Đào Phỉ nghiêng người nằm trên giường, mặt hướng về phía giường ngủ của Trương Tư Nghị. Cậu ta nhắm mắt nhưng không thật sự ngủ.
Cậu ta muốn nghe xem, sau khi Cố Tiêu tắm xong bước ra sẽ nói chuyện gì với Trương Tư Nghị, muốn xác nhận rốt cuộc giữa hai người có gì mờ ám không.
Lúc đầu, cậu ta nghe thấy Trương Tư Nghị khe khẽ giải thích ảnh chụp khách sạn InterContinental, khách sạn bình dân Đại Lý của họ. Nhưng nói được một nửa, Trương Tư Nghị đột ngột dừng lại...
Đào Phỉ giật giật lỗ tai, huh? Sao lại ngừng? Định đi ngủ sao? Nhưng cho dù một trong hai người họ muốn đi ngủ, có lẽ phải nói những câu đại loại như “Ngày hôm nay quá muộn rồi”, “Đi ngủ trước đã”, “Ngày mai hãy bàn”! Sao lại không đầu không đuôi lăn ra ngủ được?
Đang mải miết suy nghĩ, cậu ta nghe thấy Cố Tiêu nói hai chữ: “Tiếp tục.”
Sau đó Trương Tư Nghị bắt đầu nói tiếp, giọng nói còn nhỏ hơn vừa rồi.
... Hey? Đào Phỉ càng thêm mù mờ!
Nếu hai người họ muốn nằm trên giường tiếp tục, trước đó cũng nên nói một câu “Trước tiên lên giường rồi bàn”... Hay là hai người họ có thể trao đổi bằng ánh mắt? Đồng thời liếc mắt nhìn gối đầu sau đó cùng nhau nằm xuống? (=_=)
Nghe giọng nói của Trương Tư Nghị, Đào Phỉ bắt đầu bổ não tư thế trên giường của hai người, luôn cảm thấy tình huống "hai người nằm cùng một cái giường bàn chuyện công việc" có thể khiến cậu ta liên tưởng rất những thứ rất bẩn thỉu.
Đúng lúc này! Giọng nói lại ngừng!
Khi giọng nói của Trương Tư Nghị dừng lại, Đào Phỉ phảng phất nghe thấy đối phương phát ra một tiếng hừ nhẹ.
Tiếng hừ kia, nói như thế nào nhỉ... Giống như bị người khác gãi ngứa, có tiếng hít không khí, nhưng lại im bặt chấm dứt.
Ngực Đào Phỉ dường như bị móng mèo cào, cậu ta vội vã muốn biết rốt cuộc Cố Tiêu làm gì Trương Tư Nghị, lẽ nào anh hôn cậu rồi?
Cậu ta đoán không sai, một thời gian ngắn sau, một vài âm thanh không thể nói được truyền ra từ bên cạnh, giống như âm thanh ăn thạch, lại có chút giống mèo con liếm sữa, kèm theo tiếng nuốt nước bọt òm ọp thỉnh thoảng vang lên. Ban đầu cực kỳ nhẹ nhàng nhưng trong căn phòng yên tĩnh, âm thanh như thế vẫn bị khuếch đại vô số lần, rõ ràng chui vào trong tai Đào Phỉ.
Đàn ông trưởng thành hai mươi bảy tuổi sao lại không biết đó là tiếng gì? Mẹ nó - hai người họ đang hôn nhau.
What the fuck! Thật to gan, dám hôn môi trước mặt mình! (= 皿 =)
Ban đầu Đào Phỉ nghĩ rằng mức độ dâng trào cảm xúc của hai người cũng chỉ đến thế thôi rồi kết thúc, không ngờ sau đó họ còn cường điệu hơn nhiều!
Tiếng hít thở của họ ngày càng nặng nề theo nụ hôn, tiếp theo là âm thanh ma sát khi kéo chăn, kèm theo tiếng "ưm..." tràn ra từ cổ họng Trương Tư Nghị, âm đuôi nâng lên, sau đó bị chặn lại, không thể bật ra, sau đó là tiếng cười trầm thấp của Cố Tiêu, suồng sã lại dịu dàng...
Âm thanh ma thuật lọt vào trong tai, chọc Đào Phỉ suýt nữa phun máu mũi!
- Fuck! Rõ ràng cả hai đều là nam giới, cậu ta lại không cảm thấy buồn nôn, ngược lại còn bắt đầu hưng phấn theo họ! Chẳng lẽ cậu ta là một tên biến thái thích nghe trộm người khác làm loại chuyện này ư?
Tiếng chăn cọ xát ngày càng nặng, không biết hai người họ lăn lộn dính với nhau hay không, tiếng hừ của Trương Tư Nghị càng trở nên thường xuyên, hơn nữa một mỗi âm thanh đều giống như đang kiềm chế.
Đào Phỉ nghiến răng nghiến lợi nghĩ, kiềm chế cái rắm! Ông đây nghe thấy hết rồi!
“Ưm a...”
What the fuck! Tiếng vừa rồi dù là người đã ngủ say cũng có thể bị cậu đánh thức đấy!
Thật quá quắt! Quá đáng quá thể! Hai người xem ông đây không tồn tại phải không!? (╰ 皿 ╯)
Đào Phỉ càng nghe càng gắt gỏng, hận không thể ngay lập tức bật dậy, mở to hai mắt, dọa cho họ sợ hãi!
... Nhưng nếu thế, vậy chuyện cậu ta giả vờ ngủ trong thời gian dài như vậy chẳng phải là thất bại trong gang tấc rồi ư?
Không được, không được, phải bình tĩnh! Cố Tiêu chắc chắn là cố ý, nếu như bây giờ bản thân cậu ta bị khiêu khích đến phát cáu, vậy chẳng khác nào thỏa mãn ý muốn của đàn anh! Biết đâu anh chỉ chờ cậu ta nhảy dựng lên, sau đó thong dong thản nhiên nhìn cậu ta, tỏ vẻ thẳng thắn thành khẩn “Đúng rồi, bọn anh là người yêu”... Sau đó thì quá hay rồi, hai người họ có thể quang minh chính đại thể hiện tình yêu trước mặt cậu ta!
Nghĩ đến cảnh tượng đó, Đào Phỉ cảm thấy hàng trăm móng vuốt gãi ngứa tim cậu ta! Cậu ta chuẩn bị nhiều như vậy, chính là muốn thưởng thức bộ dạng mất kiểm soát của Cố Tiêu, sao có thể để Cố Tiêu thao túng cảm xúc của bản thân mình?
Nhẫn nhịn đi Đào Phỉ, sự kiềm chế hiện tại chính là thắng lợi tương lai!!!
Tuy nhiên, cậu ta không bật dậy thì vẫn có thể thực hiện một số động thái nhỏ đúng không?
Đào Phỉ chậm rãi trở người, trong chớp mắt, toàn bộ căn phòng yên tĩnh trở lại, ngay cả tiếng hít thở của hai người bên cạnh cũng im bặt.
Đào Phỉ hả hê cong khóe miệng, khà khà khà, bị dọa rồi sao?
Không sai, Trương Tư Nghị sợ hãi đến mức hồn xiêu phách lạc, sợ đến mức chỗ đó cũng mềm xuống!
... Trời ơi, họ rốt cuộc đang gì vậy? Họ thật sự dám bắt đầu một chuyện như thế trước mặt người khác!
Cố Tiêu vẫn nằm trên người cậu, đôi mắt thăm thẳm của anh đầy ham muốn đối với cậu. Mặc dù hai người chỉ hôn môi và cọ xát, nhưng Trương Tư Nghị cảm thấy còn kích thích hơn thật sự làm chuyện ấy.
Trương Tư Nghị nhanh chóng phản ứng được, khẽ khàng đẩy Cố Tiêu, muốn chấm dứt tại đây.
Trong hoàn cảnh này, có người khác ở đây, thật sự quá xấu hổ, không phù hợp chút nào hết.
Nhưng Cố Tiêu không hề nhúc nhích, đôi mắt anh vẫn khóa chặt đường nhìn của cậu, chờ phía Đào Phỉ không còn tiếng động, anh lại cúi đầu xuống, ngậm lấy bờ môi cậu, tựa như hôn chưa đủ mà dịu dàng liếm mút, kích thích cảm giác của cậu.
Cảm xúc bị gián đoạn nhanh chóng hồi phục, còn trở nên mãnh liệt hơn, khiến họ khó có thể đàn áp!
Trương Tư Nghị vốn là một người không có tính tự chủ tốt, dưới đợt tấn công chủ động của Cố Tiêu, cậu không hề có sức chống cự, chỉ có thể chìm sâu vào trong sự dày vò ngọt ngào, một đợt tiếng hừ và tiếng thở dốc khiến người khác suy nghĩ viển vông vang lên...
Đào Phỉ nằm ngay trên giường bên cạnh ôm ngực, nôn ra một ngụm máu lên gối đầu.
Ngày hôm sau, Đào Phỉ thức giấc với hai vành mắt đen thui, vẻ mặt âm u bí xị, nhìn về phía hai người đàn ông lăn qua lăn lại trên chiếc giường nọ đến nửa đêm.
Cậu ta thấy đầu Trương Tư Nghị tựa ở cổ Cố Tiêu, căn cứ vào đường viền lồi lên của chiếc chăn, có thể rõ ràng nhận thấy hai người không xem ai ra gì mà ôm chặt lấy nhau, thậm chí vẻ mặt lúc ngủ của cả hai đều tỏ ra sự thỏa mãn và hài lòng.
... Cặp đôi nam nam ghê tởm này, đi chết đi! (╯‵ 皿 ′)╯︵┻━┻
Sau khi Đào Phỉ tỉnh dậy không lâu, Cố Tiêu và Trương Tư Nghị cũng thức giấc bởi vì tiếng động trong toilet.
Hai người ngọt ngào nhìn nhau. Nhân lúc Đào Phỉ chưa đi ra, Cố Tiêu hôn lên trán Trương Tư Nghị rồi mới xuống giường mặc quần áo.
Trương Tư Nghị đỏ mặt lấy chiếc quần lót bẩn giấu dưới nệm lên vo thành một nắm, trực tiếp ném thẳng vào thùng rác.
Sau khi ăn bữa sáng thịnh soạn ở khách sạn, Cố Tiêu không có thời gian dạo quanh Lệ Giang, cả ba người chạy đến sân bay.
Đào Phỉ ở bên cạnh phàn nàn: “Anh bảo tối qua anh tới để làm gì? Chỉ vì muốn ở đó ngủ một giấc? Chậc, sao không sớm thương lượng với bọn em một chút, hôm nay bay thẳng đến Tây Song Bản Nạp có thể tiết kiệm tiền vé máy bay.”
Cố Tiêu liếc mắt nhìn Trương Tư Nghị, bình tĩnh nói: “Ngủ rất ngon, thật đáng giá.”
Đào Phỉ: “...” Cố Tiêu không định gạt mình chút nào sao? (= 皿 =)
Trương Tư Nghị chột dạ ho một tiếng, nhìn về phía bên kia.
Buổi chiều đến Tây Song Bản Nạp, nhiệt độ nơi đây cao hơn, có thể sánh ngang mùa hè nóng bức ở Hải Thành.
Tuy nhiên, có khá nhiều khách du lịch, tất cả đều đi theo đoàn, từng nhóm người tuôn ra bên ngoài sân bay.
Nhưng họ không phải tới Tây Song Bản Nạp, mà là đến khách sạn Bách Liên tinh phẩm trên núi Cảnh Mại cách Cảnh Hồng hơn một trăm cây số.
Núi Cảnh Mại được biết đến với tên gọi “Bảo tàng cây chè thế giới”, khách sạn này được xây dựng trong rừng chè Phổ Nhĩ, được bao quanh bởi núi chè, tính chất thiết kế giống như khách sạn du lịch ở thành phố X mà họ muốn làm.
Ban đầu, Đào Phỉ lên kế hoạch sử dụng taxi đưa đón, kết quả là vào ngày nghỉ lễ mùng một tháng năm giá cả đi taxi quá cao. Cố Tiêu đơn giản thuê một chiếc xe ở khu vực địa phương, ba người tự lái xe đi từ Cảnh Hồng đến huyện Lan Thương xã Huệ Dân.
Đào Phỉ không có bằng lái xe, mặc dù Trương Tư Nghị được Cố Tiêu tập xe hai lần nhưng cũng không chịu nổi đường núi, cho nên chỉ có thể để một mình Cố Tiêu lái xe.
Trên đường trèo đèo lội suối, tất cả đều quanh co khúc khuỷu. Lộ trình hơn một trăm cây số mất tròn ba tiếng rưỡi, vô cùng gian khổ, nhưng may mắn cuối cùng cũng thuận lợi đến nơi trước giờ ăn tối.
Trải nghiệm bốn đêm ở khách sạn cao cấp, Đào Phỉ không nỡ thuê hai căn phòng, ba người vẫn ở một phòng đôi.
Giống như Intercontinental, mỗi phòng của Bách Liên đều có cửa sổ sát sàn và ban công rộng rãi, nhưng cảnh tượng bên ngoài không phải là Điền Trì mà là những cánh đồng chè bạt ngàn khắp đồi núi.
Trong rừng nhiệt đới, không khí trong lành, chim ca ríu rít, những bông hoa tỏa hương thơm ngát, màu xanh cây lá tràn ngập con ngươi. Trương Tư Nghị hít một hơi thật sâu, ngửi mùi chè thoang thoảng ngọt dịu, dễ chịu đến mức thật sự không muốn quay về làm việc.
Cố Tiêu ngẩng đầu đánh giá trang trí của khách sạn, nói: “Phong cách đơn giản và màu sắc thực vật quả nhiên là sự kết hợp hài hòa.”
Đào Phỉ: “Cái mái nhà này là kiểu Thái[1] đúng không? Em vào xem mấy cái nhà nhỏ rồi, mái nhà đều được phủ bằng cỏ tranh và lá chuối.”
Cố Tiêu: “Đúng rồi, vật liệu chính của kiến trúc kiểu Thái là tre đã được gia công và gỗ, nhưng mà những năm gần đây cũng có một số cấu trúc bê tông cốt thép. Em có để ý những ngôi nhà kỳ lạ trên đường đi không?”
Đào Phỉ: “Ý anh là các ngôi nhà có mái xanh lam?”
Nhà ở kiểu Thái lấy vật liệu tự nhiên, chủ yếu là tre và gỗ, màu sắc vàng nhạt, hòa hợp với cảnh quan thiên nhiên. Nhưng trên đường đi họ thấy vài ngôi nhà bằng tre giống kiểu Thái, phòng rộng nóc cao, mái hiên sâu, màu sắc chủ yếu là xanh da trời hoặc trắng, rất không hài hòa với môi trường làng mạc và phong tục truyền thống cư trú của dân tộc Thái.
Cố Tiêu nói: “Anh đoán chúng được xây dựng bởi nông dân địa phương. Có lẽ muốn dùng vật liệu hiện đại để cải thiện chất lượng nhà ở, nhưng vẫn muốn giữ lại mô hình truyền thống, cho nên thành phẩm chẳng ra ngô ra khoai gì cả.”
Đào Phỉ: “Em cũng nghĩ rằng màu tre và cỏ ban đầu trông rất đẹp.”
...
Trương Tư Nghị ở bên cạnh che mặt, cùng Đào Phỉ đi du ngoạn nhiều ngày rồi nhưng cậu chưa từng nghe cậu ta tán gẫu về kiến trúc. Mãi cho đến khi Cố Tiêu xuất hiện, họ mới tìm lại một chút tự giác của nhà thiết kế kiến trúc.
Đêm đó, ba người ăn món Thái cao cấp trong khách sạn, đi đến ngôi đình nhỏ bằng thủy tinh trên núi chè làm spa thủy liệu pháp[2], trò chuyện về cách nâng cao tính năng kiến trúc trong khi vẫn giữ được nét văn hóa đặc trưng của kiến trúc dân tộc.
[1] Thái: dân tộc Thái ở tỉnh Vân Nam, Trung Quốc
[2] Thủy liệu pháp là sự kết hợp của nước với một số liệu pháp tắm có tác dụng chữa bệnh, giải độc tố, giảm căng thẳng, giúp da dẻ hồng hào…
Cậu ta muốn nghe xem, sau khi Cố Tiêu tắm xong bước ra sẽ nói chuyện gì với Trương Tư Nghị, muốn xác nhận rốt cuộc giữa hai người có gì mờ ám không.
Lúc đầu, cậu ta nghe thấy Trương Tư Nghị khe khẽ giải thích ảnh chụp khách sạn InterContinental, khách sạn bình dân Đại Lý của họ. Nhưng nói được một nửa, Trương Tư Nghị đột ngột dừng lại...
Đào Phỉ giật giật lỗ tai, huh? Sao lại ngừng? Định đi ngủ sao? Nhưng cho dù một trong hai người họ muốn đi ngủ, có lẽ phải nói những câu đại loại như “Ngày hôm nay quá muộn rồi”, “Đi ngủ trước đã”, “Ngày mai hãy bàn”! Sao lại không đầu không đuôi lăn ra ngủ được?
Đang mải miết suy nghĩ, cậu ta nghe thấy Cố Tiêu nói hai chữ: “Tiếp tục.”
Sau đó Trương Tư Nghị bắt đầu nói tiếp, giọng nói còn nhỏ hơn vừa rồi.
... Hey? Đào Phỉ càng thêm mù mờ!
Nếu hai người họ muốn nằm trên giường tiếp tục, trước đó cũng nên nói một câu “Trước tiên lên giường rồi bàn”... Hay là hai người họ có thể trao đổi bằng ánh mắt? Đồng thời liếc mắt nhìn gối đầu sau đó cùng nhau nằm xuống? (=_=)
Nghe giọng nói của Trương Tư Nghị, Đào Phỉ bắt đầu bổ não tư thế trên giường của hai người, luôn cảm thấy tình huống "hai người nằm cùng một cái giường bàn chuyện công việc" có thể khiến cậu ta liên tưởng rất những thứ rất bẩn thỉu.
Đúng lúc này! Giọng nói lại ngừng!
Khi giọng nói của Trương Tư Nghị dừng lại, Đào Phỉ phảng phất nghe thấy đối phương phát ra một tiếng hừ nhẹ.
Tiếng hừ kia, nói như thế nào nhỉ... Giống như bị người khác gãi ngứa, có tiếng hít không khí, nhưng lại im bặt chấm dứt.
Ngực Đào Phỉ dường như bị móng mèo cào, cậu ta vội vã muốn biết rốt cuộc Cố Tiêu làm gì Trương Tư Nghị, lẽ nào anh hôn cậu rồi?
Cậu ta đoán không sai, một thời gian ngắn sau, một vài âm thanh không thể nói được truyền ra từ bên cạnh, giống như âm thanh ăn thạch, lại có chút giống mèo con liếm sữa, kèm theo tiếng nuốt nước bọt òm ọp thỉnh thoảng vang lên. Ban đầu cực kỳ nhẹ nhàng nhưng trong căn phòng yên tĩnh, âm thanh như thế vẫn bị khuếch đại vô số lần, rõ ràng chui vào trong tai Đào Phỉ.
Đàn ông trưởng thành hai mươi bảy tuổi sao lại không biết đó là tiếng gì? Mẹ nó - hai người họ đang hôn nhau.
What the fuck! Thật to gan, dám hôn môi trước mặt mình! (= 皿 =)
Ban đầu Đào Phỉ nghĩ rằng mức độ dâng trào cảm xúc của hai người cũng chỉ đến thế thôi rồi kết thúc, không ngờ sau đó họ còn cường điệu hơn nhiều!
Tiếng hít thở của họ ngày càng nặng nề theo nụ hôn, tiếp theo là âm thanh ma sát khi kéo chăn, kèm theo tiếng "ưm..." tràn ra từ cổ họng Trương Tư Nghị, âm đuôi nâng lên, sau đó bị chặn lại, không thể bật ra, sau đó là tiếng cười trầm thấp của Cố Tiêu, suồng sã lại dịu dàng...
Âm thanh ma thuật lọt vào trong tai, chọc Đào Phỉ suýt nữa phun máu mũi!
- Fuck! Rõ ràng cả hai đều là nam giới, cậu ta lại không cảm thấy buồn nôn, ngược lại còn bắt đầu hưng phấn theo họ! Chẳng lẽ cậu ta là một tên biến thái thích nghe trộm người khác làm loại chuyện này ư?
Tiếng chăn cọ xát ngày càng nặng, không biết hai người họ lăn lộn dính với nhau hay không, tiếng hừ của Trương Tư Nghị càng trở nên thường xuyên, hơn nữa một mỗi âm thanh đều giống như đang kiềm chế.
Đào Phỉ nghiến răng nghiến lợi nghĩ, kiềm chế cái rắm! Ông đây nghe thấy hết rồi!
“Ưm a...”
What the fuck! Tiếng vừa rồi dù là người đã ngủ say cũng có thể bị cậu đánh thức đấy!
Thật quá quắt! Quá đáng quá thể! Hai người xem ông đây không tồn tại phải không!? (╰ 皿 ╯)
Đào Phỉ càng nghe càng gắt gỏng, hận không thể ngay lập tức bật dậy, mở to hai mắt, dọa cho họ sợ hãi!
... Nhưng nếu thế, vậy chuyện cậu ta giả vờ ngủ trong thời gian dài như vậy chẳng phải là thất bại trong gang tấc rồi ư?
Không được, không được, phải bình tĩnh! Cố Tiêu chắc chắn là cố ý, nếu như bây giờ bản thân cậu ta bị khiêu khích đến phát cáu, vậy chẳng khác nào thỏa mãn ý muốn của đàn anh! Biết đâu anh chỉ chờ cậu ta nhảy dựng lên, sau đó thong dong thản nhiên nhìn cậu ta, tỏ vẻ thẳng thắn thành khẩn “Đúng rồi, bọn anh là người yêu”... Sau đó thì quá hay rồi, hai người họ có thể quang minh chính đại thể hiện tình yêu trước mặt cậu ta!
Nghĩ đến cảnh tượng đó, Đào Phỉ cảm thấy hàng trăm móng vuốt gãi ngứa tim cậu ta! Cậu ta chuẩn bị nhiều như vậy, chính là muốn thưởng thức bộ dạng mất kiểm soát của Cố Tiêu, sao có thể để Cố Tiêu thao túng cảm xúc của bản thân mình?
Nhẫn nhịn đi Đào Phỉ, sự kiềm chế hiện tại chính là thắng lợi tương lai!!!
Tuy nhiên, cậu ta không bật dậy thì vẫn có thể thực hiện một số động thái nhỏ đúng không?
Đào Phỉ chậm rãi trở người, trong chớp mắt, toàn bộ căn phòng yên tĩnh trở lại, ngay cả tiếng hít thở của hai người bên cạnh cũng im bặt.
Đào Phỉ hả hê cong khóe miệng, khà khà khà, bị dọa rồi sao?
Không sai, Trương Tư Nghị sợ hãi đến mức hồn xiêu phách lạc, sợ đến mức chỗ đó cũng mềm xuống!
... Trời ơi, họ rốt cuộc đang gì vậy? Họ thật sự dám bắt đầu một chuyện như thế trước mặt người khác!
Cố Tiêu vẫn nằm trên người cậu, đôi mắt thăm thẳm của anh đầy ham muốn đối với cậu. Mặc dù hai người chỉ hôn môi và cọ xát, nhưng Trương Tư Nghị cảm thấy còn kích thích hơn thật sự làm chuyện ấy.
Trương Tư Nghị nhanh chóng phản ứng được, khẽ khàng đẩy Cố Tiêu, muốn chấm dứt tại đây.
Trong hoàn cảnh này, có người khác ở đây, thật sự quá xấu hổ, không phù hợp chút nào hết.
Nhưng Cố Tiêu không hề nhúc nhích, đôi mắt anh vẫn khóa chặt đường nhìn của cậu, chờ phía Đào Phỉ không còn tiếng động, anh lại cúi đầu xuống, ngậm lấy bờ môi cậu, tựa như hôn chưa đủ mà dịu dàng liếm mút, kích thích cảm giác của cậu.
Cảm xúc bị gián đoạn nhanh chóng hồi phục, còn trở nên mãnh liệt hơn, khiến họ khó có thể đàn áp!
Trương Tư Nghị vốn là một người không có tính tự chủ tốt, dưới đợt tấn công chủ động của Cố Tiêu, cậu không hề có sức chống cự, chỉ có thể chìm sâu vào trong sự dày vò ngọt ngào, một đợt tiếng hừ và tiếng thở dốc khiến người khác suy nghĩ viển vông vang lên...
Đào Phỉ nằm ngay trên giường bên cạnh ôm ngực, nôn ra một ngụm máu lên gối đầu.
Ngày hôm sau, Đào Phỉ thức giấc với hai vành mắt đen thui, vẻ mặt âm u bí xị, nhìn về phía hai người đàn ông lăn qua lăn lại trên chiếc giường nọ đến nửa đêm.
Cậu ta thấy đầu Trương Tư Nghị tựa ở cổ Cố Tiêu, căn cứ vào đường viền lồi lên của chiếc chăn, có thể rõ ràng nhận thấy hai người không xem ai ra gì mà ôm chặt lấy nhau, thậm chí vẻ mặt lúc ngủ của cả hai đều tỏ ra sự thỏa mãn và hài lòng.
... Cặp đôi nam nam ghê tởm này, đi chết đi! (╯‵ 皿 ′)╯︵┻━┻
Sau khi Đào Phỉ tỉnh dậy không lâu, Cố Tiêu và Trương Tư Nghị cũng thức giấc bởi vì tiếng động trong toilet.
Hai người ngọt ngào nhìn nhau. Nhân lúc Đào Phỉ chưa đi ra, Cố Tiêu hôn lên trán Trương Tư Nghị rồi mới xuống giường mặc quần áo.
Trương Tư Nghị đỏ mặt lấy chiếc quần lót bẩn giấu dưới nệm lên vo thành một nắm, trực tiếp ném thẳng vào thùng rác.
Sau khi ăn bữa sáng thịnh soạn ở khách sạn, Cố Tiêu không có thời gian dạo quanh Lệ Giang, cả ba người chạy đến sân bay.
Đào Phỉ ở bên cạnh phàn nàn: “Anh bảo tối qua anh tới để làm gì? Chỉ vì muốn ở đó ngủ một giấc? Chậc, sao không sớm thương lượng với bọn em một chút, hôm nay bay thẳng đến Tây Song Bản Nạp có thể tiết kiệm tiền vé máy bay.”
Cố Tiêu liếc mắt nhìn Trương Tư Nghị, bình tĩnh nói: “Ngủ rất ngon, thật đáng giá.”
Đào Phỉ: “...” Cố Tiêu không định gạt mình chút nào sao? (= 皿 =)
Trương Tư Nghị chột dạ ho một tiếng, nhìn về phía bên kia.
Buổi chiều đến Tây Song Bản Nạp, nhiệt độ nơi đây cao hơn, có thể sánh ngang mùa hè nóng bức ở Hải Thành.
Tuy nhiên, có khá nhiều khách du lịch, tất cả đều đi theo đoàn, từng nhóm người tuôn ra bên ngoài sân bay.
Nhưng họ không phải tới Tây Song Bản Nạp, mà là đến khách sạn Bách Liên tinh phẩm trên núi Cảnh Mại cách Cảnh Hồng hơn một trăm cây số.
Núi Cảnh Mại được biết đến với tên gọi “Bảo tàng cây chè thế giới”, khách sạn này được xây dựng trong rừng chè Phổ Nhĩ, được bao quanh bởi núi chè, tính chất thiết kế giống như khách sạn du lịch ở thành phố X mà họ muốn làm.
Ban đầu, Đào Phỉ lên kế hoạch sử dụng taxi đưa đón, kết quả là vào ngày nghỉ lễ mùng một tháng năm giá cả đi taxi quá cao. Cố Tiêu đơn giản thuê một chiếc xe ở khu vực địa phương, ba người tự lái xe đi từ Cảnh Hồng đến huyện Lan Thương xã Huệ Dân.
Đào Phỉ không có bằng lái xe, mặc dù Trương Tư Nghị được Cố Tiêu tập xe hai lần nhưng cũng không chịu nổi đường núi, cho nên chỉ có thể để một mình Cố Tiêu lái xe.
Trên đường trèo đèo lội suối, tất cả đều quanh co khúc khuỷu. Lộ trình hơn một trăm cây số mất tròn ba tiếng rưỡi, vô cùng gian khổ, nhưng may mắn cuối cùng cũng thuận lợi đến nơi trước giờ ăn tối.
Trải nghiệm bốn đêm ở khách sạn cao cấp, Đào Phỉ không nỡ thuê hai căn phòng, ba người vẫn ở một phòng đôi.
Giống như Intercontinental, mỗi phòng của Bách Liên đều có cửa sổ sát sàn và ban công rộng rãi, nhưng cảnh tượng bên ngoài không phải là Điền Trì mà là những cánh đồng chè bạt ngàn khắp đồi núi.
Trong rừng nhiệt đới, không khí trong lành, chim ca ríu rít, những bông hoa tỏa hương thơm ngát, màu xanh cây lá tràn ngập con ngươi. Trương Tư Nghị hít một hơi thật sâu, ngửi mùi chè thoang thoảng ngọt dịu, dễ chịu đến mức thật sự không muốn quay về làm việc.
Cố Tiêu ngẩng đầu đánh giá trang trí của khách sạn, nói: “Phong cách đơn giản và màu sắc thực vật quả nhiên là sự kết hợp hài hòa.”
Đào Phỉ: “Cái mái nhà này là kiểu Thái[1] đúng không? Em vào xem mấy cái nhà nhỏ rồi, mái nhà đều được phủ bằng cỏ tranh và lá chuối.”
Cố Tiêu: “Đúng rồi, vật liệu chính của kiến trúc kiểu Thái là tre đã được gia công và gỗ, nhưng mà những năm gần đây cũng có một số cấu trúc bê tông cốt thép. Em có để ý những ngôi nhà kỳ lạ trên đường đi không?”
Đào Phỉ: “Ý anh là các ngôi nhà có mái xanh lam?”
Nhà ở kiểu Thái lấy vật liệu tự nhiên, chủ yếu là tre và gỗ, màu sắc vàng nhạt, hòa hợp với cảnh quan thiên nhiên. Nhưng trên đường đi họ thấy vài ngôi nhà bằng tre giống kiểu Thái, phòng rộng nóc cao, mái hiên sâu, màu sắc chủ yếu là xanh da trời hoặc trắng, rất không hài hòa với môi trường làng mạc và phong tục truyền thống cư trú của dân tộc Thái.
Cố Tiêu nói: “Anh đoán chúng được xây dựng bởi nông dân địa phương. Có lẽ muốn dùng vật liệu hiện đại để cải thiện chất lượng nhà ở, nhưng vẫn muốn giữ lại mô hình truyền thống, cho nên thành phẩm chẳng ra ngô ra khoai gì cả.”
Đào Phỉ: “Em cũng nghĩ rằng màu tre và cỏ ban đầu trông rất đẹp.”
...
Trương Tư Nghị ở bên cạnh che mặt, cùng Đào Phỉ đi du ngoạn nhiều ngày rồi nhưng cậu chưa từng nghe cậu ta tán gẫu về kiến trúc. Mãi cho đến khi Cố Tiêu xuất hiện, họ mới tìm lại một chút tự giác của nhà thiết kế kiến trúc.
Đêm đó, ba người ăn món Thái cao cấp trong khách sạn, đi đến ngôi đình nhỏ bằng thủy tinh trên núi chè làm spa thủy liệu pháp[2], trò chuyện về cách nâng cao tính năng kiến trúc trong khi vẫn giữ được nét văn hóa đặc trưng của kiến trúc dân tộc.
[1] Thái: dân tộc Thái ở tỉnh Vân Nam, Trung Quốc
[2] Thủy liệu pháp là sự kết hợp của nước với một số liệu pháp tắm có tác dụng chữa bệnh, giải độc tố, giảm căng thẳng, giúp da dẻ hồng hào…
Danh sách chương