Tô Thu Nguyệt cảm thấy mình không phải nhụt chí, mình vẫn là người con ưu tú nhất trong nhà. Sau này người nhà sẽ vây quanh cô ta.

Tô Mạn lười tranh luận với cô ta, Tô Thu Nguyệt cũng không tính là ưu tú. Nhưng so với những người khác trong nhà họ Tô, cô ta chính là kẻ cao nhất trong đám người lùn, vì vậy mới lộ ra sự ưu tú. Nhưng vấn đề ở đây là do sự xuất sắc giả tạo được tạo ra bởi sự tương phản này, dẫn đến sâu trong lòng cô ta có một sự mơ tưởng xa vời. Đây cũng là điều Tô Mạn quan sát được sau khi tiếp xúc một thời gian.

Muốn để Tô Thu Nguyệt triệt để nhận thức được thiếu sót của bản thân, đương nhiên phải để cô ta hứng lấy lễ rửa tội của hiện thực.

Tô Mạn cầm quạt ba tiêu quạt gió, sau đó híp mắt ngủ mất. Đáng tiếc bên tai truyền đến tiếng muỗi vo ve liên tục khiến cô ngủ cũng không yên.

Rất nhanh sau đó tất cả các thành viên trong đội đều biết Tô Thu Nguyệt muốn giảng bài nhưng lại không thành công

Bọn nhỏ về nhà nói thêm gì đó, các thành viên mới biết là học sinh cấp ba nhà bà Tô muốn về dạy bọn trẻ, nhưng không ai nghe, rồi kết thúc.

Không có đoạn dưới nhất định là vì giảng không tốt thôi.

Nghe mấy đứa nhỏ nói tụi nó hoàn toàn không hiểu đang giảng cái gì.

Đám xã viên cũng không nghi ngờ năng lực của Tô Thu Nguyệt có vấn đề. Dù sao người ta cũng là đường hoàng bước vào cấp ba thì chắc chắn là có năng lực. Vậy nên cô ta làm chuyện này không tốt, chắc chắn không phải vấn đề năng lực.

Chuyện này chỉ có thể nói rõ một vấn đề, đó chính là khả năng của cô giáo Tô quá mạnh, cô chỉ là một học sinh tốt nghiệp tiểu học mà có thể làm được những điều học sinh cấp ba không thể làm được.

Người ta nói người thông minh không thích nói chuyện, còn cô giáo Tô chính là người thông minh không nói nhiều.



Thế là trong lòng mọi người, hình tượng của Tô Mạn lại tăng thêm một bậc.

Trước kia không có gì để so sánh, chỉ biết là rất lợi hại. Bây giờ có sẵn học sinh cấp ba để so sánh, năng lực của cô đã quá rõ ràng.

Cũng có người chua chát nghĩ, nhà bà Tô sinh con gái kiểu gì thế, sao mà người này còn giỏi hơn người kia.

“Người ta nói, cô bé này đọc sách giỏi như vậy mà sao lại không đi học chứ, so với mấy người đi học còn giỏi hơn.”

“Còn nói gì mà, em chồng học đến cấp ba thì sao chứ, ngay cả dạy chữ cũng không biết dạy?”

“Mẹ à, nghe mấy lời này con thấy xấu hổ thay em luôn.”

Lâm Tuyết Cúc ra ngoài nghe được mấy lời này, bèn thuật lại trên bàn cơm, nói cho bà Tô và mấy người trong nhà nghe.

Trước đó cô ta cũng biết chuyện em chồng Tô Thu Nguyệt muốn dạy bọn nhỏ học nhưng không thành công, định chuẩn bị chua ngoa nói hai câu nhưng lại lo lắng mẹ chồng và em chồng hợp lực châm chọc cô ta, sức chiến đấu của một mình cô ta là không đủ.

Bây giờ là người ta nói, cô ta về kể, nên không sợ. Có giỏi thì ra ngoài mắng người ta đi.

Tô Thu Nguyệt vốn đã rám nắng, bây giờ lại tức giận như vậy, mặt đen như mực, đập đũa xuống: “Vốn dĩ em cũng không có học ngành sư phạm. Chị có biết sư phạm là cái gì không, chính là ngành chuyên dạy học sinh học chữ ở trường học. Em không học cái này, em là học sinh cấp ba. Mà em lại học khoa tự nhiên!”



Tô Mạn nghe vậy hơi nhíu mày.

Cái gì mà khoa tự nhiên chứ, sách giáo khoa bày biện trên đều là của khoa văn.

Người nhà họ Tô không biết những này, Lý Xuân Hoa hỏi: “Con gái, khoa học tự nhiên là gì?”

“Đó là sau này sẽ làm về nghiên cứu khoa học. Không phải người ta nói 'Người tài hạng nhất học kỹ thuật' sao, con chính là người tài. Con là người học tự nhiên, sau này sẽ làm chuyện lớn, cái này không giống với em gái đâu.”

Lý Xuân Hoa như tìm được chân lý, quay đầu nói với con dâu cả: “Nghe thấy chưa, cái miệng hư của con. Không biết mà nói lung tung.”

Lâm Tuyết Cúc chưa từng đọc sách gì càng không hiểu, nghe xong những lời thâm ảo này, cũng không biết nên cãi lại làm sao.

Cô ta hận bản thân không học nhiều bị những người có văn hóa này bắt nạt.

Nghĩ đến việc sau này cô em chồng nhỏ xóa nạn mù chữ, cô ta nhất định phải nghe nhiều một chút, học thêm một ít tri thức, sau này còn chống đỡ được.

Thấy mọi người trong gia đình bị lừa gạt, Tô Thu Nguyệt đưa ra yêu cầu, muốn ở nhà nửa ngày, dùng nửa ngày để phấn đấu cho kỳ thi đại học.

Sau này làm sinh viên đại học, cả nhà đều vinh quang.

Đợi cô ta đi làm kỹ sư trong thành phố lớn, cô ta nhất định sẽ về lo cho gia đình, để gia đình có cuộc sống tốt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện