Lận Xuyên ngây người, liếc nhìn Tô Tô một cái, sau đó thì cúi đầu xuống. Anh cảm thấy, cho dù bây giờ mình đã hủy hôn, nhưng chỉ sợ vẫn không có duyên với cô, bởi vì danh tiếng của anh đã bị hủy rồi.

Nhưng mà mẹ Lận nhìn nhìn ba người trẻ họ, đột nhiên có một suy nghĩ, đó chính là ba người này không có đơn giản như những gì họ thể hiện bên ngoài, dường như ai cũng còn suy nghĩ riêng.

Tần Duyệt Duyệt nói: “Chuyện này, đồng chí Tô Tô có tư cách gì đứng ra phát biểu?”

Bây giờ bất kể là lý do gì, Tô Tô đều muốn ra mặt giúp nam xứng lần này, nếu không thì trong ba năm này sẽ mất tiền ngu cho đồ vong ơn bội nghĩa, phải biết là trong thời gian nữ chính học đại học rất tốn tiền. Cô ta dùng tiền của mình tiếp tế cho hai người bạn, cuối cùng họ đều rất trung thành với cô ta, sau đó cô ta quay lại chán ghét nam xứng, còn gây nhiều phiền phức cho nam xứng.

Hừ, cô ta cũng không nghĩ thử đó là tiền của ai.

Chuyện trong sách cô không quản được, nhưng bây giờ cô có thể quản được rồi. Dẫu sao, hủy hôn sự này là cũng do lợi dụng cô đấy, sao lại nói không có tư cách nói chuyện rồi? Tô Tô cười nhạt nói: “Tôi mà còn không nói thì Lận Xuyên sẽ bị mấy người toan tính đến tận xương tủy, sao nào, còn muốn chơi người ta như chơi khỉ vậy à?”

Nghe thấy Tô Tô nói vậy, mọi người đều ngơ ngác, còn Lận Xuyên thì sợ cô bị người ta nhắm vào nên vô thức di chuyển về phía giường một bước, chỉ cần có người làm khó dễ cô thì anh có thể ngăn cản ngay lập tức. Thấp thoáng, dường như anh biết cô nói câu này là muốn đòi lại công bằng cho mình.



Lận Đông Hà nhìn ánh mắt của Tô Tô, trong lòng khẽ hốt hoảng: “Đồng chí Tô, cô nói vậy là có ý gì?”

“Còn có thể là ý gì được, có người thi đậu đại học rồi, không thích anh Xuyên nữa, muốn cao chạy xa bay, nhưng mà cô ta cũng biết đấy, sau khi lên đại học, mặc dù miễn học phí, nhưng mà tiền ký túc xá, chi phí bình thường mua tài liệu, các loại phí hoạt động, một năm ít nhất cũng phải hai, ba trăm tệ.” Nói xong cô lại tiếp tục: “Tôi nghe người ta nói, gia đình cô cực kỳ trọng nam khinh nữ, hoàn toàn không cho cô tiền, cho nên số tiền hai, ba trăm tệ này thế nào cũng phải có người trả. Cô kiên trì không hủy hôn, không phải là muốn để anh Xuyên chu cấp cho cô học xong đại học sao. Đến lúc đó, cô nói một câu, bây giờ là thời đại mới rồi, không thích hợp kiểu hôn nhân sắp đặt nữa, ban đầu là cô bị ép, không thể làm lỡ hạnh phúc của hai người được. Sau đó, chia tay vui vẻ, có đúng không? Nhưng mà không ngờ người ta muốn kết hôn ngay lập tức, nên cô nghĩ cách bắt gặp tôi với anh Xuyên nằm trên một chiếc giường, sau đó hủy hôn rồi còn có thể dần dần lấy cái lý do này để moi móc tiền học phí từ Lận Xuyên, dù sao cô là con gái, sẽ chịu thiệt trong chuyện hủy hôn này, đến lúc đó tìm “anh trai” này, muốn gì anh ấy đều cho, có đúng không?”

Mọi người nghe thấy cô phân tích như thế thì ngây người, mặc dù cảm thấy cô nói như thế có hơi vô chứng vô cớ, nhưng mà vẫn cảm thấy cực kỳ có lý.

“Cô nói bậy cái gì vậy, tôi không phải loại người đó.”

Tần Duyệt Duyệt lập tức gào lên, nhưng mà cô ta vẫn hoảng, không ngờ một cô nhóc lại có thể nói ra được tâm sự của mình.

“Cô là loại người gì tôi không biết, nhưng mà các người ngàn sai vạn sai không nên kéo tôi vào. Tôi gây thù chuốc oán với ai mà các người cũng tính toán tôi vào. Bây giờ, cô cứ nắm cái lý này, không chỉ hủy hôn sự mà còn có thể giữ được danh tiếng tốt của mình, sau đó khiến nhà họ Lận cảm thấy áy náy với cô, chăm sóc cô như trước kia, còn làm việc kiếm công điểm cho cô, cho đến khi cô đi học đại học rời khỏi đây. Cô xem cô đấy, ích kỷ đến mức đó không ai lại rồi, sao cô không lên trời luôn đi, trái đất nên quay theo cô đúng không?”

Tô Tô ngồi quỳ trên giường, bởi vì kích động nên lúc nói khuôn mặt đỏ bừng, nhìn trông tức giận mà lại đáng yêu, khiến người ta không thể hận được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện