắt lập tức nhìn chòng chọc.



Đừng nhìn bình thường bọn họ ở trong đội rất ngang tàng, nhưng ở ngay trước mặt cán bộ vẫn rất kinh sợ.

Lý Xuân Hoa càng nhoài người về phía mép cửa ngó ra ngoài.

Ngoài cửa, Tô Mạn đang thảo luận với đại đội trưởng Quách.

Vốn dĩ đại đội trưởng Quách còn rất hoài nghi cô gái nhỏ Tô Mạn này có năng lực ấy hay không, có thể ổn định được đám thanh niên trong thôn hay không, nhưng biểu hiện của Tô Mạn rất điềm tĩnh, không giống với các cô gái bình thường. Khiến ông yên tâm hơn rất nhiều.

“Chuyện này phải nói rõ trước, không có thù lao gì. Trong đội chúng ta nghèo khó, bây giờ mùa màng không tốt.”

Lời này của đại đội trưởng Quách trái lại không hề nói dối. Chỉ vì tiết kiệm lương thực, hồi tết những năm trước trong thôn ăn tết còn yêu cầu mời người đến biểu diễn, hai năm nay cũng không mời.

Bởi vì không lấy ra được lương thực dư thừa.

Mặt khác hai năm trước trường học trong đội đã ngừng hết rồi. Bởi vì giáo viên đều cần phát tiền lương.

Chi tiêu quá lớn.

Lần này nếu không phải Tô Mạn nhấn mạnh lao động không công, ông cũng sẽ không dẫn đầu mấy việc này.

Đây cũng là nguyên do ông đồng ý để Tô Mạn đến, mà không phải mời người thông thạo tri thức trong thôn khác đến làm việc này.



Tô Mạn nghiêm túc đáp: “Cháu chỉ muốn làm nhiều việc tốt, phục vụ vì các hương thân phụ lão. Không hy vọng lấy lợi ích gì. Những kiến thức mà cháu đã học được kia, cháu muốn chúng trở nên có ích. Không thể có lỗi với sự bồi dưỡng của quốc gia.”

“Được được được.” Đại đội trưởng Quách vui vẻ gật đầu: “Nghe nói cháu tự học chương trình trung học?”

Tô Mạn gật đầu: “Đúng vậy, cháu còn định lúc nào đó có thể đi tìm trung học bên kia để thi hay không, có thể để cháu lấy chứng nhận tốt nghiệp. Trình độ tự học của cháu tuyệt đối có thể thi được giấy chứng nhận tốt nghiệp cấp ba. Chị của cháu để lại mấy quyển sách này, cháu đều đã đọc xong rồi.”

Đại đội trưởng Quách nói: “Được, nếu cháu làm tốt chuyện này, lát nữa trường trung học của công xã bên kia, chú đi nói giúp cháu.”

“Đội trưởng chú có nói được hay không, cháu đều sẽ làm tốt công việc. Nhưng trong lòng cháu cực kỳ biết ơn chú.”

Đại đội trưởng Quách vô cùng hài lòng với thái độ của Tô Mạn.

Đầu năm nay, lúc tất cả mọi người ăn không đủ no, có thể có một người hiến dâng không vụ lợi như thế, vẫn rất không dễ dàng.

Chờ sau khi đại đội trưởng Quách đi rồi, Tô Mạn lập tức vào trong nhà.

Người nhà họ Tô đều tò mò quấn lấy cô, hỏi cô vừa mới nói gì với đại đội trưởng Quách.

Tô Mạn nhìn mọi người một lượt, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.

“Không phải chuyện lớn gì, là đại đội trưởng nói muốn chuẩn bị xoá nạn mù chữ cho người trong đội, bảo con đến làm giáo viên giảng dạy.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện