Còn mấy đứa nhóc nhà Trần Ngân Hoàn thì càng dễ diễn hơn. Diễn từ cảnh cha mẹ của bọn họ đều mất. Câu chuyện tiến triển rất nhanh, Tô Mạn còn chọn một vài cảnh phóng đại hơn để diễn. Tuổi còn nhỏ phải đi gánh nước, ra đồng làm việc đại loại vậy. Thân hình gầy yếu mấy lần té ngã. Sau khi phóng đại, khiến mọi người cảm nhận được cực khổ chua xót, những người hàng xóm bắt đầu đưa tay ra. Hàng xóm thì Tô Mạn nhờ thím Ngưu và mấy bà thím khác diễn, nhà này giúp một ít, nhà kia giúp một ít, đứa trẻ vấp ngã cũng đứng dậy….

...

Sau nửa tháng bận rộn, Tô Mạn thông báo cho đại đội trưởng Quách, công tác tuyên truyền đã chuẩn bị bắt đầu. Mời đại đội trưởng Quách đến lúc đó hãy đến xem thử.

Đại đội trưởng Quách bận bịu mấy ngày nay, cũng không để ý đến chuyện Tô Mạn tìm người diễn kịch như thế nào, tò mò nói: “Chú còn tưởng trước đây cháu muốn làm thử thôi.”

Tô Mạn cười nói: “Để làm tốt công việc này, cháu đã bỏ ra một chút thời gian chuẩn bị. Lần này khác với trước đây, chú đi xem thì sẽ biết.”

“Chắc chắn rồi, dù sao tan làm cũng chẳng có việc gì, chú đi xem công việc cháu làm thế nào.”

Thế là, sau giờ làm việc ngày hôm đó, xã viên trong đội đến quảng trường nghe kể chuyện như mọi khi, nhưng lại thấy một biểu ngữ được treo trên quảng trường – hoạt động công diễn giáo dục bảo vệ quyền lợi phụ nữ và trẻ em của đội sản xuất Đại Kiều Loan.

Tạm thời không nói đến chuyện này, gần đây các xã viên cũng đã nhận biết được thêm vài chữ nữa rồi, chắp chắp ghép ghép lại vẫn có thể đọc ra được.

“Đây là đang làm gì thế, lại công tác giáo dục nữa à, haizzz, tôi nghe đến sắp choáng luôn rồi.” Có người phàn nàn.

Mỗi lần trong đội đưa văn bản xuống, bọn họ đều nghe không hiểu. Nhưng cấp trên cũng không quan tâm bọn họ nghe có hiểu hay không, cũng ép buộc họ phải nghe. Còn mệt hơn cả làm việc nữa.

Có người muốn quay về, nhưng nhìn thấy Tô Mạn đến thì lại không nỡ đi. Nghĩ chắc sau khi đọc xong văn bản rồi, cô giáo Tô sẽ kể chuyện cho mọi người nghe. Thế là lại ở lại.

Dù sao cũng đang rảnh, cùng mọi người tán gẫu cũng tốt. Còn hơn là một mình quay về giường ngủ. Bụng chỉ no một nửa, nằm sao mà thấy thoải mái được.

Đợi mọi người tập trung được kha khá, Tô Mạn mới bước lên sân khấu. Còn tự làm một cái micro tự chế để phát biểu.

“Bà con, bà con cực khổ rồi. Hôm nay, chúng ta hãy tạo nên sự khác biệt. Trước khi bắt đầu, tôi sẽ hỏi mọi người một câu, mọi người có muốn xem phim không?”

Cái gì? Xem phim?

Tất nhiên là muốn rồi!

“Muốn!”

Âm thanh trầm bổng bên dưới vang lên.

Hai năm trước, bọn họ cũng từng xem phim. Khi đó, mùa màng thu hoạch khá tốt, xã mời những người ở rạp chiếu phim trong huyện ra chiếu phim ngoại cảnh. Xem rất là hay.

Tô Mạn ra hiệu mọi người yên lặng: “Hôm nay, chúng tôi sẽ cho mọi người xem ba bộ phim. Đương nhiên, chúng tôi sẽ tự mình đóng bộ phim này. Người của chúng tôi sẽ diễn cho mọi người. Cho nên lát nữa mọi người nhìn thấy gì, cũng đừng hiểu lầm, đây đều là diễn xuất mà thôi.”

Trước đây trong đội có người nghe nói Tô Mạn tìm người để diễn cái gì đó, nhưng mà bọn họ không hiểu, cũng không mấy để tâm.

Bây giờ nghe Tô Mạn nói do người nhà mình diễn, mới chợt nghĩ đến chuyện đó.

Sau khi mọi người yên lặng, Tống Ngọc Hoa bước lên sân khấu.

Khi cô ta bước lên sân khấu, Tô Mạn cũng lùi sang một bên đọc lời thuyết minh, giới thiệu bối cảnh của bọn họ.

Con dâu Tiểu Ngọc là người phụ nữ đức hạnh nhất trong tám thôn mười dặm gần đây, hiếu thảo với mẹ chồng, quan tâm chăm sóc chồng. Thế nhưng số mệnh của cô ta không tốt, lại gặp phải bà mẹ chồng tệ bạc, gã chồng xấu xa.

Từ khi Tiểu Ngọc bước vào nhà, mẹ chồng sống những ngày cơm dâng tận miệng nước rót tận tay, không việc gì còn muốn hành hạ con dâu. Người chồng thì càng không chịu ra ngoài làm việc, ngày nào cũng rượu chè be bét, uống say thì về nhà đánh Tiểu Ngọc. Tiểu Ngọc bị đánh đến mức đâu đâu cũng là vết thương. Nhưng vẫn phải làm việc mỗi ngày.

“Con dâu Tiểu Ngọc là một người phụ nữ đức hạnh, tính cách nhu nhược, hiếu thuận với mẹ chồng, chu đáo với chồng. Mỗi ngày khi trời còn chưa kịp sáng, con dâu Tiểu Ngọc đã phải bắt đầu làm việc...”

Tống Ngọc Hoa giả vờ bộ dạng làm việc hằng ngày, cầm chổi quét sân, lấy giẻ lau bàn ghế rồi lại bắt đầu giặt quần áo.”

Đột nhiên, Lý Xuân Hoa lên sân khấu, vừa cắn hạt dưa, vừa ngồi xuống cái bàn bên cạnh, trên bàn có một chén trà, bà ta còn kêu con dâu rót trà cho.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện