Không ai cho bạn cái gì cả.

Phải chộp lấy.

Trích từ bộ phim Điệp vụ Boston Của Martin SCORSESE 2

Định mệnh nào dễ tránh đâu

Mọi đường tránh lại thường mau dẫn vào.

LA FONTAINE

Hãy tưởng tượng...

Thành phố New York.

Sự sôi động của Quảng trường Thời đại.

Những tiếng kêu hét, tiếng cười, âm nhạc.

Mùi bắp rang bơ, bánh mì kẹp xúc xích, khói.

Ánh đèn nê ông, những màn hình lớn, những biển hiện sáng choang nơi mặt tiền các tòa nhà chọc trời.

Tắc nghẽn giao thông, xe taxi, tiếng còi hụ của xe cảnh sát và tiếng còi inh ỏi.

Và rồi đám người đang đè bẹp tất thảy, đnag chen lấn xô đẩy. Làn sóng bất tận khách du lịch, những người bán hàng trái phép và lũ móc túi.

Anh là một trong vô vàn hạt cát của đám đông đó.

Anh hai mươi ba tuổi.

Trên vỉa hè, vị hôn thê và người bạn thân nhất của anh đang tản bộ trước anh hai mét. Nàng tên là Marisa. Hai người hẹn hò nhau từ năm đầu cấp ba và đám cưới được dự định tổ chức vào cuối tháng này. Với Jimmy thì sự gắn bó còn lâu hơn nữa; hai người đã lớn lên cùng nhau tại khu công nhân ở phía Nam thành phố Boston.

Tối nay là sinh nhật anh. Để anh vui, hai người đã tổ chức chuyến đi dạo ở Manhattan này và cả ba đã từ Boston phóng lên đây trong một chiếc xe Mustang xập xệ.

Anh mới hai mươi ba tuổi, nhưng đối với anh, cuộc sống có vẻ như đã được khuôn định sẵn và không hy vọng.

Phải nói là khi anh chào đời, các bà tiên đã không đứng vây xung quanh nôi. Cha mẹ anh đã lao động vất vả cả đời nhưng cũng không đủ để trả tiền ăn học cho anh, nên khi học xong tú tài, anh đã bắt đầu làm việc tại các công trường cùng với Jimmy. Cuộc sống thường nhật của anh là các bao xi măng, dàn giáo, là mồ hôi và những lời chửi mắng của đốc công.

Giải trí ư? Làm vài vại bia sau giờ làm, đưa Marisa đi siêu thị, mỗi tuần chơi bowling hai lần với đám bạn.

Hơi lơ đễnh một chút, đầu óc trên mây trên gió và bị thôi miên bởi ánh đèn, anh để kệ cho dòng người cuốn đi. Trên màn hình đang nhấp nháy những đoạn quảng cáo các loại xe hơi mà anh sẽ không bao giờ được cầm lái, những chiếc đồng hồ đeo tay xịn giá gấp mười lần lương của anh, những áo xống dành cho các phụ nữ thanh tao sẽ không bao giờ hạ cố liếc anh.

Tương lai ư? Sẽ là một đám cưới không tình yêu say đắm, hai hoặc ba đứa nhóc ra đời, cày như điên để trả khoản vay bất động sản được dùng vào việc mua một chái nhà mà anh sẽ không thích.

Và anh sẽ lại tiếp tục chơi bowling, uống bia, làm việc cùng với Jimmy nhưng không hề thực sự để tâm vào công việc đó.

Anh mới hai mươi ba tuổi đầu mà đã bị phết dính chặt vào một cuộc sống không tương xứng với anh. Đã từ lâu, anh cảm thấy khác với thế giới xung quanh mình. Không phải anh khinh thường gia đình hay bè bạn. Chuyện này hoàn toàn khác, anh cảm thấy nhục nhã vì nghèo khó và đó là nỗi nhục thường trực. Chuyện đó chả tác động gì đến Marisa lẫn Jimmy, hai người vẫn thích nhắc đi nhắc lại: "Có thể chúng ta nghèo, nhưng ít ra chúng ta cũng hạnh phúc".

Nhưng có chắc chắn như vậy không? Làm sao có thể tin được rằng ở phía bên kia rào chắn, cuộc sống không có một hương vị khác?

Anh vẫn đi ngược lên đại lộ, lọt thỏm vô danh tiểu tốt giữa một đám đông ồn ào khó tả. Jimmy và Marisa đều đặn quay người lại ra hiệu bảo anh đi nhanh lên, nhưng anh cố tình đi cách xa họ một chút.

Từ mấy tháng nay, anh bắt đầu mua sách, gần như là giấu giếm. Anh bị điều khiển bởi một ham muốn ngày càng mạnh là được nuôi dạy và xây dựng bản thân trên những cơ sở khác với môi trường sống nguyên gốc của mình. Trong máy nghe nhạc, anh đã thay nhạ rap và soul bằng nhạc của Mozart và Bach. Tại nơi làm việc, mặc những lời châm chọc của các công nhân khác, anh luôn tranh thủ lúc nghỉ trưa để đọc nhanh các bài viết trên tờ Thời báo New York.

Ngày dần tàn. Anh tiếp tục quan sát sân khấu phố xá. Một cặp nam thanh nữ tú vừa cười nói vừa đi ra khỏi một khách sạn sang trọng rồi chui vào chiếc xe mui trần láng coóng. Hệt như trong một cuốn catalog về thời trang, răng họ trắng bóng, trông họ thoải mái và thanh lịch mang đậm chất Mỹ.

Tất cả những thứ anh sẽ không bao giờ có.

Ở cái xứ nơi người ta thích nói thành công phụ thuộc vào chính bản thân mỗi người, anh có cảm tưởng không ở đúng vị trí của mình. Trong màn đêm tĩnh lặng, anh vẫn thường trăn trở với ý nghĩ: bắt đầu lại từ con số không, bỏ lại tất cả, tiếp tục học hành để giành lấy phần của mình trong giấc mơ Mỹ.

Nhng để làm thế, anh sẽ phải cắt đứt với môi trường sống của mình, gia đình mình, người vợ sắp cưới, bạn bè, và anh biết rất rõ chuyện đó là không thể.

Có đúng như thế không?

Đứng ở góc phố 50, một ông già bán bánh mì kẹp xúc xích rong bật đài đã được chỉnh ở tần số phát nhạc rock. It's Now or Never, bài chuẩn của Elvis Presley, vang ầm ĩ trên vỉa hè.

Hoặc bây giờ hoặc không bao giờ.

Anh đi dọc một ki ốt bán báo, liếc nhanh trang nhất của tờ Thời báo New York. Đúng giây phút đó, chuyện gì đã xảy ra trong tâm trí anh? Tại sao lại có sự đánh cuộc hơi điên rồ đó?

Một ngày nào đó, trên trang nhất của tờ báo này sẽ có ảnh mình.

Mười lăm năm nữa, ở chỗ này sẽ là ảnh mình. Xin thề đấy.

Anh có lường được tầm quan trọng của những gì anh sẽ làm không? Anh có ý thức được rằng, từ giờ cho đến lúc chết, đêm nào anh cũng sẽ nghĩ lại ngày hôm nay không?

Ngày anh đã vạch một nét trên đường đời của mình.

Ngày anh đã rời bỏ tất cả những người yêu quý anh.

Ngày anh đã phải mất tất cả, với hy vọng sẽ có được tất cả.

Hoặc bây giờ hoặc không bao giờ.

Chìm nghỉm trong đám đông du khách, anh tận dụng lúc ngừng tín hiệu giao thông để bước qua đại lộ rộng lớn.

Cả Marisa lẫn Jimmy đều không nhìn thấy anh.

Hoặc bây giờ hoặc không bao giờ.

Chính xác trong ba mươi giây nữa, vị hôn thê của anh sẽ quay người lại, nhưng anh đã biến mất rồi.

Đời đời và mãi mãi.

Chính xác trong ba mươi giây nữa, anh sẽ bắt đầu thử thách lớn nhất và kỳ lạ nhất.

Trở thành một người nào đó khác.

Phần Hai - Kết Thúc Một Cuộc Tình

Em đã từng yêu anh, anh cũng từng yêu em,

Nhưng tình yêu đó không giống nhau...

Trích từ bộ phim Cô láng giềng Của François TRUFAUT 3

Mười năm sau

Một quán cà phê nhỏ nằm ở Mạn tây, giữa Broadway và Đại lộ Amsterdam.

Không khí yên ả, nhưng rất ấm cùng. Các ghế ngồi tiện nghi bằng da sẫm màu bị che lấp bởi quầy rượu dài bằng crôm sáng bóng. Hơi trong quán bốc lên thoáng mùi quế, vani và mật ong.

Anh ngồi ở bàn, đối diện với một phụ nữ trẻ mặc trang phục chiêu đãi viên hàng không.

Céline Paladino.

Cô dùng tay áo chùi những giọt nước mắt tuôn rơi từ đoi mắt màu lục ánh lên những tia lấp lánh như dát vàng.

Anh quen cô từ hơn một năm nay. Một mối tình xuyên Đại Tây Dương theo nhịp chuyến bay Paris-New York mà cô thực hiện hai tuần một lần.

Céline là chuyện tình anh không ngờ tới. Một tình yêu sét đánh ít có cơ hội xảy ra nhưng đã kéo dài trong hạnh phúc và đưa anh đến một thế giới mà anh chưa từng bao giờ biết tới.

Như thế, lẽ ra anh phải là người đàn ông hạnh phúc nhất.

Nhưng anh không phải là một người đàn ông bình thường.

Và anh đã biết một ngày nào đó, anh sẽ mất cô ấy.

Và cái ngày đó chính là ngày hôm qua.

Vì mỗi giây phút trôi qua khiến anh hạnh phúc hơn nhưng cũng khiến anh dễ bị tổn thương hơn, và anh không muốn như thế. Anh vẫn đang còn ở giai đoạn chưa hiểu rằng người ta có thể nhạy cảm nhưng không hề yếu đuối.

Với lại, anh tin chắc rằng chuyện tình yêu của hai người chỉ được xây dựng trên cơ sở một sự hiểu nhầm: nếu Céline yêu anh, đó là vì cô ấy không biết con người thật của anh. Một ngày nào đó, cô ấy sẽ mở to mắt và nhận ra được bản chất thực sự của anh, bản chất của một gã đê tiện đầy tham vọng.

Nhưng đây không phải là điều cốt yếu.

Điều cốt yếu, đó chính là giọng nói từ sâu thẳm bên trong nài nỉ không ngớt: nếu yêu Céline, anh phải rời xa cô ấy, vì nếu tiếp tục với anh, cô ấy sẽ bị nguy hiểm.

Tại sao lại có linh tính đó? Anh không biết, nhưng nó mạnh và trở đi trở lại buộc anh phải xem xét chuyện đó một cách nghiêm túc.

Anh ngắm nhìn Céline lần cuối. Những giọt nước mắt rơi xuống chiếc bánh kem mút sô cô la của cô.

Vậy mà khi cô bước vào quán cà phê nơi hai người vẫn thường hẹn nhau, trông cô mới rạng rỡ, hạnh phúc làm sao khi thông báo với anh việc cô được thuyên chuyển đến văn phòng của Air France tại Manhattan.

- Cuối cùng thì chúng ta cũng có thể sống bên nhau và sinh em bé...

Đột nhiên, anh tỏ ra rất xa cách. Sống bên nhau ư? Anh vẫn chưa sẵn sàng. Sinh em bé ư? Anh phun ra một đống lý do tại sao không nên có con: nào là chấm hết cho mọi ham muốn, nào là các loại trách nhiệm, nào là anh khó chịu khi thấy tình mẫu tử được đặt lên vị trí tối thượng...

Cô bị sốc. Và sau đó là một sự im lặng nặng nề, trong suốt thời gian ấy, cô ngồi bất động. Anh thấy mình thật quá đáng. Anh không thể chịu đựng sự đau đớn của cô được nữa, anh sẽ đứng dậy, ôm cô trong vòng tay những cái giọng nói âm ỉ lại lải nhải điệp khúc nhàm tai:

Nếu anh tiếp tục với Céline, cô ấy sẽ chết.

Nên anh tránh ánh mắt cô và nhìn một cách vô định những người qua lại đang rảo bước vội vã dưới cơn mưa.

- Mọi chuyện kết thúc rồi phải không? cô vừa đứng dậy vừa nói.

Vì không dám trả lời cô, nên anh chỉ khẳng định lại bằng cách gật đầu.

o O o

Mười lăm ngày sau, anh sẽ quay lại quán cà phê. Một nhân viên phục vụ đưa cho anh cái phong bì trên đó anh nhận ra ngay nét chữ mảnh của Céline. Anh sẽ cưỡng lại ý muốn mở phong bì đó ra. Anh quay ngay về nhà vì nghi ngờ khả năng mình có thể vượt qua giây phút rối bời đó. Và anh sẽ dồn hết vào một thùng các tông số đồ ít ỏi cô để lại ở nhà anh hay còn mang dấu ấn của cô: vài bộ quần áo, một túi đựng đồ vệ sinh cá nhân, một lọ nước hoa Cacharel, quyển truyện Kiều nữ của Đức Ông 4 của nhà xuất bản Folio, một quyển tập thơ của Aragon 5, một đĩa CD của Nina Simone, bản sao một bức tranh của Modigliani 6, tấm áp phích Mỹ của bộ phim Trái tim băng giá 7, một chiếc lược bằng đồi mồi, một ấm pha trà của Nhật, lá thư cuối cùng của cô mà anh vẫn chưa bóc...

Anh sẽ bước ra con phố của khu nhà nhỏ nơi anh ở, nằm ở Greenwich Villeage, ngay phía sau Trường Đại học New York. Anh sẽ ném cái thùng vào sọt rác đặt trên vỉa hè đối diện, với một thái độ ra vẻ dửng dưng.

Tuy nhiên, giữa lúc nửa đêm, anh sẽ lại ra khỏi nhà trong cơn giá rét để lấy lại lá thư. Anh sẽ không bao giờ bóc lá thư đó, nhưng anh sẽ luôn giữ nó bên mình, như một ảo tưởng về sự hiện diện của cô vậy.

Có lẽ đó là bằng chứng chứng tỏ rằng, suy cho cùng, anh không phải là một kẻ đê tiện.

o O o

Rồi năm tháng trôi đi.

Một năm, hai năm,..., năm năm.

Anh sẽ có được sự thăng tiến xã hội mà anh hằng mơ ước: sự nổi tiếng, những chiếc xe hơi thể thao, những chuyến du lịch hạng nhất, các cô người mẫu ở trên giường anh, gương mặt xuất hiện trên truyền hình...

Với thời gian, anh sẽ cố làm cho mình tin rằng anh đã quên Céline.

Nhưng không có cô,

anh sẽ luôn cảm thấy cô độc.

Kẻ thù thực sự của chúng ta là chính chúng ta.

BOSSUET 8

Manhattan

Thứ Bảy ngày 31 tháng Mười năm 2007

7h 59' 57"

Trên chiếc du thuyền sang trọng của mình neo dọc theo con sông Hudson, Ethan Whitaker đang tận dụng ba giây cuối cùng của giấc ngủ.

Anh đang say sưa giấc nồng, đang trôi trên những đám mây mù của xứ sở thần tiên mà anh chuẩn bị rời bỏ để sống một ngày đầy ác mộng.

7h 59' 58"

Chỉ còn hai giây thôi.

Vào thời khắc đó, vẫn chưa có chuyện gì của chuyến đi kỳ lạ này xảy ra cả, chuyến đi sẽ đưa anh tới tâm điểm của bí mật và đau khổ. Một chuyến hành hương bí mật và đơn độc sẽ vừa nghiền nát anh vừa làm anh tái sinh, nhưng cũng bắt anh phải đương đầu với những nỗi sợ hãi kinh khủng nhất, những tiếc nuối sâu sắc nhất và cả những hy vọng rồ dại nhất của mình.

Bạn có chắc chắn hiểu rõ tính cách mình không?

Và nếu như câu trả lời là không, bạn sẽ sẵn sàng cho đi điều gì để có thể thực sự hiểu bản thân mình?

7h 59' 59"

Giây cuối cùng trước khi tỉnh dậy.

Giây cuối cùng trước khi Tỉnh thức.

Và nếu như tất cả chúng ta đều theo đuổi một thứ gì đó mà chúng ta đã có?

o O o

8h00

Giật mình.

Ethan với một tay ra, mò mẫm mấy giây mới tắt được tiếng chuông đồng hồ báo thức càng lúc càng to. Thường thì tiếng chuông khiến anh phấn chấn, nhưng hôm nay, nó tấn công anh. Rất lâu anh mới nhỏm dậy được, cảm thấy người như bị sốt, hụt hơi giống như sau khi phải nỗ lực rất nhiều. Họng anh khô rát cứ như thể không được uống gì từ nhiều ngày nay. Anh thấy buồn nôn và một cơn đau nhói khiến toàn thân anh uể oải. Anh cố mở mắt nhưng phải từ bỏ ngay ý định đó: mí mắt anh như phủ đầy sẹo, đầu anh đang sắp nổ tung và một mũi khoan vô hình đang thọc xoáy rất có phương pháp bên trong đầu anh.

Cơ thể anh đang bắt anh phải trả giá cho sự thái quá nào của ngày hôm qua đây?

Anh cố xoa dịu chứng tim đập nhanh và, trong một cố gắng siêu phàm, anh hé mở được mí mắt. Một luồng ánh sáng dịu nhẹ chiếu xuyên qua ô cửa sổ của chiếc du thuyền nhỏ, làm nổi bật màu sáng của gỗ lát thuyền qua những tia phản chiếu rực rỡ. Phòng ca bin, rộng rãi và tiện nghi, chiếm cả chiều ngang con thuyền. Trang trí nội thất được pha trộn giữa thiết kế nghệ thuật và công nghệ, thể hiện rõ sự xa xỉ: giường lớn cỡ king size, thiết bị công nghệ cao đời mới nhất, đồ gỗ đường nét đơn giản, tinh tế.

Nằm co chân lại phía ngoài giường, Ethan dần dần hồi lại, đúng lúc đó, anh cảm thấy có một sự hiện diện ngay bên cạnh mình. Anh đột ngột quay người lại và nheo mắt.

Một phụ nữ.

Mới sáng ra mà đã có vẻ hay nhỉ.

Người cô quấn trong đống khăn trải giường màu vải xa tanh, chỉ để lộ ra một bờ vai lốm đốm những nốt tàn nhang kín đáo.

Ethan cúi thấp xuống phía cô và thấy một khuôn mặt thon dài với đường nét thanh tú, bị những lọn tóc dài màu nâu đỏ rủ xuống gối che đi một phần.

Mình có quen cô ấy không?

Bị cơn đau nửa đầu dữ dội hành hạ, anh cố gắng nhớ lại xem người phụ nữ này là ai và cô ấy đã rơi xuống giường anh trong hoàn cảnh nào, nhưng...

Không nhớ ra gì hết.

Đầu anh hoàn toàn trống rỗng. Trí nhớ của anh tựa như một chương trình tin học từ chối nạp những dữ kiện được yêu cầu. Chưng hửng, Ethan tiếp tục cố gắng gấp đôi: anh nhớ là mình đã rời chỗ làm vào lúc chập tối, sau đó anh đến làm vài ly ở Socialista, một quán bar mới đang rất được ưa chuộng nằm trên phố Tây. Trong khung cảnh Cuba tự do gợi lại hình ảnh thủ đô La Habana vào những năm 40, anh đã uống một ly mojito 9, rồi hai, rồi ba ly... Và sau đó thì... anh không nhớ gì nữa. Anh đã cố công tập trung đầu óc một cách vô ích, anh bực bội nhận ra mình không còn bất cứ ký ức nào về buổi tối hôm trước.

Khốn kiếp!

Một lát sau, anh định đánh thức người đẹp đang say giấc nồng với hy vọng cô sẽ giúp anh phục hồi trí nhớ, nhưng anh lập tức bỏ ngay ý định đó để tránh cho mình một cuộc nói chuyện chắc chắn sẽ rất náo động.

Anh nhẹ nhàng chui ra khỏi giường, không hề gây tiếng động và ngập ngừng đi theo lối hành lang hẹp dẫn đến phòng tắm. Bồn tắm đứng được phủ kín bằng gỗ ngoại lát mỏng và được bố trí giống như một bồn sauna. Anh chỉnh hệ thống vòi nước theo chế độ "xông hơi" và một làn hơi nước nóng và ẩm ướt gần như ngay lập tức bao phủ cái bồn thủy tinh.

Anh lấy tay ôm đầu và bắt đầu mát xa thái dương.

Đừng hoảng loạn!

Chuyện mất trí nhớ này khiến anh bất ổn. Anh ghét ý nghĩ mình đã mất khả năng kiểm soát bản thân. Chịu trách nhiệm về bản thân mình, cố gắng làm chủ đời mình: đó là những gì anh vẫn thường nhắc đi nhắc lại trong tất cả các cuốn sách, hội thảo và chương trình truyền hình.

Hãy làm những gì tôi bảo, chứ đừng làm những gì tôi làm...

Sự hoảng loạn dần tan biến. Nhìn khuôn mặt trơ lạnh của anh, không cần phải là ông đồng bà cốt cũng có thể tái hiện lại kịch bản của ngày hôm qua: anh đã đi một lượt các quán bar, vậy thôi. Một buổi tối nhậu nhẹt quá nhiều, có thể "điểm thêm" vài bi hàng trắng. Cô gái này ư? Một cô người mẫu gặp ở hộp đêm nào đó mà chắc là anh đã cưa cẩm lúc vẫn còn tỉnh táo.

Anh nhìn đồng hồ đeo tay, lo lắng vì đã bị muộn và thay chế độ hơi nước nóng bằng chế độ tia nước lạnh, hy vọng dù không tin lắm sự thay đổi nhiệt độ đột ngột này có thể giúp anh khôi phục trí nhớ.

o O o

Quay trở lại phòng, Ethan nhận thấy cô gái bí hiểm xa lạ vẫn đang ngủ rất say. Anh đứng bất động một lát, bị mê hoặc bởi sự tương phản giữa làn da trắng ngần của cô và những tia phản chiếu màu đồng của mái tóc. Anh vừa lau khô người vừa xem xét đống quần áo phụ nữ vứt lung tung dưới đất: đồ lót của hãng Victoria Secret, một cái váy dài đen cổ khoét sâu mác D&G, một đôi giày hiệu Jimmy Choo có đính pha lê...

Toàn đồ xịn.

Chắc chắn có cái gì đó không ổn: cô gái này quá đẹp, quá sang trọng để anh không hề nhớ đã từng tán tỉnh cô ấy.

Trên ghế bành, Ethan thấy một cái túi nhỏ hàng hiệu được dùng làm ví cầm tay. Không hề ngượng ngùng, anh kiểm tra bên trong ví. Không có thẻ căn cước hay bằng lái xe để có thể giúp anh biết nhân thân của cô gái đang nằm ngủ. Chỉ có kính chống nắng, một hộp phấn, hai tờ một trăm đô la, một chiếc phong bì nhỏ được gấp kín có thể đựng cocain. Anh lo lắng đóng túi lại.

Nhỡ cô này là gái gọi thì sao?

Ethan bắt buộc phải dự tính khả năng ấy. Không phải anh nghi ngờ khả năng quyến rũ của mình. Anh biết cách chinh phục phái đẹp, nhưng không phải lúc anh đang say bí tỉ, không phải lúc 4 giờ sáng và không thể không nhớ một ký ức nhỏ nhất nào về chuyện đó.

Cho dù...

Từ khi trở nên nổi tiếng, từ khi xuất hiện trên truyền hình và từ khi sống trên một du thuyền triệu đô, anh không còn phải vất vả để "quyến rũ" nữa. Đó là một trong những điều hay ho mà sự nổi tiếng mang lại, nhưng anh cũng chẳng ảo tưởng gì về chuyện ấy, thậm chí đôi khi nó có cái gì đó hơi buồn.

Dù thế nào, nếu cô này là một ả chuyên nghiệp thì phải trả tiền cô ta. Nhưng "dịch vụ" này giá thế nào đây? Một nghìn đô la? Năm nghìn? Mười nghìn? Quả thực anh hoàn toàn không biết gì cả.

Cuối cùng, anh chọn một giải pháp trung hòa và cho vào phong bì bốn tờ năm trăm đô la.

Anh để phong bì ngay trên bàn nhỏ đầu giường. Chẳng lấy gì làm vẻ vang cho lắm, anh công nhận thế, nhưng chuyện phải vậy thôi. Cuộc sống đã an bài như vậy. Anh những muốn viết thêm vào phong bì cái gì đó nữa, một lời giải thích đàng hoàng chẳng hạn, nhưng anh tự viện cớ không có thời gian để làm chuyện đó. Anh không có thời gian. Vả lại cũng đã vài năm rồi, anh không có thời gian để "giải thích" với đám phụ nữ. Trước kia, đã từng có một người. Một người thực sự khác. Nhưng cách đây đã lâu lắm rồi. Anh xua khuôn mặt người phụ nữ đó ra khỏi tâm trí. Tại sao anh lại nhớ tới cô ấy vào đúng ngày hôm nay cơ chứ, khi mà đời anh đã sang trang mới được bao năm rồi? Anh lại xem giờ và đi lên boong trên, tin chắc rằng mình đã dễ dàng đặt dấu chấm hết cho câu chuyện đáng tiếc này.

o O o

Với chiếc ghế dài bằng da màu kem và cửa kính có thể nhìn toàn cảnh, phòng khách hoàn toàn xứng tầm với các phòng khác trên du thuyền: trang nhã và tràn đầy ánh sáng. Quầy bar bằng gỗ sồi tự nhiên và kính phủ sơn nằm sát khu vực bếp được trang bị đồ nhã nhặn và tiện dụng.

Ethan với lọ nước hoa nằm vất vưởng giữa bức ảnh chụp anh với Barack Obama và một bức khác chụp anh với Hillary Clinton trên kệ. Anh xịt lọ nước hoa gợi mùi thuốc lá và mùi da này. Anh thể hiện phần "cường tráng" của mình và chối bỏ xu hướng hiện nay của một số đàn ông cương quyết đòi bằng mọi giá phần nữ tính trong tính cách của họ.

Tất cả chỉ là những trò ngớ ngẩn.

Sáng nay, anh sẽ tham gia một chương trình quan trọng trên kênh truyền hình NBC. Cho nên trông anh phải thật hoàn hảo, đúng với hình ảnh mà anh đã dày công xây dựng nên, một thầy thuốc chuyên điều trị cho con người, đầy lòng trắc ẩn, nghiêm túc khi hành nghề nhưng dáng vẻ bên ngoài rất "ổn", một kiểu người lai tạp giữa Freud 10, mẹ Teresa 11 và George Clooney 12.

Anh mở tủ treo quần áo để lấy bộ đồ ưa thích: quần Prada bằng vải len và lụa, kèm theo áo sơ mi Oxford và đôi giày Santoni.

Không bao giờ ra khỏi nhà với bộ đồ có giá dưới 4000 đô la.

Đó là nguyên tắc nếu bạn muốn ăn mặc cho ra dáng.

Đứng trước gương, anh cài một khuy áo vest - đó là lời khuyên của Tom Ford 13 để có thể trông gầy đi mười ki lô - và tự tạo dáng vẻ uể oải giả tạo, giống với dáng vẻ của anh năm ngoài khi chụp hình cho tạp chí Vogue chuyên dành cho những người nổi tiếng của New York. Anh bới trong bộ sưu tập đồng hồ đeo tay một chiếc Hamptons và hoàn chỉnh với cái áo măng tô dài khoác ngoài hiệu Burberry.

Từ đáy lòng mình, anh biết rõ tất cả những đồ xa xỉ này hoàn toàn không có ý nghĩa gì, thậm chí còn hơi lố bịch. Nhưng chúng ta đang sống ở Manhattan mà! Cần phải chăm sóc kỹ dáng vẻ bên ngoài vì, thời bây giờ, nói cho cùng, tất cả chỉ còn là vẻ bề ngoài mà thôi.

Trong phòng bếp, anh nhấm nháp nửa cái bánh mì trước khi ra boong phía ngoài, tóc anh bị luồng gió mạnh từ vịnh New York thổi rối tung. Anh đeo kính chống nắng, chiếc kính nhẹ và tiện dụng, rồi đứng một lúc để ngắm ngày mới lên.

Bến cảng nhỏ North Cove là một nơi rất nhiều người không biết đến sự tồn tại của nó. Cách Công viên Battery và Ground Zero 14 có hai bước chân, đây là một khu vực nằm lọt thỏm, nhỏ và rất dễ chịu, ngay giữa lòng thành phố. Bao bọc xung quanh là bốn tòa tháp toàn đá hoa cương và kính, khu bờ biển của Trung tâm Tài chính Thế giới nằm đối diện với một Trung tâm mua sắm giải trí sang trọng nổi bật nhờ mái kính ấn tượng che chắn một khu vườn mùa đông toàn những cây cọ lớn.

Tai đeo Ipod, mặc đồ thể thao thời trang mới nhất, một đám người chạy bộ rèn luyện thân thể vừa kết thúc hành trình, mắt hướng về phía đảo Ellis và tượng Nữ thần Tự do. Ethan vừa châm điếu thuốc, kiểu như thách thức họ, vừa xoa hai tay vào nhau cho ấm. Vẻ dửng dưng như không, gió thổi rất mạnh, nhưng anh thích không khí mát mẻ của những ngày đầu thu này. Ngước mắt lên trời, anh thấy một chú ngỗng trời đơn độc đang bay rất thấp. Anh coi đó là một dấu hiệu may mắn.

Ngày hôm nay đã bắt đầu một cách kỳ lạ, đúng như vậy, nhưng lúc này đây, anh đang cảm thấy rất sung sức, sẵn sàng đương đầu với cuộc sống. Hôm nay sẽ là một ngày trọng đại.

- Chào ông Whitaker, người bảo vệ bến cảng chào anh khi anh bước vào trong bãi đỗ xe nhỏ.

Nhưng Ethan không đáp lại. Đứng sững trước chiếc xe hơi của mình - một chiếc Maserati hai chỗ đời mới nhất, một chiếc xe thể thao màu đen xám bạc dáng mềm mại gợi cảm - anh tức giận nhận ra mức độ thiệt hại: bộ lưới tản nhiệt bẹp rúm, phần trước xe phía trái phồng lên, một vành xe bị hư hỏng và cửa xe bị xước nặng.

Không thể thế được!

Anh nhớ là đã không xảy ra vụ tai nạn nhỏ nào hết. Lần cuối cùng anh dùng xe hơi, chiếc xe của anh vẫn còn láng coóng với những đường nét hoàn hảo cơ mà.

Anh lại ngây ngấy như sốt mất một lúc. Một chuyện gì đó trầm trọng đã xảy ra đêm qua. Một chuyện gì đó mà anh không tài nào nhớ được.

Không, anh lại lo lắng chả vì chuyện gì như mọi khi rồi. Anh bị say và chắc anh đã va vào lan can. Thế thôi.

Thứ Hai, anh sẽ lái chiếc Maserati đến xưởng và sau đó sẽ nhận lại chiếc xe đẹp như mới. Anh sẽ mất vài ngàn đô la vào chuyện này, nhưng tiền bạc thực sự không phải là vấn đề.

Ethan mở cửa xe, ngồi trước vô lăng và trú mình trong một cái hộp khiến anh vững lòng, cái hộp được làm bằng gỗ quý và da của Ý với những đường may tinh tế. Thoáng mấy giây, mùi sang trọng dịu nhẹ hình như có khiến anh thấy nhẹ lòng, nhưng cảm giác đó không kéo dài. Anh thấy hối tiếc đã không đánh thức cô gái tóc nâu đỏ ngủ cạnh ạ. Nếu suy nghĩ kín kẽ, có lẽ cô là người duy nhất có thể nói với anh những gì đã xảy ra hôm qua.

Ethan do dự một lúc định quay về tàu, nhưng anh từ bỏ ý định đó. Anh có thực sự muốn biết chuyện gì đã xảy ra không? Anh không chắc chắn về điều đó nữa. Chuyện đó thuộc về quá khứ, từ mười lăm năm nay, anh đã học cách không dính dáng vướng víu với quá khứ.

Anh xoay chìa khóa điện và chuẩn bị ra khỏi bãi đỗ xe, bỗng nhiên, một hình ảnh lờ mờ làm đảo lộn tâm trí anh, hình ảnh ấy kéo theo ngay sau đó một ý nghĩ điên loạn. Cô gái với những lọn tóc nâu đỏ...

... nhỡ cô ấy đã chết rồi thì sao?

Không, thật phi lý. Tại sao anh lại nghĩ thế? Sáng nay, anh nhớ đã cảm thấy rõ ràng hơi thở nhẹ và ấm của cô ấy. Anh gần như chắc chắn về chuyện này.

Gần như chắc chắn, nhưng không phải là chắc chắn...

Anh co nắm tay lại và đấm xuống vô lăng.

Anh nói vớ vẩn rồi!

Vậy là chứng hoang tưởng bị xâm chiếm anh. Một thói tật đã phát triển trong con người anh cùng với sự thành đạt và tiền bạc. Một thói tật được nuôi dưỡng bởi nỗi sợ sẽ mất chỉ trong chốc lát tất cả những gì anh đã mất mười lăm năm để có được.

Thôi đừng có làm hỏng đời mình với đống kịch bản vớ vẩn đó đi!

Sự trở lại của lý trí giống như một cú điện giật và Ethan xua đuổi gần như ngay lập tức những ý nghĩ đen tối và trạng thái thần kinh bị kích động của mình.

Lần này, anh thực sự rời khỏi bãi đỗ xe và tăng tốc chóng mặt, cốt để thỏa mãn niềm hứng khởi khi cảm thấy đống cơ V8 400 mã lực kêu vù vù.

Hôm nay sẽ là một ngày tốt đẹp.

Anh chắc chắn thế.

Một ngày trọng đại.

Một ngày điên rồ.

Chú thích

1. Nhà văn người Tây Ban Nha, sinh năm 1964, hiện sinh sống tại Los Angeles, Mỹ. 2Điệp vụ Boston (The Departed): bộ phim của Mỹ, mua lại kịch bản Vô gian đạo của Hồng Koong, giành giải Oscar 2007 cho phim xuất sắc nhất. Martin Scorsese sinh năm 1942, là đạo diễn, nhà sản xuất, biên kịch và diễn viên người Mỹ gốc Ý, đoạt giải Oscar dành cho Đạo diễn xuất sắc nhất năm 2007 với phim Điệp vụ Boston. 3François Trufaut: (1932-1984), đạo diễn nổi tiếng người Pháp, một trong những nhà điện ảnh sáng lập phong trào Làn sóng mới của Pháp. 4Kiều nữ của Đức Ông, tiểu thuyết của nhà văn Thụy Sĩ nói tiếng Pháp Albert Cohen (1895-1981), được xuất bản năm 1968. 5Aragon (1897-1982), nhà thơ và tiểu thuyết gia nổi tiếng người Pháp. 6Nina Simone (1933-2003), tên thật là Eunice Kathleen Waymon, nghệ sĩ dương cầm và ca sĩ người Mỹ. 7Trái tim băng giá, công chiếu năm 1992, là bộ phim của đạo diễn người Pháp Claude Sautet (1924-2000). 8Bossuet (1627-1704), Giám mục, nhà thuyết giáo và nhà văn người Pháp. 9Tên một loại cocktail bắt nguồn từ một đất nước tự do vùng Nam Mỹ với hương bạc hà tươi. 10Freud (1856-1939), người Áo, bác sĩ thần kinh và tâm lý, người đặt nền móng và phát triển lĩnh vực nghiên cứu về phân tâm học. 11Mẹ Teresa (1910-1997), nữ tu Công giáo Roma người Albani, sáng lập Dòng thừa sai Bác ái ở Calcutta (Ấn Độ) năm 1950. Bà nhận giải thưởng Nobel Hòa bình vào năm 1979 cho những hoạt động nhân đạo. 12George Clooney: sinh năm 1961, diễn viên, đạo diễn, nhà sản xuất phim người Mỹ, từng đoạt giải Oscar và Quả Cầu Vàng cho vai diễn của mình. 13Nhà thiết kế thời trang Mỹ, sinh năm 1961. 14Nơi xảy ra vụ tấn công khủng bố ngày 11/9/2001 ở New York nhắm vào Trung tâm Thương mại Thế giới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện